Luận Truyện Đề bài về văn phong

Hàm

Phàm Nhân
Ngọc
2.050,00
Tu vi
0,00
Cháu thấy thuần Việt nhất là đánh bả chó và bán thịt chó :035:

Nóng rực cho đến ngày nay.

Khác cái ngày xưa anh hùng chạy bộ xài bả đợi chó chết, anh hùng ngày nay chạy Ex xài thòng lọng khỏi tốn thời gian, công nghiệp hóa có khác, cái gì cũng nhanh, nhưng bản chất thuần Việt thì ko thay đổi :tuki:
 

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Điểm dễ nhận thấy nhất là lối đảo ngữ. Cơ bản nếu đọc lên mình có cảm giác như mình đang giao tiếp với mọi người hàng ngày là thuần Việt rồi. Nói dân dã chút thì VP là cách viết "sặc mùi kiếm hiệp"

Vấn đề đảo ngữ thì trong tiếng Việt cũng có, tiếng Việt trong giao tiếp thì không chặt chẽ bằng văn viết nên tại hạ thấy ít có giá trị tham khảo cho lắm.
Mùi kiếm hiệp thì theo thiển ý của tại hạ cho rằng (như cách nói của tại hạ) là do cho nhiều gia vị (là các từ Hán Việt, thậm chí là Hán Việt lạ) vào quá nên nó mới nồng nặc, sặc sụa lên thôi, vậy cố gắng tìm từ thuần Việt tương ứng nếu có thể chắc là sẽ ổn. :xinloi:

Dạ dễ thôi, chú có thể đọc Nguyễn Tuân, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng... hoặc thậm chí Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Ngọc t.ư, Mạc Can..., chú sẽ thấy ngay, rất trực quan :xinloi:

Mình hơi tiếc là mình chưa đọc Nguyễn Nhật Ánh (đương đại), nhưng các nhà văn như Nguyễn Tuân, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng... theo mình vẫn có phần hơi cũ một chút (về cách dùng từ ấy), nên thú thực là cảm thấy hơi khó vì mình không giỏi phân tích câu. Không biết có ai đọc tác phẩm nào của THU GIANG Nguyễn Duy Cần chưa? Ngôn từ ông dùng thật sự là đặc sệt kiểu cũ ạ. :xinloi:
 

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Mặt khác, mình có cảm giác các tác phẩm dịch từ tiếng Anh sang có lẽ cũng nhiều khi giữ cách ngắt câu của tiếng Anh thì phải. Nên rốt cuộc mình chẳng biết cái nào mới đúng nữa. Mình chưa nói tới hiệu quả truyền đạt thông tin nhé. :xinloi:
Mà nói thêm nữa chắc sẽ lạc đề, xin mod Ngô Tà cứ việc remove để đỡ loãng topic ạ. :xinloi:
 

caiwer123

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Vấn đề đảo ngữ thì trong tiếng Việt cũng có, tiếng Việt trong giao tiếp thì không chặt chẽ bằng văn viết nên tại hạ thấy ít có giá trị tham khảo cho lắm.
Mùi kiếm hiệp thì theo thiển ý của tại hạ cho rằng (như cách nói của tại hạ) là do cho nhiều gia vị (là các từ Hán Việt, thậm chí là Hán Việt lạ) vào quá nên nó mới nồng nặc, sặc sụa lên thôi, vậy cố gắng tìm từ thuần Việt tương ứng nếu có thể chắc là sẽ ổn. :xinloi:



Mình hơi tiếc là mình chưa đọc Nguyễn Nhật Ánh (đương đại), nhưng các nhà văn như Nguyễn Tuân, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng... theo mình vẫn có phần hơi cũ một chút (về cách dùng từ ấy), nên thú thực là cảm thấy hơi khó vì mình không giỏi phân tích câu. Không biết có ai đọc tác phẩm nào của THU GIANG Nguyễn Duy Cần chưa? Ngôn từ ông dùng thật sự là đặc sệt kiểu cũ ạ. :xinloi:
những từ đặc mùi thời xưa:

- đa: đấy
- đặng: vui
- đánh thép hay đánh giấy: viết thư
....... [đệ biết chừng ấy do có đọc vài tác phẩm của Nam Cao tiên sinh và nhà văn Nguyễn Tuân. :chucmung:
 

One_God

Phàm Nhân
Ngọc
17,65
Tu vi
0,00
Đang thiu thiu ngủ thì một cuốn vở đập thẳng vào đầu Dịch Tiểu Minh, khiến hắn giật bắn mình. Theo sau là giọng nữ quát lên, khiến cả hai tai Minh oong oong.

- Đang học nhóm, ai cho ngủ hả? Dậy ngay!

Thì ra người vừa ném vở là Lâm San San, bạn thời thơ ấu của Minh. Minh ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta rồi thầm nghĩ: “Rõ ràng bị thầy phạt, học nhóm cái con khỉ. Chém cả gió thành bão à?”

- Tui làm xong đống bài ổng cho rồi, giờ về được chưa?

San San trừng mắt nhìn Minh, tiếp tục quát:

- Về cái beep, tui còn chưa xong, ngồi đó đợi đi!

Minh bực tức, cảm thấy bất công:

- Ếu có chuyện ra lệnh cho thằng này nhá,ngủ chưa mà mơ!

Nói là làm, hắn liền đứng lên xách đít đi về. Vùa được vài bước, Minh liền chết trân tại chỗ.

- Ờ về đi, rồi nghe mẹ ông cằn nhằn vụ cúp học nhé.

Anh xoay người lại, nhăn mặt cáu gắt:

- Đậu xanh, lớn rồi còn chơi méc mẹ. Hù nhau đấy hả?!!

- Hù cái gì, tui đang đòi nợ của tui mà thôi...

Thấy San San ra vẻ đắc ý, Minh chỉ biết quay lại chỗ ngồi, vừa đi vừa làu bàu trong miệng, thầm thề ngày sau phải trả thù. Minh ngồi đợi dài cổ, cuối cùng San San cũng xong bài tập thầy ra. Cả hai xách cặp ra về thì bỗng điện thoại Minh reo. Nghe máy xong, Minh quay qua nói với San:

- Mẹ tôi gọi bà qua ăn cơm.
 

Miên Lý Tàng Châm

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
@Ngô Thu : thú thực thì đệ cũng bị "nhiễm" văn phong lối nước ngoài do đọc quá nhiều truyện kiếm hiệp/ trinh thám của Kim Dung và Dan Brow

Văn phong khác với vietphase. Văn phong có thể hiểu là cách trình bày bố cục câu chuyện, hành văn, ...

Còn vietphase là mấy lỗi đảo ngữ do phần mềm QT tạo ra, do nó dùng phương pháp dịch từ sang từ, khi nào từ đó không có trong data thì nó sẽ dịch từng chữ một rồi ghép lại với nhau. Vd: màu xanh ngôi nhà,... Cộng thêm những lỗi ngữ pháp không phân định rõ chủ ngữ vị ngữ, trạng từ. Hình như thế, không rành cái này lắm.
 

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Đang thiu thiu ngủ thì một cuốn vở đập thẳng vào đầu Dịch Tiểu Minh, khiến hắn giật bắn mình. Theo sau là giọng nữ quát lên, khiến cả hai tai Minh oong oong.

- Đang học nhóm, ai cho ngủ hả? Dậy ngay!

Thì ra người vừa ném vở là Lâm San San, bạn thời thơ ấu của Minh. Minh ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta rồi thầm nghĩ: “Rõ ràng bị thầy phạt, học nhóm cái con khỉ. Chém cả gió thành bão à?”

- Tui làm xong đống bài ổng cho rồi, giờ về được chưa?

San San trừng mắt nhìn Minh, tiếp tục quát:

- Về cái beep, tui còn chưa xong, ngồi đó đợi đi!

Minh bực tức, cảm thấy bất công:

- Ếu có chuyện ra lệnh cho thằng này nhá,ngủ chưa mà mơ!

Nói là làm, hắn liền đứng lên xách đít đi về. Vùa được vài bước, Minh liền chết trân tại chỗ.

- Ờ về đi, rồi nghe mẹ ông cằn nhằn vụ cúp học nhé.

Anh xoay người lại, nhăn mặt cáu gắt:

- Đậu xanh, lớn rồi còn chơi méc mẹ. Hù nhau đấy hả?!!

- Hù cái gì, tui đang đòi nợ của tui mà thôi...

Thấy San San ra vẻ đắc ý, Minh chỉ biết quay lại chỗ ngồi, vừa đi vừa làu bàu trong miệng, thầm thề ngày sau phải trả thù. Minh ngồi đợi dài cổ, cuối cùng San San cũng xong bài tập thầy ra. Cả hai xách cặp ra về thì bỗng điện thoại Minh reo. Nghe máy xong, Minh quay qua nói với San:

- Mẹ tôi gọi bà qua ăn cơm.
God đệ thật là superman :9:
Ta cũng định sửa câu đầu như vậy, đọc câu văn nguyên bản nghe không logic. Có điều nếu xét về văn phong/ngữ pháp thì lại không đề cập tới việc này. :(
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top