Luận Truyện Đề bài về văn phong

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Mắt đang díu lại vì buồn ngủ thì bỗng một cuốn vở bay thẳng vào đầu làm Dịch Tiểu Minh bừng tỉnh. Chưa hết, một tràng tiếng quát chửi như sư tử rống đi kèm mới là điều đáng nói.

- Mẹ mày, Méo hiểu là đang học nhóm hả đồ ngu? Dậy, dậy ngay cho tao...

Minh quay qua thì thấy con bạn nối khố tên Lâm Sang Sang đập ngay vào mắt, thầm nghĩ: "Lại lên cơn rồi! Đang bị thầy phạt mà bảo là học nhóm, trông mặt tỉnh Méo chịu đc. Vả lại còn làm phiền anh đây nữa chứ." Tức thì có tức nhưng Minh vẫn nói nhỏ nhẹ:

- Tao làm xong rồi mà, tao về đc chưa?

Sang trừng mắt lườm Minh, tiếp tục rống như muốn thông màng nhĩ thằng bạn:

- Mày xong kệ mày, tao chưa xong đó mới quan trọng. Hiểu chưa? Đồ ngu!

Lần này Minh k0 nén giận đc nữa:

- Tía má nó! Tao nợ gì mày mà phải nghe lời mày hả? Tao về!

Minh xách cặp đứng lên đi ra cửa, nhưng mới đc vài bước đã bị câu nói của Sang làm chết sững:

- Ờ, về đi. Chắc có bà mẹ của ai đó muốn nghe chuyện thằng con cúp tiết lắm đây.

Minh xoay người, nhếch mép cười:

- Mày đang dọa tao đấy à?

- Đây chả dọa, mà chỉ muốn đòi chút nợ của ai đó mà thôi.

Cái vẻ đắc ý của con bạn làm Minh giận sôi máu, rủa: "Cưng chờ đó, cục tức này anh sẽ bắt cưng trả gấp trăm lần."
Minh hậm hực quay về chỗ nằm dài ra bàn chờ, chờ, chờ mãi trong nhàm chán tới khi con bạn làm xong bài toán thầy giao mới thôi.

Đang lúc cả hai định về thì điện thoại của Minh chợt đổ chuông, nhìn màn hình thì ra là mẹ của Minh gọi tới.

Minh nhấc máy vâng vâng, dạ dạ một lúc rồi quay qua nói với Sang:

- Mẹ tao bảo mày qua nhà ăn cơm.

 
Last edited by a moderator:

walkinginthesun

Phàm Nhân
Ngọc
48,45
Tu vi
0,00
Văn phong Thuần Việt là cái gì? Không nên n
"Văn phong thuần Việt" là một cách nói đại khái tương đối thôi.Vì ở VN chưa có cuốn từ điển nào thuần Việt cả.Muốn biết từ thuần Việt bắt buột ta phải biết từ nguyên của từ đó.Đây là yếu tố đầu tiên,yếu tố thứ hai có từ nguyên của từ đó rồi phải tra tìm chứng minh tiếp,đấy có thật sự từ thuần Việt không,lại là yếu tố mà ngay cả những nhà từ nguyên học chuyên làm từ điển,làm còn không được nói chi là chúng ta.

Nên ở đây,tại hạ chú trọng khi đọc truyện cách hành văn của tác giả có nói lên được tinh thần,ngôn phong theo sát đề tài đang viết không?Tóm lại ví dụ như tả về làng quê miễn sao khi đọc lên ta liên tưởng và thấy ngay trước mắt,vì nó có thật,gần gũi với người nông dân.Tránh dùng những từ gây khó hiểu,hiện tại ít dùng,thậm chí ngay chính người nông dân cũng không hiểu được đó là gì.Đại khái là thế!
Ta đồng ý với lão là Tiếng Việt vay mượn nhiều từ ngoại nên khi dùng từ rất khó phân biệt được đâu là từ thuần Việt. Tuy nhiên, lão nói vì vậy mà văn phong Thuần Việt là khái niệm trừu tượng thì ta kịch liệt phản đối. Văn phong Thuần Việt không phải là thứ mơ hồ trừu tượng gì, mà nó là thứ đi với mỗi người Việt từ lúc trào đời tới lúc về với đất, vậy mà nói nó trừu tượng thì ta thấy quá vô lý. Văn phong người Việt hay thuần Việt là cách sử dụng từ ngữ, cách sắp xếp câu theo cách mà người Việt vẫn dùng. Nói một cách đơn giản là khi bạn viết ra mà người Việt đọc lại cảm thấy chả có người Việt nào nói như vậy thì là bạn không sử dụng văn phong thuần Việt.
Ta ví dụ luôn:
Cô gái đắn đo suy nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi người bán hàng:
- Cô ơi, có thể giảm giá cái này cho con được không ạ? Thế này mắc quá.
- Trời ơi, cô có lời lãi được bao nhiêu đâu con, bán hàng cả ngày cũng chỉ đủ trả tiền điện nước thôi à.
Vậy thôi, đơn giản mà gần gũi, ai dám nói cái ta vừa viết ko phải văn phong thuần Việt nào?
 

caiwer123

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đang trong giấc ngủ say thì một cuốn tập bay tới đập một cái "bốp" vào đầu của Từ Dương Minh, làm anh thất hồn tỉnh dậy. Và một giọng nói kinh hồn vang đến tai của anh ta như tiếng gầm sư tử:

- Đang học nhóm ai cho ngươi ngủ gật hả? Dậy ngay cho ta....

Thì ra kẻ tập kích anh chính là Lâm Kim Nga, người vợ tương lai của anh.

Anh nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, học nhóm gì chứ rõ ràng là hai người đang bị thầy giáo phạt. Nói dối mà không hề chớp mắt một cái nào sao? Quả nhiên lợi hại à nha:

- Ta làm xong bài tập thầy cho rồi, ta về được chưa nhỉ..?

Kim Nga hung hăng trừng mắt nhìn Dương Minh, tiếp tục dùng chiêu sư tử gầm tra tấn lỗ tai đáng thương của anh:

- Ngươi xong nhưng ta chưa xong nha, ai cho ngươi về. Chịu khó mà đợi đi...

Anh tức muốn nổ đom đóm mắt. Ông trời à! Ông nói xem, có phải kiếp trước Từ Dương Minh ta từng nợ tiền nha đầu này sao:

- Ta từng mắc nợ của ngươi sao? Việc gì ta phải nghe ngươi....

Dương Minh đứng lên xách cặp ra về, đang đi được vài bước anh liền bị cô làm cho chết đứng tại chỗ:

- Ngươi về...ta đây liền thông báo cho mẹ ngươi rằng con trai yêu quý của bà hôm nay cúp tiết...

Anh xoay người đối diện với cô, cười lạnh:

- Ngươi là đang uy hiếp ta sao?

- Ta đây không uy hiếp ngươi chỉ là đang đòi lại chút nợ mà ngươi thiếu ta thôi...

Nhìn cô đắc ý, anh liền nổi ngóng. Được lắm Lâm Kim Nga đáng ghét ngày hôm nay sau này Từ Dương Minh ta, sẽ đòi lại trên người cô gấp trăm lần.....

Nghiến răng nghiến lợi, anh đành phải nuốt xuống cơn tức giận trong lòng, quay lại chỗ ngồi của mình anh buồn bực nằm dài ra bàn. Nhàm chán, một lúc sau cô cũng làm xong bài toán thầy cho. Cả hai đang định ra về thì di động của Dương Minh có cuộc gọi đến, là mẹ anh điện....

Anh nghe điện thoại, một lát quay sang cô bực bội nói:

- Mẹ ta nói ngươi đến nhà ta ăn cơm...!

Tên các nhân vật bị đệ chỉnh lại 1 tí để thuần việt hơn:

- Dương Tiểu Minh = Từ Dương Minh.
- Lâm Sang Sang = Lâm Kim Nga
:naynhe::naynhe:
 

walkinginthesun

Phàm Nhân
Ngọc
48,45
Tu vi
0,00
Đang trong giấc ngủ say thì một cuốn tập bay tới đập một cái "bốp" vào đầu của Từ Dương Minh, làm anh thất hồn tỉnh dậy. Và một giọng nói kinh hồn vang đến tai của anh ta như tiếng gầm sư tử:

- Đang học nhóm ai cho ngươi ngủ gật hả? Dậy ngay cho ta....

Thì ra kẻ tập kích anh chính là Lâm Kim Nga, người vợ tương lai của anh.

Anh nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, học nhóm gì chứ rõ ràng là hai người đang bị thầy giáo phạt. Nói dối mà không hề chớp mắt một cái nào sao? Quả nhiên lợi hại à nha:

- Ta làm xong bài tập thầy cho rồi, ta về được chưa nhỉ..?

Kim Nga hung hăng trừng mắt nhìn Dương Minh, tiếp tục dùng chiêu sư tử gầm tra tấn lỗ tai đáng thương của anh:

- Ngươi xong nhưng ta chưa xong nha, ai cho ngươi về. Chịu khó mà đợi đi...

Anh tức muốn nổ đom đóm mắt. Ông trời à! Ông nói xem, có phải kiếp trước Từ Dương Minh ta từng nợ tiền nha đầu này sao:

- Ta từng mắc nợ của ngươi sao? Việc gì ta phải nghe ngươi....

Dương Minh đứng lên xách cặp ra về, đang đi được vài bước anh liền bị cô làm cho chết đứng tại chỗ:

- Ngươi về...ta đây liền thông báo cho mẹ ngươi rằng con trai yêu quý của bà hôm nay cúp tiết...

Anh xoay người đối diện với cô, cười lạnh:

- Ngươi là đang uy hiếp ta sao?

- Ta đây không uy hiếp ngươi chỉ là đang đòi lại chút nợ mà ngươi thiếu ta thôi...

Nhìn cô đắc ý, anh liền nổi ngóng. Được lắm Lâm Kim Nga đáng ghét ngày hôm nay sau này Từ Dương Minh ta, sẽ đòi lại trên người cô gấp trăm lần.....

Nghiến răng nghiến lợi, anh đành phải nuốt xuống cơn tức giận trong lòng, quay lại chỗ ngồi của mình anh buồn bực nằm dài ra bàn. Nhàm chán, một lúc sau cô cũng làm xong bài toán thầy cho. Cả hai đang định ra về thì di động của Dương Minh có cuộc gọi đến, là mẹ anh điện....

Anh nghe điện thoại, một lát quay sang cô bực bội nói:

- Mẹ ta nói ngươi đến nhà ta ăn cơm...!

Tên các nhân vật bị đệ chỉnh lại 1 tí để thuần việt hơn:

- Dương Tiểu Minh = Từ Dương Minh.
- Lâm Sang Sang = Lâm Kim Nga
:naynhe::naynhe:
2 cái tên ý, chả khác rề :80:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top