Luận Truyện Ma Thiên Ký - Vong Ngữ - Tầng 9 : Quần Ma Loạn Vũ - Vạn Ma Đại Lục

Status
Not open for further replies.

fly8monkey

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Tôn giáo là tín ngưỡng nó phát sinh từ con người cả thôi ... tranh cãi về tôn giáo rất nhạy cảm .. ko tốt cho diễn đàn đâu
Tại hạ không nghĩ thế. Nhạy cảm thì hạn chế chỉ trích nhau thôi còn bàn luận thì nên để nhìn được vấn đề từ nhiều phía, người chưa hiểu gì đọc đến cũng có cái nhìn khách quan hơn.
Về phật giáo với quan điểm của tại hạ nó là vô tướng, không có hình thức đường lối cụ thể nào được chọn là chuẩn mực cả. Có rất nhiều tông phái phật giáo khác nhau phương thức tu hành cũng khác nhau. Có tông phái tu tại chùa, biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài, có tông phái đi khắp nơi hóa duyên, có tông phái quan niệm làm việc thiện khắp thiên hạ mới có thể thành phật nhưng có tông phái lại quan niệm chỉ có dựa vào tu thân tự khám phá chính bản thân mình mới có thể thành phật. Tuy thế nhưng tất cả đều có mục đích cuối cùng là thoát khỏi luân hồi để tới cõi niết bàn những dù có chung cõi niết bàn nhưng do đường lối tu hành khác nhau nên cách nhìn hướng về phật cũng khác nhau. Có tông phái nhìn phật là bậc cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh, làm cho chúng sinh bớt khổ. Có tông phái gọi phật giống như gọi một người đã đi qua được luân hồi từ đó học theo để có thể tìm đường thoát ra luân hồi thôi.
Trong truyện thì tất cả tu hành giả đều có chung đích đến cuối cùng là trường sinh. Nếu coi trường trường sinh trong truyện là cõi niết bàn thì mỗi một trường phái tu hành cũng giống như là một tông phái nhỏ của phật giáo vậy. Các trường phái có phương thức tu luyện khác nhau nhưng sau cùng vẫn đến được trường sinh tương đương với chánh quả thành phật. Nhưng mỗi trường phái lại tự có phật của riêng mình do đường lối tu luyện khác nhau. Nhưng dù thế thì sau cũng phật vẫn là phật, trường sinh vẫn là trường sinh, không thế nói phật của ta là phật còn phật của ngươi không là phật được. Nên ta thấy việc cái tên phạm(hoặc cho dù là phạn) thánh chân ma công nó cũng không hoàn toàn thể hiện một cái nhìn thiển cận về phật giáo hoặc ít nhất đối với quan niệm vô tướng phật của ta thì đấy lại thể hiện một cách nhìn mới khác về từ phật.
Rất hoan nghênh tranh luận đến từ các đạo hữu.
 
Last edited:

chickel

Phàm Nhân
Ngọc
64,47
Tu vi
0,00
Ah, chúng ta cũng k có bàn sâu, chỉ nói đến mấy thứ mà các truyện bên Tàu hay nói, phổ biến nhất là "Phật, Ma cùng cội, nghịch Phật thì đương nhiên thành Ma, Ma đến chí cực cũng là đắc đạo"
Còn về PTCMC, ta nhớ cách khoảng 20page trước đã có đậu hũ tả rõ ràng quá trình HL luyện đến đại thành và cho ra NBTT.
 

Vân Lai Tiên Cảnh

Phàm Nhân
Ngọc
52,00
Tu vi
0,00
Tru
Tại hạ không nghĩ thế. Nhạy cảm thì hạn chế chỉ trích nhau thôi còn bàn luận thì nên để nhìn được vấn đề từ nhiều phía, người chưa hiểu gì đọc đến cũng có cái nhìn khách quan hơn.
Về phật giáo với quan điểm của tại hạ nó là vô tướng, không có hình thức đường lối cụ thể nào được chọn là chuẩn mực cả. Có rất nhiều tông phái phật giáo khác nhau phương thức tu hành cũng khác nhau. Có tông phái tu tại chùa, biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài, có tông phái đi khắp nơi hóa duyên, có tông phái quan niệm làm việc thiện khắp thiên hạ mới có thể thành phật nhưng có tông phái lại quan niệm chỉ có dựa vào tu thân tự khám phá chính bản thân mình mới có thể thành phật. Tuy thế nhưng tất cả đều có mục đích cuối cùng là thoát khỏi luân hồi để tới cõi niết bàn những dù có chung cõi niết bàn nhưng do đường lối tu hành khác nhau nên cách nhìn hướng về phật cũng khác nhau. Có tông phái nhìn phật là bậc cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh, làm cho chúng sinh bớt khổ. Có tông phái gọi phật giống như gọi một người đã đi qua được luân hồi từ đó học theo để có thể tìm đường thoát ra luân hồi thôi.
Trong truyện thì tất cả tu hành giả đều có chung đích đến cuối cùng là trường sinh. Nếu coi trường trường sinh trong truyện là cõi niết bàn thì mỗi một trường phái tu hành cũng giống như là một tông phái nhỏ của phật giáo vậy. Các trường phái có phương thức tu luyện khác nhau nhưng sau cùng vẫn đến được trường sinh tương đương với chánh quả thành phật. Nhưng mỗi trường phái lại tự có phật của riêng mình do đường lối tu luyện khác nhau. Nhưng dù thế thì sau cũng phật vẫn là phật, trường sinh vẫn là trường sinh, không thế nói phật của ta là phật còn phật của ngươi không là phật được. Nên ta thấy việc cái tên phạm(hoặc cho dù là phạn) thánh chân ma công nó cũng không hoàn toàn thể hiện một cái nhìn thiển cận về phật giáo hoặc ít nhất đối với quan niệm vô tướng phật của ta thì đấy lại thể hiện một cách nhìn mới khác về từ phật.
Rất hoan nghênh tranh luận đến từ các đạo hữu.
Trường sinh không hẳn là cõi niết bàn .tùy truyện nữa có tiên giới phật giới ma giới v.v
 

MaMa

Phàm Nhân
Ngọc
20,74
Tu vi
0,00
Tại hạ không nghĩ thế. Nhạy cảm thì hạn chế chỉ trích nhau thôi còn bàn luận thì nên để nhìn được vấn đề từ nhiều phía, người chưa hiểu gì đọc đến cũng có cái nhìn khách quan hơn.
Về phật giáo với quan điểm của tại hạ nó là vô tướng, không có hình thức đường lối cụ thể nào được chọn là chuẩn mực cả. Có rất nhiều tông phái phật giáo khác nhau phương thức tu hành cũng khác nhau. Có tông phái tu tại chùa, biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài, có tông phái đi khắp nơi hóa duyên, có tông phái quan niệm làm việc thiện khắp thiên hạ mới có thể thành phật nhưng có tông phái lại quan niệm chỉ có dựa vào tu thân tự khám phá chính bản thân mình mới có thể thành phật. Tuy thế nhưng tất cả đều có mục đích cuối cùng là thoát khỏi luân hồi để tới cõi niết bàn những dù có chung cõi niết bàn nhưng do đường lối tu hành khác nhau nên cách nhìn hướng về phật cũng khác nhau. Có tông phái nhìn phật là bậc cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh, làm cho chúng sinh bớt khổ. Có tông phái gọi phật giống như gọi một người đã đi qua được luân hồi từ đó học theo để có thể tìm đường thoát ra luân hồi thôi.
Trong truyện thì tất cả tu hành giả đều có chung đích đến cuối cùng là trường sinh. Nếu coi trường trường sinh trong truyện là cõi niết bàn thì mỗi một trường phái tu hành cũng giống như là một tông phái nhỏ của phật giáo vậy. Các trường phái có phương thức tu luyện khác nhau nhưng sau cùng vẫn đến được trường sinh tương đương với chánh quả thành phật. Nhưng mỗi trường phái lại tự có phật của riêng mình do đường lối tu luyện khác nhau. Nhưng dù thế thì sau cũng phật vẫn là phật, trường sinh vẫn là trường sinh, không thế nói phật của ta là phật còn phật của ngươi không là phật được. Nên ta thấy việc cái tên phạm(hoặc cho dù là phạn) thánh chân ma công nó cũng không hoàn toàn thể hiện một cái nhìn thiển cận về phật giáo hoặc ít nhất đối với quan niệm vô tướng phật của ta thì đấy lại thể hiện một cách nhìn mới khác về từ phật.
Rất hoan nghênh tranh luận đến từ các đạo hữu.
truyện tiên hiệp đa phần là tu đạo, có ba nhà chính là Phật-Nho-Đạo trong này lại chia thành chính tà(Ma). nhưng trong truyện lại có thêm các trường phái tu luyện khác nhau, đi theo các con đường khác nhau.
t.ư tưởng của Đạo Giáo là vũ trụ luận về thiên địa, ngũ hành, thuyết về năng lượng, chân khí), thuyết âm dương và kinh dịch. Nhưng, ngoài chúng ra, những truyền thống tu luyện thân tâm như điều hoà hơi thở, thái cực quyền, khí công, thiền định, thiết tưởng linh ảnh, thuật luyện kim và những huyền thuật cũng được hấp thụ với mục đích đạt trường sinh bất tử.
Người ta bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước Tự nhiên"
không biết bắt nguồn từ đâu nhưng truyện tiên hiệp trước nay luôn uốn các nhà Phật - Nho cũng tu đạo. Cũng luyện đan, luyện khí luyện thần. t.ư tưởng của bên tu đạo lại quán triệt các nhà khác đó là:
việc tu theo phật Giáo là thoát khổ thì mục đích của việc tu theo Đạo giáo là sống lâu. Đạo giáo có hai phái: Đạo giáo phù thủy dùng các pháp thuật trừ tà trị bệnh, chủ yếu giúp cho dân thường khỏe mạnh; Đạo giáo thần tiên dạy tu luyện, luyện đan, dành cho các quý tộc cầu trường sinh bất tử. Kinh điển của Đạo giáo gọi là Đạo tạng kinh; ngoài sách về nghi lễ, giáo lý, Đạo tạng còn bao gồm cả các sách thuốc, dưỡng sinh bói toán, tướng số, coi đất, thơ văn, bút ký…
Đạo giáo thần tiên hướng tới việc tu luyện thành thần tiên trường sinh bất tử. Tu tiên có hai cách: nội tu và ngoại dưỡng. Ngoại dưỡng là dùng thuốc trường sinh, gọi là kim đan (hay linh đan, thu được trong lò bằng cách luyện từ một số khoáng chất như thần sa, hùng hoàng, từ thạch, vàng). Nội tu là rèn luyện thân thể, dùng các phép tịch cốc (nhịn ăn), dưỡng sinh, khí công… lấy thân mình làm lò luyện, luyện tinh thành khí, luyện khí thành thần, luyện thần trở về hư vô (Đạo). Con người cũng như vạn vật là từ "Đạo" mà sinh ra; cho nên tu luyện là trở về với "Đạo".
(sưu tầm)
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top