Lâu lâu vào quét dọn quán xá nào.

Viết đôi dòng nhân lúc thơ thẩn, nghĩ vớ vẩn, linh tinh giữa đêm khuya.
À thì ra mi đã quên, là ai cùng mi vượt qua những ngày sóng gió
À thì ra mi đã quên, là ai ngồi nghe mi tâm sự bất kể vui hay buồn
À thì ra mi đã quên, là ai giúp mi níu giữ hạnh phúc của đời mình
À thì ra mi đã quên, là ai mang mi về sau những lần say xỉn
À thì ra mi đã quên, là ai chịu đủ mọi than phiền cũng không khai ra bí mật của mi
À thì ra,...
Ừ vậy là ngày hôm nay, mi không còn âm thầm đứng về phía ta nữa
Ừ vậy là ngày hôm nay, mi không còn nhìn ta cười hiền hòa như xưa
Ừ vậy là ngày hôm nay, mi không còn cùng ta băng qua những vùng đất lạ
Ừ vậy là ngày hôm nay, mi không còn do dự việc làm tổn thương ta
Ừ vậy là ngày hôm nay, mi không còn coi trọng tình bạn mà chúng ta vẫn luôn gìn giữ
Ừ thế đó,...
Mi từng nói, quan tâm làm gì ánh mắt của những người chúng ta chỉ gặp một lần trong đời
Mi từng nói, chỉ cần mi và ta tin là đủ, chuyện của mình cần gì người khác lo
Mi từng nói, người và người sống với nhau trên đời tội tình chi cứ phải tổn thương nhau
Mi từng nói, cuộc sống là chuỗi hành trình chỉ dừng lại khi trở về với cát bụi
Mi từng nói, xa cách chỉ là tạm thời, đến lúc nào đấy rồi cũng sẽ hội tụ
Mi từng nói,...
Ta nhận ra, có đôi khi một cái nhìn cũng khiến cả đời nhớ mãi không quên được
Ta nhận ra, có đôi khi mi cũng không thể để ngoài tai lời nói của người ta
Ta nhận ra, có đôi khi người ta không thể ngừng thương tổn nhau
Ta nhận ra, có đôi khi rong ruổi tháng ngày mi quên mất quê hương là nơi để trở lại
Ta nhận ra, có đôi khi chúng ta cùng bầu trời nhưng không chung thế giới nữa
Ta nhận ra,...
Viết xong đọc lại thấy mình bị lay bệnh tự kỉ của tên khói rồi thì phải
