[ĐK Dịch] Kiếm Vương Triều - Vô Tội

Trác Hồn

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chờ @KìNgộ đưa bản dịch vô box dịch thô nhé.
Moi thay chuong 8 o phia tren ma.
Mà cái lưu hỏa gì đấy mà mọi người dịch ta để là thiên hỏa nha. Tại hồi xưa thấy để là thiên hỏa, giờ là lưu hỏa gì day.
Rồi cả lưu hỏa trắng xanh là đúng k v? Sao ta dịch bên hán việt ra cũng ý chỉ là màu nó nhợt nhạt thôi. Kiểu như nó k có rực rỡ v đó.

@kethattinhthu7
 
Last edited:

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Moi thay chuong 8 o phia tren ma.
Mà cái lưu hỏa gì đấy mà mọi người dịch ta để là thiên hỏa nha. Tại hồi xưa thấy để là thiên hỏa, giờ là lưu hỏa gì day.
Rồi cả lưu hỏa trắng xanh là đúng k v? Sao ta dịch bên hán việt ra cũng ý chỉ là màu nó nhợt nhạt thôi. Kiểu như nó k có rực rỡ v đó.

@kethattinhthu7
Lão cứ biên theo ý lão, khi nào đăng ta sẽ soát lại một lần nữa, bên KVT dịch và biên kỹ hơn Lục Tiên
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Hôm nay rảnh dạo một vòng mấy trang reader thấy mem than: "Truyện hay thế mà một tháng dịch được có chục chương", "Ad ơi, dịch lẹ đi".

Nếu là lúc trước ta sẽ giống như lão @aluco hét: "Bọn ta chưa dịch thì lấy đâu mà đăng" hoặc "Mời bạn dịch thử một chương KVT, truyện rất dễ dịch". Nay thì tâm cảnh ổn hơn rồi, cười nhẹ rồi tắt máy *ra dáng giống cao thủ võ lâm, tâm không nhuốm bụi trần * :buonqua:
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.692,22
Tu vi
0,00
Hôm nay rảnh dạo một vòng mấy trang reader thấy mem than: "Truyện hay thế mà một tháng dịch được có chục chương", "Ad ơi, dịch lẹ đi".

Nếu là lúc trước ta sẽ giống như lão @aluco hét: "Bọn ta chưa dịch thì lấy đâu mà đăng" hoặc "Mời bạn dịch thử một chương KVT, truyện rất dễ dịch". Nay thì tâm cảnh ổn hơn rồi, cười nhẹ rồi tắt máy *ra dáng giống cao thủ võ lâm, tâm không nhuốm bụi trần * :buonqua:
H giờ học đc nhiu thứ nhỉ, sống ẩn dật quá òi 7ca ơi:015: đi ra cùng ae đánh mở ra 1 vùng trời chứ:48:
 

Trác Hồn

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 8: Hoảng loạn và an bình

Trong hoàng cung tĩnh mịch, hai chân của Hoàng Hậu đã bước xuống mặt đất*.

*Chắc lúc trước bà này đang ngồi

Thân hình hoàn mỹ của nàng tản mát ra vô số đạo ánh sáng lạnh lẽo mà thanh khiết, xuyên qua cánh cửa trời hình tròn đang toả ra ánh sáng mờ mịt thánh khiết, bay đến trong tinh không.

Gương mặt hờ hững, một loại hờ hững không mang chút vui mừng của nhân gian.

Vùng đồng nội bên ngoài Trường Lăng, mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt rơi xuống từ không trung cũng lạnh lẽo ác nghiệt.

Rất nhiều người trong Trường Lăng, nhất là một vài người tu hành đã trải qua cuộc binh biến máu tanh vào mười mấy năm trước, cảm thụ được loại khí tức lạnh lẽo tuyệt đối đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, toàn thân cũng không thể chịu được mà run rẩy.

Bạch Sơn Thủy ngẩng đầu nhìn những cái thiên hỏa này. Những gốc cỏ quanh thân nàng may mắn chưa bị phá hủy từ cuộc chiến ban nãy thì giờ nhao nhao gãy gập, ngã ra la liệt trên mặt đất.

Mặt đất giống như bị vô số nhát búa nhỏ vô hình đang không ngừng đập xuống, đất bụi không ngừng bắn tung lên.

Dường như mọi sự chuyển động đã ngừng lại trong nháy mắt, trường kiếm trong tay nàng duy trì khoảng cách mấy xích với Lương Liên. Những cái thiên hỏa kia nhìn thì có vẻ đang ở rất xa nhưng mọi người điều biết, rất nhanh chúng sẽ đến gần thân thể Bạch Sơn Thủy và Lương Liên.

Lý Vân Duệ cảm thấy kính sợ.

Đây là sự kính sợ đối với lực lượng và kiếm ý.

Bên trong những cái thiên hỏa này ẩn chứa kiếm ý rất lạnh lẽo, giống như có thể làm tan vỡ hết thảy tình cảm trong thế gian, tinh khiết đến mức làm cho người ta cảm thấy nó mang theo một loại ánh sáng rực rỡ của thần.

Cho dù là loại kiếm ý nào, nếu đạt đến cực hạn thì có nghĩa là đã cường đại.

Một kiếm này, vượt ra ngoài phàm thế, gần như đạt đến thiên ý.

Tất cả mọi người đều biết rõ vị nữ chủ nhân cường đại này của Trường Lăng, chưa từng thua trận, nhưng sau khi đã thấy được kiếm ý như vậy, y mới hiểu được so với sự tưởng tượng của mình thì đối phương cường đại hơn rất nhiều lần.

Còn có thể làm gì đây?

Nếu nói đây chính là điều mà Bạch Sơn Thủy chờ đợi, vậy chờ đợi điều này để làm gì đây?

Lý Vân Duệ nhắm hai mắt lại, không hề nhìn đến cỗ kiếm ý lạnh lùng đến mức tận cùng kia, phi kiếm toát ra khí tức an bình chờ đợi kết quả cuối cùng.

Vô thức y nghĩ đến, nếu thật sự chết ở đây cùng với người đại nghịch này thì cũng không tệ lắm.

Thân thể Bạch Sơn Thủy bắt đầu run rẩy kịch liệt trong cỗ uy áp của kiếm ý. Trên mặt nàng xuất hiện vẻ thống khổ nhưng đôi mắt lại bắt đầu lóng lánh, càng toả ra hào quang cuồng ngạo và cuồng nhiệt.

Kiếm của nàng không hướng về phía đầu Lương Liên mà vung lên.

Một cái thiên hà xanh đậm hình thành phía trên thân thể nàng, nghênh đón mấy cái thiên hỏa nhợt nhạt tràn đầy thần tính.

Thiên hà xanh đậm kia tản ra khí tức cương quyết và kiêu ngạo khó có thể dùng từ nào để mô tả được. Dù sao thì cũng là khí tức nhân gian nếu so với kiếm ý hoàn mỹ của thiên không trấn áp xuống thì căn bản không thể nào sánh được. Tất cả tu hành giả ở phía xa xa đều cho rằng người đã bị thương nặng như Bạch Sơn Thủy căn bản không thể nào đỡ nổi một kiếm hoàn mỹ như vậy.

Nhưng mà cũng trong một cái chớp mắt này, dù bị một kiếm chém đứt xương đòn và gần như cắt đứt động mạch chủ cũng không làm cho Trần Giam Thủ biến sắc nhưng lúc này hắn lại đột nhiên biến sắc. Từ nãy đến giờ hắn chưa từng kêu to lên một tiếng, phi kiếm ủ rũ trước người hắn bỗng nhiên sáng như ngôi sao, hoảng loạn phi vút đến Bạch Sơn Thủy.

Không người nào lý giải sự hoảng loạn của Trần Giam Thủ, vì không ai kịp lý giải được điều này!

Thiên hỏa nhợt nhạt dĩ nhiên là rơi xuống đất.

Khiến rất nhiều người hoảng sợ gần chết.

Một vài thiên hỏa nhợt nhạt rơi xuống mặt đất thì chỗ này giống như có một thế giới ánh sáng được thai nghén và đang sinh trưởng. Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt và trong đó phát ra những luồng ánh sáng trắng xanh thần diệu rực rỡ.

Hình ảnh này làm cho đồng tử mọi người đều phải dừng lại trong chớp mắt.

Sau đó, mặt đất nổ bùng, một cái quang đoàn* cái thật lớn từ dưới đất trồi lên, vô số khối đất đá vỡ vụ bay lên.
*Quang đoàn: vòng tròn ánh sáng.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy thân thể Lương Liên bay ra cùng những khối đất đá sau khi mặt đất nổ tung.

Trên người hắn toả ra ánh sáng huyền thiết đến chói mắt nhưng mà cũng lúc này, dưới vòng sáng nhợt nhạt kia, ánh sáng ấy ấy vô cùng ảm đạm, phai nhạt giống như chỉ là hình ảnh một dấu vết vậy.

Phi kiếm Trần Giam Thủ đã đến biên giới của quang đoàn nhưng lại bị khí tức khổng lồ đang khuếch trương ra bên ngoài ngăn cản lại, thế đi của nó chậm lại hẳn, so với hình ảnh chiến đấu lúc trước thì lúc này giống như hành động bị trì hoãn.

Chỉ là uy lực còn sót lại thôi mà cũng làm cho phi kiếm của tu hành giả Thất Cảnh di chuyển khó khăn. Nhưng mà vào lúc này, một việc làm cho nhiều người đình chỉ hô hấp chính là Bạch Sơn Thủy vẫn đứng vững như trước.

Thân thể Bạch Sơn Thủy đã bay lên, nhưng mà nàng lại đứng vững trên một khối đất ở trên không trung.

Thân ảnh của nàng rất vững.

Nàng mặc áo trắng, quang đoàn màu trắng xanh dưới chân chiếu rọi xuống, chẳng những không ảm đạm đi, mà lại càng thêm chói mắt.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy thuỷ quang.

Quang đoàn màu trắng xanh phía dưới xuất hiện vô số nước chảy óng ánh.

Thân thể Lý Vân Duệ như một cây đinh, đôi chân đóng chặt trên khối đất, một nửa thanh kiếm mỏng còn lại vẫn ngoan cường bay múa bên cạnh y và Bạch Sơn Thủy.

Trong tích tắc này, y và Bạch Sơn Thủy liếc mắt nhìn nhau.

Y đã hiểu được Bạch Sơn Thủy đang chờ đợi cái gì.

Lúc này, những rung động lắc lư trong thành Trường Lăng đã hoàn toàn ngừng lại. Tất cả những rung động lắc lư ấy giống như đã tìm được chỗ phát tiết. Mà lúc này, cửa ra sự phát tiết này lại ở ngay dưới chân bọn họ.

Vân Thủy Cung nước Ngụy có tài điều khiển nước đệ nhất thiên hạ. Bạch Sơn Thủy đã nói với y, nguồn gốc của những rung động lắc lư nằm ở dòng sông ngầm phía dưới Trường Lăng.

Dòng sông ngầm cũng là đường thuỷ, chỉ là nó nằm ở sâu dưới mặt đất. Chỉ có bắn thẳng lên hoàn toàn mới có thể làm cho Bạch Sơn Thủy cảm giác được một cách rõ ràng xu thế tiêu sái của những dòng sông ngầm này, mới có thể vì nó mà tiêu hao thết chân nguyên để tìm được cửa ra vào của chúng.

Mấu chốt nhất chính là nàng nhất định phải có lực lượng thật cường đại giúp khơi thông một lối đi.

Muốn giữ chân tu giả cấp bậc này thì phải xuất hiện lực lượng mạnh hơn so với họ.

Cho nên nàng một mực chờ đợi chính là lực lượng chân chính của Trịnh Tụ.

Cho nên nàng không lo ngại thân thể có tổn thương và đã chọn phương thức chiến đấu như vậy với Lương Liên.

Một cái hố nhỏ hoàn mỹ, cơn mưa nghịch thiên đang bay lên, con suối dũng mãnh đánh úp về phía Lương Liên và cả bản mệnh kiếm, tất cả đều vì một bố cục sau cùng này.

Trịnh Tụ không muốn trực tiếp giết chết nàng.

Cho nên một kiếm cuối cùng này của Bạch Sơn Thủy tuy tràn đầy khí tức cuồng nhiệt và kiệt ngạo nhưng cũng là một kiếm chí nhu.

Nước nguyên bản là chí nhu.

Một kiếm này của nàng cũng ko phải là để chống đỡ mà chẳng qua là dùng kiếm thể chí nhu để giữa mình.

Ngay tại thời khắc đó, Trần Giam Thủ cảm giác được kiếm ý được xuất ra của nàng nhưng mà đã trễ.

Vô số âm thanh mãnh liệt quát lên ở trong bụi cỏ lau đen kịt phía xa xa. Nhưng lúc này đường sống đã hiện, còn có ai có khả năng ngăn cản một Bạch Sơn Thủy như giao long về biển?

Dòng nước óng ánh từ mặt đất tuôn trào ra, quang đoàn màu trắng xanh lạnh lẽo dần nhuộm màu nhân gian, rồi dần trở nên suy yếu vô lực, sau đó thì nhanh chóng sụp đổ và bắt đầu biến mất.

Dưới chân Bạch Sơn Thủy vang lên âm thanh của thiên quân vạn mã đang lao nhanh, vô số sóng khí trào ra, cuối cùng hoàn toàn phun ra một hơi, hoàn toàn đẩy ra hết. Ngàn vạn dòng nước hợp lại một chỗ tạo thành một cột nước thô to đến độ khó có thể tưởng tượng được, hướng lên bầu trời.

Ánh mắt Lý Vân Duệ lướt qua thân ảnh Bạch Sơn Thủy rồi nhìn đến hỏa tuyến nơi xa, nhìn xem vô số bó đuốc đằng sau quân đội Đại Tần đã biến sắc, hắn đối với bạch y nữ tử này sinh ra kính ý từ sâu nơi đáy lòng, nhưng mà vào lúc này, trầm ổn tính táo lúc trước của hắn biến mất.

Sắc mặt của hắn kịch biến, nghiêm nghị hô to với Bạch Sơn Thủy: "Cẩn thận!"

Trong cột nước cực lớn dưới chân Bạch Sơn Thủy lờ mờ xuất hiện một cái âm ảnh màu lục.

Trong khoảnh khắc Lý Vân Duệ lên tiếng, một tiếng 'rầm-ào' vang lên, cái âm ảnh kia như một loài thuỷ thảo đang sinh trưởng thật tốt mà vươn lên. Trong cộc nước xuất hiện một đạo sóng khí kinh khủng hoàn toàn tách cái cột nước này ra!

Tâm Bạch Sơn Thủy bỗng trầm lặng tới cực điểm, toàn thân trở nên lạnh như băng.

Dưới trên truyền đến khí tức làm nàng cảm thấy rất quen thuộc, thanh kiếm kia thuộc về Liên Ba, một trong những người thuộc Đại Tần Thập Tam Hầu mà người cầm kiếm chính là người trông coi thuỷ lao, Thân Huyền.

Hai người này đều có tài điều khiển nước, là những đối thủ mà nàng kiêng kỵ nhất ở Trường Lăng này. Ngay từ khi trận phục kích này bắt đầu, nàng đã lo lắng hai người này sẽ xuất hiện nhưng mà nàng không ngờ được rằng đối phương lại chọn xuất hiện ở thời điểm này, dùng cách thức này để xuất hiện.

Thời điểm Trường Lăng bắt đầu rung động lắc lư, nữ nhân hoàn mỹ ở sâu trong Hoàng Cung kia đã đoán được dụng ý của mình nên đã an bài hậu chiêu này hay là Thân Huyền đã quen thuộc mạch nước Trường Lăng nên đã tự thân dùng phương thức này để ám sát nàng. Lúc này Bạch Sơn Thủy đã không thể nào mà suy đoán, nàng vô cùng phẫn nộ, lửa giận lạnh lùng từ trong lòng tuôn ra vô cùng vô tận giống như sẽ tuôn trào đến khắp nơi trong cơ thể nàng.

Lực lượng của nàng đã hết.

"Không nên!"

Nhưng ngay trong tích tắc này, thân thể của nàng lại một lần nữa chấn động kịch liệt, phát ra một tiếng gào rú kịch liệt.

Một đạo kiếm quang hơi mỏng mang theo khí tức không biết sợ là gì, xuyên qua sóng nước, nghênh tiếp cái thuỷ thảo giống như một kiếm quang màu xanh lục đậm đang sinh trưởng thật tốt kia.

Một tiếng 'bành' trầm đục vang lên.

Sóng gió mãnh liệt nổi lên.

Mảnh kiếm khinh bạc kia bị sóng nước xung quanh đánh bay ra ngoài.

Một đạo phi kiếm không cách nào ngăn cảm một kiếm đã tích luỹ đã lâu của Thân Huyền.

Lý Vân Duệ cũng biết y không có khả năng chống đỡ được một kiếm này của Thân Huyền.

"Đi!"

Y nhìn thấy và rồi kịch liệt kêu gào với Bạch Sơn Thủy, ngay khi tiếng kêu vang lên thì thân thể của Y đã giống như một thanh kiếm đang lao nhanh ra ngoài.

Thân thể của hắn như kiếm chém ngang, chém ngang trước thanh kiếm quang màu lục đậm.

Bạch Sơn Thủy im lặng.

Kiếm quang màu lục đậm xuyên qua thân thể Lý Vân Duệ, dòng nước óng ánh chảy phía sau hắn trở nên đỏ tươi nhưng mà gương mặt hắn vẫn không xuất hiện vẻ hoảng loạn, ngược lại, càng bình tĩnh dị thường hơn.

"Đi!"

Hắn mở miệng ra. Bạch Sơn Thủy không nghe được tiếng nói của hắn nhưng lại thấy rõ khẩu hình của hắn.

Oanh!

Nghìn sóng nước chồng chất, trong khoảnh khắc đã nuốt hết thân ảnh mấy người họ.
 

Lưu Kim Bưu

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
2.209,74
Tu vi
3,27
Thời gian mới là thứ thực sự vô tình.


Ánh mặt trời trải khắp Trường Lăng, phủ lên từng cái sân cũ nát một tầng ánh kim.


Hầu hết dân chúng đã dần biết được rung chấn đêm qua đến từ hành động đại nghịch của tên từng ở Trường Lăng cuồng ca*, khủng hoảng bất an lúc nửa đêm cũng từ từ bình tĩnh lại, lúc này, tin tức ở Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu truyền bá ra khắp thành.

*ca hát một cách ngông cuồng ngạo mạn


Vô số âm thanh kinh ngạc không thể tin nổi hòa cùng tiếng than thở vang lên khắp mọi ngõ ngách Trường Lăng.


Ngày hôm nay ở Trường Lăng, cái tên "Đinh Ninh" được nhắc đến vượt xa "Bạch Sơn Thủy", người mà năm ngoái vẫn còn là một thiếu niên bình thường ở ngõ Ngô Đồng không ngờ bây giờ đã đứng đầu bảng Mân Sơn Kiếm Hội, thực sự quá truyền kỳ, hơn nữa xuất thân của hắn càng làm người Trường Lăng phấn khích.


Ngõ Ngô Đồng vốn yên tĩnh vắng vẻ mà giờ lại chật kín, vô số xe ngựa chặn bên ngoài đường lớn, rất nhiều người chạy đến xem rốt cuộc cái ngõ hẹp này so với những nơi khác có điểm gì không giống, làm sao có thể sinh ra một quái vật như vậy.


Trước đó, toàn bộ Trường Lăng, toàn bộ Đại Tần Vương Triều chỉ có hai quái vật thực sự là Tịnh Lưu Ly và An Bão Thạch, mà bây giờ toàn bộ Trường Lăng, rất nhanh là cả Đại Tần Vương Triều, cả thiên hạ cũng sẽ biết thêm một quái vật là Đinh Ninh.


Âm thanh huyên náo vang khắp đường phố, nhưng quán rượu đang khóa chặt cửa vẫn hiu quạnh như cũ.


Dư chấn đêm qua làm mặt đất bám một lớp bụi dày đặc, trong tiếng khép cửa và tiếng thở dồn dập, bụi bặm bay lơ lửng khắp sảnh đường càng làm mọi thứ ở đó thêm phần u ám.


Trong phòng ngủ ở hậu viện, Trường Tôn Thiển Tuyết đang im lặng ngồi ở mép giường, hàng mi dài khẽ chớp.


Mặc dù tin tức Đinh Ninh chiến thắng đã truyền đến, nhưng hiện tại nàng không biết Bạch Sơn Thủy còn sống hay đã chết, không biết chuyện Bạch Sơn Thủy đến Ngô Đồng Rụng Lá đêm qua có tạo cho mình nguy hiểm chí mạng hay không.


Đinh Ninh không về đây, nàng không thể nào an tâm.


Sâu trong Hoàng Cung tĩnh mịch lạnh lẽo, khuôn mặt một đêm chưa ngủ của Hoàng Hậu vẫn hoàn mỹ như cũ, không nhìn ra chút mỏi mệt, cũng không thấy bất kỳ cảm xúc gì khác ngày thường.


Nàng chỉ tự tay viết một phong thư, sau đó liền giao cho cung nữ đứng hầu bên cạnh, bình tĩnh nói: "Ngươi đưa nó cho Trương Nghi."


. . .


"Nghe nói đêm qua ngoại thành Trường Lăng xuất hiện hai thanh phi kiếm rất lợi hại, một kiếm có thể chống lại hơn mười thanh phi kiếm bình thường, không biết so với ngươi thì sao?"


"Lâm trận phá Tứ Cảnh, lại có thể đánh bại Tu Hành Giả Ngũ Cảnh, ngươi nói tương lai ta có bản lãnh thắng được hắn sao?"


Một thiếu niên tuấn tú mặc áo gai đang nói.


Vị trí hắn đứng là rìa của một vách đá dựng đứng, trước mặt của hắn không có gì ngoài mây mù nhàn nhạt, chỉ có một thanh kiếm không cán màu vàng nhạt lơ lửng trước người, khẽ rung theo hô hấp của hắn, khí tức trên thân kiếm vận chuyển theo một tiết tấu rất kỳ diệu, giống như có tính mạng riêng.


Chung quanh không có ai khác, nên hắn đang nói chuyện với thanh phi kiếm này.


Xem thái độ lúc hắn nói chuyện, cũng không phải do tâm huyết dâng trào, mà là rất quen nói chuyện với nó.


Phi kiếm mặc dù nhìn như có sinh mạng, nhưng cũng là vật chết không thể mở miệng, nói chuyện với phi kiếm của mình, hiển nhiên người này thường rất cô đơn lạnh lẽo.


Thiên tài chân chính, thường đều tịch mịch.


Ánh nắng tỏa khắp Trường Lăng, nhưng trong Trường Lăng vẫn có rất nhiều nơi hẻo lánh không thấy được mặt trời.


Mưa kéo đến che kín bầu trời, bóng quỷ trùng trùng điệp điệp trong Ngư Thị, đâu đó có tiếng đàn như tiếng ca mà cũng như tiếng khóc ai oán, cạnh một cánh cửa lạnh lẽo ẩm ướt, vài cây trúc đen đang chập chờn không thôi.


"Thật ra sự lãnh khốc của Hoàng Hậu không chỉ ở việc mượn đao giết người."

Thiếu nữ áo đỏ có khuôn mặt và ngữ khí đều cực kỳ ôn nhu hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói với lão nhân áo đen lưng còng: "Sự tình mà nàng am hiểu và tàn nhẫn nhất, chính là tước đoạt những người mà ngươi quan tâm từ bên cạnh ngươi."


. . .


Sau một đêm, Trường Lăng có người vui, có người buồn, lại có người vừa mới tỉnh lại.


Tạ Trường Thắng mở mắt một cách khó khăn.


Hắn cảm giác trời đất bên ngoài làm mắt mình rất nhức, sau khi cảm nhận được nhiệt độ, liền minh bạch ra là ánh mặt trời khiến hắn thấy chói mắt.


Hắn xác định mình vẫn còn sống.


Sau đó hắn nhịn không được mà bật cười.


Dù cơ thể không còn bao nhiêu khí lực, nhưng hắn vẫn dùng hết chúng chỉ để cười ầm ĩ.


Quả nhiên Mân Sơn Kiếm Tông không trơ mắt nhìn hắn chết.


Hắn còn sống, tức là hắn đã thắng.


"Bị thương nặng như vậy còn dám cười ầm ĩ, chẳng lẽ không sợ miệng vết thương nứt toác."


Một âm thanh đầy mỉa mai truyền vào tai hắn.


Ngay cả cảnh vật xung quanh Tạ Trường Thắng còn không thấy rõ, tự nhiên cũng không thấy được người đang nói, nhưng hắn chẳng thèm để ý mà trả lời: "Miệng vết thương toác ra cũng sẽ không chết."


Người lên tiếng lập tức khựng lại, dường như không biết phản bác lại những lời này như thế nào.


Tạ Trường Thắng đắc ý đảo mắt ra xung quanh, từ từ thấy rõ mình đang ở một căn phòng màu xanh.


Mặt đất, vách tường đều là màu xanh, chẳng qua cũng không thuần túy là ngọc xanh.


Vì vậy hắn lại nhịn không được bĩu môi khinh thường, nói: "Đường bằng ngọc xanh, điện bằng ngọc xanh, vốn tưởng Mân Sơn Kiếm Tông cực kỳ có tiền, hóa ra trang hoàng bên ngoài tới cực điểm, nơi này cũng chỉ là đá xanh màu gần giống thôi."


"Con buôn chính là con buôn, nhìn cái gì cũng mang mùi tiền."


Nghe thấy âm thanh càng thêm lạnh lùng châm biếm, Tạ Trường Thắng miễn cưỡng hơi xoay đầu, khẽ giật mình.


Hắn thấy một thiếu nữ áo xanh đứng giữa cửa đang lạnh lùng nhìn mình, sau đó hắn lập tức nhớ ra cô gái này chính là người lúc trước đã làm mình cảm thấy xấu hổ tự ti, Tịnh Lưu Ly.


"Kỳ quái." Hắn giật mình chỉ trong chốc lát, nhịn không được thì thầm một tiếng.


Tịnh Lưu Ly nhìn hắn, nói: "Cái gì kỳ quái."


Tạ Trường Thắng do dự một chút, thật thà đáp: "Hình như lúc trước ta rất sợ ngươi, nhưng hiện tại có vẻ đã không còn rồi."


Tịnh Lưu Ly nhíu mày: "Có ý gì?"


Tạ Trường Thắng nở nụ cười: "Chắc là ta cũng đã chết một lần, còn sợ cái gì đây. Hơn nữa ta nghĩ, ta đánh đổ ước với Mân Sơn Kiếm Tông một lần, đánh đổ ước Mân Sơn Kiếm Tông sẽ không để ta chết, bây giờ ta đã đổ ước thắng, cũng thắng cả Mân Sơn Kiếm Tông, đương nhiên sẽ không sợ một thiên tài Mân Sơn Kiếm Tông rồi."


Tịnh Lưu Ly cười lạnh đầy trào phúng, xoay người sang chỗ khác, "Rất biết cách ngu xuẩn để tự an ủi mình."


Tạ Trường Thắng không tức giận, nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, kêu lên: "Mân Sơn Kiếm Hội đã kết thúc?"


Tịnh Lưu Ly hơi dừng bước, "Đã kết thúc."


Toàn thân Tạ Trường Thắng cứng lại, "Ai đứng đầu bảng."


Tịnh Lưu Ly cũng không quay đầu lại nói nhảm chút nào: "Đinh Ninh."


Tạ Trường Thắng ngẩn ngơ.


"Ha ha ha ha. . ."


Trong nháy mắt, hắn lần nữa dùng hết sạch khí lực cười như điên.


Tịnh Lưu Ly không quay đầu lại, lông mày nàng nhíu thật sâu.


Đối diện đệ tử Quan Trung ngu xuẩn không biết sống chết như vậy, ngay cả lí do tức giận nàng cũng không có.


Gần như cùng lúc, nội thành Trường Lăng còn có người đang tỉnh lại.


Lương Liên tỉnh lại.


Thực tế hắn cũng không chính thức hôn mê bất tỉnh, mà là hắn tu luyện Vô Cực Kiếm Thân có thuật dưỡng kiếm đặc biệt, khiến người khác nhìn như đang ở trạng thái hôn mê, hắn có thể dùng công pháp này khống chế và tu bổ thương thế bên trong cơ thể.


Lúc này thời gian chữa thương cũng không đủ, đáng ra hắn phải hôn mê lâu hơn một chút.


Nhưng hắn biết phải tỉnh sớm, cho dù vì thế lưu lại rất nhiều vết thương ẩn khó có thể khép, hắn cũng muốn tỉnh sớm.


Trong tiếng phần phật của chiến kỳ, hắn tỉnh dậy ở giữa doanh trướng, mở to mắt.


Chỉ là khác hẳn ngày thường, trong doanh trướng, thậm chí cửa ra vào, ngay cả một tên lính cầm kiếm đứng gác cũng không có.


Gần như ngay lúc đó, trong một căn phòng cách chỗ của Tạ Trường Thắng không xa, Đinh Ninh đã tỉnh lại.
mời các huynh đệ biên
 
Last edited:

Lưu Kim Bưu

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
2.209,74
Tu vi
3,27
Làm đi làm lại một việc, thật sự rất khô khan nhàm chán.

Nếu không nghỉ ngơi mà vẫn làm một việc giống nhau, thời gian dài sẽ là một loại tra tấn.

Nghe nói trong rất nhiều nhà tù, các cai ngục am hiểu hơn cả chính là đủ loại phương pháp bức cung hữu hiệu nhất, tựa như việc không cho tù nhân ngủ trong 1 thời gian dài, cho đến khi tinh thần của họ hoàn toàn sụp đổ.

Tịnh Lưu Ly liên tục sắc thuốc.

Bởi vì không có ngoại lực ép nàng, nàng chỉ dùng ý chí bản thân chịu đựng, cho nên sau một lúc cảm giác mỏi mệt đã tích lũy quá nhiều.

Trên đời này, tu vi cực mạnh có thể làm được những chuyện rất kinh người, nhưng đồng dạng, tài lực kinh người cũng có thể làm được những chuyện đó, ví dụ như chuyện những cự phú Quan Trung thu gom được hai xe dược thảo.

Thiên Ma La và Lang Độc Hoa đều là những linh dược cực kỳ quý hiếm, tỷ như Lang Độc Hoa, loại linh dược này sinh trưởng đơn lẻ, ngay cả đài nguyên là nơi thích hợp sinh trưởng nhất vì có nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng đi vài dặm cũng chỉ tìm được một cây.

Vậy mà không bao lâu, hai xe Thiên Ma La và Lang Độc Hoa đã được đưa đến.

Muốn sắc nhiều dược thảo như vậy thành dịch thuốc, hiển nhiên cần thời gian rất dài.

Từ lúc bắt đầu sắc thuốc, đã liên tục mấy ngày nàng chưa từng chợp mắt.

Sở dĩ không ngủ không nghỉ, không phải vì nàng muốn dùng ý chí bản thân dốc sức chịu đựng, mà là vì Đinh Ninh cũng chưa từng nghỉ ngơi.

Khi nàng sắc xong ba bình thuốc mới, Đinh Ninh cũng vừa uống hết ba bình cũ, một loại tần suất không đổi gần như hoàn mỹ.

Nhìn Đinh Ninh uống thuốc vẫn mang vẻ bình tĩnh không khác gì mấy ngày trước, khiến suy nghĩ trong lòng Tịnh Lưu Ly bây giờ không phải là tốc độ tăng tu vi trái với lẽ thường của hắn, mà là nhịn không được nghĩ, tuy những người trẻ tuổi tài tuấn ở Trường Lăng cũng có thể dùng phương thức này để tăng tu vi, mỗi lần uống loại thuốc như thế này thì tu vi cũng sẽ tăng một ít, nhưng nếu phải uống không ngừng, chỉ sợ những người kia cũng không đủ nghị lực để liên tục duy trì lâu như vậy.

Chỉ sắc thuốc thôi cũng đã làm nàng cảm thấy vất vả, huống chi là việc liên tục uống vào người thứ thuốc đắng chát như thế này.

"Ta thật sự rất bội phục ngươi."

Thời điểm loại tần suất ổn định gần như hoàn mỹ của Đinh Ninh rút cuộc đã xuất hiện biến hóa, khi đó hắn ngừng lại, ý bảo nàng không cần tiếp tục nấu thuốc, Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn thoáng qua hai loại dược thảo không còn thừa nhiều lắm, sau đó nhìn mái tóc Đinh Ninh đã hoàn toàn biến thành màu đen, rất chân thành nói ra.

"Bội phục cái gì?"

Đinh Ninh tiện tay hái mấy quả từ một cây sơn trà đã chín mọng trong nội viện, chậm rãi nhấm nuốt mùi vị khổ tận cam lai*, sau đó nhìn Tịnh Lưu Ly mỉm cười: "Bội phục ta lâu không đi vệ sinh sao?"

*từ đắng đến ngọt, hết khổ đến sướng

Tịnh Lưu Ly không cười khẽ gật đầu nghiêm túc: "Cái này cũng là một phương diện."

Vẻ mặt cùng phản ứng của nàng lại làm Đinh Ninh ngẩn người, gượng cười: "Quá lạnh. . . Liền không được cười vui."

Tịnh Lưu Ly cũng không cảm giác lời nói của mình có ý cười đểu, nàng liếc Đinh Ninh, hỏi: "Dược thảo chưa hết, rõ ràng ngươi vẫn còn dư lực để tiếp tục, hơn nữa dường như tu vi cũng không tăng tới mức chân chính đột phá, vì sao lại muốn ngừng?"

"Chúng ta phải đi ra ngoài."

Đinh Ninh cũng không định tiếp tục thừa nước đục thả câu, nhìn nàng rất trực tiếp nói ra: "Kế hoạch chúng ta dự tính từ đầu để đối phó Dung cung nữ chính là không ngừng cho thị áp lực. Mà không ngừng tạo áp lực, so với chỉ duy nhất một lần áp lực hữu dụng hơn nhiều."

"Loại chuyện áp lực này, tựa như mệt mỏi, tích lũy mới là đáng sợ nhất."

Dừng một chút, mùi vị đắng chát trong miệng Đinh Ninh đã biến mất, thay vào đó là vị ngọt mát của quả sơn trà chín, sau đó hắn bắt đầu nhấc cước bộ, đi ra ngoài: "Tu vi hiện tại, đã đủ để đối phó Ngải đại phu."

Tịnh Lưu Ly đi theo hắn, lông mày nhăn lại, hỏi: "Ngải đại phu là ai?"

Đinh Ninh nói ra: "Lão bản Thọ Xuân đường, đồng thời cũng là một trong những danh y Trường Lăng."

Tịnh Lưu Ly nói tiếp: "Lão thì có quan hệ gì với cung nữ này?"

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, giải thích: "Trước kia Dung cung nữ chịu ân huệ của lão, mấy năm nay Dung Cung Nữ có được quyền thế, liền hồi báo rất nhiều, Thọ Xuân đường có thể được như ngày hôm nay, phần lớn cũng vì lí do này."

Tịnh Lưu Ly không hiểu nhìn hắn: "Chỉ bởi vì là ân nhân của Dung cung nữ, ngươi đã muốn đối phó lão?"

"Đương nhiên không chỉ là nguyên nhân này."

Đinh Ninh bình tĩnh nói: "Chẳng qua nguyên nhân khác bây giờ ta không thể nói cho ngươi."

Tịnh Lưu Ly không lên tiếng nữa.

Trong khoảng thời gian này nàng đã chính thức coi Đinh Ninh là sư trưởng, sư trưởng nếu không tiện nói, tự nhiên nàng sẽ không truy hỏi.

"Thành Tây, gần tòa lầu bảy góc phía bắc."

Sau khi nói một câu để xác thực phương hướng, Đinh Ninh liền bước vào trong xe ngựa, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Một gã trung niên nam tử mặc thường phục đang đứng trước cửa sổ của tòa trà lâu cách Mặc Viên không xa, nhìn chiếc xe ngựa đi ra từ Mặc Viên, khóe miệng gã hơi toát ra nét giễu cợt.

Nhưng cũng đúng lúc này, trong lòng gã đột nhiên sinh ra chút cảm giác khác thường, dường như có thứ gì đó đang kề sát sau lưng làm gã cảm thấy không thoải mái.

Gã bỗng nhiên quay người, lập tức nhíu mày thật sâu.

Bởi vì phía sau gã không có gì khác thường cả.


Chiếc xe ngựa đi ra từ Mặc không biết đã tác động thần kinh của bao nhiêu người.

Lúc Tịnh Lưu Ly điều khiển chiếc xe ngựa này tiến vào Thành Tây, cuối cùng chạy thẳng tắp về phía một tòa vọng lâu, sâu bên trong Hoàng Cung Trường Lăng cung nữ họ Dung đã biết mục đích của chuyến đi này.

Cung nữ họ Dung đứng ở dưới mái hiên, yên lặng nhìn phương hướng của tòa vọng lâu ở Thành Tây, tuy khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng hô hấp không khỏi bắt đầu nặng nề hơn.

Vậy mà lại đi đến Thọ Xuân đường, chẳng lẽ Đinh Ninh đã tin chắc rằng có thể đối phó người đó?

. . .

Ngải đại phu là một trung niên nam tử rất hòa thuận.

Lão là một trong những danh y Trường Lăng, lại nắm giữ thuật sử dụng Chân Nguyên lưu thông máu để kích phát sinh cơ tự nhiên, một ít phương pháp trị liệu thủ đoạn cũng cần dùng đến Chân Nguyên, do đó tu vi của lão liền không phải bí mật.

Tại Trường Lăng mà nói, một gã trung niên nam tử mất mấy chục năm mới đạt đến Ngũ Cảnh, hoàn toàn không tính là sở hữu thiên phú gì tốt.

Nhưng tuyệt đại đa số Tu Hành Giả cũng biết, Tu Hành Giả cường đại hay không, chưa bao giờ chỉ dựa vào tu vi Chân Nguyên mà có thể kết luận.

Ngải đại phu mặc một bộ áo tơ mỏng đang đứng trước cửa trạch viện rộng mấy chục mẫu này, nhìn cỗ xe ngựa kia tiến đến.

Thọ Xuân đường liền ở bên cạnh trạch viện của lão.

Thọ Xuân đường là y quán rất nổi danh ở toàn bộ Trường Lăng vậy mà cũng xa xa không bằng khí phái trạch viện này.

Rất nhiều người xứ khác hoặc người không sống lâu ở Trường Lăng, thường đều không thể liên hệ lão bản Thọ Xuân đường với trạch viện này chung một chỗ.

"Ngươi muốn ta ra tay hay vẫn là ngươi tự mình ra tay?"

Lúc nhìn gã trung niên nam tử đang đứng một mình trước cửa này, Tịnh Lưu Ly quay đầu hỏi Đinh Ninh ở trong xe.

Đinh Ninh từ từ mở mắt, vô cùng đơn giản nói: "Ta tới."

"Tốt."

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, một luồng kiếm ý phóng ra từ trước người nàng, rơi xuống chỗ cách nàng bảy mươi bước.

Nàng cúi đầu, sau khi phóng ra tất cả mỏi mệt, nàng trực tiếp rủ đầu xuống lâm vào ngủ say.

Xe ngựa vẫn vững vàng đi về phía trước, nhưng khi đi thêm được bảy mươi bước, đến nơi mà luồng kiếm ý của nàng vừa rơi xuống, con ngựa đang kéo xe chợt thấy cực kỳ sợ hãi, lại cứng đơ tại chỗ lần nữa.

Đinh Ninh không thèm quan tâm con ngựa không dám nhúc nhích, cũng không quan tâm Tịnh Lưu Ly vừa ngồi liền ngủ, hắn chỉ bình tĩnh xuống xe.

Ngải đại phu đã ở chỗ cách hắn có mười trượng.

Sau đó hắn rất đơn giản gật đầu làm lễ với lão, nói: "Ta muốn khiêu chiến ngươi."

Ngải đại phu cũng cực kỳ đơn giản cười cười: "Vậy thì bắt đầu."
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top