[ĐK Dịch] Kiếm Vương Triều - Vô Tội

hien055

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Triệu hồi @kethattinhthu7
ta dịch thử 1 chương 44 quyển 4 của TeVatLuan xem thế nào. Hack não bá đạo. Cho nên cái truyện này dịch khá lâu. Ta rảnh sẽ dịch 2 chương 45 46. Huynh xem có sai nhiều quá không góp ý giúp.
Quyển 4: Kiếm Vương Triều
Chương 44: Hắn đang nói láo

Nam tử trung niên tính tình trầm tĩnh yên lặng suy nghĩ hồi lâu rồi tiến tới cái hũ bốc đầy hơi nóng. Sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh nói: "Mấu chốt ở chỗ là ngươi muốn giết nàng, nếu ta nói cho ngươi biết một ít sự tình, liệu nàng sẽ chết hay không? "

Đinh Ninh nhìn người trung niên tên Trương Lộ Dương này cảm nhận thần sắc vi diệu biến hóa trong mắt hắn chân thành nói: "Hiện tại rất đơn giản, đến cùng là ngươi muốn nàng chết, hay vẫn nghĩ là nàng sẽ không thể nào chết."

Nghe Đinh Ninh nói những lời này, Tịnh Lưu Ly vẫn ngồi yên tĩnh như một thị nữ nãy giờ bất giác ngẩng đầu lên, nàng bỗng nhiên nghĩ rằng lý giải ban đầu của bản thân đối với Trương Lộ Dương có khả năng đã sai.

Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh đáp: "Ta phải xác nhận ngươi có đủ năng lực giết được nàng hay không."

Đinh Ninh nở nụ cười duỗi tay quơ quơ chiếc đũa.

Trương Lộ Dương biến sắc, ngón tay vừa động đậy, đôi đũa trong tay Đinh Ninh đã thay đổi phương vị, đầu nhọn chỉ sang phía dưới sườn phải của hắn.

Nhìn hai động tác rất nhỏ của Đinh Ninh, khuôn mặt Tịnh Lưu Ly lập tức trở nên ngưng trọng.

"Nghe nói ngươi ở Mân Sơn Kiếm Hội vừa xem qua Kiếm Kinh đã liền thấu hiểu, năng lực lý giải Kiếm Kinh đối với người thường thật sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi, hôm nay tận mắt mới hiểu không chỉ kiếm thức trôi chảy mà Chân Nguyên tu vi tiến cảnh trước giờ cũng chưa từng thấy." Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh thu hồi chiếc đũa, hít sâu nghiêm túc:"Chẳng qua là tứ cảnh trung giai khiêu chiến lục cảnh, có chút ít nóng vội rồi hay không?"

"Ta sẽ qua Ngũ cảnh."

Đinh Ninh thuần thục xếp củi trong lò tự nhiên nói ra: "Đến Ngũ cảnh ta sẽ có thể sử dụng được phi kiếm, giết nàng thực sự không khó."

Khóe miệng Trương Lộ Dương chợt hiện ra một tia cười khó hiểu hỏi :"Còn phải mất khoảng bao lâu?"

Đinh Ninh nhìn hắn: "Không được lâu nữa, tại nơi này trước khi mùa hạ kết thúc. "

"Ngươi bên nàng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ nàng sẽ chết sao?" Trương Lộ Dương còn chưa nói tiếp, Tịnh Lưu Ly ở bên đã không nhịn được trầm trầm nói ra.

"Không phải ta nghĩ nàng sẽ chết mà là nàng nhất định sẽ khiến ta chết." Trương Lộ Dương bùi ngùi lắc đầu: "Bởi vì ta là một bí mật của nàng, mà hiện tại ngươi đã biết sự hiện hữu của ta, nàng nhất định sẽ không cho phép một bí mật như vậy tiếp tục tồn tại."

Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu cau mày hỏi: "Điều này cũng là bí mật?"

"Đương nhiên điều này là bí mật"

Trương Lộ Dương cảm khái nở nụ cười, "Vì các ngươi đã tìm được ta, ta vẫn nghĩ rằng đời này cả Trường Lăng cũng sẽ không ai biết ta và nàng có tồn tại mối liên hệ gì."

"Cung nữ lại chẳng thể có tình nhân sao?" Tịnh Lưu Ly không hiểu nhìn hắn, "Đó là chuyện sống chết của người hôn phối, có gì không đúng sao? "(*)

Nói xong câu đó, Tịnh Lưu Ly nhận thấy Trương Lộ Dương cùng Đinh Ninh nhìn mình thập phần cổ quái.

"Làm sao, ta nói không đúng chỗ nào sao?" Tịnh Lưu Ly lấy làm kỳ lạ nhìn hai người.

Đinh Ninh khẽ cười nói : "Chuyện thành gia lập thất, nếu như trên cơ sở thật sự yêu nhau giúp nhau thì đương nhiên chuyện này chẳng có chút vấn đề gì, nhưng nếu thật sự là chỉ sử dụng nó như một thứ công cụ để giải quyết nỗi cô đơn. Chẳng qua là nàng tạm thời vẫn chưa quan tâm đến sự yên ổn ở nơi đây, ngươi nói xem nó có ý nghĩa gì?"

Tịnh Lưu Ly nhăn mày thật sâu, nàng trầm mặc không nói, dường như có hiểu đôi phần.

"Lúc bên Hoàng Hậu, nàng đương nhiên cũng có nhiều chỗ khó giải quyết, nhưng mà nếu như Hoàng Hậu lại biết rõ nàng cảm thấy không hoàn toàn ổn định, cần một chỗ an ủi thì bản thân hắn chính là một cái bí mật."

Trương Lộ Dương có chút thảm đạm nở nụ cười: "Ta vốn chỉ là một gã giáo tập bình thường của Thanh Dương Kiếm Viện, trời sinh tính đạm bạc, không thích tranh thủ công danh mới thuê mảnh vườn trà này ẩn cư. Lúc đầu thấy nàng liền cho rằng là tâm đầu ý hợp. Nhưng mà ở chung lâu ngày lại phát hiện chẳng như ý nghĩ."

Sắc mặt Tịnh Lưu Ly vẫn như cũ chẳng dễ coi chút nào, ý tứ của Trương Lộ Dương nàng đã mười phần rõ ràng, chẳng qua là nàng chẳng thể nào chấp nhận được. Cứ coi như là xưa không bằng nay* nhưng nam tử này cũng đã từng yêu mến cung nữ kia, nay có thể ngoan độc xuống tay ép cung nữ kia vào đường chết được sao?

"Thực ra giống như các ngươi nghĩ có thể thu thập được một ít tin tức từ ta, thì nàng cũng sẽ nghĩ ta ở với nàng nhất định cũng sẽ biết rất nhiều chuyện không nên biết. Khi nàng thức tỉnh thì không nhắc, nhưng nàng lo âu là lúc ngủ nói mê để lộ cho ta biết chút ít điều gì?" Trương Lộ Dương nhìn Tịnh Lưu Ly tự giễu cười "Những năm gần đây số lần nàng đến càng ngày càng nhiều, ta không biết là nàng cần thêm thời gian an ủi, hay là vẫn không yên lòng vì ta."

"Hơn nữa nàng hiểu sự tình quá rõ ràng, lại không thể nào nói với bất kỳ ai khác. Cho nên nàng thật sự sẽ nói mê."

Nhìn hàng lông mày có chút nhướng lên của Tịnh Lưu Ly, Trương Lộ Dương lắc đầu nói:"Trong giấc mộng, nàng đều có ý muốn uy hiếp ta, có những lời muốn giết ta."

"Vậy vì sao ngươi còn không ly khai nàng?"

Tịnh Lưu Ly theo bản năng hỏi câu này, nhưng lời vừa ra miệng thì liền biết thật sự dư thừa.

"Muốn rời khỏi nàng, nàng thật sự sẽ lo lắng, và ta đây có lẽ đã được chôn cất trong vườn trà này rồi."

Nhưng Trương Lộ Dương vẫn trả lời nàng vấn đề này.

Tay của hắn đặt trên cái hũ sành đang sôi, một cỗ thiên địa nguyên khí nhu hòa từ lòng bàn tay hắn tuôn ra bao trùm lên toàn bộ hũ, phong bế tất cả hơi nước bay ra ngoài.

Đến lúc toàn bộ cái hũ như muốn vỡ tan, hắn nhấc cái hủ lên, đặt bên cạnh trên bàn rồi thản nhiên cười nói với Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly: "Cơm đã chín, thêm một chén nữa a."

Cho đến lúc này, Tịnh Lưu Ly mới nhớ tới vai trò thân phận của mình, nhận lấy bát của ĐInh NInh, giúp ĐInh Ninh bắt đầu xới cơm.

"Mân Sơn Kiếm Tông có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì có thể ly khai Trường Lăng bất cứ lúc nào. "

Đinh Ninh nhìn qua phương pháp của tu hành giả, rõ ràng mỗi một hạt cơm đều óng ánh tròn đầy, cầm cái vá bầu múc một muỗng xì dầu đậm đặc tưới lên cơm, sau đó nghiêm túc hỏi:"Ngươi có thể nói cho chúng ta biết nàng có bí mật liên quan gì?"

"Kỳ thật lúc trước cung nữ được hoàng hậu yêu thích nhất cũng không phải nàng, mà là một cung nữ họ Hoàng". Trương Lộ Dương chuyển hũ cơm sang Tịnh Lưu Ly giúp nàng xới cơm, thời gian dần trôi chậm rãi nói ra:"Chẳng qua cung nữ kia tiết lộ một ít sự tình không nên nói cho nên liền được ban chết."

Tịnh Lưu Ly muốn mở miệng nhưng lần này nàng đã kịp nhớ lấy thân phận của mình, lại nhớ đến Đinh Ninh đã làm cho mình nói ít nghe nhiều, cho nên nàng tỉnh ngộ, cúi đầu xuống an tâm ăn cơm.

"Người cung nữ kia có quan hệ với chuyện bí mật trước khi thánh thượng đăng cơ ba năm."

Trương Lộ Dương không nhìn nàng, chỉ nhìn Đinh Ninh nói tiếp: "Thánh Thượng đã từng có khoảng thời gian không thích nữ sắc, khi ấy hoàng hậu đã ở cùng với người kia. Nhưng hoàng hậu đã cải trang thành một nữ tử khác để tạo mối quan hệ với thánh thượng, thánh thượng không muốn tiếp tục quay về nơi trống trải nên mới phát động ra biến đổi lớn."

Mặc dù Tịnh Lưu Ly đã bình tâm để ngồi nghe câu chuyện nhưng khi nghe đến mấy câu này sắc mặt nàng vẫn lập tức biến đổi.

Như vậy bí ẩn này thật sự quá lớn.

Đinh Ninh hít sâu một hơi. Hắn để chén cơm xuống, nhìn Trương Lộ Dương chậm rãi nói:"Cho nên chuyện là như vậy, kỳ thực là do Dung cung nữ mượn danh nghĩa cung nữ kia ở bên ngoài truyền tin đi? "

Trương Lộ Dương nhẹ gật đầu, cười khổ một cái,"Chuyện như vậy thiếu chút nữa bị người ta ghi thành truyện, năm đó Hoành nho thư viện cùng Đạo Nhất thư cục** bị một mồi lửa đốt đi là cũng liên quan đến chuyện này, người đọc sách bị thiêu cũng đến gần trăm tên."

"Chỉ một chuyện như vậy cũng đủ rồi." Đinh Ninh cũng nhẹ gật đầu nói ra.

"Kỳ thật chuyện này có một sơ hở, cho nên nàng mới ngày đêm dắt dớ, mới nhiều lần nói mớ trong mơ."

Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh tiếp tục nhẹ nói:"Nàng làm những chuyện như vậy, về sau vào ngày tra ra được chuyện của cung nữ họ Hoàng, giữa lúc đó kỳ thực họ Hoàng đang gặp một người, người đó thật sự có thể làm chứng. Chẳng qua là người kia cũng không biết là cái chết của cung nữ họ Hoàng cùng việc hỏa hoạn của Đạo Nhất thư cục và Hoành Nho thư viện có can hệ gì với nhau, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, mà chính cung nữ họ Hoàng cũng không biết manh mối được tra ra là từ hướng nào."

"Lúc ấy những hồ sơ điều tra vụ án kia chắc chắn sẽ không có lí do gì để tồn tại, nhưng trí nhớ Hoàng hậu rất tốt, chuyện này đối với nàng rất khắc sâu, cho nên bất luận là chi tiết gì thì nàng cũng nhất định sẽ nhớ rất rõ."

"Người kia chính là Mặc thủ thành. Nàng không có năng lực thiết lập ván cục để giết được người có địa vị như vậy, cho nên việc này thủy chung là tâm kết của nàng."

. . .

Lúc Trương Lộ Dương nói xong, Đinh Ninh cũng đã ăn xong chén cơm từ lâu.

Hắn nhìn nửa bát cơm của Tình Lưu Ly, đứng lên khom người thi lễ với Trương Lộ Dương xong nói: "Đa tạ tiên sinh tương trợ."

Nhìn hắn đứng dậy hành lễ rời đi, Tịnh Lưu Ly cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.

Trương Lộ Dương sau khi đáp lễ cũng không đưa tiễn.

Chẳng qua là lúc Tịnh Lưu Ly bắt đầu đánh xe, thời điểm thùng xe khẽ nhúc nhích, Đinh Ninh đã nhẹ nhàng nói: "Hắn đang nói láo."
*Xưa không bằng nay: ý là tình hình xưa không thể đem so sánh với nay nên không thể chấp là vì tình cũ mà bỏ mạng.
** Hoành Nho thư viện - thư viện lớn; Đạo Nhất thư cục - nhà in Đạo nhất.

(*)ý Tịnh Lưu Ly nghĩ là: Cung nữ cũng được quyền có tình nhân, và đó là chuyện sống chết của người Trương Lộ Dương sắp cưới làm vợ. Tại sao hắn lại muốn nàng chết, có gì đó không đúng hay sao?
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
Triệu hồi @kethattinhthu7
ta dịch thử 1 chương 44 quyển 4 của TeVatLuan xem thế nào. Hack não bá đạo. Cho nên cái truyện này dịch khá lâu. Ta rảnh sẽ dịch 2 chương 45 46. Huynh xem có sai nhiều quá không góp ý giúp.
Quyển 4: Kiếm Vương Triều
Chương 44: Hắn đang nói láo

Nam tử trung niên tính tình trầm tĩnh yên lặng suy nghĩ hồi lâu rồi tiến tới cái hũ bốc đầy hơi nóng. Sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh nói: "Mấu chốt ở chỗ là ngươi muốn giết nàng, nếu ta nói cho ngươi biết một ít sự tình, liệu nàng sẽ chết hay không? "

Đinh Ninh nhìn người trung niên tên Trương Lộ Dương này cảm nhận thần sắc vi diệu biến hóa trong mắt hắn chân thành nói: "Hiện tại rất đơn giản, đến cùng là ngươi muốn nàng chết, hay vẫn nghĩ là nàng sẽ không thể nào chết."

Nghe Đinh Ninh nói những lời này, Tịnh Lưu Ly vẫn ngồi yên tĩnh như một thị nữ nãy giờ bất giác ngẩng đầu lên, nàng bỗng nhiên nghĩ rằng lý giải ban đầu của bản thân đối với Trương Lộ Dương có khả năng đã sai.

Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh đáp: "Ta phải xác nhận ngươi có đủ năng lực giết được nàng hay không."

Đinh Ninh nở nụ cười duỗi tay quơ quơ chiếc đũa.

Trương Lộ Dương biến sắc, ngón tay vừa động đậy, đôi đũa trong tay Đinh Ninh đã thay đổi phương vị, đầu nhọn chỉ sang phía dưới sườn phải của hắn.

Nhìn hai động tác rất nhỏ của Đinh Ninh, khuôn mặt Tịnh Lưu Ly lập tức trở nên ngưng trọng.

"Nghe nói ngươi ở Mân Sơn Kiếm Hội vừa xem qua Kiếm Kinh đã liền thấu hiểu, năng lực lý giải Kiếm Kinh đối với người thường thật sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi, hôm nay tận mắt mới hiểu không chỉ kiếm thức trôi chảy mà Chân Nguyên tu vi tiến cảnh trước giờ cũng chưa từng thấy." Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh thu hồi chiếc đũa, hít sâu nghiêm túc:"Chẳng qua là tứ cảnh trung giai khiêu chiến lục cảnh, có chút ít nóng vội rồi hay không?"

"Ta sẽ qua Ngũ cảnh."

Đinh Ninh thuần thục xếp củi trong lò tự nhiên nói ra: "Đến Ngũ cảnh ta sẽ có thể sử dụng được phi kiếm, giết nàng thực sự không khó."

Khóe miệng Trương Lộ Dương chợt hiện ra một tia cười khó hiểu hỏi :"Còn phải mất khoảng bao lâu?"

Đinh Ninh nhìn hắn: "Không được lâu nữa, tại nơi này trước khi mùa hạ kết thúc. "

"Ngươi bên nàng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ nàng sẽ chết sao?" Trương Lộ Dương còn chưa nói tiếp, Tịnh Lưu Ly ở bên đã không nhịn được trầm trầm nói ra.

"Không phải ta nghĩ nàng sẽ chết mà là nàng nhất định sẽ khiến ta chết." Trương Lộ Dương bùi ngùi lắc đầu: "Bởi vì ta là một bí mật của nàng, mà hiện tại ngươi đã biết sự hiện hữu của ta, nàng nhất định sẽ không cho phép một bí mật như vậy tiếp tục tồn tại."

Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu cau mày hỏi: "Điều này cũng là bí mật?"

"Đương nhiên điều này là bí mật"

Trương Lộ Dương cảm khái nở nụ cười, "Vì các ngươi đã tìm được ta, ta vẫn nghĩ rằng đời này cả Trường Lăng cũng sẽ không ai biết ta và nàng có tồn tại mối liên hệ gì."

"Cung nữ lại chẳng thể có tình nhân sao?" Tịnh Lưu Ly không hiểu nhìn hắn, "Đó là chuyện sống chết của người hôn phối, có gì không đúng sao? "(*)

Nói xong câu đó, Tịnh Lưu Ly nhận thấy Trương Lộ Dương cùng Đinh Ninh nhìn mình thập phần cổ quái.

"Làm sao, ta nói không đúng chỗ nào sao?" Tịnh Lưu Ly lấy làm kỳ lạ nhìn hai người.

Đinh Ninh khẽ cười nói : "Chuyện thành gia lập thất, nếu như trên cơ sở thật sự yêu nhau giúp nhau thì đương nhiên chuyện này chẳng có chút vấn đề gì, nhưng nếu thật sự là chỉ sử dụng nó như một thứ công cụ để giải quyết nỗi cô đơn. Chẳng qua là nàng tạm thời vẫn chưa quan tâm đến sự yên ổn ở nơi đây, ngươi nói xem nó có ý nghĩa gì?"

Tịnh Lưu Ly nhăn mày thật sâu, nàng trầm mặc không nói, dường như có hiểu đôi phần.

"Lúc bên Hoàng Hậu, nàng đương nhiên cũng có nhiều chỗ khó giải quyết, nhưng mà nếu như Hoàng Hậu lại biết rõ nàng cảm thấy không hoàn toàn ổn định, cần một chỗ an ủi thì bản thân hắn chính là một cái bí mật."

Trương Lộ Dương có chút thảm đạm nở nụ cười: "Ta vốn chỉ là một gã giáo tập bình thường của Thanh Dương Kiếm Viện, trời sinh tính đạm bạc, không thích tranh thủ công danh mới thuê mảnh vườn trà này ẩn cư. Lúc đầu thấy nàng liền cho rằng là tâm đầu ý hợp. Nhưng mà ở chung lâu ngày lại phát hiện chẳng như ý nghĩ."

Sắc mặt Tịnh Lưu Ly vẫn như cũ chẳng dễ coi chút nào, ý tứ của Trương Lộ Dương nàng đã mười phần rõ ràng, chẳng qua là nàng chẳng thể nào chấp nhận được. Cứ coi như là xưa không bằng nay* nhưng nam tử này cũng đã từng yêu mến cung nữ kia, nay có thể ngoan độc xuống tay ép cung nữ kia vào đường chết được sao?

"Thực ra giống như các ngươi nghĩ có thể thu thập được một ít tin tức từ ta, thì nàng cũng sẽ nghĩ ta ở với nàng nhất định cũng sẽ biết rất nhiều chuyện không nên biết. Khi nàng thức tỉnh thì không nhắc, nhưng nàng lo âu là lúc ngủ nói mê để lộ cho ta biết chút ít điều gì?" Trương Lộ Dương nhìn Tịnh Lưu Ly tự giễu cười "Những năm gần đây số lần nàng đến càng ngày càng nhiều, ta không biết là nàng cần thêm thời gian an ủi, hay là vẫn không yên lòng vì ta."

"Hơn nữa nàng hiểu sự tình quá rõ ràng, lại không thể nào nói với bất kỳ ai khác. Cho nên nàng thật sự sẽ nói mê."

Nhìn hàng lông mày có chút nhướng lên của Tịnh Lưu Ly, Trương Lộ Dương lắc đầu nói:"Trong giấc mộng, nàng đều có ý muốn uy hiếp ta, có những lời muốn giết ta."

"Vậy vì sao ngươi còn không ly khai nàng?"

Tịnh Lưu Ly theo bản năng hỏi câu này, nhưng lời vừa ra miệng thì liền biết thật sự dư thừa.

"Muốn rời khỏi nàng, nàng thật sự sẽ lo lắng, và ta đây có lẽ đã được chôn cất trong vườn trà này rồi."

Nhưng Trương Lộ Dương vẫn trả lời nàng vấn đề này.

Tay của hắn đặt trên cái hũ sành đang sôi, một cỗ thiên địa nguyên khí nhu hòa từ lòng bàn tay hắn tuôn ra bao trùm lên toàn bộ hũ, phong bế tất cả hơi nước bay ra ngoài.

Đến lúc toàn bộ cái hũ như muốn vỡ tan, hắn nhấc cái hủ lên, đặt bên cạnh trên bàn rồi thản nhiên cười nói với Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly: "Cơm đã chín, thêm một chén nữa a."

Cho đến lúc này, Tịnh Lưu Ly mới nhớ tới vai trò thân phận của mình, nhận lấy bát của ĐInh NInh, giúp ĐInh Ninh bắt đầu xới cơm.

"Mân Sơn Kiếm Tông có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì có thể ly khai Trường Lăng bất cứ lúc nào. "

Đinh Ninh nhìn qua phương pháp của tu hành giả, rõ ràng mỗi một hạt cơm đều óng ánh tròn đầy, cầm cái vá bầu múc một muỗng xì dầu đậm đặc tưới lên cơm, sau đó nghiêm túc hỏi:"Ngươi có thể nói cho chúng ta biết nàng có bí mật liên quan gì?"

"Kỳ thật lúc trước cung nữ được hoàng hậu yêu thích nhất cũng không phải nàng, mà là một cung nữ họ Hoàng". Trương Lộ Dương chuyển hũ cơm sang Tịnh Lưu Ly giúp nàng xới cơm, thời gian dần trôi chậm rãi nói ra:"Chẳng qua cung nữ kia tiết lộ một ít sự tình không nên nói cho nên liền được ban chết."

Tịnh Lưu Ly muốn mở miệng nhưng lần này nàng đã kịp nhớ lấy thân phận của mình, lại nhớ đến Đinh Ninh đã làm cho mình nói ít nghe nhiều, cho nên nàng tỉnh ngộ, cúi đầu xuống an tâm ăn cơm.

"Người cung nữ kia có quan hệ với chuyện bí mật trước khi thánh thượng đăng cơ ba năm."

Trương Lộ Dương không nhìn nàng, chỉ nhìn Đinh Ninh nói tiếp: "Thánh Thượng đã từng có khoảng thời gian không thích nữ sắc, khi ấy hoàng hậu đã ở cùng với người kia. Nhưng hoàng hậu đã cải trang thành một nữ tử khác để tạo mối quan hệ với thánh thượng, thánh thượng không muốn tiếp tục quay về nơi trống trải nên mới phát động ra biến đổi lớn."

Mặc dù Tịnh Lưu Ly đã bình tâm để ngồi nghe câu chuyện nhưng khi nghe đến mấy câu này sắc mặt nàng vẫn lập tức biến đổi.

Như vậy bí ẩn này thật sự quá lớn.

Đinh Ninh hít sâu một hơi. Hắn để chén cơm xuống, nhìn Trương Lộ Dương chậm rãi nói:"Cho nên chuyện là như vậy, kỳ thực là do Dung cung nữ mượn danh nghĩa cung nữ kia ở bên ngoài truyền tin đi? "

Trương Lộ Dương nhẹ gật đầu, cười khổ một cái,"Chuyện như vậy thiếu chút nữa bị người ta ghi thành truyện, năm đó Hoành nho thư viện cùng Đạo Nhất thư cục** bị một mồi lửa đốt đi là cũng liên quan đến chuyện này, người đọc sách bị thiêu cũng đến gần trăm tên."

"Chỉ một chuyện như vậy cũng đủ rồi." Đinh Ninh cũng nhẹ gật đầu nói ra.

"Kỳ thật chuyện này có một sơ hở, cho nên nàng mới ngày đêm dắt dớ, mới nhiều lần nói mớ trong mơ."

Trương Lộ Dương nhìn Đinh Ninh tiếp tục nhẹ nói:"Nàng làm những chuyện như vậy, về sau vào ngày tra ra được chuyện của cung nữ họ Hoàng, giữa lúc đó kỳ thực họ Hoàng đang gặp một người, người đó thật sự có thể làm chứng. Chẳng qua là người kia cũng không biết là cái chết của cung nữ họ Hoàng cùng việc hỏa hoạn của Đạo Nhất thư cục và Hoành Nho thư viện có can hệ gì với nhau, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, mà chính cung nữ họ Hoàng cũng không biết manh mối được tra ra là từ hướng nào."

"Lúc ấy những hồ sơ điều tra vụ án kia chắc chắn sẽ không có lí do gì để tồn tại, nhưng trí nhớ Hoàng hậu rất tốt, chuyện này đối với nàng rất khắc sâu, cho nên bất luận là chi tiết gì thì nàng cũng nhất định sẽ nhớ rất rõ."

"Người kia chính là Mặc thủ thành. Nàng không có năng lực thiết lập ván cục để giết được người có địa vị như vậy, cho nên việc này thủy chung là tâm kết của nàng."

. . .

Lúc Trương Lộ Dương nói xong, Đinh Ninh cũng đã ăn xong chén cơm từ lâu.

Hắn nhìn nửa bát cơm của Tình Lưu Ly, đứng lên khom người thi lễ với Trương Lộ Dương xong nói: "Đa tạ tiên sinh tương trợ."

Nhìn hắn đứng dậy hành lễ rời đi, Tịnh Lưu Ly cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.

Trương Lộ Dương sau khi đáp lễ cũng không đưa tiễn.

Chẳng qua là lúc Tịnh Lưu Ly bắt đầu đánh xe, thời điểm thùng xe khẽ nhúc nhích, Đinh Ninh đã nhẹ nhàng nói: "Hắn đang nói láo."
*Xưa không bằng nay: ý là tình hình xưa không thể đem so sánh với nay nên không thể chấp là vì tình cũ mà bỏ mạng.
** Hoành Nho thư viện - thư viện lớn; Đạo Nhất thư cục - nhà in Đạo nhất.

(*)ý Tịnh Lưu Ly nghĩ là: Cung nữ cũng được quyền có tình nhân, và đó là chuyện sống chết của người Trương Lộ Dương sắp cưới làm vợ. Tại sao hắn lại muốn nàng chết, có gì đó không đúng hay sao?
Lão chỉ cần dịch chương 45 nữa là được, những chương sau đã dịch rồi. Thứ tự chương trong box convert là thứ tự đúng.
 

hien055

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Chương này dịch cũng hơi ẩu. Huynh coi sửa giúp. @kethattinhthu7
Kiếm Vương triều
Quyển 4: Đấu Tướng Quân
Chương 45: Tương kế làm sao tựu kế

Tịnh Lưu Ly vẫn còn đang đắm chìm trong tiết lộ của Trương Lộ Dương về mối tình với Dung cung nữ cùng chuyện bí mật giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ Hoàng Đế, chợt nghe Đinh Ninh nói vậy, cho dù nàng Kiếm Tâm trầm ổn cũng không khỏi hơi chấn động, nói khẽ: "Có ý tứ gì"

Đinh Ninh nhìn thoáng qua gian nhà tranh bên trong vườn trà, nói đơn giản dị thường: "Hắn sơ hở quá nhiều."

Tịnh Lưu Ly nhăn tít lông mày hỏi: "Ta nhìn không ra một sơ hở nào"

Âm thanh Đinh Ninh trở lại hòa hoãn: "Sơ hở lớn nhất chính là hắn biết sự tình từ việc Dung cung nữ nói mê. Mặc dù trong nội tâm còn cất giấu nhiều bí mật hơn nữa thì ngươi có nghe nói qua có bao giờ người đã qua lục cảnh ban đêm ngủ lại nói mê hay không?"

Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn hắn thật sâu, không nói gì.

"Đã qua ngũ cảnh, tâm niệm tựa như Thông Thần, Chân nguyên cùng Thiên Địa Nguyên Khí đối với việc điều dưỡng thân thể đã vượt qua đại đa số dược vật thế gian, thần hồn yên ổn, chỉ sợ lời nói trong mộng sẽ làm chính mình lập tức tỉnh giấc, làm sao có thể nói ra một đoạn chuyện dài như vậy."

Đinh Ninh bình tĩnh nói:"Đã đến lục cảnh tiếp cận thất cảnh lại càng không cần phải nói, tiếng mưa gió lọt vào tai như tiếng sấm, thanh âm thảo trùng dị động xa xa còn có thể phân biệt, mọi thứ thân thể linh mẫn dị thường, càng là như sấm sét vang dội trước mắt nhất định sẽ làm người tu hành kinh tỉnh. Trừ phi người này tu hành đã đến cảnh giới ấy nhưng lại bị trọng thương, hoặc là quanh năm bị bệnh, lúc này thần hồn suy nhược. . . Chẳng qua là ta và ngươi đều đã gặp Dung cung nữ, nàng ta khí tức trầm ổn, chẳng qua là thiên phú có hạn mới chậm chạp mà chẳng thể nào thấy được ngưỡng cửa thất cảnh, làm sao nàng lại thường xuyên nói mê được chứ?"

Tịnh Lưu Ly thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, lạnh giọng nói:"Đây thật là một sơ hở lớn."

"Hắn dám lừa gạt vì chúng ta chưa qua lục cảnh, cảm thấy chúng ta có lẽ không biết gì về tình trạng lục cảnh." Đinh Ninh ngẩng đầu, mang theo một tia lãnh ý nói ra:"Chẳng qua là vừa rồi tu vi của hắn ngươi cũng đã thấy, hắn đã tới lục cảnh. Lục cảnh làm sao lại không biết tình trạng của lục cảnh."

"Sử dụng một câu chuyện hết sức kinh hoàng làm chấn động tâm tình sẽ dễ dàng đánh gục sức phán đoán bình thường của người nghe."

Dừng lại một chút, Đinh Ninh lại chậm rãi nói tiếp:"Hắn nói Trịnh Tụ trực tiếp cải trang thành một nữ tử khác để tạo dựng mối quan hệ với Nguyên Vũ Hoàng đế, do đó Nguyên Vũ Hoàng Đế không thể không phát động binh biến, loại chuyện thế này đã đủ khiến người ta chấn động. Hơn nữa tất cả sự tình hắn nói về hỏa phần Đại Nho đạo quán đều là sự thật, đều có căn cứ, nghe hắn nói chuyện tự nhiên tâm t.ư cũng sẽ bị hắn lôi kéo, tự nhiên sẽ cho rằng hắn nói đều là sự thật. Đây là thủ đoạn công tâm rất thường gặp, rất nhiều người, thực tế rất nhiều tướng lãnh chỉ huy tác chiến đều biết sử dụng. "

Trên mặt Tịnh Lưu Ly phủ lên một tầng sương lạnh, "Ý của ngươi là ngay cả bản thân chuyện này đều giả dối?"

"Mặc kệ chuyện này là thật hay giả"

Đinh Ninh mang một tâm thái bình tĩnh không chút lãnh ý nói tiếp,"Ít nhất bên trong có chút ít mắc xích là giả, mặc dù chúng ta có thể khiến việc như vậy rơi vào tai Trịnh Tụ, nhưng nhất định chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với cung nữ họ Dung, Trịnh Tụ sẽ chỉ cảm thấy chúng ta vì báo thù mà không từ thủ đoạn bịa đặt một ít chuyện vũ nhục đến danh dự của nàng, đến lúc đó chúng ta chẳng có kết cục tốt đẹp."

Hai tay Tịnh Lưu Ly có chút dùng sức, nhịn không được muốn lập tức dừng cương ngựa.

"Đừng nên dừng lại, nói không chừng hắn vẫn còn trông theo chúng ta." Đinh Ninh lắc đầu nói khẽ.

Tịnh Lưu Ly hít sâu một hơi tiếp tục đánh xe, sau đó nói: "Cho nên kỳ thực hắn không muốn Dung cung nữ chết, hắn muốn giúp Dung cung nữ đối phó chúng ta."

Đinh Ninh cười khẽ gật nhẹ đầu: "Hắn còn sơ hở rất nhiều. . Lúc ta nói Mân Sơn Kiêm Tông có thể bảo hộ cho hắn, thậm chí để lộ ra có thể cho hắn lên núi tị nạn, hắn chẳng hề mững rỡ, thậm chí ánh mắt hắn còn có chút lảng tránh. Lúc chúng ta rời đi, hắn giống như là cuối cùng đã làm xong một việc mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng căn bản không muốn hỏi khi nào người Mân sơn Kiếm Tông sẽ đến, chúng ta an bài cho hắn tiến lên núi thế nào. Những vấn đề này đều chưa xác định, chúng ta đều không an bài. . Có quan hệ sinh tử mà hắn lại mảy may không lo lắng."

Tịnh Lưu Ly lại trầm mặc một lát rồi nói:"Ngươi nói những điều này ta đều đã hiểu, nhưng từ đầu ngươi đã biết rõ hắn đang nói láo, ngươi cũng không vạch trần, không có cách nào tìm trong miệng hắn chút ít bí mật về cung nữ họ Dung, chẳng lẽ ngươi còn có thể tương kế tựu kế?"

"Ta không có cách nào tương kế tựu kế"

Đinh Ninh nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia tâm tình kỳ quái, "Chẳng qua là nói chuyện cùng hắn lại làm cho ta liên tưởng đến một ít chuyện, đủ để cho ta nghĩ ra được biện pháp đối phó Dung cung nữ."

Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn hắn kỳ quái : "Biện Pháp gì?"

Đinh Ninh nhìn về chỗ rất xa phía Hoàng cung thản nhiên nói: "Trường Lăng bây giờ có rất nhiều chuyện chỉ Trịnh Tụ và Dung cũng nữ mới biết. . Chỉ cần người thứ ba biết rõ những chuyện này, nhất định là do Dung cung nữ để lộ ra. Mặc dù chuyện này không truyền đến tai Trịnh Tụ, Dung cung nữ nhất định cũng sẽ sợ hãi thực sự."

Tịnh Lưu Ly không thể giải thích vì sao đành nhìn Đinh Ninh, nói chẳng ra lời.

Nàng chỉ suy đoán, nếu chỉ có Hoàng Hậu cùng Dung cung nữ biết rõ sự tình, những người khác làm sao có thể biết? Nếu có người khác biết thì cũng chỉ sợ là Trường Lăng lão nhân Chu gia lão tổ hay là Tiết Vong Hư biết được, thế nào lại chỉ có đúng Hoàng Hậu cùng Dung cung nữ biết rõ sự tình?

"Hiện tại ngươi không cần biết rõ. Ngươi đã theo ta học tập, chỉ cần ngươi nhớ kỹ những quá trình này, sau này tự nhiên sẽ hiểu."

Đinh Ninh không giải thích gì thêm, chẳng qua là đón lấy ánh mắt khó hiểu của nàng nói tiếp: "Trương Lộ Dương sử dụng câu chuyện đáng sợ như vậy để dụ chúng ta mắc câu, mạo hiểm để làm Trịnh Tụ tức giận, đây chính là đánh bạc với sự sinh tử của chính mình. . Hắn có thể làm như thế chỉ có thể nói rõ một điều, Dung cung nữ cùng hắn giễu cợt tưởng thật nhưng là giả, đã gạt được hết tất cả mọi người."

Tịnh Lưu Ly chợt thông suốt:"Cho nên Dung cung nữ với Trương Lộ Dương là tình yêu đích thực sống chết có nhau."

Đinh Ninh gật đầu mang theo một chút khoái ý nói thêm:"Cho nên tấm chân tình của Trương Lộ Dương thật là hữu dụng. Vào thời khắc then chốt, Trương Lộ Dương chính là con cờ áp đảo phòng tuyến nội tâm cuối cùng của nàng ta."

Tịnh Lưu Ly lại trở về trầm lặng,"Những chuyện này tựa như ngươi trời sinh đã thông hiểu. . Kỳ thật vị trí tông chủ đời sau của Mân Sơn Kiếm Tông ngươi làm sẽ hợp hơn ta."

Đinh Ninh nhìn nàng, lần này hắn không trả lời.

Thực ra không phải bởi những lời từ Tịnh Lưu Ly, mà chỉ bởi vì hắn lại nghĩ tới một người đã lâu trước kia thật sự rất giống.

Cuộc chuyện đã hết, nhưng xa hành vẫn không ngưng.

Tạm biệt vườn trà yên lặng, xe ngựa lại bắt đầu đi vào đường phố Trường Lăng hơi phồn hoa.

Đinh Ninh bên trong xe tựa như hơi mệt, hai mắt híp lại.

Bỗng nhiên ánh mắt Tịnh Lưu Ly trở nên sắc bén, chỉ là lần này nàng ẩn mình vô cùng tốt, cũng không lập tức ngẩng đầu hay theo bản năng đem lực chú ý đến bên eo mình nữa.

Phía trước có một tòa trà lâu rất lớn.

Tại cửa ra vào có một gã thiếu niên áo lam từ trong trà lâu đi ra, hướng phía nàng và Đinh Ninh bước tới.

Nàng cũng không ngừng xe ngựa lại, chẳng qua là cũng không có đích đến phía trước.

Từ nơi nàng đến có hơn mười trượng, người thiếu niên áo lam khuôn mặt tuấn dật, tay y đã chạm lên chuôi kiếm.

Một cỗ kiếm ý mịt mù nhẹ từ người hắn tán ra. Giữa con đường bụi bặm chậm rãi lơ lửng trước người hắn, sau đó tạo thành một chuôi kiếm hoành ngang trước xe ngựa.

Ý tứ đã rất rõ ràng.

Ngay cả hai bên đường, cho dù là những kẻ nhàn rỗi đang cắn hột dưa bên song cửa trà lâu trong nháy mắt cũng đều rõ ràng ý tứ của thiếu niên này.

Người thiếu niên áo lam này muốn khiêu chiến người trong xe ngựa.

. . .

Trên gương mặt Dung cung nữ tản ra một tầng ánh sáng xanh rực rỡ như sứ.

Lúc này nàng đang trên đường hồi cung, mặc dù một bước cũng không dừng nhưng những sự tình liên quan Đinh Ninh vẫn không ngừng truyền đến tai nàng.

Nàng đã biết có một xe chở phân đang đi về hướng Đinh Ninh.

Nàng cũng biết Đinh Ninh đi vườn trà.

Nàng cũng biết có một gã thiếu niên áo lam khiêu chiến Đinh Ninh.

Dung diện nàng tựa hồ không có gì cải biến, chẳng qua là sâu trong mắt có một ít lãnh diễm chậm rãi thiêu đốt.

Chiếc xe chở phân kia, kể cả người thiếu niên áo lam lúc này chỉ sợ tất cả người Trường Lăng đều cho rằng là ý của nàng.

Nhưng nàng thập phần rõ ràng, những người này cùng nàng không có liên can.

Như vậy rút cuộc là ai làm ra chuyện này, là do Đinh Ninh tự làm ra, hay là những đại nhân vật Quan Trung kia?

Nàng không thể giải thích nổi.

Nàng có chỗ không biết, lúc này trên đường phố cách trà lâu mà thiếu niên áo lam đang đứng không xa có một gã tướng lãnh mặc y phục bình thường hàng ngày đang ngắm phong cảnh.
 

Amschel

Phàm Nhân
Ngọc
-198,45
Tu vi
0,00
Chương này dịch cũng hơi ẩu. Huynh coi sửa giúp. @kethattinhthu7
Kiếm Vương triều
Quyển 4: Đấu Tướng Quân
Chương 45: Tương kế làm sao tựu kế
....
Chương này của lão huynh @hien055 có ai biên chưa @kethattinhthu7 ca? Khi chiều thấy @trongkimtrn huynh biên 1 chương, giờ mới nghiệm ra là lâu quá rồi chưa có ngó tới KVT. :002:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top