Luận Truyện Thơ đề tự Ma Thiên Ký

Duy Trúc

Phàm Nhân
Ngọc
2.220,25
Tu vi
0,00
Hôm nay Chủ nhật, nghỉ ngơi, Lão phu xin phép đưa ra thêm vài ý kiến thô thiển về hiểu biết của mình đối với vấn đề viết đề tự chương mong được mọi người góp ý.
Như lão đã nói ở trên về mấy "quy ước" viết đề tự chương, thực ra đối với tiểu thuyết viết theo lối chương hồi cổ mỗi chương đều có hai câu đề tự (bắt buộc) và hai câu kết chương (không bắt buộc)
Các đạo hữu hãy xem hai câu sau đây:

Câu số 01
"Đặng Tuyên Phi được yêu dấu, đứng đầu hậu cung
Vương Thế Tử bị truất ngôi, ra ở nhà kín"
Câu số 02
"Ái ân, cô gái không e sợ
Hoan hỉ, chàng trai lại dở dang"
- Giống nhau của hai câu: Cả hai câu trên đều là các câu viết cho Chương thứ nhất của tác phẩm Hoàng Lê Nhất Thống Chỉ, cả hai câu đều có bố cục bằng trắc, đối xứng.
- Khác nhau của hai câu: Ở trong câu số 01, nội dung rõ ràng, thiên về chứa đựng tình tiết diễn biến của truyện, độc giả lần đầu tiên đọc truyện chỉ cần đọc là có thể hiểu ngay được nội dung cơ bản sẽ xảy ra trong chương. Còn ở câu 02 nội dung không rõ ràng chứa đứng tính "cô đọng triết lý" đọc lên hơi khó hiểu, đọc giả chưa bao giờ đọc truyện này thì khi đọc lên chắc chắn chẳng hiểu câu này viết gì liên quan đến truyện nào. Câu số 01 là câu đề tự, câu số 02 là câu kết chương

Lão phu nói đến đây chắc là các đạo hữu đã hiểu về cái khác nhau và giống của câu đề tự và câu kết chương nhỉ, các lão đặt mình vào hoàn cảnh người đọc mà viết, viết cho người đọc lần đầu tiên chưa biết nội dung của chương, đọc lên đã hiểu đó mới là đề tự, còn nếu các bạn viết cho đối tượng là người đọc nghiền ngẫm nát chuyện từ bản convert đến cho đến bản dịch đọc mới hiểu thì đó là viết kết chương rồi (xin chia buồn cùng các lão là các đối tượng ấy không đọc các câu của các lão đâu, vì họ đã đọc rồi thì họ không đọc lại nữa, các lão viết là viết cho đối tượng tương lai họ mới đọc MTK sau này, một năm, hai năm sau chẳng hạn..., khi ấy các đối tượng ấy mới nghiền ngẫm cái "công sức" mà các lão bỏ ra)

Trở lại với việc viết đề tự của chúng ta, Lão phu xin phép mạo muội dùng câu của đạo hữu @tridatinh
Chương 1111 U Vương Hoang Hàn, Trí đạo hữu đã viết:
"Sinh Ly Tử Biệt, Hoang Hàn tự
Thành Bại Hoại Không, Khôi Lỗi thân"
Tuyệt vời, cấu trúc cân xứng, ý tứ bao hàm súc tích chứa nhiều tâm t.ư, thật là nhả ngọc phun châu. Lão phu chắc chắn cũng không thể viết nổi những câu như thế này.
Nhưng theo Lão phu thì câu này sẽ phù hợp với câu kết chương chứ không phải đề tự: lý do như ở trên lão phu đã nói.
Đôi lời góp ý thô thiển hạ lưu, mong các lão bỏ qua vì một tình yêu Ma Thiên Ký !!!


Càng ngày càng xuất hiện nhiều người tâm huyết với đề tự!
Thật là ... !:060:
 

tridatinh

Phàm Nhân
Ngọc
31,08
Tu vi
0,00
Gửi VTMQ cảm ơn đạo hữu góp ý và làm cho tại hạ sáng tỏ nhiều điều.Theo tại hạ nếu tạo ra sân chơi có quy tắc chung cho đề tự sẽ vấp phải nhiều điều.Ví dụ như nhân lực mỏng,dễ làm nản chí sáng tạo cho đề tự dù là câu đề hay kết,câu bình thường hoặc thơ...

Viết cho đối tượng phần đông xem,cần phải theo hệ thống chuyên môn được kiểm duyệt,in ra rộng rãi cho độc giả.Điều đó thuộc quá tầm trong đây cho phép.Nên hiện tại mọi người thỏa chí sáng tác,bằng sở trường mọi người cho ra sản phẩm khác nhau,dù biết món ăn chính không phải,được cái mọi người tay bắt mặt mừng.Tốt nhất,cứ mượn danh "đề tự",làm việc lặng thầm nhưng vui vẻ,hòa đồng,không mất ai mà tình cảm nguyên vẹn.

Trở lại với câu chữ vậy!Tuy không "đề tự" nhưng được tự,kể ra cũng có cái mà ghi,đỡ âm thầm,cô đơn mất.

Chương 1113: Phi Tổ

Ra tay giúp đỡ sinh Đồng Thuật
Mở miệng kêu đòi trợ tộc nhân
 

vuongtuphuong

Phàm Nhân
Ngọc
47,21
Tu vi
0,00
Ấy đừng, ấy đừng, lão cứ viết tiếp đi, lão viết có nhiều câu hay mà, cứ viết đi, vui là chính, việc của chúng ta là viết thì ta cứ viết, còn chọn ra câu nào, thẩm định, duyệt câu nào là "trách nhiệm" của đội MTK, chúng ta không liên quan. Lão phu nói vậy là để các đạo hữu trong khi viết, thì lưu ý "gò mình" vào các "tiêu chí" cơ bản. Làm thơ ca nhiều lúc tuỳ theo thi hứng nên đôi lúc cảm khái phóng khoáng vung bút lên theo cảm xúc mà quên mất "tiêu chí"
Viết tiếp đi, đạo hữu ngừng bút thì lão phu buồn lắm lắm đấy!

Lão đừng lo :) Ta còn theo dõi học hỏi thì sẽ có lúc ngứa tay ngứa chân thôi. Như lão nói, khi nổi hứng thì cứ viết tuỳ theo hứng. Mục đích chính là làm sao cho các đạo hữu không thấy lẻ loi, một thời gian rồi bỏ cuộc uổng đi ý tưởng thật hay này. Ta từ nhỏ tới lớn chưa học qua cách làm thơ hay luật lệ gì hết. Chỉ vì yêu thơ thích đọc rồi tập tành làm nên khi đạo hữu có tuyệt chiêu truyền thụ thì ta cảm ơn còn không kịp đó.
 

andreyquoc

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Qua mấy chương vừa rồi, ta làm vài bài thơ con cóc chơi... Đưa vào đây cho tinh thần thơ ca của bà con bốc lên một tý

Chuyện lạ cuộc đời


Cuộc đời lắm chuyện bất ngờ
Tổ sư đã chết lâu là rất lâu
Chưa hề ý nghĩ vào đầu
Làm sao có thể gặp nhau trên đời ???
Vậy mà cơ duyên hai người
Hai lần gặp mặt đúng trời tạo cho
Lần đầu Ảnh bích năm xưa
Trăm, nghìn đệ tử đều chưa thấy hình
Riêng Minh ngưng dịch chưa thành
Lại được gặp mặt chuyên tình như mơ
Công pháp tu luyện bất ngờ
Lại là loại top mong chờ nhân gian ...
Lần sau lại là một màn
Sớm bày mưu để một đường hại nhau
Trong trận gương hiện trước sau
Mới rõ thân phận đuôi đầu ra sao
Con cháu tổ tông vái chào
Cuộc đời còn có chuyện nào lạ hơn ???​
 

andreyquoc

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Tiếp đây:


Vận khí


Tham gia đuổi giết Hư Linh
Chỉ vì công pháp muốn thành tối ưu
Nghĩ rằng nguy hiểm dù nhiều
Mình vẫn có thể đánh liều thoát ra
Nào ngờ một trận phong ba
Đi tám chết bẩy may mà không sao
Số trời dun dủi thế nào
Đường về nhân tộc bỗng ào lóe ra
Cả đám còn một mình ta
Công pháp tu luyện hóa ra đại thành
Không ai như được Liễu Minh
Số trời đã định không thành không xong.
 

andreyquoc

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Vài lời cứu mạng

Gặp tổ sư may mà Minh thẳng thắn
Mọi sự tình đem tiết lộ ra
Nào chuyện Man Quỷ tông xưa
Nào là đệ tử bây giờ Thái Thanh
Nào chuyện Long Gia sự tình
Tự bạo phôi kiếm cũng đành khai luôn
Lệnh bài bằng chứng cội nguồn
Không hề dấu diếm kể luôn một hồi
Âm Lưu nghe hết mỉm cười
Đã tự bạo rồi thì cũng không sao!
Rồi chuyện dự định thế nào
Đưa chú nhân tộc rơi vào loạn lưu ...
Bây giờ hiểu hết mọi điều
Tất không sử dụng cũ chiêu nữa rồi
Ngược lại chỉ dẫn rạch ròi
U Vương tọa hóa đi thời ra sao
U Hạch lấy ở chỗ nào
Công pháp tu luyện nơi nao đi rồi
Thật là chuyện suýt chết người
Loạn lưu nếu gặp Minh đời thành Ma
Vài câu chân thật, ngây thơ
Lại cứu được mạng bất ngờ mà hay!
Ngoài ra thu hoạch thật dầy
Công pháp tu luyện từ nay có rồi
U hạch cửu chuyển đồng thời
Từ không thành có những thời ba viên
Đường về nhân tộc sáng lên
Tương lai chắc lại một phen bất ngờ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top