[Đăng ký] Tiên Hồi - Tiên Hiệp - Tái Khởi Động.

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Làm gì mà văn vẻ được như vậy đâu huynh :cuoikha: Đệ thấy bộ này cũng được nên tự dịch để đọc thôi :bye:
Từ hồi lần đầu đệ cần upload thì mf đã yêu cầu đăng ký rồi, còn trước đó thì đệ không rõ :phe:

À... huynh đang kiếm chỗ để host file svg. Nghe nói MediaFire có support format này, nhưng lại ghét mấy cái vụ đăng ký (trước đây ko cần đăng ký vẫn upload đc) :thodai:


Tiên Hồi đã ra full chưa vậy?
 

Linus

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Tiên hồi đã ra đến chương 272, có vẻ Địch Ốc viết khá chậm, lâu lâu mới ra một chương :xinloi:
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Dịch giả: M.Hoo
Chương 35: Trừng giới.
Đám ác thiếu trong phòng huyên náo không ngừng, Dương Vân nhìn lướt qua ngoài đại sảnh thấy có mười mấy người vừa ăn uống vừa lưu ý động tĩnh trong gian phòng đang thuê, đây hẳn là đám tùy tùng hộ vệ của đám thiếu niên kia mang theo, không một tiếng động kéo Mạnh Siêu ra khỏi tửu lâu.

Đám thiếu niên ăn uống, la hét nói chuyện cả nữa ngày cuối cùng tên nào mặt cũng đỏ tới mang tai cùng bước ra khỏi tửu lâu, trước mặt sau lưng đều được đám tùy tùng vây quanh.

Vừa mới ra tới cửa liền thấy trên đường có một tên người nhỏ con mặc áo gai, thân thủ lanh lợi chạy về hướng này, phía sau hắn là mấy tên tráng hán đuổi theo la lên.

“Tên tặc tử kia, mau trả túi tiền đã trộm của ông đây nếu không ta đánh ngươi mềm xương!” Một tiếng quát vang lên làm cho mấy tên ác thiếu run lên cầm cập.

“Tên mập này thật khỏe a”

Bốn người đuổi theo tên trộm kia trước sau chạy như điên trên đường, mỗi tên đều cao lớn, thân thể vạm vỡ làm trên đường thành một mảnh hỗn loạn, người đi đường và bán hàng rong đều vội vàng né tránh.

“Lúc tới gần, nhìn bốn tên tên nào cũng mặt mày đen nhẻm, râu ria xồm xòm như Trương Phi, một tên ác thiếu lẩm bẩm nói: “Bốn tên đại hán hung bạo này là Tứ huynh đệ sao?”

Một thị vệ trông thấy tên trộm kia chạy về hướng này liền đưa tay cản lại, quát lớn: “Mắt bị mù à sao chạy tới nơi này!”

Tên trộm khẽ cười một tiếng, tên thị vệ bỗng thấy hoa mắt ,cảm thấy bên cạnh thổi qua một trận gió liền không thấy tên trộm đâu.

Tên thị vệ liền ngơ ngác, những người bên ngoài thì thấy rõ ràng tên trộm kia không biết bằng cách nào từ bên cạnh hắn lách qua sau đó lẫn vào trong đám đông.

Tốc độ bốn tên đại hán không hề giảm lao thẳng tới, quát tháo: “Giao tên trộm ra đây!”

Một tên thiếu gia quần là áo lụa vừa muốn mở miệng giải thích tự dưng thấy trông tay đang cầm một túi tiền.

“Các đại ca, tiền giao cho các ngươi, tiểu đệ chạy trước!”

“Nguyên lai là đồng bọn!” Tên tráng hán ở giữa không nói hai lời, lấy hai tay gạt đám thị vệ ngã xuống đất sau đó đấm thẳng vào mặt một ác thiếu.

“A…!” Tên thiếu niên bị đánh trúng bật ngửa trên mặt đất thét lên, lần này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, đám thị về tùy tùng hai mắt đỏ lên nhào về phía trước bao vây bốn đại hán lại.

Bầy dê không đánh lại mãnh hổ, bốn đại hán trái một quyền phải một cước, một lúc sau đám ác thiếu lẫn thị về đều nằm rạp xuống đất, bốn đại hán đánh bọn tùy tùng còn có chút chừng mực, nhưng những tên ác thiếu kia thì quyền nào ra quyền nấy, khiến bọn chúng kêu khổ thấu trời.

“Ngươi có biết cha ta là ai không mà dám đánh ta?” Bạch thiếu ôm lấy quai hàm phẫn nộ hét lên, trên khuôn mặt rỗ cũng tức đến đỏ lên.

Không mở miệng thì còn tốt, vừa nói xong câu này liền thấy hai mắt đám tráng hán lộ rõ sự hung dữ nhìn qua bên này: “Sợ cái chim nhà ngươi! Gia gia chém một đao giết ngươi xong liền lên thuyền về Đại Lương, người nhà ngươi có thể đuổi theo ra tới biển cắn ta chăng?”

Bị ánh mắt hung dữ của đại hán nhìn thằng mình, Bạch ma tử sợ run lên, không dám nói một chữ nào.

Đại hán trong lòng vẫn còn tức, vung bàn tay làm một cái bạt tai, “Ba” âm thanh giòn giã vang lên, Bạch ma tử phun ra một búng máu cùng với hai chiếc răng vàng sau đó là một tiếng kêu bi thảm cùng với tiếng khóc vang lên.

Dương Vân giả dạng kẻ trộm trốn ở một bên âm thầm lắc đầu.

“Lão Mạnh vẫn còn qua nhân từ, thừa dịp cơ hội này một quyền lấy luôn cái mạng nhỏ của Bạch ma tử có phải hơn không?”

Dương Vân tuy nghĩ như vậy nhưng không có biện pháp làm thay, trông thấy một tên ác thiếu hướng bên này trốn tránh liền len lén nhấc chân đá một cái, cú đá này mang theo ám kình tịch nguyên hóa kinh, nghĩ thầm: “Dù sao cũng phải có người bị thương so với Bạch ma tử nặng hơn, thôi lấy đại một tên vậy.”

Tên ác thiếu đang vui mừng trốn một bên đột nhiên cảm thấy đau nhức trên đùi, lần này đã bị đá gãy xương, mới kêu lên một tiếng bi thảm, Dương Vân đã cho một quyền đánh thẳng vào sống mũi hắn, nước mắt với máu mũi chảy giàn giụa, tiếng kêu thảm thiết cũng tắt âm trực tiếp bất tỉnh.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, trong lòng Dương Vân vui lên: “Mới vừa rồi nói về đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân nhiều nhất hóa ra là ngươi, cũng không phí công đánh ngươi hai cái này.”

Hóa ra bốn tráng hán này là Mạnh Siêu, Dương Nhạc, Trần Hổ cùng Liên Bình Nguyên, bọn họ đang hưng phấn đánh đập thì lại phát hiện đám người kia tên thì bất tỉnh tên thì đã chạy mất, trước mặt không còn lại một ai, lúc này mới thu lại quyền cước sải bước rời đi, thấy bộ dáng hung hãn của họ trên đường không có một ai dám ngăn cản.

Tiến vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh vắng người đã dò xét trước đó, bốn người bước tới chỗ Dương Vân hội hợp.

“Ha ha, thống khoái thống khoái, đám rùa con này đúng là chưa bị đánh lần nào, chủ ý lần này của Vân đệ quả là cao” Trần Hổ cười lớn nói.

“Thu dọn nhanh lên một chút.” Dương Nhạc thúc dục nói.

Dương Vân thì đơn giản chỉ đem áo gai cởi ra rồi lau mặt là xong.

Bốn người khác cởi bộ quần áo bằng vãi thô xuống liền thấy bên trong được lót từng lớp bông chất chồng lên nhau từ trên xuống dưới.

Mạnh Siêu thì vóc người cao lớn nên lót bông ít nhất, còn ba người khác phải buộc thêm cục gạch dưới bàn chân mới có thể cùng Mạnh Siêu đứng ngang nhau.

Sau cùng khi cởi hết quần áo vứt trên mặt đất thành một đống liền đem dầu đen cùng với bộ râu giả tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thật.

Nhảy lên tường viện bên cạnh, thuận tay đem bao quần áo ném vào một cái giếng cạn ở bên trong, tin rằng cho dù nhà này có phát hiện cũng dám để lộ ra, sau đó liền từ một cái tường viện nhỏ khác rời đi.

Trên đường lúc này rất hỗn loạn, một nhóm bộ khoái nha dịch đã đem địa điểm xảy ra chuyện vây quanh đến nổi con kiến cũng không chui qua được. Đám người Dương Vân sau khi vòng qua vài cái tường viện thì liền đi ra ngoài đường xen lẫn vào trong đám người xem náo nhiệu, cho dù có tên sai dịch nào thấy bọn họ cũng không thể liên tưởng được là mấy đại hán mặt mày hung dữ kia.

Duy nhất gần giống là vóc người của Mạnh Siêu, nhưng hắn khoác trên người một bộ thanh sam tú tài chính gốc, bộ mặt thì nhìn rất đôn hậu.

Dương Vân nhìn Mạnh Siêu thì tức cười, không nghĩ tới lão Mạnh có thể giả bộ đến như vậy, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.

Nhìn đám ác thiếu kêu khóc cả ngày được mang đi trên cáng, năm người mới cảm thấy hài lòng mà rời đi. Dọc đường đi cũng nghe thấy người đi đường hả hể bàn luận chuyện này, phần lớn đều nói mấy đại hán đến từ Bắc Lương kia hạ thủ quá nhẹ, sao không đem mấy tên gây họa đó đập chết vài tên, xem ra đám ác thiếu này ở Phượng Minh Phủ cơ hồ đều bị mọi người căm ghét.

Gia thế của mấy tên ác thiếu của không bình thường, cái tên bị Dương Vân đánh bất tỉnh kia là cháu trai của Tri phủ.

Lúc trời gần tối, năm người tìm được một khách sạn để nghỉ chân, Dương Vân cùng Mạnh Siêu ngày mai phải đi Hải Thiên thư viện, Dương Nhạc cùng Trần Hổ cùng nhau trở về huyện Tĩnh Hải mà Liên Bình Nguyên thì muốn trước tiên ở Phượng Minh Phủ tìm giữ một vài đường buôn bán.

Ăn cơm tối cùng với thoải mái tắm nước nóng trong khách sạn xong, Dương Vân trở lại phòng lấy hắc thạch vòng tay ra liền lặng im suy nghĩ.

Hôm này hắc thạch trên vòng tay có hiện tượng nóng lên, lúc ấy mặc dù Dương Vân đang nóng vội muốn trừng trị đám ác thiếu nhưng vẫn đem phản ứng của vòng tay ghi nhớ trong lòng.

Dương Vân hiện đã xác định, người chung quanh hỉ nộ ái ố là nguyên nhân chính xác làm hắc thạch nóng lên, nhưng mười ba viên hắc thạch đều phân biệt chứ không cùng một lúc nóng lên.

“Viên này là lúc đám ác thiếu kia cười phóng đãng thì nóng nhất. Viên này là lúc đám ác thiếu kêu cha gọi mẹ mà nóng lên, còn viên này là lúc lão Mạnh nổi giận thì nóng lên.” Dương Vân phân biệt từng viên.

“Ừ, tổng cộng mười ba viên hắc thạch tương ứng với thất tình lục dục sau này gọi pháp bảo này là “Thất tình lục dục châu”.”

Mặc dù bây giờ còn chưa nhìn được “Thất tình lục dục châu” có công hiệu gì nhưng Dương Vân tin tưởng cái pháp bảo kỳ lạ này rất có tiềm lực để khai thác, chỉ riêng lúc này hắn đã có thể dùng pháp bảo này để cảm ứng tâm tình của người khác, cũng là một cách dùng không tệ.

Nghiên cứu “Thất tình lục dục châu” xong liền tu luyện “Nguyệt Hoa chân kinh”, buổi sáng bước ra cửa tinh thần sảng khoái.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Dương Nhạc cùng Trần Hổ mang theo tiền đi về nhà, Dương Vân cùng Mạnh Siêu thanh toán tiền phòng. Biết được Hải Thiên thư viện ở thành đông, hai người cùng nhau đi tới.

Hải Thiên học viện nằm bên cạnh một tòa núi nhỏ ở thành đông, chiếm diện tích khá lớn, gần như đem một nữa chân núi bao trọn. Nhìn lên đỉnh núi phía xa xa sẽ thấy một cái đình, lúc trên đường hai người hỏi người khác đường đi thì đều chỉ vào cái đình này, xem ra đây là một dấu hiệu của Hải Thiên thư viện.

Hải Thiên thư viện ở Nam Ngô có danh khí không nhỏ, giống như Dương Vân cùng Mạnh Siêu đến đây cầu học gần như ngày nào cũng có. Chuyên môn phụ trách tiếp đãi thu của hai người tổng cộng mười lượng học phí sau đó cười mỉm đưa họ đến một học xá bên trong. ( Học xá = ký túc xá)

“Bây giờ là cuối tháng, mấy ngày này học phí sẽ không tính, bất đầu từ đầu tháng bảy mỗi người phải nộp ba lượng bạc, học viện sẽ phụ trách cơm nước nhưng quần áo phải tự giặc hoặc tốn chút tiền thuê phó phụ giặc hộ.” Quản sự học viện giới thiệu một vài điều.

Dương Vân khẽ thở dài, chính là chỗ này mỗi tháng ba đến năm lượng bạc có thể đem mình và người nhà trước đây chỉ biết ngồi một chỗ nghĩ mà buồn.

“Học xá bên hướng đông có còn không?” Dương Vân hỏi

“Tất cả đều đã có người, năm nay là năm khoa khảo, học sinh vào ở thực tế nhiều lắm, đây là nửa năm trước đã khuếch trương thư viện nếu không bây giờ mỗi phòng chắc phải ba ngươi chen chúc nhau mà ở.”

Dương Vân không thể làm gì khác hơn mà tùy tiện tuyển một một gian trong số học xá ở đây. Trong phòng có hai cái giường ngủ, một cái bàn vuông, hai cái ghế, trên bàn thì có đèn nhưng không có dầu thắp, phía tây thì có một cái cửa sổ nhỏ.

“Xem ra ban đêm phải kiếm một chỗ khác tu luyện “Nguyệt Hoa chân kinh”, nếu như không có nơi thích hợp chắc phải ra ngoài thuê phòng.” Dương Vân tính toán sau đó đem hành lý tùy thân ném vào phòng rồi cùng Mạnh Siêu đi tới học đường.
 

x_chien

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
tuyện về sau cũng khá hay, để xem xem thế nào đã mà mấy trang cuối cùng sao không đọc được nhỉ, hay là máy ta bị lỗi.
 

Linus

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
tuyện về sau cũng khá hay, để xem xem thế nào đã mà mấy trang cuối cùng sao không đọc được nhỉ, hay là máy ta bị lỗi.
Mấy hôm nay các techmin đang sửa lại code của diễn đàn nên đôi khi bị lỗi các thẻ post truyện :xinloi:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top