andreyquoc
Phàm Nhân
Lỗi đánh máy dịch chương 1096 - Phản phệ (1/2) (đã sửa lại, chữ đậm đỏ):
[NOGUEST]
Hai người Liễu Minh và Bích Viêm đứng lơ lửng trên không, chẳng mấy chốc đã có hai đạo độn quang từ phía xa bay lại. Hào quang lóe lên, hiện ra hai nhân ảnh.
Đó là bán trùng U tộc và mặt Hổ U tộc.
“Bích Viêm đạo hữu, chúng ta đã tới!” Hai người chào hỏi Bích Viêm coi như chẳng nhìn thấy Liễu Minh đứng ngay bên cạnh.
Liễu Minh bình thản không thèm để tâm.
Bích Viêm liếc nhìn Liễu Minh một cái, thấy vẻ bình thản thì trong lòng lại khẽ động nhưng miệng lại cười bảo:
“Hai vị đạo hữu, có phát hiện ra manh mối về bản thể Hư Linh kia không?”
“Ài, đừng hỏi nữa! Cái phân thân kia vô cùng giảo hoạt, chỉ chớp động mấy cái đã chẳng còn bóng dáng. Chỉ mới ngoái đầu nó đã xa xa rồi… Trong lúc mải miết đuổi theo thì gặp được Sất Hổ huynh bèn kết bạn cùng đuổi luôn. Phải rồi, Bích Viêm huynh gọi chúng ta chắc có chỉ thị khác chăng?” U tộc mặt Hổ thở dài than vãn.
“Kết hợp đủ loại dấu hiệu của phân thân kia xem ra bản thể Hư Linh kia dường như không có ý định bỏ đi. Thế thì nó dẫn chúng ta tới đây e rằng ắt có quỷ kế gì đó, cho nên ta và Ẩn Hàn huynh tinh toán rằng nên phối hợp cùng hành động thì hơn cả.” Bích Viêm chậm rãi bảo.
Bán trùng U tộc cùng U tộc mặt hổ nghe vậy thì chỉ đưa mắt nhìn nhau, gật đầu không phản đối.
Bốn người đứng chờ, chẳng mấy chốc ba người nhóm lão giả mặc áo bào xanh cũng tụ họp.
Ba người này đều tán thành đề nghị của Bích Viêm.
“Bích Viêm huynh, hiện tại địch tối ta sáng, hành động của chúng ta tiếp theo phải thế nào?” Lão giả khoác áo bào xanh lên tiếng hỏi.
“Chân thân Hư Linh đương nhiên đang trốn trong Mặc Tinh Lâm, chư vị có ý kiến gì không?” Bích Viêm trầm ngâm rồi hỏi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều im lặng.
“Tại hạ quan sát từ đầu tới giờ, trong mtl gây nhiễu thần thức Minh công, càng vào sâu càng mạnh, không bằng chúng ta xông thẳng vào trung tâm tìm kiếm?” Liễu Minh ho một tiếng rồi nêu ý kiến.
“Ẩn huynh nói không phải là không có lý, có thể thử.” Bích Viêm nghe thế thì đồng ý dù có thoáng nghĩ.
Ba người bọn lão giả và bọn U tộc lẫn mặt hổ kia nghe vậy cũng gật đầu.
Bán trùng U tộc vốn định đề nghị nhưng thấy Bích Viêm không có ý kiến gì bèn im lặng.
Chẳng ai lên tiếng, Bích Viêm hô một tiếng thì bảy người xác nhận phương hướng rồi đồng loạt phi độn vào trung tâm Mặc Tinh Lâm.
Cùng lúc đó, bên trong Mặc Tinh Lâm, Hư Linh khoanh chân ngồi dưới đất, mắt từ từ mở.
Khôi lỗi hình người trước mặt nó dường như đã thức tỉnh hoàn toàn, linh quang màu xanh từ mắt bắn ra bốn phía, cơ thể màu xám trắng hiện ra vô số phù văn như thể khôi lỗi mặc thêm một lần chiến giáp màu xanh vậy.
Thế nhưng nửa bên trái Khôi lỗi, chẳng biết tại sao mà thanh quang mờ hơn nhiều, trông thật quái dị.
Hư Linh nhìn vào chỗ thanh quang ảm đạm, tỏ ra tiếc nuối nhưng rồi lại tỏ ra cực kỳ vui mừng.
Con khôi lỗi không thật lớn tản ra linh áp cực kỳ khủng bố, mênh mông sâu thẳm như đại Dương.
“Hay, hay lắm! Tuy là không thể hoàn toàn điều khiển con khôi lỗi nhưng tối thiểu cũng có thể phát huy thực lực bảy tám phần, có thể bằng tu sĩ Thiên tượng hậu kỳ rồi. Cũng không uổng công ta ẩn nhẫn nhiều năm trong Bích U thành, chịu kỳ hiểm ăn trộm Chân Linh Ngọc Tủy.” Hư Linh rất vui mừng mà thì thào.
Nó hít một hơi thật sâu, thần sắc dần bình tĩnh lại, nhướng mày lẩm bẩm:
“Lại bị mất bốn phân thân, nhưng cũng may những kẻ kia còn ở bên trong Mặc Tinh Lâm. Ồ! Lại xông vào trung tâm nữa, đỡ cho ta mất một phen công phu!”
Trên mặt Hư Linh nổi lên nụ cười âm lãnh, sau đó thân hình vặn vẹo một hồi rồi bắt đầu mờ đi. Nó hóa thành đám sương mù màu xám bay vào giữa trán con Khôi lỗi.
Sau mấy hơi thở, con khôi lỗi hình người đứng bật dậy, chân bước dài về phía cửa đá.
Diện tích Mặc Tinh Lâm tuy không nhỏ, với độn quang đám Bích Viêm mất khoảng thời gian đốt nửa nén hương đã vào trung tâm rồi.
Lúc này, bảy người đứng giữa không trung, đồng loạt thi nhau thả thần thức ra dò xét.
Chỗ này cao hơn bên ngoài tầm trăm trượng, lực quấy nhiễu mạnh hơn rất nhiều.
“Ồ!”
U tộc mặt hổ đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, thân hình khẽ động, bay về một phía.
Đám Bích Viêm thấy vậy vội bám theo.
Bay được vài dặm, một vùng đất trống khoảng mười trượng hiện ra, trong khu mtl rậm rạp làm người ta rất để ý.
Trừ điều đó, giữa bãi đất trống còn có bình đài làm bằng Mặc tinh thạch tầm khoảng một trượng, bằng phẳng xám trắng.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều suy nghĩ.
“Chỗ này dường như không phải tự nhiên…” Bán trùng U tộc thản nhiên nói.
“Lương huynh, vừa rồi đã phát hiện ra điều gì?” Bích Viêm cẩn thận nhìn một vòng, hắn chẳng phát hiện ra điều gì bèn quay đầu hỏi U tộc mặt hổ.
U tộc mặt hổ đang định trả lời thì bỗng mặt đất rung rinh, mtl cũng rung động mãnh liệt kèm theo những tiếng động vang lên.
“Sao thế?” Mọi người lập tức biến sắc. Liễu Minh nhíu mày, thần thức phủ xuống bên dưới. Khi thần thức xâm nhập sâu chừng một hai chục trượng thì chạm phải tầng cấm chế vô hình, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Vào lúc này, mặt đất lại rung lên dữ dội, mạnh hơn lần trước nhiều, một vài cột đá mặc tinh hơi mảnh bị gãy.
“Cẩn thận, dưới mặt đất có một tầng cấm chế cản thần thức, e rằng dưới sâu đã xảy ra biến cố gì đó!” Bích Viêm trầm giọng bảo.
Mong chư vị đạo hữu bỏ chút thời gian bỏ phiếu ủng hộ các thành viên của nhóm dịch Ma Thiên Ký:
Đọc truyện là một niềm vui. Tham gia chém gió, thảo luận với những thành viên có cùng sở thích sẽ mang lại cho bạn nhiều niềm vui không ngờ tới khác:
[/NOGUEST]
MA THIÊN KÝ
Vong Ngữ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 1096: Phản phệ (1/2)
Dịch giả: nhatchimai0000
Nguồn: www.bachngocsach.com
Vong Ngữ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 1096: Phản phệ (1/2)
Dịch giả: nhatchimai0000
Nguồn: www.bachngocsach.com
Chương 1096: Phản phệ
Thất hổ xuống đồng đuổi vờn chó cỏ
Nhất khuyển lên rừng quay cắn Phì Miêu.(@tridatinh)
Thất hổ xuống đồng đuổi vờn chó cỏ
Nhất khuyển lên rừng quay cắn Phì Miêu.(@tridatinh)
Hai người Liễu Minh và Bích Viêm đứng lơ lửng trên không, chẳng mấy chốc đã có hai đạo độn quang từ phía xa bay lại. Hào quang lóe lên, hiện ra hai nhân ảnh.
Đó là bán trùng U tộc và mặt Hổ U tộc.
“Bích Viêm đạo hữu, chúng ta đã tới!” Hai người chào hỏi Bích Viêm coi như chẳng nhìn thấy Liễu Minh đứng ngay bên cạnh.
Liễu Minh bình thản không thèm để tâm.
Bích Viêm liếc nhìn Liễu Minh một cái, thấy vẻ bình thản thì trong lòng lại khẽ động nhưng miệng lại cười bảo:
“Hai vị đạo hữu, có phát hiện ra manh mối về bản thể Hư Linh kia không?”
“Ài, đừng hỏi nữa! Cái phân thân kia vô cùng giảo hoạt, chỉ chớp động mấy cái đã chẳng còn bóng dáng. Chỉ mới ngoái đầu nó đã xa xa rồi… Trong lúc mải miết đuổi theo thì gặp được Sất Hổ huynh bèn kết bạn cùng đuổi luôn. Phải rồi, Bích Viêm huynh gọi chúng ta chắc có chỉ thị khác chăng?” U tộc mặt Hổ thở dài than vãn.
“Kết hợp đủ loại dấu hiệu của phân thân kia xem ra bản thể Hư Linh kia dường như không có ý định bỏ đi. Thế thì nó dẫn chúng ta tới đây e rằng ắt có quỷ kế gì đó, cho nên ta và Ẩn Hàn huynh tinh toán rằng nên phối hợp cùng hành động thì hơn cả.” Bích Viêm chậm rãi bảo.
Bán trùng U tộc cùng U tộc mặt hổ nghe vậy thì chỉ đưa mắt nhìn nhau, gật đầu không phản đối.
Bốn người đứng chờ, chẳng mấy chốc ba người nhóm lão giả mặc áo bào xanh cũng tụ họp.
Ba người này đều tán thành đề nghị của Bích Viêm.
“Bích Viêm huynh, hiện tại địch tối ta sáng, hành động của chúng ta tiếp theo phải thế nào?” Lão giả khoác áo bào xanh lên tiếng hỏi.
“Chân thân Hư Linh đương nhiên đang trốn trong Mặc Tinh Lâm, chư vị có ý kiến gì không?” Bích Viêm trầm ngâm rồi hỏi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều im lặng.
“Tại hạ quan sát từ đầu tới giờ, trong mtl gây nhiễu thần thức Minh công, càng vào sâu càng mạnh, không bằng chúng ta xông thẳng vào trung tâm tìm kiếm?” Liễu Minh ho một tiếng rồi nêu ý kiến.
“Ẩn huynh nói không phải là không có lý, có thể thử.” Bích Viêm nghe thế thì đồng ý dù có thoáng nghĩ.
Ba người bọn lão giả và bọn U tộc lẫn mặt hổ kia nghe vậy cũng gật đầu.
Bán trùng U tộc vốn định đề nghị nhưng thấy Bích Viêm không có ý kiến gì bèn im lặng.
Chẳng ai lên tiếng, Bích Viêm hô một tiếng thì bảy người xác nhận phương hướng rồi đồng loạt phi độn vào trung tâm Mặc Tinh Lâm.
Cùng lúc đó, bên trong Mặc Tinh Lâm, Hư Linh khoanh chân ngồi dưới đất, mắt từ từ mở.
Khôi lỗi hình người trước mặt nó dường như đã thức tỉnh hoàn toàn, linh quang màu xanh từ mắt bắn ra bốn phía, cơ thể màu xám trắng hiện ra vô số phù văn như thể khôi lỗi mặc thêm một lần chiến giáp màu xanh vậy.
Thế nhưng nửa bên trái Khôi lỗi, chẳng biết tại sao mà thanh quang mờ hơn nhiều, trông thật quái dị.
Hư Linh nhìn vào chỗ thanh quang ảm đạm, tỏ ra tiếc nuối nhưng rồi lại tỏ ra cực kỳ vui mừng.
Con khôi lỗi không thật lớn tản ra linh áp cực kỳ khủng bố, mênh mông sâu thẳm như đại Dương.
“Hay, hay lắm! Tuy là không thể hoàn toàn điều khiển con khôi lỗi nhưng tối thiểu cũng có thể phát huy thực lực bảy tám phần, có thể bằng tu sĩ Thiên tượng hậu kỳ rồi. Cũng không uổng công ta ẩn nhẫn nhiều năm trong Bích U thành, chịu kỳ hiểm ăn trộm Chân Linh Ngọc Tủy.” Hư Linh rất vui mừng mà thì thào.
Nó hít một hơi thật sâu, thần sắc dần bình tĩnh lại, nhướng mày lẩm bẩm:
“Lại bị mất bốn phân thân, nhưng cũng may những kẻ kia còn ở bên trong Mặc Tinh Lâm. Ồ! Lại xông vào trung tâm nữa, đỡ cho ta mất một phen công phu!”
Trên mặt Hư Linh nổi lên nụ cười âm lãnh, sau đó thân hình vặn vẹo một hồi rồi bắt đầu mờ đi. Nó hóa thành đám sương mù màu xám bay vào giữa trán con Khôi lỗi.
Sau mấy hơi thở, con khôi lỗi hình người đứng bật dậy, chân bước dài về phía cửa đá.
Diện tích Mặc Tinh Lâm tuy không nhỏ, với độn quang đám Bích Viêm mất khoảng thời gian đốt nửa nén hương đã vào trung tâm rồi.
Lúc này, bảy người đứng giữa không trung, đồng loạt thi nhau thả thần thức ra dò xét.
Chỗ này cao hơn bên ngoài tầm trăm trượng, lực quấy nhiễu mạnh hơn rất nhiều.
“Ồ!”
U tộc mặt hổ đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, thân hình khẽ động, bay về một phía.
Đám Bích Viêm thấy vậy vội bám theo.
Bay được vài dặm, một vùng đất trống khoảng mười trượng hiện ra, trong khu mtl rậm rạp làm người ta rất để ý.
Trừ điều đó, giữa bãi đất trống còn có bình đài làm bằng Mặc tinh thạch tầm khoảng một trượng, bằng phẳng xám trắng.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều suy nghĩ.
“Chỗ này dường như không phải tự nhiên…” Bán trùng U tộc thản nhiên nói.
“Lương huynh, vừa rồi đã phát hiện ra điều gì?” Bích Viêm cẩn thận nhìn một vòng, hắn chẳng phát hiện ra điều gì bèn quay đầu hỏi U tộc mặt hổ.
U tộc mặt hổ đang định trả lời thì bỗng mặt đất rung rinh, mtl cũng rung động mãnh liệt kèm theo những tiếng động vang lên.
“Sao thế?” Mọi người lập tức biến sắc. Liễu Minh nhíu mày, thần thức phủ xuống bên dưới. Khi thần thức xâm nhập sâu chừng một hai chục trượng thì chạm phải tầng cấm chế vô hình, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Vào lúc này, mặt đất lại rung lên dữ dội, mạnh hơn lần trước nhiều, một vài cột đá mặc tinh hơi mảnh bị gãy.
“Cẩn thận, dưới mặt đất có một tầng cấm chế cản thần thức, e rằng dưới sâu đã xảy ra biến cố gì đó!” Bích Viêm trầm giọng bảo.
Mong chư vị đạo hữu bỏ chút thời gian bỏ phiếu ủng hộ các thành viên của nhóm dịch Ma Thiên Ký:
Đọc truyện là một niềm vui. Tham gia chém gió, thảo luận với những thành viên có cùng sở thích sẽ mang lại cho bạn nhiều niềm vui không ngờ tới khác:
[/NOGUEST]
Last edited: