Luận Truyện Kinh Đào

Vong Mạng

Phàm Nhân
Administrator
*Thiên Tôn*
Thẩm Phán TTP
Tại hạ đã đọc chương đầu, cách hành văn rất trôi chảy, mở đầu cũng rất cuốn hút, ta đặc biệt ấn tượng với tên La đạo sĩ có phần mặt dày vì nghĩa lớn :D

Tuy rất thích nhưng tại hạ cũng mong là ban biên tập cẩn trọng với vấn đề lịch sử vì ở nước ta, không như TQ, khá khắt khe với vấn đề này.

Cũng vì lý do này mà nhiều tác giả ngại viết truyện lấy bối cảnh lịch sử nước ta, hy vọng BBT vượt qua được cản trở này.
 

tp1307

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Tại hạ đã đọc chương đầu, cách hành văn rất trôi chảy, mở đầu cũng rất cuốn hút, ta đặc biệt ấn tượng với tên La đạo sĩ có phần mặt dày vì nghĩa lớn :D
Tuy rất thích nhưng tại hạ cũng mong là ban biên tập cẩn trọng với vấn đề lịch sử vì ở nước ta, không như TQ, khá khắt khe với vấn đề này.
Cũng vì lý do này mà nhiều tác giả ngại viết truyện lấy bối cảnh lịch sử nước ta, hy vọng BBT vượt qua được cản trở này.
Cám ơn bạn nhiều.
Thực ra truyện cũng chỉ là lấy bối cảnh để viết chứ không hoàn toàn là một câu truyện lịch sử. Dạng như Kim Dung vẫn viết về thời Tống Triều, Nguyên triều v.v... Tuy nhiên ban biên tập cũng như tác giả luôn cố gắng để viết 1 tác phẩm không làm sai lệch lịch sử.
Mong bạn ủng hộ mình nhiều nhé.
Truyện hay quá, mình gà mờ nên hem có góp ý gì được :)
Bạn đọc và ủng hộ đã là động lực lớn cho tụi mình viết truyện rồi . He He
 

timetth

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Bài thơ đề tự . Các bạn đọc thêm cho vui nhé
2 câu đề tự chương 1, nằm trong 4 câu kệ cư trần lạc đạo phú của Trần Nhân Tông:

Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xa hề khốn tắc miên
Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền.


Bài kệ trên, dịch nghĩa là thế này:

"Sống giữa phàm trần, hãy tùy duyên mà vui với đạo
Đói thì ăn, mệt thì ngủ
Trong nhà sẵn của báu, đừng tìm đâu khác
Đối diện với cảnh mà vô tâm, thì không cần hỏi thiền nữa
”.



Thơ hay - ý hay - :phaikhongday:
 

Vong Mạng

Phàm Nhân
Administrator
*Thiên Tôn*
Thẩm Phán TTP
Ta rất thích cách lồng thơ vào truyện, vừa làm truyện mềm mại uyển chuyển vừa giúp người đọc có thể thưởng thức những áng thơ hay.
 

tp1307

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Huệ Năng 638-713, đắc đạo lúc chưa xuất gia, là vị Tổ thứ sáu của Thiền tông, môn đệ và pháp tự của Ngũ tổ Hoằng Nhẫn.
Trước Huệ Năng, Thiền còn mang nặng ảnh hưởng Ấn Độ nhưng đến đời Sư, Thiền bắt đầu có những đặc điểm riêng của Trung Quốc. Vì vậy mà có người cho rằng Sư mới thật sự là người Tổ khai sáng dòng Thiền tại đây. Huệ Năng không chính thức truyền y bát cho ai, nên sau đó không còn ai chính thức là truyền nhân. Tuy nhiên Sư có nhiều học trò xuất sắc. Môn đệ chính là Thanh Nguyên Hành t.ư và Nam Nhạc Hoài Nhượng là hai vị Thiền sư dẫn đầu hầu như toàn bộ các dòng Thiền về sau. Cả hai dòng này cũng được truyền đến Việt Namqua các vị như Thảo Đường, Nhất Cú Tri Giáo, Vô Ngôn Thông và Chuyết Công.
Sư là tác giả của tác phẩm chữ Hán duy nhất được gọi là "Kinh", một danh từ thường chỉ được dùng chỉ những lời nói, bài dạy của chính Phật Thích-ca, đó là Lục tổ đại sư pháp bảo đàn kinh, một tác phẩm với ý nghĩa rất sâu xa về thiền. Cũng nhờ Pháp bảo đàn kinh mà người ta biết được ít nhiều về Huệ Năng. Sư họ Lô sinh trong một gia đình nghèo, cha mất sớm, lớn lên giúp mẹ bằng cách bán củi. Một hôm, trong lúc bán củi, nghe người ta tụng kinh Kim cương, Sư bỗng nhiên có ngộ nhập. Nghe người đọc kinh nhắc đến Hoằng Nhẫn, Sư liền đến tìm học. Hoằng Nhẫn nhận ra ngay căn cơ của Sư, nhưng không truyền pháp ngay, bắt tiếp tục chẻ củi, vo gạo. Truyền thuyết nổi tiếng về việc truyền tâm ấn cho Huệ Năng và việc phân đôi hai phái Thiền Nam-Bắc được kể lại như sau:
Hoằng Nhẫn biết tới lúc mình phải tìm người kế thừa nên ra lệnh cho học trò mỗi người viết kệ trình bày kinh nghiệm giác ngộ. Cuối cùng chỉ có Thần Tú, một đệ tử với tri thức xuất sắc mới dám làm. Thần Tú viết bài kệ, so sánh thân người như cây Bồ-đề và tâm như tấm gương sáng và người tu hành phải lo lau chùi, giữ tấm gương luôn luôn được trong sáng. Sư đang làm việc trong bếp, nghe đọc bài kệ biết người làm chưa Kiến tính. Sư cũng nhờ người viết bài kệ của mình như sau:

Bồ-đề bổn vô thụ,
minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật,
hà xứ hữu (nặc) trần ai?

Bồ-đề vốn chẳng cây,
gương sáng cũng chẳng phải là đài
Xưa nay không một vật,
nơi nào dính bụi trần?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top