Cầu cao nhân vô sửa bài dịch đầu tiên cho newbie

luv

Phàm Nhân
Ngọc
10.662,91
Tu vi
0,00
@BùiLiêm
《医统江山》 第二十二章【长亭】(下)
也难怪胡小天心中迷惑,虽然他和史学东拜了把子,可当时根本是形势所迫,他们两人并没有什么感情,连拜把子发誓都不忘诅咒对方,根本算不上什么兄弟。

史学东走过来亲亲热热拉住了胡小天的手臂:“兄弟,为兄听说你要去西川青云县上任,所以特地起了个大早前来给你送行!”

别管人家是不是虚情假意,话都说到这种份上了,胡小天也只能佯装感动:“大哥,您对我真是太好了!”内心中有些犯嘀咕,老爷子还说要保守秘密,这天下间根本就没有不透风的墙,这不,史学东连自己去哪里为官都调查得清清楚楚。

史学东心中暗骂:“好你大爷个头,老子恨不能扒了你的皮,抽了你的筋。”他叹了口气埋怨道:“这么大的事情你都不跟我说,如果不是昨晚听到我爹爹提及,我险些错过了给兄弟送行的机会。”别管这厮心里怎么想,可表现得却跟胡小天的亲大哥似的。

胡小天暗忖,无论你是真情还是假意,今儿能这么早爬起来候在这里送我的倒是第一个。

史学东向身后道:“拿酒来!”

身后的几名家丁赶紧跟了过来,一人端着托盘,托盘上放了两只精美的酒碗,一人抱着酒坛,当着胡小天的面打开,然后在酒碗中倒上了清冽的美酒,酒坛一开封,顿时香气四溢。

史学东将其中一碗端起,双手递给胡小天道:“兄弟,这碗酒祝你一路顺风。”

胡小天心说这是在天子脚下,谅你小子也不敢在酒里下毒,端起那碗酒,仰首一饮而尽,喝完之后。史学东赶紧给他倒上,再次端起酒碗道:“这第二碗酒,我祝你青云直上,前程似锦。”吉利话说得真是漂亮。

胡小天接过酒碗,望着史学东道:“大哥,怎么光我一人喝,你不喝呢?”

史学东道:“你要远行,当哥哥的敬你三碗酒再陪你干杯。”

胡小天心说,我曰,你这根本就是灌我啊!也罢,反正酒精度不高,别说三碗,就是再来三碗也没啥事,别的不说,人家起了一大早专门候在长亭外等着送自己,就算是虚情假意,自己也得领情,于是胡小天又把第二碗酒给喝了。

史学东又倒了第三碗酒,这第三碗他总算肯陪着胡小天喝了,他大声道:“青山不改绿水长流,愿咱们兄弟的友情就算相隔万里依然不变。”

还别说,这货挺能整词儿,其实两人都明白,他们有个屁的友情,依然不变,那就是该报仇的报仇,该伸冤的伸冤。

两人几乎同时将这碗酒喝完,胡小天正准备告辞离去。

史学东又道:“兄弟,我还准备了几样礼物送给你。”

胡小天道:“那怎么好意思。”

史学东道:“礼物是一定要收的。”他先拿了一幅卷轴递给胡小天道:“兄弟此去西川路途遥远,这途中肯定是寂寞无聊,我让人专门制作了两张图谱,这第一张是地图。”

地图胡小天已经有了,本以为没什么稀奇,可展开一看,却见这地图之上专门做了花花绿绿的标记,胡小天眨了眨眼睛以他的头脑,居然第一眼没看明白。

史学东笑眯眯道:“这张图,叫做**图,是我特地找人编撰绘制的,从京城到西川青云县,最好玩,最有趣的所在全都标注在上面,而且,每个地方的头牌都标记得清清楚楚,大哥我没机会跟你同行,兄弟,有了这张图,可保你这一路之上不再枯燥寂寞,一路风流到西川,嘿嘿,人生乐事莫过于此。”

胡小天心中暗叹,这货真是没有节操啊,能够制作出一幅这样的地图来,肯定也要花费一番精力。

史学东道:“级别我用星星标注,星星越高档次也就越高。”

胡小天几乎要忍不住笑出来了,还真是有心,指着上面的圈圈道:“这圈圈代表什么?”

“圈圈当然是最顶级的所在,环彩阁,潇湘馆这两处地方你一定不能错过。”他特地指出的这两处地方被他夸张地赋予了四环,快赶上奥迪了。

胡小天将这幅图收好了,笑道:“大哥,不如你陪我一路去西川,看你的样子肯定是轻车熟路。”

史学东道:“我根本没出过京城,要说这京城里面我是再熟悉不过,外面我只是听说,没有亲自去过,老弟,借着这次机会你帮我实地考察一下,等你回京之日,我再为你接风洗尘,你将这些风流韵事一一对我道来。”

胡小天点了点头。

史学东接着又拿了一幅图,胡小天接过一看,赶紧给合上了,我曰,了不得,这货居然弄了一副**给自己。他马上明白了史学东的意思,这位结拜大哥是当科普读物送给自己的,让自己这一路之上努力实践,勇于尝试,努力提高自身技术,这心中真是有些哭笑不得了,史学东还真是一个极品。

两幅图都收好了,史学东还有礼物相送,满满一瓶三鞭丸,胡小天敢断定,这货决不是好意,真要是听了他的,只怕自己走不到西川就精尽人亡了,用这种方法去报复一个人,还真是阴险啊。

史学东神神秘秘道:“这瓶东西是我找青牛堂的神医牛德满特制,很珍贵的,过去我都是留着自己用,根本舍不得送人,也就是看你是我兄弟,我才送了这么一大瓶给你。”

胡小天连连道谢,不得不承认,这史学东是他见过最卑鄙最下流的一个,要说这货长得也算高高大大眉清目秀,可骨子里就不是一好人,满脑子都是肮脏龌龊的想法,典型的金玉其外败絮其中。

史学东送了这么多东西给他,胡小天也是个注重礼尚往来的人,总不能什么都不送给他,可想想自己身上也的确没带什么东西,灵机一动,忽然想起户部侍郎徐正英答应送给自己的豪华马车来了,他勾住史学东的肩膀道:“大哥,我临走之前,委托户部侍郎徐正英徐大人给你定了一辆好车,再有两天就会完工了,你直接去找他,就说我让你去取车的。”

史学东道:“那怎么好意思。”

这种借花献佛的事情对胡小天来说是轻车熟路,反正他以后也用不着了,刚好还了史学东的人情。他拱了拱手,深深一揖道:“大哥,送君千里终须一别,咱们就此别过,等兄弟回京之时,咱们再把酒夜话,不醉无归!”

胡小天来到自己的坐骑前,本想在人前来个潇洒上马,可惜一脚踩空了马镫,幸亏邵一角及时扶住他,才没有摔个狗吃屎。胡小天讪讪一笑,邵一角单腿跪地,胡小天在他屈起的那条腿上一踩,这才顺利翻身上马。

在马上抱了抱拳:“大哥请回吧!”纵马向前方而去。

Dã nan quái hồ tiểu thiên tâm trung mê hoặc, tuy nhiên tha hòa sử học đông bái liễu bả tử, khả đương thì căn bản thị hình thế sở bách, tha môn lưỡng nhân tịnh một hữu thập ma cảm tình, liên bái bả tử phát thệ đô bất vong trớ chú đối phương, căn bản toán bất thượng thập ma huynh đệ.

Sử học đông tẩu quá lai thân thân nhiệt nhiệt lạp trụ liễu hồ tiểu thiên đích thủ tí: "Huynh đệ, vi huynh thính thuyết nhĩ yếu khứ tây xuyên thanh vân huyện thượng nhâm, sở dĩ đặc địa khởi liễu cá đại tảo tiền lai cấp nhĩ tống hành!"

Biệt quản nhân gia thị bất thị hư tình giả ý, thoại đô thuyết đáo giá chủng phân thượng liễu, hồ tiểu thiên dã chích năng dương trang cảm động: "Đại ca, nâm đối ngã chân thị thái hảo liễu!" Nội tâm trung hữu ta phạm đích cô, lão gia tử hoàn thuyết yếu bảo thủ bí mật, giá thiên hạ gian căn bản tựu một hữu bất thấu phong đích tường, giá bất, sử học đông liên tự kỷ khứ na lí vi quan đô điều tra đắc thanh thanh sở sở.

Sử học đông tâm trung ám mạ: "Hảo nhĩ đại gia cá đầu, lão tử hận bất năng bái liễu nhĩ đích bì, trừu liễu nhĩ đích cân." Tha thán liễu khẩu khí mai oán đạo: "Giá ma đại đích sự tình nhĩ đô bất cân ngã thuyết, như quả bất thị tạc vãn thính đáo ngã đa đa đề cập, ngã hiểm ta thác quá liễu cấp huynh đệ tống hành đích cơ hội." Biệt quản giá t.ư tâm lí chẩm ma tưởng, khả biểu hiện đắc khước cân hồ tiểu thiên đích thân đại ca tự đích.

Hồ tiểu thiên ám thốn, vô luận nhĩ thị chân tình hoàn thị giả ý, kim nhi năng giá ma tảo ba khởi lai hậu tại giá lí tống ngã đích đảo thị đệ nhất cá.

Sử học đông hướng thân hậu đạo: "Nã tửu lai!"

Thân hậu đích kỷ danh gia đinh cản khẩn cân liễu quá lai, nhất nhân đoan trước thác bàn, thác bàn thượng phóng liễu lưỡng chích tinh mỹ đích tửu oản, nhất nhân bão trước tửu đàn, đương trước hồ tiểu thiên đích diện đả khai, nhiên hậu tại tửu oản trung đảo thượng liễu thanh liệt đích mỹ tửu, tửu đàn nhất khai phong, đốn thì hương khí tứ dật.

Sử học đông tương kỳ trung nhất oản đoan khởi, song thủ đệ cấp hồ tiểu thiên đạo: "Huynh đệ, giá oản tửu chúc nhĩ nhất lộ thuận phong."

Hồ tiểu thiên tâm thuyết giá thị tại thiên tử cước hạ, lượng nhĩ tiểu tử dã bất cảm tại tửu lí hạ độc, đoan khởi na oản tửu, ngưỡng thủ nhất ẩm nhi tẫn, hát hoàn chi hậu. Sử học đông cản khẩn cấp tha đảo thượng, tái thứ đoan khởi tửu oản đạo: "Giá đệ nhị oản tửu, ngã chúc nhĩ thanh vân trực thượng, tiền trình tự cẩm." Cát lợi thoại thuyết đắc chân thị phiêu lượng.

Hồ tiểu thiên tiếp quá tửu oản, vọng trước sử học đông đạo: "Đại ca, chẩm ma quang ngã nhất nhân hát, nhĩ bất hát ni?"

Sử học đông đạo: "Nhĩ yếu viễn hành, đương ca ca đích kính nhĩ tam oản tửu tái bồi nhĩ can bôi."

Hồ tiểu thiên tâm thuyết, ngã viết, nhĩ giá căn bản tựu thị quán ngã a! Dã bãi, phản chính tửu tinh độ bất cao, biệt thuyết tam oản, tựu thị tái lai tam oản dã một xá sự, biệt đích bất thuyết, nhân gia khởi liễu nhất đại tảo chuyên môn hậu tại trường đình ngoại đẳng trước tống tự kỷ, tựu toán thị hư tình giả ý, tự kỷ dã đắc lĩnh tình, vu thị hồ tiểu thiên hựu bả đệ nhị oản tửu cấp hát liễu.

Sử học đông hựu đảo liễu đệ tam oản tửu, giá đệ tam oản tha tổng toán khẳng bồi trước hồ tiểu thiên hát liễu, tha đại thanh đạo: "Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu, nguyện cha môn huynh đệ đích hữu tình tựu toán tương cách vạn lí y nhiên bất biến."

Hoàn biệt thuyết, giá hóa đĩnh năng chỉnh từ nhi, kỳ thực lưỡng nhân đô minh bạch, tha môn hữu cá thí đích hữu tình, y nhiên bất biến, na tựu thị cai báo cừu đích báo cừu, cai thân oan đích thân oan.

Lưỡng nhân kỷ hồ đồng thì tương giá oản tửu hát hoàn, hồ tiểu thiên chính chuẩn bị cáo từ ly khứ.

Sử học đông hựu đạo: "Huynh đệ, ngã hoàn chuẩn bị liễu kỷ dạng lễ vật tống cấp nhĩ."

Hồ tiểu thiên đạo: "Na chẩm ma hảo ý t.ư."

Sử học đông đạo: "Lễ vật thị nhất định yếu thu đích." Tha tiên nã liễu nhất phúc quyển trục đệ cấp hồ tiểu thiên đạo: "Huynh đệ thử khứ tây xuyên lộ đồ dao viễn, giá đồ trung khẳng định thị tịch mịch vô liêu, ngã nhượng nhân chuyên môn chế tác liễu lưỡng trương đồ phổ, giá đệ nhất trương thị địa đồ."

Địa đồ hồ tiểu thiên dĩ kinh hữu liễu, bản dĩ vi một thập ma hi kỳ, khả triển khai nhất khán, khước kiến giá địa đồ chi thượng chuyên môn tố liễu hoa hoa lục lục đích tiêu ký, hồ tiểu thiên trát liễu trát nhãn tình dĩ tha đích đầu não, cư nhiên đệ nhất nhãn một khán minh bạch.

Sử học đông tiếu mị mị đạo: "Giá trương đồ, khiếu tố ** đồ, thị ngã đặc địa trảo nhân biên soạn hội chế đích, tòng kinh thành đáo tây xuyên thanh vân huyện, tối hảo ngoạn, tối hữu thú đích sở tại toàn đô tiêu chú tại thượng diện, nhi thả, mỗi cá địa phương đích đầu bài đô tiêu ký đắc thanh thanh sở sở, đại ca ngã một cơ hội cân nhĩ đồng hành, huynh đệ, hữu liễu giá trương đồ, khả bảo nhĩ giá nhất lộ chi thượng bất tái khô táo tịch mịch, nhất lộ phong lưu đáo tây xuyên, hắc hắc, nhân sinh nhạc sự mạc quá vu thử."

Hồ tiểu thiên tâm trung ám thán, giá hóa chân thị một hữu tiết thao a, năng cú chế tác xuất nhất phúc giá dạng đích địa đồ lai, khẳng định dã yếu hoa phí nhất phiên tinh lực.

Sử học đông đạo: "Cấp biệt ngã dụng tinh tinh tiêu chú, tinh tinh việt cao đương thứ dã tựu việt cao."

Hồ tiểu thiên kỷ hồ yếu nhẫn bất trụ tiếu xuất lai liễu, hoàn chân thị hữu tâm, chỉ trước thượng diện đích quyển quyển đạo: "Giá quyển quyển đại biểu thập ma?"

"Quyển quyển đương nhiên thị tối đính cấp đích sở tại, hoàn thải các, tiêu tương quán giá lưỡng xử địa phương nhĩ nhất định bất năng thác quá." Tha đặc địa chỉ xuất đích giá lưỡng xử địa phương bị tha khoa trương địa phú dư liễu tứ hoàn, khoái cản thượng áo địch liễu.

Hồ tiểu thiên tương giá phúc đồ thu hảo liễu, tiếu đạo: "Đại ca, bất như nhĩ bồi ngã nhất lộ khứ tây xuyên, khán nhĩ đích dạng tử khẳng định thị khinh xa thục lộ."

Sử học đông đạo: "Ngã căn bản một xuất quá kinh thành, yếu thuyết giá kinh thành lí diện ngã thị tái thục tất bất quá, ngoại diện ngã chích thị thính thuyết, một hữu thân tự khứ quá, lão đệ, tá trước giá thứ cơ hội nhĩ bang ngã thực địa khảo sát nhất hạ, đẳng nhĩ hồi kinh chi nhật, ngã tái vi nhĩ tiếp phong tẩy trần, nhĩ tương giá ta phong lưu vận sự nhất nhất đối ngã đạo lai."

Hồ tiểu thiên điểm liễu điểm đầu.

Sử học đông tiếp trước hựu nã liễu nhất phúc đồ, hồ tiểu thiên tiếp quá nhất khán, cản khẩn cấp hợp thượng liễu, ngã viết, liễu bất đắc, giá hóa cư nhiên lộng liễu nhất phó ** cấp tự kỷ. Tha mã thượng minh bạch liễu sử học đông đích ý t.ư, giá vị kết bái đại ca thị đương khoa phổ độc vật tống cấp tự kỷ đích, nhượng tự kỷ giá nhất lộ chi thượng nỗ lực thực tiễn, dũng vu thường thí, nỗ lực đề cao tự thân kỹ thuật, giá tâm trung chân thị hữu ta khốc tiếu bất đắc liễu, sử học đông hoàn chân thị nhất cá cực phẩm.

Lưỡng phúc đồ đô thu hảo liễu, sử học đông hoàn hữu lễ vật tương tống, mãn mãn nhất bình tam tiên hoàn, hồ tiểu thiên cảm đoạn định, giá hóa quyết bất thị hảo ý, chân yếu thị thính liễu tha đích, chích phạ tự kỷ tẩu bất đáo tây xuyên tựu tinh tẫn nhân vong liễu, dụng giá chủng phương pháp khứ báo phục nhất cá nhân, hoàn chân thị âm hiểm a.

Sử học đông thần thần bí bí đạo: "Giá bình đông tây thị ngã trảo thanh ngưu đường đích thần y ngưu đức mãn đặc chế, ngận trân quý đích, quá khứ ngã đô thị lưu trước tự kỷ dụng, căn bản xá bất đắc tống nhân, dã tựu thị khán nhĩ thị ngã huynh đệ, ngã tài tống liễu giá ma nhất đại bình cấp nhĩ."

Hồ tiểu thiên liên liên đạo tạ, bất đắc bất thừa nhận, giá sử học đông thị tha kiến quá tối ti bỉ tối hạ lưu đích nhất cá, yếu thuyết giá hóa trường đắc dã toán cao cao đại đại mi thanh mục tú, khả cốt tử lí tựu bất thị nhất hảo nhân, mãn não tử đô thị khảng tạng ác xúc đích tưởng pháp, điển hình đích kim ngọc kỳ ngoại bại nhứ kỳ trung.

Sử học đông tống liễu giá ma đa đông tây cấp tha, hồ tiểu thiên dã thị cá chú trọng lễ thượng vãng lai đích nhân, tổng bất năng thập ma đô bất tống cấp tha, khả tưởng tưởng tự kỷ thân thượng dã đích xác một tỉu thập ma đông tây, linh cơ nhất động, hốt nhiên tưởng khởi hộ bộ thị lang từ chính anh đáp ứng tống cấp tự kỷ đích hào hoa mã xa lai liễu, tha câu trụ sử học đông đích kiên bàng đạo: "Đại ca, ngã lâm tẩu chi tiền, ủy thác hộ bộ thị lang từ chính anh từ đại nhân cấp nhĩ định liễu nhất lượng hảo xa, tái hữu lưỡng thiên tựu hội hoàn công liễu, nhĩ trực tiếp khứ trảo tha, tựu thuyết ngã nhượng nhĩ khứ thủ xa đích."

Sử học đông đạo: "Na chẩm ma hảo ý t.ư."

Giá chủng tá hoa hiến phật đích sự tình đối hồ tiểu thiên lai thuyết thị khinh xa thục lộ, phản chính tha dĩ hậu dã dụng bất trước liễu, cương hảo hoàn liễu sử học đông đích nhân tình. Tha củng liễu củng thủ, thâm thâm nhất ấp đạo: "Đại ca, tống quân thiên lí chung tu nhất biệt, cha môn tựu thử biệt quá, đẳng huynh đệ hồi kinh chi thì, cha môn tái bả tửu dạ thoại, bất túy vô quy!"

Hồ tiểu thiên lai đáo tự kỷ đích tọa kỵ tiền, bản tưởng tại nhân tiền lai cá tiêu sái thượng mã, khả tích nhất cước thải không liễu mã đăng, hạnh khuy thiệu nhất giác cập thì phù trụ tha, tài một hữu suất cá cẩu cật thỉ. Hồ tiểu thiên san san nhất tiếu, thiệu nhất giác đơn thối quỵ địa, hồ tiểu thiên tại tha khuất khởi đích na điều thối thượng nhất thải, giá tài thuận lợi phiên thân thượng mã.

Tại mã thượng bão liễu bão quyền: "Đại ca thỉnh hồi ba!" Tung mã hướng tiền phương nhi khứ.

Cũng không trách được Hồ Tiểu Thiên trong lòng mê hoặc , tuy rằng hắn và Sử Học Đông đã kết nghĩa huynh đệ , nhưng mà khi đó căn bản là do tình thế bức bách , hai người bọn họ cũng không có gì cảm tình , ngay cả khi kết bái thề cũng không quên nguyền rủa đối phương , thực ra vẫn không tính là huynh đệ .


Sử Học Đông đi tới gần gũi kéo lại Hồ Tiểu Thiên cánh tay : "Huynh đệ , vi huynh nghe nói ngươi muốn đi Tây Xuyên Thanh Vân huyện nhậm chức cho nên đã dậy thật sớm đến đây tiễn ngươi ! "


Cho dù người ta có phải hay không giả dối , lời nói đều nói đến mức thế này rồi , Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể giả bộ cảm động: "Đại ca người đối với ta thật sự là quá tốt! " . Trong lòng có chút lầm bẩm , lão gia tử còn nói muốn giữ bí mật, trong thiên hạ này vốn không có tường nào gió không lọt qua được, Sử Học Đông ngay cả mình đi nơi nào làm quan đều điều tra được rõ ràng.

Sử Học Đông trong lòng thầm mắng: " Tốt tên khốn kiếp , lão tử hận không thể lột da , rút gân của ngươi ." Hắn thở dài oán giận nói: "Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói với ta, nếu như không phải tối hôm qua nghe được cha ta đề cập ta suýt nữa bỏ lỡ cơ hội đưa tiễn chohuynh đệ. "Bất luận tên này trong lòng nghĩ như thế nào, đều có thể biểu hiện được như Hồ Tiểu Thiên đại ca .

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ , bất luận ngươi thật tình hay là giả, hôm nay ngươi lại là người đầu tiên đến chỗ này đợi ta .

Sử Học Đông quay ra sau lưng nói: Mang rượu tới! "

Sau lưng vài tên gia đinh tranh thủ thời gian chạy tới , một người bưng khay, bên trên là hai bát rượu , một người ôm vò rượu , ngay tại Hồ Tiểu Thiên trước mặt mở ra, sau đó rót đầy hai chén , vò rượu mở ra, lập tức tỏa ra mùi thơm bốn phía .

Sử Học Đông đem một chén rượu bưng lên hai tay đưa cho Hồ Tiểu Thiên nói: "Huynh đệ chén này chúc ngươi thuận buồm xuôi gió "

Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủđây đang làở dưới chân thiên tử, tin rằng nhóc con nhà ngươi cũng không dám hạđộc trong rượu , bền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong. Sử Học Đông tranh thủ thời gian rót đầy một chén nữa bưng bát rượu lên nói: "Chén rượu thứ hai, ta chúc ngươi tiền đồ , công danh rộng mở . "

Hồ Tiểu Thiên nhận lấy bát rượu, nhìn qua Sử Học Đông nói: "Đại ca như thế nào để một mình ta uống, sao ngươi không uống ? "

Sử Học Đông nói: "Trước khi ngươi ra đi , ca ca mời ngươi ba bát rượu ,nào cạn ly . "

Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, là ngươi tự rót ! Cũng được dù sao rượu nồng độ cồn không cao, đừng nói bát, dù cho uông thêm ba bát nữa cũng không có chuyện gì, những thứ khác không nói người ta sáng sớm tại trạm nghỉ chân bên ngoài đưa tiễn mình, coi như là giả tình giảý Hồ Tiểu Thiên mình cũng phải cảm kích vì vậy Hồ Tiểu Thiên uông hết chén rượu thứ hai .

Sử Học Đông lại rót chén rượu thứ ba, chén thứ ba là chén cuối cùng hắn cùng Hồ Tiểu Thiên uống, hắn lớn tiếng nói: "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài huynh đệ chúng ta coi như là cách xa nhau vạn dặm tình bạn vẫn như cũ không bao giờ thay đổi. "

Khoan hãy nói , thằng này rất có thể là giả , thật ra hai người đều hiểu, bọn hắn không có một cái rắm nào là tình bạn, vẫn như cũ không thay đổi , chính là có thù thì báo , có oan thì giải.

Hai người đồng thời đem chén rượu này uống xong, Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị cáo từ rời đi .

Sử Học Đông lại nói: "Huynh đệ, ta còn chuẩn bị mấy thứ lễ vật tặng cho ngươi ".

Hồ Tiểu Thiên nói: " Thật sao , làm phiền huynh quá . "

Sử Học Đông nói: "Lễ vật này nhất định phải nhận đấy đấy. "Hắn lấy một quyển trục đưa cho Hồ Tiểu Thiên nói: "Huynh đệ lần này đi Tây Xuyên đường xá xa xôi, trên đường nhất định là côđơn nhàm chán, ta cho người chuyên môn đã làm ra hai trương bản đồ , đây là tờ thứ nhất bản đồ ."

Bản đồ Hồ Tiểu Thiên Hồ Tiểu Thiên đã có, vốn tưởng rằng không có gì khác nhau , nhưng vừa mở ra nhìn , đã thấy trên bản đồ này co mấy cái riêng biệt nhiều màu sắc dấu hiệu , Hồ Tiểu Thiên mở to hai mắt với đầu óc của hắn, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên không hiểu gì . Sử Học Đông cười tủm tỉm nói: "Cái này tấm bản đồ , gọi là * * đồ, là ta đặc biệt tìm người biên soạn hội chế, từ Kinh Thành đến Tây Xuyên Thanh Vân huyện,những nơi vui chơi tốt nhất tất cảđều đánh dấu ở phía trên, hơn nữa, mỗi cái địa phương đứng đầu đều được ký hiệu rõ ràng , Đại ca ta không có cơ hội cùng đi với ngươi, huynh đệ, đã có cái này tấm bản đồ, có thể khiến cho ngươi không buồn tẻ côđơn lạnh lẽo , một đường phong lưu đến Tây Xuyên, hắc hắc, nhân sinh chuyện vui cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi ."

Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm thầm than, thằng này rõ là có dụng tâm quá , có thể chế tạo ra một bức bản đồ như vậy, khẳng định tiêu tốn rất nhiều công sức .

Sử Học Đông nói: "Cấp bậc ta dùng kí hiệu ★ đểđánh dấu , những kí hiệu ★ càng rõ ràng thì càng là chỗ tốt . "

Hồ Tiểu Thiên không nhịn được bật cười, thật đúng là có tâm, chỉ vào từng vòng nói: "Cái này từng vòng đại biểu là cái gì ? "

" Từng vòng đương nhiên là những chỗ tốt nhất , Hoàn Thải các, Tiêu Tương quán đây la hai nơi ngươi nhất định không thể bỏ qua. "Hắn đặc biệt chỉ ra hai địa phương có bốn vòng tròn .

Hồ Tiểu Thiên đem cái bản đồ cất đi rồi cười nói : "Đại ca, hay là ngươi cùng ta lên đường đi Tây Xuyên, nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là rất quen thuộc rồi . "

Sử Học Đông nói: " Thực ra là ta chưa từng rời khỏi Kinh Thành, Kinh Thành mới là nơi ta quen thuộc nhất , thực ra ta chỉ nghe nói chứ chưa từng tự mình đi bao giờ , lão đệ, mượn cơ hội lần này ngươi giúp ta khảo sát các địa điểm này , chờ ngươi quay trở lại ta lại vì ngươi mời mọi người đến dùng cơm tẩy trần, lúc đó ngươi kể lại cho ta . "

Hồ Tiểu Thiên gật đầu .

Sử Học Đông tiếp tục lại lấy ra một bức bản đồ , Hồ Tiểu Thiên nhận lấy xem xét, rồi nhanh chóng khép lại , ta nói thằng này rõ ràng còn làm một bộ * * cho mình. Hắn liền lập tức hiểu được Sử Học Đông ý tứ, vị này kết nghĩa Đại ca làm phổ cập khoa học sách báo đưa cho chính mình đấy, làm cho mình trên đường đi thực hành, thử nghiệm, đề cao bản thân kỹ thuật, trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên Hồ Tiểu Thiên thực sự có chút dở khóc dở cười , Sử Học Đông thằng này thật đúng là một người cực phẩm .

Đem hai bức bản đồ cất đi, Sử Học Đông còn tặng thêm một lọ tam tiên hoàn , Hồ Tiểu Thiên chắc chắn là thằng này quyết không cóý tốt , nếu thật là nghe lời hắn , chỉ sợ chính mình chưa đến được Tây Xuyên đã tinh hết nhân vong rồi, dùng loại phương pháp này đi trả thù người khác thật đúng là quá nham hiểm .

Sử Học Đông thần thần bí bí nói: " Lọ thuốc này là ta tìm Thanh Ngưu Đường thần y Ngưu Đức Mãn đặc chế, rất quý giáđấy, ta đều là giữ lại cho chính mình dùng căn bản là không bỏ ra tặng người chính vì ngươi là huynh đệ ta mới đưa cho một một bình lớn . "

Hồ Tiểu Thiên liên tục nói lời cảm tạ, không phải không thừa nhận Sử Học Đông là hắn gặp qua người hèn hạ nhất hạ lưu nhất , rõ ràng nhìn qua cũng thấy cao to đẹp trai , thực chất bên trong không phải là một người tốt, đầy trong đầu đều là những ý nghĩ dơ bẩn xấu xa , điển hình cho loại người bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối rữa .

Sử Học Đông đưa nhiều đồ vật cho mình, cũng không thể không đưa cho hắn cái gì , Hồ Tiểu Thiên là một người coi trọng có qua có lại người , nhưng trên người mình cũng đúng là không mang vật gì, chợt nhớ tới Bộ Hộ Thị Lang Từ Chính Anh đáp ứng đưa cho mình một bộ xe ngựa sang trọng, liền ôm lấy Sử Học Đông bả vai nói: "Đại ca ta trước khi đi ủy thác Bộ Hộ Thị Lang Từ Chính Anh Từđại nhân là cho ngươi một cỗ xe ngựa tốt , còn hai ngày nữa làm xong ngươi đi tìm hắn đã nói ta bao ngươi đi lấy xe ."

Sử Học Đông nói:" Thật ngại quá "

Loại này mượn hoa hiến phật chuyện đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói là việc thường làm , dù sao hắn về sau cũng không cần dùng , vừa vặn trả Sử Học Đông tình nghĩa. Hắn chắp tay, thật sâu vái chào nói: Đại ca, tiễn quân nghìn dặm cuối cùngcũng phải từ biệt , chúng ta sau khi từ biệt từđây , đợi đến khi đệ hồi kinh , chúng ta sẽ uống rượu tiếp , không say không về ! "

Hồ Tiểu Thiên đi tới cạnh ngựa của mình , vốn định trước mặt người khác phóng khoáng lên ngựa, đáng tiếc dậm phải một cái bàn đạp học may mà Thiệu Nhất Giác kịp thời đỡ lấy hắn, mới không có ngã té chóđớp cứt. Hồ Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười, Thiệu Nhất Giác chân sau quỳ xuống đất Hồ Tiểu Thiên giẫm mạnh lên cái chân đạp ngựa bên kia mới thuận lợi ngồi lên thân ngựa .

Trên ngựa ôm quyền: Đại ca mời trở về đi! "Phóng ngựa hướng phía trước chạy tới .
 

bin7121

Phàm Nhân
Ngọc
1,36
Tu vi
0,00
Ta mới đọc qua vài dòng đầu tiên của bản dịch. Nhưng có vẻ như gọi nó là convert edit cực kĩ thì đúng hơn. Bản này mà đưa cho người biên thì chắc gần như chỗ nào cũng phải sửa lại 1 chút.
Nói vậy thôi chứ ta onl bằng đt và cũng chẳng có máy tính mà biên cho lão, nhờ lão báo lại với người dịch là bản này chưa đạt yêu cầu của bản dịch thô nữa. Cần phải dịch lại lão ạ
 

Clarkdale

Phàm Nhân
Ngọc
487,85
Tu vi
0,00
Ta không có thời gian dịch hết nên tạm dịch một đoạn. Huynh đệ @BùiLiêm chịu khó cố gắng dịch thêm để hoàn thiện. Huynh đệ vẫn chưa xác định được chủ ngữ hoặc hành động trong câu. Nên bổ sung thêm từ để làm câu bớt khô cứng. Ngoài ra nên chú ý về dấu cách, giữa từ và các dấu !, ", : ko hề có dấu cách nha.

Cũng khó trách Hồ Tiểu Thiên nghi hoặc trong lòng, tuy rằng hắn và Sử Học Đông đã kết nghĩa huynh đệ, nhưng mà căn bản là do tình thế khi đó bức bách, giữa hai người bọn họ chẳng hề có chút tình cảm gì, ngay cả khi lập thề kết bái anh em cũng không quên chuyện nguyền rủa đối phương một phen, tóm lại không thể coi là huynh đệ gì cả.


Sử Học Đông bước tới thân mật kéo cánh tay Hồ Tiểu Thiên: "Huynh đệ, vi huynh nghe nói ngươi phải đi nhậm chức ở huyện Thanh Vân ở Tây Xuyên, cho nên đã dậy thật sớm đến đây tiễn ngươi!"


Cho dù người ta có phải thật tình hay không, nhưng đã nói đến mức này rồi , Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể giả vờ cảm động: "Đại ca, huynh đối xử với đệ thật quá tốt!". Trong lòng hắn lại nói thầm, lão gia tử còn nói muốn giữ bí mật, nhưng trong thiên hạ này vốn không có bức tường nào gió không lọt qua được, giờ thì sao, ngay cả mình đi làm quan ở đâu Sử Học Đông đều điều tra được rõ ràng.

Sử Học Đông trong lòng lại thầm mắng: "Tốt cái đầu ngươi ấy, lão tử hận không thể lột da, rút gân của ngươi." Hắn thở dài oán giận nói: "Chuyện lớn như vậy đệ cũng không nói với ta, nếu không phải tối hôm qua nghe cha ta đề cập tới thì ta suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội đưa tiễn huynh đệ rồi." Cho dù trong lòng tên này nghĩ như thế nào, nhưng biểu hiện bề ngoài của hắn luôn có thể giống như anh ruột của Hồ Tiểu Thiên vậy.

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, không cần biết ngươi thật tình hay là giả vờ, nhưng hôm nay ngươi là người đến đây sớm nhất để đưa tiễn ta.

Sử Học Đông quay ra sau lưng nói: "Mang rượu tới đây!"

Vài tên gia đinh sau lưng hấp tấp chạy tới, một đứa bưng khay, bên trên là hai bát rượu tinh xảo, một đứa ôm vò rượu, mở ra ngay trước mặt Hồ Tiểu Thiên, sau đó rót đầy hai chén rượu ngon mát lạnh, vò rượu vừa mới mở ra, mùi thơm lập tức tỏa ra khắp bốn phía.
 

luv

Phàm Nhân
Ngọc
10.662,91
Tu vi
0,00
Chương dịch t2 của lão @BùiLiêm Đã tốt hơn rất nhiều, huynh đệ tiếp tục vô góp ý cho lão ey nhanh chóng hoàn thiện nào.

Toàn bộ giải phẫu trong không có t.ư tâm không có tạp niệm, hắn vốn có chẳng qua là đối với sinh mạng tôn trọng.

Lý Dật Phong nhìn qua Hồ Tiểu Thiên trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng tán thưởng, cái này đài tại hiện đại mà nói bình thản không có gì lạ giải phẫu mang cho Lý Dật Phong rung động cùng trùng kích là trước đó chưa từng có đấy, hắn từ thật không ngờ qua có người có thể chọn dùng phương pháp như vậy làm người chữa thương, vừa rồi Hồ Tiểu Thiên làm hết thảy, phá vỡ rồi hắn trải qua thời gian dài đối với y học cố hữu quan niệm. Trong lòng của hắn có quá nhiều lời nói muốn hỏi, có thể Lý Dật Phong cũng hiểu rõ hiện tại cũng không phải vấn đề thời điểm.

Kinh Triệu Phủ cùng Thượng Thư Phủ đều đã đến rất nhiều người, hai bên cộng lại thậm chí có hơn một trăm người, liền Dịch Nguyên Đường đại sảnh đều đã dung nạp không dưới, có không ít người không thể không đứng ở Dịch Nguyên Đường ngoài cửa dưới mái hiên.

Liền Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề đều tự mình đi đến, Hồ Tiểu Thiên vì Mộ Dung Phi Yên ở bên trong thi hành giải phẫu thời điểm, Hồng Bách Tề vẫn luôn trong đại sảnh dạo bước, hắn bất an không chỉ là từ đối với cấp dưới quan tâm, cũng bởi vì Hồ Tiểu Thiên, nếu như vị này Thượng Thư công tử đã xảy ra bất trắc, Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi nhất định sẽ đuổi theo trách đến cùng, tiểu tử này thật đúng là một cái phiền phức a.

Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên hoàn hảo không việc gì mà đi ra, Hồng Bách Tề trong nội tâm Tảng Đá cuối cùng rơi xuống đất, tại hắn nhìn đến Hồ Tiểu Thiên tính mạng so với Mộ Dung Phi Yên còn trọng yếu hơn một ít, người sau chỉ là một cái đắc lực trợ thủ mà thôi, mà người phía trước nhưng là triều đình trọng thần con một, cả hai trọng yếu trình độ quyết định bởi cùng bọn họ đối với chính mình con đường làm quan lực ảnh hưởng. Hồng Bách Tề bước nhanh nghênh đón tiếp lấy, cầm chặt Hồ Tiểu Thiên cánh tay nói: "Hiền chất, ngươi có sao không?"

Hồ Tiểu Thiên cười hỏi ngược lại: "Hồng đại nhân, ngươi xem ta như có việc người sao?"

Hồng Bách Tề lắc đầu.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồng đại nhân, Mộ Dung Bộ đầu vì cứu ta mà bị kẻ trộm gây thương tích, lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm."

Hồng Bách Tề ồ một tiếng, tuy rằng Mộ Dung Phi Yên bị thương, cũng may tính mạng không có trở ngại, lần này cũng cũng coi là hữu kinh vô hiểm. Lúc này hắn vừa rồi cân nhắc một vấn đề, cuối cùng người nào sao mà to gan như vậy, lại dám tại dưới ban ngày ban mặt ám sát Hồ Tiểu Thiên. Hồng Bách Tề đương nhiên sẽ không cho là Mộ Dung Phi Yên là bị ám sát nhân vật chính, Hồ Tiểu Thiên đã nói được đủ minh bạch, nàng sở dĩ bị thương, hoàn toàn là bởi vì bảo hộ Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, ta có cái yêu cầu quá đáng!"

"Cứ nói đừng ngại!"

Tù thất cửa phòng bị người một cước đập mạnh mở, phi tặc có chút sợ hãi ngẩng lên đầu nhìn lại, đã thấy Hồ Tiểu Thiên ướt sũng mà xuất hiện ở trước mặt của hắn, Hồ Tiểu Thiên áo bào không ít địa phương đều nhiễm lấy vết máu.

Cái kia phi tặc tràn ngập bất an nói: "Ngươi. . . Muốn làm gì?"

Hồ Tiểu Thiên không nói một lời, xông lên đến đây chiếu vào ngực hắn chính là một cước, đem người này phi tặc đạp đến trên mặt đất, sau đó rút ra Chủy thủ, chống đỡ tại đây t.ư ngực phía trên, giận dữ hét: "Đồ hỗn trướng, cũng dám xếp đặt thiết kế hại ta!"

Phi tặc kêu thảm thiết nói: "Ta không có lừa ngươi, ta thề, ta lấy cả nhà của ta thân gia tính mạng thề, ta không có lừa ngươi, ta biết rõ đấy tất cả đều nói cho ngươi biết rồi. . ." Tinh thần của hắn đã tan vỡ, vậy mà bởi vì sợ hãi mà tỉu ra quần.

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua hắn dưới đũng quần ướt sũng cái kia một mảng lớn, trong nội tâm thầm mắng cái tên này thật sự là cái kinh sợ bao, còn không có như thế nào dọa hắn cũng đã tè ra quần, lường trước cái tên này không dám nói dối. Hắn chậm rãi thu hồi Chủy thủ. Triệu Chính Hào, Mạc Thiệu Lân có lẽ tất cả đều là đối phương bố cục một bộ phận, Mạc Thiệu Lân tên là bọn hắn cố ý tiết lộ ra ngoài đấy, kia mục đích đúng là cấp cho bọn hắn này manh mối, để cho bọn chúng thông qua này tuyến chỗ tìm được Mạc Thiệu Lân, do đó lần nữa rơi vào đối phương bao tay, trong cuộc có ván, sau lưng trù hoạch sự kiện lần này người cũng không phải người bình thường.

Nếu như không phải mình quá mức hiếu kỳ, nếu như không phải hắn cần phải muốn đích thân tiến về trước, trận này ám sát có lẽ liền sẽ không phát sinh, chính mình mới vừa tới đến cái thế giới này không lâu, theo lý thuyết không nên có cái gì cừu nhân, vì cái gì đối phương muốn giết mình cho thống khoái? Nếu như tối hôm qua tại Thượng Thư Phủ trận kia vụ trộm ý tại giương đông kích tây, bọn hắn mục đích thực sự ở chỗ trộm đi Đan Thư Thiết Khoán. Có thể tại mục đích của bọn hắn đạt tới về sau, vì cái gì còn muốn xếp đặt thiết kế ám sát chính mình? Trong này nhất định có ẩn tình khác, chẳng lẽ là bởi vì cha nguyên nhân?

Trở lại Thượng Thư Phủ lúc sau đã là đêm khuya, Lương Đại Tráng dẫn đám kia gia đinh, đồng loạt quỳ gối Hồ Tiểu Thiên trước mặt, hai ngày này bọn hắn thật sự là bị vị thiếu gia này cho giày vò sợ, bọn hắn cũng không phải sợ hãi Hồ Tiểu Thiên gặp chuyện không may, chính thức lo lắng là gia hỏa này nếu xảy ra chuyện gì, bọn hắn đám này gia đinh đều muốn đi theo không may, bát cơm bị nện rồi hay vẫn là việc nhỏ, làm không tốt da đều được làm cho người ta cho bới. Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, hắn hiểu được đám người này ý tứ, là muốn khuyên hắn ít gây chuyện. Nhưng lúc này thể xác và tinh thần mỏi mệt tới cực điểm, liền lời nói đều lười phải nói bên trên một câu. Đang chuẩn bị phản hồi chính mình viện thời điểm, chợt nghe có người thông báo nói: "Lão gia đã trở về!"

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được phụ thân rõ ràng nhanh như vậy liền từ Đông đô đuổi đến trở về, có thể tính tính chuyện này lại rất không có khả năng, từ Kinh Thành hướng Đông đô coi như là ngày đêm không ngừng chạy đi, cũng cần mất hết trọn vẹn thời gian một ngày, Hồ An coi như là chạy tới Đông đô, phụ thân cũng chỉ có thể là vừa mới nhận được tin tức, mặc dù là lập tức khởi hành đường về, cũng muốn đến ngày mai ban đêm mới có thể đến.

Tuy rằng lòng tràn đầy mê hoặc, có thể vô luận như thế nào phụ thân đã trở về là tốt rồi. Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức đi nghênh đón phụ thân, mà là trở về phòng nhanh chóng tắm rửa một cái đổi thân y phục, lúc này mới tiến về trước phòng của phụ thân đi theo hắn gặp mặt.

Hồ Bất Vi cũng không trong phòng, Hồ Tiểu Thiên hỏi qua người làm vừa rồi biết, phụ thân sau khi trở về lập tức chạy tới Tập Nhã Hiên.

Mưa phùn mênh mông, Hồ Bất Vi một mình đứng ở Tập Nhã Hiên bị hỏa phần thiêu sau phế tích phía trên, sắc mặt trở nên âm trầm bất định. Ánh mắt của hắn cũng đã mất đi ngày xưa thong dong bình tĩnh, toát ra một chút bất an, tuy rằng hắn kiệt lực che giấu chính mình bất an, có thể vẫn đang không thể tránh né mà tại trên mặt biểu hiện đi ra.

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi vào phía sau của hắn, cung kính nói: "Hài nhi cho phụ thân đại nhân thăm hỏi!"

Hồ Bất Vi tựa hồ bị người lại càng hoảng sợ, bởi vì hắn chăm chú tại hết thảy trước mắt, cũng không có lưu ý đến nhi tử đến, thân hình rõ ràng run rẩy thoáng một phát, sau đó bỗng nhiên xoay người lại.

Hồ Tiểu Thiên chưa từng thấy qua phụ thân như vậy biểu lộ, trong nội tâm không khỏi trầm xuống, xem ra Đan Thư Thiết Khoán mất trộm sự tình đối với phụ thân đả kích không nhỏ, hắn thấp giọng nói: "Cha, người gặp được Hồ An rồi hả?"

Hồ Bất Vi bờ môi mấp máy, hướng bốn phía nhìn nhìn, sau đó hạ giọng nói: "Đi theo ta!"

Hồ Tiểu Thiên từ phụ thân ngưng trọng biểu lộ cũng đã biết, chỉ sợ phiền toái lớn rồi, tựa như Hồ An trước theo như lời, vứt bỏ Đan Thư Thiết Khoán, đây chính là khi quân tội lớn, làm không tốt là muốn chém đầu đấy.

Hai cha con trở lại trong phòng, Hồ Bất Vi lại để cho Hồ Tiểu Thiên đem cửa phòng đóng lại, cao thấp đánh giá hắn một cái nói: "Có hay không nhìn thấy Hồ An?"

Câu nói đầu tiên đem Hồ Tiểu Thiên cho hỏi được ngẩn người, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói: "Hồ An không phải đi Đông đô tìm ngài đi, Tập Nhã Hiên bị đốt, hắn nói. . ." Nói đến đây Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm sinh ra một cái cực độ ý niệm bất tường, chẳng lẽ nói Hồ An căn bản không có tiến về trước Đông đô, hắn cùng chính mình theo như lời những sự tình kia đến cùng có bao nhiêu là chân thật có thể tin?

"Hắn nói cái gì?"

Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Hắn nói Tập Nhã Hiên bị thiêu, nhà của chúng ta tổ truyền Đan Thư Thiết Khoán bị kẻ trộm đánh cắp, cho nên ta mới khiến cho hắn lập tức tiến về trước Đông đô, ở trước mặt hướng người bẩm báo. . . Chỉ là của ta không nghĩ tới người nhanh như vậy sẽ trở lại rồi, ta còn tưởng rằng người giữa đường gặp hắn."

Hồ Bất Vi thở dài một hơi, vẻ mặt vẻ chán nản: "Đan Thư Thiết Khoán chính là Minh tông Hoàng Đế ngự tứ chi vật, ngươi cho rằng ta sẽ đem trọng yếu như vậy đồ vật thu giấu ở nơi nào nói cho một cái hạ nhân?"

Hồ Tiểu Thiên thầm kêu hồ đồ, mình tại sao liền hồ đồ như vậy, liền đạo lý đơn giản như vậy cũng không có nghĩ thấu, Hồ Bất Vi nếu như đem Đan Thư Thiết Khoán tung tích gạt mình và mẫu thân, đủ thấy hắn đối với cái này vật coi trọng trình độ, ngự tứ miễn tử kim bài, trọng yếu như vậy đồ vật, hắn đương nhiên muốn thích đáng cất chứa, không có khả năng đem Đan Thư Thiết Khoán tung tích tùy tùy tiện tiện nói cho những người khác. Chính mình nhất thời không xem xét kỹ, rõ ràng bị Hồ An lão gia hỏa kia cho hôn mê rồi, Hồ Tiểu Thiên tức giận đến hàm răng ngứa, thấp giọng nói: "Cha, ngài là nói, cái kia Hồ An là nội gian?"

Hồ Bất Vi chậm rãi đứng dậy, tại trong phòng đi tới lui vài bước, hắn không có trả lời Hồ Tiểu Thiên mà nói, mà là thấp giọng nói: "Chúng ta Hồ gia hoàn toàn chính xác có Đan Thư Thiết Khoán, cái kia Đan Thư Thiết Khoán cũng hoàn toàn chính xác bị trộm."

Chỉnh cá thủ thuật trung một hữu t.ư tâm một hữu tạp niệm, tha sở ủng hữu đích chích thị đối sinh mệnh đích tôn trọng.

Lý dật phong vọng trước hồ tiểu thiên đích mục quang trung sung mãn liễu kinh kỳ hòa tán thán, giá đài tại hiện đại lai thuyết bình đạm vô kỳ đích thủ thuật tỉu cấp lý dật phong đích chấn hám hòa trùng kích thị tiền sở vị hữu đích, tha tòng một hữu tưởng đáo quá hữu nhân khả dĩ thải dụng giá dạng đích phương pháp vi nhân liệu thương, cương tài hồ tiểu thiên sở tố đích nhất thiết, điên phúc liễu tha trường cửu dĩ lai đối y học đích cố hữu quan niệm. Tha đích tâm trung hữu thái đa đích thoại tưởng vấn, khả lý dật phong dã minh bạch hiện tại tịnh bất thị đề vấn đích thì hậu.

Kinh triệu phủ hòa thượng thư phủ đô lai liễu ngận đa nhân, lưỡng biên gia khởi lai cánh nhiên hữu nhất bách đa nhân, liên dịch nguyên đường đích đại thính đô dĩ dung nạp bất hạ, hữu bất thiếu nhân bất đắc bất trạm tại dịch nguyên đường môn ngoại đích ốc diêm hạ.

Liên kinh triệu doãn hồng bách tề đô thân tự cản đáo, hồ tiểu thiên vi mộ dung phi yên tại lí diện thi hành thủ thuật đích thì hậu, hồng bách tề nhất trực đô tại đại thính nội đạc bộ, tha đích bất an bất cận cận thị xuất vu đối hạ chúc đích quan tâm, dã nhân vi hồ tiểu thiên, như quả giá vị thượng thư công tử phát sinh liễu bất trắc, hộ bộ thượng thư hồ bất vi khẳng định hội truy trách đáo để, giá tiểu tử hoàn chân thị nhất cá ma phiền a.

Khán đáo hồ tiểu thiên hoàn hảo vô dạng địa tẩu liễu xuất lai, hồng bách tề tâm trung đích thạch đầu tổng toán lạc địa, tại tha khán lai hồ tiểu thiên đích tính mệnh bỉ khởi mộ dung phi yên hoàn yếu trọng yếu nhất ta, hậu giả chích thị nhất cá đắc lực đích trợ thủ bãi liễu, nhi tiền giả khước thị triêu đình trọng thần đích độc sinh tử, lưỡng giả đích trọng yếu trình độ thủ quyết dữ tha môn đối tự kỷ sĩ đồ đích ảnh hưởng lực. Hồng bách tề khoái bộ nghênh liễu thượng khứ, ác trụ hồ tiểu thiên đích thủ tí đạo: "Hiền chất, nhĩ hữu một hữu sự?"

Hồ tiểu thiên tiếu trước phản vấn đạo: "Hồng đại nhân, nhĩ khán ngã tượng hữu sự đích nhân mạ?"

Hồng bách tề diêu liễu diêu đầu.

Hồ tiểu thiên đạo: "Hồng đại nhân, mộ dung bộ đầu vi liễu cứu ngã nhi bị tặc nhân sở thương, thử thì dĩ kinh thoát ly liễu nguy hiểm."

Hồng bách tề nga liễu nhất thanh, tuy nhiên mộ dung phi yên thụ thương, hảo tại tính mệnh một hữu đại ngại, giá thứ dã toán đắc thượng thị hữu kinh vô hiểm. Thử thì tha phương tài khảo lự nhất cá vấn đề, cứu cánh thập ma nhân giá ma đại đảm tử, cư nhiên cảm tại quang thiên hóa nhật chi hạ thứ sát hồ tiểu thiên. Hồng bách tề đương nhiên bất hội nhận vi mộ dung phi yên thị bị thứ sát đích chủ giác, hồ tiểu thiên dĩ kinh thuyết đắc cú minh bạch, tha chi sở dĩ thụ thương, hoàn toàn thị nhân vi bảo hộ hồ tiểu thiên.

Hồ tiểu thiên đạo: "Đại nhân, ngã hữu cá bất tình chi thỉnh!"

"Đãn thuyết vô phương!"

Tù thất đích phòng môn bị nhân nhất cước đọa khai, phi tặc hữu ta hoàng khủng địa sĩ đầu vọng khứ, khước kiến hồ tiểu thiên thấp lộc lộc địa xuất hiện tại tha đích diện tiền, hồ tiểu thiên y bào đích bất thiếu địa phương đô triêm nhiễm trước huyết tích.

Na phi tặc sung mãn bất an đạo: "Nhĩ. . . Tưởng can thập ma?"

Hồ tiểu thiên nhất ngôn bất phát, trùng thượng tiền lai chiếu trước tha đương hung tựu thị nhất cước, tương giá danh phi tặc đoán đáo tại địa thượng, nhiên hậu trừu xuất chủy thủ, để tại giá t.ư đích tâm khẩu chi thượng, nộ hống đạo: "Hỗn trướng đông tây, cánh nhiên cảm thiết kế hại ngã!"

Phi tặc thảm khiếu đạo: "Ngã một phiến nhĩ, ngã phát thệ, ngã nã ngã toàn gia đích thân gia tính mệnh phát thệ, ngã một phiến nhĩ, ngã tri đạo đích toàn đô cáo tố nhĩ liễu. . ." Tha đích tinh thần dĩ kinh băng hội, cánh nhiên nhân vi khủng cụ nhi niệu liễu khố tử.

Hồ tiểu thiên vọng trước tha khố đang hạ thấp lộc lộc đích na nhất đại phiến, tâm trung ám mạ giá t.ư thực tại thị cá túng bao, hoàn một chẩm ma hách tha tựu dĩ kinh niệu khố tử liễu, liệu tưởng giá t.ư bất cảm thuyết hoang. Tha hoãn hoãn thu hồi liễu chủy thủ. Triệu chính hào, mạc thiệu lân dã hứa toàn đô thị đối phương bố cục đích nhất bộ phần, mạc thiệu lân đích danh tự thị tha môn cố ý tiết lộ xuất khứ đích, kỳ mục đích tựu thị yếu cấp tha môn giá điều tuyến tác, nhượng tha môn thông quá giá điều tuyến sở trảo đáo mạc thiệu lân, tòng nhi tái thứ lạc nhập đối phương đích quyển sáo, cục trung hữu cục, bối hậu sách hoa giá thứ sự kiện đích nhân tuyệt bất thị phổ thông nhân.

Như quả bất thị tự kỷ thái quá hảo kỳ, như quả bất thị tha phi đắc yếu thân tự tiền vãng, giá tràng thứ sát hoặc hứa tựu bất hội phát sinh, tự kỷ cương cương lai đáo giá cá thế giới bất cửu, án lý thuyết bất ứng cai hữu thập ma cừu nhân, vi thập ma đối phương yếu sát tự kỷ nhi hậu khoái? Ký nhiên tạc vãn tại thượng thư phủ đích na tràng thiết án ý tại thanh đông kích tây, tha môn chân chính đích mục đích tại vu thiết tẩu đan thư thiết 劵. Khả tại tha môn đích mục đích đạt đáo chi hậu, vi thập ma hoàn yếu thiết kế thứ sát tự kỷ? Giá kỳ trung nhất định lánh hữu ẩn tình, nan đạo thị nhân vi phụ thân đích duyên cố?

Hồi đáo thượng thư phủ đích thì hậu dĩ kinh thị thâm dạ, lương đại tráng dẫn trước na bang gia đinh, tề xoát xoát quỵ tại hồ tiểu thiên đích diện tiền, giá lưỡng thiên tha môn thực tại thị bị giá vị thiếu gia cấp chiết đằng phạ liễu, tha môn đảo bất thị hại phạ hồ tiểu thiên xuất sự, chân chính đam tâm đích thị giá hóa yếu thị xuất liễu thập ma sự tình, tha môn giá bang gia đinh đô yếu cân trước đảo môi, phạn oản bị tạp liễu hoàn thị tiểu sự, cảo bất hảo bì đô đắc nhượng nhân cấp bái liễu. Hồ tiểu thiên bãi liễu bãi thủ, tha minh bạch giá bang nhân đích ý t.ư, thị tưởng khuyến tha thiếu nhã thị phi. Khả thử thì thân tâm bì bại đáo liễu cực điểm, liên thoại đô lại đắc thuyết thượng nhất cú. Chính chuẩn bị phản hồi tự kỷ viện lạc đích thì hậu, hốt nhiên thính đáo hữu nhân thông báo đạo: "Lão gia hồi lai liễu!"

Hồ tiểu thiên pha cảm sá dị, tưởng bất đáo phụ thân cư nhiên giá ma khoái tựu tòng đông đô cản liễu hồi lai, khả toán toán giá kiện sự hựu bất thái khả năng, tòng kinh thành vãng đông đô tựu toán nhật dạ bất đình đích cản lộ, dã nhu yếu hoa khứ chỉnh chỉnh nhất thiên đích thì gian, hồ an tựu toán cản đáo liễu đông đô, phụ thân dã chích năng thị cương cương thu đáo tiêu tức, tức tiện thị mã thượng động thân phản trình, dã yếu đáo minh thiên dạ vãn tài năng để đạt.

Tuy nhiên mãn tâm mê hoặc, khả vô luận như hà phụ thân hồi lai liễu tựu hảo. Hồ tiểu thiên tịnh một hữu mã thượng khứ nghênh tiếp phụ thân, nhi thị hồi phòng tấn tốc tẩy liễu cá táo hoán liễu thân y phục, giá tài tiền vãng phụ thân đích phòng gian khứ cân tha hội diện.

Hồ bất vi tịnh bất tại phòng gian nội, hồ tiểu thiên vấn quá gia phó phương tài tri đạo, phụ thân hồi lai chi hậu mã thượng cản vãng liễu tập nhã hiên.

Tế vũ mông mông, hồ bất vi độc tự trạm tại tập nhã hiên bị hỏa phần thiêu hậu đích phế khư chi thượng, kiểm sắc biến đắc âm trầm bất định. Tha đích mục quang dã thất khứ liễu tích nhật đích tòng dung đạm định, lưu lộ xuất ta hứa đích bất an, tuy nhiên tha kiệt lực yểm sức tự kỷ đích bất an, khả nhưng nhiên bất khả tị miễn địa tại kiểm thượng biểu hiện liễu xuất lai.

Hồ tiểu thiên hoãn bộ lai đáo tha đích thân hậu, cung kính đạo: "Hài nhi cấp phụ thân đại nhân thỉnh an!"

Hồ bất vi tự hồ bị nhân hách liễu nhất khiêu, nhân vi tha chuyên chú vu nhãn tiền đích nhất thiết, tịnh một hữu lưu ý đáo nhi tử đích đáo lai, thân khu minh hiển chiến đẩu liễu nhất hạ, nhiên hậu hoắc nhiên chuyển quá thân lai.

Hồ tiểu thiên hoàn tòng lai một hữu kiến quá phụ thân giá bàn đích biểu tình, tâm trung bất do đắc nhất trầm, khán lai đan thư thiết 劵 thất thiết chi sự đối phụ thân đích đả kích bất tiểu, tha đê thanh đạo: "Đa, nâm ngộ đáo hồ an liễu?"

Hồ bất vi đích chủy thần mân liễu mân, triêu tứ chu khán liễu khán, nhiên hậu áp đê thanh âm đạo: "Cân ngã lai!"

Hồ tiểu thiên tòng phụ thân ngưng trọng đích biểu tình tựu dĩ kinh tri đạo, khủng phạ ma phiền đại liễu, tựu tượng hồ an chi tiền sở thuyết, lộng đâu liễu đan thư thiết khoán, na khả thị khi quân đại tội, cảo bất hảo thị yếu khảm đầu đích.

Phụ tử lưỡng nhân hồi đáo phòng nội, hồ bất vi nhượng hồ tiểu thiên tương phòng môn quan thượng, thượng hạ đả lượng liễu tha nhất nhãn đạo: "Hữu một hữu kiến đáo hồ an?"

Nhất cú thoại tựu bả hồ tiểu thiên cấp vấn đắc lăng tại na lí, mãn kiểm thác ngạc đạo: "Hồ an bất thị khứ đông đô trảo nâm khứ liễu, tập nhã hiên bị phần, tha thuyết. . ." Thuyết đáo giá lí hồ tiểu thiên nội tâm trung sản sinh liễu nhất cá cực độ bất tường đích niệm đầu, nan đạo thuyết hồ an căn bản một hữu tiền vãng đông đô, tha cân tự kỷ sở thuyết đích na ta sự đáo để hữu đa thiếu thị chân thực khả tín?

"Tha thuyết thập ma?"

Hồ tiểu thiên đê thanh đạo: "Tha thuyết tập nhã hiên bị thiêu, ngã môn gia tổ truyền đích đan thư thiết khoán bị thiết tặc đạo tẩu, sở dĩ ngã tài nhượng tha tức khắc tiền vãng đông đô, đương diện hướng nâm bẩm báo. . . Chích thị ngã một tưởng đáo nâm giá ma khoái tựu hồi lai liễu, ngã hoàn dĩ vi nâm tại trung đồ ngộ đáo liễu tha."

Hồ bất vi trường thán liễu nhất khẩu khí, nhất kiểm đồi nhiên chi sắc: "Đan thư thiết khoán nãi thị minh tông hoàng đế ngự tứ chi vật, nhĩ dĩ vi ngã hội tương giá ma trọng yếu đích đông tây thu tàng tại na lí cáo tố nhất cá hạ nhân?"

Hồ tiểu thiên ám khiếu hồ đồ, tự kỷ chẩm ma tựu giá ma hồ đồ, liên giá ma giản đơn đích đạo lý đô một tưởng thấu, hồ bất vi ký nhiên tương đan thư thiết khoán đích hạ lạc man trước tự kỷ hòa mẫu thân, túc kiến tha đối thử vật đích trọng thị trình độ, ngự tứ miễn tử kim bài, giá ma trọng yếu đích đông tây, tha đương nhiên yếu thỏa thiện thu tàng, bất khả năng tương đan thư thiết khoán đích hạ lạc tùy tùy tiện tiện cáo tố kỳ tha nhân. Tự kỷ nhất thì bất sát, cư nhiên bị hồ an na cá lão gia hỏa cấp mông liễu, hồ tiểu thiên khí đắc nha căn dương dương, đê thanh đạo: "Đa, nâm thị thuyết, na hồ an thị nội gian?"

Hồ bất vi hoãn hoãn trạm khởi thân lai, tại thất nội lai hồi tẩu liễu kỷ bộ, tha một hữu hồi ứng hồ tiểu thiên đích thoại, nhi thị đê thanh đạo: "Cha môn hồ gia đích xác hữu đan thư thiết khoán, na đan thư thiết khoán dã đích xác bị đạo liễu."
Chương 12:. Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn ( hạ)

Trong toàn bộ thời gian phẫu thuật Hồ Tiểu Thiên chưa từng có t.ư tâm ,chưa từng có ý nghĩ nào đen tối , hắn hoàn toàn tập trung vì đây là vấn đề liên quan đến sinh mạng .

Lý Dật Phong nhìn qua Hồ Tiểu Thiên trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng tán thưởng , tuy là phẫu thuật đối với thời hiện đại là việc rất bình thường nhưng điều này lại làm cho Lý Dật Phong rất là chấn động vì trước đó hắn chưa từng thấy bao giờ , hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới có người có thể dùng phương pháp như vậy để chữa bệnh , mới vừa rồi khi nhìn Hồ Tiểu Thiên phẫu thuật đã phá vỡ quan niệm vốn có của hắn về y học . Trong lòng của hắn bây giờ có quá nhiều điều thắc mắc muốn hỏi nhưng Lý Dật Phong hiểu rõ hiện tại cũng không phải là lúc để hỏi .

Kinh Triệu Phủ cùng Thượng Thư Phủ đều có rất nhiều người đến , cả hai bên cộng lại thậm chí có hơn một trăm người , ngay cả Dịch Nguyên Đường đại sảnh đều đã chật kín , nhiều người thậm chí còn phải đừng đợi ở dưới mái hiên của Dịch Nguyên Đường .

Ngay cả Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề cũng tự mình đến , trong thời gian Hồ Tiểu Thiên phẫu thuật cho Mộ Dung Phi Yên thì Hồng Bách Tề lo lắng đi lại trong đại sảnh , hắn lo lắng không chỉ đơn thuần là việc cấp trên quan tâm tới cấp dưới mà còn là vì Hồ Tiểu Thiên là con của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi , nếu như bị Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi khiển trách thì đúng là thật phiền phức a .

Sau khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra vẫn bình thường thì Hồng Bách Tề mới cảm thấy hết lo lắng . Đối với hắn thì sự an toàn của Hồ Tiểu Thiên còn quan trọng hơn tính mạng Mộ Dung Phi Yên rất nhiều , dù sao thì Mộ Dung Phi Yên chỉ là một tên trợ thủ đắc lực mà thôi mà Hồ Tiểu Thiên lại là con trai một của trọng thần triều đình , cả hai đều có mức ảnh hưởng quan trong đến con đường làm quan sau này của mình . Hồng Bách Tề nhanh chân bước đến cầm chặt cánh tay Hồ Tiểu Thiên hỏi : " Hiền chất , ngươi có bị thương không ".

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại : " Hồng đại nhân , ngươi xem ta giống như người đã bị thương sao " .

Hồng Bách Tề lắc đầu .

Hồ Tiểu Thiên lại nói : "Hồng đại nhân . Chư Cát bổ đầu vì cứu ta mà bị thương bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi . "

Hồng Bách Tề ồ lên một tiếng Mộ Dung Phi Yên mặc dù đã bị thương nhưng cũng may không làm ảnh hưởng tới tính mạng , lần này cũng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm . Bây giờ hắn đang suy nghĩ xem người nào to gan như vậy lại dám ám sát Hồ Tiểu Thiên vào ban ngày . Vì Hồ Tiểu Thiên đã giải thích là sở dĩ nàng bị thương là do bảo vệ hắn nên

Hồng Bách Tề tất nhiên cũng không nghĩ ra rằng Mộ Dung Phi Yên mới là mục tiêu chính chính của thích khách .

Hồ Tiểu Thiên nói : " Đại nhân , ta có một cái yêu cầu hơi quá quá đáng ! "

" Cứ nói đừng ngại ! "

Tù thất cửa phòng bị người một cước đập mạnh mà mở , thích khách sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn lại , đã thấy Hồ Tiểu Thiên xuất hiện ở trước mặt của hắn , Hồ Tiểu Thiên cả người ướt sũng , quần áo không ít chỗ đều dính máu .

Tên thích khách sợ hãi hỏi :" Ngươi ... Muốn làm gì ? "

Hồ Tiểu Thiên không nói một lời chạy đến đá một cước vào ngực hắn rồi đè xuống đất Sau đó rút ra Chủy thủ chĩa thẳng vào ngực , giận dữ hét lên : " Đồ hỗn trướng cả ta mà ngươi cũng dám lừa ! " .

Thích khách kêu thảm thiết trả lời : " Ta không lừa ngươi , ta thề , ta lấy tính mạng cả nhà của ta ra thề , tất cả nhưng gì ta biết ta đều nói hết cho ngươi rồi ... " Tinh thần của hắn đã hỏng mất vì vậy mà hắn sợ hãi quá tỉu cả ra quần .

Hồ Tiểu Thiên nhìn hắn qua thấy đũng quần ướt sũng một mảng lớn , trong nội tâm thầm mắng cái tên này thật sự là nhát gan , còn chưa dọa hắn cũng đã tỉu ra hết quần , chắc là thằng nhãi này cũng không dám nói dối . Hắn chậm rãi thu hồi Chủy thủ . Triệu Chính Hào , Mạc Thiệu Lân có lẽ tất cả đều là một bộ phận trong kế hoạch của đối phương , Mạc Thiệu Lân cái tên này là do bọn họ cố ý tiết lộ ra ngoài đấy , mục đích đúng là đưa cho bọn hắn manh mối này để cho bọn hắn thông qua việc này tìm ra được Mạc Thiệu Lân sau đó lại lần nữa rơi vào bẫy của đối phương , trong cục có cục . Nhất định người đứng sau kế hoạch lần này không phải là một người bình thường .

Nếu như không phải mình quá mức hiếu kỳ , nếu như không phải hắn đích thân tiến về trước thì trận ám sát này có lẽ sẽ không xảy ra .Chính mình vừa tới cái cái thế giới này không lâu đúng ra là không có kẻ thù nào mới phải chứ ? Vì sao mà đối phương lại nhất định muốn giết chính mình ?

Nếu như tối hôm qua tại Thượng Thư Phủ vụ trộm kia chỉ là để giương đông kích tây mục đích thật sự của bọn hắn là trộm Đan Thư Thiết Khoá . Nhưng tại sao khi đã thực hiện được mục đích rồi còn muốn bày đặt kế hãm hại mình ? Trong này nhất định có ẩn tình khác , chẳng lẽ nguyên nhân là cha mình ?

Lúc hắn trở lại Thượng Thư Phủ thì là đêm khuya đã , Lương Đại Tráng dẫn đám gia đinh đồng loạt quỳ trước mặt Hồ Tiểu Thiên , hai ngày này bọn hắn thật sự là là lo sợ , sợ vị thiếu gia này xảy ra vấn đề gì thì gia đình mình đều phải chịu khổ . Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, hắn hiểu được suy nghĩ của đám người này muốn khuyên hắn ít gây chuyện . Nhưng lúc này cả thể xác và tinh thần hắn đều cảm thấy mỏi mệt , ngay cả nói một lời hắn cũng không muốn . Đang chuẩn bị trở về phòng của mình thì chợt nghe có người báo cáo nói : " Lão gia đã trở về ! " .

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên , nào ngờ phụ thân nhanh như vậy đã từ Đông đô trở về , chuyện này đúng thật là không có khả năng , từ Kinh Thành đến Đông đô cho dù đi cả ngày đêm không nghỉ cũng phải mất một ngày . Hồ An cho dù chạy tới Đông đô thì phụ thân bây giờ cũng chỉ có thể nhận được tin tức , cho dù là ngay lập tức lên đường thì tối ngày mai mới có thể đến .

Tuy rằng trong lòng hắn lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng bất luận là như thế nào phụ thân đã trở về là tốt rồi . Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức đi nghênh đón phụ thân, mà là trở về phòng nhanh chóng tắm rửa thay đổi y phục xong xuôi hắn lúc này mới tiến đến phòng của phụ thân để gặp mặt .

Hồ Bất Vi cũng không có ở trong phòng , Hồ Tiểu Thiên hỏi qua người làm mới biết phụ thân sau khi trở về đã lập tức chạy tới Tập Nhã Hiên .

Trời mưa phùn mịt mờ Hồ Bất Vi một mình đứng ở Tập Nhã Hiên phế tích vẻ mặt trở nên âm trầm bất định . Ánh mắt của hắn cũng đã mất đi vẻ thong dong bình tĩnh như hàng ngày mà toát ra một chút bất an . Tuy rằng hắn đã cố gắng che giấu sự bất an của mình nhưng sự bất an vẫn hiện rõ trên khuân mặt hắn .

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi tới phía sau hắn , cung kính nói : "Hài nhi vấn an phụ thân đại nhân "

Hồ Bất Vi lại càng cảm thấy hoảng sợ , bởi vì hắn quá tập trung mà không để ý thấy nhi tử đến , thân hình hắn thoáng run rẩy rồi lập tức quay người lại

Hồ Tiểu Thiên chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của phụ thân , trong lòng không khỏi lo lắng , xem ra Đan Thư Thiết Khoán mất trộm đối với phụ thân đả kích không nhỏ , hắn thấp giọng hỏi : " Cha , gặp được Hồ An rồi hả? " .

Hồ Bất Vi nhìn xung quanh rồi nói : " Đi theo ta ! ".

Hồ Tiểu Thiên thấy vẻ mặt nghiêm trong của phụ thân cũng đã biết chỉ sợ xảy ra phiền toái lớn rồi , theo như lời Hồ An nói vứt bỏ Đan Thư Thiết Khoán đây chính là phạm tội khi quân phải bị chém đầu .

Hai cha con trở lại trong phòng , Hồ Bất Vi để cho Hồ Tiểu Thiên đem cửa phòng đóng lại , quan sát hắn một lần rồi thấp giọng nói : " ngươi có nhìn thấy Hồ An đâu không ? "

Câu hỏi đầu tiên làm cho Hồ Tiểu Thiên ngẩn người , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi lại : " Hồ An không phải là đi Đông đô tìm ngài hay sao , Tập Nhã Hiên bị đốt , hắn nói ... " Nói đến đây Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm mới sinh ra một ý nghĩ chẳng lành , chẳng lẽ là Hồ An căn bản không có đi đến Đông đô , nhưng lời hắn nói với mình có bao nhiêu điều là thật sự đây ? " .

" Hắn nói cái gì ? "

Hồ Tiểu Thiên thấp giọng trả lời : " Nói Tập Nhã Hiên bị cháy , Đan Thư Thiết Khoán tổ truyền của nhà chúng ta bị kẻ trộm đánh cắp , cho nên ta mới phái hắn lập tức đi đến Đông đô bẩm báo người ... Chỉ là ta không nghĩ tới người nhanh như vậy đã sẽ trở lại rồi , ta còn tưởng rằng người gặp hắn ở giữa đường . "

Hồ Bất Vi thở dài một hơi , vẻ mặt đầy chán nản : " Đan Thư Thiết Khoán chính là Minh tông Hoàng Đế ban thưởng , ngươi cho rằng ta sẽ nói nơi cất dấu đồn vật quan trọng như vậy nói cho một tê hạ nhân sao ? "

Hồ Tiểu Thiên thầm kêu hồ đồ , tại sao mình lại hồ đồ như vậy , ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra . Hồ Bất Vi ngay cả mình và mẫu thân cũng không nói có thể thấy rằng hắn đối với ngự tứ miễn tử kim bài rất coi trọng , trọng yếu như vậy đồ vật hắn đương nhiên phải cất dấu cẩn trọng không có khả năng đem tung tích Đan Thư Thiết Khoán tùy tiện nói cho những người khác được . Chính mình nhất thời không xem xét kỹ rõ ràng là bị Hồ An lão gia hỏa kia lừa rồi . Hồ Tiểu Thiên tức giận đến ngứa cả hàm răng thấp giọng nói : " Cha ngài nói Hồ An là nội gian ."

Hồ Bất Vi chậm rãi đứng dậy đi tới lui trong phòng,hăn không có trả Hồ Tiểu Thiên mà thấp giọng nói : " Chúng ta Hồ gia chính xác là có Đan Thư Thiết Khoán, Đan Thư Thiết Khoán cũng chính xác là bị trộm ."
 

Clarkdale

Phàm Nhân
Ngọc
487,85
Tu vi
0,00
Tạm sửa lại vài lỗi tô đỏ nha. Nhìn chung bạn @BùiLiêm dịch đã khá hơn nhiều rồi. Chỉ cần chú ý vài lỗi sau:

1. Vị trí từ. Ví dụ: Thượng thư Bộ Hộ, đại sảnh Dịch Nguyên Đường, Phủ Thượng Thư, Phủ Kinh Triệu, cái tên Mạc Thiệu Lân này...

2. Một số câu chưa sát nghĩa lắm.

3. Dấu câu chưa đúng.

Chương 12:. Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn ( hạ) => Chuyển ra nghĩa Việt đi.

Trong toàn bộ thời gian phẫu thuật Hồ Tiểu Thiên chưa từng có t.ư tâm ,chưa từng có ý nghĩ nào đen tối , hắn hoàn toàn tập trung vì đây là vấn đề liên quan đến sinh mạng .

Lý Dật Phong nhìn qua Hồ Tiểu Thiên trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng tán thưởng , tuy là phẫu thuật đối với thời hiện đại là việc rất bình thường nhưng điều này lại làm cho Lý Dật Phong rất là chấn động vì trước đó hắn chưa từng thấy bao giờ , hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới có người có thể dùng phương pháp như vậy để chữa bệnh , mới vừa rồi khi nhìn Hồ Tiểu Thiên phẫu thuật đã phá vỡ quan niệm vốn có của hắn về y học . Trong lòng của hắn bây giờ có quá nhiều điều thắc mắc muốn hỏi nhưng Lý Dật Phong hiểu rõ hiện tại cũng không phải là lúc để hỏi .

Kinh Triệu Phủ cùng Thượng Thư Phủ đều có rất nhiều người đến , cả hai bên cộng lại thậm chí có hơn một trăm người , ngay cả Dịch Nguyên Đường đại sảnh đều đã chật kín , nhiều người thậm chí còn phải đừng đợi ở dưới mái hiên của Dịch Nguyên Đường .

Ngay cả Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề cũng tự mình đến , trong thời gian Hồ Tiểu Thiên phẫu thuật cho Mộ Dung Phi Yên thì Hồng Bách Tề lo lắng đi lại trong đại sảnh , hắn lo lắng không chỉ đơn thuần là việc cấp trên quan tâm tới cấp dưới mà còn là vì Hồ Tiểu Thiên là con của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi , nếu như bị Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi khiển trách thì đúng là thật phiền phức a .

Sau khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra vẫn bình thường thì Hồng Bách Tề mới cảm thấy hết lo lắng . Đối với hắn thì sự an toàn của Hồ Tiểu Thiên còn quan trọng hơn tính mạng Mộ Dung Phi Yên rất nhiều , dù sao thì Mộ Dung Phi Yên chỉ là một tên trợ thủ đắc lực mà thôi mà Hồ Tiểu Thiên lại là con trai một của trọng thần triều đình , cả hai đều có mức ảnh hưởng quan trong đến con đường làm quan sau này của mình . Hồng Bách Tề nhanh chân bước đến cầm chặt cánh tay Hồ Tiểu Thiên hỏi : " Hiền chất , ngươi có bị thương không ".

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại : " Hồng đại nhân , ngươi xem ta giống như người đã bị thương sao " .

Hồng Bách Tề lắc đầu .

Hồ Tiểu Thiên lại nói : "Hồng đại nhân . Chư Cát bổ đầu vì cứu ta mà bị thương bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi . "

Hồng Bách Tề ồ lên một tiếng Mộ Dung Phi Yên mặc dù đã bị thương nhưng cũng may không làm ảnh hưởng tới tính mạng , lần này cũng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm . Bây giờ hắn đang suy nghĩ xem người nào to gan như vậy lại dám ám sát Hồ Tiểu Thiên vào ban ngày . Vì Hồ Tiểu Thiên đã giải thích là sở dĩ nàng bị thương là do bảo vệ hắn nên

Hồng Bách Tề tất nhiên cũng không nghĩ ra rằng Mộ Dung Phi Yên mới là mục tiêu chính chính của thích khách .

Hồ Tiểu Thiên nói : " Đại nhân , ta có một cái yêu cầu hơi quá quá đáng ! "

" Cứ nói đừng ngại ! "

Tù thất cửa phòng bị người một cước đập mạnh mà mở , thích khách sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn lại , đã thấy Hồ Tiểu Thiên xuất hiện ở trước mặt của hắn , Hồ Tiểu Thiên cả người ướt sũng , quần áo không ít chỗ đều dính máu .

Tên thích khách sợ hãi hỏi :" Ngươi ... Muốn làm gì ? "

Hồ Tiểu Thiên không nói một lời chạy đến đá một cước vào ngực hắn rồi đè xuống đất Sau đó rút ra Chủy thủ chĩa thẳng vào ngực , giận dữ hét lên : " Đồ hỗn trướng cả ta mà ngươi cũng dám lừa ! " .

Thích khách kêu thảm thiết trả lời : " Ta không lừa ngươi , ta thề , ta lấy tính mạng cả nhà của ta ra thề , tất cả nhưng gì ta biết ta đều nói hết cho ngươi rồi ... " Tinh thần của hắn đã hỏng mất vì vậy mà hắn sợ hãi quá tỉu cả ra quần .

Hồ Tiểu Thiên nhìn hắn qua thấy đũng quần ướt sũng một mảng lớn , trong nội tâm thầm mắng cái tên này thật sự là nhát gan , còn chưa dọa hắn cũng đã tỉu ra hết quần , chắc là thằng nhãi này cũng không dám nói dối . Hắn chậm rãi thu hồi Chủy thủ . Triệu Chính Hào , Mạc Thiệu Lân có lẽ tất cả đều là một bộ phận trong kế hoạch của đối phương , Mạc Thiệu Lân cái tên này là do bọn họ cố ý tiết lộ ra ngoài đấy , mục đích đúng là đưa cho bọn hắn manh mối này để cho bọn hắn thông qua việc này tìm ra được Mạc Thiệu Lân sau đó lại lần nữa rơi vào bẫy của đối phương , trong cục có cục . Nhất định người đứng sau kế hoạch lần này không phải là một người bình thường .
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top