Lão Vong viết pntt có rất nhiều cái hố, cũng như cuộc đời của mỗi người luôn có những điều không trọn vẹn, những điều mà ta không thể hiểu rõ được, những người mà ta chỉ có cơ hội 1 lần gặp gỡ mà thôi. Nhưng cũng chính điều đó làm pntt không giống 1 tiểu thuyết thuần túy, mà giống ... ký sự hằng ngày của anh Lập hơn.Đọc kỹ lại đoạn nói về Kim Liệt Dương khi Bích Khung Huyễn Cung xuất hiện nhé đạo hữu.
Lần này lão Vong viết truyện cho cảm giác nhân vật chính đích thực là "nhân vật chính".
Khác với Hàn Lập trong tác phẩm đầu tay, sau khi kết thúc vội vã, vẫn còn một đống hố to chưa lấp, lần này có vẻ như lão rút kinh nghiệm nhiều thì phải.
Dẫn chứng á, ko được cụ thể lắm vì lười tra lại, tỉ dụ như sự hình thành Hư Thiên Điện, hay rốt cuộc Hàn Lập có luyện chế và sử dụng Uẩn Niệm châu hay không? Nội đan của Nghiệt Hình Thú là chi tiết được cài vào từ tận phần nhân giới cho đến tận 1/4 chặng đường Linh giới mới giải thích đôi chút mà không hề có kết cục. Ngoài ra, chi tiết về vai trò của khối Quảng Hàn Lệnh thứ 2 mà Hàn Lập có được cũng phải rất lâu sau đó mới được giải đáp, cũng như của ngân sắc đài sen hay của Thiên Ma thảo...
Trong Ma Thiên Ký lần này, có cảm giác mọi thứ tốt đẹp đều "vừa lúc" đến với nhân vật chính, như khi kiếm phôi bị hủy, lại 'tình cờ' nghe về Hư Không trúc, khi lên Giả Đan, đan dược mất dần tác dụng, 'may mà' chỉ bán đi Uẩn Linh đan thông thường, còn giữ lại nhập phẩm để dùng, khi đan dược 'tiêu hao gần như không còn' thì tu luyện cũng xong, giờ chuẩn bị vào Ác Quỷ Đạo, cần phải tăng thực lực lên đủ để chống chọi với Thiên Tượng để tự bảo vệ thì tự nhiên lại có "Tinh Hà dung kiếm thuật" đưa đến cửa... chưa kể, đó là các chi tiết cài cắm này được giải quyết quá nhanh, cái gì cũng có vai trò của nó một cách rõ ràng, nhanh chóng, không thừa thãi, tự dưng thấy bớt phần tò mò và đồn đoán đi.
Mọi thứ dường như quá suôn sẻ, dù biết là đó là ưu thế của nhân vật chính, nhưng thật sự, cho dù đọc tới nhớ hết cả PNTT rồi, nhưng thi thoảng đọc lại vẫn có cảm giác hồi hộp mỗi khi Hàn Lập rơi vào hiểm cảnh.
Kể ra thì thấy người đọc khó tính nha, cái gì cũng muốn, khó mà chiều được. Hehe.
p/s HL luôn tạo cho ta sự tin tưởng khó diễn tả bằng lời, dù rơi vào bất kỳ hiểm cảnh nào thì ta luôn tin tưởng dựa vào tài trí của mình, hắn sẽ luôn chuyển nguy thành an. Ai như cu Minh, làm ta lo lắn suốt, không có ma hóa là dẹo từ đời nào rồi

.
.
).
. Cái màu bạc thì dùng để ứng phó với môn phái, cái còn lại dùng để sát nhân đoạt bảo khi Lm đi đánh lẻ
: