Dịch thô Forget Me - K. A. Harrington

Clarkdale

Phàm Nhân
Ngọc
487,85
Tu vi
0,00
Mời các bạn đăng chương dịch thô của Forget Me vào đây nhá :D

Bảng phân chương ở đây:

[bang]

[bdong]
[bcot]Chương[/bcot]
[bcot]Người nhận[/bcot]
[bcot]Đã trả[/bcot]
[bcot]Việc còn lại[/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]1[/bcot]
[bcot]@Khổng Lồ Một Mắt [/bcot]
[bcot]Done[/bcot]
[bcot]Nothing[/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]2[/bcot]
[bcot]@Khổng Lồ Một Mắt [/bcot]
[bcot]Done[/bcot]
[bcot]Nothing[/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]3[/bcot]
[bcot]@Khổng Lồ Một Mắt [/bcot]
[bcot]Done[/bcot]
[bcot]Nothing[/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]4[/bcot]
[bcot]@An Yên[/bcot]
[bcot]Done[/bcot]
[bcot]Nothing[/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]5[/bcot]
[bcot]Lồ[/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]6[/bcot]
[bcot]Lồ[/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]5[/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[/bdong]

[bdong]
[bcot]6[/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[bcot][br]-[/br][/bcot]
[/bdong]

[/bang]
 
Last edited by a moderator:

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
Trả bài :D

Anh ấy đã nói dối tôi.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tôi nhìn thấy anh ấy.

Tôi đã ở một mình trong xe, trên đường đến nơi mà Toni và những người bạn khác của tôi đang đợi. Khi tôi lái xe trên đường Lincoln, mắt tôi nhìn đến tận dãy hàng rào dây xích gần công viên giải trí cũ. Trong khoảng cách này, tôi gần như có thể đi đến nơi cao nhất của The Kiddie Coaster và Happy Dragon vì đã vượt qua những chiếc xe điện dụng. Nhưng trời đã tối, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn thấy những gì tôi kể ở đây.

Điều tôi mong chờ là không thấy bạn trai tôi, Flynn. Đèn pha của chiếc xe phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của anh, mà dường như nổi bật lên trong bóng tối. Flynn đã nói với tôi rằng anh không thể đến vì anh đã có kế hoạch với cha mẹ.

Tôi phanh gấp, kéo cần đảo ngược, rồi phóng lên. Nheo mắt trong bóng tối, tôi đã hy vọng ánh sáng chơi khăm tôi. Nhưng anh ở đó, dựa vào hàng rào.

Đứng chặn phía trước, anh bước nhanh về phía xe, cúi đầu xuống. Chiếc áo khoác đen cũ của anh rung động trong gió, để lộ quần jean tối màu và chiếc T-shirt U2 cổ điển tôi đã mua cho anh. Anh đặt ngón tay của mình trên cửa kính xe, và tôi hạ thấp cửa xuống.
Anh để tay trên nóc ô tô và cúi đầu nhìn vào cửa sổ xe.

"Hey, Morgan."

"Anh đang làm gì ở đây?" Tôi hỏi, cố gắng giữ cho giọng nói của tôi bình tĩnh và mức độ.

"Chỉ cần ra ngoài thôi, suy nghĩ đi nào."

Ảm đạm là trạng thái tự nhiên của Flynn, nhưng dường như anh thậm chí còn chán nản hơn bình thường. Có lẽ sau tất cả anh đã không nói dối. Có lẽ anh ấy thực sự đã có kế hoạch với gia đình nhưng họ đã có một trận cãi vã hay một việc gì đó. Và anh ấy đã ra đây.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"- Tôi hỏi.- "Anh có thể gọi cho em. Em sẽ đến đón anh. "

"Anh biết. . . "- Giọng anh gượng gạo, rất khác. Anh có một mối quan hệ phức tạp với cha mẹ mình và anh ghét phải nói về họ. Tôi không bao giờ buộc anh phải cho tôi biết. Tôi tin anh sẽ làm nó khi anh đã sẵn sàng. Anh chuyển đến thị trấn cách đây hai tháng, và tôi là người duy nhất mà anh tình nguyện nói chuyện cùng. Tôi đã tự nói với bản thân, chỉ là anh cần nhiều thời gian hơn người bình thường, đó là tất cả.

Anh đứng thẳng cao lớn, và tôi không thể nhìn thấy gương mặt anh qua cửa sổ nữa. Tôi muốn nhìn vào mắt anh. Tôi cần yên tĩnh dù không chắc nhưng dường như có lời thì thầm trong tâm trí tôi. Tôi tắt máy và ra khỏi xe.

"Em đang làm gì vậy?", anh nói.

"Đến để nói chuyện với anh." Tôi đi qua đèn pha, để một bàn tay trên mui xe ấm áp, và nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng anh không nhìn tôi. Đôi mắt anh bồn chồn, lo lắng. Chúng từ nhìn bất định qua vai tôi rồi lại đến con đường, dường như anh đang chờ một chiếc xe khác.
Kết thúc của đường Lincoln là một công viên vui chơi giải trí không hoạt động bị đóng cửa năm trước. Chỉ người có sử dụng nó mới biết nó thông với phía sau của Meadow - sự phát triển với một nửa của McMansions- nơi mà tôi định đến trước khi tôi nhìn thấy anh. Nhưng tôi đã muộn giờ để đến bữa tiệc. Mọi người đều đã sẵn sàng ở đó. Vậy ai là người anh chờ đợi để đi đến con đường vắng vẻ này? Là anh. . . gặp gỡ một người khác?

"Flynn. . . "-Tên anh phát ra từ cổ họng tôi một cách khó khăn. - “ Thật ra anh làm gì ở đây?"
Anh nhìn xuống đường thêm một lần nữa, và biểu hiện của anh thay đổi. Anh dường như đi đến một vài quyết định.

"Vào trong xe thôi."

Tôi chớp mắt, bối rối.- "Cái gì?"
Anh mở cửa xe phía hành khách một cách nhanh chóng, và ra hiệu cho tôi ngồi ở phía bên kia. Tôi va mạnh và trượt vào chỗ ngồi của lái xe. Anh nghiêng người giữa khoảng cách của chúng tôi và nhanh chóng cho tôi một nụ hôn. Giống như việc tôi tiến triển với anh chỉ trong một ngày, mà không để ý hành động mờ ám của anh ở bên đường.
Anh vươn tay tới và khởi động động cơ xe.

"Đi thôi."

Thay đổi đột ngột của anh đã làm tôi phải nghiêng đầu mình. -" Gì mà vội thế ?"

"Hãy ra khỏi đây. Anh muốn ở với em. "-Anh chỉ vào con đường.- "Chúng ta hãy đi đâu đó."

"Bữa tiệc?"

"Bất cứ nơi nào em muốn."

Tôi lao xuống đường và lái xe chậm. Hành động này không hoàn toàn đáng ngạc nhiên. Flynn bình thường là người bí ẩn và thất thường, hầu hết quan hệ với mọi người và mọi thứ luôn một thái độ không quan tâm, tĩnh lặng. Nhưng đó là lý do vì sao anh làm tôi cảm thấy đặc biệt. Anh không ghét tôi. Tôi là người có thể làm cho anh cười giòn tan bằng cách gọi anh là " Mr. Serious. "
Hai tuần trước, tại một cái cây trơ trụi trong một đêm giá lạnh, môi của chúng tôi dịch gần, anh nói với tôi chỉ có tôi là điều tốt lành trong cuộc sống của anh.

Nhưng bây giờ, anh cọ xát hai tay lên đùi chân trái của anh chuyển động lên xuống. Anh nhắc tôi về một động vật bị nhốt, khao khát để thoát ra khỏi và chạy tự do. Nhưng đâu có ai làm cho anh ngồi ở đây. Tôi đã không bắt buộc anh vào trong xe.

Tôi xen vào để anh bênh cạnh được vui vẻ.
"Hãy nhìn xem người đó là ai! Đó là Mr.Serious. "

Nhưng lần này anh đã không mỉm cười. Thay vào đó, anh nhìn ngang nhanh qua vai của mình ra con đường đen tối trượt dần phía sau chúng tôi. Tôi không nói gì, hy vọng sự im lặng sẽ khuyến khích anh cho tôi biết những gì anh đã suy nghĩ. Nhưng thời gian cứ tiếp tục kéo dài, tôi càng lo lắng hơn.


Hình ảnh lóe lên trong tâm trí tôi, một cô gái khác lái xe trên con đường này, tìm Flynn ở nơi gặp mặt xác định trước của bọn họ. Cô ấy xinh đẹp hơn tôi, có thể lớn tuổi hơn, mát mẻ hơn, sắc sảo hơn. Cô ấy biết ban nhạc tôi chưa bao giờ nghe nói tới. Thích nghệ thuật và thảo luận triết học. Cô ấy có một khoảng tối riêng mình, trong đó Flynn tìm thấy sự hấp dẫn.

Tôi phải loại bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu mình. Tôi đang lái xe, tôi thật điên rồ.
Có lẽ tôi đã bị hoang tưởng. Có lẽ anh đã không chờ người khác. Anh chỉ ở bên ngoài vào ban đêm đứng trong bóng tối vì một điều khó hiểu nào đó, một mình, điều Flynn đã làm.

Anh nhìn vào phía bên gương chiếu hậu.

"Chuyện gì đang xảy ra, Flynn?"- Tôi hỏi.

Một lọn tóc đen vướng trên đôi mắt của anh.

"Ý em là gì?"

"Có gì đó với anh. Tại sao anh đứng ngoài đó? Tại sao anh hành động một cách lo lắng? Cho em biết những gì đang xảy ra. "- Tôi yêu cầu. Tôi không bao giờ tỏ thái độ với anh. Tôi luôn luôn đi theo, làm những gì anh muốn, không bao giờ đặt câu hỏi về chuyện riêng của anh. Tôi không bao giờ muốn trở thành bạn gái kiểu đó. Dai dẳng. Ồn ào. Nhưng đêm nay thì khác. Tôi thấy chúng không giống nhau.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố gắng giữ cho đôi mắt mình nhìn ra đường, nhưng tôi vẫn có cảm giác anh nhìn tôi. Anh đang nghĩ gì? Tôi muốn được biết mọi thứ.

"Em có thể dừng lại và cho tôi ra khỏi đây," anh lặng lẽ nói. "Cái gì?" Chẳng có gì ngoài rừng xung quanh chúng tôi. Anh sẽ phải đi bộ một dặm để đến ngôi nhà gần nhất. Anh thà làm điều đó hơn nói chuyện với tôi?

"Anh không có tâm trạng để đi đến bữa tiệc của bạn em."

Tâm trạng thất thường, thần thánh. Tôi nhíu mày.

"Được, Flynn. Thật sự thì tốt thôi. Bạn bè của em tầm thường, nhưng tốt mặc dù dường như anh cảm thấy rằng mình ở trên họ với một vài lý do. "

"Tôi không ở trên bọn họ. Tôi chỉ không quan tâm đến họ. Tôi chỉ muốn ở cùng em. "

"Sau đó là với em," Tôi nài nỉ. "Chúng ta có thể đi đâu đó và nói chuyện."

Nhưng anh đã lắc đầu.

"Tôi không muốn nói chuyện."

"Anh có thể để em hiểu lòng anh, Flynn. Em không thể để chuyện này tiếp tục như thế. "

"Táp vào lề đi," anh cáu kỉnh.

Tôi quay sang nhìn anh. Đôi mắt sợ hãi, nhưng giọng nói của anh rất chắc chắn, thế nên chứa đầy ác ý. Anh với lấy tay nắm cửa như anh đã sẵn sàng để lao ra với ba mươi dặm một giờ. Lốp xe ré lên khi tôi phanh rồi đâm sầm sau đó chiếc xe lao lên lề đường.

"Tại sao anh làm như vậy?" -Tôi hét lên. -"Tại sao anh lại hành động như thế?"

Anh hé miệng và đôi mắt nhìn xung quanh, giống như chúng đang tìm kiếm câu trả lời trong không khí. "Bởi vì anh không muốn như vậy", cuối cùng anh nói. "Em, lái xe xung quanh thị trấn, kiểm tra anh, anh chắc chắn anh đã nói với em anh ở đâu."

"Em không làm điều đó,"- tôi nói đầy phẫn nộ. -"Em đang trên đường đến một bữa tiệc. Đó không phải lỗi của em, tình cờ thấy anh ở bên đường trên con đường em đang lái xe. Xin lỗi cho việc đỗ xe vào lề đường nói lời chào với bạn trai của mình, người đang đứng cô đơn trong bóng tối trông thật hãi hùng. "

"Anh có quyền đứng bất cứ nơi nào và tùy ý anh muốn."

"Em không nói anh không thể!"
Anh lắc đầu.

"Chỉ là. . . Anh nghĩ. . . thời gian cho chúng ta đã hết. "

Lời nói của anh lúc này làm thời gian lắng lại. Tôi cứ nghĩ chúng tôi đã có trận cãi vã đầu tiên. Rõ ràng nó cũng là cuối cùng của chúng tôi.

"Anh. . . chia tay với em? "

Tôi thấy anh nuốt nước bọt. Sau đó, anh gật đầu, thêm một lần.

Tôi điều chỉnh vai mình. Tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ không cho anh ta thấy một biểu hiện của xúc cảm nào.

"Tại sao?"

Anh định mở miệng trả lời, nhưng sau đó lại thôi.

"Anh phải đi,"- anh nói nhẹ nhàng. Anh đẩy cửa và xô nó đóng lại sau lưng anh. Tiếng áo khoác anh đập trong gió khi anh bước xuống đường, trong đêm tối.

Hai tay tôi nắm chặt lấy tay lái và nước mắt tràn ra từ đôi mắt tôi, che phủ tầm nhìn của tôi khi tôi nhìn anh bước đi, cho đến khi anh chỉ như một gợn sóng, dáng vẻ lờ mờ phía xa dưới bóng tối con đường.
...

Tôi không nghe thấy tiếng chiếc xe, nhưng tôi thấy ánh đèn pha ở khúc cua. Quá nhanh.

Lưng của tôi thẳng đứng, và phổi của tôi như bị đóng băng. Phải một lúc lâu, tôi không thể thở được hoặc đưa ra những gì đã được sắp xếp trong trí óc của tôi. Tôi chỉ có thể thấy dường như Flynn bay lên trong không khí, giống như một con búp bê bị bật tung. Sau đó, anh bị rơi xuống, cơ thể của anh và vết trầy trên đường nhựa.

Chiếc SUV vẫn tiếp tục.

Nó lao nhanh qua tôi như viên đạn màu đen với của sổ kính màu, quá nhanh cho tôi nhìn thấy tấm biển số.

Tôi không còn nhớ đã ra khỏi xe hoặc chạy đến bên Flynn thế nào, khi đó nước mắt rơi đầy trên má và trong bầu không khí lạnh giá. Tôi chỉ nhớ đã giữ đầu anh trong lòng tôi. Nhìn thấy máu của anh trên mặt đất. Nghe người điều khiển 911 ấy nói qua điện thoại của tôi ở đó phải bình tĩnh.

Khi xe cứu thương đến, bàn tay của tôi trên ngực Flynn. Trái tim anh vẫn còn đập.
 
Last edited:
Trả bài :D

Anh ấy đã nói dối tôi.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tôi nhìn thấy anh ấy.

Tôi đã ở một mình trong xe, trên đường đến nơi mà Toni và những người bạn khác của tôi đang đợi. Khi tôi lái xe trên đường Lincoln, mắt tôi nhìn đến tận dãy hàng rào dây xích gần công viên giải trí cũ. Trong khoảng cách này, tôi gần như có thể đi đến nơi cao nhất của The Kiddie Coaster và Happy Dragon vì đã vượt qua những chiếc xe điện dụng. Nhưng trời đã tối, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn thấy những gì tôi kể ở đây.

Điều tôi mong chờ là không thấy bạn trai tôi, Flynn. Đèn pha của chiếc xe phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của anh, mà dường như nổi bật lên trong bóng tối. Flynn đã nói với tôi rằng anh không thể đến vì anh đã có kế hoạch với cha mẹ.

Tôi phanh gấp, kéo cần đảo ngược, rồi phóng lên. Nheo mắt trong bóng tối, tôi đã hy vọng ánh sáng chơi khăm tôi. Nhưng anh ở đó, dựa vào hàng rào.

Đứng chặn phía trước, anh bước nhanh về phía xe, cúi đầu xuống. Chiếc áo khoác đen cũ của anh rung động trong gió, để lộ quần jean tối màu và chiếc T-shirt U2 cổ điển tôi đã mua cho anh. Anh đặt ngón tay của mình trên cửa kính xe, và tôi hạ thấp cửa xuống.
Anh để tay trên nóc ô tô và cúi đầu nhìn vào cửa sổ xe.

"Hey, Morgan."

"Anh đang làm gì ở đây?" Tôi hỏi, cố gắng giữ cho giọng nói của tôi bình tĩnh và mức độ.

"Chỉ cần ra ngoài thôi, suy nghĩ đi nào."

Ảm đạm là trạng thái tự nhiên của Flynn, nhưng dường như anh thậm chí còn chán nản hơn bình thường. Có lẽ sau tất cả anh đã không nói dối. Có lẽ anh ấy thực sự đã có kế hoạch với gia đình nhưng họ đã có một trận cãi vã hay một việc gì đó. Và anh ấy đã ra đây.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"- Tôi hỏi.- "Anh có thể gọi cho em. Em sẽ đến đón anh. "

"Anh biết. . . "- Giọng anh gượng gạo, rất khác. Anh có một mối quan hệ phức tạp với cha mẹ mình và anh ghét phải nói về họ. Tôi không bao giờ buộc anh phải cho tôi biết. Tôi tin anh sẽ làm nó khi anh đã sẵn sàng. Anh chuyển đến thị trấn cách đây hai tháng, và tôi là người duy nhất mà anh tình nguyện nói chuyện cùng. Tôi đã tự nói với bản thân, chỉ là anh cần nhiều thời gian hơn người bình thường, đó là tất cả.

Anh đứng thẳng cao lớn, và tôi không thể nhìn thấy gương mặt anh qua cửa sổ nữa. Tôi muốn nhìn vào mắt anh. Tôi cần yên tĩnh dù không chắc nhưng dường như có lời thì thầm trong tâm trí tôi. Tôi tắt máy và ra khỏi xe.

"Em đang làm gì vậy?", anh nói.

"Đến để nói chuyện với anh." Tôi đi qua đèn pha, để một bàn tay trên mui xe ấm áp, và nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng anh không nhìn tôi. Đôi mắt anh bồn chồn, lo lắng. Chúng từ nhìn bất định qua vai tôi rồi lại đến con đường, dường như anh đang chờ một chiếc xe khác.
Kết thúc của đường Lincoln là một công viên vui chơi giải trí không hoạt động bị đóng cửa năm trước. Chỉ người có sử dụng nó mới biết nó thông với phía sau của Meadow - sự phát triển với một nửa của McMansions- nơi mà tôi định đến trước khi tôi nhìn thấy anh. Nhưng tôi đã muộn giờ để đến bữa tiệc. Mọi người đều đã sẵn sàng ở đó. Vậy ai là người anh chờ đợi để đi đến con đường vắng vẻ này? Là anh. . . gặp gỡ một người khác?

"Flynn. . . "-Tên anh phát ra từ cổ họng tôi một cách khó khăn. - “ Thật ra anh làm gì ở đây?"
Anh nhìn xuống đường thêm một lần nữa, và biểu hiện của anh thay đổi. Anh dường như đi đến một vài quyết định.

"Vào trong xe thôi."

Tôi chớp mắt, bối rối.- "Cái gì?"
Anh mở cửa xe phía hành khách một cách nhanh chóng, và ra hiệu cho tôi ngồi ở phía bên kia. Tôi va mạnh và trượt vào chỗ ngồi của lái xe. Anh nghiêng người giữa khoảng cách của chúng tôi và nhanh chóng cho tôi một nụ hôn. Giống như việc tôi tiến triển với anh chỉ trong một ngày, mà không để ý hành động mờ ám của anh ở bên đường.
Anh vươn tay tới và khởi động động cơ xe.

"Đi thôi."

Thay đổi đột ngột của anh đã làm tôi phải nghiêng đầu mình. -" Gì mà vội thế ?"

"Hãy ra khỏi đây. Anh muốn ở với em. "-Anh chỉ vào con đường.- "Chúng ta hãy đi đâu đó."

"Bữa tiệc?"

"Bất cứ nơi nào em muốn."

Tôi lao xuống đường và lái xe chậm. Hành động này không hoàn toàn đáng ngạc nhiên. Flynn bình thường là người bí ẩn và thất thường, hầu hết quan hệ với mọi người và mọi thứ luôn một thái độ không quan tâm, tĩnh lặng. Nhưng đó là lý do vì sao anh làm tôi cảm thấy đặc biệt. Anh không ghét tôi. Tôi là người có thể làm cho anh cười giòn tan bằng cách gọi anh là " Mr. Serious. "
Hai tuần trước, tại một cái cây trơ trụi trong một đêm giá lạnh, môi của chúng tôi dịch gần, anh nói với tôi chỉ có tôi là điều tốt lành trong cuộc sống của anh.

Nhưng bây giờ, anh cọ xát hai tay lên đùi chân trái của anh chuyển động lên xuống. Anh nhắc tôi về một động vật bị nhốt, khao khát để thoát ra khỏi và chạy tự do. Nhưng đâu có ai làm cho anh ngồi ở đây. Tôi đã không bắt buộc anh vào trong xe.

Tôi xen vào để anh bênh cạnh được vui vẻ.
"Hãy nhìn xem người đó là ai! Đó là Mr.Serious. "

Nhưng lần này anh đã không mỉm cười. Thay vào đó, anh nhìn ngang nhanh qua vai của mình ra con đường đen tối trượt dần phía sau chúng tôi. Tôi không nói gì, hy vọng sự im lặng sẽ khuyến khích anh cho tôi biết những gì anh đã suy nghĩ. Nhưng thời gian cứ tiếp tục kéo dài, tôi càng lo lắng hơn.


Hình ảnh lóe lên trong tâm trí tôi, một cô gái khác lái xe trên con đường này, tìm Flynn ở nơi gặp mặt xác định trước của bọn họ. Cô ấy xinh đẹp hơn tôi, có thể lớn tuổi hơn, mát mẻ hơn, sắc sảo hơn. Cô ấy biết ban nhạc tôi chưa bao giờ nghe nói tới. Thích nghệ thuật và thảo luận triết học. Cô ấy có một khoảng tối riêng mình, trong đó Flynn tìm thấy sự hấp dẫn.

Tôi phải loại bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu mình. Tôi đang lái xe, tôi thật điên rồ.
Có lẽ tôi đã bị hoang tưởng. Có lẽ anh đã không chờ người khác. Anh chỉ ở bên ngoài vào ban đêm đứng trong bóng tối vì một điều khó hiểu nào đó, một mình, điều Flynn đã làm.

Anh nhìn vào phía bên gương chiếu hậu.

"Chuyện gì đang xảy ra, Flynn?"- Tôi hỏi.

Một lọn tóc đen vướng trên đôi mắt của anh.

"Ý em là gì?"

"Có gì đó với anh. Tại sao anh đứng ngoài đó? Tại sao anh hành động một cách lo lắng? Cho em biết những gì đang xảy ra. "- Tôi yêu cầu. Tôi không bao giờ tỏ thái độ với anh. Tôi luôn luôn đi theo, làm những gì anh muốn, không bao giờ đặt câu hỏi về chuyện riêng của anh. Tôi không bao giờ muốn trở thành bạn gái kiểu đó. Dai dẳng. Ồn ào. Nhưng đêm nay thì khác. Tôi thấy chúng không giống nhau.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố gắng giữ cho đôi mắt mình nhìn ra đường, nhưng tôi vẫn có cảm giác anh nhìn tôi. Anh đang nghĩ gì? Tôi muốn được biết mọi thứ.

"Em có thể dừng lại và cho tôi ra khỏi đây," anh lặng lẽ nói. "Cái gì?" Chẳng có gì ngoài rừng xung quanh chúng tôi. Anh sẽ phải đi bộ một dặm để đến ngôi nhà gần nhất. Anh thà làm điều đó hơn nói chuyện với tôi?

"Anh không có tâm trạng để đi đến bữa tiệc của bạn em."

Tâm trạng thất thường, thần thánh. Tôi nhíu mày.

"Được, Flynn. Thật sự thì tốt thôi. Bạn bè của em tầm thường, nhưng tốt mặc dù dường như anh cảm thấy rằng mình ở trên họ với một vài lý do. "

"Tôi không ở trên bọn họ. Tôi chỉ không quan tâm đến họ. Tôi chỉ muốn ở cùng em. "

"Sau đó là với em," Tôi nài nỉ. "Chúng ta có thể đi đâu đó và nói chuyện."

Nhưng anh đã lắc đầu.

"Tôi không muốn nói chuyện."

"Anh có thể để em hiểu lòng anh, Flynn. Em không thể để chuyện này tiếp tục như thế. "

"Táp vào lề đi," anh cáu kỉnh.

Tôi quay sang nhìn anh. Đôi mắt sợ hãi, nhưng giọng nói của anh rất chắc chắn, thế nên chứa đầy ác ý. Anh với lấy tay nắm cửa như anh đã sẵn sàng để lao ra với ba mươi dặm một giờ. Lốp xe ré lên khi tôi phanh rồi đâm sầm sau đó chiếc xe lao lên lề đường.

"Tại sao anh làm như vậy?" -Tôi hét lên. -"Tại sao anh lại hành động như thế?"

Anh hé miệng và đôi mắt nhìn xung quanh, giống như chúng đang tìm kiếm câu trả lời trong không khí. "Bởi vì anh không muốn như vậy", cuối cùng anh nói. "Em, lái xe xung quanh thị trấn, kiểm tra anh, anh chắc chắn anh đã nói với em anh ở đâu."

"Em không làm điều đó,"- tôi nói đầy phẫn nộ. -"Em đang trên đường đến một bữa tiệc. Đó không phải lỗi của em, tình cờ thấy anh ở bên đường trên con đường em đang lái xe. Xin lỗi cho việc đỗ xe vào lề đường nói lời chào với bạn trai của mình, người đang đứng cô đơn trong bóng tối trông thật hãi hùng. "

"Anh có quyền đứng bất cứ nơi nào và tùy ý anh muốn."

"Em không nói anh không thể!"
Anh lắc đầu.

"Chỉ là. . . Anh nghĩ. . . thời gian cho chúng ta đã hết. "

Lời nói của anh lúc này làm thời gian lắng lại. Tôi cứ nghĩ chúng tôi đã có trận cãi vã đầu tiên. Rõ ràng nó cũng là cuối cùng của chúng tôi.

"Anh. . . chia tay với em? "

Tôi thấy anh nuốt nước bọt. Sau đó, anh gật đầu, thêm một lần.

Tôi điều chỉnh vai mình. Tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ không cho anh ta thấy một biểu hiện của xúc cảm nào.

"Tại sao?"

Anh định mở miệng trả lời, nhưng sau đó lại thôi.

"Anh phải đi,"- anh nói nhẹ nhàng. Anh đẩy cửa và xô nó đóng lại sau lưng anh. Tiếng áo khoác anh đập trong gió khi anh bước xuống đường, trong đêm tối.

Hai tay tôi nắm chặt lấy tay lái và nước mắt tràn ra từ đôi mắt tôi, che phủ tầm nhìn của tôi khi tôi nhìn anh bước đi, cho đến khi anh chỉ như một gợn sóng, dáng vẻ lờ mờ phía xa dưới bóng tối con đường.
...

Tôi không nghe thấy tiếng chiếc xe, nhưng tôi thấy ánh đèn pha ở khúc cua. Quá nhanh.

Lưng của tôi thẳng đứng, và phổi của tôi như bị đóng băng. Phải một lúc lâu, tôi không thể thở được hoặc đưa ra những gì đã được sắp xếp trong trí óc của tôi. Tôi chỉ có thể thấy dường như Flynn bay lên trong không khí, giống như một con búp bê bị bật tung. Sau đó, anh bị rơi xuống, cơ thể của anh và vết trầy trên đường nhựa.

Chiếc SUV vẫn tiếp tục.

Nó lao nhanh qua tôi như viên đạn màu đen với của sổ kính màu, quá nhanh cho tôi nhìn thấy tấm biển số.

Tôi không còn nhớ đã ra khỏi xe hoặc chạy đến bên Flynn thế nào, khi đó nước mắt rơi đầy trên má và trong bầu không khí lạnh giá. Tôi chỉ nhớ đã giữ đầu anh trong lòng tôi. Nhìn thấy máu của anh trên mặt đất. Nghe người điều khiển 911 ấy nói qua điện thoại của tôi ở đó phải bình tĩnh.

Khi xe cứu thương đến, bàn tay của tôi trên ngực Flynn. Trái tim anh vẫn còn đập.

Bài dịch của tỷ quá hay luôn rồi. Chỉ có một số điều cần lưu ý như sau nè:
- make out: nhìn thấy
- tower over: cao hơn
- pull over: tấp vào lề
- that's all: có nhiều cách hiểu. nhưng nhìn thái độ của mấy diễn viên trong phim thì có vẻ nó diễn đạt biểu hiện là mọi chuyện bình thường có thế thôi - một chuyện rất đơn giản (bình thường) đối với người nói.
- I needed to quiet the uncertainty whispering from the back of my mind: Tôi cần dập tắt đi những suy nghĩ lung tung trong tâm trí.
- Is the glass half-empty or half-full?: tỷ có thể tra ở wikipedia để hiểu rõ hơn về "half-empty". Đại khái có thể hiểu trong trường hợp "the half-empty development of McMansions" là: một nửa phần đất phát triển bị bỏ hoang của công ty McMansions.
- Pick up: có rất nhiều nghĩa, nhưng ở đây chỉ hiểu là đón lên xe thôi. "Like I’d just picked him up for a date": Giống như tôi vừa đón anh lên xe để đi hẹn hò.
- Then be with me: Vậy thì đi với em

Một số điểm nho nhỏ theo ý kiến của "muội" là như vậy. Chỉ là góp ý cho tỷ thôi nghen! :99:
 
Chương 2,3 đã có bản dịch fasttran của mình rồi. Mai mình dịch lại cho suôn luôn.
Dự định là cuối tuần này sẽ tung khoảng 4-5 chương forgetme.
@An Yên tỷ đã sắp hoàn thành xong chương 4 chưa nè?
Dự là tối thứ 7 hoặc sáng chủ nhật sẽ post chương 2,3,4,5,6
 
Những mẩu bánh Doritos rơi xuống sàn khi gói bánh rời khỏi bàn tay của Toni. “Woa…”
“Ừ,” tôi thì thào.

“Hả? Ai?”

Toni cứ tiếp tục những câu hỏi một-tiếng của nhỏ trong khi tôi nhấp chuột xung quanh, cố gắng truy nhập vào bất cứ điều gì khác có trên trang của Evan Murphy. Nhưng hắn ta đã bật chế độ bảo mật thật tốt ở phần lớn thông tin, và thứ duy nhất tôi có thể thấy là tấm ảnh đại diện và tên thị trấn anh ở - Cánh Đồng Be Bé – chỉ cách đây mười lăm phút đi đường.

Toni thọc một ngón tay vào bức ảnh. “Đó là Flynn. Tớ muốn nói là, đó là anh ấy. Đúng không ?”

“Không thể được,” tôi nói. “Tớ chẳng biết nữa.”
“Sao mà chẳng biết?” Toni rít lên. “FriendShare đã trùng khớp khuôn mặt của anh ấy với gã này. Chính là anh ấy! Nhìn xem!”

Tôi không hiểu sao mình lại có thể bình tĩnh ngồi đây. Toni rõ ràng là đang phát điên lên. Nhưng não của tôi rõ ràng là đang đóng chặt hết tất cả cảm xúc để có thể tập trung hơn. Tôi nhấp vào bức hình với nỗ lực để phóng to nó ra, nhưng độ phân giải thật tệ khi nó được phóng lớn. Khuông mặt chính là khuôn mặt của Flynn. Đôi mắt xám và nghiêm khắc ấy thật khó có thể bỏ qua được. Độ dốc của chiếc cằm ấy. Nụ cười một bên ranh mãnh ấy.

Nhưng nó không thể là anh được. Tôi tìm kiếm một quan điểm đúng đắn nào đó.

“Hắn đội một chiếc mũ bóng chày,” tôi vội vàng nói. “Flynn không bao giờ đội mũ.”

“Anh ấy cũng không bao giờ nói tên anh là Evan Murphy và anh sống ở Cánh Đồng Be Bé. Là một người lén lút yêu thích những chiếc mũ rõ ràng không phải là bí mật lớn nhất của anh ấy.”

Tôi cần phải rời khỏi máy tính, rời khỏi nụ cười quen thuộc với tôi trên màn hình. Tôi đẩy ghế ra và đứng dậy. “Đó chỉ là một ai đó nhìn giống anh ấy một cách quái đản.”

“Không quái đản,” Toni nói. “Mà là chính xác.”

Tôi đẩy tóc lên và giữ nó đằng sau gáy. “Có thể là anh ấy, kiểu như là, có một người anh em song sinh sống ở một thị trấn khác với một họ khác?” Tôi bày tỏ quan điểm của mình. “Tớ biết là thật điên rồ, nhưng còn khả năng nào khác có thể xảy ra?”
“Anh ấy có thể là vẫn còn sống.” Toni nói.

Tôi vùi mình vào góc tường vì cơn ghê tởm bất ngờ áp đảo tôi. Đặt hai bàn tay lên mặt và day day lên trán. Có thể nào Flynn vẫn còn sống? Làm sao mà đó là sự thật được? Và… anh để tôi nghĩ rằng anh đã chết? Sao lại làm vậy? Làm sao có thể làm như vậy?

Tôi bỏ tay xuống và nhìn vào Toni. Nhỏ đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ thận trọng, có lẽ là chờ tôi chịu thua.

“Điều này là bất khả thi,” tôi nói.

“Không hề có lễ tang,” nhỏ phản đối.

Đó là sự thật. Tôi đã chưa bao giờ gặp bố mẹ của Flynn. Anh không bao giờ muốn kể về họ, và tôi cho rằng anh cũng không bao giờ kể với họ về tôi. Tôi không bao giờ nghe được lời nào về sự tỉnh lại hoặc đám tang, và nó cũng không được đăng lên báo. Flynn chỉ mới sống ở thị trấn được hai tháng, và anh chưa từng đến trường của chúng tôi. Anh đến nhà thờ Thánh Pelagius. Anh không quen biết bất cứ ai trong thị trấn. Tôi luôn cho rằng gia đình anh đã tổ chức một lễ tưởng niệm ở quê nhà. Đâu đó ở thị trấn Heo Xám Mới.

Nhưng giờ đây đầu tôi đang bối rối. Không ai trong những người tôi biết nhìn thấy xác anh. Vậy thì làm sao tôi biết chắc rằng anh đã chết?

“Lần cuối cậu thấy anh,” Toni nhẹ nhàng nói, “thì anh vẫn còn sống.”

“Đúng vậy, nhưng cô y tá ở bệnh viên đã bảo tớ rằng anh không qua khỏi.”

Toni nhún vai. “Có thể cô ấy đã lầm. Bệnh viện có vô số bệnh nhân. Có thể đã có một sự nhầm lẫn rằng cậu đang hỏi về một người khác.”

Tôi ngập ngừng. Đêm đó thật là mờ ảo, đặc biệt là ở bệnh viện. Tôi không được cho phép vượt qua khu vực chờ đợi. Tôi gọi cho bố mẹ. Tôi đã quá kích động đến mức bác sĩ phải kê một liều thuốc an thần mà mẹ đưa tôi uống khi họ buộc tôi phải về nhà. Thật mờ nhạt cho đến sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy và gọi cho bệnh viện, rằng khi ấy tôi mới biết tin là Flynn đã chết.

“Nhưng cảnh sát đã đến và lấy lời khai,” tôi nói. Lời khai vô dụng như nó đã từng. Tất cả những gì tôi thấy là một chiếc SUV màu đen. Tôi không thấy biển số. Thậm chí tôi còn không phân biệt được hình dáng và đời xe từ quyển sách mà họ đưa tôi xem.

“Cảnh sát có nói rằng anh ấy đã chết?” Toni hỏi.

Tôi lục lại mớ ký ức mờ nhạt. “Tớ không nghĩ vậy. Tớ chỉ nhớ rằng họ yêu cầu tớ mô tả về chiếc xe.”

Toni ngồi bên cạnh tôi trên giường và lướt tay nhỏ lên cánh tay đang nổi da gà của tôi. “Đâm xe rồi chạy không cần phải dẫn đến cái chết mới trở thành một tội ác,” nhỏ nói. “Cảnh sát vẫn đến là để điều tra.”

Tôi lắc đầu đến khi cổ cảm thấy đau nhức. Thật là điên rồ. Còn hơn cả điên rồ. Thật là dở hơi… thậm chí là chỉ để xem xét đến khả năng Flynn vẫn còn sống.

Nếu anh không chết? Và rồi anh, sao nữa? Chỉ... trốn đi? Và trở thành một người khác?

Không. Tôi không thể bị cám dỗ bởi những lời nói điên rồ của Toni. Nhỏ khét tiếng là một người chuyên đưa ra những kết luận điên cuồng nhất. Một người hàng xóm nói chuyện với người đưa thư quá lâu – ngoại tình! Chim rơi từ bầu trời Guatemala – người ngoài hành tinh! Tôi thường đảo mắt và cho qua sự điên rồ của nhỏ. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, lần này, nghe thật lố bịch, nhưng cũng có thể đúng.

Hoặc có thể chỉ là tôi muốn nó trở thành sự thật.

Toni bước đến bàn tôi và đặt tay lên con chuột.

“Cậu đang làm gì vậy?” tôi hỏi.

“Gửi cho hắn một lời yêu cầu kết bạn.”

Bằng một cử động thật nhanh, tôi đứng lên và kéo tay nhỏ ra. “Không, đừng.”
“Tại sao không?”

“Nếu anh ấy không phải Flynn, chúng ta sẽ nói gì đây? Nè, đừng bận tâm, chỉ là anh hoàn toàn giống một người đã chết.

Đôi mắt Toni nhìn khắp bức anh. “Và nếu đó là Flynn?”

“Thì tớ không muốn làm anh lo sợ mà bỏ đi. Tớ không muốn anh biết rằng tớ đang tìm anh. Bây giờ thì chưa.”
 

Clarkdale

Phàm Nhân
Ngọc
487,85
Tu vi
0,00
Chương 2,3 đã có bản dịch fasttran của mình rồi. Mai mình dịch lại cho suôn luôn.
Dự định là cuối tuần này sẽ tung khoảng 4-5 chương forgetme.
@An Yên tỷ đã sắp hoàn thành xong chương 4 chưa nè?
Dự là tối thứ 7 hoặc sáng chủ nhật sẽ post chương 2,3,4,5,6
Theo kinh nghiệm cho thấy, thường lão dự tính thì phải cộng thêm 3 - 7 ngày :D
 
Sáng hốm sau, tôi sẵn sàng đến trường trên chiếc xe điện tự động. Tôi đã tắm rửa và diện quần áo rồi xuống tầng dưới ăn sáng. Tôi băng qua chiếc bàn dài bằng gỗ cây gụ trong nhà bếp – cái mà chúng tôi chỉ dùng trong những dịp lễ, khi mà ông bà tôi ghé thăm từ Florida. Ngày qua ngày, chúng tôi ăn những bữa ăn đơn giản trên chiếc bàn tròn nhỏ tại một góc yên tĩnh của nhà bếp, hoàn hảo dành cho ba người. Hoặc là hai. Hoặc đôi khi, chỉ mình tôi.

Tôi ăn một bát ngũ cốc, tiếng leng keng của chiếc thìa vang vọng trong sự yên tĩnh, tôi đang thả trôi tâm trí mình. Giấc mơ bị gián đoạn khi mẹ tôi bất ngờ bước vào bếp.

“Mẹ đi làm đây,” bà nói và hôn lên má tôi trong khi tôi đang rửa những chiếc bát. Một đường tóc xám lờ mờ sáng lên, lời nhắc nhở về thời gian, và bà đã không còn tiền đi thẫm mỹ nữa.

“Mẹ không cần phải làm bữa trưa cho con, mẹ yêu.” Bà luôn thức dậy rất sớm buổi sáng để hoàn tất mọi việc – giặt quần áo, thanh toán hóa đơn, ủi những chiếc áo của bố để ông đi làm, v.v… Bà luôn tìm cách để cân đối thời gian sao cho vừa làm hai công việc vừa đảm bảo được việc nhà. “Con có thể tự làm được. Con biết là mẹ đang rất vội.”

Bà gửi cho tôi một nụ cười mỉm, nhưng nó cũng chỉ vừa đủ che đậy cho vẻ kiệt sức của bà. Đó là cách gia đình tôi vận hành. Luôn luôn lịch sự và dịu dàng, không bao giờ thừa nhận những cảm xúc thật sự bên dưới những nụ cười thường trực. Thậm chí cả tôi cũng vậy. Những khi trường đại học khai giảng, tôi luôn nói với bố mẹ rằng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ và tôi sẽ chỉ lo lắng về nó vào năm học sau. Nhưng sự thật là, tôi lo lắng về nó ngay lúc này. Rất nhiều. Suy nghĩ về những lựa chọn, khóa học và vấn đề tài chính đôi khi còn khiến tôi mất ngủ. Nhưng tôi không hề muốn thêm vào cho bô mẹ trong Hàng Đống Thứ Phải Lo của họ. Với tất cả những gì tôi biết, họ sắp đến bờ vực phá sản. Tôi thích truyền thống về sự kiềm chế thật dễ chịu của gia đình.

Mẹ vươn tay ra và vén những sợi tóc đằng sau tai tôi. “Hôm nay mẹ làm hai ca, vì thế mẹ sẽ không ăn tối ở nhà. Và bố…ừ, con biết giờ giấc của ông đấy. Vì vậy làm bữa trưa cho con là điều tối thiểu mẹ có thể làm.”

Bà cạy móng tay và gượng cười, nhưng tôi biết bà cảm thấy có lỗi. Bà rất ghét phải để tôi một mình quá nhiều.

“Đừng lo về bữa tối,” tôi vừa nói vừa cởi chiếc áo trong bếp ra. “Toni và con luôn có cách.”

Những lời nói dối tuôn ra thật dễ dàng từ tôi khi tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp cho mọi người cảm thấy tốt hơn. Có thể tôi sẽ rủ Toni đi ăn pizza. Đó mới là sự thật.

“Tuyệt,” mẹ nói một cách phấn khởi. “Chúc hai cô bé thật vui!”

Tôi giữ nụ cười thường trực trên môi đến khi bà rời khỏi nhà.


Trường đại học Cuối Dòng Sông được xây dựng vào thời điểm thị trấn đang phát triển mạnh. Khi mọi thứ xuống dốc và mọi người bỏ đi thì trường cũng thưa thớt sinh viên dần. Giáo viên bị sa thải. Phòng học thì đóng cửa, những ống khói lò sưởi cũng bị đóng lại để tiết kiệm tiền. Đôi khi tôi thấy mình giống như những căn phòng trống không không được sử dụng này, với những cái bàn trống và bảng trắng xóa, cảm nhận luồng không khí lạnh thấm dần qua khe cửa.

Sáng nay khi tôi đến bên chiếc tủ khóa của mình. Chỉ kịp đứng đó đúng ba mươi giây thì Toni xuất hiện, giống như từ khoảng không hiện ra. Nhỏ có kiểu di chuyển thật yên lặng, giống như một ninja.

Cô ngả người vào tôi và thì thầm, “hôm nay thế nào…?”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Đó là tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến, nhưng tớ chẳng biết phải làm gì. Bước đầu tiên là phải xác định xem Even có thực sự là một người hiện hữu. Vẫn có thể là trang giả danh hoặc đại loại thế. Nếu tớ chỉ cần có một bạn chung, tớ có thể biết nhiều thông tin hơn, nhưng tớ lại không có.”

Toni mỉm cười. “Cậu có.”
“Hở?”
“Tối qua, tớ đã đăng nhập vào tài khoản của mình ở nhà và kết bạn với Evan. Chúng ta có một bạn chung.”

Tôi đóng cửa tủ và ôm quyển sách trước ngực. “Ai vậy?”
Nhỏ nhăn mặt xấu giống kiểu vừa chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp. “Reece Childs.”

Eo ôi. Tôi đảo mắt. “Reece Từng?”
Hắn đáng giá để tốn năm phút nói chuyện nếu chúng ta có thể tìm ra ai là Evan.

Reece là ông hoàng của những buổi tiệc và bước đi nghênh ngang trong hội trường với một dáng vẻ quá mức hống hách, tán tỉnh các cô gái và gọi to những “người anh em” của hắn. Hắn là một trong những kẻ giả dối nhất trong lớp.Một trong những gã đần độn cao cấp nhất. Toni và tôi đặt biệt danh cho hắn là “Reece Tửng.” Khi lên mạng, hắn kết bạn với bất cứ ai dù là đã gặp rồi hay thậm chí là chưa từng gặp. Có một lần hắn gửi yêu cầu kết bạn cho tôi, và tôi đã từ chối. Tôi hơi kén cá chọn canh với những người có thể chấp nhận vào danh sách bạn bè. Trong khi Reece có hàng nghìn bạn trong danh sách.

Nhưng dường như một trong số đó là Evan Murphy.

Tôi mím chặt môi, nhất quyết. “Chơi luôn. Khi nào thì chúng ta thực hiện?”
Toni ra hiệu đằng sau vai tôi. “Bây giờ thì sao?”
Tôi quay lưng lại và, chắc rồi, trước mắt là Reece Tửng đang uống ừng ực nước từ vòi phun. Hắn lau miệng bằng mu bàn tay và bắt đầu bước đi.

“Ê, Reece, chờ xíu,” tôi gọi.

Hắn nhìn chúng tôi qua vành trên cặp kính mát Aviator của hắn. Phải không vậy? Ngoài trời thì đầy mây, cũng chẳng phải mùa hè, hắn đang ở trong nhà.

“Có chuyện gì vậy hai người đẹp?” Hắn kéo dài âm cuối giống như là có tổng cộng mười âm “ẹp”.

“Cậu có biết Evan Murphy?” Tôi đi luôn vào vấn đề chính.

Hắn ngửa mặt lên và nhăn nhó. “Nghe có vẻ quen quen…”

“Cậu là bạn của anh ấy trên FriendShare,” tôi gợi ý.

Hắn ve vẩy cặp lông mày. “Cậu đang săn tìm bạn trai mới hả Morgan?”

Toni bực mình rút điện thoại ra và giơ lên luôn. “Gã này nè. Cậu có biết anh ấy?”

Reece cúi xuống để bù đắp cho sự chênh lệch về chiều cao. “Tớ không chắc-“

Toni bật ra một tiếng thở dài trầm trọng hơn. “Tháo kính mát ra, chàng trai lạnh lùng. Coi nào.”

Hắn tháo kính ra và móc nó lên cổ áo bó sát hình chữ V. Hắn lấy điện thoại của Toni và nhìn chằm chằm vào bức hình của Evan. “À há. Bọn tớ đã chơi chung mùa giải bóng chày mùa hè vào hai năm trước. Một gã lạnh lùng. Đầy sức mạnh. Sống ở Cánh Đồng Be Bé.

Flynn có một thân hình thể thao nhưng chưa bao giờ đề cập đến bất cứ sở thích nào về thể thao. Mặc dù điều đó không có nghĩa là anh không thích bất cứ môn thể thao nào.

Reece bắt đầu ấn gì đó trong điện thoại của Toni.
“À, cậu đang làm gì thế?” nhỏ hỏi.

“Chỉ là cho cậu số phone của tớ.”

Toni giựt lấy chiếc điện thoại khỏi tay hắn.

“Vậy tên của hắn thực sự là Evan?” tôi hỏi.

Reece nhìn tôi một cách lạ lẫm. “Còn ai khác nữa?”
Toni và tôi trao đổi nhau một cái nháy mắt. “Cậu đã từng gặp Flynn, bạn trai tớ chưa?” tôi hỏi.

“Chưa. Dù vậy tớ đã nghe về vụ chiếc xe. Xin chia buồn.”

Không thực sự tế nhị khi phải nói điều này, nhưng mọi chuyện đã sáng tỏ. “Ừ, à. Cảm ơn.”

“Tất cả chỉ có vậy?” Reece vừa nói vừa nhìn chăm chăm đầy hi vọng vào Toni giống như chúng tôi việc gì với hắn nữa.

“Ờ,” tôi lẩm bẩm.

Hắn nhìn Toni từ trên xuống dưới. “Nếu lúc nào cậu muốn lang thang đâu đó...” Hắn ra dấu “hãy gọi cho tớ”, sau đó quay đi và tham gia vào những đám đông.

“Thô thiển.” Toni khoanh tay lại. “Thật là ảo tưởng sức mạnh mà.”

Tôi thở dài. “Được rồi, giờ chúng ta đã biết Evan là có thật. Hắn là một người thực sự ngoài đời và đã xuất hiện cách đây ít nhất hai năm. Hắn sống ở Cánh Đồng Be Bé cũng giống như trong thông tin đã ghi.”

“Nhưng vẫn chưa loại trừ khả năng Flynn chính là hắn,”Toni nói.

Tôi trượt quyển sách sang cánh tay. “Thế thì sao?”
“Cậu chưa bao giờ đến nhà của Flynn. Flynn không đến trường của chúng ta. Làm sao cậu biết Flynn không phải là Evan trong những lúc khác? Chơi vài cuộc chơi và lừa dối cậu.”

Trái tim tôi nặng trĩu với suy nghĩ ấy. “Tại sao một gã đàn ông lại làm thế? Để lừa gạt ai đó bằng nặc danh? Tin tớ đi, anh ấy không đến mức đó đâu.”

“Có thể anh ấy không cảm thấy thoải mái với cuộc sống ở thị trấn Cánh Đồng Be Bé. Có thể anh ấy muốn cảm nhận thành một người khác. Thậm chí chỉ là vài giờ trong một tuần.” Cách mà nhỏ nói với giọng giống như thật.

Tôi mất một lúc để suy nghĩa về ý kiến này, nghĩ về lý do tại sao nó lại xảy ra. Ngày chúng tôi gặp mặt, Flynn đứng một mình trong công viên Thế Giới Hoàn Hảo của Nhà Vua. Tôi đến đó để chụp vài bức hình và thấy anh đang lang thang xung quanh Ngôi Nhà Vui Vẻ. Anh không biết tôi, tôi không biết anh, vậy là có thể anh nghĩ rằng sẽ thật vui nếu như thử một cái tên mới, một nhân dạng mới. Rồi chúng tôi tâm đầu ý hợp. Chúng gặp nhau liên tục, và lời nói dối càng ngày càng được gây dựng lớn lên. Cho đến buổi tối anh quyết định rằng anh không muốn là Flynn Parkman nữa. Có thể hai cuộc sống lúc đầu là vui, nhưng rồi bắt đầu nhàm chán.

Có thể đó là lý do anh muốn chia tay với tôi.

Và sau đó chiếc xe đâm vào anh. Nhưng anh vẫn còn sống. Bố mẹ anh mang anh về nhà từ bệnh viện, và tất cả những gì anh phải làm để khiến Flynn biến mất là không bao giờ bước chân đến thị trấn Cuối Dòng Sông thêm lần nào nữa. Không bao giờ gặp lại tôi nữa. Và, chỉ như thế, Flynn sẽ không bao giờ hiện hữu nữa. Vấn đề được giải quyết.

Khi tôi nghĩ theo cách đó, mọi thứ khá đơn giản.

Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và lờ mờ nhận được hơi thở hổn hển như vận động viên ma-ra-tông của mình. Tôi dựa vào tường để chống đỡ. Mọi thứ như một bức tường mờ ảo.

Toni lấy quyển sách khỏi tôi. “Cậu có ổn không? Có muốn vào trạm xá không?”
“Không cần đâu.” Giọng tôi nghe xa xăm. “Tớ khỏe mà.”

Có một khả năng nhỏ nhoi rằng Flynn vẫn còn sống. Đâu đó ngoài kia. Một cuộc sống khác. Tôi điếng người, tai tôi ù đi, hai mắt mờ dần. Những điều mờ mịt trong tâm trí được thay thế bằng ham muốn cháy bỏng muốn tìm được câu trả lời.

Tôi sẽ không cảm thấy thoải mái cho đến khi biết được sự thật.

Đôi mắt Toni trông có vẻ quan ngại. “Cậu muốn làm gì?”

Tôi đẩy mình ra khỏi bức tường và lấy quyển sách từ tay nhỏ. “Tớ muốn chứng mình bạn trai cũ của tớ là một kẻ dối trá.”
 

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
Sau giờ học, Toni và tôi vào cái xe Civic nhỏ của tôi, chúng tôi ném túi vào ghế sau. Động cơ bật lên với một tiếng “ho”, và tôi hòa vào dòng xe thoát khỏi bãi đậu xe.


"Vậy kế hoạch là gì?" Toni hỏi.


Chúng tôi không thảo luận về nó trong bữa ăn trưa hoặc trong lớp học bởi vì tôi không muốn nói tất cả điều về Evan / Flynn với bất cứ ai khác. Tôi có những người bạn khác, nhưng họ là những người bạn xã giao. Tôi đã không thân với ai trong số họ như tôi đối với Toni. Và, có lẽ Flynn bị giết trước mắt tôi, tôi đã thấy tin vào lúc này.


"Tôi gợi ý, chúng ta sẽ chỉ cần đi đến nhà tôi và cố gắng tìm kiếm trực tuyến nhiều hơn," tôi nói. Tôi lái chậm lại chiếc xe dừng khi đèn đỏ. "Tôi sẽ chỉ. . . bắt đầu vào Googling và tìm một cái gì đó. "


" Ở ngay đây", Toni nói, chỉ tay về phía trung tâm của thị trấn.


"Tại sao?" Tôi hỏi.


"Chúng ta sẽ dừng lại tại Town Hall. Cooper sẽ biết phải làm gì. "


Cooper là anh trai của Toni. Anh là một đàn anh tại trường học của chúng tôi, siêu thông minh và dễ thương. Mặc dù trước ngỡ ngàng của tất cả các cô gái trong thành phố, rất thật. Diana, người bạn gái lâu năm của anh, hơn anh một tuổi là sinh viên năm nhất tại Đại học Harvard. Anh sẽ được tham gia cùng cô ấy vào mùa thu nếu hỗ trợ tài chính của anh đã thông qua. Sau đại học họ đã kết hôn và nó thật đẹp, thủ khoa, những đứa trẻ Harvard-bound.


Nhưng Toni đã đúng. Nếu có ai biết làm thế nào để nghiên cứu, đó là Cooper. Anh có thể viết một bài báo dài trong giấc ngủ của mình.


Khi chúng tôi còn nhỏ, Toni và Cooper đã từng ghét nhau. Nó có vẻ như nhiệm vụ chính của họ trong cuộc sống là để người kia gặp khó khăn, và họ đã tranh cãi về mọi điều, để xem người nào nên giữ điều khiển từ xa. Nó làm cho tôi vui vì tôi là con một. Nhưng kể từ khi Stell dừng việc kinh doanh, cha mẹ của họ bị mất việc làm, và tất cả mọi thứ đi vào địa ngục, đã có một cái thỏa thuận “ngừng bắn”. Họ chưa bao giờ thực sự nói về nó, nhưng tôi đoán một lần gia đình bắt đầu có vấn đề thực sự, Toni và Cooper bắt đầu dựa vào nhau nhiều hơn và tranh cãi ít hơn.


Tôi đậu xe ở phía trước của tòa nhà ngói đỏ. Chúng tôi leo lên cầu thang bê tông và mở cánh cửa nặng nề. Town Hall là một trong những tòa nhà lâu đời nhất ở sông End, và cảm giác nó như bức tường có gió lùa, trần nhà cao, được xây dựng bằng gỗ. Tôi chưa bao giờ đến thăm Cooper ở nơi làm việc, nhưng Toni rõ ràng đã làm. Cô ấy đi xuống hành lang chính như thể cô ấy thuộc về nơi này.


"Xin hỏi chút?" Cô gọi vào phòng thứ hai bên phải.


Tôi nhìn vào trong. Cooper gập người trên một máy photocopy đang chạy ồn ào, tờ giấy cuối cùng bay ra.


"Yeah, tôi trở lại với băng ghế. Tôi đến để ngồi nghỉ. "Anh ấy thậm chí còn không nhìn lên, chỉ biết đó là giọng nói của em gái mình.


Tôi theo Toni ra cửa sau và vào một cái sân nhỏ. Một vài băng ghế công viên bao vòng quanh một đài phun nước đã khô cạn. Tôi rùng mình khi cái lạnh từ ghế nhôm thấm qua quần jean.


Một vài phút sau, cánh cửa bật mở và Cooper ung dung bước ra, mang theo một cốc cà phê Styrofoam. Anh có mái tóc màu vàng cát của Toni, nhưng thân người anh cao hơn cô ấy. Lông mày anh hơn nhướn lên khi nhìn thấy tôi. Anh đã không nhận ra tôi là cô nhóc ấy.


"Xin lỗi. Anh nên mang đồ uống cho các em, thật xin lỗi. "Anh ngồi giữa chúng tôi và nghiêng cốc như một lời đề nghị chia sẻ.


Tôi lắc đầu không cần.


Toni nhăn nhó. "Anh có mùi giống như một con cá bằng kim loại."


"Đó là chiếc máy photo cũ. Nó khó chịu, và phòng không có lỗ thông gió. "


"Oh, cậu nhóc nghèo khó", Toni trêu chọc.


"Hơn nữa ngày hôm nay bà Willis lại đến, thêm lần nữa mắng nhiếc một cách đầy giận giữ."


"Man." Toni lắc đầu.


"Bà Willis là ai?" Tôi hỏi.


Toni ngừng cười và giải thích. "Bà Willis đã từng làm công việc của Cooper. Bà ấy đã dành trọn thời gian làm việc cho nơi này, như thế, ba mươi năm. Họ cắt giảm nhân viên, thay đổi các chức danh công việc, và làm nó một thời gian. Sau đó, họ đã thuê một cậu học sinh trung với mức lương tối thiểu."


"Tôi chớp lấy cơ hội," Cooper nói. "Em biết đấy bao nhiêu người bạn của anh thậm chí không thể tìm thấy một công việc bán thời gian? Nó chỉ sao chép hồ sơ, trả lời điện thoại. Công việc dễ dàng. Nhưng anh không biết những gì họ đã làm với người phụ nữ này, và bây giờ bà ấy đến và hét lên với anh rằng anh đã đánh cắp công việc của bà ấy. Giống như anh phải chịu trách nhiệm cá nhân. "


Tôi giữ lại nụ cười, hình dung một số ít phụ nữ lớn tuổi chỉ tay lên khuôn mặt của Cooper. "Nó tốt hơn so với cắt cỏ", tôi nói, đó là buổi biểu diễn của Cooper.


Anh thọc khuỷu tay vào người tôi. "Dễ dàng để em nói. Anh có một công việc tuyệt vời ".


"Em sẽ không thể nói vậy nếu em biết họ trả bao nhiêu tiền cho anh." Các tờ báo địa phương đã cắt giảm các nhân viên nhiếp ảnh của họ gần đây và thuê dịch giả tự do như bây giờ. Anh đã chụp ảnh tại các trò chơi thể thao và sự kiện của trường, và thỉnh thoảng những cảnh giống như tội phạm khi ai đó lật đổ một số bia mộ trong nghĩa trang. Anh đã gửi hình ảnh đến biên tập. Đối với bất kỳ “shot” ảnh nào họ sử dụng, anh có mười Bucks. Tiền ít khủng khiếp, nhưng ít nhất anh đã làm cái anh thích. Và anh đã không có một bà Willis la mắng mình.


"Vậy, điều gì khiến hai em theo sau anh lúc anh làm việc?" Cooper hỏi. Toni hất cằm về phía tôi, và đôi mắt anh hướng theo đó. "Morgan?"


Tôi đột nhiên cảm thấy khó nói. "Um. . . Anh có nhớ người bạn trai em, Flynn Parkman? "


"Oh, tất nhiên. Anh đã gặp anh ấy một lần khi em và anh chàng đó đến đón Toni. Trước khi anh ấy. . . trước. . . đêm đó, "anh nói với một cái nhìn quen thuộc của sự thương hại.


"Em muốn tìm hiểu thêm về anh ấy. Em chưa bao giờ được nói chuyện với cha mẹ của anh ấy sau khi anh ấy qua đời. Em chỉ muốn, biết thêm chi tiết, em đoán. " Tôi biết việc mình làm dường như không có ý nghĩa.


Toni xen vào, "Cô ấy nghĩ rằng anh ta có thể đã nói dối về điều gì đó."


Cooper trở nên nghiêm túc. "Tại sao bây giờ là vấn đề đó?"


Toni nhìn tôi. Cô ấy thấy không có vấn đề gì khi giữ bí mật với anh trai cô ấy. Họ không phải là loại anh em nói tất cả mọi thứ khác với nhau, vì vậy tôi không cảm thấy tội lỗi đối với cô ấy trong lời nói dối kia.


"Hãy đóng cửa, tôi gợi ý," Tôi nói thẳng thừng. "Anh sẽ giúp chứ?"


Tôi biết anh muốn nói có, nhưng anh lại khiến tôi đơ một lúc. Các góc của miệng nâng lên. "Anh nhận được gì trong chuyện này?"


"Miễn phí pizza," tôi nói.


"Được rồi. Mang đến cho tôi tại Five. "



Sal mang chiếc bánh lớn đến văn phòng của chúng tôi và không nói gì bỏ nó xuống bàn. Tôi dùng ngón tay của mình để đẩy nó về phía giữa bàn nhiều hơn, nhưng tấm bạc nóng như thiêu.


"Ouch, ouch, ouch," tôi lẩm bẩm.


"Nó không thực sự là món ăn anh gọi đến", Cooper nói từ bên kia chiếc bàn. "Đây là dịch vụ khách hàng."


Đồ ăn của Sal tuy không phải cái gì để bạn gọi là tuyệt vời, nhưng nó là nơi bán bánh pizza duy nhất còn lại trong thị trấn. Sal và con gái ông Ronnie-người trông giống như một phiên bản ba mươi tuổi của Sal với tóc dài thẳng. Họ làm việc mỗi ngày, ở mọi vị trí. Họ làm pizza, phục vụ pizza, trả lời điện thoại, gọi điện đăng ký.


Sàn nhà là ô cờ màu đen và trắng, và tấm gỗ màu nâu sẫm được ốp trên bức tường từ rất lâu, họ hầu như thường xuyên ngửi mùi pizza. Không có nhiều vấn đề như sông End khi phân rẽ, Sal vẫn không thay đổi. Tôi có cảm giác rằng tất cả mọi người có thể di chuyển đi và Sal vẫn ở lại, vẫn làm bánh pizza. Ít nhất chúng tôi luôn luôn có đó một hằng số.


Tôi lau tay vào tấm giấy và vỗ nhẹ vào tờ giấy ăn. Trong vài giây tờ giấy ăn đã ngấm dầu mỡ.


Bên cạnh tôi trong gian nhà, Toni đã đổ một số mảnh ớt đỏ trên lát bánh của mình, gấp đôi nó lại, và có một vết tách lớn.


"Thanh nhã", Cooper nói.


"Im đi," cô trả lời qua cái miệng đầy bánh.


Tôi không đói. Tôi chỉ muốn biết những gì Cooper đã phát hiện ra. "Vì vậy. . . "Tôi bắt đầu.


Anh bỏ miếng của mình xuống và xoa bàn tay của mình trên một tờ giấy ăn. "Anh phát hiện ra nhiều điều và. . . không thật nhiều lắm. "


Tôi đã "tiếp tục" chuyển động bàn tay của mình.

"Trước hết," anh nói, "Flynn đã không đi đến St. Pelagius."


Tôi đã thấy điều này trong lòng mình, nhưng lúc nghe nó đã ăn sâu giống như đâm một cây giáo vào tim. Một số là nói dối. Làm thế nào nếu nhiều hơn nữa đây?


"Anh đã gọi một người bạn của mình, người này là quan chức ở đó. Không ai có cái tên kia đã đi học. Vì vậy, có lẽ anh ta đã đi nơi khác hoặc đã được Homeschooled (hình thức giáo dục tại nhà). Hoặc có thể anh ta đã tốt nghiệp. Anh ta trông giống khi được khoảng mười tám tuổi. "


Tôi cần một chút thời gian để tiếp thu thông tin đó. Flynn đã nói với tôi rằng anh là người lớn tuổi hơn. Và tôi đã thấy anh rất nhiều lần cùng chiếc máy tính xách tay gõ tìm kiếm. Nhưng bất cứ lúc nào tôi hỏi làm thế nào học được, anh chỉ trả lời với một vài lời hứa hẹn "cũng thường" hoặc "sucks"(một kiểu tẽn tò cho qua). Không tỉ mỉ nói dối về các lớp học và các bài kiểm tra, nhưng vẫn còn. Nó chỉ giống như sự chua chát. Tại sao không nói cho tôi biết sự thật? Dù điều đó có thế nào.


Sau khi cắn rồi nhai, Cooper nói, "Thậm chí nó còn thú vị từ đây. Anh ta nói với em mình sống trên Elm, phải không? "


Flynn đã gọi ngôi nhà đó là "một trong những ngôi nhà nhỏ trên Elm." Lúc đầu, tôi nghĩ anh ấy xấu hổ vì nhà tôi to hơn và đẹp hơn. Nhưng sau đó, sau một vài sự cố, anh nói với tôi rằng anh ấy có vấn đề với gia đình và không muốn tôi trở thành một phần của nó. Từ cái nhìn mong đợi trên khuôn mặt của Cooper, ở đây có nhiều điều hơn thế.

Tôi gật đầu. "Đó là những gì anh ấy nói, đúng vậy."


"Phải, anh ta không sống trên Elm. Thực ra, anh không thể tìm thấy một sợi dây liên kết nào của gia đình anh ta cho thấy họ sống ở bất kì nơi nào đó của sông End. Không có niêm yết công khai cho cái tên cuối cùng trong thị trấn. Anh thậm chí đã kiểm tra danh sách cá nhân và đăng ký cử tri. No Parkmans. "

Hơi thở của tôi trở nên khó khăn. Tôi không biết liệu tôi có nên cảm thấy hiếu kì, buồn, phản bội, tức giận. Tôi thấy buồn nôn. Tôi đẩy cái đĩa mỡ màng sang một bên. Bộc lộ hết suy nghĩ của mình, tôi hỏi, "Sau đó họ sống ở đâu?"


Cooper nhún vai. "Có thể họ là người lấn chiếm đất."


"Eww", Toni nói. "Đó là âm thanh rõ ràng."


Cooper phớt lờ cô. "Squatters là những người chiếm tòa nhà bỏ hoang hoặc nhà ở. Về cơ bản họ sống trong đó miễn phí, mà không được phép, cho đến khi họ bị bắt. Với số lượng nhà bị tịch thu trong thành phố, chúng tôi đã có một vài vấn đề với người chiếm đất trong vài năm qua. Cảnh sát làm hết sức mình, nhưng họ không thể bắt tất cả chúng. Đặc biệt là nếu những người này sống yên lặng và bản thân họ không gây sự chú ý. "

Sự trống rỗng gặm nhấm tôi từ sâu bên trong. Flynn đã làm bạn trai của tôi. Anh đã hôn lên môi tôi, nắm tay tôi, lắng nghe tôi bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng anh là một người nói dối qua đường. Tôi không biết nơi anh sống, nơi anh đi học, không gì cả.

Ngay cả khi anh đã chết, nó giống như anh ta là một con ma khác một ngày.


Toni đã nhìn chằm chằm vào tôi, và thực tế tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Sự phát triển này chắc chắn thổi bùng ngọn lửa trên lý thuyết của cô. Evan là một người xuất sắc chết thay cho Flynn. Và nếu Flynn nói dối về nơi anh sống và nơi anh anh học. . . Cái gì đó khác làm anh nói dối về chúng ư?
 
Last edited:
Sau giờ học, Toni và tôi vào cái Civic nhỏ của tôi, chúng tôi ném túi vào ghế sau. Động cơ bật lên với một tiếng “ho”, và tôi hòa vào dòng xe thoát khỏi bãi đậu xe.


"Vậy kế hoạch là gì?" Toni hỏi.


Chúng tôi không thảo luận về nó trong bữa ăn trưa hoặc trong lớp học bởi vì tôi không muốn nói tất cả điều về Evan / Flynn với bất cứ ai khác. Tôi có những người bạn khác, nhưng họ là những người bạn xã giao. Tôi đã không thân với ai trong số họ như tôi đối với Toni. Và, có lẽ Flynn bị giết trước mắt tôi, tôi đã thấy tin vào lúc này.


"Tôi gợi ý, chúng ta sẽ chỉ cần đi đến nhà tôi và cố gắng tìm kiếm trực tuyến nhiều hơn," tôi nói. Tôi lái chậm lại chiếc xe dừng khi đèn đỏ. "Tôi sẽ chỉ. . . bắt đầu vào Googling và tìm một cái gì đó. "


" Ở ngay đây", Toni nói, chỉ tay về phía trung tâm của thị trấn.


"Tại sao?" Tôi hỏi.


"Chúng ta sẽ dừng lại tại Town Hall. Cooper sẽ biết phải làm gì. "


Cooper là anh trai của Toni. Anh là một đàn anh tại trường học của chúng tôi, siêu thông minh và dễ thương. Mặc dù trước ngỡ ngàng của tất cả các cô gái trong thành phố, rất thật. Diana, người bạn gái lâu năm của anh, hơn anh một tuổi là sinh viên năm nhất tại Đại học Harvard. Anh sẽ được tham gia cùng cô ấy vào mùa thu nếu hỗ trợ tài chính của anh đã thông qua. Sau đại học họ đã kết hôn và nó thật đẹp, thủ khoa, những đứa trẻ Harvard-bound.


Nhưng Toni đã đúng. Nếu có ai biết làm thế nào để nghiên cứu, đó là Cooper. Anh có thể viết một bài báo dài trong giấc ngủ của mình.


Khi chúng tôi còn nhỏ, Toni và Cooper đã từng ghét nhau. Nó có vẻ như nhiệm vụ chính của họ trong cuộc sống là để người kia gặp khó khăn, và họ đã tranh cãi về mọi điều, để xem người nào nên giữ điều khiển từ xa. Nó làm cho tôi vui vì tôi là con một. Nhưng kể từ Stell dừng việc kinh doanh, cha mẹ của họ bị mất việc làm, và tất cả mọi thứ đi vào địa ngục, đã có một cái thỏa thuận “ngừng bắn”. Họ chưa bao giờ thực sự nói về nó, nhưng tôi đoán một lần gia đình bắt đầu có vấn đề thực sự, Toni và Cooper bắt đầu dựa vào nhau nhiều hơn và tranh cãi ít hơn.


Tôi đậu xe ở phía trước của tòa nhà ngói đỏ. Chúng tôi leo lên cầu thang bê tông và mở cánh cửa nặng nề. Town Hall là một trong những tòa nhà lâu đời nhất ở sông End, và cảm giác nó như bức tường có gió lùa, trần nhà cao, được xây dựng bằng gỗ. Tôi chưa bao giờ đến thăm Cooperp ở nơi làm việc, nhưng Toni rõ ràng đã làm. Cô ấy đi xuống hành lang chính như thể cô ấy thuộc về nơi này.


"Xin hỏi chút?" Cô gọi vào phòng thứ hai bên phải.


Tôi nhìn vào trong. Cooper gập người trên một máy photocopy đang chạy ồn ào, tờ giấy cuối cùng bay ra.


"Yeah, tôi trở lại với băng ghế. Tôi đến để ngồi nghỉ. "Anh ấy thậm chí còn không nhìn lên, chỉ biết đó là giọng nói của em gái mình.


Tôi theo Toni ra cửa sau và vào một cái sân nhỏ. Một vài băng ghế công viên bao vòng quanh một đài phun nước đã khô cạn. Tôi rùng mình khi cái lạnh từ ghế nhôm thấm qua quần jean.


Một vài phút sau, cánh cửa bật mở và Cooper ung dung bước ra, mang theo một cốc cà phê Styrofoam. Anh có mái tóc màu vàng cát của Toni, nhưng thân người anh cao hơn cô ấy. Lông mày anh hơn nhướn lên khi nhìn thấy tôi. Anh đã không nhận ra tôi là cô nhóc ấy.


"Xin lỗi. Anh nên mang đồ uống cho các em, thật xin lỗi. "Anh ngồi giữa chúng tôi và nghiêng cốc như một lời đề nghị chia sẻ.


Tôi lắc đầu không cần.


Toni nhăn nhó. "Anh có mùi giống như một con cá bằng kim loại."


"Đó là chiếc máy photo cũ. Nó khó chịu, và phòng không có lỗ thông gió. "


"Oh, cậu nhóc nghèo khó", Toni trêu chọc.


"Hơn nữa ngày hôm nay bà Willis lại đến, thêm lần nữa mắng nhiếc một cách đầy giận giữ."


"Man." Toni lắc đầu.


"Bà Willis là ai?" Tôi hỏi.


Toni ngừng cười và giải thích. "Bà Willis đã từng làm công việc của Cooper. Bà ấy đã dành trọn thời gian làm việc cho nơi này, như thế, ba mươi năm. Họ cắt giảm nhân viên, thay đổi các chức danh công việc, và làm nó một thời gian. Sau đó, họ đã thuê một cậu học sinh trung với mức lương tối thiểu."


"Tôi chớp lấy cơ hội," Cooper nói. "Em biết đấy bao nhiêu người bạn của anh thậm chí không thể tìm thấy một công việc bán thời gian? Nó chỉ sao chép hồ sơ, trả lời điện thoại. Công việc dễ dàng. Nhưng anh không biết những gì họ đã làm với người phụ nữ này, và bây giờ bà ấy đến và hét lên với anh rằng anh đã đánh cắp công việc của bà ấy. Giống như anh phải chịu trách nhiệm cá nhân. "


Tôi giữ lại nụ cười, hình dung một số ít phụ nữ lớn tuổi chỉ tay lên khuôn mặt của Cooper. "Nó tốt hơn so với cắt cỏ", tôi nói, đó là buổi biểu diễn của Cooper.


Anh thọc khuỷu tay vào người tôi. "Dễ dàng để em nói. Anh có một công việc tuyệt vời ".


"Em sẽ không thể nói vậy nếu em biết họ trả bao nhiêu tiền cho anh." Các tờ báo địa phương đã cắt giảm các nhân viên nhiếp ảnh của họ gần đây và thuê dịch giả tự do như bây giờ. Anh đã chụp ảnh tại các trò chơi thể thao và sự kiện của trường, và thỉnh thoảng những cảnh giống như tội phạm khi ai đó lật đổ một số bia mộ trong nghĩa trang. Anh đã gửi hình ảnh đến biên tập. Đối với bất kỳ “shot” ảnh nào họ sử dụng, anh có mười Bucks. Tiền ít khủng khiếp, nhưng ít nhất anh đã làm cái anh thích. Và anh đã không có một bà Willis la mắng mình.


"Vậy, điều gì khiến hai em theo sau anh lúc anh làm việc?" Cooper hỏi. Toni hất cằm về phía tôi, và đôi mắt anh hướng theo đó. "Morgan?"


Tôi đột nhiên cảm thấy khó nói. "Um. . . Anh có nhớ người bạn trai em, Flynn Parkman? "


"Oh, tất nhiên. Anh đã gặp anh ấy một lần khi em và anh chàng đó đến đón Toni. Trước khi anh ấy. . . trước. . . đêm đó, "anh nói với một cái nhìn quen thuộc của sự thương hại.


"Em muốn tìm hiểu thêm về anh ấy. Em chưa bao giờ được nói chuyện với cha mẹ của anh ấy sau khi anh ấy qua đời. Em chỉ muốn, biết thêm chi tiết, em đoán. " Tôi biết việc mình làm dường như không có ý nghĩa.


Toni xen vào, "Cô ấy nghĩ rằng anh ta có thể đã nói dối về điều gì đó."


Cooper trở nên nghiêm túc. "Tại sao bây giờ là vấn đề đó?"


Toni nhìn tôi. Cô ấy thấy không có vấn đề gì khi giữ bí mật với anh trai cô ấy. Họ không phải là loại anh em nói tất cả mọi thứ khác với nhau, vì vậy tôi không cảm thấy tội lỗi đối với cô ấy trong lời nói dối kia.


"Hãy đóng cửa, tôi gợi ý," Tôi nói thẳng thừng. "Anh sẽ giúp chứ?"


Tôi biết anh muốn nói có, nhưng anh lại khiến tôi đơ một lúc. Các góc của miệng nâng lên. "Anh nhận được gì trong chuyện này?"


"Miễn phí pizza," tôi nói.


"Được rồi. Mang đến cho tôi tại Five. "



Sal mang chiếc bánh lớn đến văn phòng của chúng tôi và không nói gì bỏ nó xuống bàn. Tôi dùng ngón tay của mình để đẩy nó về phía giữa bàn nhiều hơn, nhưng tấm bạc nóng như thiêu.


"Ouch, ouch, ouch," tôi lẩm bẩm.


"Nó không thực sự là món ăn anh gọi đến", Cooper nói từ bên kia chiếc bàn. "Đây là dịch vụ khách hàng."


Đồ ăn của Sal tuy không phải cái gì để bạn gọi là tuyệt vời, nhưng nó là nơi bán bánh pizza duy nhất còn lại trong thị trấn. Sal và con gái ông Ronnie-người trông giống như một phiên bản ba mươi tuổi của Sal với tóc dài thẳng. Họ làm việc mỗi ngày, ở mọi vị trí. Họ làm pizza, phục vụ pizza, trả lời điện thoại, gọi điện đăng ký.


Sàn nhà là ô cờ màu đen và trắng, và tấm gỗ màu nâu sẫm được ốp trên bức tường từ rất lâu, họ hầu như thường xuyên ngửi mùi pizza. Không có nhiều vấn đề như sông End khi phân rẽ, Sal vẫn không thay đổi. Tôi có cảm giác rằng tất cả mọi người có thể di chuyển đi và Sal vẫn ở lại, vẫn làm bánh pizza. Ít nhất chúng tôi luôn luôn có đó một hằng số.


Tôi lau tay vào tấm giấy và vỗ nhẹ vào tờ giấy ăn. Trong vài giây tờ giấy ăn đã ngấm dầu mỡ.


Bên cạnh tôi trong gian nhà, Toni đã đổ một số mảnh ớt đỏ trên lát bánh của mình, gấp đôi nó lại, và có một vết tách lớn.


"Thanh nhã", Cooper nói.


"Im đi," cô trả lời qua cái miệng đầy bánh.


Tôi không đói. Tôi chỉ muốn biết những gì Cooper đã phát hiện ra. "Vì vậy. . . "Tôi bắt đầu.


Anh bỏ miếng của mình xuống và xoa bàn tay của mình trên một tờ giấy ăn. "Anh phát hiện ra nhiều điều và. . . không thật nhiều lắm. "


Tôi đã "tiếp tục" chuyển động bàn tay của mình.

"Trước hết," anh nói, "Flynn đã không đi đến St. Pelagius."


Tôi đã thấy điều này trong lòng mình, nhưng lúc nghe nó đã ăn sâu giống như đâm một cây giáo vào tim. Một số là nói dối. Làm thế nào nếu nhiều hơn nữa đây?


"Anh đã gọi một người bạn của mình, người này là quan chức ở đó. Không ai có cái tên kia đã đi học. Vì vậy, có lẽ anh ta đã đi nơi khác hoặc đã được Homeschooled (hình thức giáo dục tại nhà). Hoặc có thể anh ta đã tốt nghiệp. Anh ta trông giống khi được khoảng mười tám tuổi. "


Tôi cần một chút thời gian để tiếp thu thông tin đó. Flynn đã nói với tôi rằng anh là người lớn tuổi hơn. Và tôi đã thấy anh rất nhiều lần cùng chiếc máy tính xách tay gõ tìm kiếm. Nhưng bất cứ lúc nào tôi hỏi làm thế nào học được, anh chỉ trả lời với một vài lời hứa hẹn "cũng thường" hoặc "sucks"(một kiểu tẽn tò cho qua). Không tỉ mỉ nói dối về các lớp học và các bài kiểm tra, nhưng vẫn còn. Nó chỉ giống như sự chua chát. Tại sao không nói cho tôi biết sự thật? Dù điều đó có thế nào.


Sau khi cắn rồi nhai, Cooper nói, "Thậm chí nó còn thú vị từ đây. Anh ta nói với em mình sống trên Elm, phải không? "


Flynn đã gọi ngôi nhà đó là "một trong những ngôi nhà nhỏ trên Elm." Lúc đầu, tôi nghĩ anh ấy xấu hổ vì nhà tôi to hơn và đẹp hơn. Nhưng sau đó, sau một vài sự cố, anh nói với tôi rằng anh ấy có vấn đề với gia đình và không muốn tôi trở thành một phần của nó. Từ cái nhìn mong đợi trên khuôn mặt của Cooper, ở đây có nhiều điều hơn thế.

Tôi gật đầu. "Đó là những gì anh ấy nói, đúng vậy."


"Phải, anh ta không sống trên Elm. Thực ra, anh không thể tìm thấy một sợi dây liên kết nào của gia đình anh ta cho thấy họ sống ở bất kì nơi nào đó của sông End. Không có niêm yết công khai cho cái tên cuối cùng trong thị trấn. Anh thậm chí đã kiểm tra danh sách cá nhân và đăng ký cử tri. No Parkmans. "

Hơi thở của tôi trở nên khó khăn. Tôi không biết liệu tôi có nên cảm thấy hiếu kì, buồn, phản bội, tức giận. Tôi thấy buồn nôn. Tôi đẩy cái đĩa mỡ màng sang một bên. Bộc lộ hết suy nghĩ của mình, tôi hỏi, "Sau đó họ sống ở đâu?"


Cooper nhún vai. "Có thể họ là người lấn chiếm đất."


"Eww", Toni nói. "Đó là âm thanh rõ ràng."


Cooper phớt lờ cô. "Squatters là những người chiếm tòa nhà bỏ hoang hoặc nhà ở. Về cơ bản họ sống trong đó miễn phí, mà không được phép, cho đến khi họ bị bắt. Với số lượng nhà bị tịch thu trong thành phố, chúng tôi đã có một vài vấn đề với người chiếm đất trong vài năm qua. Cảnh sát làm hết sức mình, nhưng họ không thể bắt tất cả chúng. Đặc biệt là nếu những người này sống yên lặng và bản thân họ không gây sự chú ý. "

Sự trống rỗng gặm nhấm tôi từ sâu bên trong. Flynn đã làm bạn trai của tôi. Anh đã hôn lên môi tôi, nắm tay tôi, lắng nghe tôi bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng anh là một người nói dối qua đường. Tôi không biết nơi anh sống, nơi anh đi học, không gì cả.

Ngay cả khi anh đã chết, nó giống như anh ta là một con ma khác một ngày.


Toni đã nhìn chằm chằm vào tôi, và thực tế tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Sự phát triển này chắc chắn thổi bùng ngọn lửa trên lý thuyết của cô. Evan là một người xuất sắc chết thay cho Flynn. Và nếu Flynn nói dối về nơi anh sống và nơi anh anh học. . . Cái gì đó khác làm anh nói dối về chúng ư?
ộp ẹp với chị em BNS say đến bay giờ mí tỉnh nè!
hic hic tỷ @An Yên có nhận tiếp chương dịch không ạ?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top