[Anh Ngữ] Married with Zombie - Jesse Petersen (Dịch)

Status
Not open for further replies.

Clarkdale

Phàm Nhân
Ngọc
487,85
Tu vi
0,00
LIVING WITH THE DEAD
MARRIED WITH ZOMBIES
by JESSE PETERSEN

Thể loại: Kinh dị - Xác sống
Dịch: @_abcxyz_ & @Khổng Lồ Một Mắt
Link thảo luận về truyện: http://bachngocsach.com/forum/threads/8497/

Thời gian chỉ đủ để giải quyết một vấn đề. Bạn không thể cùng một lúc vừa đổ xăng, lấy thực phẩm, VÀ giết mười lăm tên xác sống được.

“Được rồi, chúng ta có một vấn đề,” David phát biểu sau khi chúng tôi lặp đi lặp lại cái kiểu di chuyển xe đầy phấn khích này một vài lần trong suốt năm dặm đường cao tốc.

Tôi không thể nhịn được mà phì cười lớn từ ghể sau. “Chỉ một?”

“Là nhiều hơn,”anh thừa nhận khi thoáng nhìn vào tôi trong gương. Sự nghi ngờ khi thấy anh có vẻ lo lắng khiến mày tôi nhăn lại.

“Có chuyện gì sao?”

Anh do dự một chút rồi thốt ra. “Có vẻ như chúng ta gần hết xăng.”

Tôi ngả người về phía trước và nhìn chằm chằm qua vai anh vào máy đo. Anh đã đúng, cây kim đang chỉ dưới một phần t.ư bình xăng. Tôi nhìn anh trừng trừng. Tôi biết anh có thể cảm nhận được ngay cả khi đã cự tuyệt nhìn vào tôi thêm lần nào nữa.

Tôi nghiến răng.

“Em tưởng đã nói với anh từ sáng hôm qua là phải đổ đầy xăng trước khi đón em đi gặp bác sĩ điều trị mà,” tôi nỗ lực hết sức để kìm giọng mình lại nhưng vẫn thất bại.

Đây là một trong những điều chết tiệt mà anh khiến tôi điên tiết lên.

“Ừ, anh biết mà,” anh thừa nhận, giọng anh nhẹ nhàng hơn so với tôi. “Nhưng anh quên.”

“Anh quên,” tôi lặp lại khi ngồi phịch trở lại vào ghế và khoanh tay. “Tuyệt vời.”

Anh im lặng, nhưng từ gương chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy đôi mắt nâu của anh đang nhàm chán nhìn tôi. Đôi mắt ấy như đang xin lỗi, nhưng còn gửi kèm thêm một thông điệp rằng anh không cần thêm bất kì sự trừng phạt bổ sung nào từ tôi.

Tôi thở dài. “Em biết là hôm qua anh bận rộn,” cuối cùng tôi nói. “Và làm sao chúng ta biết trước được chuyện này xảy ra? Em chắc chắn là anh đã dừng lại và đổ xăng nếu như anh biết được trận dịch xác sống này bùng phát.”
“Anh sẽ làm nhiều thứ nếu như biết trước chuyện đó.” Anh gât đầu. “Nhưng em chỉ hỏi anh việc duy nhất mà anh quên. Xin lỗi em.”

“Có một trạm xăng ngay rối rẽ đường cao tốc 165,” Amanda cung cấp một tin tức rất hữu ích. “Nó là kiểu trạm xăng đông nghẹt suốt cả ngày, nhưng tớ đổ ước rằng lần này chúng ta có thể vào đổ xăng và đi một cách nhanh chóng.”

David thở dài. “Ừ, không phải chúng tôi nghĩ vấn đề đó nghiêm trọn Mandy à. Quan trọng là vấn đề về xác sống.”

Nụ cười của cô méo đi. “Ồ. Đúng rồi. Em đoán chúng có thể đang lượn lờ quanh đó. Trạm xăng chính là nơi Jack bị cắn bởi một gã vô gia cư.”

Tôi nhắm mắt lại. Cô ấy vẫn không hoàn toàn hiểu được tình huống hiện tại.

“Được rồi, chúng ta đã có chuẩn bị và sẽ chỉ việc phải cẩn thận một chút thôi,” tôi nói, và nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Đối phó với lũ xác sống trên đường cao tốc đã đủ đáng sợ. Tôi cố gắng không nghĩ đến những con đường phía ngoài, nơi mà những đám đông có thể qua lại thoải mái.

Dave gật đầu khi lái xe rẽ vào đoạn đường thoát, và sau đó quay xe về khu vực của thành phố Ngọn Đồi Trung Tâm. Nó thật sự là một trong những địa điểm yêu thích của tôi ở Seattle. Nơi đó có hai trường đại học và rất nhiều nhà cửa, cửa hàng, nhà hàng, cộng thêm một cái trạm xăng đã nói ở trên nằm ngay bên ngoài đường cao tốc. Chúng tôi đậu xa để đổ xăng và Dave tắt máy.

Thật là yên tĩnh, Nhưng lần này chúng tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt giữa yên tĩnh và quá yên tĩnh.

“Được rồi, đây là kế hoạch,” Dave nói nhỏ trước khi bất cứ người nào trong chúng tôi tháo dây an toàn. “Tớ sẽ ra ngoài và bắt đầu đổ xăng. Các cậu sẽ phải hỗ trợ cho tớ tốt nhất có thể bởi vì tớ không thể để ý đằng sau mình được. Khi xong việc, chúng ta sẽ khóa xe và đi vào trong các cửa hàng tạp hóa rồi lấy bất cứ thứ gì có trên kệ.”

Amanda và tôi cùng gật đầu. Sau khi nhìn nhau dứt khoát một lần, chúng tôi mỗi người đều mở cửa bước ra với vũ khí trên tay.

Thật là quái dị khi ở trong một thành phố mà, về cơ bản, đã chết.

Xác sống. Sao cũng được. (Tác giả chơi chữ dead và undead)

Tôi đã không nhận ra từ khi nào mình đã quen với việc kẹt xa, tiếng còi ô tô, tiếng người nói chuyện rôm rả trên đường, thậm chí là cả tiếng động cơ rền rĩ của máy bay khi cất cánh.

Giờ đây xung quanh chúng tôi là một sự im lặng đến kì lạ mà dường như còn ầm ĩ hơn bất cứ chuyến tàu chở hàng nào. Tôi rùng mình ngay cả trong không khí ấm áp của mùa hè và cố gắng tập trung sự chú ý khi Dave bắt đầu mở nắp bình xăng và bơm nhiên liệu.

Tôi trông chừng phía trước xe và Amanda trông chừng phía sau. Bất kì chuyển động đáng nghi hay bất kì âm thanh nào đều khiến chúng tôi nâng súng của mình lên. Nhưng không biết sao, hay bằng cách nào mà chúng tôi đã xoay sở để tránh thu hút sự chú ý của những người bị nhiễm trong thời gian Dave đổ xăng. Cuối cùng thì anh cũng kéo máy bơm ra và đậy nắp bình xăng.

Anh nhìn xung quanh. “Anh không thích điều này.”

Tôi gật đầu. “Chúng ta nên đi thôi. Không cần cố gắng bổ sung thêm gì nữa.”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi. “Mới đây thôi tất cả những gì em muốn làm là tìm kiếm để bổ sung thêm nhiều đồ.”

“Đó là lúc trước,” tôi nói. “Còn bây giờ. Nhiệm vụ của chúng ta là đến Longview và với tốc độ chậm như bây giờ thì có thể sẽ phải mất cả ngày để vượt qua sân bay. Hãy cứ yên thân đến nơi an toàn đã.”

Dave bước về phía tôi. “Em đang sợ hãi.” Tôi nhích sang bên, nhưng anh nắm lấy vai tôi. “Tất cả chúng ta đều sợ. Nhưng giờ chúng ta đã đến đây thì cũng nên nhìn quanh một chút.”

Tôi nhìn về phía cửa hàng. Có nhiều lý do chứng minh rằng Dave đã đúng, tôi cảm thấy thật khốn kiếp. Nhiều lý do hơn là tôi cho phép bản thân kể từ khi tình trạng hỗn độn này bắt đầu. Có lẽ là do cửa hiệu này là một bí ẩn. Việc gặp một con xác sống đứng ngay trước mặt tôi cách ba bước chân quá thường xảy ra. Và tôi sợ hãi bởi những gì sẽ tìm thấy trong một tiệm tạp hóa.

"Nhanh lên," Amanda giục với một nụ cười sáng lạng. "Có lẽ chúng ta sẽ tìm được vài tuýp kem chống khuẩn để xử lý vết cắt ở tay tớ."

Tôi khẽ thở dài, không thể nào từ chối cô ấy. Chúng tôi không có nhiều dụng cụ cấp cứu tại căn hộ của chúng tôi và có lẽ mọi người cũng vậy. Chỉ là thật sáng suốt khi chúng tôi phải giữ gìn sức lực càng nhiều càng tốt và điều đó đồng nghĩa với việc tránh bị nhiễm khuẩn.

"Được rồi," Tôi thì thầm. Tôi bốc một nắm đầy đạn rồi bỏ vào túi trước khi khóa xe hơi và đi theo Dave cùng Amanda.
Cửa tự động vẫn làm việc, điều này thật tồi tệ. Không có ai trong cửa hàng, điều này có nghĩa là ai đó đang làm việc tại thời điểm xảy ra sự cố không có cơ hội để khóa kín cửa hàng.

Chúng tôi lướt ngang qua, cửa tự động trượt lện. Khi nó đóng lại trước mặt mọi người, tôi gật đầu. "Được, nó trông khá an toàn."

Khi cánh cửa lại mở lần thứ hai, Dave bước vào cửa hàng với chúng tôi ở đằng sau. Nó không phải là của hàng lớn nhất tôi từng biết. Có lẽ rộng cỡ ba trăm feet vuông, với sáu hoặc bảy dãy hàng thấp. Các tủ lạnh được đặt tại các bức tường phía sau. Mặc dù nơi đây đã không có ai trong một khoảng thời gian, nhưng nó không bị mất hàng hóa như tôi đã nghĩ.

Nhưng vì lí do nào đó tôi lại thấy lo lắng. Không bị mất hàng hóa tức là không có người nào còn lại để trộm.
Dave di truyển đến phía sau cửa hàng và tôi gật đầu hiểu ý, anh ấy muốn chúng tôi lấy hàng từ trong ra ngoài. Amanda có vẻ không nhận thức được những nguy hiểm xung quanh, thay vì đi theo chúng tôi cô ấy lại đảo xung quanh nhũng dãy bánh cupcake và kẹo.

Dave mở miệng định gọi cô ấy lại, nhưng đột nhiên anh ấy im lặng và tiến về phía trước. Tôi cũng như anh ấy, xoay người hướng một phía khác của căn phòng mà đi tới. Tôi tới bức tường phía sau và nhìn một lúc vào tủ lạnh trước mặt tôi.

Bia.

Đù, điều này thật tuyệt. Mặc dù mới tám giờ rưỡi sáng. Thấy bia còn đỡ hơn gặp xác sống. Đúng quá. Tìm tiếp thôi.
Tôi tính cùng Dave lấy nó, nhưng khi thấy anh ấy rời đi, tôi đi dọc theo chiều dài của cửa hàng, kiểm tra mọi ngóc ngách và những cái tủ lạnh.(Này, bạn không biết đâu, có khi chỉ vì một lon Coca mà đột nhiên mất đi bàn tay do bị lũ xác sống gặm mất đấy.)

Khi chúng tôi tiến tới, chúng tôi bước ngang qua nhau, cùng gặp tại cửa trước.

"Yên tĩnh quá. Tai sao không có con xác sống nào?" tôi thì thầm.

Anh ấy lắc đầu."Anh không biết. Nhưng thôi kệ cứ tận dụng điều này cho thật tốt."

Dave đi nhanh tới quầy tính tiền và lấy một nắm bao nhựa, đem ra cho chúng tôi.

"Được rồi, các nàng, đi xoắn thôi." anh ấy nói với một vẻ nham nhở. "Thức ăn có thể để lâu, dụng cụ y tế, và mọi loại nước là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Nếu đói, thì lấy một ít thức ăn tươi và các bạn sẽ ăn sau vài giờ nữa."

Dave nhìn chằm chằm những dãy thuốc lá, thật bất ngờ, anh ấy bắt đầu lấy một lượng lớn.

"Ưm, chúng ta hút nhiều thế à?" Tôi hỏi Dave trong khi bốc từng nắm lớn bò khô và khoai tây chiên bỏ vào túi.
"Em tưởng là anh đã cai, ý em là những thứ khốn kiếp anh gây ra khi em cố bỏ cuộc năm ngoái..."

Trán anh nhăn lại. "Chúng có thể đáng giá vài thứ khi đem đi đổi sau này."

Tôi nhìn Dave chằm chằm."David, đó là phim vượt ngục, không phải là phim xác sống.”

Anh không trả lời, đi tới quầy tính tiền và nhét vài thanh kẹo vào túi đựng thuốc lá.

"Tớ tìm được dụng cụ y tế," Amanda vừa nói vừa giơ một túi đầy đồ. Từ xa tôi đã thấy, cô ấy làm rất tốt. Cô ấy lấy đủ mọi kích cỡ băng cá nhân, kem thoa vết thương và thậm chí còn có thuốc giảm đau. Tôi đã không biết rằng có thể mua nhiều thứ như thế trong một cửa hàng tự chọn tại trạm xăng.

"Được rồi, đi thôi." Dave nói, kêu chúng tôi ra ngoài.

"Em sẽ lái nếu anh muốn" tôi đề nghị khi cánh cửa tự động vừa trượt lên.

"Wao, điều này...ừ...tốt..."

Đột nhiên Dave thả cái túi của anh ta xuống đất, tôi cũng vậy. Amanda cũng không tránh khỏi làm như vây. Trong cửa hàng không có xác sống nào nhưng giờ lại không thiếu, chúng đang đứng chờ ngoài kia. Một nhóm lớn khoảng mười lăm con đứng thành nửa vòng tròn gần phía sau xe của chúng tôi. Và chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top