kethattinhthu7
Phàm Nhân
Mới đọc qua ta thấy khả năng viết và phân tích của lão rất cao, có tiềm năng trở thành dịch giả. Lão Quần mới dịch 3 chương mà đã dịch tốt như thế, ko lẽ lão lại kém hắn.Ta nghĩ vụ ám hại T.Hữu lúc nhỏ chắc chắn T.hằng có biết,bởi lẽ rõ ràng là quan hệ của 2 tên này ngoài mặt thì tốt nhưng trong lòng thì rõ ràng là cả 2 ko ưa gì nhau,nhiều lần T.Hằng cố gì cạnh khóe hay nói móc Tôn Hữu còn sau lưng thì nhìn T.Hữu với ánh mắt khinh bỉ (ko nhớ cụ thể là chỗ nào nhưng mà chắc chắn có). Ngẫm lại thì đó cũng là điều hiển nhiên,ko phải là do bản chất T.Hằng xấu mà là hoàn cảnh của 2 người đối lập nhau,ko thể nào có chuyện mong đối phương xuất sắc rồi dành lấy vị trí đứng đầu trong gia tộc được.Cho dù tâm t.ư T.Hằng ko có tinh tế như T.Hữu thì sống trong hoàn cảnh như vậy hắn chắc chắn phải biết ko ít thì nhiều.Vậy nên nếu nói T.hằng nghĩ cái món kia quả thật là thuốc bổ mà 2,3 lần hối thúc T.Hữu dùng là quá là vô lý,ko tìm cách cho T.Hữu tu luyện chậm hơn mình thì đã là quá tốt tính rồi chứ đừng nói là cổ vũ cho T.Hữu tu luyện nhanh,trừ khi y là thánh hiền coi rẻ danh lợi trên đời. Cho nên, T.Hằng chắc chắn biết cái thứ kia ko có lợi cho T.Hữu, có thể ko biết rằng rất nguy hiểm chắc chắn biết đấy là trò ám hại ngầm.Còn khi T.Hằng khóc với T.Mai thì cũng ko nói lên rằng hắn trong sáng lương thiện,chỉ là hắn có quá khứ đáng thương. Ma đầu ghê sợ nhất cũng có mặt yếu đuối,người lương thiện cũng có khi ác độc,ko có tuyệt đối thiện hay ác.



P/s: trong nhóm có 2 nàng ngoan-hiền-chăm đấy.

Lão vô nhóm, lâu lâu nhận dịch 1 chương coi như thử sức mình, ta sẽ hướng dẫn tỉ mỉ cho. Lão thấy sao?