[ĐK Dịch] Ma Thiên ký - Vong Ngữ

lizziehuongnguyen

Phàm Nhân
Ngọc
9,01
Tu vi
0,00
Chương 399: Nhan La

Dịch: lizziehuongnguyen


Với thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ như Tân Nguyên còn bị con sói khổng lồ này đánh lén gây thương tích, Liễu Minh tự nhiên cũng không dám đối với con thú này có chút xem nhẹ nào, huống chi bên cạnh còn có vài đầu sói hình thể có chút to lớn, xem ra cũng không phải nghiệt thú bình thường, chỉ sợ cũng không thể rảnh tay mà đấu pháp. Ngay tại thời điểm nội tâm Liễu Minh run sợ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét dài như rồng ngâm, nhất thời vang vọng cả hang đá khổng lồ. Liễu Minh nghe vậy không khỏi biến đối sắc mặt.


Con sói khổng lồ đang hướng sơn động vọt tới nghe được âm thanh thì thân hình đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ, sau đó ngẩng cổ gào thét càng ngày càng lớn, nghiêng đầu hướng chỗ thông đạo chạy vội đi. Nghiệt thú đang vây công thạch động cũng vì thế mà đồng loạt ngừng công kích, ầm ầm như thủy triều hướng thông đạo mà chạy như điên. Vốn là trong động chằng chịt Nghiệt thú vậy mà trong khoảnh khắc đã chạy không còn một mảnh.


Liễu Minh thấy tình cảnh này thì thu lại gậy sắt trong tay, trên mặt tràn đầy sợ hãi lần vui mừng. Mà một gã đại hán khác thì sững sờ trong chốc lát rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, vội vàng đem đại hán họ Trịnh dựa vào thạch bích, còn chính mình thì chạy gấp tới thạch động, báo tin vui cho bọn người Tân Nguyên. Đại hán họ Trịnh cũng không thể kiềm chế được vẻ mặt vui mừng, vừa cười lớn vừa ho khan không ngừng vì nội thương.


Một lát sau, trong thạch động cũng truyền ra tiếng hoan hô của những người khác. Đối với bọn họ mà nói thì đàn thú đột nhiên thối lui đã để cho bọn hắn tìm được đường sống trong cái chết. Nhưng chỉ sau thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh cùng với bọn người Tân Nguyên cũng không dám trì hoãn mà li khai động quật, xác định phương hướng rồi liền hướng khu giao lộ thông đạo mà phóng tới. Bọn hắn cũng không thể chắc chắn được những Nghiệt thú này có thực sự rút đi hay là tạm thời rút lui mà rình rập xung quanh, cho nên là vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lối vào quặng mỏ. Đến lúc Nghiệt thú quay lại thì bọn hắn cũng không có việc gì rồi. Trên đường đi, bọn người Liễu Minh cũng không có gặp nửa điểm thân ảnh Nghiệt thú, giống như sau thời điểm Nghiệt Tai bộc phát thật sự biến mất rồi.


Mọi người mừng rỡ tăng cường bộ pháp dưới chân, hai người bị thương nghiêm trọng nhất cũng được đồng bạn trực tiếp vác trên lưng, cũng không làm chậm trễ hành trình. Trên đường đi, bọn hắn đồng dạng gặp được mấy tên quáng nô khác, phần lớn đều có bộ dáng tổn thương, có chút chật vật thì liền kết bạn đồng hành.


Trong đó, Liễu Minh phát hiện một thân ảnh quen thuộc, đúng là nữ tử Nhân tộc Thanh Kỳ lúc trước thoát ra trước hắn tạo chỗ đường rẽ. Nàng nhìn như lẻ loi một mình, không biết lúc trước vận dụng bí thuật gì mà có thể bình yên vô sự dưới sự truy đuổi của Nghiệt thú Gấu khổng lồ. Nàng cũng phát hiện ra Liễu Minh thì khẽ giật mình, miễn cưỡng cười rồi theo mọi người phía trước hướng thông đạo mà bước đi.


Nửa ngày sau.


Bọn người Liễu Minh rốt cục cũng về tới động quật cực lớn khu trao đổi nưng tính hình trước mắt lại làm bọn họ kinh hãi. Giờ phút này tại vùng trao đổi, khắp nơi là một cảnh tượng bừa bộn.


Động quật tộng hai ba trăm trượng giờ phút này không gian chỉ còn một nửa, phần còn lại đều sụp đổ. Mặt đất cũng là một mảnh gồ ghề chồng chất không ít thi thể Quáng Nô không trọn vẹn. Mà nhiều hơn nữa là hài cốt Nghiệt thú và vài tên Quáng Nô đan dọn dẹp mặt đất. Rõ ràng là nơi đây vừa mới trải qua cảnh tượng tranh đấu kịch liệt mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Một bộ phận Quáng Nô còn sót lại tại động quật tụ tập ở chính giữa xì xào bàn tán, ước chừng có khoảng một hai trăm người.


Bọn người Liễu Minh sau khi nghe ngóng mới biết được, một đầu Hóa Tinh sơ kì Nghiệt thú đột nhiên mang theo một nhóm lớn Nghiệt thú xuất hiện ở phụ cận khu trao đổi, tấn công đồ sát những người còn lại trong động quật. Những người trường kì lưu trú trong vùng trao đổi cộng thêm một ít người trốn về, tụ tập không ít Quáng Nô, tập hợp thành hai thế lực lớn, phát hiện tình thế không ổn, lập tức buông xuống hiềm khích lúc trước mà đạt được hiệp nghị đồng minh tạm thời, dưới sự lãnh đạo cảu vài tên Quáng Nô Ngưng Dịch cảnh Hậu kì, lợi dụng đại hình thông đạo nhỏ hẹp tiến hành thay nhau phòng thủ. Những đầu Nghiệt thú kia thì còn dễ đối phó, duy chỉ có đầu thủ lĩnh Nghiệt thú Hóa tinh kì thật sự khó có thể ngăn cản. Lúc phòng thủ thảm thiết nhất cũng là cũng với đầu Nghiệt thú này chiến đấu.


Theo lời một gã Quáng Nô, còn thú này là một đầu Nghiệt thú có bộ dáng khỉ hai sừng, cao gấp năm sáu lần Nghiệt thú bình thường, toàn thân màu rám nắng, sức lực vô cùng lớn, giơ tay nhấc chân đều tạo thanh thế to lớn chấn động toàn bộ động quật, cột đá nhao nhao sụp xuống không ngừng. Nó tàn sát bừa bãi , không có người ngăn cản được, chỉ một lát liền có phần lớn Quáng Nô bị nó xé rách mà chết. Nếu không phải mấy tên Quáng Nô Ngưng Dịch cảnh Hậu kỳ liên hợp rat ay, liều mạng dốc sức dây dưa thì chỉ sợ toàn bộ khu trao đổi sớm đã bị nó công phá để cho đàn thú lẻn vào trong.


Đúng lúc này, một gã cường giả Hóa Tinh kỳ duy nhất trong quặng mỏ dưới mặt đất – thủ lĩnh nửa người nửa yêu Lam Tỳ, đột nhiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai theo một lối đi giết ra, trực tiếp chống lại đầu Nghiệt thú Khỉ khổng lồ này. Cuối cùng sau một phen ác chiến, Lam Tỳ không tiếc dùng đại giá đồng quy vu tận, phóng ra một bí thuật uy thế kinh người liền lập tức đã thương đầu Hóa Tinh kỳ Nghiệt thú Khỉ khổng lồ, còn làm nó mù một con mắt.


Nghiệt thú Khỉ khổng lồ lúc này quay người mà trốn, những con Nghiệt thú khác đồng dạng cũng lui theo. Mà Lam Tỳ đã trả một cái giá lớn cũng không cho Quáng Nô khác có cơ hội nói chuyện, giơ tay xuất hiện một hồi gió màu xanh da trời, đem nữ tử Kim lân tộc Nhị Trà cuốn đi, biến mất vào trong động quật. Bọn người Liễu Minh nghe xong thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.


Đúng lúc này trong thông đạo truyền ra một hồi tiếng bước chân dồn dập. Sau đó một bóng người nhoáng lên, liền có hơn hai mươi tên tay áo vàng thêu hình con mắt aby vọt ra. Những người này toàn thân bám đầy tro bụi, phần lớn đều mang theo thương tổn, bộ dạng đã trải qua một phen ác chiến. Chỉ có một tráng hán da thịt màu cổ đồng, dáng người trung đẳng, xem ra toàn thân không có chút vết thương nào khiến Liễu Minh chú ý.


“ Người này hẳn là thủ lĩnh Thiết Minh?” Liễu Minh hai mắt nhíu lại, hướng Tân Nguyên bên cạnh dò hỏi.


“ Hắc hắc, không tệ, người này là thủ lĩnh Thiết Minh Nhan La, hắn cùng ta có cũng coi như có chút giao tình.” Tân Nguyên cười hắc hắc, nhấc gậy sắt cực lớn vác lên vai, lời còn chưa nói hết, liền ho khan vài tiếng.

Tiếng ho khan tựa hồ gây cho đại hán tên gọi “ Nhan La” chú ý, ánh mắt hướng phía này nhìn lại, trên mặt hiên lên một tia kinh nghi mà lập túc đi nhanh tới.


“Tân Nguyên, tiểu tử ngươi vậy mà cũng bị thương, mà còn giống như là bị thương nghiêm trọng, chẳng lẽ là gặp Hóa Tinh kỳ Nghiệt thú hay sao?” Thanh âm Nhan La phảng phất như chuông lớn, lời nói hỏi thăm còn mang theo một tia ý trêu chọc, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện một tia lo lắng.


“Hắc hắc, nếu thực sự đụng Nghiệt thú Hóa Tinh kỳ thì sao ta còn sống mà quay lại. Đúng rồi, Nhan huynh, tiểu đệ giới thiệu với huynh. Vị này là Liễu Minh đạo hữu, đừng nhìn tu vi mới trung kỳ, thực lực lại mười phần mạnh mẽ, lần này nếu không có hắn, khả năng tiểu đệ thật muốn đi đời nhà ma rồi.” Tân Nguyên không chút phật lòng, ngược lại còn mìm cười với hắn giới thiệu Liễu Minh bên cạnh.


“À, sự tình Sa lão đại bị giết lúc trước, ta cũng có nghe qua, hình như bị một gã gọi là ‘Liễu Minh’ mới đến giết chết, chẳng lẽ lại chính là ngươi?” Tráng hán tên gọi “ Nhan La” đánh giá Liễu Minh vài lần, sờ sờ cái cằm, thần sắc có chút quái dị nói.


“ Chính là tại hạ. Không biết các hạn cùng với Sa lão đại…” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, bất động thanh sắc nói.


“Yên tâm, hai người bọn họ không có giao tình, cũng không có ân oán gì. Liễu huynh đệ không cần quá mức câu nệ, đừng nhìn Nhan La bộ dạng rất dọa người , tính tình cũng không tệ lắm." Tân Nguyên cười hắc hắc, hướng Liễu Minh khoát tay nói.


“Ta cùng với Sa lão đại ngày thường có chút xô xát, bất quá trở ngại chút cũng không tiện đối với hắn ra tay, hôm nay Liễu đạo hữu mới đến vô tình giải quyết hắn, ngược lại giúp ta giảm bớt không ít phiền toái. Nhan mỗ nên nói đa tạ một tiếng rồi.” Nhan La nghe được chuyện đó, tức giận liếc nhìn Tân Nguyên, hướng Liễu Minh giải thích.


“Nhan huynh quá lời” Liễu Minh cười cười trả lời.


“Tân huynh đệ có ân cứu mạng ta, bây giờ ngươi cứu mạng hắn, liền là bằng hữu của Nhan mỗ, Liễu huynh đệ về sau cứ gọi thẳng danh tự của ta Nhan La là được, không cần khách khí xưng hô đạo hữu làm gì.” Nhan La gật gật đầu lại nói.


Nói chuyện với nhau một lúc, Liễu Minh mơ hồ biết được, Tân Nguyên cùng Nhan La đều đến từ địa phương gọi là “ Song Oa đảo”, đều bị thủ hạ Hải Yêu Hoàng bắt đến làm Quáng Nô mới nhận thức, mà Tân Nguyên cơ duyên xảo hợp từng cứu Nhan La một mạng cho nên tại mạch khoáng dưới biển sâu, cho dù Tân Nguyên không muốn gia nhập Thiết Minh thì Nhan La còn còn chiếu cố với hắn nhiều hơn.


“Lần này Nghiệt Tai đột nhiên phát sinh, tổ chức tập kích cách lối ra khu trao đổi gần như thế thì trong quá khứ chưa bao giờ phát sinh đấy.” Tân Nguyên nhìn phế tích trước mắt, thở dài một hơi.


“Việc này thật có chút kỳ quặc, theo lý thuyết hiện tại hoàn toàn chính xác không bộc phát Nghiệt Tai.” Nhan La cũng nhíu mày nói.


"Nhan huynh, chúng ta vừa mới biết được, lúc trước lúc Nghiệt thú vây công, Lam Tỳ hiện thân còn không tiếc tổn thất một cánh tay đánh lui Nghiệt thú Hóa Tinh kỳ cầm đầu, cái này không giống với tác phong của hắn, hẳn là trong đó có ẩn tình gì khác.” Tân Nguyên suy nghĩ một chút, đột nhiên trên mặt có một tia khác thường, hướng Nhan La hỏi.


Nhắc tới vị cường giả Hóa Tinh kỳ nói là cứu Quáng Nô khu trao đổi chỉ sợ mọi người ở đây đều không có chút tin tưởng. Còn nói vì cứu nữ tử Kim Lân tộc kia mà nói…, mà khiến mình mất một cánh tay thì nghe vậy vần có chút không có khả năng. Dù sao Lam Tỳ cũng không phải chân chính trưởng lão Hải tộc, chỉ là thân có một nửa huyết mạch Hải tộc mà thôi.
 

Khói

Phàm Nhân
Ngọc
682,29
Tu vi
0,00
Từ chương 400 - 500 có nhưng chương sau đã có người nhận!

400 - 459, 462- 474.

Từ 500 trở đi có những chương sau chưa dịch!

518 - 521, 523 - 532, 535 - 551.

Từ 475 đến 478 đã được đạo hữu @lizziehuongnguyen nhận dịch.
Tính đến 12/07 chúng ta còn 25 chương MTK chưa có người nhận. :hellopakon:
cái chap 370 vẫn tính của ta à lị
 

lizziehuongnguyen

Phàm Nhân
Ngọc
9,01
Tu vi
0,00
Chương 475 : Tuyết Trảo Tri Chu ( Nhện chân trắng)

Dịch: lizziehuongnguyen


Trong huyệt động không ngừng phun ra hàn khí như tơ tằm, thậm chí hang động bên cạnh còn đóng một tầng băng sương óng ánh, có thể thấy được trình độ băng hàn như thế nào.

“Nơi này là một cứ huyệt của Tuyết Trảo Tri Chu chiếm giữ.” Liễu Minh dù biết đại khái khu vực hoạt động cuả yêu thú này nhưng vẫn hao tổn không ít thời gian mới tìm được nơi này.

Tay áo Liễu Minh run lên, xuất hiện mấy chuôi trận kỳ rồi nhao nhao chui vào cửa động phụ cận không thấy bóng dáng. Sau đó hắn lại bấm niệm pháp quyết, thả ra một hỏa cầu đỏ thẫm như đầu lâu, hướng huyệt động bắn ra. Hỏa cầu phát ra khí tức cực nóng, lập tức đem hàn khí trong huyệt động quét sạch khiến cho băng sương trong động giảm đi vài phần. hỏa cầu thẳng hướng chỗ sâu trong huyệt động mà bắn đi.

“Oanh” một tiếng thật lớn, hỏa diễm cuồn cuộn trong huyệt động. Nhưng sau một khắc, “Phốc” một tiếng, một hồi khí lạnh băng hàn từ chỗ sâu trong huyệt động tuôn ra. Thạch bích phụ cần cửa động vừa bị hòa tan lập tức ngưng tụ, lại một lần nữa xuất hiên một tầng sương lạnh. Liễu Minh thấy vậy, tâm niệm vừa động, lập tức thu liễm khí tức, lóe lên ẩn nấp phía sau một tảng đá lớn ở phụ cận.

“Xì…Xì…” tiếng vang truyền ra, năm con Tri Chu màu tím, tơ sương trắng quấn quanh bàn chân theo huyệt động thoát ra. Thần thức Liễu Minh quét ra, phát hiện hình dáng những Tri Chu này giống với Tuyết Trảo Tri Chu độc nhất vô nhị trong điển tịch. Nhưng thân hình những Tri Chu này to xấp xỉ một trượng, con chính giữa to hơn bốn con còn lại ước chừng gấp đôi, khí tức cũng mạnh hơn không ít. Những Tri Chu này vừa xuất hiện vẫn chưa phát hiện có điều dị thường, một đôi răng nanh cực lớn hướng đá vụn xung quanh loạn đảo. Nhưng đá vụn này một khi tiếp xúc với khí lạnh bên ngoài thân những Tri Chu này lập tức hóa thành những khối băng rơi xuống, vỡ vụn dưới những móng vuốt sắc bén của Tri Chu.

Tâm niệm Liễu Minh vừa động, tay áo run lên, nắm trong tay kiếm nhỏ màu bạc, niệm kiếm quyết, thân kiếm khẽ run lên hóa thành một đạo ánh sáng bạc phóng về con nhện to ở chính giữa. Con Tuyết Trảo Tri Chu này cũng phản ứng cực nhanh, tám cái chân lập tức thu lại, thân hình nhún xuống, kiếm nhỏ màu bạc bay sượt qua lưng nó. Cùng lúc đó, đầu Tri Chu phát ra thanh âm tê tê, trên lưng nó xuất hiên một tầng giáp băng, phi kiếm chỉ để lại trên lưng nó một dấu vết thật sâu, cũng không mảy may tác động đến bản thể của nó.

Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, một tay hướng hư không điểm một điểm. Kiếm njor màu bạc lập tức phát ra một tiếng thanh minh, quay đầu một cái, bống hóa thành một đạo cầu vồng màu bạc hướng một con Tuyết Trảo Tri Chu bên cạnh con Tuyết Trảo Tri Chu khổng lồ phóng tới.

“ PHỐC” một tiếng!

Ánh sáng bạc lóe lên, con Tri Chu kia không kịp đề phòng, bốn chân bên trái bị cắt tất cả xuống, dịch máu màu tím từ trong thân thể Tri Chu bắn ra, lúc này nằm sấp trên mặt đất không mảy may nhúc nhích. Lập tức mấy con Tri Chu còn lại phát ra âm thanh Zsshi..i..t phát ra một cổ khí lạnh từ trong miệng.

Liễu Minh ngẩng đầu phát hiện một tầng sương màu trắng đang nhanh chóng hướng mình bay tới, thân hình mấy con Tri Chu nhảy dựng lên, lộ ra tiêm trảo tuyết trắng sắc bén đang bay nhào đến. Hắn không cần suy nghĩ đạp hai chân một cái, thân hình lập tức bắn ngược về phía sau.

“Phanh” “Phanh” hai tiếng.

Hai đầu Tri Chu nhào đến trước nhất bị một tầng hào quang màu xanh da trời bao vây vào trong. Đúng là hai bộ trận kỳ Liễu Minh đã bố trí lúc trước. Hai đầu Tri Chu kinh hãi, lập tức khí lạnh ngoài thân đại thịnh, liều mạng dốc sức dùng trảo khổng lồ công kích màn hào quang, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Lúc này Tri Chu một lớn một nhỏ hung hổ nhào tới.

“ Đi”

Liễu Minh quát khẽ một tiếng, từng đoàn từng đoàn hỏa cầu đỏ thẫm hiện ra trước người, tay áo run lên biến thành từng đoàn từng đoàn ánh sáng đỏ vọt tới.

Một hồi nổ vang!

Hai đầu Tri Chu lớn nhỏ dưới tình hình thuộc tính tương khắc lúc này ở trong hỏa diễm cuồn cuộn bị buộc bức lui nhưng trên thực tế cũng không bị bất cứ thương tổn gì. Nhưng lúc này, cầu vồng bạc lóe lên, lúc này đầu Tri Chu nhỏ hơn xoay quanh một cái, hướng Tuyết Trảo Tri Chu khổng lồ Ngưng Dịch Trung Kỳ vọt tới. Tri Chu khổng lồ lại há miệng phun ra mạng nhện cực lớn bên ngoài chớp động ngọn lửa tím hào quang quỷ dị.

Cầu vồng bạc chỉ dừng lại một chút rồi lần nữa hóa thành kiếm nhỏ màu bạc xé rách mạng nhện nhưng cũng lập tức trở nên ảm đạm, tốc độ cũng đồng thời đại giảm. Tri Chu khổng lồ chỉ khẻ huy động chân trước, tiểu kiếm đơn giản bị đánh bật ra rồi sau đó vung tiêm trảo lên lóe lên mấy đạo ánh sang trắng hướng Liễu Minh bắn đến.

Liễu Minh kết pháp quyết, một tay giơ lên, thả ra một cầu lửa màu đỏ tía nghênh hướng ánh sang trắng. “Phanh” một tiếng, sau khi tia sang trắng đụng vào cầu lửa lập tức tan rã, hóa thành một hồi hơi nước màu trắng tiêu tán không thấy. Tía sang trắng cũng băng trùy có chút tương tự, trong nội tâm Liễu Minh mừng thầm, hai tay huy động liên tục,những cầu lửa nhỏ bằng nắm đấm chằng chịt rậm rạp bắn về phía Tuyết Trảo Tri Chu khổng lồ.

Tuyết Trảo Tri Chu khổng lồ lúc đầu còn thả ra ánh sang trắng cùng mạng nhện độc đối kháng cùng cầu lửa nhưng không có chút hiệu quả nào thì liền cuộn tròn than mình, cuồn cuộn sương trắng kết thành một thân giáp băng đem bảo hộ chính mình ở trong, cầu lửa xẹt qua khiến băng giáp có chút hư tổn nhưng sương mù bao lại một vòng liền lại hoàn hảo vô khuyết.

Nhưng lúc này, Liễu Minh đánh ra pháp quyết, một cầu lửa khổng lồ xấp xỉ cái chậu rửa mặt hiện ra gào thét bay ra. Những nơi cầu lửa khổng lồ đi qua, mặt đất kết băng lập tức tan ra hóa thành sương mù như tơ tằm. Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một đám mây lửa lớn hình cây nấm phóng lên trời đem Tri Chu khổng lồ bao khỏa trong đó.

Đồng dạng cầu lửa khổng lồ nhưng uy lực khi Liễu Minh tiến giai Ngưng Dịch Trung Kỳ thi triển ra tự nhiên cùng lúc là Linh Đồ Kỳ cũng cách biệt một trời một vực rồi.

Tri Chu khổng lồ phát ra nhiều tiếng gào rú, không ngừng phát ra những tia sang trắng xoa đi hỏa diễm nhưng mặt ngoài áo giáp băng bị ánh lửa chậm rãi thôn phệ hầu như không còn, lúc này hung quang lóe lên hướng Liễu Minh bổ nhào đến, tựa hồ như muốn đánh đổ ước một lần cuối cùng.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, một bàn tay trảo một trảo vào hư không, cánh tay ngưng tụ ra sương mù màu đen cuồn cuộn hóa thành xúc tu màu đen bắn ra. Tri Chu khổng lồ không kịp đề phòng bị xúc tu màu đen cuốn lấy, mấy cái trảo khổng lồ khẽ huy dộng liền đem xúc tu xé rách nhưng than hình không khỏi ngừng lại một chút trong hư không.

Đúng lúc này, Liễu Minh hướng một trảo trong hư không, kiếm nhỏ màu bạc liền hiện ra hóa thành một đạo cầu vồng màu bạc bay tới.

“PHỐC” một tiếng!

Đầu lâu Tri Chu khổng lồ bị cầu vồng màu bạc khẽ quấn qua lăn xuống, than thể không đầu lập tức rơi trên mặt đất run rẩy vài cái, nằm trong vũng máu không còn chút hơi thở. Hai đầu Tuyết Trảo Tri Chu nhỏ trong trận kỳ vẫn đang liều mạng dốc sức công kích mang sang không thôi. Liễu Minh mặt không biểu tình thúc giục cầu vồng màu bạc trực tiếp đem hai đầu Tri Chu trong trận kỳ giết sạch.

Hắn nhặt tiêm trảo tuyết trằng cùng tinh hạch của vài đầu Tri Chu lưu lại rồi thu lại trận kỳ, thả ra tinh thần lực quét qua huyệt động, xác định bên trong không còn khí tức Tri Chu thì liền tiến vào trong.

Huyệt động này chồng chất mấy khổi đá khổng lồ, bên trong xấp xỉ hơn mười trượng, khi hắn bước vào thì một hồi khí lạnh xen lần vị tanh hôi liền cuộn tới. Liễu Minh cẩn thận tìm tòi trong huyệt động một phen, cuối cùng tìm được sáu quả trứng côn trùng óng ánh trong suốt to như trứng gà dưới một khối đá khổng lồ màu xám. Liễu Minh thấy vậy thì mừng rỡ dị thường, không cần đoán cũng biết đây là trứng của Tuyết Trảo Tri Chu rồi.

Liễu Minh lập tức lộn tay lấy ra một cáo áo da chuyên môn dung để đựng trứng côn trùng, cẩn thận từng li từng tí đem những quả trắng này thu thập vào trong túi rồi thu vào trong tay áo. Hắn cũng lùng sục những địa phương khác trong huyệt động mấy lần, đáng tiếc không phát hiện được gì nhưng sáu quả cũng coi như gặt hái không nhỏ rồi. Liễu Minh phục dụng mấy viên thuốc rồi đơn giản điều tức một phen, sau đó bắt đầu tìm kiếm những huyệt động Tri Chu khác.

Nửa tháng sau, một gã thanh niên mặc áo xanh từ trong Dương Sơn đi ra, thẳng hướng phường thị chỗ biên giới sơn mạch mà đi. Người này chính là Liễu Minh, bên hông hắn đã nhiều hơn mười quả trứng côn trùng. Sauk hi tìm khách sạn nghỉ ngơi liền đến phường thị Hắc Dương để mua một ít phù lục cùng đan dược.

Hắc Dương sơn mạch vô cùng nguy hiểm, chỗ sâu trong sơn mạch chướng khí rậm rạp, hơn nữa phần lớn là yêu thú Ngưng Dịch cảnh, chỉ có thể né tránh mà đi, vì vậy cần một lượng lớn phù lục đan dược khôi phục pháp lực.

Một quả trứng côn trùn lớn có thể đổi một trăm điểm cống hiến, hơn mười quả chỉ đổi được hơn một ngàn điểm cống hiến mà Ngũ hành linh huyệt tiêu hao hai trăm điểm cống hiến một ngày, mười quả trứng chỉ đủ cho hắn tu luyện một tuần, vẫn là không đủ. Hắn nghỉ ngơi và khôi phục pháp lực tại Hắc Dương phường thị hai ngày rồi lại lần nữa lên núi.



Ở chỗ sâu trong Hắc Dương sơn mạch, Liễu Minh đang bố trí trận kỳ bên ngoài một hang độn bị băng phong. Nửa tháng trước hắn chạy qua nhiều đỉnh núi mới tìm được sào huyệt Tri Chu, sau một hồi giết choc cũng không tìm được trứng Tuyết Trảo Tri Chu. Vì hắn muốn tránh một yêu thú Ngưng Dịch lỳ cường đại nên cần thận từng li từng tí che dấu khi tức suốt đường đi mà tổn hao không ít thời gian. Đây là sao huyệt Tri Chu thứ hai mà hắn tìm được phía sau núi.

Sau khi Liễu Minh bố trí xong trận kỳ liền đi cách hang động hơn mười trược rồi phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ bay vào huyệt động, thu liễm khí tức ẩn mình vào phía sau tảng đá khổng lồ. Sau một hồi nổ mạnh liền không xuất hiện sương mù lạnh như băng mà hắn dự đoán mà chuyển thành hai cột nước đen như mực phóng ra. Ngay sau đó, một tiếng gầm thét truyền ra, hiện ra một con rắn khổng lồ hai đầu trong sương mù, bốn cặp mắt vĩ đại hồng quang lập lòe, tự hồ vô cùng tức giận.

“Không tốt!”

Trong chốc lát, Liễu Minh nhận ra mình đã trêu chọc vào một cái phiền toái lớn rồi.
 

Hàn Lâm Nhi

Phàm Nhân
Ngọc
947,38
Tu vi
0,00
Từ chương 400 - 500 có nhưng chương sau đã có người nhận!

400 - 459, 462- 474.

Từ 500 trở đi có những chương sau chưa dịch!

518 - 521, 523 - 532, 535 - 551.

Từ 475 đến 478 đã được đạo hữu @lizziehuongnguyen nhận dịch.
Tính đến 12/07 chúng ta còn 25 chương MTK chưa có người nhận. :hellopakon:
kinh dị, chap 474 - 500 chưa ai nhận á
nguyên chỗ này đã hơn 20 chap rồi gì?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top