[ĐK Dịch] Ma Thiên ký - Vong Ngữ

coixuongvt

Phàm Nhân
Ngọc
797,50
Tu vi
0,00
"Liễu mỗ hôm nay đã đột phá Thông Huyền, đắc đạo Vĩnh Sinh." Liễu Minh trầm ngâm một lúc, mở miệng đáp.

"Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của tiểu nữ, chúc mừng Liễu huynh tu thành Đại Đạo. Giờ đây huynh đã là tồn tại đỉnh phong, vô địch ở Vạn Ma Đại Lục rồi!" Triệu Thiên Dĩnh tươi cười tiếp lời, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ảm đạm làm cho bộ dáng của nàng có vài phần mất tự nhiên.

Năm trăm năm trước, nàng là công chúa Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều, đối phương chỉ là gia chủ của một tiểu gia tộc. Nếu hai bên kết làm đạo lữ song tu thì có thể nói là Liễu Minh trèo cao.

Năm trăm năm trôi qua. Tuy nàng giờ có địa vị Ma Hoàng của Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều, nhưng đối phương chỉ cần một cái nhấc tay cũng có thể khiến cho tồn tại đại năng như Thông Huyền Cảnh tan thành mây khói, hiển nhiên địa vị Ma Hoàng này của nàng đối với Liễu Minh không có chút ý nghĩa nào, tia hy vọng mong manh lúc trước giờ đã chôn vùi.

"Tồn tại đỉnh phong thì sao chứ ? Có rất nhiều chuyện cũng không thể giải quyết bằng sức người... Đúng rồi, còn phải đa tạ Triệu cô nương đã giữ lời hứa, mấy trăm năm qua chiếu cố rất nhiều cho Thanh Gia, Liễu mỗ vô cùng cảm kích." Liễu Minh chắp tay thi lễ.

Thần sắc Triệu Thiên Dĩnh thoáng chút u buồn, nàng chỉ nhẹ nhàng khoát tay mà không lên tiếng.

"Liễu mỗ lúc này đối với thế cục của đại lục cũng biết được ít nhiều. Long gia sau chuyện hôm nay đã không đáng để lo. Nghe nói Ngọc Phách Trưởng lão lúc này đang suất lĩnh đại quân tiêu diệt toàn bộ tàn đảng Liễu gia cấu kết cùng Khổng Tường gia tộc, chỉ sợ làm việc chưa chắc thuận buồm xuôi gió... Nếu như Triệu cô nương không ngại, ta có thể thay mặt ngươi ra tay xử lý." Liễu Minh trầm ngâm một chút lại lên tiếng.

"Ngươi làm như vậy có phải là muốn lưu lại chút nhân tình, để ta ngày sau tiếp tục trông nom Thanh gia?" Triệu Thiên Dĩnh âm u nhìn Liễu Minh đưa ra câu hỏi.

"Đúng là ta có một phần tính toán như vậy... Tuy nhiên phần lớn là muốn giảm bớt áp lực cho ngươi." Liễu Minh khẽ chớp mắt, do dự một lát liền trả lời.

Nội tâm Triệu Thiên Dĩnh khẽ ấm áp, khoé mắt hơi đỏ lên, nhưng thoáng chốc đã khôi phục lại bình thường.

"Liễu huynh có ý xuất thủ tương trợ, tiểu nữ muôn phần cảm kích." Triệu Thiên Dĩnh chắp tay nói với Liễu Minh.

"Triệu cô nương không cần khách khí. Bây giờ tại hạ sẽ lập tức rời đi... Sau này gặp lại, bảo trọng!" Liễu Minh nhìn Triệu Thiên Dĩnh, thoáng xúc động. Vừa dứt câu, thân hình hắn dần dần trở nên mờ ảo rồi biến mất vào hư không.

Trong đại điện, Triệu Thiên Dĩnh thẫn thờ nhìn khoảng không trống rỗng nơi Liễu Minh biến mất, nội tâm dần hiện lên nỗi mất mát to lớn, thân thể xinh đẹp khẽ rung lên, ngồi xuống ngẩn ngơ.

...

Thanh Châu so với Tàng Châu, Hàn Châu thì phồn hoa hơn rất nhiều, nơi đây vốn có vô số thành trì cùng mấy trăm thế gia lớn nhỏ sinh sống.

Từ khi Thanh Châu bị phản quân Liễu gia cùng Khổng Tường thế gia chiếm đóng, phần lớn thế gia đã rời đi, những người ở lại đều bị chiến hoả liên luỵ, trở thành cá trong chậu mà chịu trận. Thanh Châu phồn hoa nay chỉ còn lại cảnh tượng hoang vu.

Thanh Châu, Diêm Phong Thành.

Diêm Phong Thành ở Thanh Châu là một trong những thành thị lớn nhất, diện tích mấy vạn dặm, có thể xếp vào top ba. Mấy chục vạn đại quân của Hoàng Phủ thế gia giờ đây đang trú đóng trong thành.

Ngoài thành liên tiếp vang lên những tiếng la hét, tiếng nổ vang kịch liệt. Toàn thành lúc này đã bị ba quân đoàn đông nghẹt từ ba hướng đông, tây, nam bao vây. Binh sĩ Ma Nhân từ ba hướng như sóng xô bờ, không ngừng liều chết xông lên.

Đại quân Ma nhân ở phía đông phần lớn có trang phục màu đen, phía tây thì mang trang phục đỏ máu. Đại quân phía nam ít hơn, đều mặc áo giáp xám.

Từng cột sáng ma khí, linh quang Pháp bảo điên cuồng đánh vào vòng bảo hộ Diêm Phong Thành. Đại trận hộ thành chớp hiện liên tục, pháp lực cuồng đại va chạm tạo thành vô số tiếng sấm rền vang, truyền ra mấy trăm dặm.

Trong thành, mấy chục chiến hạm cực lớn trên bầu trời liên tục di động, thỉnh thoảng lại có vài cột sáng thô to trên đó bắn ra. Tuy mỗi một cột sáng có thể tiêu diệt không ít Ma Nhân sĩ tốt, nhưng với số lượng đại quân đông nghẹt khắp bốn phương tám hướng thì chỉ như muối bỏ bể.

***


Diêm Phong Thành, bên trong một đại điện, Hoàng Phủ Ngọc Phách vẻ mặt ngưng trọng đứng trước một cái bàn lớn, trên bàn là địa đồ tình huống phụ cận Diêm Phong Thành.

Bảy tám ma nhân Thiên Tượng cảnh cũng đang đứng quanh bàn, đám người này có lẽ là quân đoàn trưởng và một vài thống lĩnh đại quân.

Sắc mặt cả đám lúc này vô cùng khó coi. Tiếng hét hò, tiếng pháp lực va chạm ngoài thành truyền đến đại điện rõ ràng vô cùng, giống như trọng quyền nện mạnh vào lòng mọi người.

Đứng cạnh Hoàng Phủ Ngọc Phách còn có hai Ma Nhân Thông Huyền Cảnh - một lão giả tóc hoa râm và một thanh niên đầu trọc. Hai người sắc mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn thì trấn định hơn những Ma Nhân quân đoàn trưởng nhiều.

"Đại trận hộ thành còn có thể chống đỡ bao lâu?" Hoàng Phủ Ngọc Phách lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Khởi bẩm Ngọc Phách Trưởng lão, tối đa chỉ có thể chèo chống thêm một ngày." Một lão giả Thiên Tượng cảnh lập tức trả lời.

"Truyền lệnh xuống, toàn lực thủ vững. Sáng sớm ngày mai toàn quân xuất kích phá vòng vây xông ra. Kế hoạch cụ thể thì ngày mai trước khi xuất phát sẽ công bố ." Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng phân phó.

"Vâng!" Ma nhân Thống lĩnh đồng thanh lên tiếng rồi lập tức rời đi.

"Ngọc Phách Trưởng lão, hành động này phải chăng có chút mạo hiểm? Số lượng quân địch ngoài thành hơn tám mươi vạn, so với quân ta là hơn gấp đôi." Sau khi mọi người rời đi, Lão giả Thông Huyền áo tím lên tiếng.

Thanh niên đầu trọc cũng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ cùng chung ý kiến.

"Không ngờ Cao Hách gia tộc cũng cấu kết với dư nghiệt Liễu gia... Hôm nay địch nhiều ta ít, nếu như hộ thành đại trận bị phá, chúng ta ba mặt thụ địch, toàn quân bị diệt là điều khó tránh." Hoàng Phủ Ngọc Phách cười khổ một tiếng nói.

Mấy ngày trước nàng suất lĩnh đại quân đến Diêm Phong Thành, cùng Liễu gia, Khổng Tường thế gia liên tục kịch chiến mấy trận đã chiếm thượng phong, nhanh chóng đoạt được thành trì.

Không ngờ khi sĩ khí đại quân đang lên cao, Cao Hách thế gia lại lẳng lặng phái đại quân đến Thanh Châu, chặn đường lui của đại quân Hoàng Phủ thế gia. Đại quân hai nhà Liễu, Khổng Tường vốn đang thua liểng xiểng bỗng mạnh mẽ phản kích, đem đại quân Hoàng Phủ thế gia vây trong Diêm Phong Thành.

Binh lực ba phương lúc này có không ít tiểu thế gia cùng một số thế lực phụ thuộc hai đại thế gia tham chiến, cộng lại hơn tám mươi vạn. Đại quân Hoàng Phủ thế gia nhanh chóng rơi vào tình huống bị động.

"Vậy Ngọc Phách Trưởng lão dự tính phá vòng vây từ hướng nào?" Lão giả áo tím trầm ngâm một chút, hỏi.

"Phía nam." Hoàng Phủ Ngọc Phách trả lời không chút do dự, duỗi ngón tay chỉ về hướng nam trên bản đồ. Ngừng lại một lát, nàng lên tiếng giải thích:

"Phía đông, tây lần lượt là đại quân hai nhà Cao Hách, Khổng Tường. Nếu lấy cứng đối cứng chúng ta rất dễ rơi vào cục diện giằng co bế tắc, đại quân hai phía còn lại sẽ nhanh chóng đánh tới. Phương Bắc tuy rằng nhìn như không có người, nhưng khả năng rất lớn là bẫy rập của địch nhân. Phía nam dư nghiệt phản loạn Liễu gia nhân số ít nhất, chỉ cần phân phó một chút binh lực giả bộ bỏ chạy theo ba hướng, thời cơ đến, chúng ta dốc toàn lực xông về phía nam đột phá vòng vây. Nếu có thể nhân cơ hội đánh chết Liễu Thừa Long, sẽ tạo thành đả kích không nhỏ với phản quân."

Lão giả áo tím cùng thanh niên đầu trọc nghe xong trầm ngâm một lát cũng gật đầu đồng ý.

"Nếu như nhị vị không còn ý kiến khác, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch này. Cuộc chiến ngày mai nhờ vào hai vị cố gắng xuất lực." Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt vui vẻ, hướng hai người chắp tay thi lễ.

Hai người sau khi đáp ứng liền quay người lui xuống.

Đại điện lúc này chỉ còn một mình Hoàng Phủ Ngọc Phách. Sau một hồi im lặng, nàng thở dài mệt mỏi.

Tuy vừa rồi biểu hiện tự tin trấn định trước mặt hai vị trưởng lão, nhưng chính nàng cũng không nắm chắc thành bại của hành động ngày mai. Tình thế lúc này không cho phép nàng do dự mà phải hành động quyết đoán.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghĩ thông suốt, khôi phục bộ dáng bình tĩnh, xoay người bước ra ngoài đại điện, tuy nhiên nàng lại không để ý giữa không trung lúc này đang có một bóng người màu xanh như ẩn như hiện đang lẳng lặng quan sát mình.

Bóng xanh này chính là Liễu Minh. Bỗng nhiên tay hắn đánh lên một đạo pháp quyết cổ quái, bạch quang trên người loé lên, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ngoài cửa bắc Diêm Phong Thành.

Hộ thành đại trận ở trước mặt hắn có cũng như không.


Nơi đây bởi vì không người tiến công, cho nên vẫn duy trì được bầu không khí yên tĩnh hiếm có.

"Xem ra ngươi điều khiển Không Gian Pháp Tắc ẩn chứa trong Hồn Thiên Kính đã có chút thành thục." La Hầu đứng trên đầu vai Liễu Minh lên tiếng.

Liễu Minh từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt một tiếng.

"Không nói lời thừa nữa, mấy ngày nay ta khôi phục một chút trí nhớ, biết được không ít chuyện. Phiến đá xanh ngươi lấy được của Nguyên Thuỷ Ma Chủ là một bộ phận trong Hồn Thiên pháp điển, có thể dựa vào đó để tìm đường quay về Trung Thiên Đại Lục." La Hầu chậm rãi nói tiếp.

"Chuyện này là thật? Vậy kính xin tiền bối ra sức rồi!" Liễu Minh ánh mắt vui vẻ, vội vàng khách sáo nhờ vả.

Nếu lời La Hầu nói là thật, hắn có thể trở về Trung Thiên Đại Lục trước khi phi thăng rồi.

"Không cần khách khí, ta sẽ tiếp tục tìm hiểu." La Hầu hạ giọng, thân hình khẽ động, bay trở về trong Linh Thú Đại bên hông Liễu Minh.

Liễu Minh nhíu mày, ánh mắt nhìn về hướng đại quân công thành, thần thức to lớn nhanh chóng khuếch tán, bao trùm mấy ngàn dặm.

"Tốt lắm tất cả đều ở đây, đỡ cho ta phải mất công ra tay nhiều lần!" Liễu Minh sắc mặt vui vẻ, sau khi nhàn nhạt nói một câu, thân hình lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ngoài Diêm Phong Thành, bên trong đại doanh liên quân của Liễu gia cùng Khổng Tường thế gia, chín người đang vây quanh một cái bàn tròn, kẻ đứng người ngồi, dường như đang thảo luận gì đó.

Chín người chia làm ba thế lực, tạo thành xu thế hình tam giác, dường như mỗi thế lực đều có ý đề phòng lẫn nhau.

Ngồi đối diện hai vị gia chủ là một thanh niên tao nhã mặc trường bào xám, tu vi của hắn mặc dù chỉ là Thiên Tượng hậu kỳ, nhưng đối mặt hai vị gia chủ, khí thế cũng không kém cạnh.

Đứng sau lưng thanh niên áo xám là hai người có tu vi Thông Huyền Cảnh, một là đại hán mặt đầy râu quai nón, tên còn lại là một lão giả tiều tuỵ gầy như que củi.
 
Last edited:

chickel

Phàm Nhân
Ngọc
64,47
Tu vi
0,00
đã có chút chỉnh sửa.
[noguest]
Dịch: bé mỡ
Nhóm dịch: PNT
Nguồn: bachngocsach
Triệu Thiên Dĩnh đã nhắm mắt với tâm lý chờ chết, nhưng bỗng nhiên cảm nhận được một chấn động nhỏ từ trước mặt, đòn tấn công sao lại nhẹ như thế?

Nàng lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, trước mặt đột nhiên đã thêm một màn chắn màu đen, tiếp đó là một bóng người màu xanh hiện ra bên cạnh. Khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Ngươi…Ngươi là?” Triệu Thiên Dĩnh bỗng giật mình mở miệng hỏi.

Hai người đứng rất gần nhau nhưng nàng không thể thấy được mặt mũi của người đứng cạnh, chỉ có thể nhìn qua hình dáng mà biết đó chính là một nam tử.


Mà càng nhạc nhiên hơn đó là dùng tu vi Thông Huyền cảnh của nàng cũng không thể tra xét được tu vi của người bên cạnh ở cấp độ nào.


Bóng người màu xanh vẫy nhẹ tay, sau đó ngắm Triệu Thiên Dĩnh một lát mới dời đi, giờ đây hắn đang ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Chiêm Thiên đang bay phía trên.

“Tuyệt cảnh đã được ta hóa giải, xem ra chủ mưu của việc phản loạn lần này là ngươi phải không?” Bóng người màu xanh liền mở miệng nói.

“Không biết các hạ là người phương nào, nhưng tốt nhất nhất đừng nhúng tay vào việc nhà của Hoàng Phủ thế gia!” Hoàng Phủ Chiêm Thiên bị ánh mắt của bóng người màu xanh nhìn thẳng liền cảm giác lạnh run cả người, sau đó gã mới dám mở miệng trả lời. Dùng tu vi Thông Huyền cảnh của hắn cả vạn năm qua chưa lần nào hắn cảm giác sợ hãi như vậy.



Cũng giống với Triệu Thiên Dĩnh, gã đã dùng thần thức để tra xét đối phương. Nhưng điều làm cho hắn cực kỳ hoảng sợ đó là với thần thức khổng lồ của mình mà chỉ phát hiện người mới đến lại giống như phàm nhân không hề có một chút pháp lực nào cả.


Chính là nhìn thấy đối phương hiện diện nơi đây thì gã mới mở miệng nói chuyện, nếu mà chỉ dùng trận pháp bao bọc cả tòa đại điện này cũng không hề phát hiện ra sự tồn tại của người mới đến.



Còn có việc đối phương nhẹ nhàng đỡ được ma bảo đỉnh giai Hàn Ngọc Châu của gã thì thực lực không thể khinh thường được.

Trong nội tâm của gã đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể nào có được một chút thông tin gì về đối phương cả, bằng cách làm việc của gã từ trước đến nay làm sao có thể đứng nói chuyện dông dài từ nãy tới giờ được.

Cùng cảm thấy sợ hãi như gã còn có ba tên Thông Huyền cảnh khác.

Long Ế cùng Long Ngân Thiền đã dùng cột sáng trắng bao phủ để thoát thân nên đã tránh khỏi được sự truy đuổi từ những sợi tơ tím, đang định đến trợ giúp mấy tên tộc nhân Thiên Tượng cảnh thì bỗng xuất hiện một người này nên cũng đành ngừng lại quan sát.



Hai người quay sang nhìn nhau, trong mắt còn hiện lên vẻ khiếp sợ, chỉ dám lặng yên quan sát bóng người màu xanh mà không dám thở mạnh.

Ở phía đằng xa Hoàng Phủ Vũ Khuê cũng giật nảy mình, nhưng trên mặt cũng thả lỏng ra, nội tâm lại cảm thấy rất thoải mái.

Bóng người màu xanh cũng không thèm trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Chiêm Thiên mà chỉ mỉm cười.

Sau một khắc, một bóng kiếm màu vàng kim bắn ra mà không hề báo trước, nó nhanh chóng xuyên thủng qua trung tâm của màn chắn màu trắng. Những nơi mà bóng kiếm đi qua cột sáng màu trắng giống như tuyết tan vào mùa xuân liên tục biến mất, rồi từ từ hiện ra một đại đỉnh màu tím.



Bóng kiếm vẫn tiếp tục vượt qua đại đỉnh rồi “Phanh” một tiếng, vòng xoáy trắng do viên châu biến thành đã bị đục một lỗ thủng sau đó liền biến mất vào hư không.

Trước mắt Hoàng Phủ Chiêm Thiên hiện lên một bóng kiếm màu vàng kim đang chém thẳng về phía gã.



Hoàng Phủ Chiêm Thiên rùng mình, gã đang khiếp sợ vì tốc độ quá nhanh của bóng kiếm. Nhưng phản ứng của hắn cũng không hề chậm nên vội vàng tế ra một tấm chắn xám. Tấm chắn nhanh bóng biến lớn mà che chắn trước người gã.



Từng phù văn đen nhánh tuôn ra từ tấm chắn, chúng hóa thành những luồng khí lạnh cuồn cuộn rồi ngưng tụ thành một tấm thuẫn màu đen.

Trên người của gã của tỏa ra ma khí hừng hực, từng luồng phù văn nhanh chóng biến hóa thành một bộ chiến giáp đen tuyền.

Cũng đúng lúc này một màn quỷ dị xuất hiện.


Bóng kiếm màu vàng kim khi đến gần tấm chắn liền biến mất, từ chỗ đó lại phân ra làm hai, làm bốn.. nhanh chóng phân thành mấy chục sợi tơ màu vàng nhạt.

Vang lên một âm thanh phá không!


Những tơ vàng giăng kín trời như những mũi tên bắn đến tấm thuẫn màu đen.



Khi những sợi tơ bắt đầu chạm vào tấm thuẫn màu đen thì bất ngờ xảy ra, bên ngoài tấm thuẫn màu đen giống như không hề tồn tại để mặc những sợi tơ vàng xuyên qua.

Mặt Hoàng Phủ Chiêm Thiên không còn chút huyết sắc, cả cuộc đời gã chưa bao giờ kinh hoàng đến vậy, thân hình đang lắc lư muốn trốn chạy. Nhưng đã quá muộn, những sợi tơ vàng đã đến gần nhanh như chớp, với khoảng cách trong gang tấc mà muốn chạy trốn đã không còn kịp nữa rồi. Những sợi tơ bỗng nhiên rung rung, bỗng chốc hóa thành những tia kiếm màu vàng kim, giống như là những viên đạn đang bắn phá. Bộ áo giáp màu đen giờ đây lại giống như tờ giấy bị những tia kiếm xuyên qua. Một vị Thông Huyền cảnh đại năng của Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều nhanh chóng bị bắn thành trăm ngàn lỗ thủng.

“Không! Triệu… Bệ hạ, ta đã biết sai rồi, nhanh.. nhanh.. xin người bảo hắn…”

Khuôn mặt của Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã tuyệt vọng đến cực độ, gã không cam lòng chịu chết mà nhanh chóng cầu xin.



Đến lúc này, gã đã rõ một điều đó là đối phương vì Triệu Thiên Dĩnh mà đến.


Nhưng lời của gã còn chưa kết thúc thì một tiếng “Xùy~~” vang lên, cả người Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã bị những sợi tơ vàng chém thành vô số đoạn, máu thịt cùng với nội tạng bắn tung tóe khắp nơi, một mùi máu tanh nhanh chóng tản ra bốn phía khiến ai ngửi thấy đều cảm thấy rất buồn nôn.


Vào cùng một lúc, bóng người màu xanh nâng một cánh tay lên, đánh ra một chưởng.

Một loạt những âm thanh “ ầm ầm” vang lên!

Từng tia sét ngũ sắc nhỏ từ lòng bàn tay người đó bắn ra rồi nhanh chóng hóa thành một lưới điện thật lớn bao trùm tất cả những nơi máu thịt bắn ra. Từng tiếng “Xuy xuy” vang lên, mọi thứ đều bị lưới điện đốt thành những làn khói xanh.



Những sợi tơ vàng dần dần tiêu tán sau đó lại biến lại thành một bóng kiếm màu vàng kim, nó cùng với lưới điện ngũ sắc nhanh chóng bay trở về bên trong bóng người màu xanh.



Từ lúc bóng người màu xanh ra tay cho đến khi Hoàng Phủ Chiêm Thiên tan thành mây khói chỉ là khoảng ba bốn lần hít thở mà thôi, một Thông Huyền đại năng tung hoành ở Vạn Ma Đại Lục cả mấy vạn năm lại biến mất dễ dàng như vậy, đến cả xương cốt bột phấn cũng không còn lại chút nào.


Long Ế, Long Ngân Thiền cùng người của Long gia mặt cắt không còn một giọt máu, kể cả Hoàng Phủ Vũ Khuê cũng kinh hãi cực độ.

Phải nói rằng trong số các Thông Huyền đại năng ở đây, thì tu vi và thực lực mạnh nhất chính là Hoàng Phủ Chiêm Thiên, nhưng mà trước bóng người màu xanh này đều không thể đỡ nổi một đòn, giờ đây mọi người còn lại thì sẽ ra sao?



Những Tộc nhân Thiên Tượng cảnh của Long gia đang chiến đấu với Ma Yểm Vệ cũng đã nhanh chóng dừng tay. Ma Yểm Vệ tập trung ngay tại bên cạnh Triệu Thiên Dĩnh, còn những tộc nhân Long gia kia giờ đây đang đứng chết lặng một chỗ.



Trước màn chiến đấu nhanh chóng này làm cho Triệu Thiên Dĩnh không thể nào tin nổi, nhưng sau đó ngay tức khắc nàng lại vui sướng vô cùng.



Nàng không biết bóng người màu xanh kia là ai? Nhưng từ giọng nói đến hành động của đối phương thì chắc chắn sẽ đứng ở phía mình rồi.

Nhưng mà những người còn lại không thể vui mừng được như nàng. Trước đó không lâu bọn chúng còn hùng hổ dọa nạt ép Triệu Thiên Dĩnh thoái vị cơ mà.

Triệu Thiên Dĩnh giơ một tay lên, một làn hào quang màu trắng hiện ra ngay lập tức thu đại đỉnh màu tím trở về.



Nàng đang muốn nói câu gì thì đã thấy bóng người màu xanh quay sang phía Long Ế mà nói : “Long gia chủ, niệm tình ngươi bị Hoàng Phủ Chiêm Thiên đầu độc, mà năm xưa cũng góp không ít lực lượng giúp bình định phản quân, chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”


Long Ế liền run rẩy, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, từng ánh sáng màu vàng kim trên người nhấp nháy liên tục, gã nhanh chóng tế ra bảy tám kiện pháp bảo đem thân thể mình ẩn nấp vào bên trong.



Lời vừa dứt, một tia kiếm quang màu xanh lam bắn ra, cũng như bóng kiếm màu vàng nó cũng xuất hiện rồi lóe lên một cái rồi biến mất.



Cùng lúc đó trên đầu Long Ế liền chấn động, một kiếm quang màu lam hơn trăm trượng hiện ra đang chém mạnh xuống đầu gã. Khi vừa chém đến nửa đường, kiếm quang lại nhanh chóng bắn ra từng sợi tơ kiếm khí màu lam cuốn về phía Long Ế, nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn gã vào bên trong.


Long Ế rất sợ hãi, tấm gương của Hoàng Phủ Chiêm Thiên vẫn còn trước mắt, gã không hề do dự mà nhanh chóng vận dụng pháp quyết, bảy tám kiện pháp bảo xung quanh bỗng tỏa ra hào quang sáng chói phát ra một luồng sáng loang lổ năm màu.

Nhưng mà trước mặt những sợi tơ kiếm này thì số pháp bảo kia không khác gì đống sắt vụn, vừa chạm phát liền vỡ nát.



“Ba ba ba” những âm thanh vỡ vụn truyền ra, bảy tám kiện pháp bảo quanh người của Long Ế bị tơ kiếm xuyên thủng hóa thành từng mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi. Long Ế không thể tin nổi, trên mặt chỉ còn biết cười thảm.



Những kiện Ma bảo mà gã lấy làm tự hào thế mà đều bị một kiếm của đối phương hủy mất, trước khi chịu chết gã vẫn cố nói: “Toàn bộ việc này là do lòng tham của ta, một mình ta xin gánh chịu, mong rằng tiền bối khoan hồng độ lượng tha cho tộc nhân của ta.” Lời vừa dứt, ngàn vạn tơ kiếm như mưa ào ào cuốn tới gã. Nhưng mà ngay khi những tơ kiếm này đụng vào người gã thì bỗng nhiên đổi hướng. Vô số tơ kiếm lập tức quay về bên trong kiếm quang màu lam.



Long Ế trợn tròn mắt không thể tin nổi, gã không ngờ rằng mình vẫn còn sống.



Vào lúc này kiếm quang màu lam trên không như độc xà phun nọc lóe lên một cái. Long Ế cảm thấy bên vai trái của mình mát lạnh, gã đã bị chặt đứt một cánh tay, khi cánh tay rơi xuống thì bị đông kết lại thành một khối băng. Long Ế kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lấy tay kia che lại vết thương rồi lui lại phía sau, sắc mặt trở nên trắng nhợt nhưng trong lòng lại mừng thầm. Xem như mình đã giữ lại được cái mạng này rồi.



Những việc vừa mới phát sinh đều nhanh như chớp, tộc nhân của Long gia chỉ thấy được ánh sáng màu vàng hiện lên rồi sau đó một cánh tay của Long Ế bỗng nhiên bị chém đứt, tất cả đều giật mình sợ hãi. Trước sự uy nghiêm của bóng người màu xanh ai cũng không dám cử động.



Thực lực của bóng người màu xanh bày ra quả là cực kỳ khủng bố, chỉ sợ là nếu đối phương muốn giết hết tất cả mọi người ở đây chỉ cần nhấc một ngón tay mà thôi.



“Các ngươi mưu đồ phản nghịch, tội vốn không thể tha thứ, nhưng giờ đây kẻ cầm đầu là Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã đền tội ác, ta cũng không muốn đại khai sát giới, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.”



Ngay trong lúc mọi người đang sợ hãi thì bóng người màu xanh lại nhẹ nhàng nói ra. Giọng của hắn tuy không lớn nhưng ai ai đều nghe được rõ ràng, giống như nghe thấy tiếng của trời, vốn đã tuyệt vọng giờ lại lóe lên một tia hy vọng.[/noguest]
 

chickel

Phàm Nhân
Ngọc
64,47
Tu vi
0,00
@Hàn Lâm Nhi
Nhi muội
đã có chút chỉnh sửa.
[noguest]
Dịch: bé mỡ
Nhóm dịch: PNT
Nguồn: bachngocsach
Triệu Thiên Dĩnh đã nhắm mắt với tâm lý chờ chết, nhưng bỗng nhiên cảm nhận được một chấn động nhỏ từ trước mặt, đòn tấn công sao lại nhẹ như thế?

Nàng lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, trước mặt đột nhiên đã thêm một màn chắn màu đen, tiếp đó là một bóng người màu xanh hiện ra bên cạnh. Khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Ngươi…Ngươi là?” Triệu Thiên Dĩnh bỗng giật mình mở miệng hỏi.

Hai người đứng rất gần nhau nhưng nàng không thể thấy được mặt mũi của người đứng cạnh, chỉ có thể nhìn qua hình dáng mà biết đó chính là một nam tử.


Mà càng nhạc nhiên hơn đó là dùng tu vi Thông Huyền cảnh của nàng cũng không thể tra xét được tu vi của người bên cạnh ở cấp độ nào.


Bóng người màu xanh vẫy nhẹ tay, sau đó ngắm Triệu Thiên Dĩnh một lát mới dời đi, giờ đây hắn đang ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Chiêm Thiên đang bay phía trên.

“Tuyệt cảnh đã được ta hóa giải, xem ra chủ mưu của việc phản loạn lần này là ngươi phải không?” Bóng người màu xanh liền mở miệng nói.

“Không biết các hạ là người phương nào, nhưng tốt nhất nhất đừng nhúng tay vào việc nhà của Hoàng Phủ thế gia!” Hoàng Phủ Chiêm Thiên bị ánh mắt của bóng người màu xanh nhìn thẳng liền cảm giác lạnh run cả người, sau đó gã mới dám mở miệng trả lời. Dùng tu vi Thông Huyền cảnh của hắn cả vạn năm qua chưa lần nào hắn cảm giác sợ hãi như vậy.



Cũng giống với Triệu Thiên Dĩnh, gã đã dùng thần thức để tra xét đối phương. Nhưng điều làm cho hắn cực kỳ hoảng sợ đó là với thần thức khổng lồ của mình mà chỉ phát hiện người mới đến lại giống như phàm nhân không hề có một chút pháp lực nào cả.


Chính là nhìn thấy đối phương hiện diện nơi đây thì gã mới mở miệng nói chuyện, nếu mà chỉ dùng trận pháp bao bọc cả tòa đại điện này cũng không hề phát hiện ra sự tồn tại của người mới đến.



Còn có việc đối phương nhẹ nhàng đỡ được ma bảo đỉnh giai Hàn Ngọc Châu của gã thì thực lực không thể khinh thường được.

Trong nội tâm của gã đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể nào có được một chút thông tin gì về đối phương cả, bằng cách làm việc của gã từ trước đến nay làm sao có thể đứng nói chuyện dông dài từ nãy tới giờ được.

Cùng cảm thấy sợ hãi như gã còn có ba tên Thông Huyền cảnh khác.

Long Ế cùng Long Ngân Thiền đã dùng cột sáng trắng bao phủ để thoát thân nên đã tránh khỏi được sự truy đuổi từ những sợi tơ tím, đang định đến trợ giúp mấy tên tộc nhân Thiên Tượng cảnh thì bỗng xuất hiện một người này nên cũng đành ngừng lại quan sát.



Hai người quay sang nhìn nhau, trong mắt còn hiện lên vẻ khiếp sợ, chỉ dám lặng yên quan sát bóng người màu xanh mà không dám thở mạnh.

Ở phía đằng xa Hoàng Phủ Vũ Khuê cũng giật nảy mình, nhưng trên mặt cũng thả lỏng ra, nội tâm lại cảm thấy rất thoải mái.

Bóng người màu xanh cũng không thèm trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Chiêm Thiên mà chỉ mỉm cười.

Sau một khắc, một bóng kiếm màu vàng kim bắn ra mà không hề báo trước, nó nhanh chóng xuyên thủng qua trung tâm của màn chắn màu trắng. Những nơi mà bóng kiếm đi qua cột sáng màu trắng giống như tuyết tan vào mùa xuân liên tục biến mất, rồi từ từ hiện ra một đại đỉnh màu tím.



Bóng kiếm vẫn tiếp tục vượt qua đại đỉnh rồi “Phanh” một tiếng, vòng xoáy trắng do viên châu biến thành đã bị đục một lỗ thủng sau đó liền biến mất vào hư không.

Trước mắt Hoàng Phủ Chiêm Thiên hiện lên một bóng kiếm màu vàng kim đang chém thẳng về phía gã.



Hoàng Phủ Chiêm Thiên rùng mình, gã đang khiếp sợ vì tốc độ quá nhanh của bóng kiếm. Nhưng phản ứng của hắn cũng không hề chậm nên vội vàng tế ra một tấm chắn xám. Tấm chắn nhanh bóng biến lớn mà che chắn trước người gã.



Từng phù văn đen nhánh tuôn ra từ tấm chắn, chúng hóa thành những luồng khí lạnh cuồn cuộn rồi ngưng tụ thành một tấm thuẫn màu đen.

Trên người của gã của tỏa ra ma khí hừng hực, từng luồng phù văn nhanh chóng biến hóa thành một bộ chiến giáp đen tuyền.

Cũng đúng lúc này một màn quỷ dị xuất hiện.


Bóng kiếm màu vàng kim khi đến gần tấm chắn liền biến mất, từ chỗ đó lại phân ra làm hai, làm bốn.. nhanh chóng phân thành mấy chục sợi tơ màu vàng nhạt.

Vang lên một âm thanh phá không!


Những tơ vàng giăng kín trời như những mũi tên bắn đến tấm thuẫn màu đen.



Khi những sợi tơ bắt đầu chạm vào tấm thuẫn màu đen thì bất ngờ xảy ra, bên ngoài tấm thuẫn màu đen giống như không hề tồn tại để mặc những sợi tơ vàng xuyên qua.

Mặt Hoàng Phủ Chiêm Thiên không còn chút huyết sắc, cả cuộc đời gã chưa bao giờ kinh hoàng đến vậy, thân hình đang lắc lư muốn trốn chạy. Nhưng đã quá muộn, những sợi tơ vàng đã đến gần nhanh như chớp, với khoảng cách trong gang tấc mà muốn chạy trốn đã không còn kịp nữa rồi. Những sợi tơ bỗng nhiên rung rung, bỗng chốc hóa thành những tia kiếm màu vàng kim, giống như là những viên đạn đang bắn phá. Bộ áo giáp màu đen giờ đây lại giống như tờ giấy bị những tia kiếm xuyên qua. Một vị Thông Huyền cảnh đại năng của Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều nhanh chóng bị bắn thành trăm ngàn lỗ thủng.

“Không! Triệu… Bệ hạ, ta đã biết sai rồi, nhanh.. nhanh.. xin người bảo hắn…”

Khuôn mặt của Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã tuyệt vọng đến cực độ, gã không cam lòng chịu chết mà nhanh chóng cầu xin.



Đến lúc này, gã đã rõ một điều đó là đối phương vì Triệu Thiên Dĩnh mà đến.


Nhưng lời của gã còn chưa kết thúc thì một tiếng “Xùy~~” vang lên, cả người Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã bị những sợi tơ vàng chém thành vô số đoạn, máu thịt cùng với nội tạng bắn tung tóe khắp nơi, một mùi máu tanh nhanh chóng tản ra bốn phía khiến ai ngửi thấy đều cảm thấy rất buồn nôn.


Vào cùng một lúc, bóng người màu xanh nâng một cánh tay lên, đánh ra một chưởng.

Một loạt những âm thanh “ ầm ầm” vang lên!

Từng tia sét ngũ sắc nhỏ từ lòng bàn tay người đó bắn ra rồi nhanh chóng hóa thành một lưới điện thật lớn bao trùm tất cả những nơi máu thịt bắn ra. Từng tiếng “Xuy xuy” vang lên, mọi thứ đều bị lưới điện đốt thành những làn khói xanh.



Những sợi tơ vàng dần dần tiêu tán sau đó lại biến lại thành một bóng kiếm màu vàng kim, nó cùng với lưới điện ngũ sắc nhanh chóng bay trở về bên trong bóng người màu xanh.



Từ lúc bóng người màu xanh ra tay cho đến khi Hoàng Phủ Chiêm Thiên tan thành mây khói chỉ là khoảng ba bốn lần hít thở mà thôi, một Thông Huyền đại năng tung hoành ở Vạn Ma Đại Lục cả mấy vạn năm lại biến mất dễ dàng như vậy, đến cả xương cốt bột phấn cũng không còn lại chút nào.


Long Ế, Long Ngân Thiền cùng người của Long gia mặt cắt không còn một giọt máu, kể cả Hoàng Phủ Vũ Khuê cũng kinh hãi cực độ.

Phải nói rằng trong số các Thông Huyền đại năng ở đây, thì tu vi và thực lực mạnh nhất chính là Hoàng Phủ Chiêm Thiên, nhưng mà trước bóng người màu xanh này đều không thể đỡ nổi một đòn, giờ đây mọi người còn lại thì sẽ ra sao?



Những Tộc nhân Thiên Tượng cảnh của Long gia đang chiến đấu với Ma Yểm Vệ cũng đã nhanh chóng dừng tay. Ma Yểm Vệ tập trung ngay tại bên cạnh Triệu Thiên Dĩnh, còn những tộc nhân Long gia kia giờ đây đang đứng chết lặng một chỗ.



Trước màn chiến đấu nhanh chóng này làm cho Triệu Thiên Dĩnh không thể nào tin nổi, nhưng sau đó ngay tức khắc nàng lại vui sướng vô cùng.



Nàng không biết bóng người màu xanh kia là ai? Nhưng từ giọng nói đến hành động của đối phương thì chắc chắn sẽ đứng ở phía mình rồi.

Nhưng mà những người còn lại không thể vui mừng được như nàng. Trước đó không lâu bọn chúng còn hùng hổ dọa nạt ép Triệu Thiên Dĩnh thoái vị cơ mà.

Triệu Thiên Dĩnh giơ một tay lên, một làn hào quang màu trắng hiện ra ngay lập tức thu đại đỉnh màu tím trở về.



Nàng đang muốn nói câu gì thì đã thấy bóng người màu xanh quay sang phía Long Ế mà nói : “Long gia chủ, niệm tình ngươi bị Hoàng Phủ Chiêm Thiên đầu độc, mà năm xưa cũng góp không ít lực lượng giúp bình định phản quân, chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”


Long Ế liền run rẩy, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, từng ánh sáng màu vàng kim trên người nhấp nháy liên tục, gã nhanh chóng tế ra bảy tám kiện pháp bảo đem thân thể mình ẩn nấp vào bên trong.



Lời vừa dứt, một tia kiếm quang màu xanh lam bắn ra, cũng như bóng kiếm màu vàng nó cũng xuất hiện rồi lóe lên một cái rồi biến mất.



Cùng lúc đó trên đầu Long Ế liền chấn động, một kiếm quang màu lam hơn trăm trượng hiện ra đang chém mạnh xuống đầu gã. Khi vừa chém đến nửa đường, kiếm quang lại nhanh chóng bắn ra từng sợi tơ kiếm khí màu lam cuốn về phía Long Ế, nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn gã vào bên trong.


Long Ế rất sợ hãi, tấm gương của Hoàng Phủ Chiêm Thiên vẫn còn trước mắt, gã không hề do dự mà nhanh chóng vận dụng pháp quyết, bảy tám kiện pháp bảo xung quanh bỗng tỏa ra hào quang sáng chói phát ra một luồng sáng loang lổ năm màu.

Nhưng mà trước mặt những sợi tơ kiếm này thì số pháp bảo kia không khác gì đống sắt vụn, vừa chạm phát liền vỡ nát.



“Ba ba ba” những âm thanh vỡ vụn truyền ra, bảy tám kiện pháp bảo quanh người của Long Ế bị tơ kiếm xuyên thủng hóa thành từng mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi. Long Ế không thể tin nổi, trên mặt chỉ còn biết cười thảm.



Những kiện Ma bảo mà gã lấy làm tự hào thế mà đều bị một kiếm của đối phương hủy mất, trước khi chịu chết gã vẫn cố nói: “Toàn bộ việc này là do lòng tham của ta, một mình ta xin gánh chịu, mong rằng tiền bối khoan hồng độ lượng tha cho tộc nhân của ta.” Lời vừa dứt, ngàn vạn tơ kiếm như mưa ào ào cuốn tới gã. Nhưng mà ngay khi những tơ kiếm này đụng vào người gã thì bỗng nhiên đổi hướng. Vô số tơ kiếm lập tức quay về bên trong kiếm quang màu lam.



Long Ế trợn tròn mắt không thể tin nổi, gã không ngờ rằng mình vẫn còn sống.



Vào lúc này kiếm quang màu lam trên không như độc xà phun nọc lóe lên một cái. Long Ế cảm thấy bên vai trái của mình mát lạnh, gã đã bị chặt đứt một cánh tay, khi cánh tay rơi xuống thì bị đông kết lại thành một khối băng. Long Ế kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lấy tay kia che lại vết thương rồi lui lại phía sau, sắc mặt trở nên trắng nhợt nhưng trong lòng lại mừng thầm. Xem như mình đã giữ lại được cái mạng này rồi.



Những việc vừa mới phát sinh đều nhanh như chớp, tộc nhân của Long gia chỉ thấy được ánh sáng màu vàng hiện lên rồi sau đó một cánh tay của Long Ế bỗng nhiên bị chém đứt, tất cả đều giật mình sợ hãi. Trước sự uy nghiêm của bóng người màu xanh ai cũng không dám cử động.



Thực lực của bóng người màu xanh bày ra quả là cực kỳ khủng bố, chỉ sợ là nếu đối phương muốn giết hết tất cả mọi người ở đây chỉ cần nhấc một ngón tay mà thôi.



“Các ngươi mưu đồ phản nghịch, tội vốn không thể tha thứ, nhưng giờ đây kẻ cầm đầu là Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã đền tội ác, ta cũng không muốn đại khai sát giới, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.”



Ngay trong lúc mọi người đang sợ hãi thì bóng người màu xanh lại nhẹ nhàng nói ra. Giọng của hắn tuy không lớn nhưng ai ai đều nghe được rõ ràng, giống như nghe thấy tiếng của trời, vốn đã tuyệt vọng giờ lại lóe lên một tia hy vọng.[/noguest]
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top