Sùng A Xĩn
Phàm Nhân
Bây giờ phải chịu cảnh sống chung với những truyện yy, bá đạo, thiên chi kiêu tử...
Đậu xanh biết làm gì hơn, quay lại đọc truyện Việt
Đậu xanh biết làm gì hơn, quay lại đọc truyện Việt
Nói chung chỉ có thể gọi là đại diện tiêu biểu
Cứ có 1 bộ nào đọc kết kết 1 tí thì y rằng đầu voi đuôi chuột hoặc thái giám. PNTT, MHK, TGTC, GT... đều vậy, dù có viết thế nào thì cứ vẫn nhang nhác cái khung giống nhau, vẫn cứ 'người không vì mình trời tru đất diệt' làm cho cái chữ 'Hiệp' lu mờ nhiều quá. Đọc mà nhiều khi cảm thấy nvc hay thằng ma đầu cũng giống nhau quá, động vào cái là chém là giết, là mình phải hơn người mình mới thỏa mãn. Bỏ thời gian đọc cả ngàn chương nhưng đọng lại chẳng đáng bao nhiêu![]()
Truyện bây giờ hao hao nhau cả.Thằng main đi tới đâu thì viết tình tiết tới đó,chả có nút chả có thắt gì cả.Nhảy vào cái vipvd coi thử mấy truyện top bxh thì nhận ra 1 điều : truyện càng yy tự sướng thì càng top cao =.=.Từ đó tới giờ coi mấy bộ tiên hiệp hiện đại thì khá thích tác giả Vô Tội.Mỗi tội truyện của ổng khá thì khá thật nhưng mỗi bộ có 1 or 2 chương làm mình ức chế cực làm mình drop luôn.Như bộ thông thiên chi lộ nửa đầu cũng yy tự sướng,dc cái đọc cực hài cười ngặt nhưng từ đoạn fxxx đệ nhất mỹ nữ Thủy Linh Nhi là bắt đẩu nhảm.
Bộ La Phù của ổng hình như cổ điển tiên hiệp nhưng đọc thích cực,tình tiết bối cảnh đầu truyện đều ảnh hưởng tới cuối truyện,có tình tiết quá khứ hậu quả từ qúa khứ ảnh hưởng tới,rồi âm mưu cao tầng ảnh hưởng tới toàn bộ tu chân giới mỗi tội không gian truyện ko phải quá lớn.Có cả nội chiến bên địch rồi cùng nhau chống lại họa.Chứ éo phải như tiên hiệp hiện đại giờ,mỗi lần vào tỏa thành mới thể nào cũng có đứa nhìn đểu,trấn lột rồi nào là "gia tộc ta ko sử dụng dc thì phải diệt trừ ngay để tránh hậu họa" => blabla => kết quả thằng main giả trư ăn thịt hổ diệt tộc thằng đó.Tiên hiệp giờ thằng main nào cũng phải thế này : công pháp đánh vượt mấy cấp,công pháp che giấu cảnh giới và công pháp nhìn dc cảnh giới của ng khác.Từ đầu tới cuối chỉ là : "giả trư ăn thịt hổ" Mà chả hiểu thiên tài trăm ngàn năm khó gặp trong truyện ngoài thằng main thì toàn thấy ng u ko thể tả:26: có điều bộ La Phù có mấy đoạn thằng main hổ báo thấy ớn : gì mà toàn "làm việc theo bản tâm" rồi hổ báo náo luận cả lên ảnh hưởng tới môn phái.Làm việc chả bao giờ suy nghĩ cặn kẽ.Hữu dũng vô mưu thế mà toàn ăn man win :21:
Bộ Tiên Ma Biến đang dịch thì cũng oke nhưng mới bắt đầu vào thấy dị năng của anh main bá đạo quá,chả thèm đọc luôn.Gì mà mỗi ngày có thể sử dụng 1 lần,hét "trở về" là quay ngược lại quá khứ 10 phút.Nên đi đâu cũng hổ báo rồi quay ngược lại
Hiện đang đọc cổ tiên hiệp Ma Kiếm Lục,lâu lâu đổi gió thấy hay phết.
Bộ Linh Vực đang đọc chưa thấy gì đặc biệt nhưng vẫn chưa thấy thằng main yy tự sướng hổ báo nên ko ác cảm.Chứ đọc nhiều bộ có anh main nhảm hết sức,nhiều cái chỉ cần khôn khéo 1 xíu là giải quyết rắc rối như bình thường,thế mà đi đâu cũng gặp cái ko thích 1 xíu là chửi vào mặt người ta : "Cút" "Biến" "Ko có hứng thú.Về đi" mặc dù ng ta đề nghị rất lịch sự.Nói thế thì ng ta chả ác cảm cho mà gây sự.Xong lại nêu lý lẽ "ng ko đụng ta ta ko đụng ng" blabla => diệt tộc nó luôn :18:
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản