[Truyện ngắn ngắn] Loại người nào tuyệt đối không thể thành đạt?

Status
Not open for further replies.

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Trân trọng gửi tới mọi người bản dịch của bạn bubuchenchen

Loại người nào tuyệt đối không thể thành đạt?
Tác giả: 小小 Z
Người dich: bubuchenchen

Lúc còn nhỏ, ông bị một bệnh nặng. Mặc dù tính mạng an toàn nhưng không may bị liệt hai chân. Cha ông là cán bộ bưu điện nên khi ông vừa tốt nghiệp đã thu xếp cho ông một công việc phù hợp với đôi chân của ông ở đó. Tiền lương và các khoản tiền thưởng khác thì vẫn như các đồng nghiệp khác.

Một người tàn tật như ông có được công việc như vậy đáng ra phải thỏa mãn lắm nhưng làm được ba năm thì ông xin nghỉ việc. Bởi vì, ông luôn nhận được ánh mắt không thiện cảm của đồng nghiệp, ngoài sự thương hại còn có cả sự khinh thường. Lòng tự ái của ông nổi lên mặc cho cha bạt tai, mẹ khóc nức nở cầu xin cũng không thể ngăn cản ông.

Việc đầu tiên mà ông làm sau khi nghỉ việc là mở một nhà sách nhỏ. Nhưng mở cửa chưa được nửa năm thì phải đóng cửa vì tòa nhà ông thuê bị thành phố phá đi xây mới. Sau đó, ông hợp tác với một người bạn mở một xưởng in ấn nhưng bị bạn lừa nên buộc phải đóng cửa sau một năm hoạt động. Hai lần làm ăn thất bại, ông nợ nần chồng chất. Cha, mẹ và bạn bè khuyên rằng người tàn tật như ông nên tự hài lòng với bản thân không nên ganh đua với người khác làm gì; nhiều người tay chân lành lặn ra ngoài làm ăn còn sứt đầu chảy máu nói chi người như ông. Cha đề nghị hay ông về lại chỗ cũ làm.

Nhưng ông vẫn không nản chí, rút kinh nghiệm hai lần thất bại trước lần này ông mở nhà hàng kinh doanh ăn uống. Sau một năm, nhà hành của ông thu về khoản lợi nhuận 2 vạn tệ, ông mở thêm hai chi nhánh khác nữa. Mười năm sau, hệ thống nhà hàng của ông không ngừng phát triển, các chi nhánh mở ra càng ngày càng trên nhiều khắp thành phố. Ông giờ đây không những là doanh nhân thành đạt mà còn lấy được vợ đẹp, tài giỏi.

Có người hỏi ông về kinh nghiệm thành công, ông nói: “Tôi không thể nói làm thế nào mới có thể thành đạt, nhưng tôi biết loại người tuyệt đối không thể thành đạt: người tự hài lòng với bản thân mình. Bởi vì, nếu người khác hài lòng về bạn, bạn đừng bận tâm nhưng nếu mình tự hài lòng với bản thân mình, bạn sẽ trở nên yếu đuối mất đi động lực phấn đấu, thành công tuyệt đối sẽ không đến”


Code:
    哪种人绝不能成功?

    时间:2013-05-11 18:56 作者: 小小 Z 点击: 次

    幼年时他患了一场大病. 后来命虽保住了, 但下肢却瘫痪了. 他的父亲是邮局干部, 在他中学毕业后设法在邮局给他安排了一份可以坐着不动的工作, 工资及各种福利待遇都与常人无异.

    在这个岗位上, 他干了 3 年. 按说, 一个重残的人, 能有一份这样安稳有保障的工作, 应该十分满足了, 但他却辞职了, 因为他在人们的眼光中, 不但看到了同情. 更看到了怜悯还有不屑. 他的自尊心在这种目光中一次次被刺伤, 所以纵是父亲的耳光和母亲的哭求也没能阻止他.

    辞职后他先是开了一间小书店, 但不到半年时间便因城市改造房屋拆迁而不得不关门. 之后, 他又与人合办了一家小印刷厂, 但这也仅仅维持了一年多, 便因合伙人背信弃义而倒闭. 两次经商都没成功, 而且还债台高筑, 这时他的父母和朋友们又来劝他, 说你一个残疾人, 就别瞎折腾了, 多少手脚好的人还碰得头破血流呢, 何况你! 父亲劝他还是老老实实回邮局上班算了.

    但他没有回头, 又选择了开饭店. 这次他吸取前两次的教训. 一年下来, 小饭店竞赢利两万多元, 于是他又开了两家连锁店. 10 年之后, 他的连锁饭店不但在他居住的城市生根开花, 而且还不断在周边的大小城市一间间开张. 他自然也就成了事业成功的老板, 而且娶了位漂亮能干的姑娘.

    有人问他成功的经验, 他说: "我不能说清楚怎样才能成功, 但我却知道有一种人绝不能成功: 同情自己的人. 因为, 别人同情你不要紧, 若自己同情自己, 就会成为懦夫, 失去奋斗的动力, 成功也就绝不可能."

Na chủng nhân tuyệt bất năng thành công?

Thì gian:2013-05-11 18:56 tác giả: tiểu tiểu Z điểm kích: thứ

Ấu niên thì tha hoạn liễu nhất tràng đại bệnh. Hậu lai mệnh tuy bảo trụ liễu, đãn hạ chi khước than hoán liễu. Tha đích phụ thân thị bưu cục kiền bộ, tại tha trung học tất nghiệp hậu thiết pháp tại bưu cục cấp tha an bài liễu nhất phân khả dĩ tọa trứ bất động đích công tác, công t.ư cập các chủng phúc lợi đãi ngộ đô dữ thường nhân vô dị.

Tại giá cá cương vị thượng, tha kiền liễu 3 niên. Án thuyết, nhất cá trọng tàn đích nhân, năng hữu nhất phân giá dạng an ổn hữu bảo chướng đích công tác, ứng cai thập phân mãn túc liễu, đãn tha khước từ chức liễu, nhân vi tha tại nhân môn đích nhãn quang trung, bất đãn khán đáo liễu đồng tình. Canh khán đáo liễu liên mẫn hoàn hữu bất tiết. Tha đích tự tôn tâm tại giá chủng mục quang trung nhất thứ thứ bị thứ thương, sở dĩ túng thị phụ thân đích nhĩ quang hòa mẫu thân đích khốc cầu dã một năng trở chỉ tha.

Từ chức hậu tha tiên thị khai liễu nhất gian tiểu thư điếm, đãn bất đáo bán niên thì gian tiện nhân thành thị cải tạo phòng ốc sách thiên nhi bất đắc bất quan môn. Chi hậu, tha hựu dữ nhân hợp bạn liễu nhất gia tiểu ấn xoát hán, đãn giá dã cận cận duy trì liễu nhất niên đa, tiện nhân hợp hỏa nhân bối tín khí nghĩa nhi đảo bế. Lưỡng thứ kinh thương đô một thành công, nhi thả hoàn trái thai cao trúc, giá thì tha đích phụ mẫu hòa bằng hữu môn hựu lai khuyến tha, thuyết nhĩ nhất cá tàn tật nhân, tựu biệt hạt chiết đằng liễu, đa thiểu thủ cước hảo đích nhân hoàn bính đắc đầu phá huyết lưu ni, hà huống nhĩ! Phụ thân khuyến tha hoàn thị lão lão thực thực hồi bưu cục thượng ban toán liễu.

Đãn tha một hữu hồi đầu, hựu tuyển trạch liễu khai phạn điếm. Giá thứ tha hấp thủ tiền lưỡng thứ đích giáo huấn. Nhất niên hạ lai, tiểu phạn điếm cạnh doanh lợi lưỡng vạn đa nguyên, vu thị tha hựu khai liễu lưỡng gia liên tỏa điếm. 10 niên chi hậu, tha đích liên tỏa phạn điếm bất đãn tại tha cư trụ đích thành thị sinh căn khai hoa, nhi thả hoàn bất đoạn tại chu biên đích đại tiểu thành thị nhất gian gian khai trương. Tha tự nhiên dã tựu thành liễu sự nghiệp thành công đích lão bản, nhi thả thú liễu vị phiêu lượng năng kiền đích cô nương.

Hữu nhân vấn tha thành công đích kinh nghiệm, tha thuyết: "Ngã bất năng thuyết thanh sở chẩm dạng tài năng thành công, đãn ngã khước tri đạo hữu nhất chủng nhân tuyệt bất năng thành công: đồng tình tự kỷ đích nhân. Nhân vi, biệt nhân đồng tình nhĩ bất yếu khẩn, nhược tự kỷ đồng tình tự kỷ, tựu hội thành vi nọa phu, thất khứ phấn đấu đích động lực, thành công dã tựu tuyệt bất khả năng."

Loại người như vậy tuyệt không có thể thành công?

Thời gian:2013-05-11 18:56 tác giả: nho nhỏ Z điểm kích: lần

Khi còn nhỏ hắn hoạn liễu một cuộc bệnh nặng. Sau lại mạng mặc dù bảo vệ, nhưng chi dưới nhưng tê liệt liễu. Phụ thân của hắn là bưu cục cán bộ, khi hắn trung học sau khi tốt nghiệp nghĩ cách ở bưu cục cho hắn an bài một phần có thể ngồi bất động công việc, tiền lương kịp các loại phúc lợi đãi ngộ cũng cùng thường nhân không khác.

Ở nơi này trên cương vị, hắn làm 3 năm. Lẽ ra, một nặng tàn người, có thể có một phần như vậy an ổn có bảo đảm công việc, hẳn là hết sức thỏa mãn, nhưng hắn vẫn từ chức rồi, bởi vì hắn ở mọi người trong ánh mắt, chẳng những thấy được đồng tình. Hơn thấy được thương hại còn có khinh thường. Tự ái của hắn tâm ở loại trong ánh mắt này lần lượt bị đâm bị thương, cho nên tuy là phụ thân bạt tai cùng mẫu thân khóc cầu cũng không thể ngăn cản hắn.

Từ chức sau hắn đầu tiên là mở ra một gian sách nhỏ phòng trọ, nhưng chưa tới nửa năm thời gian vốn nhờ thành thị cải tạo phòng ốc phá bỏ và dời đi nơi khác mà phải đóng cửa. Sau, hắn lại cùng người hợp tác liễu một nhà tiểu in ấn hán, nhưng điều này cũng chỉ có duy trì hơn một năm, vốn nhờ phía đối tác bội bạc mà đóng cửa. Hai lần buôn bán cũng không thành công, hơn nữa còn nợ nần chồng chất, lúc này cha mẹ hắn cùng các bằng hữu lại tới khuyên hắn, nói ngươi một người tàn tật, cũng đừng mò mẫm giằng co, bao nhiêu tay chân người tốt còn đụng đến bể đầu chảy máu đâu rồi, huống chi ngươi! Phụ thân khuyên hắn hay là đàng hoàng trở về bưu cục đi làm tính .

Nhưng hắn không quay đầu lại, vừa lựa chọn ăn cơm phòng trọ. Lần này hắn hút lấy hai lần trước dạy dỗ. Một năm trôi qua, tiểu tiệm cơm cạnh doanh lợi hơn hai vạn nguyên, cho nên hắn vừa mở ra hai nhà đại lí. 10 năm sau, hắn liên tỏa tiệm cơm chẳng những khi hắn ở lại thành thị mọc rể nở hoa, hơn nữa còn không ngừng ở quanh thân đại tiểu thành thị từng gian khai trương. Hắn tự nhiên cũng đã thành sự nghiệp thành công lão bản, hơn nữa cưới vị xinh đẹp có khả năng cô nương.

Có người hỏi hắn thành công kinh nghiệm, hắn nói: "Ta không thể nói rõ ràng như thế nào mới có thể thành công, nhưng ta biết có một loại người tuyệt không có thể thành công: đồng tình người của mình. Bởi vì, người khác đồng tình ngươi không cần gấp gáp, nếu mình đồng tình mình, sẽ trở thành chết nhát, mất đi phấn đấu động lực, thành công cũng là tuyệt đối không thể có thể."
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Đọc xong thấy nó miễn cưỡng quá, cứ như mấy đứa ca sĩ kể về đời mình khổ thế này, vất vả thế kia. Trong khi bố làm giám đốc, cấp 3 đã chạy mazda vậy.

Nếu ai cũng bỏ việc rồi tìm cách kinh doanh thế này thì loạn. Một phút dỗi hờn đã ra đi mà làm đc việc lớn, ý chí này nọ... chậc!
Mặt dày đồng nghĩa với tâm ma, đúng là trên đời này chả ai tu tiên đc.
 

vutrung

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Bình loạn :)


Thành công và thất bại, hai ẩn số đánh đổi bằng mồ hôi, nươ'c mắt và những tiếng thở dài câm lặng trong đêm.

Giả sử như "ông" không thành công trong quán ăn, rồi lại tiếp tục thất bại trong những lần kế tiếp cho đến khi không còn gì để tiếp tục nữa, kể cả sức lực. Thì sao?

Tiền bạc không là gì cả, cho đê'n khi ta không còn nó nữa. Nợ tiền người khác, không chỉ tiền, mà còn cả nhân tình trong ấỵ Và cho dù ta có rất nhiều bạn bè, người thân, sự cưu mang nào cũng có giới hạn của nó, và chúng sẽ kết thúc một ngày nào đó, nếu ta vẫn tiếp tục thất bại. Năm tháng qua đi, mọi người quanh ta hạnh phúc bước tới những tương lai rực rở. Còn ta? Ánh sáng hy vọng cuối đường hầm là ngọn đèn của đoàn tàu hỏa đang lao đến. Tuổi trẻ vô tình đi qua. Mỗi một lần thâ't bại, mỗi một ngày đi qua, ta phải đối mặt với sự lựa chọn tiê'n bước trên con đường vô định, hoặc là trở về với cuộc đời tầm thường nhưng cũng không giông tố. Nê'u không, cuộc đời sẽ giúp ta làm chuyện ấỵ Và ta sẽ phải làm lại từ đầu khi đã quá muộn để làm lại từ đầu.

Như thê' đâ'ỵ Đồng tiền nào cũng có hai mặt của nó. Đời cho ta những quân bài, ta làm kẻ đánh đổ ước đỏ đen. Đôi khi ăn, nhưng lắm lúc lại thua cả những gì không thể mất. Như Tô' Như tiên sinh của hai trăm năm trươ'c: "Đoạn trường ai có qua cầu mới haỵ" :)
 

css

Phàm Nhân
Ngọc
38,50
Tu vi
0,00
úp tiếp...

Truyện ngắn này chỉ muốn nói, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không nên từ bỏ hy vọng, kể cả là ánh sáng le lói cuối đường hầm lại là ngọn đèn của tàu hỏa đang lao đến.

Vì nếu ta để mặc cho nó cán qua thì chắc chắn ta sẽ chết, nhưng nếu ta cố gắng bước qua, có thể ta sẽ không chết. Người ta nói "suy nghĩ tạo nên số phận" kể cả trong đo đen, vì quyết định chọn cửa nào là do ta quyết định và quyết định đó sẽ đưa đến thắng thua, thành bại.


Cho nên trong cuộc sống đừng bao giờ tự cho mình là đủ, đều này chứng tỏ mình không còn phải lựa chọn hay suy nghĩ gì nữa. Mà những người như vậy thì chắc chắn không thể thành công, nếu đã thành công rồi, thì cũng sẽ sụp đỗ. Và những người như vậy,xứng đáng để đoàn tàu cán quá.:dead:
 

Shady

Phàm Nhân
Ngọc
-344,00
Tu vi
0,00
Xin phép góp một chưng nhé...

Theo ta nghỉ thì đây là sự mâu thuẩn của 2 quan niệm sống .

Quan niệm 1 : Biết đủ là đủ, đợi đủ bao giờ mới đủ?
Biết nhàn là nhàn, đợi nhàn bao giờ mới nhàn?
( Nguyễn Công Trứ )

Quan niệm 2 :Nhân vật trong truyện thấy được vấn đề là : Nếu ta có lý tưởng và có sức lực thì tại sao phải sống nương nhờ vào sự thương hại của người khác?.Hảy tận nhân lực cái đã.Thành bại tính sau . Chúng ta đang sống trong một thế giới cạnh tranh dữ dội, và mọi người hầu như chạy đua rất nhanh hàng ngày. Nếu ta sống đủ sống nhàn thì có lẽ là chúng ta thì vui, nhưng con cái ta và các thế hệ sau này có thể bị bỏ lại sau vì thiếu rất nhiều cơ hội giáo dục trong đời, và nếu nhiều người trong quốc gia không chạy nước rút hàng ngày thì quốc gia sẽ nghèo đói, và sẽ bị các nước khác chà đạp xâm lấn. Trên trường chính trị thế giới, nghèo là một cái tội, người nghèo nước nghèo thì thường bị hiếp đáp.

Kết luận vui : Biển khổ mênh mông,ai bơi không qua sẽ chết đuối.nhưng bơi qua đươc, rồi cũng đuối chết .
 

Phượng Vũ

van-hoa-coc-chu
Nhập Thế Hoá Phàm
Đó là bài học về sự BẰNG LÒNG và ĐÁNH ĐỔI.

Cũng như câu chuyện về những con đường.

Có những con đường bằng phẳng, êm ái, không quanh co đèo dốc, không gai góc đá sỏi. Người chọn đi con đường ấy, cả đời bình yên và lặng lẽ.

Cũng có những con đường dốc cao lên, trải đầy gai và đá hộc. Người chọn đi con đường này, có người ngã xuống, có người trượt dài, cũng có người sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm. Còn người vượt qua, đi hết con dốc ấy, là ĐỈNH CAO. Thế nhưng khi lên tới đỉnh cao rồi, người ta lại sẽ nhìn thấy những đỉnh cao hơn. Và thế là cả cuộc đời, họ chỉ luôn nhìn về phía trước và chinh phục những đỉnh cao. Đó lại là một bi kịch.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top