Phần 4: Mong các sư huynh nhận xét vì phần này hơi nhiều từ lặp..
Mạc Vấn cõng Tiểu Địch trên lưng rồi cùng Nguyệt tạo thành một nhóm tiến về Danh kiếm sơn trang, trên đường đi không gặp phải nguy hiểm. Có lẽ do Sơn trang có diện tích quá rộng lớn cho nên mấy ngàn người tiến vào hay đi ra vẫn không gây lên động tĩnh gì quá lớn, cũng làm cho bất kỳ người nào cảm thấy kinh động mà xuất hiện.
Dựa theo lời Tiểu Ngải trước khi chết, mọi người đã tìm được dấu hiệu của Dục kiếm môn do hắn để lại tại hòn đảo phía bắc trong rừng rậm. Mọi người căn cứ theo dấu hiệu mà thuận lợi tìm ra một chiếc thuyền buồm nhỏ có buộc hai mái chèo, dài không đến hai trượng, nhưng nếu hai ba người ngồi thì vẫn thoải mái.
Đem Tiểu Ngải giao cho Nguyệt, Mạc Vấn lại một lần nữa trở thành người phải làm việc, hắn đem chiếc thuyền nhỏ thả xuống nước. Do nơi này cách mép nước một đoạn tương đối xa, nên khi Mạc Vấn đem thuyền thả xuống nước thì hắn đã cảm thấy khá là mệt mỏi.
Mạc Vấn cùng Nguyệt chia ra ngồi hai bên trái phải dưới cuối thuyền, mỗi người sử dụng một mái chèo, dùng sức quạt ra một cái. Chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lao về phía trước, dần dần rời xa bờ.
Nhìn thấy hòn đảo dần dần mơ hồ giữa bóng đêm, Mạc Vấn đột nhiên mở miệng: “Tu vi đạt tới Kiếm mạch dường như có thể Ngự kiếm phi hành, Hoa Thiên Phong trên đảo đã thiêu hủy hết tất cả tàu thuyền, ngoài ra hắn còn gọi lên bầy cá yêu thú trong hồ, nhưng lại không phong tỏa không trung, vì sao ngươi không trực tiếp Ngự kiếm mà bay đi?”.
Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: “Ngươi cho rằng chúng ta là Tiên nhân sao? Tuy cảnh giới Kiếm Mạch có thể Ngự kiếm bay lên, nhưng tu vi có hạn, kiếm khí cũng không thể chống đỡ được bao lâu, chúng ta chỉ mới tiến vào cấp bậc Linh kiếm sư Kiếm mạch sơ kỳ, phi hành trong một hai dặm là đã tiêu hao hết sạch kiếm khí rồi. Khoảng cách từ hòn đảo đến bờ ít nhất cũng ba bốn mươi dặm, chỉ sợ chưa bay đến nơi đã đã bị bầy cá yêu thú xé xác ăn thịt.”
“Nếu nói như vậy thì tu vi càng cao tương đương với khoảng cách phi hành cũng càng xa, như vậy việc Ngự kiếm ngàn dặm cũng không phải chỉ là thần thoại trong truyền thuyết.” Mạc Vấn đối với Ngự kiếm phi hành vẫn thực sự nghĩ tới.
Nguyệt nhẹ gật đầu: “Cái này là tự nhiên, nếu như có thể ngưng tụ ra Kiếm cương bổn mạng thì có thể Ngự kiếm trăm dặm cũng là điều dễ dàng, rồi có thể đạt tới Thanh minh. Mà ngưng luyện ra Kiếm nguyên bổn mạng, Linh kiếm sẽ hoàn toàn hóa nhập vào bên trong Kiếm nguyên, có thể chính thức Lăng không mà đi, đối với khoảng cách ngàn dặm chỉ trong chớp mắt là tới.”
“Kiếm cương, kiếm nguyên..” Mạc Vấn dường như đang suy nghĩ điều gì, từ trong lời nói của Nguyệt đã đoán ra được tin tức của hai cấp bậc cảnh giới.
Hai người cũng không nói thêm một câu nào nữa, thời gian dần dần trôi qua, phía chân trời cũng đã hiện lên một tia ánh sáng báo hiệu cho màn đêm sắp hết. Dải đất màu đen phía chân trời dường như trở nên rõ ràng, hiện tại thuyền đã sắp tới bên bờ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, ba bóng dáng của chiếc thuyền lớn cũng xuất hiện trong tầm mắt, trên thuyền đều treo cờ của hoàng thất Triệu quốc, hiển nhiên là chiến thuyền của hoàng thất đang tuần tra trong hồ.
Gương mặt Nguyệt trở nên âm trầm: “Quả nhiên là Thiên la địa võng, nếu không phải do ngươi có dị số thì chỉ sợ ta vẫn không thể thoát khỏi Thái Hồ.”
Mạc Vấn không trả lời, Nguyệt nói rất đúng, nếu như hắn không có năng lượng đặc thù của Hỗn nguyên kiếm khí thì vết thương của Nguyệt cũng không có khả năng phục hồi nhanh như vậy. Đem dị chủng kiếm khí nhập vào cơ thể, hơn nữa bản chất so với bản thân kiếm khí còn cao hơn một tầng kiếm khí. Mặc dù Nguyệt có bí pháp cũng không phải dễ dàng có thể bức ra được, ngược lại sẽ để cho dị chủng kiếm khí ngưng lại trong cơ thể, khiến vết thương ngày càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí không khống chế được kiếm khí mà dẫn tới tẩu hỏa nhập ma rồi chết. Nếu không phải hắn có dị số thì chỉ sợ lúc này Nguyệt vẫn còn hấp hối bên trong căn hầm đá.
Phía xa trên lâu thuyền đã phát hiện bọn hắn ở trong chiếc thuyền nhỏ, ngay lập tức mũi thuyền đã quay về phía nơi này lao đến. Những bóng người nhẹ nhàng xuất hiện trên lâu thuyền, ngân quang lóng lánh trên tay, đó chính là vũ khí có kim loại phản quang.
Những chiếc chiến thuyền này dường như không cảm thấy nghi ngờ, chạy nhanh đến chiếc thuyền nhỏ rồi dừng lại cách hơn ngàn trượng liền bắt đầu tấn công.