Phần 5 đã xong, phần này nhiều đoạn khá khó, do lặp từ hơi nhiều:
Thiên tài địa bảo càng nhiều, tranh dành càng kich liệt, ngắn ngủi trong một ngày đã có hơn mười cuộc chém giết thảm thiết. Không cần hỏi cũng biết bọn hắn bị kéo vào trong vòng chém giết đó.
Người ngoài mà nhìn vào, thấy bên trong bọn hắn chỉ có hai gã Linh kiếm sư bát giai. Thực lực như vậy bên trong Mê Vụ Đầm Lầy này không có bao nhiêu uy hiếp. Hai tốp có Linh kiếm sư cửu giai vốn là người tọa trấn tại các thế gia, tưởng bọn hắn là quả hồng mền liền đến gây sự, kết quả không cần nói cũng biết. Mạc Vấn chỉ lấy của mỗi tên Linh kiếm sư cửu giai một cánh tay, chứ không giết chết.
Vào ban đêm, đám người Mạc Vấn nghỉ trại tại một nơi tạm gọi là khô ráo. Bởi vì ẩm ướt nên không có củi khô đốt lửa trại, bọn hắn chỉ có thể ăn một ít lương khô với nước mang theo bên người. Ngoài Mạc Vấn có kiếm nang ra, với những người còn lại đều là Linh kiếm sư cao giai của thế gia gia tộc, mang theo ít thức ăn nước uống cũng là một vấn đề.
Sau một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai bọn hắn lại tiếp tục lên đường. Trong đầm lầy đi lại khó khăn, mỗi một bước phải xem xét rõ ràng mặt đất. Vì thế nên cả ngày hôm qua, bọn hắn mới đi được ba mươi dặm đường. Mà bây giờ tiến vào càng lúc càng sâu, số Linh kiếm sư càng phân tán. Toàn bộ vùng Mê Vụ Đầm Lầy rộng lớn vô cùng, nên dù cả vạn người cùng tiến vào cũng không có bao nhiêu sóng gió. Bởi vậy ngày thứ hai bọn hắn rất ít phải đụng độ các nhóm khác, tránh được các xung đột không cần thiết, tốc độ đương nhiên nhanh hơn.
Đến buổi chiều, bọn hắn may mắn thu được ít thiên tài địa bảo, mỗi người đếu có một chút, nên tất cả đều vui mừng, cho rằng Mê Vụ Đầm Lầy này cũng không có đáng sợ như trong truyền thuyết, những bảo vật này có được quá dễ dàng.
“Ah…”
Một tiếng kêu thảm từ sâu trong sương mù đột nhiên vang lên, nghe không giống như có một cuộc chém giết xảy ra, mà giống như đối phương gặp phải gì đó vô cùng đáng sợ. Sau đó liên tiếp có những tiếng kêu vang lên, nhưng rất nhanh lại chìm xuống.
Liễu Diệc Nông cùng mười một tên cao giai Linh kiếm sư đưa mắt nhìn nhau, sự vui mừng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ngưng trọng vạn phần, nhìn về phía tiếng kêu vang lên.
Không lâu sau, từ ngoài trăm thước, một đạo thân ảnh đi ra từ trong sương mù. Đó là một con yêu thú nhìn giống như con sói, không lớn lắm, toàn thân màu đỏ máu, đến mắt nó cũng đỏ như hai giọt máu tươi, tràn ngập hung ác.
“Đây là yêu thú gì?”
Một gã Linh kiếm sư thất giai hít một hơi khí lạnh, hắn chưa bao giờ gặp yêu thú nào như vậy, hơn nữa trong Triệu quốc yêu thú chí cũng không có ghi lại. (phần chữ đỏ là tên một cuốn sách, bác mai xem em để thế có được không)
Liễu Diệc Nông nghĩ tới một lời đồn đại, sắc mặt lập tức trắng bệch, sợ hãi thốt: “Là Sát Linh! Sao có thể như vậy? Nó làm thế nào rời khỏi cực sát chi địa đên đây?