Ngồi đêm buồn, không biết làm gì, mình dịch từ phần 1 đến phần 5, tự nhận văn còn thô lậu, chưa thật hài hòa,mong ad góp ý chính xác để hoàn thiện tốt hơn :
“Đã xong.”
Mạc Vấn nhủ thầm, chỉ thấy thanh quang dưới chân lóe lên đã xuất hiện bên cạnh tên ngụy Linh Kiếm sư. Băng Vân kiếm hóa thành một đạo ô quang rồi biến mất.
Linh Kiếm lặng lẽ chém tên ngụy Kiếm Thánh thành hai đoạn, trên cổ y xuất hiện một vết thương nhỏ, máu huyết phun ra, đầu đã lìa khỏi cổ.
Chủ trận đã chết, kiếm trận Đại Bá Thăng Long dĩ nhiên bị phá. Mấy trăm tên Linh Kiếm sư bị phản phệ mà trọng thương, nằm la liệt dưới đất, miệng phun đầy máu.
Mạc Vấn thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về nơi Nguyệt đang giao tranh, sắc mặt biến đổi, Nguyệt đang rơi vào thế hạ phong, bị hai gã ngụy Kiếm Thánh dồn ép đến bên hồ, có lẽ sắp rơi vào trong hồ nước.
Ngay lập tức, Băng Vân kiếm rung lên, xuất chiêu “Phong thủy sinh khởi”, đem một gã ngụy Kiếm Thánh diệt sát. Mất đi một người, sức ép Nguyệt trở nên nhẹ nhàng hơn, liền đẩy lùi một tên ngụy Kiếm Thánh lùi xa mấy trượng, tự cứu mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Liếc nhìn Mạc Vấn, Nguyệt liền dốc toàn lực đối phó với tên Ngụy Kiếm Thánh, dù sao thị cũng là cấp bậc Kiếm Mạch sơ kỳ, tuy kinh mạch bị tổn thương còn chưa khỏi, chỉ phát huy được năm thành thực lực, nhưng để đối phó với một tên dựa vào ngoại lực để tăng tiến tu vi lên ngụy Kiếm Thánh thì vẫn dư sức. Dưới đợt tấn công điên cuồng, kiếm quang hộ thể tên ngụy Kiếm Thánh tan giã, bị một kiếm của Nguyệt giết chết.
Sau đó, hai người liên thủ chiến đấu với một gã ngụy Kiếm Thánh, chỉ thấy chưa đến mười hiệp đã diệt sát y. Không có người chủ trận,ba tòa Long Kiếm trận nhanh chóng tan rã, hơn nghìn Hoàng gia Kiếm Sư không còn tạo thành uy hiếp với hai người.
“Đi mau! Ta cảm giác có một khí tức cường đại đang xuất hiện ở gần đây!”
Thần sắc Nguyệt ngưng trọng, xuất hiện giữa bầy Hoàng gia Kiếm Sư, kiếm quang vung lên ở những nơi đi qua thì huyết nhục tứ tung, những tên này thực lực chỉ ở mức Kiếm Sư, căn bản không cách nào tiếp được một kiếm. Nhưng bọn chúng vẫn không sợ chết, hung hãn xông lên như thiêu thân, nhằm chặn đường đi hai người.
Thấy vậy, tay Mạc Vân nắm chặt Băng Vân kiếm vung lên, không hề lưu thủ, một gã Linh Kiếm Sư đã nằm xuống, mở ra con đường máu.
“Quả nhiên là Ma Môn yêu nhân, giữa ban ngày ban mặt dám giết người vô tội!”
Thanh âm già nua từ trên trời vang lên, tiếp đó là một cỗ linh áp khổng lồ bao phủ toàn bộ chiến trường, làm cho da đầu mọi người trở nên tê dại.
Cỗ linh áp đè thẳng xuống đầu Mạc Vân cùng Nguyệt, trong nháy mắt phong tỏa kiếm khí, khiến toàn thân không thể di chuyển. Phảng phất như là Thiên uy không thể kháng cự, Mạc Vân cảm giác kiếm thể rung động dữ dội, dường như không chịu nổi.
“Ách…”
Nguyệt đau đớn kêu lên, quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, gắt gao chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên chiến trường chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người chân đạp Linh kiếm, mặc thổ bào, chắp hai tay sau lưng đang đưa mắt nhìn khắp chiến trường. Cỗ linh áp kinh khủng vừa rồi là do lão giả này phóng thích ra.
Lão giả mặc thổ bào liếc nhìn Nguyệt, rồi sau đó nhìn về phía thân hình Mạc Vân vẫn đang đứng thẳng, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị: “Có thể chống đỡ được ba phần linh áp của ta, người này chắc chắn luyện thân thể. Tuy nhiên, luyện thể cũng chỉ là ngoại đạo, luyện kiếm mới được coi là chính thống!”.
Chữ “Thống” vừa nói xong, linh áp kinh khủng kia đột nhiên tăng lên, Mạc Vân trợn tròn hai mắt, cảm giác như người bị một tòa núi lớn ép xuống, hai xương đùi truyền đến tiếng kêu ken két, đè nặng lên thân thể của hắn, bắt hắn chậm rãi cúi xuống.
Từng giọt mồ hôi lớn theo hai má chảy xuống, Mạc Vân trợn tròn hai mắt lên thân ảnh lão giả trên bầu trời, từ lúc hắn đặt chân vào giang hồ đến nay, chưa từng chịu nhục! Cho dù là Thanh Thành đối mặt với cảnh giới Kiếm mạch của Hoắc trưởng lão, hoặc đối địch với tên đệ tử Hoa Thiên Phong – Kiếm mạch trung kỳ Kiếm Quang Môn, hắn đều hiên ngang, thản nhiên đối mặt, mà giờ này buộc phải quỳ xuống.
“Còn không quỳ?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, gương mặt lão giả thổ bào âm trầm, linh áp bao phủ một lần nữa lại tăng cường!
Tiếng xương thanh thúy từ hai chân vang lên, sắc mặt Mạc Vân trở lên dữ tợn, y cắn răng kiên quyết, hai chân từ đầu gối trở xuống đã cắm ngập trong đất.
“Tiền bối là cao nhân Kiếm Cương, hôm nay làm khó hai tên tiểu bối như chúng ta, người không sợ thiên hạ Linh Kiếm Sư chê cười sao?”
Thân thể Nguyệt lóe lên lam quang, chống lại áp lực cực lớn phía trên, cả người run rẩy đứng lên, chậm rãi nói.
“Đã xong.”
Mạc Vấn nhủ thầm, chỉ thấy thanh quang dưới chân lóe lên đã xuất hiện bên cạnh tên ngụy Linh Kiếm sư. Băng Vân kiếm hóa thành một đạo ô quang rồi biến mất.
Linh Kiếm lặng lẽ chém tên ngụy Kiếm Thánh thành hai đoạn, trên cổ y xuất hiện một vết thương nhỏ, máu huyết phun ra, đầu đã lìa khỏi cổ.
Chủ trận đã chết, kiếm trận Đại Bá Thăng Long dĩ nhiên bị phá. Mấy trăm tên Linh Kiếm sư bị phản phệ mà trọng thương, nằm la liệt dưới đất, miệng phun đầy máu.
Mạc Vấn thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về nơi Nguyệt đang giao tranh, sắc mặt biến đổi, Nguyệt đang rơi vào thế hạ phong, bị hai gã ngụy Kiếm Thánh dồn ép đến bên hồ, có lẽ sắp rơi vào trong hồ nước.
Ngay lập tức, Băng Vân kiếm rung lên, xuất chiêu “Phong thủy sinh khởi”, đem một gã ngụy Kiếm Thánh diệt sát. Mất đi một người, sức ép Nguyệt trở nên nhẹ nhàng hơn, liền đẩy lùi một tên ngụy Kiếm Thánh lùi xa mấy trượng, tự cứu mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Liếc nhìn Mạc Vấn, Nguyệt liền dốc toàn lực đối phó với tên Ngụy Kiếm Thánh, dù sao thị cũng là cấp bậc Kiếm Mạch sơ kỳ, tuy kinh mạch bị tổn thương còn chưa khỏi, chỉ phát huy được năm thành thực lực, nhưng để đối phó với một tên dựa vào ngoại lực để tăng tiến tu vi lên ngụy Kiếm Thánh thì vẫn dư sức. Dưới đợt tấn công điên cuồng, kiếm quang hộ thể tên ngụy Kiếm Thánh tan giã, bị một kiếm của Nguyệt giết chết.
Sau đó, hai người liên thủ chiến đấu với một gã ngụy Kiếm Thánh, chỉ thấy chưa đến mười hiệp đã diệt sát y. Không có người chủ trận,ba tòa Long Kiếm trận nhanh chóng tan rã, hơn nghìn Hoàng gia Kiếm Sư không còn tạo thành uy hiếp với hai người.
“Đi mau! Ta cảm giác có một khí tức cường đại đang xuất hiện ở gần đây!”
Thần sắc Nguyệt ngưng trọng, xuất hiện giữa bầy Hoàng gia Kiếm Sư, kiếm quang vung lên ở những nơi đi qua thì huyết nhục tứ tung, những tên này thực lực chỉ ở mức Kiếm Sư, căn bản không cách nào tiếp được một kiếm. Nhưng bọn chúng vẫn không sợ chết, hung hãn xông lên như thiêu thân, nhằm chặn đường đi hai người.
Thấy vậy, tay Mạc Vân nắm chặt Băng Vân kiếm vung lên, không hề lưu thủ, một gã Linh Kiếm Sư đã nằm xuống, mở ra con đường máu.
“Quả nhiên là Ma Môn yêu nhân, giữa ban ngày ban mặt dám giết người vô tội!”
Thanh âm già nua từ trên trời vang lên, tiếp đó là một cỗ linh áp khổng lồ bao phủ toàn bộ chiến trường, làm cho da đầu mọi người trở nên tê dại.
Cỗ linh áp đè thẳng xuống đầu Mạc Vân cùng Nguyệt, trong nháy mắt phong tỏa kiếm khí, khiến toàn thân không thể di chuyển. Phảng phất như là Thiên uy không thể kháng cự, Mạc Vân cảm giác kiếm thể rung động dữ dội, dường như không chịu nổi.
“Ách…”
Nguyệt đau đớn kêu lên, quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, gắt gao chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên chiến trường chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người chân đạp Linh kiếm, mặc thổ bào, chắp hai tay sau lưng đang đưa mắt nhìn khắp chiến trường. Cỗ linh áp kinh khủng vừa rồi là do lão giả này phóng thích ra.
Lão giả mặc thổ bào liếc nhìn Nguyệt, rồi sau đó nhìn về phía thân hình Mạc Vân vẫn đang đứng thẳng, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị: “Có thể chống đỡ được ba phần linh áp của ta, người này chắc chắn luyện thân thể. Tuy nhiên, luyện thể cũng chỉ là ngoại đạo, luyện kiếm mới được coi là chính thống!”.
Chữ “Thống” vừa nói xong, linh áp kinh khủng kia đột nhiên tăng lên, Mạc Vân trợn tròn hai mắt, cảm giác như người bị một tòa núi lớn ép xuống, hai xương đùi truyền đến tiếng kêu ken két, đè nặng lên thân thể của hắn, bắt hắn chậm rãi cúi xuống.
Từng giọt mồ hôi lớn theo hai má chảy xuống, Mạc Vân trợn tròn hai mắt lên thân ảnh lão giả trên bầu trời, từ lúc hắn đặt chân vào giang hồ đến nay, chưa từng chịu nhục! Cho dù là Thanh Thành đối mặt với cảnh giới Kiếm mạch của Hoắc trưởng lão, hoặc đối địch với tên đệ tử Hoa Thiên Phong – Kiếm mạch trung kỳ Kiếm Quang Môn, hắn đều hiên ngang, thản nhiên đối mặt, mà giờ này buộc phải quỳ xuống.
“Còn không quỳ?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, gương mặt lão giả thổ bào âm trầm, linh áp bao phủ một lần nữa lại tăng cường!
Tiếng xương thanh thúy từ hai chân vang lên, sắc mặt Mạc Vân trở lên dữ tợn, y cắn răng kiên quyết, hai chân từ đầu gối trở xuống đã cắm ngập trong đất.
“Tiền bối là cao nhân Kiếm Cương, hôm nay làm khó hai tên tiểu bối như chúng ta, người không sợ thiên hạ Linh Kiếm Sư chê cười sao?”
Thân thể Nguyệt lóe lên lam quang, chống lại áp lực cực lớn phía trên, cả người run rẩy đứng lên, chậm rãi nói.