Vân Tử Điệp
Phàm Nhân
Muội cũng ham hố một phát, kết cái event này quá mà mãi không làm sao viết được... 
Trịnh trọng tặng "em Tâm" như đã nói. :12:

Trịnh trọng tặng "em Tâm" như đã nói. :12:
Anh!
Lần nào thấy anh online em đều làm một cái mặt cười và gọi anh như thế. Chỉ một từ thôi nhưng anh biết không, nó hàm chứa trong đó bao khát khao cháy bỏng, khát khao được anh yêu thương, khát khao được ở bên anh, nắm chặt tay và bước đi cho đến hết quãng đường dài sau này.
Là vì anh, em không còn là một con nhím đanh đá, lúc nào cũng sẵn sàng xù lông lên với bất cứ ai, khi em tự thấy mình dịu dàng và mềm mại, vì những lúc bên anh, em cảm thấy mình bình yên và được che chở nhiều lắm. Anh chẳng làm gì cả mà lại khiến em thay đổi nhiều đến thế…
Lần đầu tiên ta gặp nhau, cũng hơn hai năm rồi anh nhỉ. Vậy mà em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ấy, khi hai ta gật đầu chào nhau, anh đã cười, cười rất tươi, một nụ cười ấm áp như nắng mùa đông. Phải, nắng đông chứ không phải bất cứ gì khác, thật nhẹ nhàng. Và nụ cười ấy đã mang nắng đến làm tan cái lạnh lẽo cho trái tim đã băng giá từ rất lâu này, cũng như dòng nước ấm thấm sâu và làm dịu đi vết thương lòng cứ rỉ máu và nhức nhối suốt bao lâu nay… Và rồi ngày đó em đâu hề hay biết, phút giây ấy chính là định mệnh của cuộc đời em, ngọt ngào nhưng nghiệt ngã…
Từ lần đầu tiên gặp gỡ ấy em đã nuôi trong lòng những suy nghĩ vẩn vơ về anh, quên hẳn những day dứt không nguôi của mối tình đầu dang dở đầy nước mắt, thôi hẳn những trăn trở xót xa và dằn vặt của lời chia tay đầu đời khi cả hai vẫn còn yêu. Vì em đã thay đổi, vì em đã thích anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em đúng là ấu trĩ và trẻ con khi nghĩ như thế, rằng anh chính là người sinh ra dành cho em, xuất hiện để khiến em thay đổi, cũng là cứu rỗi tâm hồn yếu đuối đang kêu cứu này. Chính vì thế mà suốt mấy tháng trời ròng rã em tự huyễn hoặc mình trong cái thế giới chỉ có anh và em mà quên đi cái sự thật mà trừ em, ai cũng biết, anh đã có bạn gái từ rất lâu.
Sáu năm, đó là sáu năm của một tình yêu dài và đẹp, để anh theo chị từ Hải Dương vào Huế rồi lại từ Huế ra Hà Nội, đó là sáu năm anh chị phải vượt qua không biết bao nhiêu là khó khăn cả khoảng cách địa lí và cản trở từ gia đình. Đó cũng là sáu năm khiến em cảm phục và ngưỡng mộ. Em ngày ấy không mấy tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu chung thủy thế nên em càng nể phục anh và yêu anh nhiều thêm…
Yêu anh, nhưng là vì anh đang hạnh phúc, em lại rút về đứng đằng sau, thầm lặng nhìn anh qua những vui buồn, hoàn thành xuất sắc vai trò cô em ngoan hiền nhưng bướng bỉnh để được anh yêu chiều, để mượn cớ trời lạnh mà ôm khư khư cánh tay anh, để sợ sang đường mà túm chặt tay anh, để khi ốm thì nhõng nhẽo đòi anh mang cơm tới tận phòng, để tập tành đan nát đủ thứ rồi làm bộ quăng cho anh mặc, trợn mắt đe dọa nếu không thấy anh quàng hay mặc nó vào ngày hôm sau… Phải chăng em đã diễn quá nhập tâm hay vì anh quá vô t.ư mà ta có thể là cặp anh trai – em gái thân thiết suốt cả năm trời như thế? Càng ngày em càng hiểu anh nhiều hơn, hiểu rằng đằng sau vẻ lạnh lùng vô tâm kia là một trái tim ấm áp lắm, hiểu rằng anh luôn nhã nhặn và lịch sự với mọi người trong khi chỉ suồng sã thân mật với người mình thật sự quan tâm. Và có lẽ, mọi chuyện cứ như thế, và anh sẽ cứ là ông anh trai tốt tính vô điều kiện, chiều chuộng đứa em gái dở hơi là em đây (em thích cái cách anh nhíu mày mắng em: Em bị dở hơi à?” như thế” ). Thế nhưng nếu mọi thứ trong cuộc sống này đều như mình nghĩ thì cuộc đời đã không có một chữ “ngờ”.
Ai ngờ được, khi em vừa bắt đầu dặn lòng mình chấp nhận vị trí em gái này, thì anh và chị lại chia tay, không một lí do. Anh biết không, lòng em thắt lại khi phải đứng nhìn anh suy sụp, làm sao em cầm nổi nước mắt khi chứng kiến cảnh người con trai của lòng mình bật khóc gọi tên ai trong cơn say? Em không thể diễn kịch thêm được nữa. Em không thể tiếp tục chỉ đứng phía sau và chỉ nhìn anh nữa. Ngay lập tức em lao đến bên anh, không phải em gái, em muốn được ở bên chăm sóc anh giống như người con gái của anh đã làm… Những người biết anh và em đã nhìn em khinh thường chỉ vì thế, như thể em là một kẻ thứ ba cơ hội. Nhưng em không quan tâm đến ánh mắt của họ đâu, lòng tự trọng đôi khi chỉ là con số không nếu ta yêu một ai đó quá nhiều.
Và rồi cứ như vậy, trong khi anh vùng vẫy giữa biển khơi trong màn đêm gào thét tên người con gái anh yêu, thì em ngụp lặn trong nỗi nhớ anh và càng ngày càng chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng khi anh rất gần mà không thể với đến…
Và rồi cứ như vậy, em cứ rơi nước mắt vì anh, còn hồn anh đã chai sạn vì ai?
Gần Tết rồi, gió mùa Đông Bắc lại về và dường như miền Bắc lạnh hơn khi anh không còn ở bên nữa… Sài Gòn không có gió bấc cũng chẳng có mưa phùn vậy anh còn mang theo chiếc áo len đó làm gì nữa? Tay anh nâng niu và gấp lại cẩn thận chiếc áo em tặng xếp vào hành lí, vậy mà anh lại nhẫn tâm lạnh lùng bỏ lại em mà đi đến một nơi xa như thế sao? Ra đi để câu hỏi của tình yêu em mãi là bỏ ngỏ. Em khóc, nhưng em biết không có nước mắt hay lời lẽ nào có thế níu giữ được bước chân anh. Trước đây em đã chấp nhận buông tay để nhìn bóng lưng anh quay bước. Vậy cho đến khi nào em mới đủ dũng khí gạt nước mắt buông lòng để bóng hình anh trong em ra đi mãi mãi? Có lẽ sẽ là không bao giờ đâu anh…
Bức thư này sẽ không bao giờ được gửi và anh cũng sẽ chẳng bao giờ đọc được…
Em chỉ ước một điều thôi, rằng một ngày nào đó, nếu nhớ em xin anh hãy quay về…
HN, ngày… tháng… năm…
Em
Lần nào thấy anh online em đều làm một cái mặt cười và gọi anh như thế. Chỉ một từ thôi nhưng anh biết không, nó hàm chứa trong đó bao khát khao cháy bỏng, khát khao được anh yêu thương, khát khao được ở bên anh, nắm chặt tay và bước đi cho đến hết quãng đường dài sau này.
Là vì anh, em không còn là một con nhím đanh đá, lúc nào cũng sẵn sàng xù lông lên với bất cứ ai, khi em tự thấy mình dịu dàng và mềm mại, vì những lúc bên anh, em cảm thấy mình bình yên và được che chở nhiều lắm. Anh chẳng làm gì cả mà lại khiến em thay đổi nhiều đến thế…
Lần đầu tiên ta gặp nhau, cũng hơn hai năm rồi anh nhỉ. Vậy mà em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ấy, khi hai ta gật đầu chào nhau, anh đã cười, cười rất tươi, một nụ cười ấm áp như nắng mùa đông. Phải, nắng đông chứ không phải bất cứ gì khác, thật nhẹ nhàng. Và nụ cười ấy đã mang nắng đến làm tan cái lạnh lẽo cho trái tim đã băng giá từ rất lâu này, cũng như dòng nước ấm thấm sâu và làm dịu đi vết thương lòng cứ rỉ máu và nhức nhối suốt bao lâu nay… Và rồi ngày đó em đâu hề hay biết, phút giây ấy chính là định mệnh của cuộc đời em, ngọt ngào nhưng nghiệt ngã…
Từ lần đầu tiên gặp gỡ ấy em đã nuôi trong lòng những suy nghĩ vẩn vơ về anh, quên hẳn những day dứt không nguôi của mối tình đầu dang dở đầy nước mắt, thôi hẳn những trăn trở xót xa và dằn vặt của lời chia tay đầu đời khi cả hai vẫn còn yêu. Vì em đã thay đổi, vì em đã thích anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em đúng là ấu trĩ và trẻ con khi nghĩ như thế, rằng anh chính là người sinh ra dành cho em, xuất hiện để khiến em thay đổi, cũng là cứu rỗi tâm hồn yếu đuối đang kêu cứu này. Chính vì thế mà suốt mấy tháng trời ròng rã em tự huyễn hoặc mình trong cái thế giới chỉ có anh và em mà quên đi cái sự thật mà trừ em, ai cũng biết, anh đã có bạn gái từ rất lâu.
Sáu năm, đó là sáu năm của một tình yêu dài và đẹp, để anh theo chị từ Hải Dương vào Huế rồi lại từ Huế ra Hà Nội, đó là sáu năm anh chị phải vượt qua không biết bao nhiêu là khó khăn cả khoảng cách địa lí và cản trở từ gia đình. Đó cũng là sáu năm khiến em cảm phục và ngưỡng mộ. Em ngày ấy không mấy tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu chung thủy thế nên em càng nể phục anh và yêu anh nhiều thêm…
Yêu anh, nhưng là vì anh đang hạnh phúc, em lại rút về đứng đằng sau, thầm lặng nhìn anh qua những vui buồn, hoàn thành xuất sắc vai trò cô em ngoan hiền nhưng bướng bỉnh để được anh yêu chiều, để mượn cớ trời lạnh mà ôm khư khư cánh tay anh, để sợ sang đường mà túm chặt tay anh, để khi ốm thì nhõng nhẽo đòi anh mang cơm tới tận phòng, để tập tành đan nát đủ thứ rồi làm bộ quăng cho anh mặc, trợn mắt đe dọa nếu không thấy anh quàng hay mặc nó vào ngày hôm sau… Phải chăng em đã diễn quá nhập tâm hay vì anh quá vô t.ư mà ta có thể là cặp anh trai – em gái thân thiết suốt cả năm trời như thế? Càng ngày em càng hiểu anh nhiều hơn, hiểu rằng đằng sau vẻ lạnh lùng vô tâm kia là một trái tim ấm áp lắm, hiểu rằng anh luôn nhã nhặn và lịch sự với mọi người trong khi chỉ suồng sã thân mật với người mình thật sự quan tâm. Và có lẽ, mọi chuyện cứ như thế, và anh sẽ cứ là ông anh trai tốt tính vô điều kiện, chiều chuộng đứa em gái dở hơi là em đây (em thích cái cách anh nhíu mày mắng em: Em bị dở hơi à?” như thế” ). Thế nhưng nếu mọi thứ trong cuộc sống này đều như mình nghĩ thì cuộc đời đã không có một chữ “ngờ”.
Ai ngờ được, khi em vừa bắt đầu dặn lòng mình chấp nhận vị trí em gái này, thì anh và chị lại chia tay, không một lí do. Anh biết không, lòng em thắt lại khi phải đứng nhìn anh suy sụp, làm sao em cầm nổi nước mắt khi chứng kiến cảnh người con trai của lòng mình bật khóc gọi tên ai trong cơn say? Em không thể diễn kịch thêm được nữa. Em không thể tiếp tục chỉ đứng phía sau và chỉ nhìn anh nữa. Ngay lập tức em lao đến bên anh, không phải em gái, em muốn được ở bên chăm sóc anh giống như người con gái của anh đã làm… Những người biết anh và em đã nhìn em khinh thường chỉ vì thế, như thể em là một kẻ thứ ba cơ hội. Nhưng em không quan tâm đến ánh mắt của họ đâu, lòng tự trọng đôi khi chỉ là con số không nếu ta yêu một ai đó quá nhiều.
Và rồi cứ như vậy, trong khi anh vùng vẫy giữa biển khơi trong màn đêm gào thét tên người con gái anh yêu, thì em ngụp lặn trong nỗi nhớ anh và càng ngày càng chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng khi anh rất gần mà không thể với đến…
Và rồi cứ như vậy, em cứ rơi nước mắt vì anh, còn hồn anh đã chai sạn vì ai?
Gần Tết rồi, gió mùa Đông Bắc lại về và dường như miền Bắc lạnh hơn khi anh không còn ở bên nữa… Sài Gòn không có gió bấc cũng chẳng có mưa phùn vậy anh còn mang theo chiếc áo len đó làm gì nữa? Tay anh nâng niu và gấp lại cẩn thận chiếc áo em tặng xếp vào hành lí, vậy mà anh lại nhẫn tâm lạnh lùng bỏ lại em mà đi đến một nơi xa như thế sao? Ra đi để câu hỏi của tình yêu em mãi là bỏ ngỏ. Em khóc, nhưng em biết không có nước mắt hay lời lẽ nào có thế níu giữ được bước chân anh. Trước đây em đã chấp nhận buông tay để nhìn bóng lưng anh quay bước. Vậy cho đến khi nào em mới đủ dũng khí gạt nước mắt buông lòng để bóng hình anh trong em ra đi mãi mãi? Có lẽ sẽ là không bao giờ đâu anh…
Bức thư này sẽ không bao giờ được gửi và anh cũng sẽ chẳng bao giờ đọc được…
Em chỉ ước một điều thôi, rằng một ngày nào đó, nếu nhớ em xin anh hãy quay về…
HN, ngày… tháng… năm…
Em