Thư tình thực, viết để gửi thực, không để dự thi! ^_^
Anh biết không, em đã nhớ rất nhiều một người từng ở bên em đến tận bình minh của những ngày đau khổ.
Em nhớ rất nhiều một người luôn luôn cười, trêu chọc mọi người, nhưng trong mắt lại chứa đựng nỗi cô đơn của một kẻ độc hành.
Em nhớ nhiều một chàng trai luôn có thói quen vuốt nhẹ tóc em, hôn lên bàn tay em và kể cho em nghe câu chuyện cuộc đời.
Em nhớ chàng trai ấy luôn cau mày như một ông già khó tính nhưng cũng vô cùng rộng lượng, chàng trai ấy đa tình nhưng không bao giờ phung phí yêu thương.
Bao lâu rồi mình không gặp nhau anh nhỉ? Bao lâu rồi em không được nghe giọng nói đượm mùi khói thuốc cay nồng, u ám và bất cần của anh? Bao lâu rồi em không được chạm nhẹ vào mái tóc xơ cứng rối bù của anh? Bao lâu rồi không được nhìn trộm vẻ mặt hay cau có nhưng cũng rất nhanh cười ấy?
Bao lâu rồi không được dắt tay nhau đi hết đêm trên những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố? Anh nhớ không, có đêm, khi mình đi dưới hàng cây được sương đêm tưới đẫm, em đã ngẩng đầu hỏi tên loài hoa vàng dọc con đường mình đi. Anh cười, vươn tay hái xuống chùm hoa và tặng cho em, rồi hồn nhiên nói rằng chính mình cũng không biết nó tên là gì. Em đã cười và nâng niu cành hoa đó biết bao.
Bao lâu rồi không được ngồi cạnh nhau và kể cho nhau nghe những câu chuyện đường dài?
Bao lâu rồi anh không nói nhớ em?
Anh vẫn luôn ở đó, ngay ngắn và chỉnh tề như một phần tế bào trong trái tim em.
Em nhớ những ngày trời mưa, hai đứa chui chung trong một cái áo mưa, chạy xe ào ào trên đường phố, cười, hò hét, mưa ướt lạnh, nhưng trái tim em lại ấm dần lên. Và anh chính là luồng gió ấm thổi qua cuộc đời em trong những ngày lạnh giá đó.
Anh ở bên em, thản nhiên và bất biến như mặt trời, làm trái tim em rạng rỡ và sáng tươi.
Mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm đó, lòng em lại bừng bừng một ước mơ xa xỉ, được lập tức chạy đến bên anh.
Cười và khẽ chạm tay thôi cũng được!
Nhìn anh từ xa thôi cũng được!
Có thể rất lâu sau em sẽ nói cho anh nghe về đoạn tình cảm này. Mà cũng có thể chẳng bao giờ!
Nhưng em vẫn ước mình có thể cho anh biết em đã yêu như thế nào, đau như thế nào, ghen như thế nào,... hỗn tạp và hoang mang. Không đành lòng nhưng vẫn phải cố chôn sâu nó vào một nơi của riêng hai ta.
Miền Bí Mật!
Liệu rằng có bao giờ anh nhớ em nhiều như em đã nhớ anh?
Em nhớ rất nhiều một người luôn luôn cười, trêu chọc mọi người, nhưng trong mắt lại chứa đựng nỗi cô đơn của một kẻ độc hành.
Em nhớ nhiều một chàng trai luôn có thói quen vuốt nhẹ tóc em, hôn lên bàn tay em và kể cho em nghe câu chuyện cuộc đời.
Em nhớ chàng trai ấy luôn cau mày như một ông già khó tính nhưng cũng vô cùng rộng lượng, chàng trai ấy đa tình nhưng không bao giờ phung phí yêu thương.
Bao lâu rồi mình không gặp nhau anh nhỉ? Bao lâu rồi em không được nghe giọng nói đượm mùi khói thuốc cay nồng, u ám và bất cần của anh? Bao lâu rồi em không được chạm nhẹ vào mái tóc xơ cứng rối bù của anh? Bao lâu rồi không được nhìn trộm vẻ mặt hay cau có nhưng cũng rất nhanh cười ấy?
Bao lâu rồi không được dắt tay nhau đi hết đêm trên những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố? Anh nhớ không, có đêm, khi mình đi dưới hàng cây được sương đêm tưới đẫm, em đã ngẩng đầu hỏi tên loài hoa vàng dọc con đường mình đi. Anh cười, vươn tay hái xuống chùm hoa và tặng cho em, rồi hồn nhiên nói rằng chính mình cũng không biết nó tên là gì. Em đã cười và nâng niu cành hoa đó biết bao.
Bao lâu rồi không được ngồi cạnh nhau và kể cho nhau nghe những câu chuyện đường dài?
Bao lâu rồi anh không nói nhớ em?
***
Ừ thì tất cả chỉ là đòi hỏi ích kỷ của riêng em thôi. Em biết anh sẽ không bao giờ trả lời, và cũng sẽ không bao giờ có câu trả lời cả.
***
Em vẫn nhớ như in lời hứa của cái đêm đó. Anh còn nhớ không? Mỗi lần nhớ lại, tim em lại đập những nhịp hỗn loạn. Nhưng khi nghĩ tới hiện thực xa vời, em lại thấy đau, đau như chưa bao giờ đau như thế. Nỗi đau âm ỉ ngày này qua ngày khác, em muốn dứt bỏ ý nghĩ về anh, nhưng đều luôn thất bại. 
Ừ thì tất cả chỉ là đòi hỏi ích kỷ của riêng em thôi. Em biết anh sẽ không bao giờ trả lời, và cũng sẽ không bao giờ có câu trả lời cả.
***
Anh vẫn luôn ở đó, ngay ngắn và chỉnh tề như một phần tế bào trong trái tim em.
Em nhớ những ngày trời mưa, hai đứa chui chung trong một cái áo mưa, chạy xe ào ào trên đường phố, cười, hò hét, mưa ướt lạnh, nhưng trái tim em lại ấm dần lên. Và anh chính là luồng gió ấm thổi qua cuộc đời em trong những ngày lạnh giá đó.
Anh ở bên em, thản nhiên và bất biến như mặt trời, làm trái tim em rạng rỡ và sáng tươi.
Mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm đó, lòng em lại bừng bừng một ước mơ xa xỉ, được lập tức chạy đến bên anh.
Cười và khẽ chạm tay thôi cũng được!
Nhìn anh từ xa thôi cũng được!
Có thể rất lâu sau em sẽ nói cho anh nghe về đoạn tình cảm này. Mà cũng có thể chẳng bao giờ!
Nhưng em vẫn ước mình có thể cho anh biết em đã yêu như thế nào, đau như thế nào, ghen như thế nào,... hỗn tạp và hoang mang. Không đành lòng nhưng vẫn phải cố chôn sâu nó vào một nơi của riêng hai ta.
Miền Bí Mật!
Liệu rằng có bao giờ anh nhớ em nhiều như em đã nhớ anh?