Tân Thủ Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang - Chương 1

Status
Not open for further replies.

Ngô Hắc

Phàm Nhân
Ngọc
609,50
Tu vi
0,00
Chương 1: Mong Muốn Đơn Giản Và Giản Dị

"Ngôn ca nhi, ngươi vẫn chưa nấu cơm xong à? Bộ ngươi muốn để đám đệ đệ của mình chết đói sao." Một giọng nói sắc bén vang lên từ bên ngoài, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Hết, hết củi rồi." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ gian nhà tranh đổ nát, từ làn khói bốc lên, có thể đây là nhà bếp.

"Hết củi? Sao ngươi không đi nhặt củi về đi, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ đói đám đệ đệ của ngươi sao? Ngươi đúng là một tên vô dụng, ngoài việc biết ăn người còn có thể làm gì?" Giọng nói trước đó trở nên sắc bén hơn, chửi bới dữ dội.

Ngôn ca nhi ngồi trước bếp lò không khỏi rùng mình, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Bếp lò của nông gia được xây tương đối cao, điều này càng làm nổi bật thêm vóc dáng gầy yếu của Ngôn ca nhi.

Sắc mặt của Ngôn ca nhi tái nhợt, thân thể gầy yếu đến mức tưởng chừng sẽ ngã nếu có một cơn gió thổi qua.

Rõ ràng Ngôn ca nhi đã 16 tuổi, nhưng trông y vẫn như một tiểu ca nhi 11-12 tuổi.

Một phu lang trung niên mặc một bộ y phục vải thô bước vào, vừa bước vào liền giận dữ chửi bới Ngôn ca nhi: "Ngươi là thứ bồi tiền hóa, ít nhất những ca nhi khác còn có thể gả đi, kiếm được chút tiền sính lễ. Còn ngươi, ta nuôi dưỡng ngươi chỉ có mất tiền, sinh hài tử cũng không được, hán tử nào thèm cưới ngươi. Hiện tại, ngươi ngay cả chiếu cố đám đệ đệ của mình cũng làm không được. Ngươi nói xem, ngươi sống trên đời này để làm gì?"

Ngôn ca nhi co rúm người lại, yếu ớt nói: "Xin lỗi mẫu phụ, ta, ta đi nhặt củi liền đây."

"Còn không mau đi đi, nếu đám đệ đệ của ngươi mà bị đói, ta sẽ đánh chết ngươi!" Phu lang trung niên ác độc nói.

Ngôn ca nhi lập tức vác sọt tre còn to hơn cả người của y lên, vội vàng rời khỏi nhà, đi tới ngọn núi phía sau.

Ngôn ca nhi không nhịn được đưa tay sờ bụng mình, canh lúc không có ai chú ý. Y lặng lẽ vén một bên góc áo lên, một ấn ký hình hoa màu xám lộ ra, vẻ mặt có chút chán nản.

Nơi mà Ngôn ca nhi sống chỉ có hán tử và ca nhi, ca nhi gánh trách nhiệm sinh nở.

Khi mỗi ca nhi được sinh ra, đều có một ấn ký hình đóa hoa ở trên rốn. Đây là cách để phân biệt hán tử và ca nhi, ấn ký hình đóa hoa càng sáng càng rực rỡ, thì khả năng sinh tử càng mạnh.

Tuy nhiên, ấn ký hình đóa hoa của Ngôn ca nhi có màu rất ảm đạm, chứng tỏ khả năng sinh tử của y rất thấp. Thậm chí có khả năng là cả đời này Ngôn ca nhi sẽ không bao giờ có được hài tử của riêng mình.

Điều này đã được định sẵn từ lúc Ngôn ca nhi mới sinh ra, mọi người trong thôn đều biết điều đó. Vì vậy, dù y đã 16 tuổi, nhưng vẫn không có ai tới cửa cầu thân.

Ngôn ca nhi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cố gắng giữ vững tinh thần. Coi như hiện tại không có ai muốn cưới y, nhưng biết đâu sau này y sẽ gặp được một hán tử thích mình.

Đến lúc đó, y nhất định sẽ chăm sóc phu quân thật tốt, cùng hắn sống hạnh phúc, sau đó sinh một bảo bảo mập mạp, trắng trẻo và đáng yêu.

Ngôn ca nhi không ngừng khích lệ bản thân, trong lòng tràn ngập khao khát về tương lai, sau đó y nhanh chân đi tới ngọn núi phía sau.

Từ thôn trang đến sau núi, sẽ phải đi ngang qua một mảnh ruộng, ngắm nhìn những mầm lúa mì xanh mướt mọc lên từ trong đất. Trong mắt Ngôn ca nhi tràn ngập ao ước, bởi vì trong lòng y, ngoài việc gả cho một hán tử yêu mình, mong muốn lớn nhất khác của Ngôn ca nhi là có một mảnh đất thuộc về riêng mình.

Như vậy, y có thể trồng những loại cây mà mình thích, sau đó chăm sóc chúng thật tốt.

Khi đến mùa thu hoạch, trong nhà sẽ có lương thực dư, y sẽ không còn phải chịu đói mỗi ngày nữa.

Đến lúc đó, y nhất định sẽ nấu đồ ăn ngon mỗi ngày cho phu quân ra ngoài làm việc. Sau đó chăm sóc tốt bảo bảo của bọn họ, sống một cuộc sống bình yên cùng ấm áp.

Nghĩ như vậy, trên mặt Ngôn ca nhi hiện lên một nụ cười nhẹ, hiển nhiên rất hài lòng và khao khát một cuộc sống như vậy.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng nhặt củi về nhà. Nếu không, y mà trở về muộn, đám đệ đệ lại ồn ào, mẫu phụ sẽ mắng y.

Ngôn ca nhi tăng tốc độ, thuần thục đi trên đường núi, đương nhiên y cũng thường hay tới đây, nhưng thường chỉ tới chân núi. Dù sao, trong núi vẫn quá nguy hiểm đôi với một ca nhi, ngay cả hán tử, muốn đi lên núi cũng phải rủ nhiều người cùng đi.

Ngôn ca nhi tới nơi y thường nhặt củi, cẩn thận bỏ tất cả củi có thể dùng được vào sọt tre. Có lẽ vì Ngôn ca nhi thường hay tới đây, nên ở đây không có nhiều củi.

Ngôn ca nhi nhìn con đường trên núi, có chút do dự, nhưng khi nghĩ tới, nếu y không mang đủ củi về, mẫu phụ nhất định sẽ đánh y. Nói không chừng, y đến cơm cũng không được ăn, vừa nghĩ tới cảm giác đói bụng đó, Ngôn ca nhi quyết đi lên núi, chỉ cần nhặt đủ củi liền trở về.

Nếu y không đi quá sâu vào trong núi, chắc là sẽ không gặp nguy hiểm.

Ngôn ca nhi âm thầm động viên bản thân, lúc đi lên núi, y còn cẩn thận tìm kiếm củi có thể dùng dọc đường. Bất tri bất giác, Ngôn ca nhi đã đi được một quãng đường khá xa, nhưng y lại không hề nhận ra.

"Hô hô...Cuối cùng cũng đầy, bao nhiêu đây chắc là đủ rồi." Ngôn ca nhi nhìn sọt tre đầy củi, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Sau đó, Ngôn ca nhi cúi người xuống, cố gắng vác sọt tre chứa đầy củi trên lưng. Tuy nhiên, tổng trọng lượng của cả sọt tre đã vượt quá trọng lượng của y.

Ngôn ca nhi vác đi rất khó khăn, mỗi một bước đi, eo của y đều bị ép tới cong, đáy sọt tre cọ vào mặt đất, giống như bị kéo lên hơn là vác trên lưng.

Tuy nhiên, dù vất vả cùng mệt mỏi đến đâu, Ngôn ca nhi cũng không hề phàn nàn một câu. Ngược lại, Ngôn ca nhi lo lắng, nếu về muộn, đám đệ đệ sẽ chết đói, còn sẽ bị mẫu phụ đánh chửi, nên y lại tăng tốc.

Không ngờ Ngôn ca nhi trượt chân một cái, đống củi nặng nệ trên lưng khiến y không thể ổn định thân thể, cả người lập tức ngã xuống cùng với đống củi.

Vào lúc Ngôn ca nhi trượt xuống sườn đồi, điều y đang nghĩ đến không phải là sự an toàn của bản thân, mà là đống củi.

Thời điểm quay đầu bò lên, Ngôn ca nhi hi vọng không có ai nhặt nó. Nếu không, lúc trở về, chắc chắn y sẽ lại bị mắng.

Tuy nhiên, Ngôn ca nhi không biết là dưới chân sườn đồi này có một vách đá nối liền, y không có cơ hội leo lên.

--------o0o--------

Hết chương 1


Nếu mọi người yêu thích truyện mình dịch thì ủng hộ một chút tinh thần cho mình nha, bao nhiêu cũng được.
Stk: 0111600522 (NH Vikki Bank), tên tk: Ngô Thị Kim Anh
Mọi người yên tâm, dịch hết bộ này xong, sẽ còn dịch nhiều bộ khác nữa.
 

Người Chia Sẻ

Đạo Tổ Địa Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Chương 1: Mong Muốn Đơn Giản Và Giản Dị

"Ngôn ca nhi, ngươi vẫn chưa nấu cơm xong à? Bộ ngươi muốn để đám đệ đệ của mình chết đói sao." Một giọng nói sắc bén vang lên từ bên ngoài, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Hết, hết củi rồi." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ gian nhà tranh đổ nát, từ làn khói bốc lên, có thể đây là nhà bếp.

"Hết củi? Sao ngươi không đi nhặt củi về đi, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ đói đám đệ đệ của ngươi sao? Ngươi đúng là một tên vô dụng, ngoài việc biết ăn người còn có thể làm gì?" Giọng nói trước đó trở nên sắc bén hơn, chửi bới dữ dội.

Ngôn ca nhi ngồi trước bếp lò không khỏi rùng mình, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Bếp lò của nông gia được xây tương đối cao, điều này càng làm nổi bật thêm vóc dáng gầy yếu của Ngôn ca nhi.

Sắc mặt của Ngôn ca nhi tái nhợt, thân thể gầy yếu đến mức tưởng chừng sẽ ngã nếu có một cơn gió thổi qua.

Rõ ràng Ngôn ca nhi đã 16 tuổi, nhưng trông y vẫn như một tiểu ca nhi 11-12 tuổi.

Một phu lang trung niên mặc một bộ y phục vải thô bước vào, vừa bước vào liền giận dữ chửi bới Ngôn ca nhi: "Ngươi là thứ bồi tiền hóa, ít nhất những ca nhi khác còn có thể gả đi, kiếm được chút tiền sính lễ. Còn ngươi, ta nuôi dưỡng ngươi chỉ có mất tiền, sinh hài tử cũng không được, hán tử nào thèm cưới ngươi. Hiện tại, ngươi ngay cả chiếu cố đám đệ đệ của mình cũng làm không được. Ngươi nói xem, ngươi sống trên đời này để làm gì?"

Ngôn ca nhi co rúm người lại, yếu ớt nói: "Xin lỗi mẫu phụ, ta, ta đi nhặt củi liền đây."

"Còn không mau đi đi, nếu đám đệ đệ của ngươi mà bị đói, ta sẽ đánh chết ngươi!" Phu lang trung niên ác độc nói.

Ngôn ca nhi lập tức vác sọt tre còn to hơn cả người của y lên, vội vàng rời khỏi nhà, đi tới ngọn núi phía sau.

Ngôn ca nhi không nhịn được đưa tay sờ bụng mình, canh lúc không có ai chú ý. Y lặng lẽ vén một bên góc áo lên, một ấn ký hình hoa màu xám lộ ra, vẻ mặt có chút chán nản.

Nơi mà Ngôn ca nhi sống chỉ có hán tử và ca nhi, ca nhi gánh trách nhiệm sinh nở.

Khi mỗi ca nhi được sinh ra, đều có một ấn ký hình đóa hoa ở trên rốn. Đây là cách để phân biệt hán tử và ca nhi, ấn ký hình đóa hoa càng sáng càng rực rỡ, thì khả năng sinh tử càng mạnh.

Tuy nhiên, ấn ký hình đóa hoa của Ngôn ca nhi có màu rất ảm đạm, chứng tỏ khả năng sinh tử của y rất thấp. Thậm chí có khả năng là cả đời này Ngôn ca nhi sẽ không bao giờ có được hài tử của riêng mình.

Điều này đã được định sẵn từ lúc Ngôn ca nhi mới sinh ra, mọi người trong thôn đều biết điều đó. Vì vậy, dù y đã 16 tuổi, nhưng vẫn không có ai tới cửa cầu thân.

Ngôn ca nhi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cố gắng giữ vững tinh thần. Coi như hiện tại không có ai muốn cưới y, nhưng biết đâu sau này y sẽ gặp được một hán tử thích mình.

Đến lúc đó, y nhất định sẽ chăm sóc phu quân thật tốt, cùng hắn sống hạnh phúc, sau đó sinh một bảo bảo mập mạp, trắng trẻo và đáng yêu.

Ngôn ca nhi không ngừng khích lệ bản thân, trong lòng tràn ngập khao khát về tương lai, sau đó y nhanh chân đi tới ngọn núi phía sau.

Từ thôn trang đến sau núi, sẽ phải đi ngang qua một mảnh ruộng, ngắm nhìn những mầm lúa mì xanh mướt mọc lên từ trong đất. Trong mắt Ngôn ca nhi tràn ngập ao ước, bởi vì trong lòng y, ngoài việc gả cho một hán tử yêu mình, mong muốn lớn nhất khác của Ngôn ca nhi là có một mảnh đất thuộc về riêng mình.

Như vậy, y có thể trồng những loại cây mà mình thích, sau đó chăm sóc chúng thật tốt.

Khi đến mùa thu hoạch, trong nhà sẽ có lương thực dư, y sẽ không còn phải chịu đói mỗi ngày nữa.

Đến lúc đó, y nhất định sẽ nấu đồ ăn ngon mỗi ngày cho phu quân ra ngoài làm việc. Sau đó chăm sóc tốt bảo bảo của bọn họ, sống một cuộc sống bình yên cùng ấm áp.

Nghĩ như vậy, trên mặt Ngôn ca nhi hiện lên một nụ cười nhẹ, hiển nhiên rất hài lòng và khao khát một cuộc sống như vậy.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng nhặt củi về nhà. Nếu không, y mà trở về muộn, đám đệ đệ lại ồn ào, mẫu phụ sẽ mắng y.

Ngôn ca nhi tăng tốc độ, thuần thục đi trên đường núi, đương nhiên y cũng thường hay tới đây, nhưng thường chỉ tới chân núi. Dù sao, trong núi vẫn quá nguy hiểm đôi với một ca nhi, ngay cả hán tử, muốn đi lên núi cũng phải rủ nhiều người cùng đi.

Ngôn ca nhi tới nơi y thường nhặt củi, cẩn thận bỏ tất cả củi có thể dùng được vào sọt tre. Có lẽ vì Ngôn ca nhi thường hay tới đây, nên ở đây không có nhiều củi.

Ngôn ca nhi nhìn con đường trên núi, có chút do dự, nhưng khi nghĩ tới, nếu y không mang đủ củi về, mẫu phụ nhất định sẽ đánh y. Nói không chừng, y đến cơm cũng không được ăn, vừa nghĩ tới cảm giác đói bụng đó, Ngôn ca nhi quyết đi lên núi, chỉ cần nhặt đủ củi liền trở về.

Nếu y không đi quá sâu vào trong núi, chắc là sẽ không gặp nguy hiểm.

Ngôn ca nhi âm thầm động viên bản thân, lúc đi lên núi, y còn cẩn thận tìm kiếm củi có thể dùng dọc đường. Bất tri bất giác, Ngôn ca nhi đã đi được một quãng đường khá xa, nhưng y lại không hề nhận ra.

"Hô hô...Cuối cùng cũng đầy, bao nhiêu đây chắc là đủ rồi." Ngôn ca nhi nhìn sọt tre đầy củi, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Sau đó, Ngôn ca nhi cúi người xuống, cố gắng vác sọt tre chứa đầy củi trên lưng. Tuy nhiên, tổng trọng lượng của cả sọt tre đã vượt quá trọng lượng của y.

Ngôn ca nhi vác đi rất khó khăn, mỗi một bước đi, eo của y đều bị ép tới cong, đáy sọt tre cọ vào mặt đất, giống như bị kéo lên hơn là vác trên lưng.

Tuy nhiên, dù vất vả cùng mệt mỏi đến đâu, Ngôn ca nhi cũng không hề phàn nàn một câu. Ngược lại, Ngôn ca nhi lo lắng, nếu về muộn, đám đệ đệ sẽ chết đói, còn sẽ bị mẫu phụ đánh chửi, nên y lại tăng tốc.

Không ngờ Ngôn ca nhi trượt chân một cái, đống củi nặng nệ trên lưng khiến y không thể ổn định thân thể, cả người lập tức ngã xuống cùng với đống củi.

Vào lúc Ngôn ca nhi trượt xuống sườn đồi, điều y đang nghĩ đến không phải là sự an toàn của bản thân, mà là đống củi.

Thời điểm quay đầu bò lên, Ngôn ca nhi hi vọng không có ai nhặt nó. Nếu không, lúc trở về, chắc chắn y sẽ lại bị mắng.

Tuy nhiên, Ngôn ca nhi không biết là dưới chân sườn đồi này có một vách đá nối liền, y không có cơ hội leo lên.

--------o0o--------

Hết chương 1


Nếu mọi người yêu thích truyện mình dịch thì ủng hộ một chút tinh thần cho mình nha, bao nhiêu cũng được.
Stk: 0111600522 (NH Vikki Bank), tên tk: Ngô Thị Kim Anh
Mọi người yên tâm, dịch hết bộ này xong, sẽ còn dịch nhiều bộ khác nữa.
Anh bạn muốn đăng truyện dịch vào link bên dưới đăng ký tài khoản để post truyện nhé, không spam topic ạ!
Chú Ý - Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top