Đó là khoảng nửa đêm, 3 ngày trước.Tôi đang say xỉn đi về nhà. Vì đêm đó rất lạnh, cho nên tôi tạt vào máy bán hàng t.ự động để mua một cốc cafe nóng cho ấm người.
Trong lúc đấy, đột nhiên có một đứa trẻ chạy hối hả vượt qua tôi.
– Đứa nhóc này làm cái quái gì vào đêm lạnh lẽo thế này? – Tôi t.ự hỏi mình.
Sau đó, tôi đi bộ về thì lại bắt gặp 1 người phụ nữ. Bà ta đến và hỏi:
– Anh có thấy con trai tôi đâu không?
Trời đã lạnh, tôi buồn ngủ với lại không muốn phiền phức nên nói rằng tôi không hề thấy con trai của bà ta đâu và về nhà đánh 1 giấc ngủ ngon lành. Sáng hôm sau tôi đón nhận 1 tin rất bất ngờ.
Người mẹ của đứa trẻ mà tôi thấy đã bị đâm tại nhà và đang rất nguy kịch. Những người bán thuốc lá gần nơi tôi ở đã kể cho tôi nghe.
Vụ này không hề được báo chí ghi nhận gì, vì vậy tôi không biết những chi tiết cần thiết. Nhưng quan trọng là đứa trẻ: chính nó là người phát hiện ra mẹ mình như vậy đầu tiên và ngay lập t.ức đi báo cho cảnh sát giúp đỡ.
Khi nghe vậy t.ự nhiên tôi cảm thấy có lỗi, bởi vì tôi nghĩ rằng có lẽ có một điều gì đó tôi làm được thì sẽ cứu họ…
Vậy khúc mắc là gì?
@Ưu Lệ Tịch Như
Ủa?