Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Tên: Tử Khuê Hoa
Tác giả: Dung Nguyệt
Thể loại: nữ cường, hài hước, cổ đại, kiếm hiệp
Tình trạng: Đang ra
Nguồn: bachngocsach.com

631f4a70011cf.png


Văn án:

Tử trong màu tím, 紫

Khuê trong nữ tử, 閨

Hoa trong bông hoa, 花

Một ngày nọ, Khai Phong phủ bỗng nhiên xuất hiện một cái thần bí cô nương, âm thầm phá mấy vụ án của Khai Phong phủ.

Bao Chửng tuy tò mò nàng ta, nhưng chính sự luôn quan trọng. Nữ tử đó đối triều đình việc tốt cư nhiên không phải, bất quá nàng ta cũng không phải cái gì xấu.

Đến một ngày, Bạch Ngọc Đường từ Hãm Không đảo đến thành Biện Kinh mua một vò rượu cùng mấy cái bánh điệp, vô tình gặp Triển Chiêu. Hắn từ miệng Triển Chiêu biết được, sau đó một thời gian....

"Nàng là đồ đệ của mẫu thân ta..."
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 1: Tử y nữ tử

Tia nắng cuối cùng của ngày vụt tắt, sắc trời nháy mắt trở nên âm trầm. Lúc này một cái hắc y nam tử như hòa vào bóng tối, dùng khinh công lướt qua vài con hẻm, hắn đã đến được nơi cần đến. Đó là một căn nhà dân nhỏ, bao quanh có rừng trúc. Hắn không quan tâm cổng có khóa hay không, trực đáp xuống sân.

‘Kẽo kẹt’

Hắc y nam tử đẩy cửa bước vào. Bên trong là một ngọn nến đã cháy gần hết. Ngoài một chiếc bàn gỗ trong góc, không hề có đồ đạc gì. Trong các gian phòng tiếp theo, hắn cũng không thấy có gì khác, cũng không thấy người cần tìm.

Bất quá, khi bước vào gian phòng cuối cùng, hắn lại thấy một tử y nữ tử đang khom người nhặt vật gì đó lên. Nàng ta tay cầm thanh kiếm, đầu mang đấu lạp (*), khiến hắc y nam tử không thể thấy rõ dung mạo nàng ta.

“Ngươi là ai?”

Hắc y nam tử trầm giọng hỏi. Tử y nữ tử hỏi lại.

“Ta cũng muốn biết ngươi là ai.”

Hai người mặt đối mặt nửa khắc. Tử y nữ tử bỗng cười rộ lên.

“A! Sao ta lại không nghĩ ra? Ngươi là người của Khai Phong phủ.”

Hắc y nam tử nắm chặt lấy chuôi kiếm, rất sẵn sàng rút nó ra. Kì thực hắn là người của Khai Phong phủ, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu. Hắn đến đây vốn là để cứu mẫu tử Mạnh thị, chính là không ngờ không gặp được bọn họ, lại gặp cái tử y cô nương này.

“Mẹ con Mạnh phu nhân ta đã cứu, ngươi có thể quay về rồi.”

“Làm sao ta biết được ngươi nói thật?”

“Mạnh phu nhân bị hung thủ nhốt ở đây lâu như vậy, nhất định không biết hàng xóm đã đi kiện cho mình, sáng ngày mai chắc chắn sẽ đánh trống kêu oan.”

“Nếu nàng ta không đi?”

Triển Chiêu cứng rắn hỏi. Tử y nữ tử chính là một cái ngây người. Nàng ta không ngờ đến sẽ bị hỏi chủ đề này.

“Vậy ta và ngươi đánh nhau đến sáng, khi nào Mạnh phu nhân đánh trống kêu oan lúc đó ngươi có thể về.”

“......”

Liền một lúc, nàng ta đưa ra vật lúc nãy nhặt từ dưới đất lên, đưa cho hắn.

“Nếu nàng ta không đi, ngươi từ cái này tra ra thân phận ta. Còn nếu nàng thực sự đi,” khóe miệng tử y nữ tử cong lên, giọng điệu đùa cợt, “ngươi từ cái này cố ý tra thân phận ta, thì chính là cẩu tiểu nhân đi.”

Triển Chiêu: “….”



Quả thật, sáng ngày hôm sau Mạnh thị dẫn nhi tử đến phủ đánh trống kêu oan, lời khai chứng tỏ nữ nhân đêm qua gặp Triển Chiêu nói là thật, hung thủ sau khi giết phu quân nàng thì nhốt mẫu tử nàng lại để tra tấn hỏi nơi cất giấu bạc, tối hôm trước mới được một cái tử y nữ tử cứu ra.

Kỳ thực, Triển Chiêu không có quá tin nàng ta. Vạn nhất từ đồ vật đó không tra được, chẳng phải hắn bị lừa sao? Bất quá cái tử y nữ tử đó nói rất đúng, nếu không, chỉ còn cách cùng nàng ta ở đó đến sáng.

Đồ vật tử y nữ tử đưa cho hắn tối hôm đó là một cái vòng tay bằng gốm thượng đẳng tạc hoa phù dung vô cùng tinh xảo, chứng tỏ gia thế nàng ta cũng không bình thường. Nàng ta nói hắn không được tra thân phận, Triển Chiêu lại từ chiếc vòng tay đoán ra gia thế nàng ta.

***

Thiếu gia Lương gia Lương Phong là khách quen của Bách Linh viện. Các cô nương ở đây đều không còn xa lạ gì với hắn nữa. Hắn một tháng hẳn là đến đây hai mươi bảy ngày đi, mỗi ngày đổi một cô nương khác, cho tiền lại rất hậu hĩnh, cho nên các cô nương ở đây tranh giành Lương Phong có thể còn hơn hậu cung phi tần tranh giành sủng ái của hoàng đế.

“Gia gia, ngươi hôm nay muốn cái gì mới mẻ a?”

Lương Phong lắc đầu, thuận tiện để vị kĩ nữ kia ngồi lên đùi mình.

“Nếu bản công tử nói hôm nay không cần cái gì mới mẻ?”

Đêm đó, hắn không về phủ.



Đại tuyết đã hạ, ngoài phòng hành lang đỉnh rơi xuống giọt nước hình thành băng trùy. Lương Phụng mặc áo váy màu thuỷ lam tề ngực, thắt nơ bướm đồng màu, lại phải mặc thêm áo choàng lông thú thật dày, mới dám ra ngoài viện tử đi dạo.

Thành Biện Kinh to như vậy vẫn bị một mảng tuyết trắng xóa bao phủ. Nha hoàn Trân Trân tính hiếu động, không chịu đứng yên, gọi lớn:

“Tiểu thư, chúng ta cùng xây một cái người tuyết đi.”

Lương Phụng có chút bất đắc dĩ, nàng đã là cái phụ nhân, còn đi xây người tuyết a? Nhưng Trân Trân không đợi nàng mở miệng, đã đào một đống tuyết lên.

Bất quá, Trân Trân bỗng nhiên cả kinh. Nàng run rẩy nhìn cái hố tuyết vừa mới bị mình đào lên.

“Tiểu thư, một nam nhân. Là một xác chết.”

Trái tim Lương Phụng như treo lên, gần đây trong thành xảy ra án mạng liên hoàn, rất nhanh bây giờ đã tới phủ nàng. Ca ca Lương Phụng bây giờ còn không có trong phủ, phụ thân đang ở biên cương, một thân nữ nhi nàng liệu có thể chống chọi được cái phong ba này không?

“Đi, đi gọi quản gia cùng quan phủ.”

Tuy biết truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh Lương gia, nhưng nàng thực sự không có biện pháp, chi bằng giao cho quan phủ.



(*) Đấu lạp (斗笠): một loại nón cổ trang có khăn che đằng trước (nhìn trên phim có lẽ là khăn voan đó a)





Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Bạch Ngọc Sách và diễn đàn Kênh Sinh Viên, những nơi khác đều là reup. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ tác giả.
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 2: Khối khăn phù dung

Lương Phụng kêu người đi báo quan, rất nhanh Khai Phong phủ nhân sự đã đến. Bao Chửng Bao đại nhân phân phó để ngỗ tác khám nghiệm tử thi, thuận tiện an ủi người nhà một chút. Nào ngờ, lúc đào kia cái xác chết lên, chính là Lương Phụng ca ca, đào hoa công tử nổi danh Lương Phong.

Lương Phụng đang cố gắng trấn tĩnh, rốt cuộc không kìm nén được, ngất ngay tại chỗ.

Bên trong Mạc Vân các, nha hoàn Phù Nguyệt đang chăm sóc Lương Phụng, lại còn phải chiếu cố Trân Trân đang kinh sợ, đờ đẫn ngồi một chỗ. Đôi mắt nàng có chút đỏ, miệng liên tục kêu đau lòng tiểu thư.

“Phù Nguyệt cô nương, bổn phủ biết ngươi đau lòng tiểu thư nhà ngươi. Nhưng hành sự không thể chậm trễ, thỉnh cô nương nói cho bổn phủ biết, đêm hôm qua Lương đại công tử đã đi đâu.”

Phù Nguyệt lấy tay quệt đi nước mắt, thành thành thật thật trả lời:

“Đại nhân, đại công tử nhà chúng ta gần như ngày nào cũng đến Bách Linh viện. Không biết đêm hôm qua ngài ấy lại chọn vị hồng nhân nào a, mà sáng nay đã...”

Bao Chửng nghe ra manh mối, liền hỏi:

“Phù Nguyệt cô nương, Lương công tử ở Bách Linh viện có đặc biệt thích vị nào không?”

Phù Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu.

“Đại công tử thưởng cho Phiên Phiên cô nương thường sẽ nhiều hơn những người khác. Còn có, Tiểu Lan cô nương năm đó là ngài ấy sống chết muốn thú (*) nàng, có điều bị lão gia quyết ngăn cản.”



Bách Linh viện ngày hôm nay ban đêm nhộn nhịp hơn mọi khi. Triển Chiêu đành phải đem theo thẻ bài, thuận lợi bí mật tiến vào, để tú bà sắp xếp cho hắn và cái kia Dong Tiểu Lan.

Dong Tiểu Lan diện mạo rất là minh diễm, trông không khỏi nhận thấy nàng rất bất an khi biết người của quan phủ tìm gặp.

“Tiểu Lan cô nương, tại hạ nghe nói Lương Phong từng muốn thú cô nương?”

Dong Tiểu Lan gật đầu, thanh âm có chút tự hào.

“Không sai, hắn rất thích điệu vũ của ta, mà các cô nương khác không thể múa được giống như ta.”

“Tiểu Lan cô nương, hôm qua Lương Phong đã chọn ai, cô nương có biết?”

Dong Tiểu Lan ánh mắt xẹt qua một tia bối rối, nhưng rất nhanh nói:

“Ân, hẳn là Tống Thường Như.”

Tia bối rối kia cư nhiên không qua được mắt Triển Chiêu, hắn hỏi:

“Cô nương còn có cái gì muốn nói sao?”

Dong Tiểu Lan biết mình không qua được mắt mấy vị quyền cao chức trọng, ngượng ngùng cười, sau đó là nghiêm túc nói.

“Đại nhân, ngài là người thứ hai trong ngày hỏi ta mấy câu này.”

Triển Chiêu nhướn mày, sắc mặt nghi hoặc.

“Còn có người khác?”

Dong Tiểu Lan gật gật đầu.

“Quả thực có, hôm nay một nữ nhân cũng đến gặp ta hỏi mấy câu giống hệt ngài.”

“Cô nương, ngươi có thấy nàng ta như thế nào?”

Dong Tiểu Lan lắc đầu.

“Nàng ta đội đấu lạp, vào trong phòng vẫn như cũ không có lấy ra. Nàng ta cực kì hào phóng, sau khi hỏi chuyện liền đưa cho ta một xấp ngân phiếu cùng tặng cho ta một khối khăn. Còn có, nữ nhân đó mặc một thân toàn bộ tử sắc.”

Triển Chiêu khóe mắt giật giật. Này.... hơi quen nha.

“Cô nương, ta có thể xem khối khăn đó không?”

Dong Tiểu Lan khẽ gật đầu. Sau đó đứng dậy bước về phía chiếc tủ, khẩy từ trên nóc xuống một cái tráp, mở ra, cầm lấy khối khăn đưa cho Triển Chiêu.

Đó là một khối khăn cẩm nhung, mặt trên thêu một con chim lông màu tím biếc đang đậu trên một cành hoa phù dung.

Triển Chiêu: “....” Lại phù dung.

Này chắc chỉ là trùng hợp thôi ha!



Triển Chiêu đêm lời của Dong Tiểu Lan cùng toàn bộ đầu mối quanh trở về báo cáo, đương nhiên không quên nói về cái kia kì lạ nữ tử cùng chính mình hoài nghi.

Bao Chửng một bộ dạng vuốt vuốt râu, liền nói: “Trước chuyên tâm vào vụ án, còn cái nữ tử kia, chỉ cần nàng không ảnh hưởng chúng ta phá án cùng triều đình lợi ích, có lẽ không cần để tâm nhiều. Còn có, ngươi hỏi một vài cô nương ở Bách Linh viện quan hệ của bọn họ cùng các vị hồng nhân được Lương Phong chọn tương đối nhiều.”

Đi tra hỏi thì tra hỏi như vậy, nhưng Lương Phong túng dục quá độ, hắn có quan hệ đặc biệt với bao nhiêu cô nương thì còn không biết đâu.



Ánh mặt trời yếu ớt xuất hiện giữa sáng mùa đông giống như màn sa mỏng chiếu xuống, khí man mát, ngọt ngọt của đầm sen sau cơn mưa xộc vào mũi Triển Chiêu. Hắn ngồi ở trong đình thủy tạ (1), chén trà chỉ đưa đến môi, cũng chưa uống lấy một ngụm, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về vụ án.

Lương Phụng được Phù Nguyệt dìu vào, nàng mặc áo choàng hồ cừu, thân thể có vẻ đã tốt hơn dù trên gương mặt trắng bệch vẫn còn dáng vẻ đau thương.

Lương Phụng ngồi xuống, yếu ớt mỉm cười.

“Để Triển đại nhân đợi lâu, là Lương Phụng thất lễ.”

“Lương cô nương hiện tại đang gặp chuyện đau lòng, vẫn nên chú ý bản thân, cố gắng sống thật tốt. Ngươi còn có phụ thân.”

Lương Phụng hơi bi thương gật đầu. Tuy lời nói hắn chỉ đơn giản là an ủi, vẫn có thể giúp được lòng nàng đỡ đi một cảm giác đau khổ cùng mất mát.





(1) Như thủy tạ

(2) Áo hồ cừu: loại áo làm bằng lông chồn, nhẹ và ấm.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top