Chém Gió Lảm nhảm về vụ anh Tùng núi

anhhao

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
-16,03
Tu vi
20,00
Đâu là ranh giới giữa phản ánh và cổ suý, giữa nghệ thuật và độc hại? Phim vee tee vee đây nhé, sức ảnh hưởng chỉ có hơn chứ không kém ST:6cool_surrender:
Mình chưa xem qua MV lẫn phim bạn gửi, nhưng mình có một số cái nhìn như sau:
- Nếu chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học, thì lượng biến đổi đến một mức nào đó (gọi là điểm nút) thì mới dẫn đến sự thay đổi về chất. Cùng chứa một vấn đề (một lượng) nhưng xét về lượng trong MV vài phút nó sẽ đậm đặc hơn so với lượng mà vấn đề tương tự được nói đến trong một bộ phim dài tập. MV nhanh gây biến đổi về chất hơn so với bộ phim. Hơn nữa vấn đề đó chỉ là một tình tiết trong bộ phim dài tập, trong khi ở MV thì đó gần như là một cái kết luận.
- Xét về tiểu thuyết học thì MV có thể coi như một liều thuốc (độc) mạnh, còn bộ phim là một liều thuốc nhẹ (do dàn trải hơn). Và nếu biết cách vận dụng khéo léo thì độc tính cũng có thể chữa bệnh. Nhưng không phải ai cũng có thể chịu đựng được liều thuốc mạnh đó.
Tóm lại, đó có thể là lý do mà MV bị cấm chiếu còn phim thì không: phương thức diễn đạt nội dung. Trên đây là ý kiến của mình về vấn đề so sánh giữa bộ phim VTV và MV, cũng như trả lời cho câu hỏi của bạn về việc ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại, còn những vấn đề khác mình sẽ không bàn luận tiếp trong quan điểm này.
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Thì m thấy b bảo tại sao cấm mv của ST mà không cấm các video khác, thì m đưa ra ý kiến dựa nguyên trên mặt sức ảnh hưởng. Tiêu cực hay không thì không nói, nhưng nghe nói cuối Mv có cảnh tự tử, hiển nhiên là fan có thể học theo chứ sao?
Sao bạn biết sức ảnh hưởng của ST lớn hơn vtv?
Có cảnh tự tử -> có thể học theo???
Lão Hạc, Chí Phèo, Truyện Kiều.. và vô vàn tác phẩm văn học, nghệ thuật khác đều có cảnh tự tử thì học sinh cũng học theo à? Bạn đừng bảo số người học chương trình giáo dục phổ thông ít hơn số fan ST nhé:2cool_misdoubt:
 

cyv97

Phàm Nhân
Ngọc
98.745,28
Tu vi
4,00
Sao bạn biết sức ảnh hưởng của ST lớn hơn vtv?
Có cảnh tự tử -> có thể học theo???
Lão Hạc, Chí Phèo, Truyện Kiều.. và vô vàn tác phẩm văn học, nghệ thuật khác đều có cảnh tự tử thì học sinh cũng học theo à? Bạn đừng bảo số người học chương trình giáo dục phổ thông ít hơn số fan ST nhé:2cool_misdoubt:
Trời ạ, có mỗi cái vấn đề nói đi nói lại, m đã nói từ đầu rồi, một MV của ST hiển nhiên lượng người xem và biết đến lớn hơn nhiều so với bộ phim kia của VTV, hay nhiều video mà b nói khác (cái này khỏi phải bàn cãi nhé, còn nếu bạn vẫn không chịu thừa nhận thì thôi, coi như chúng ta không cùng đường), thế nên sức ảnh hưởng của nó lớn hơn chứ sao, và mình không hề nói là lớn hơn VTV nhé, mà chỉ nói là bộ phim kia của VTV thôi. Còn b đi so các tác phẩm văn học kinh điển với MV của ST thì m chịu rồi, :D, chưa kể là từ khi nào mà học sinh lại là fan của mấy tác phẩm đó thế. Nói chung là nói đến đây thôi, vì quy chuẩn của một người về một tác phẩm có cố súy việc tự tử hay không nó khác với quy chuẩn của một xã hội, ở đây không ai có số liệu rạch ròi để có thể phán ai đúng ai sai. Thân!
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Mình chưa xem qua MV lẫn phim bạn gửi, nhưng mình có một số cái nhìn như sau:
- Nếu chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học, thì lượng biến đổi đến một mức nào đó (gọi là điểm nút) thì mới dẫn đến sự thay đổi về chất. Cùng chứa một vấn đề (một lượng) nhưng xét về lượng trong MV vài phút nó sẽ đậm đặc hơn so với lượng mà vấn đề tương tự được nói đến trong một bộ phim dài tập. MV nhanh gây biến đổi về chất hơn so với bộ phim. Hơn nữa vấn đề đó chỉ là một tình tiết trong bộ phim dài tập, trong khi ở MV thì đó gần như là một cái kết luận.
- Xét về tiểu thuyết học thì MV có thể coi như một liều thuốc (độc) mạnh, còn bộ phim là một liều thuốc nhẹ (do dàn trải hơn). Và nếu biết cách vận dụng khéo léo thì độc tính cũng có thể chữa bệnh. Nhưng không phải ai cũng có thể chịu đựng được liều thuốc mạnh đó.
Tóm lại, đó có thể là lý do mà MV bị cấm chiếu còn phim thì không: phương thức diễn đạt nội dung. Trên đây là ý kiến của mình về vấn đề so sánh giữa bộ phim VTV và MV, cũng như trả lời cho câu hỏi của bạn về việc ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại, còn những vấn đề khác mình sẽ không bàn luận tiếp trong quan điểm này.
Khoản 4 Điều 3 Nghị định 144/2020/NĐ-CP - "Sử dụng trang phục, từ ngữ, âm thanh, hình ảnh, động tác, phương tiện biểu đạt, hình thức biểu diễn hành vi trái với thuần phong, mỹ tục của dân tộc, tác động tiêu cực đến đạo đức, sức khỏe cộng đồng và tâm lý xã hội."
Người ta cấm mv dựa theo luật, tại hạ cũng đang nói đến việc khó phân định ranh giới dựa trên sự chung chung của điều luật ấy. Huynh đài nghĩ cơ quan hành pháp “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học”, “xét về tiểu thuyết học” để định tội công dân à:nothing_to_say:
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Trời ạ, có mỗi cái vấn đề nói đi nói lại, m đã nói từ đầu rồi, một MV của ST hiển nhiên lượng người xem và biết đến lớn hơn nhiều so với bộ phim kia của VTV, hay nhiều video mà b nói khác (cái này khỏi phải bàn cãi nhé, còn nếu bạn vẫn không chịu thừa nhận thì thôi, coi như chúng ta không cùng đường), thế nên sức ảnh hưởng của nó lớn hơn chứ sao, và mình không hề nói là lớn hơn VTV nhé, mà chỉ nói là bộ phim kia của VTV thôi. Còn b đi so các tác phẩm văn học kinh điển với MV của ST thì m chịu rồi, :D, chưa kể là từ khi nào mà học sinh lại là fan của mấy tác phẩm đó thế. Nói chung là nói đến đây thôi, vì quy chuẩn của một người về một tác phẩm có cố súy việc tự tử hay không nó khác với quy chuẩn của một xã hội, ở đây không ai có số liệu rạch ròi để có thể phán ai đúng ai sai. Thân!
Bạn là người nhắc đến người xem trước mà, và tất nhiên đâu có số liệu để nói rằng ai nhiều người xem hơn. Quan điểm về “sức ảnh hưởng” của chúng ta cũng không giống nhau nên cũng không cần nói đến nó nữa.
Về các tác phẩm kể trên, bạn có thể chỉ ra điểm khác nhau để mọi người cũng phân biệt giữa phản ánh và cổ suý, giữa nghệ thuật và độc hại, chứ kiểu “chịu rồi” mình nghe nhiều lắm rồi ấy:sad:
À quên, bạn còn chưa xem nữa:4cool_confuse:
 

anhhao

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
-16,03
Tu vi
20,00
Người ta cấm mv dựa theo luật, tại hạ cũng đang nói đến việc khó phân định ranh giới dựa trên sự chung chung của điều luật ấy. Huynh đài nghĩ cơ quan hành pháp “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học”, “xét về tiểu thuyết học” để định tội công dân à:nothing_to_say:

Mình thấy bạn đưa ra một bộ phim có nội dung tương tự với MV của ST, và hỏi "đâu là ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại". Mình phản hồi để trả lời cho câu hỏi này. Cũng đưa ra cái nhìn của bản thân (cũng có thể là của cơ quan chức năng) về cách đánh giá một sản phẩm độc hại và nghệ thuật.

Người ta cấm mv dựa theo luật, tại hạ cũng đang nói đến việc khó phân định ranh giới dựa trên sự chung chung của điều luật ấy.

Đúng vậy. Tuy việc phân định ranh giới đâu là "phản cảm" đâu là "nghệ thuật" khó, nhưng vẫn có phương pháp. Từ đó người ta mới sinh ra luật sư, thẩm phán. Nếu ST cảm thấy oan uổng, thì có thể đệ đơn kiện lên tòa mà.

Theo Điều 3 Nguyên tắc xử lý vi phạm hành chính, trong phần thứ nhất những quy định chung của Luật xử lý vi phạm hành chính (Luật số 15/2012/QH13 của Quốc hội: LUẬT XỬ LÝ VI PHẠM HÀNH CHÍNH)
Có nói:
c) Việc xử phạt vi phạm hành chính phải căn cứ vào tính chất, mức độ, hậu quả vi phạm, đối tượng vi phạm và tình tiết giảm nhẹ, tình tiết tăng nặng;
đ) Người có thẩm quyền xử phạt có trách nhiệm chứng minh vi phạm hành chính. Cá nhân, tổ chức bị xử phạt có quyền tự mình hoặc thông qua người đại diện hợp pháp chứng minh mình không vi phạm hành chính;

Nên ST hoàn toàn có thể thông qua người đại diện hợp pháp chứng minh. Nếu ST không nói gì, chứng tỏ đã ngầm đồng ý với việc hành vi mình có lỗi, vi phạm quy định của pháp luật. Dân cư mạng gọi tình huống mà chính chủ chưa lên tiếng mà người khác đã lên tiếng hộ gọi là hiện tượng khóc thuê.

Huynh đài nghĩ cơ quan hành pháp “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học”, “xét về tiểu thuyết học” để định tội công dân à

Đúng vậy, mình nghĩ cơ quan chức năng có thể áp dụng những phương pháp này để xác định hành vi vi phạm pháp luật.

Việc “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học” là cơ sở lập luận của hệ t.ư tưởng Mac-Lênin. Mình sử dụng nó như một công cụ để phát triển các luận điểm, một phương pháp luật khoa học. Và đây cũng chính là phương pháp luận mà Đảng và Nhà Nước sử dụng để ban hành cách chính sách, pháp luật.

Nếu bạn có thể phát triển quan điểm trên những cơ sở hệ t.ư tưởng khác, mình rất sẵn lòng lắng nghe.

Việc xét về tiểu thuyết học (mình ban đầu tính nói y học, nhưng mình không có chuyên môn về lĩnh vực này) dùng để giải thích một cách dễ hiểu về cách sử dụng "t.ư liệu" tự tử để truyền đạt thông điệp cảnh tỉnh đến xã hội. Mức độ nào thì được phép (dàn trải nội dung thông điệp, đưa vấn đề như một tình tiết, không phải kết luận), mức độ nào thì không được phép (nội dung đậm đặc, đưa vấn đề như một kết luận). Có thể cơ quan chức năng cũng có một chuẩn mực nào đó để xem xét. Và các chuẩn mực này không phải tự nhiên mà có, mà được xây dựng dựa trên một hệ thống cơ sở lý luận. (Tham khảo: Phương pháp nghiên cứu của lý luận về nhà nước và pháp luật)

Như anh Độc Hành cũng đã ví dụ:

Sửa lại cái đoạn tự tử khúc cuối là được, vd cái đoạn trên lầu ngã xuống, thì ngã vào cái xe chở rác, rồi lại đi làm công nhân vệ sinh tiếp. 10 years later, trở thành boss cty chuyên đi xử lý rác, vd khu Đa Phước, rồi đi qua khu Phú mỹ hưng, các boss ở PMH ra cám ơn vì Tùng đã khử mùi hôi bay đến khu chung cư cao cấp và villa của họ

Có thể tình tiết như thế này thì không đến mức bị xử lý.
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Mình thấy bạn đưa ra một bộ phim có nội dung tương tự với MV của ST, và hỏi "đâu là ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại". Mình phản hồi để trả lời cho câu hỏi này. Cũng đưa ra cái nhìn của bản thân (cũng có thể là của cơ quan chức năng) về cách đánh giá một sản phẩm độc hại và nghệ thuật.



Đúng vậy. Tuy việc phân định ranh giới đâu là "phản cảm" đâu là "nghệ thuật" khó, nhưng vẫn có phương pháp. Từ đó người ta mới sinh ra luật sư, thẩm phán. Nếu ST cảm thấy oan uổng, thì có thể đệ đơn kiện lên tòa mà.



Nên ST hoàn toàn có thể thông qua người đại diện hợp pháp chứng minh. Nếu ST không nói gì, chứng tỏ đã ngầm đồng ý với việc hành vi mình có lỗi, vi phạm quy định của pháp luật. Dân cư mạng gọi tình huống mà chính chủ chưa lên tiếng mà người khác đã lên tiếng hộ gọi là hiện tượng khóc thuê.



Đúng vậy, mình nghĩ cơ quan chức năng có thể áp dụng những phương pháp này để xác định hành vi vi phạm pháp luật.

Việc “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học” là cơ sở lập luận của hệ t.ư tưởng Mac-Lênin. Mình sử dụng nó như một công cụ để phát triển các luận điểm, một phương pháp luật khoa học. Và đây cũng chính là phương pháp luận mà Đảng và Nhà Nước sử dụng để ban hành cách chính sách, pháp luật.

Nếu bạn có thể phát triển quan điểm trên những cơ sở hệ t.ư tưởng khác, mình rất sẵn lòng lắng nghe.

Việc xét về tiểu thuyết học (mình ban đầu tính nói y học, nhưng mình không có chuyên môn về lĩnh vực này) dùng để giải thích một cách dễ hiểu về cách sử dụng "t.ư liệu" tự tử để truyền đạt thông điệp cảnh tỉnh đến xã hội. Mức độ nào thì được phép (dàn trải nội dung thông điệp, đưa vấn đề như một tình tiết, không phải kết luận), mức độ nào thì không được phép (nội dung đậm đặc, đưa vấn đề như một kết luận). Có thể cơ quan chức năng cũng có một chuẩn mực nào đó để xem xét. Và các chuẩn mực này không phải tự nhiên mà có, mà được xây dựng dựa trên một hệ thống cơ sở lý luận. (Tham khảo: Phương pháp nghiên cứu của lý luận về nhà nước và pháp luật)

Như anh Độc Hành cũng đã ví dụ:



Có thể tình tiết như thế này thì không đến mức bị xử lý.
Cái mình cần là cơ sở pháp lý, văn bản quy phạm pháp luật, cụ thể là điều luật nào để phân biệt kia kìa. Ai chứng minh được rằng cơ quan hành pháp dùng triết học MLN với tiểu thuyết học để định tội công dân cơ chứ.
Mình phản hồi để trả lời cho câu hỏi này.

Tuy việc phân định ranh giới đâu là "phản cảm" đâu là "nghệ thuật" khó, nhưng vẫn có phương pháp.

mình nghĩ cơ quan chức năng có thể áp dụng những phương pháp này để xác định hành vi vi phạm pháp luật.

Có thể cơ quan chức năng cũng có một chuẩn mực nào đó để xem xét. Và các chuẩn mực này không phải tự nhiên mà có, mà được xây dựng dựa trên một hệ thống cơ sở lý luận.
Bạn nghĩ? Có thể? Dùng từ nước đôi như vậy sao có thể coi là luận điểm:3cool_nosebleed:

Rồi ST kiện kiểu gì khi luật này có thể áp cho mọi trường hợp mà người bị áp không thể chống lại? Nãy mình thấy một mem dùng từ “đm” đấy, bạn có tin mình có thể áp Khoản 4 Điều 3 Nghị định 144/2020/NĐ-CP để quy tội bạn ấy “có hành vi trái với thuần phong mỹ tục, ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý xã hội” không, tất nhiên mình không có thẩm quyền để xử phạt, nhưng việc bị chụp mũ gán tội là không thể bàn cãi:4cool_confuse:

Đấy là sự lỏng lẻo, sự không rạch ròi mà bạn vẫn chưa bao biện được đấy. Còn bảo mình khóc thuê thì thôi nhé, khỏi “tranh luận”, không một hồi lại thành chửi nhau:3cool_embarrassed:
 

anhhao

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
-16,03
Tu vi
20,00
Mình thấy bạn đưa ra một bộ phim có nội dung tương tự với MV của ST, và hỏi "đâu là ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại". Mình phản hồi để trả lời cho câu hỏi này. Cũng đưa ra cái nhìn của bản thân (cũng có thể là của cơ quan chức năng) về cách đánh giá một sản phẩm độc hại và nghệ thuật.



Đúng vậy. Tuy việc phân định ranh giới đâu là "phản cảm" đâu là "nghệ thuật" khó, nhưng vẫn có phương pháp. Từ đó người ta mới sinh ra luật sư, thẩm phán. Nếu ST cảm thấy oan uổng, thì có thể đệ đơn kiện lên tòa mà.



Nên ST hoàn toàn có thể thông qua người đại diện hợp pháp chứng minh. Nếu ST không nói gì, chứng tỏ đã ngầm đồng ý với việc hành vi mình có lỗi, vi phạm quy định của pháp luật. Dân cư mạng gọi tình huống mà chính chủ chưa lên tiếng mà người khác đã lên tiếng hộ gọi là hiện tượng khóc thuê.



Đúng vậy, mình nghĩ cơ quan chức năng có thể áp dụng những phương pháp này để xác định hành vi vi phạm pháp luật.

Việc “chiếu theo quy luật lượng và chất trong triết học” là cơ sở lập luận của hệ t.ư tưởng Mac-Lênin. Mình sử dụng nó như một công cụ để phát triển các luận điểm, một phương pháp luật khoa học. Và đây cũng chính là phương pháp luận mà Đảng và Nhà Nước sử dụng để ban hành cách chính sách, pháp luật.

Nếu bạn có thể phát triển quan điểm trên những cơ sở hệ t.ư tưởng khác, mình rất sẵn lòng lắng nghe.

Việc xét về tiểu thuyết học (mình ban đầu tính nói y học, nhưng mình không có chuyên môn về lĩnh vực này) dùng để giải thích một cách dễ hiểu về cách sử dụng "t.ư liệu" tự tử để truyền đạt thông điệp cảnh tỉnh đến xã hội. Mức độ nào thì được phép (dàn trải nội dung thông điệp, đưa vấn đề như một tình tiết, không phải kết luận), mức độ nào thì không được phép (nội dung đậm đặc, đưa vấn đề như một kết luận). Có thể cơ quan chức năng cũng có một chuẩn mực nào đó để xem xét. Và các chuẩn mực này không phải tự nhiên mà có, mà được xây dựng dựa trên một hệ thống cơ sở lý luận. (Tham khảo: Phương pháp nghiên cứu của lý luận về nhà nước và pháp luật)

Như anh Độc Hành cũng đã ví dụ:



Có thể tình tiết như thế này thì không đến mức bị xử lý.

Ừm, mình cũng thấy mình đang khóc thuê cho Cơ quan chức năng :002: . Những ý kiến của bạn có vẻ trái chiều với quyết định xử lý của cơ quan chức năng. Vậy cho mình hỏi mục đích của bạn khi lập topic này là gì? Âm mưu của bạn là gì?

- Bạn mong muốn các sản phẩm "độc hại" cần được xử lý công bằng giống như MV của ST hay chỉ là khóc thuê hô bất công cho ST?
- Bạn mong muốn Nhà nước chú trọng hơn trong việc giáo dục giới trẻ thay vì đi cấm đoán mọi thứ hay là muốn chê trách đổi lỗi cho bộ máy chính quyền yếu kém?

Sơn Tùng chỉ sai lầm khi đăng mv vào đúng thời điểm này thôi. Nó như một cái cớ, một chỗ để "ai đó" đổ thừa cho sự yếu kém của mình vậy

Đừng ám chỉ, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, nếu cảm thấy cơ quan chức năng, bộ máy chính quyền yếu kém thì cứ nói thẳng. Chính bạn cũng không dám nói thẳng mà phải dùng từ "ai đó" hay "vê tê vê" là trong lòng có quỷ sao. Cũng cảm thấy có chút chột dạ?

Bạn đưa ra một cái kết luận, hoặc quan điểm cụ thể đi để cho dễ dàng tranh luận.

Quan điểm của mình là:
- Chúng ta cần phải lên án phê phán những sản phẩm mang tính "độc hại" trên mạng. Cấm được thì cứ cấm hết, đồng thời kết hợp giáo dục t.ư tưởng cho thanh thiếu niên. Tuy cấm là phương pháp trị ngọn nhưng là phương pháp nhanh nhất, còn giáo dục lại là câu chuyện về lâu dài.
- Nhà nước ta có yếu kém không? Không hẳn, trong suốt 20 năm qua, tình hình đất nước nói chung, các lĩnh vực văn hóa giáo dục nói riêng, tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng đại bộ phận đều là điểm sáng đáng kích lệ. Nhà nước chúng ta còn non trẻ, đứng giữa những cơ hội, thách thức hội nhập thế giới và giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, chúng ta đã dám thử nghiệm, dám thay đổi. Nếu nhìn một chặng đường 20 năm vừa qua thì văn hóa chúng ta hiện nay đã được coi là khá cởi mở so với quá khứ rồi.
- Có thể ST đăng MV sai thời điểm thật, có lẽ 100 năm nữa, 200 năm nữa chúng ta sẽ coi MV của ST như một t.ư liệu mang tính chất phản ánh thời đại như Lão Hạc, Chí Phèo vậy. Nhưng CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI vẫn chưa chấp nhận được điều đó. Và pháp luật đại diện cho t.ư tưởng của đại đa số quần chúng nhân dân mà, nên xử thì cũng đúng thôi.
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Ừm, mình cũng thấy mình đang khóc thuê cho Cơ quan chức năng :002: . Những ý kiến của bạn có vẻ trái chiều với quyết định xử lý của cơ quan chức năng. Vậy cho mình hỏi mục đích của bạn khi lập topic này là gì? Âm mưu của bạn là gì?

- Bạn mong muốn các sản phẩm "độc hại" cần được xử lý công bằng giống như MV của ST hay chỉ là khóc thuê hô bất công cho ST?
- Bạn mong muốn Nhà nước chú trọng hơn trong việc giáo dục giới trẻ thay vì đi cấm đoán mọi thứ hay là muốn chê trách đổi lỗi cho bộ máy chính quyền yếu kém?



Đừng ám chỉ, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, nếu cảm thấy cơ quan chức năng, bộ máy chính quyền yếu kém thì cứ nói thẳng. Chính bạn cũng không dám nói thẳng mà phải dùng từ "ai đó" hay "vê tê vê" là trong lòng có quỷ sao. Cũng cảm thấy có chút chột dạ?

Bạn đưa ra một cái kết luận, hoặc quan điểm cụ thể đi để cho dễ dàng tranh luận.

Quan điểm của mình là:
- Chúng ta cần phải lên án phê phán những sản phẩm mang tính "độc hại" trên mạng. Cấm được thì cứ cấm hết, đồng thời kết hợp giáo dục t.ư tưởng cho thanh thiếu niên. Tuy cấm là phương pháp trị ngọn nhưng là phương pháp nhanh nhất, còn giáo dục lại là câu chuyện về lâu dài.
- Nhà nước ta có yếu kém không? Không hẳn, trong suốt 20 năm qua, tình hình đất nước nói chung, các lĩnh vực văn hóa giáo dục nói riêng, tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng đại bộ phận đều là điểm sáng đáng kích lệ. Nhà nước chúng ta còn non trẻ, đứng giữa những cơ hội, thách thức hội nhập thế giới và giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, chúng ta đã dám thử nghiệm, dám thay đổi. Nếu nhìn một chặng đường 20 năm vừa qua thì văn hóa chúng ta hiện nay đã được coi là khá cởi mở so với quá khứ rồi.
- Có thể ST đăng MV sai thời điểm thật, có lẽ 100 năm nữa, 200 năm nữa chúng ta sẽ coi MV của ST như một t.ư liệu mang tính chất phản ánh thời đại như Lão Hạc, Chí Phèo vậy. Nhưng CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI vẫn chưa chấp nhận được điều đó. Và pháp luật đại diện cho t.ư tưởng của đại đa số quần chúng nhân dân mà, nên xử thì cũng đúng thôi.
Vẫn chưa phân biệt được đâu là độc hại đâu là nghệ thuật, thậm chí còn chưa xem mv. Thôi nhé, bắt đầu chuyển sang chụp mũ rồi đấy, nói thêm mấy câu nữa lại gán cho mình cái tội ba que phổng đạn gì đó cũng không chừng.
 

anhhao

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
-16,03
Tu vi
20,00
Bạn nghĩ? Có thể? Dùng từ nước đôi như vậy sao có thể coi là luận điểm
Tại vì quyết định xử phạt là của cơ quan chức năng, mình cũng không rõ ràng cách suy luận của bên đó như thế nào, nên đặt nó vào ý cảnh của bản thân để đưa cho mình một câu trả lời. Cũng là để cho mọi người có thêm một cái nhìn khác. Đây là cách giải nghĩa, không phải quan điểm.

Còn đây mới là quan điểm của mình, mình đặt quan điểm sau dấu hai chấm và có đề mục rõ ràng:

Cùng chứa một vấn đề (một lượng) nhưng xét về lượng trong MV vài phút nó sẽ đậm đặc hơn so với lượng mà vấn đề tương tự được nói đến trong một bộ phim dài tập. MV nhanh gây biến đổi về chất hơn so với bộ phim. Hơn nữa vấn đề đó chỉ là một tình tiết trong bộ phim dài tập, trong khi ở MV thì đó gần như là một cái kết luận.

MV có thể coi như một liều thuốc (độc) mạnh, còn bộ phim là một liều thuốc nhẹ (do dàn trải hơn). Và nếu biết cách vận dụng khéo léo thì độc tính cũng có thể chữa bệnh. Nhưng không phải ai cũng có thể chịu đựng được liều thuốc mạnh đó.

Còn dưới đây là kết luận và giải nghĩa cho việc MV bị cấm chiếu, nói lại lần nữa không phải do mình quyết định cấm chiếu MV này mà là cơ quan chức năng, mình cũng không biết quan điểm của cơ quan chức năng là gì, nên mình mới dùng từ "có thể".

Tóm lại, đó có thể là lý do mà MV bị cấm chiếu còn phim thì không: phương thức diễn đạt nội dung. Trên đây là ý kiến của mình về vấn đề so sánh giữa bộ phim VTV và MV, cũng như trả lời cho câu hỏi của bạn về việc ranh giới giữa nghệ thuật và độc hại, còn những vấn đề khác mình sẽ không bàn luận tiếp trong quan điểm này.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top