Hoàng Cổ Lăng vừa nghe thấy tiếng cười khanh khách lẳng lơ, trong lòng đã biết là mỹ nhân áo xanh đang tác quái. Hắn lập tức bay ra ngoài, chỉ thấy tay trái nhấn một cái, tay phải giơ lên, chẳng biết hắn đã làm cách nào đã ở trên mái nhà.
Chiêu thức này vô cùng quỷ dị, khi Lang Thiên Như vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Hoàng Cổ Lăng đã ở trên mái nhà, nàng nhìn thân pháp của Hoàng Cổ Lăng, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Trong chốn giang hồ võ lâm từ trước đến nay chưa từng có loại khinh công nào ảo lòi như vậy a".
Hoàng Cổ Lăng đứng trên mái nhà, hai mắt đảo nhanh nhìn bốn phía. Chỉ thấy bên ngoài bảy tám trượng có một bóng người, nhanh như chim én lướt trên mặt nước nhanh chóng lao về hướng tây.
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không kịp dặn dò Lang Thiên Như, bản thân lập tức đuổi theo.
Khinh công của mỹ nhân áo xanh phía trước đúng là cao siêu, Hoàng Cổ Lăng mặc dù cố gắng truy đuổi, nhưng thủy chung vẫn cách nhau bảy tám trượng. Trong nháy mắt, hai người đã truy đuổi qua bốn năm con đường. Lúc này đã gần canh ba, trên đường không có người nào đi lại, chỉ thấy mỹ nhân áo xanh kia thẳng hướng tây chạy đến một chỗ vắng vẻ, bay nhanh đến cuối một con phố dài, đột nhiên nhảy vào một tòa đại viện có tường bao quanh.
Hoàng Cổ Lăng vận lên chân khí tại đan điền, chỉ nhảy hai bước đã đến chân tường, tay phải khẽ nhấn vào đầu tường lật người bay qua.
Khi Hoàng Cổ Lăng vừa đáp xuống đất đứng vững, hắn lập tức đưa mắt nhìn, nhưng bóng dáng của nữ tử áo xanh kia đã biết mất vô ảnh vô tung. Nơi này là khu vườn phía sau tiểu viện, trong vườn cỏ dại mọc đầy, có mấy tòa mộ phần bia đá đổ nát, bạch dương cổ tùng, lá khô rơi đầy đất, thì ra đây là một tòa tiểu viện bỏ hoang.
Mắt của Hoàng Cổ Lăng như tia chớp đảo qua xung quanh một vòng. Sau khi nhận thấy không hề có động tĩnh, hắn chậm rãi đi theo một con đường nhỏ bằng đá đầy lá rụng, hướng về phía trước tiểu viện.
Hoàng Cổ Lăng đi đến dãy phòng đầu tiên trong viện. Chỉ thấy tòa đại viện này các cửa sổ đều đã bị hỏng, giống như không có người nào ở, mặt đất đầy lá rụng.
Gió mùa thu nhẹ thổi, xào xạc đám lá vàng trên cây, càng tôn thêm bầu không khí hoang vắng và âm u của tiểu viện này.
Hoàng Cổ Lăng trầm mặc đứng yên một lúc, vẫn không thấy động tĩnh gì. Chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, màn đêm yên tĩnh như nước, không thấy bóng dáng của mỹ nhân áo xanh đâu cả.
Hắn bực bội chửi một tiếng:
- Lý Mị Hồng, ả nữ tặc nhà ngươi, nếu để Hoàng Cổ Lăng ta gặp lại ngươi, không làm thịt ngươi thì làm sao có thể tiêu được mối hận này!
Hắn thấp giọng mắng, vừa chậm rãi đi hướng dãy phòng thứ hai. Chỉ thấy đình viện này là một vườn hoa, mặc dù từ lâu không có người chăm sóc, nhưng xung quanh đều là loại hoa lan bốn mùa, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, khiến cho tâm thần thoải mái.
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày nghĩ ngợi: “Tại sao một trang viên lớn như vậy, hơn nữa còn ở tại thành Lạc Dương phồn hoa, lại không có người ở...”
Hắn còn đang ngẫm nghĩ, thình lình nghe thấy một tiếng rít.
Bỗng nhiên ở đâu có bốn con quái thú to như trâu mộng, từ trong phòng gào thét lao ra, thẳng hướng Hoàng Cổ Lăng đánh tới.
Nộp nốt đi ngủ cho phẻ @Độc Hành
Có lẽ khi tình cảm của một đôi tình nhân đạt đến mức độ này, bọn họ sẽliềncó thể kết hôn.
Ta chỉ lặng lẽ khẽ nhếch môi cười.
Ban ngày giống như có hai thế giới hoàn toàn khác nhau trong đại lầu của Tô gia.
Ở tầng một khách ra vào tấp nập, mợ cả và cậu út đều ở đó phụ giúp việc tại phòng tắmbãi tắm. => bãi tắm quy mô nó lớn lắm, ở ngoài bờ biển ấy cha nội. Phòng tắm thôi, chưa xem phim Nhật nào à? @niệm di, vào chú thích vài bộ phim Nhật có cảnh ở phòng tắm cho chú này xem
Trên tầng hai, có nghe thấy tiếng nước huyên náo ở tầng dưới, nhưng trước mắt lại vô cùng buồn tẻ.
Tô Ny đi học rồi, Tô Vân thì trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Mấy hôm nay ông ngoại thường đi ra ngoài lúc sáng sớm, đến bữa tối mới thấy về.
Ta và Dương Sướng đi dạo quanh thị trấn vài lần, anh chở tôi đi bằng xe đạp. Quan hệ người dân trong thị trấn rất xa cách và lạnh nhạt, khi bọn họ biết ta là cháu ngoại của lão già họ Tô thì họ không quan tâm đến ta nữa, thậm chí gặp trên đường cũng không chào hỏi...
Nhưng ngay cả như vậy, ta và Dương Sướng vẫn tìm được vài nơi rất thú vị.
Những nơi này đều nằm ở phía Đông, rạp chiếu phim Thanh Thủy, bãi Vọng Thủy và quán cơm nhỏ của Lan Tẩu.
Rạp chiếu phim Thanh Thủy rộng cỡ hai lớp học, không biết do ai đang kinh doanh, ngày nào cũng chiếu mấy bộ phim kinh điển xưa cũ. Từ 9h sáng đến 12h đêm, khách trong mỗi buổi chiếu đều rất thưa thớt, ta và Dương Sướng đã xem hai bộ phim, một là "Kỳ nghỉ ở Roma" và một bộ là phim trinh thám Mỹ "Nghi Ngờ". Tổng số khách của cả hai buổi chiếu phim đó cũng chưa đến mười người.
Bãi Vọng Thủy là một bãi cát tự nhiên nằm ở ven sông Thanh Thủy. Mặc dù sông Thanh Thủy hiện tại không còn được như trước đây, nước chỉ đến đầu gối của ta, nghiêm túc mà nói, không thể tính là một con sông. Nhưng đây vẫn là một nơi tốt để thưởng thức mặt trời lặn và mặt trời mọc, giải tỏa tâm trạng buồn bực.
TaTôi sở dĩ đặc biệt đề cập đến quán cơm nhỏ của Lan Tẩu không phải vì món ăn của nó ngon hơn những nhà hàng khác, cũng không phải vì có phong cách đặc biệt, mà vì bà chủ ở đó cótíchcách hoàn toàn khác biệt với người dân ở thị trấn Thanh Thủy.=>![]()
quán cơm hay nhà hàng thì chọn một thôi. =>
Sai chính tả y như @lưu manh, có gì với nhau à?
Bà chủ tên Lan Tẩu này rất vô t.ư, xinh đẹp và cởi mở, chị ấynàngvà Dương Sướng mới quen đã thân.=> đây là lời kể của nữ chính nhé
Ta thích ăn trưa cùng với Dương Sướng ở đây, gọi vài món ăn với hai ly rượu trắng. Ngồi nghe anh nói chuyện phiếm với LanTẩu, cảm giác này hoàn toàn khác với khi ăn ở Tô gia. Không có lễ nghi rườm rà, không cần phải dè dặt, vì vậy ta và Dương Sướng chủ yếu dùng bữa trưa ở đây.=> hạn chế xưng hô ta-ngươi, =>sao chữ Tẩu viết hoa y như lưu manh vậy?
Tới nhiều thành quen, Lan Tẩu hay kể về dĩ vãng/ những trải nghiệmkinh nghiệm từng trảicủa mình.



Hoàng Cổ Lăng vừa nghe thấy tiếng cười khanh khách phóng đãng, trong lòng đã biết chắc chắn là mỹ nhân áo lục kia đang tác quái. Hắn lập tức phi thân ra ngoài, chỉ thấy tay trái hắn nhấn một cái, tay phải giơ lên, không biếthắnlàm cách nào đã ở trên nóc nhà.
Chiêu thức này vô cùng quỷ dị, khi Lang Thiên Như vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Hoàng Cổ Lăng ở trên mái nhà, nàng nhìn thân pháp của Hoàng Cổ Lăng, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Trong chốn giang hồ võ lâm từ trước đến nay chưa từng có loại khinh công nào nhanh mà ảo diệu như vậy".
Hoàng Cổ Lăng đứng trên mái nhà, hai mắt đảo nhanh nhìn bốn phía, chỉ thấy cách đó bảy tám trượng có một bóng người, như chim én lướt trên mặt nước đang nhanh chóng chạy về hướng tây.
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không kịp dặn dò Lang Thiên Như, sau đó một mình đuổi theo.
Khinh công của mỹ nhân áo lục phía trước cũng rất siêu tuyệt, Hoàng Cổ Lăng mặc dù tận lực đuổi theo, nhưng thủy chung vẫn cách xa bảy tám trượng. Trong chớp mắt, hai người đã truy đuổi qua bốn năm con đường. Lúc này đã gần canh ba, trên đường không có người nào đi lại, chỉ thấy mỹ nhân áo lục kia chạy thẳng hướng tây một chỗ vắng vẻ, bay nhanh đến cuối một con phố dài, đột nhiên nhảy vào một chỗ đại viện có tường bao quanh.
Hoàng Cổ Lăng vận chân khí tại đan điền, chỉ nhảy hai bước đã đến chân tường, tay phải khẽ vịn vào thành tường lật người nhảy qua.
Khi Hoàng Cổ Lăng vừa đáp vững vàng xuống đất, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng bóng dáng của nữ tử áo lục kia đã biết mất không thấy đâu nữa. Nơi này là khu vườn hoa đằng sau đại viện, trong vườn mọc đầy cỏ dại, có mấy tòa mộ phần lẻ loi, bia đá đổ gãy, bạch dương cổ tùng, lá khô rụng đầy đất, thì ra đây là một tòa tiểu viện bỏ hoang.
Mắt của Hoàng Cổ Lăng như chớp đảo nhìn xung quanh một vòng. Sau khi nhận thấy không có chút động tĩnh, hắn chầm chậm đi theo con đường nhỏ bằng đá đầy lá rụng, từng bước hướng về phía trước tiểu viện.
Hoàng Cổ Lăng đi đến dãy phòng đầu tiên trong viện. Chỉ thấy tòa tiểu viện này tất cả cửa sổ đều đã bị phá hư, dường như không có người nào sinh sốngcư trú, mặt đất đầy lá rụng.
Gió thu nhè nhẹ thổi, lao xao đám lá vàng trên cây, càng tăng thêm bầu không khí hoang vắng và âm u của tiểu viện này.
Hoàng Cổ Lăng trầm mặc đứng ngây người một lúc, vẫn không có động tĩnh gì. Chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, màn đêm yên tĩnh như nước, nào thấy bóng dáng của mỹ nhân áo xanh đâu cả.
Hắn oán hận chửi một tiếng: "Lý Mị Hồng, ả nữ tặc nhà ngươi, đừng để Hoàng Cổ Lăng ta gặp lại ngươi, không đem ngươi giết chết thì làm sao có thể tiêu tan được mối hận này!"?"=> lỗi dấu câu! Sao lại có hai dấu ngoặc kép ở cuối câu, nên để như thế này "mối hận này!?" là được nhé
Hắn vừa mắng, vừa chậm rãi đi về dãy phòng thứ hai. Chỉ thấy đình viện này là một vườn hoa, tuy rằng từ lâu không có người chăm sóc, nhưng xung quanh đều là hoa lan bốn mùa, từng đợtđoànmùi hương thơm ngát xông vào mũi, khiến cho tâm thần sảng khoái.
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày nghĩ ngợi: "Tại sao một trang viên lớn như vậy, hơn nữa còn ở tại thành Lạc Dương phồn hoa, lại không có người ở..."
Hắn đang ngẫm nghĩ chưa xong, thình lình nghe thấy một tiếng rít.
Bỗng nhiên ở đâu có bốn con quái thú to nhưnghé con, từ trong phòng gào thét lao ra, thẳng hướng Hoàng Cổ Lăng đánh tới.=>con của con trâu đẻ ra là nghé, xin hỏi Lang ku vậy "nghé con" là gì? Con của con nghé là con gì? Ghi là "trâu con/nghé" thôi cha nội.
Em trả bài ạ @Độc Hành
