Chương 46: Con rối
Tam thúc công, Ngũ thúc công nhận lấy giấy, rất sảng khoái mà ký lên giấy người làm chứng tên của mình.
Cố Nhị lão gia không lập tức ký tên mà nhìn về phía Cố lão phu nhân nói: "Đại tẩu, Hòa Bình dọn ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình tẩu. Về sau có chuyện gì, ngay cả một người lo liệu cho ngươi cũng không có."
Lời này, cũng là thật lòng suy nghĩ cho Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân nở nụ cười nói: "Thân thể xương cốt của ra vẫn còn khỏe mạnh, sống thêm tám năm mười năm không thành vấn đề. Về phần sau này, chuyện đó về sau hẵn nói. Hiện giờ, ta muốn sống yên ổn qua hai ngày này đã."
Phải ngày ngày vui vẻ, nhất định sẽ sống lâu thêm một ngày. Còn ngày ngày phiền muộn, lo lắng, thì dù sống lâu một ngày cũng chính là chịu khổ nhiều thêm một ngày.
Thực ra ban đầu, Cố lão phu nhân kỳ thực là muốn Cố Nhàn ở rể. Cuối cùng đứa bé được nhận làm con thừa tự sẽ liên quan cùng với học viện của bà. Nhưng Cố lão thái gia không đồng ý, thứ nhất là đàn ông có điều kiện tốt sẽ không muốn tới ở rể; thứ hai ông cảm thấy con rể không có cháu trai sẽ không đáng tin. Cố lão phu nhân không lay chuyển được ông, chỉ có thể thuận theo ý của ông.
Sau đó, bà muốn nhận Cố Hòa Vinh của chi thứ hai làm con thừa tự, một là Cố Hòa Vinh thật thà chất phác; hai là Cố Nhị lão gia cùng Mao thị đều là người ngay thẳng, không giống Cố lão Tam cùng Viên thị vắt óc suy tính luồn cúi. Kết quả, cũng không thể được như ý nguyện.
Lời đều nói đến mức này, Cố Nhị lão gia cũng không khuyên nữa, dù sao Cố Hòa Bình và Viên San Nương quả thực suốt ruột.
Cố Tam lão gia nhận lấy văn thư ra ở riêng sau đó nhìn về phía Cố Hòa Bình, nói: "Hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp."
Cố lão phu nhân thầm cười giễu, cho dù Cố Hòa Bình hối hận, bà cũng không đồng ý.
Vừa rồi đã hạ quyết tâm, Cố Hòa Bình cũng không do dự nữa: "Tam thúc, con không hối hận."
Cho dù đối với Cố Hòa Bình đầy căm giận, Cố lão Tam cũng không nghĩ đến việc ký tên ấn dấu tay lên trên văn thư ra ở riêng.
Cố lão phu nhân sớm đoán được ông ta sẽ như thế, nở nụ cười.
Hoa ma ma đứng ở bên cạnh ông ta, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói ba chữ: "Phố Tiền Hà."
Cố Tam lão gia toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Cố lão phu nhâ, thấy mặt bà có ý cười không khỏi sợ run cả người, sau đó ngoan ngoãn mà ký tên ấn dấu tay.
Cố Hòa Bình đi theo quản gia đến nha môn.
Người của Viên gia bao gồm cả Viên San Nương, đều bị Cố lao phu nhân đuổi ra ngoài.
Viên San Nương không muốn đi: "Con phải quay về thu dọn đồ đạc."
Cố lão phu nhân cười lạnh: "Đồ đạc của ngươi? Lời này của ngươi không sợ đầu lưỡi đau ư. Sính lễ năm đó đưa đến cũng muốn tham. Mấy năm nay ngươi ăn mặc dùng này kia, bên nào không phải dùng tiền của Cố gia."
Lúc trước Cố lão phu nhân đưa xuống sính lễ sáu trăm lượng. Đồng ý để Viên San Nương chỉ đem theo hai cái giường đệm chăn cùng quần áo đến. Bộ dạng keo kiệt kia, thật không có cách nào nói.
Viên San Nương đâu bằng lòng: "Không thể nào. Đồ đạc của con con đều phải mang đi."
Cố lão phu nhân đã mất kiên nhẫn: "Đem toàn gia này đều đuổi ra ngoài cho ta." Ngày ngày nguyền rủa mẹ con bà ấy, còn muốn đồ đạc, thật là mơ mộng hão huyền.
Viên đại tẩu rất thức thời, thấy Viên San Nương còn muốn náo loạn vội kéo tay nàng nói: "Về nhà nói sau." Kết quả này, so với mong đợi đã là tốt rồi.
Tam thúc công cùng Ngũ thúc công thấy chuyện xong xuôi, hai người cũng không nhiều lời liền rời đi. Dù sao, cháu dâu cả cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.
Ngược lại Cố nhị thái gia nói: "Đại tẩu, nếu có chuyện gì tẩu phái người tới nói cho chúng ta biết. Nếu như ta đi vắng, cái khác Hòa Nguyên và Hòa Vinh không biết, nhưng làm chân chạy vẫn có thể được."