Tiểu Quyên Quyên
Phàm Nhân
Chương 43 Vạch mặt (2)
Thời kỳ ra hoa của hoa Tử Đằng là từ bốn đến năm tháng, thông thường thì bây giờ hoa Tử Đằng còn đang trong thời kỳ ra hoa. Nhưng khi Thanh Thư đến Tử Đằng Uyển lại thấy đa số hoa Tử Đằng đã khô héo, chỉ còn lại vài đoá lẻ tẻ.
Thủ viện Tiêu ma ma thấy Thanh Thư nhìn những đoá hoa tàn kia chằm chằm, nói: “Chạng vạng tối ngày hôm trước, nhân lúc không ai chú ý, Đại gia đã chém đứt rất nhiều hoa Tử Đằng”.
“Hắn phát điên vì cái gì?”
Tiêu ma ma nói rằng: “ Đại gia nói bởi vì chuyện của cô nương khiến cho phu nhân không thể về nhà. Cũng may là lúc ấy cửa phòng đã khoá chặt, nếu không chắc chắn Đại gia sẽ phá nát đồ vật trong phòng.”
Những bông hoa Tử Đằng này, coi như là gặp phải tai bay vạ gió.
Thanh Thư hỏi: “Hiện tại Cố Phú Quý đang ở đâu?”
Tiêu ma ma cung kính nói rằng: “Đại gia bị Lão phu nhân giam lại rồi. Vì để cho Đại gia chịu sự dạy dỗ thích đáng, Lão phu nhân đã căn dặn một ngày ba bữa chỉ cho ăn rau xanh và đậu hũ.” Cố Phú Quý xem thịt như mạng sống, đối với Cố Phú Quý, không cho hắn ta ăn thịt còn đau khổ hơn là đánh hắn ta một trận.
Thanh Thư hơi xúc động. Bà ngoại tức giận Cố Phú Quý như vậy cũng chỉ không cho hắn ăn thịt, cũng không để cho hắn đói bụng. Còn Lâm lão phu nhân thì sao? Không vừa ý bà ta một chút là bà ta sẽ không cho cơm ăn.
Bước vào phòng nhìn thấy những món đồ đặt trên kệ giá Bát Bảo, Thanh Thư nở nụ cười, phía trên này để phật thủ, giỏ trái cây, thuyền biển, bộ lông thú mềm mại. Nhiều loại đa dạng, rất là trẻ con.
“Ai đã bài trí những vật này?
Tiêu ma ma lắc đầu nói: “Lão phu nhân đã tự mình chọn ra những vật này từ nhà kho.”
Thanh Thư nghe thấy thế, trong lòng ấm áp.
Trở lại chính viện, chưa vào nhà mà Thanh Thư đã nghe thấy tiếng của Cố lão phu nhân: “Đã tới rồi, đúng là tốc độ rất nhanh, để bọn họ chờ ở sảnh phụ.”
Thanh Thư vén rèm lên, đã thấy Cố lão phu nhân dựa vào La Hán tháp, trên mặt không có biểu hiện gì nhiều.
Leo lên giường êm, Thanh Thư tựa vào người Cố lão phu nhân: “Bà ngoại, ai đến a?
Bây giờ, Cố lão phu nhân đã không đối xử với Thanh Thư như trẻ con nữa, vì vậy cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ nói với nàng: “ Người của Viên gia đến.”
“Bọn họ đến làm gì? Ép bà ngoại để bà cho mợ vào nhà?”
Cố lão phu nhân gật đầu nói: “Sách mua cho con bà ngoại đã đưa đến Tử Đằng Uyển, đợi một chút nữa con đến Tử Đằng Uyển đọc sách luyện chữ đi.”
“Vâng.” Bây giờ nàng còn nhỏ không thể san sẻ cùng bà ngoại, cho nên lúc này ngoan ngoãn nghe lời không gây cản trở là được rồi.
Ở sảnh phụ chờ nửa ngày cũng không thấy Cố lão phu nhân xuất hiện, khiến trong lòng người Viên gia vô cùng buồn bực, tức giận đến đứng lên.
Viên lão phu nhân mặt đầy lo lắng nói: “Cha nó à, bà thông gia sẽ không phải muốn bỏ San Nương nhà ta chứ?”
Viên lão gia hừ lạnh một tiếng nói: “San Nương nhà chúng ta sinh con dưỡng cái cho Hoà Bình, chỉ dựa vào việc này thôi cũng không thể bỏ nó.”
Những lời này tiếp thêm cho Viên phu nhân can đảm rất lớn: “Lão gia nói đúng, nếu như Cố lão phu nhân muốn bỏ vợ mà Hoà Bình không đồng ý thì bà ta cũng không thể bỏ.”
Đại tẩu của Viên gia lại không lạc quan như vậy, nàng ta nói rằng: “San Nương, một lát nữa muội hãy xin lỗi lão phu nhân cho tốt.” Lần này là Viên San Nương không có lý, chỉ có bày ra t.ư thế cúi đầu mới khiến lão phu nhân thật sự tha thứ.
Viên San nương cũng sợ, vội vàng gật đầu. Không phải chỉ cúi đầu một chút hay sao? Năm đó nàng ta cũng không phải là chưa từng làm.
Cố Nhị lão gia cùng Mao thị được Hoa ma ma mời đến, hai người tới đại sảnh trông thấy người ngồi ở trên thì rất kinh ngạc: “Tam thúc, Ngũ Thúc.”
Hôm nay Tam thúc công và Ngũ thúc công là hai vị trưởng bối lớn nhất Cố gia. Bình thường chỉ có chuyện quan trọng mới có thể mời bọn họ đến.
Vợ chồng Nhị lão gia chào hỏi hai vị trưởng bối, Mao thị hỏi Lão phu nhân: “Đại tẩu, muội nghe nói tẩu muốn cho Hoà Bình cưới thêm vợ lẽ? Việc này không phải là thật chứ?
Sáng sớm bà cũng đã nghe con dâu kể về chuyện này. Nếu là như thế thật, bà sẽ bàn bạc một chút với Cố lão phu nhân cho tốt.
Cố lão phu nhân lắc đầu nói: “Không có chuyện đó.”
Lần trước Hoa ma ma khuyên cả buổi, bà cũng có tính toán một chút, nhưng rất nhanh đã bỏ đi suy nghĩ này. Nếu làm như vậy thật, mai sau Lâm gia cho Lâm Thừa Ngọc cưới thêm vợ, bà cũng không có lập trường gì để đứng lên phản đối.
“Bọn họ đến làm gì? Ép bà ngoại để bà cho mợ vào nhà?”
Cố lão phu nhân gật đầu nói: “Sách mua cho con bà ngoại đã đưa đến Tử Đằng Uyển, đợi một chút nữa con đến Tử Đằng Uyển đọc sách luyện chữ đi.”
“Vâng.” Bây giờ nàng còn nhỏ không thể san sẻ cùng bà ngoại, cho nên lúc này ngoan ngoãn nghe lời không gây cản trở là được rồi.
Ở sảnh phụ chờ nửa ngày cũng không thấy Cố lão phu nhân xuất hiện, khiến trong lòng người Viên gia vô cùng buồn bực, tức giận đến đứng lên.
Viên lão phu nhân mặt đầy lo lắng nói: “Cha nó à, bà thông gia sẽ không phải muốn bỏ San Nương nhà ta chứ?”
Viên lão gia hừ lạnh một tiếng nói: “San Nương nhà chúng ta sinh con dưỡng cái cho Hoà Bình, chỉ dựa vào việc này thôi cũng không thể bỏ nó.”
Những lời này tiếp thêm cho Viên phu nhân can đảm rất lớn: “Lão gia nói đúng, nếu như Cố lão phu nhân muốn bỏ vợ mà Hoà Bình không đồng ý thì bà ta cũng không thể bỏ.”
Đại tẩu của Viên gia lại không lạc quan như vậy, nàng ta nói rằng: “San Nương, một lát nữa muội hãy xin lỗi lão phu nhân cho tốt.” Lần này là Viên San Nương không có lý, chỉ có bày ra t.ư thế cúi đầu mới khiến lão phu nhân thật sự tha thứ.
Viên San nương cũng sợ, vội vàng gật đầu. Không phải chỉ cúi đầu một chút hay sao? Năm đó nàng ta cũng không phải là chưa từng làm.
Cố Nhị lão gia cùng Mao thị được Hoa ma ma mời đến, hai người tới đại sảnh trông thấy người ngồi ở trên thì rất kinh ngạc: “Tam thúc, Ngũ Thúc.”
Hôm nay Tam thúc công và Ngũ thúc công là hai vị trưởng bối lớn nhất Cố gia. Bình thường chỉ có chuyện quan trọng mới có thể mời bọn họ đến.
Vợ chồng Nhị lão gia chào hỏi hai vị trưởng bối, Mao thị hỏi Lão phu nhân: “Đại tẩu, muội nghe nói tẩu muốn cho Hoà Bình cưới thêm vợ lẽ? Việc này không phải là thật chứ?
Sáng sớm bà cũng đã nghe con dâu kể về chuyện này. Nếu là như thế thật, bà sẽ bàn bạc một chút với Cố lão phu nhân cho tốt.
Cố lão phu nhân lắc đầu nói: “Không có chuyện đó.”
Lần trước Hoa ma ma khuyên cả buổi, bà cũng có tính toán một chút, nhưng rất nhanh đã bỏ đi suy nghĩ này. Nếu làm như vậy thật, mai sau Lâm gia cho Lâm Thừa Ngọc cưới thêm vợ, bà cũng không có lập trường gì để đứng lên phản đối.
“Không có là tốt rồi. Chuyện cưới vợ lẽ này không chỉ làm gia đình ầm ĩ không yên, mà còn phá hỏng phong tục của Cố gia.”
Sau khi Nhị lão gia đặt chén trà xuống, hỏi: “Có chuyện gì mà lại làm phiền đến Tam thúc công và Ngũ thúc công vậy?
Cố lão phu nhân thở dài một hơi, nói ra: “Chờ Cố Hoà Bình tới, ta sẽ nói với các người.”
Không lâu sau Cố Tam lão gia cũng đến, còn Tam lão phu nhân Viên thị thì không xuất hiện.
Năm xưa lúc Cố lão phu nhân vạch mặt với Viên thị, Lão phu nhân đã để lại lời nói không cho phép bà ta vào nhà. Những năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra thì lão phu nhân cũng không mời Tam lão phu nhân đến.
“Đại tẩu…” Cố Tam lão gia cũng không ngốc, hắn đã đoán được chuyện lần này có liên quan đến tiểu Viên thị.
Cố Tam lão gia vừa ngồi xuống, chợt nghe tiếng lão gia nhân phía dưới bẩm báo nói: “Lão phu nhân, Đại lão gia đã trở về.”
Cố lão phu nhân gật đầu: “Đi mời người của Viên gia đến.”
Lúc đầu, bà muốn chờ thêm hai ngày nữa sẽ giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ bà lại không muốn chờ thêm.
Cố Hoà Bình nhìn thấy Tam thúc công và Ngũ thúc công, không biết làm sao, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Viên lão nương vừa nhìn thấy Cố lão phu nhân, lập tức cười giãn hoà nói: “Bà thông gia, San Nương nhà ta lần này đã làm sai, bà muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ mong bà nhớ đến hai đứa nhỏ, tha thứ cho nó lần này.”
Cố lão phu nhân dựa vào ghế: “Ta cũng không dám có đứa con dâu như vậy.”
Vừa nói xong lời này, sắc mặt Viên gia thay đổi cùng lúc.
Hai vợ chồng Cố nhị gia và Mao thị nhìn nhau một cái, không nghĩ rằng Đại tẩu thật sự muốn bỏ tiểu Viên thị.
Viên lão gia không giữ được bình tĩnh nhất, hét lớn: “Chỉ vì San Nương đánh con bé Lâm gia một cái, bà lại muốn bỏ nó. Cái bà già này, bà cũng quá ác độc rồi.”
Viên lão phu nhân cũng không nhịn được, cất giọng nói: “Bà thông gia, San Nương đã sinh cho Cố gia một trai một gái, không có công lao cũng có khổ lao. Bây giờ chỉ vì nó phạm chút sai lầm mà bà muốn bỏ nó. Đây là bà muốn ép nó đến đường cùng a!”
Viên San Nương quỳ xuống đất, khóc đến nỗi trên mặt đầy nước mắt: “Nương, cầu xin nương đừng để Hoà Bình bỏ con. Nương, con biết lỗi rồi, sau này con nhất định sẽ thay đổi. Nương, Phú Quý và Bảo Châu không thể không có mẹ a…”
Cố Hoà Bình cũng quỳ xuống trước mặt Cố lão phu nhân cầu xin tha thứ: “Nương, người niệm tình Phú Quý và Bảo Châu, cầu xin nương cho San Nương một cơ hội nữa!”
Suy cho cùng thì Mao thị cũng là phụ nữ, nhìn thấy Viên San Nương khóc đến đau xót, trong lòng Mao thị bắt đầu thương cảm: “Đại tẩu, chuyện cháu dâu đánh Thanh Thư thật sự là không đúng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải bỏ vợ. Đại tẩu, nếu chỉ vì chút chuyện này mà bỏ vợ, sau này ai còn dám gả đến Cố gia.” Nói như thế nào đây? Bà cảm thấy Cố lão phu nhân hơi chuyện bé xé ra to. Cho dù Viên San Nương có sai, cũng không ầm ĩ đến mức bỏ vợ, chuyện này cũng quá bá đạo rồi.
Dĩ nhiên, Cố lão phu nhân luôn làm việc rất bá đạo.
“Cái gì mà có chút chuyện này? Muội có biết không, Thanh Thư bị nó đánh đến mắc chứng đau đầu.”
Những ngày qua mỗi lần Cố lão phu nhân thấy Thanh Thư che đầu mặt đầy đau đớn, bà đã muốn giết Viên San Nương.
Mao thị không nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, tuy nhiên bà vẫn nói: “Cho dù là như vậy cũng không thể ép Hoà Bình bỏ vợ a!”
Cố lão phu nhân cười nhạo: “Ta nói vì nó đánh Thanh Thư mà muốn bỏ nó lúc nào?” Làm sao bà có thể để Thanh Thư bị cuốn vào trong chuyện này được.
Sau khi Nhị lão gia đặt chén trà xuống, hỏi: “Có chuyện gì mà lại làm phiền đến Tam thúc công và Ngũ thúc công vậy?
Cố lão phu nhân thở dài một hơi, nói ra: “Chờ Cố Hoà Bình tới, ta sẽ nói với các người.”
Không lâu sau Cố Tam lão gia cũng đến, còn Tam lão phu nhân Viên thị thì không xuất hiện.
Năm xưa lúc Cố lão phu nhân vạch mặt với Viên thị, Lão phu nhân đã để lại lời nói không cho phép bà ta vào nhà. Những năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra thì lão phu nhân cũng không mời Tam lão phu nhân đến.
“Đại tẩu…” Cố Tam lão gia cũng không ngốc, hắn đã đoán được chuyện lần này có liên quan đến tiểu Viên thị.
Cố Tam lão gia vừa ngồi xuống, chợt nghe tiếng lão gia nhân phía dưới bẩm báo nói: “Lão phu nhân, Đại lão gia đã trở về.”
Cố lão phu nhân gật đầu: “Đi mời người của Viên gia đến.”
Lúc đầu, bà muốn chờ thêm hai ngày nữa sẽ giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ bà lại không muốn chờ thêm.
Cố Hoà Bình nhìn thấy Tam thúc công và Ngũ thúc công, không biết làm sao, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Viên lão nương vừa nhìn thấy Cố lão phu nhân, lập tức cười giãn hoà nói: “Bà thông gia, San Nương nhà ta lần này đã làm sai, bà muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ mong bà nhớ đến hai đứa nhỏ, tha thứ cho nó lần này.”
Cố lão phu nhân dựa vào ghế: “Ta cũng không dám có đứa con dâu như vậy.”
Vừa nói xong lời này, sắc mặt Viên gia thay đổi cùng lúc.
Hai vợ chồng Cố nhị gia và Mao thị nhìn nhau một cái, không nghĩ rằng Đại tẩu thật sự muốn bỏ tiểu Viên thị.
Viên lão gia không giữ được bình tĩnh nhất, hét lớn: “Chỉ vì San Nương đánh con bé Lâm gia một cái, bà lại muốn bỏ nó. Cái bà già này, bà cũng quá ác độc rồi.”
Viên lão phu nhân cũng không nhịn được, cất giọng nói: “Bà thông gia, San Nương đã sinh cho Cố gia một trai một gái, không có công lao cũng có khổ lao. Bây giờ chỉ vì nó phạm chút sai lầm mà bà muốn bỏ nó. Đây là bà muốn ép nó đến đường cùng a!”
Viên San Nương quỳ xuống đất, khóc đến nỗi trên mặt đầy nước mắt: “Nương, cầu xin nương đừng để Hoà Bình bỏ con. Nương, con biết lỗi rồi, sau này con nhất định sẽ thay đổi. Nương, Phú Quý và Bảo Châu không thể không có mẹ a…”
Cố Hoà Bình cũng quỳ xuống trước mặt Cố lão phu nhân cầu xin tha thứ: “Nương, người niệm tình Phú Quý và Bảo Châu, cầu xin nương cho San Nương một cơ hội nữa!”
Suy cho cùng thì Mao thị cũng là phụ nữ, nhìn thấy Viên San Nương khóc đến đau xót, trong lòng Mao thị bắt đầu thương cảm: “Đại tẩu, chuyện cháu dâu đánh Thanh Thư thật sự là không đúng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải bỏ vợ. Đại tẩu, nếu chỉ vì chút chuyện này mà bỏ vợ, sau này ai còn dám gả đến Cố gia.” Nói như thế nào đây? Bà cảm thấy Cố lão phu nhân hơi chuyện bé xé ra to. Cho dù Viên San Nương có sai, cũng không ầm ĩ đến mức bỏ vợ, chuyện này cũng quá bá đạo rồi.
Dĩ nhiên, Cố lão phu nhân luôn làm việc rất bá đạo.
“Cái gì mà có chút chuyện này? Muội có biết không, Thanh Thư bị nó đánh đến mắc chứng đau đầu.”
Những ngày qua mỗi lần Cố lão phu nhân thấy Thanh Thư che đầu mặt đầy đau đớn, bà đã muốn giết Viên San Nương.
Mao thị không nghĩ rằng chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, tuy nhiên bà vẫn nói: “Cho dù là như vậy cũng không thể ép Hoà Bình bỏ vợ a!”
Cố lão phu nhân cười nhạo: “Ta nói vì nó đánh Thanh Thư mà muốn bỏ nó lúc nào?” Làm sao bà có thể để Thanh Thư bị cuốn vào trong chuyện này được.