Sky is mine
Phàm Nhân
Cả chiều bận quá ko dịch đc thêm tí nào. Cao thủ nào đang rảnh vào thì biên tạm đoạn này hộ tại hạ.
Long Ưng lại thất thanh nói: "Chuyện gì cơ?"
Lai Tuấn Thần lúng túng nói: "Là Bàn công công đề nghị, chính là thi hành hình phạt giáp liệt với ngón chân của hai bàn chân ngươi đó. Công chúa vốn không đồng tình, Bàn công công dùng hình có thể nhẹ tay một chút, chỉ rút móng chứ không bẻ xương, xong việc thì ông ấy sẽ dùng thuốc chữa thương hạng nhất chữa trị, đảm bảo lúc đến Lạc Dương có thể dùng hai cái đùi để đi lại bình thường được."
Vốn lúc đầu mới nghe thấy Long Ưng đã sởn hết cả gai ốc, suy nghĩ một lượt, lẽ ra Bàn công công chắc đã biết nhờ Ma chủng mà hắn có thể phục hồi nhanh chóng, ông ta yêu cầu thi hành hình phạt như thế với hắn, chắc chắn có liên quan đến đại kế bỏ chạy. Hắn thầm thở dài, quả quyết nói: "Ngươi nhanh nhẹn lên chút ít nào, ông đây còn muốn đi ngủ."
Lần này đến lượt Lai Tuấn Thần thất thanh nói: "Ngủ?"
Long Ưng vẫn chưa có cơ hội để trnàng lời y thì cnàngm giác nguy hiểm đã nhanh chóng hiện lên trong lòng. Chưa kịp trở tay thì ba tiếng hét thảm thiết từ phía xa bên ngoài căn nhà đã truyền đến. Lai Tuấn Thần giật nảy lên rồi cùng lúc bắn vọt dậy.
Âm thanh kêu rên đau đớn vang lên liên tiếp như tiếng pháo nổ, tiếng cuối cùng thì đã ở trong khu vực gần với cửa phòng, còn nghe được tiếng đám thuộc hạ Lai Tuấn Thần hét to rút đao kiếm. Từ đó có thể thấy được tốc độ đáng sợ cùng thân thủ kinh người tới mức chẳng kẻ nào bên ngoài đỡ nổi một hiệp của người đến tập kích.
Lai Tuấn Thần rút kiếm lao ra cửa phòng, Long Ưng cũng rời khỏi giường đứng xuống đất. Năng lượng kì dị của ma chủng tập trung khắp cơ thể, sự sắc bén của giác quan leo lên trạng thái đỉnh điểm, chỉ hận là không sao vận nổi lực, có sức mà không thể dùng. Dù sao thì ma chủng vẫn chỉ là giai đoạn đầu tiên của Kết ma.
Lúc ấy tiếng chuông mới vang lên rung trời, nhưng cũng đã muộn mất mấy bước.
Uỳnh!
Cửa chính nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn bắn đầy phòng. Một bóng đen phá cửa xông vào nhẹ nhàng như chọc thủng một tờ giấy mỏng. Ngọn đèn chợt tắt ngấm. Lai Tuấn Thần hét lên một tiếng điên cuồng, kiếm trong tay hoá thành hơn mười tia lạnh, hướng về phía thích khách đáng sợ đến cực điểm kia, đầy đủ mười phần công lực. Có thể thấy kĩ năng về mặt võ thuật của hắn cũng chẳng hề thua kém phương diện hình thuật.
Đổi sang cao thủ thông thường, sẽ chỉ nhìn thấy bóng người vụt nhanh như quỷ mị. Nhưng khi lọt vào ‘ma trong mắt’ của Long Ưng, thì lại có thể nắm bắt được diện mạo thân thể bên ngoài của kẻ ám sát. Bóng tối không ảnh hưởng mảy may gì đến hắn.
Thích khách lại là một cô gái trẻ tuổi thiên kiều bách mị. Cô ta thuần tuý chỉ dùng tay không đối phó kẻ địch, toàn thân được bọc trong trang phục đi đêm, thể hình đẹp đẽ uyển chuyển. Tiến công nhảy tránh, tất cả động tác của cô gái đều hoàn mĩ không một tì vết. Không dùng bất cứ vải gì để che đi gương mặt, nhưng trên đó lại được bôi lên hơn mười vệt màu thâm và đen. Nhìn thì như tuỳ tiện, nhưng không những giúp che dấu đi khuôn mặt, mà còn có một dạng tác dụng làm tăng thêm vẻ đẹp khó nói nên lời. Lúc ấy cặp mắt cô gái tràn đầy sát cơ, đôi mắt chuyển động, còn đẹp hơn vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Lai Tuấn Thần đâm nhanh hơn mười kiếm về phía nàng, trước sự lắc lư kỳ dị của nàng, toàn bộ đều rơi vào khoảng không. Nàng như biến thành ảo ảnh, sau một khắc đã trườn đến sát cạnh Lai Tuấn Thần vốn chưa kịp thu kiếm, vai khẽ chạm vào đầu vai Lai Tuấn Thần. Nhìn tưởng như không hề có tác dụng gì nhưng Lai Tuấn Thần lại bị đẩy cho lảo đảo ngã nhào, “Uỵch” một tiếng đụng phải bức tường bên phải rồi phun ra một ngụm máu tươi, thảm bại hoàn toàn. Dùng võ công của hắn cũng chỉ có thể hơi lùi lại chút ít so với hướng nàng tiến lên.
Nữ thích khách xoay mình chụm ngón tay lại thành đao, như gió lốc đến gần Lai Tuấn Thần, rồi hướng cổ Lai Tuấn Thần chém. Như mà để bị chém trúng, gã đứng đầu ác quan này đảm bảo lập tức lên đường đi địa phủ.
Long Ưng không chút nghĩ ngợi đến việc tên Lai Tuấn Thần này hai tay nhuộm đầy máu tanh, tội ác đầy người, có nên hay không cứu. Ma chủng phát động, mũi tên như bão táp phóng về phía thích khách, oanh kích hai đấm, đáng tiếc tốc độ thì là cấp Ma chủng, độ mạnh yếu thì lại giống người bình thường, bỏ chạy giữ mạng thì còn có đủ, chứ tấn công địch là chịu chết, hoàn toàn không thể phối hợp.
Hai mắt của thích thách kia thoáng qua vẻ kinh ngạc khó hiểu, bỏ rơi Lai Tuấn Thần vốn đã không còn sức chống trả. Bởi thứ nhất Long Ưng chính là mục tiêu của nàng, thứ hai là nàng cũng nhìn ra nếu để Long Ưng dùng tốc độ như vậy né tránh, muốn giết hắn trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó mà làm được. Lại thấy hắn không lượng sức mình mà tự tìm đến cửa, sao có thể chịu bỏ qua.
Dày đặc âm thành xé gió xa gần truyền đến, biểu thị lực lượng cao thủ phía công chúa đang nhanh chóng đuổi tới.
Lai Tuấn Thần lúng túng nói: "Là Bàn công công đề nghị, chính là thi hành hình phạt giáp liệt với ngón chân của hai bàn chân ngươi đó. Công chúa vốn không đồng tình, Bàn công công dùng hình có thể nhẹ tay một chút, chỉ rút móng chứ không bẻ xương, xong việc thì ông ấy sẽ dùng thuốc chữa thương hạng nhất chữa trị, đảm bảo lúc đến Lạc Dương có thể dùng hai cái đùi để đi lại bình thường được."
Vốn lúc đầu mới nghe thấy Long Ưng đã sởn hết cả gai ốc, suy nghĩ một lượt, lẽ ra Bàn công công chắc đã biết nhờ Ma chủng mà hắn có thể phục hồi nhanh chóng, ông ta yêu cầu thi hành hình phạt như thế với hắn, chắc chắn có liên quan đến đại kế bỏ chạy. Hắn thầm thở dài, quả quyết nói: "Ngươi nhanh nhẹn lên chút ít nào, ông đây còn muốn đi ngủ."
Lần này đến lượt Lai Tuấn Thần thất thanh nói: "Ngủ?"
Long Ưng vẫn chưa có cơ hội để trnàng lời y thì cnàngm giác nguy hiểm đã nhanh chóng hiện lên trong lòng. Chưa kịp trở tay thì ba tiếng hét thảm thiết từ phía xa bên ngoài căn nhà đã truyền đến. Lai Tuấn Thần giật nảy lên rồi cùng lúc bắn vọt dậy.
Âm thanh kêu rên đau đớn vang lên liên tiếp như tiếng pháo nổ, tiếng cuối cùng thì đã ở trong khu vực gần với cửa phòng, còn nghe được tiếng đám thuộc hạ Lai Tuấn Thần hét to rút đao kiếm. Từ đó có thể thấy được tốc độ đáng sợ cùng thân thủ kinh người tới mức chẳng kẻ nào bên ngoài đỡ nổi một hiệp của người đến tập kích.
Lai Tuấn Thần rút kiếm lao ra cửa phòng, Long Ưng cũng rời khỏi giường đứng xuống đất. Năng lượng kì dị của ma chủng tập trung khắp cơ thể, sự sắc bén của giác quan leo lên trạng thái đỉnh điểm, chỉ hận là không sao vận nổi lực, có sức mà không thể dùng. Dù sao thì ma chủng vẫn chỉ là giai đoạn đầu tiên của Kết ma.
Lúc ấy tiếng chuông mới vang lên rung trời, nhưng cũng đã muộn mất mấy bước.
Uỳnh!
Cửa chính nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn bắn đầy phòng. Một bóng đen phá cửa xông vào nhẹ nhàng như chọc thủng một tờ giấy mỏng. Ngọn đèn chợt tắt ngấm. Lai Tuấn Thần hét lên một tiếng điên cuồng, kiếm trong tay hoá thành hơn mười tia lạnh, hướng về phía thích khách đáng sợ đến cực điểm kia, đầy đủ mười phần công lực. Có thể thấy kĩ năng về mặt võ thuật của hắn cũng chẳng hề thua kém phương diện hình thuật.
Đổi sang cao thủ thông thường, sẽ chỉ nhìn thấy bóng người vụt nhanh như quỷ mị. Nhưng khi lọt vào ‘ma trong mắt’ của Long Ưng, thì lại có thể nắm bắt được diện mạo thân thể bên ngoài của kẻ ám sát. Bóng tối không ảnh hưởng mảy may gì đến hắn.
Thích khách lại là một cô gái trẻ tuổi thiên kiều bách mị. Cô ta thuần tuý chỉ dùng tay không đối phó kẻ địch, toàn thân được bọc trong trang phục đi đêm, thể hình đẹp đẽ uyển chuyển. Tiến công nhảy tránh, tất cả động tác của cô gái đều hoàn mĩ không một tì vết. Không dùng bất cứ vải gì để che đi gương mặt, nhưng trên đó lại được bôi lên hơn mười vệt màu thâm và đen. Nhìn thì như tuỳ tiện, nhưng không những giúp che dấu đi khuôn mặt, mà còn có một dạng tác dụng làm tăng thêm vẻ đẹp khó nói nên lời. Lúc ấy cặp mắt cô gái tràn đầy sát cơ, đôi mắt chuyển động, còn đẹp hơn vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Lai Tuấn Thần đâm nhanh hơn mười kiếm về phía nàng, trước sự lắc lư kỳ dị của nàng, toàn bộ đều rơi vào khoảng không. Nàng như biến thành ảo ảnh, sau một khắc đã trườn đến sát cạnh Lai Tuấn Thần vốn chưa kịp thu kiếm, vai khẽ chạm vào đầu vai Lai Tuấn Thần. Nhìn tưởng như không hề có tác dụng gì nhưng Lai Tuấn Thần lại bị đẩy cho lảo đảo ngã nhào, “Uỵch” một tiếng đụng phải bức tường bên phải rồi phun ra một ngụm máu tươi, thảm bại hoàn toàn. Dùng võ công của hắn cũng chỉ có thể hơi lùi lại chút ít so với hướng nàng tiến lên.
Nữ thích khách xoay mình chụm ngón tay lại thành đao, như gió lốc đến gần Lai Tuấn Thần, rồi hướng cổ Lai Tuấn Thần chém. Như mà để bị chém trúng, gã đứng đầu ác quan này đảm bảo lập tức lên đường đi địa phủ.
Long Ưng không chút nghĩ ngợi đến việc tên Lai Tuấn Thần này hai tay nhuộm đầy máu tanh, tội ác đầy người, có nên hay không cứu. Ma chủng phát động, mũi tên như bão táp phóng về phía thích khách, oanh kích hai đấm, đáng tiếc tốc độ thì là cấp Ma chủng, độ mạnh yếu thì lại giống người bình thường, bỏ chạy giữ mạng thì còn có đủ, chứ tấn công địch là chịu chết, hoàn toàn không thể phối hợp.
Hai mắt của thích thách kia thoáng qua vẻ kinh ngạc khó hiểu, bỏ rơi Lai Tuấn Thần vốn đã không còn sức chống trả. Bởi thứ nhất Long Ưng chính là mục tiêu của nàng, thứ hai là nàng cũng nhìn ra nếu để Long Ưng dùng tốc độ như vậy né tránh, muốn giết hắn trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó mà làm được. Lại thấy hắn không lượng sức mình mà tự tìm đến cửa, sao có thể chịu bỏ qua.
Dày đặc âm thành xé gió xa gần truyền đến, biểu thị lực lượng cao thủ phía công chúa đang nhanh chóng đuổi tới.