[Đăng kí Dịch - Biên] Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị

Sky is mine

Phàm Nhân
Ngọc
52,00
Tu vi
0,00
Anh em cố gắng dịch nhanh chút. Sắp tới Tru tiên 2 tạm nghỉ nên có thể nhờ biên giúp đc chút.
Không thể làm kiểu đầu voi đuôi chuột được. Truyện của Huỳnh Dị hay vậy mà đc vài ngày đầu rồi sau đấy ... :thodai:
 

naruto

Phàm Nhân
Ngọc
12,35
Tu vi
0,00
Anh em cố gắng dịch nhanh chút. Sắp tới Tru tiên 2 tạm nghỉ nên có thể nhờ biên giúp đc chút.
Không thể làm kiểu đầu voi đuôi chuột được. Truyện của Huỳnh Dị hay vậy mà đc vài ngày đầu rồi sau đấy ... :thodai:

Đệ rất có nhiệt tâm :hoa:

Nếu đc, cứ tạm gánh vác công việc lead đi. Làm lead, chưa chắc đã cần khả năng biên dịch (huống hồ truyện này còn có CCD và lão Heo ra sức trong công tác biên), mà cái cần nhất chính là sắp xếp chương và thôi thúc các dịch giả.

Hiện tại, Why đang lead truyện Tiên Quốc, khó theo dõi sát sao đc truyện này.
:thank:
 

Nguyên Anh

Phàm Nhân
Ngọc
235,80
Tu vi
0,00
Hoàn toàn được. Vì truyện của TVM nên thoải mái thôi.

Tạm gọi là Giám đốc điều hành.

Về phần kỹ thuật có các Giám đốc kỹ thuật khác rồi :D
 
Đấy, xem đi, xem ta biên có đúng không :thodai:


Long Ưng bây giờ không còn coi Đỗ Ngạo là bậc trưởng bối đáng kính nữa rồi, kẻ thay thế vị trí đó cũng không phải là bí thư Chủng Ma Đại Pháp mà là người đã chú giải cho bí thư, đồng thời là vị Tà Đế nổi danh nhất từ trước đến nay của Ma môn - Hướng Vũ Điền.

Cửa dưới mở ra, hình sàng (một loại dùng cụ trong việc dùng hình như một chiếc giường) rớt xuống, trong tiếng bàn tời lăn tròn, có người đi lên mở trói cho Long Ưng, cởi miếng vải che mắt và lấy miếng bịt tai ra.

Lai Tuấn Thần đang khoanh tay đứng ở đuôi xe, sắc mặt rất tốt, bày ra vẻ mặt như là đang chờ xem kịch vui. Loại cực hình này có tên là “Tứ mã phanh thây”. Dù là người kiên cường nhất cùng lắm cũng chỉ chịu đựng được trong sáu canh giờ. Những kẻ sau khi được cởi bỏ khỏi cái giường này có phản ứng cực kì khó tả: có người ôm đầu khóc rống, có kẻ co người lại mà run rẩy, có người lại cả người bị rút gân, người thì nôn mửa không kiểm soát được, phần lớn là chịu không nổi cực hình mà suy kiệt rồi chết. Chết không được, muốn bọn họ khai chuyện gì sẽ khai chuyện đó, đồng ý tất cả các điều kiện, chỉ mong không bị đưa lên cái giường đó nữa.

Lai Tuấn Thần phụng chỉ làm việc lại vẫn sợ Thái Bình công chúa trách hắn làm việc không tốt, cho nên tăng thêm liều lượng thuốc và kéo dài cực hình đến mười hai canh giờ. Thầm nghĩ lần này chắc chắn là lập được đại công rồi.

Trước Lai Tuấn Thần cùng hơn mười thủ hạ đang trợn mắt há mồm, Long Ưng ngồi xoa mí mắt, duỗi cái lưng mỏi rồi mở mắt. Hắn thoáng nhìn sang bọn người Lai Tuấn Thần đang kinh ngạc, sờ sờ cái bụng ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì không ổn! Haaa...! Ngủ được một giấc thật thoải mái nha. Tại sao lại dừng xe? Đã đến Lạc Dương sao? Đây là chỗ quỷ quái nào vậy?”

Bình thường, miệng lưỡi Lai Tuấn Thần lưu loát là thế, lần này cũng chỉ biết á khẩu với kẻ chịu hình, không biết phản ứng thế nào, không biết nói cái gì và hỏi cái gì. Trong phép dùng hình quan trọng nhất là khí thế, người dụng hình phải nắm quyền chủ động trong tay, trên phương diện tinh thần phải hoàn toàn áp đảo đối phương mới có thể thu được hiệu quả tốt nhất. Lần này cùng Long Ưng “đối chiến”, Lai Tuấn Thần thua đến rối tinh rối mù. Bởi vì những phản ứng của đối phương trong dự đoán của hắn không hề xuất hiện đến nửa cái.

Tên thủ hạ bên cạnh quát: “Cả gan! Vị này chính là Lai đại nhân. Cái gì mà xưng hô ngươi ngươi ta ta? Muốn bị vả vào miệng à?”

Long Ưng cười ha ha, chỉ chỉ vào miệng bĩu môi nói: “Đánh đi!”
Tên thủ hạ kia bình thường hoành hành ngang ngược đã quen sao có thể kiềm chế được, giận tím mặt liền vung một quyền thật mạnh nhắm vào mặt Long Ưng.

Lai Tuấn Thần hơn ai hết càng muốn xem tình cảnh Long Ưng máu chảy đầy mặt. Chỉ hận là Thái Bình công chúa có nghiêm lệnh không được tổn thương đến thân thể của Long Ưng, hắn liền dùng khuỷu tay đẩy cánh tay tên thủ hạ này một cái, lạnh lùng hướng Long Ưng nói: “Ngươi sợ không có cơ hội sao?”, rồi quay sang đám thuộc hạ bên cạnh nói: “Giải hắn theo!”

Sau đó liền phất tay áo rồi xoay người, đi dẫn đầu.

Đây là một quần thể kiến trúc xây dựng theo kiểu sân viện khá đầy đủ và quy mô. Long Ưng thầm nghĩ nếu mình không đoán sai thì bản thân mình đang ở một huyện lớn nào đó thuộc Dương Châu, lẽ ra đám người này phải áp giải hắn đi Dương Châu trước, sau đó lên thuyền hướng về phía Bắc tới Lạc Dương. Mà hắn phải nghĩ cách chạy trốn trước khi đến Lạc Dương.

Lai Tuấn Thần bỗng nhiên dừng lại, Long Ưng cùng đám vệ binh áp giải buộc phải đứng lại theo. Tên ác quan này quay đầu đi lại bên cạnh Long Ưng, làm như bạn tốt che miệng nói thầm vào tai hắn: “Ưng huynh đệ, người thích nam sắc không?”

Long Ưng trong lòng thầm than, biết hắn kế này không thành lại sinh kế khác rồi. Nhưng mà lần này hoàn toàn trúng ngay chỗ hiểm của hắn.
Lại Tuấn Thần thấy hắn trầm ngâm không nói, biết rõ gian kế có thể thực hiện được liền vui vẻ nói: “Được rồi, không thích nam sắc cũng không sao, chỉ cần người khác thích nam sắc của ngươi là được mà. Bổn quan sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi. Trong quân lính sẽ lựa chọn vài người có thân thể đặc biệt cường tráng, đảm bảo có thể chơi ngươi một cách thống khoái. Đợi tý nữa xin mà công chúa đồng ý thì ta sẽ làm ngay.”

Long Ưng sao lại không đáp trả, cười nói: “Lại đại nhân quá hồ đồ rồi. Ngươi đoán hoàn toàn không đúng quan hệ giữa ta và công chúa. Ta hiện trên tay có một vật mà công chúa không tiếc hết thảy muốn đoạt được. Nếu điều kiện duy nhất của ta là cầu nàng chém đầu đại nhân trước mặt ta, khẳng định công chúa sẽ nghiêm túc cân nhắc.”

Lai Tuấn Thần cả kinh. Hắn không rõ công chúa có làm như vậy hay không. Nhưng người mà đến con ruột còn giết như Võ Chiếu thì chắc chắn là loại người này, chỉ cần nàng muốn có một thứ gì thì hi sinh một thuộc hạ nho nhỏ cũng không tính là một việc to tát.

Hắn rốt cục cũng lĩnh giáo được thủ đoạn của Long Ưng, cười lây lòng nói: “Bổn quan cùng Ưng huynh đệ xưa không thù, nay cũng là xử lý việc công. Vì
Thánh Thần bổn quan có thể xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ, thế nhưng mọi người chúng ta cần gì phải làm to chuyện ra đến mức này. Chỉ cần Ưng huynh đệ đáp ứng ý muốn của Công Chúa thì không phải vẫn giải quyết xong việc trong hòa khí sao? Nói không chừng bổn quan còn có thể mang Ưng huynh đệ đến Lạc Dương phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu nghe hát, có thanh lâu nào dám không nể mặt ta chứ?
Nghe hắn đề cập đến thanh lâu, Long Ưng nói: “Thanh lâu nổi danh nhất Lạc Dương tên là gì?”

Lai Tuấn Thần thấy phản ứng của hắn thì trong lòng liền hiểu rõ. Bí quyết trong thuật dùng hình của hắn chính là tìm được nhược điểm của đối phương. Vui vẻ nói: “Chuyện này cứ thong thả nói sau, xin Ưng huynh đệ đợi ta một chút, bổn quan vào trong nội đường xin chỉ thị của công chúa đã.” Vừa dứt lời liền hướng về phía trước mà đi.

Sắc trời dần tối, nhà cửa sáng lên ánh đèn dầu. Chỗ bọn họ đứng cách cửa lớn của trạch viện khoảng hai mươi bước. Lúc Lai Tuấn Thần còn chưa bước qua cửa một khắc, Long Ưng thầm nghĩ nếu như có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ thì sẽ có lợi rất lớn cho hắn. Nhưng mà dù võ công vẫn còn, trừ khi đối phương nói lớn, nếu không hắn cũng không có khả năng nghe trộm cuộc đối đáp trong sảnh.

Ý niệm này cứ dâng lên, lơ lửng mà không tan biến trong đầu hắn, một cỗ lực lượng không thể gọi tên trong phút chốc lan rộng từ mi tâm (chỗ giữa hai đầu lông mày), một cảm giác khó có thể hình dung chạy khắp thân thể, toàn bộ những mạch máu lớn nhỏ trong cơ thể đều rung lên mạnh mẽ một cách kì quái, toàn bộ khiếu huyệt đều giật giật. Đây cũng không phải tình huống lưu chuyển chân khí như trước, mà chắc chắn là một cảnh giới mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới, thứ cảm giác linh duệ tăng lên theo cấp số nhân. Trong khoảnh khắc, hắn rốt cuộc hiểu được rằng bản thân không chỉ thành công bước vào
cảnh giới "Lập Ma" mà còn tiến lên một cảnh giới cao hơn, tới tầng "Kết Ma".

Căn cứ theo chú thích của Hướng Vũ Điền trong bí thư, lúc này trên phương diện tinh thần Ma Chủng đã thành công kết hợp với hắn làm một, tựa như một giếng nước sâu không đáy, lúc nào cũng có thể múc nước lên mà uống. Ma chủng đúng là Ma chủng, hoàn toàn khác biệt so với các loại võ công tâm pháp khác. Lúc ẩn giấu đi thì hắn chỉ là một kẻ bình thường không biết võ công, sau khi kết hợp lại trở nên thần thông quảng đại vô cùng, bằng không các thế hệ tông chủ Tà Đạo người nào cũng có ma công thâm, ai chịu mạo hiểm tính mạng để đi luyện cái thể loại này.
Gió nhẹ lướt qua người, da của hắn nổi lên một cảm giác sung sướng kì lạ, trong mũi tràn đầy hương thơm của cỏ cây hoa lá ngoài trạch viện, mà hắn lại có thể rõ ràng cảm nhận chính xác vị trí từng loại mùi hương truyền đến, tựa như dùng mắt nhìn vậy.

Thế nhưng, hắn cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều bởi vì tiếng Lai Tuấn Thần dập đầu hành lễ đã vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng Bàn Công Công: "Tuấn Thần có chuyện tốt gì muốn bẩm tấu Công Chúa?"
Thái Bình Công Chúa nói: "Bình thân!"

Long Ưng nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ dùng vị trí thanh âm mà phác họa ra cảnh tượng trong phòng, Thái Bình công chúa ngồi trên ghế chủ trong phòng, Bàn công công chiếu theo phép tắc ngồi ở bên trái, phía dưới nàng, Lai Tuấn Thần đứng cách khoảng bảy bước trước ghế của Thái Bình công chúa. Hắn không rõ làm sao có thể nắm rõ tình huống trong phòng một cách chuẩn xác như vậy chỉ bằng âm thanh mình nghe được, cũng giống như việc dùng mùi hương đoán vị trí cây cỏ vậy.

Giọng Lai Tuấn Thấn mang theo chút khổ sở nói:" Tiểu thần trước xin thỉnh tội với Công Chúa, loại cực hình mà hạ thần mệnh danh là "Tứ Mã phanh thây" hoàn toàn không có tác dụng với hắn, hạ thần kéo dài gấp đôi thời gian, vậy mà sau khi được thả ra hắn vẫn trông như không hề có việc gì, còn dụi mắt vươn vai nói cứng là vừa làm mộng đẹp."

Long Ưng trong lòng cười thầm.

Loại cực hình này của Lai Tuấn Thần, xét về góc độ dùng hình mà nói thì đúng là một đại kiệt tác, mục đính chính là nhằm vào nhược điểm của thân thể, bao gồm cả sự khổ sở vô cùng khi cơ thể như bị xé tan mà vẫn không thể động đậy, bởi vì đầu óc bị dồn nén đến sung huyết không thể suy nghĩ bình thường được, cộng thêm việc không thể nhìn không thể nghe, đó là thứ cảm giác đáng sợ đến mức khiến cho người ta điên cuồng. Cái thứ dằn vặt con người nhất chính là việc không biết đến khi nào thì nỗi dằn vặt cực khổ ấy mới chấm dứt.

Lúc mới đầu, quả thật Long Ưng phải chịu sự dày vò sống không bằng chết, nhưng bất ngờ hắn hóa thành vô số những hạt vật chất không ngừng bay lên cao, một lúc nào đó từ hỗn độn mà hợp thành một, mơ mơ hồ hồ, khi hắn tỉnh lại đã hết thời gian dùng hình, tất cả chỉ như diễn ra trong chớp mắt.

Thì ra khổ luyện lại có tác dụng lớn như vậy, mặc dù con đường tu luyện Ma Chủng phía trước vẫn còn nhưng cửa ải khó khắn trùng trùng, nhưng lòng tin của hắn đối với "Đạo Tâm Chủng ma Đại Pháp" đã tăng lên rất nhiều.
Bàn Công Công hỏi: "Tình hình lúc hắn chịu hình như thế nào?"

Lai Tuấn Thần cung kính đáp: "Bởi chuyện này vô cùng quan trọng, ta tự mình đến bên cạnh xe nghe lén qua ống đồng, tiểu tử này chưa được nửa canh giờ đã rên rỉ như sắp chết. Người bình thường chịu hình hai ba canh giờ , kêu khản cả cổ, thậm chí ngất đi, nhưng tên này lại rên rỉ đủ suốt mười hai canh giờ, lại còn rên rỉ càng ngày càng khỏe, chỉ ở điểm này thôi là đã có khác biệt rất lơn so với những kẻ khác."

Long Ưng lúc này mới hiểu được tình trạng của mình lúc chịu hình, thầm nghĩ đây chắc chắn là khi tinh thần tách rời khỏi thể xác, cùng với Ma Chủng trước đây kết hợp, tầng thứ ba "Lập Ma" chính là như thế này.

Lai Tuấn Thần lại nói: "Nhưng tiểu tử này có một nhược điểm, là háo sắc."

Bàn Công Công lập tức phấn chấn lên, cao giọng hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Lai Tuấn Thần đem chuyện hắn hỏi về thanh lâu ra nói, Long Ưng nghe được chỉ có nước cười khổ.

Thái Bình Công chúa ngoài câu "Bình thân" ra, cho đến giờ cũng không nói thêm một lời nào, tâm tình nặng nề nói: "Tuấn Thần, ngươi ra bên ngoài đợi một chút, ở yên đó đợi nghe chỉ thị của Bản điện".

Lai Tuấn Thần theo lệnh rời đi.

Trong lòng Long Ưng cảm thấy buồn cười, Lai Tuấn Thần một câu cũng không đề cập tới chuyện mà mình đang sợ, cũng biết ba cái thứ mà hắn nói có thể vì Võ Chiếu nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn chết không từ đều là nói suông.

Hắn cũng không để ý đến Lai Tuấn Thần đang bước đi nghiêm trang ra khỏi phòng, bởi vì giọng nói nhẹ nhàng của Thái Bình Công chúa đã truyền tới, nói:" Công công hầu hạ Thánh Thần đã hơn ba mươi năm, so với kẻ thân làm nữ nhi như ta càng thấu hiểu nàng, nàng cũng không coi Công công là người ngoài, nói cho ta biết! Nàng đối với "Chủng Ma Đại Pháp" cùng với bí điển Ma Môn sao lại có khác biệt lớn như vậy? Nàng chưa bao giờ là người trong võ lâm, những năm gần đây lại càng không đề cập đến chuyện võ, vì sao chỉ xem trọng duy nhất "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp"?
Bàn Công Công dường như có điều gì đó khó nói, do dự trong chốc lát, chậm rãi nói: "Cái này, cái này là "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp" là bí điển quý giá nhất của Ma Môn, lại được thiên hạ xếp vào Thiên Hạ Đại Kỳ Thư, đó là lí do khiến Thánh Thần sinh lòng hiếu kỳ đi!"
Thái Bình Công chúa sẵng giọng: "Ta không thích nghe loại đáp án này, người nhất định biết chuyện mà ta không biết. Biết không? Khi ta đưa tận tay cuốn bí thư còn lại lục soát được từ trên thi thể Đỗ Ngạo cho nàng, câu đầu tiên nàng hỏi ta là có bao nhiêu người xem qua rồi, ta đáp chỉ có một mình nữ nhi xem qua một lần, nàng mới thôi lo lắng."

Bàn công công yên lặng không nói gì.
Thái Bình công chúa nói tiếp: "Công công nhất định là có việc giấu ta. Thánh Thần tự mình chép lại cuốn tàn thư kia, dặn ta khi nào lấy được "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp" hoàn chỉnh, phải theo lời nàng cho vào hộp đồng mà nàng đưa cho ta, trên đó dùng Trần lão đại sư kĩ nghệ bậc thầy tự tay chế tạo thiên tương thần tỏa niêm phong lại*, không cho bất cứ kẻ nảo xem qua, bao gồm cả nữ nhi này là ta. Công công ngươi nói cho ta biết là có chuyện gì xảy ra?"
(*tương là cái rương, tỏa là cái khóa, nên cả câu có nghĩa là cái hộp đồng kia được niêm phong vô cùng cẩn thận chắc chắn không ai thậm chí thần tiên có thể mở ra được.)

ngàn lần xin tha thứ! :cry:

Đệ thử biên chương 3, các huynh xém có được không :xinloi:
Được hay không được chỗ nào thì nói để đệ biết. :thank:

Chương 3: Chủng Ma đại pháp (trung)

Giờ đây Long Ưng không còn coi Đỗ Ngạo là sư phụ nữa. Thay thế vị trí này cũng không phải là bí thư về phương pháp chủng ma mà là Hướng Vũ Điền người đã chú giải cho toàn bộ bí thư - vị Tà Đế rất nổi tiếng của Ma môn từ trước tới nay.

Cửa sau của xe ngựa được mở ra. Trong tiếng lăn tròn của bàn tời thì giường hành hình được hạ xuống, có người đi lên mở trói cho Long Ưng rồi bỏ tấm vải đen bịt mặt và rút dụng cụ bịt tai ra.

Lai Tuấn Thần khoanh tay đứng ở cuối xe, sắc mặt mang theo sự đắc ý, hả hê như đang chờ xem kịch hay. Đây là một loại cực hình gọi là "tứ mã phanh thây", cho dù là người rất kiên cường cũng không thể chống cự quá sáu canh giờ. Những người được được đưa xuống giường hành hình sau khi bị tra tấn đều có những phản ứng vô cùng kỳ quặc, có người ôm đầu gào khóc, có người cuộn tròn lại run rẩy, lại có người bị co giật toàn thân, nôn mửa một cách không thể khống chế được, thậm chí có nhiều người không chịu được cực hình mà suy kiệt rồi chết. Những người không chết thì muốn hắn nhận tội gì liền nhận tội đó, ký cái gì liền ký cái đó chỉ xin không tiếp tục đưa hắn lên giường hành hình.

Lai Tuấn Thần nhận ý chỉ làm việc, hơn nữa vì sợ công chúa Thái Bình trách hắn làm việc không hiệu quả cho nên không tiếc mạnh tay kéo dài thời gian hành hình đến mười hai canh giờ. Hắn thầm nghĩ lần này chắc chắn là lập được công lớn rồi.

Long Ưng ngồi dậy dụi dụi mí mắt, rồi trong sự chết lặng của Lai Tuấn Thần cùng mười tên thuộc hạ, hắn duỗi lưng mỏi và mở mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt sửng sốt của đám người Lại Tuấn Thần, sau đó trước sờ ngực sau sờ bụng rồi ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì không ổn a! A ha! Ngủ được một giấc vừa ngon vừa thoải mái, thật sự không muốn dậy. Tại sao lại dừng xe? Đã đến Lạc Dương rồi sao? Đây là nơi quỷ quái nào vậy?"

Đây là lần đầu tiên một người miệng lưỡi lưu loát như Lại Tuấn Thần phải cứng họng không nói được lời nào trước một người chịu hành hình, hắn không biết nên phản ứng như thế nào, nên nói cái gì. Kỷ thuật hành hình quan trọng nhất là khí thế, người hành hình phải nắm được trong tay sự chủ động, ở trên tinh thần phải hoàn toàn áp đảo đối phương mới có thể thu được hiệu quả làm chơi ăn thật. Lần này Lai Tuấn Thần thua rất thê thảm trước cuộc "đối chiến" với Long Ưng bởi vì Long Ưng không hề xuất hiện những phản ứng mà hắn mong đợi.

Tên thủ hạ bên cạnh quát: "To gan! Đây chính là Lai đại nhân. Cái gì mà ngươi ngươi ta ta, có muốn bị tát vào miệng hay không?"

Long Ưng cười ha hả, trề muôi căng má nói: "Đánh đi!"

Tên sĩ quan kia hoành hành ngang ngược đã quen sao có thể kiềm chế được, dưới sự giận tím mặt mà đấm một phát nhằm vào mặt Long Ưng.

Lai Tuấn Thần là người muốn nhìn thấy cảnh tượng Long Ưng bị máu chảy mặt rách hơn bất kỳ ai. Chỉ là công chúa Thái Bình đã có nghiêm lệnh không được làm tổn thương đến thân thể Long Ưng, cho nên hắn liền dùng khuỷu chặn cú đấm của tên sĩ quan lại rồi lạnh lùng nhìn về Long Ưng nói: "Ngươi sợ không có cơ hội sao?"

Hắn quay sang nói với thủ hạ: "Giải hắn đi!"

Nói xong hắn liền vung tay áo quay người, đi trước dẫn đầu.

Đây là một quần thể các kiến trúc có sân viện tương đối lớn. Long Ưng thầm nghĩ nếu mình không đoán sai thì bản thân đang ở một huyện lớn phía nam Dương Châu. Đối phương đương nhiên trước tiên phải áp giải hắn đến Dương Châu sau đó ngồi thuyền đi lên phía bắc tới Lạc Dương. Mà hắn phải nghĩ cách chạy trốn trước khi đến Lạc Dương.

Lai Tuấn Thần bỗng nhiên dừng lại, Long Ưng cùng đám binh sĩ hắn cũng đành phải đứng lại theo. Tên ác quan ma quỷ xấu xa này quay đầu đi lại bên cạnh Long Ưng rồi làm như bạn tốt mà ghé miệng vào bên tai hắn nói: "Ưng huynh đệ, người thích nam sắc không?"

Long Ưng mắng to trong lòng, hắn biết tên này kế trước không thành lại sinh kế khác. Nhưng mà lần này quả thật là đã trúng vào chỗ hiểm.

Lại Tuấn Thần thấy hắn do dự không nói thì hiểu ngay là gian kế đã đạt được liền nói: "Thích hay không thích nam sắc cũng không sao, chỉ cần người khác thích nam sắc của ngươi là được. Bổn quan sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi mà chọn ra mấy người mạnh khỏe cường tráng ở trong quân, đảm bảo có thể chơi ngươi cho người sướng đời. Đợi tý nữa xin mà công chúa đồng ý liền có thể làm ngay."

Long Ưng sao lại không công kích lại chứ, hắn cười nói: "Lại đại nhân quá hồ đồ rồi hay sao mà không nhìn ra được quan hệ giữa ta và công chúa. Hiện tại trên tay ta có thứ mà công chúa phải lấy được bằng bất cứ giá nào. Nếu như ta ra điều kiện duy nhất là yêu cầu nàng ở trước mặt ta chém đầu của đại nhân xuống thì khẳng định rằng công chúa sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

Lai Tuấn Thần thầm kinh hãi. Hắn không rõ công chúa Thái Bình có làm như vậy hay không, nhưng người mà đến ngay cả con của mình cũng giết như Võ Chiếu thì chắc chắn là loại người này, chỉ cần nàng muốn có được thứ gì thì hi sinh một tên thuộc hạ nhỏ bé cũng chẳng là gì.

Hắn cuối cùng cũng được lĩnh giáo thủ đoạn của Long Ưng liền vội vàng cười nói: "Bổn quan cùng Ưng huynh đệ ngày xưa không có thù oán, hôm này cũng chỉ là giải quyết công việc. Vì
Thánh Thần bổn quan có thể xông vào nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không chối từ. Nhưng mà chúng ta tại sao lại phải làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng như vậy chứ, chỉ cần Ưng huynh đệ đáp ứng yêu cầu của công chúa thì không phải là có thể giải kết thúc trong hòa thuận sao? Nói không chừng bổn quan còn có thể mang Ưng huynh đệ đến Lạc Dương chơi bời gái gú, uống rượu hát hò, có thanh lâu nào dám không nể mặt ta chứ?"

Nghe hắn đề nhắc tới thanh lâu, Long Ưng liền nói: "Thanh lâu nào nổi tiếng nhất Lạc Dương?"

Lai Tuấn Thần thấy được phản ứng của Long Ưng thì trong lòng liền hiểu rõ. Bí quyết trong kỷ thuật hành hình của hắn chính là ở chỗ có tìm được nhược điểm của đối phương hay không. Lúc này hắn vui vẻ nói: "Chuyện này ta sẽ giải quyết sau, bây giờ xin Ưng huynh đệ đợi một chút, bổn quan vào trong nhà xin chỉ thị của công chúa đã." Vừa dứt lời liền một mình đi vào căn nhà phía trước.

Sắc trời dần tối, trong nhà đã sáng lên ánh đèn dầu. Bọn hắn đứng cách cửa chính của căn nhà khoảng hai mươi bước. Khoảng khắc mà Lai Tuấn Thần tiến vào trong cửa, Long Ưng liền thầm nghĩ nếu như có thể nghe được bọn họ nói chuyện thì sẽ rất có lợi cho hắn. Nhưng mà cho dù võ công vẫn còn thì cũng không thể nghe lén được đối phương nói gì ở trong phòng, trừ khi bọn họ nói lớn tiếng.

Ý nghĩ này còn đang quanh quẩn ở trong đầu thì một cỗ lực lượng không tên bỗng chốc từ ấn đường lan rộng ra. Một cảm giác khó có thể hình dung chạy khắp thân thể, tất cả các kinh mạch lớn nhỏ đều run rẩy mãnh liệt, tất cả các khiếu huyệt đều nhảy lên. Đây cũng không phải là tình huống khí vận chuyển chân khí của hắn trước kia mà tuyệt đối là một cảnh giới mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới, độ nhạy bén của cảm giác được tăng lên theo cấp số nhân. Trong khoảnh khắc này, hắn hiểu được bản thân không chỉ thành công bước vào "Lập Ma" mà còn tiến lên một tâng hơn, tầng "Kết Ma".

Căn cứ theo chú thích của Hướng Vũ Điền trong bí thư thì lúc này Ma chủng cùng tinh thần của hắn đã thành công kết hợp với nhau, tựa như một cái giếng nước sâu không đáy, lúc nào cũng có thể múc nước lên mà uống. Ma chủng đúng là Ma chủng, hoàn toàn khác biệt so với các loại võ công tâm pháp khác. Lúc ẩn giấu đi thì hắn chỉ là một người bình thường không biết võ công, sau khi kết hợp lại có thần thông rất to lớn, bằng không các thế hệ tông chủ Thiên Tà đạo đều chịu nguy hiểm đến tính mạng đị luyện loại này cho dù người nào cũng đều có ma công thâm hậu.

Gió nhẹ lướt qua người, da của hắn nổi lên một cảm giác sung sướng kỳ lạ. Trong mũi hắn tràn đầy hương thơm của cỏ cây hoa lá ngoài ngôi nhà, mà hắn lại càng có thể phân biệt được vị trí của từng loại mùi hương truyền đến, tựa như dùng mắt nhìn vậy.

Thế nhưng, hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều bởi vì âm thanh Lai Tuấn Thần quỳ xuống đã vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng Bàn Công Công: "Tuấn Thần có tin tức gì tốt bẩm báo lên công chúa?"

Công chúa Thái Bình nói: "Bình thân!"

Long Ưng nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ căn cứ vào vị trí của âm thanh mà phác họa ra cảnh tượng trong phòng. Công chúa Thái Bình ngồi ở vị trí chủ nhân trong phòng, Bàn công công cũng theo phép tắc ngồi ở phía dưới bên trái nàng, Lai Tuấn Thần đứng trước mặt công chúa Thái Bình cách khoảng bảy bước. Hắn không hiểu làm sao mình có thể căn cứ vào âm thanh mà biết rõ được tình huống bên trong phòng một cách chính xác như vậy, cũng giống như việc dựa vào mùi hương để phân biệt hoa lá cây cỏ ở hai bên.

Âm thanh của Lai Tuấn Thấn mang theo chút đắng chát mà đáp: "Tiểu thần trước xin tạ lỗi với công chúa, loại cực hình mà hạ thần mệnh danh là "tứ mã phanh thây" hoàn toàn không có tác dụng với hắn. Hạ thần cũng đã kéo dài gấp đôi thời gian vậy mà sau khi hắn được thả ra lại giống như người không có chuyện gì lại còn dụi dụi mắt vươn vai nói vừa mới có một giấc mơ đẹp."

Long Ưng tức cười trong lòng.

Cực hình này của Lai Tuấn Thần, xét về góc độ của nghệ thuật hành hình thì đúng là kiệt tác rất giỏi nhằm vào người có nhược điểm là thân thể. Nó bao gồm sự đau đớn mãnh liệt khi cơ thể bị kéo căng mà lại không thể động đậy, bởi vì đầu bị ứ máu, thần trí mơ màng não thì căng ra làm cho suy nghĩ không thể nào như thường, lại càng có nhiều người không thể nhìn không thể nghe. Đó là loại cảm giác đáng sợ đến mức khiến cho người ta nổi điên, người bị hành hạ không thể biết được khi nào cực khổ mới ngừng lại.

Lúc mới đầu, quả thật Long Ưng phải chịu sự hành hạ sống không bằng chết gần như không chống cự nổi. Nhưng bất ngờ hắn bỗng nhiên hóa thành vô số những hạt căn bản không ngừng bay lên cao, sau đó cùng kết hợp với một loại hỗn độn nào đó, mơ mơ hồ hồ, trong khoảng khắc hắn đã tỉnh lại, thời gian tra tấn vừa qua chỉ là một việc xẩy ra trong nháy mắt.

Thì ra khổ luyện lại có hiệu quả lớn như vậy. Mặc dù con đường tu luyện Ma chủng phía trước vẫn còn trùng điệp những cửa ái khó khăn, nhưng mà lòng tin của hắn đối với "Đạo Tâm Chủng ma Đại Pháp" đã tăng lên rất nhiều.

Bàn công công hỏi: "Tình hình lúc hắn chịu cực hình như thế nào?"

Lai Tuấn Thần cung kính đáp: "Bởi vì sự tình hết sức quan trọng nên ta tự mình điều khiển và đến bên canh nghe lén thông qua ống đồng, tiểu tử không đến nửa canh giờ đã rên rỉ đến mức muốn sống muốn chết. Người bình thường chịu hình hai ba canh giờ đã kêu khản cả cổ, thậm chí ngất đi, nhưng tên này lại rên rỉ đủ suốt mười hai canh giờ, lại còn rên rỉ càng ngày càng có sức lực, chỉ với điểm này thôi cũng đã cho thấy hắn rất khác với người bình thường."

Long Ưng lúc này mới hiểu được tình trạng của mình lúc chịu cực hình, hắn thầm nghĩ đây chắc chắn là tinh thần tách rời khỏi thân xác bay lên kết hợp với Ma chủng, tầng thứ ba "Lập Ma" chính là như vậy.

Lai Tuấn Thần lại nói: "Nhưng tiểu tử này có một nhược điểm, là háo sắc."

Bàn công công lập tức phấn chấn tinh thần lên rồi cao giọng hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Lai Tuấn Thần kẻ ra tình hình lúc trước hắn nói về thanh lâu với Long Ưng ra, Long Ưng nghe được cũng chỉ đành cười khổ.

Công chúa Thái Bình ngoại trừ câu nói "bình thân" ra thì không hề nói câu nào, lúc này trong lòng nàng trầm trọng mà nói: "Tuấn Thần, ngươi ra bên ngoài đợi một chút, ở yên đó đợi nghe chỉ thị của bản điện".

Lai Tuấn Thần theo lệnh rời đi.

Trong lòng Long Ưng cảm thấy buồn cười, Lai Tuấn Thần không đề một câu nào tới chuyện mà mình đang sợ hãi. Long Ưng cũng biết chuyện mà hắn nói có thể vì Võ Chiếu nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết không từ đều chỉ là nói suông.

Hắn cũng không rãnh để ý đến Lai Tuấn Thần đang bước đi nghiêm trang ra khỏi phòng, bởi vì giọng nói nhẹ nhàng của công chúa Thái Bình đã truyền tới, nói: "Công công hầu hạ Thánh Thần đã hơn ba mươi năm, so với người làm nữ nhi như ta càng hiểu về nàng hơn mà nàng cũng không coi công công là người ngoài, nói cho ta biết! Nàng tại sao lại có phân biệt giữa "Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp" và các bí điển khác của Ma môn lớn như vậy? Nàng chưa bao giờ là người trong võ lâm, những năm gần đây lại càng không đề cập đến chuyện võ, vì sao chỉ xem trọng duy nhất "Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp"?"

Bàn công công dường như có điều gì đó khó nói, do dự trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Việc này, việc chắc bởi vì "Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp" là bí điển đứng đầu Ma môn, lại nổi tiếng là một trong Thiên Hạ Tứ Đại Kỳ Thư cho nên mới khiến cho Thánh Thần sinh lòng hiếu kỳ a!"

Công chúa Thái Bình giận giữ nói: "Ta không thích nghe loại đáp án này, người nhất định biết một số chuyện mà ta không biết. Ngươi biết không? Khi ta đưa cuốn bí thư lục soát được từ trên thi thể Đỗ Ngạo cho nàng, câu đầu tiên nàng hỏi ta là có bao nhiêu người xem qua rồi, ta đáp chỉ có một mình con gái xem qua một lần, nàng mới thả lỏng nỗi lòng."

Bàn công công lặng lẽ không nói gì.

Công chúa Thái Bình nói tiếp: "Công công nhất định là có việc giấu ta. Thánh Thần càng là tự mình chép lại cuốn tàn thư kia còn dặn ta nếu có thể lấy được "Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp" hoàn chỉnh, phải theo lời nàng cho vào hộp đồng mà nàng đưa cho ta, nó là hộp Thiên Tướng Thần Tỏa Phong do chính tay đại sư Trần Lão Mưu có kỹ thuật kéo léo của đời chế tạo ra, không cho bất cứ kẻ nào xem qua, bao gồm cả ta. Công công ngươi nói cho ta biết là chuyện gì?"
 

Sky is mine

Phàm Nhân
Ngọc
52,00
Tu vi
0,00
Góp ý biên của why
- hắn duỗi lưng mỏi và mở mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt sửng sốt của đám người Lai Tuấn Thần sửa thành hắn vươn vai duỗi cái lưng mỏi rồi mở mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt sửng sốt của đám người Lai Tuấn Thần
- sau đó trước sờ ngực sau sờ bụng rồi ngạc nhiên nói
sửa thành
.Sau đó, hắn trước sờ ngực sau sờ bụng rồi ngạc nhiên nói
- "Có chuyện gì không ổn a! sửa thành "Có chuyện gì không ổn à!
- Tên sĩ quan kia hoành hành ngang ngược đã quen sao có thể kiềm chế được, dưới sự giận tím mặt mà đấm một phát nhằm vào mặt Long Ưng.
Sửa thành: Tên sĩ quan kia hoành hành ngang ngược đã quen sao có thể kiềm chế được, quả nhiên bị chọc cho giận tím mặt mà đấm một phát nhằm vào mặt Long Ưng.
- giải kết thúc trong hòa thuận sao sửa thành giải quyết mọi việc trong hòa thuận sao
- nó là hộp Thiên Tướng Thần Tỏa Phong do chính tay đại sư Trần Lão Mưu có kỹ thuật khéo léo của đời chế tạo ra
sửa thành trên hộp có chứa Thiên Tương Thần Tỏa Phong do chính tay bậc thầy đại sư kỹ nghệ Trần Lão Mưu chế tạo cách niêm phong lại

Lỗi chính tả:
Những người được được đưa xuống giường hành hình : Thừa chữ được
Lại Tuấn Thần: Lai Tuấn Thần
Kỷ : Kỹ
Người sướng đời : ngươi sướng đời
cửa ái: cửa ải
đến bên canh: đến bên cạnh
không rãnh: không rảnh
kéo léo : khéo léo
ấn đường: huyệt Ấn Đường
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top