gaygioxuong
Phàm Nhân
Tại hạ trả chương 16 nhò mọi người xem và đóng góp ý kiến. Đa tạ!
Chương 16: vẻ đẹp trời sinh (hạ)- tiền căn hậu quả (thượng)
Long Ưng không cưỡng lại được phải thốt lên trêu chọc nàng: "Nhân Nhã không sợ ta sao?"
Nhân Nhã thẹn thùng rủ mắt xuống, không dám đáp lời hắn, có lẽ không biết nên đáp lại như thế nào, ráng hồng nhuộm kín cái cổ hoàn mỹ như bạch ngọc của nàng. Hắn dám khẳng định đây là nhan sắc động lòng người nhất mà hắn từng chứng kiến trong đời.
Tiểu cung nữ tuyệt sắc này do Vũ Chiếu đích thân tuyển chọn, khiến Long Ưng phải động tâm. Nếu thế gian có chuyện vừa thấy đã yêu, chắc hẳn cũng chỉ thế này. Do đó cũng có thể thấy được Vũ Chiếu "Có mắt nhìn người", giống như đi guốc trong bụng Long Ưng hắn vậy.
"Đ-a-n-g...g! Đ-a-n-g...g! Đ-a-n-g...g!"
Long Ưng ngạc nhiên ngừng bút.
Nhân Nhã thân thể mềm mại run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất.
Cửa chính vừa mở ra đã lập tức đóng lại, Võ Chiếu như một trận gió cuốn rèm lướt vào, mặt ngọc âm u, mắt phượng nhíu chặt, đi tới chiếc kỷ trước mặt Long Ưng ngồi dựa lưng vào. Ánh mắt trước tiên rơi xuống mặt Long Ưng, rồi liếc qua Nhân Nhã, sau cùng chuyển qua chỗ quyển sách hắn đã viết được một nửa, vẻ mặt hòa hoãn lại, sau đó hiện ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Kiểu chữ của Long tiên sinh rất có tính cách, khí khái bừng bừng, như thiên mã hành không, không bị câu thúc. Thỉnh tiên sinh tiếp tục viết, không cần để ý tới trẫm."
Rồi hướng qua Nhân Nhã ra lệnh: "Lui ra!"
Sau khi Nhân Nhã đi khỏi, Long Ưng tiếp tục vung bút như rồng bay phượng múa, trong lòng thầm nhủ nàng không phải đang tiếp kiến đặc phái viên ngoại quốc tên gọi Hoành Không Mục Dã sao? Tại sao lại nổi giận đùng đùng gấp gáp trở về, càng cảm thấy sự tình không tầm thường.
Lúc này nàng đang mặc long bào, đầu đội vương miện, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt hắn. Nàng mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, khiến cho kẻ không biết trời cao đất rộng như hắn cũng có cảm giác áp bách hít thở không thông.
Võ Chiếu giọng nói chuyển thành nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Chủng ma đại pháp, quả nhiên không tầm thường! Chỉ cần đối với pháp khiếu luyện khí của đạo gia, đã vô cùng đặc sắc rồi."
Long Ưng biết nàng đang duyệt pháp lệnh vừa mới dự thảo, bèn nói: "Tiểu dân đại khái mỗi ngày có thể chép lại một chương, mười một ngày sau sẽ xong việc. Tiểu dân vẫn tưởng rằng thánh thượng sau giờ ngọ mới về."
Võ Chiếu thản nhiên nói: "Vừa rồi trụ trì chùa bạch mã Tiết Hoài Nghĩa xông vào cung hướng trẫm đòi người, trẫm đã để hắn mang một đám tiểu Phật gia đi cả rồi."
Long Ưng kinh ngạc quên cả đối đáp, thầm nghĩ Tiết Hoài Nghĩa đến tột cùng là thần thánh phương nào, mà có thể ép Võ Chiếu giao người.
Võ Chiếu khẽ thở dài: "Người này từng vì trẫm lập nhiều công lớn, sau khi được sủng ái mà sinh kiêu càng ngày càng thêm ngang ngược kiêu ngạo khó mà quản chế, càng lúc càng không ra cái dạng gì. Nửa tháng trước hắn đến Thượng Dương Cung cùng trẫm nghị sự, nhìn thấy tiểu nhân nhã thiếp thân của trẫm, lại chẳng biết xấu hổ hướng trẫm đòi người, nói: nàng này vẻ đẹp trời sinh, chính là cực phẩm nữ nhân, vô cùng có ích đối với thái bổ thuật của hắn. Bị trẫm mở miệng cự tuyệt, ôm hận mà đi. Lần này âm mưu đối phó tiên sinh, là nhằm vào trẫm mà trả thù. Hắn có tâm t.ư như thế phải diệt trừ. Tiên sinh quả thực biết làm người khác phải kinh ngạc, bút pháp vẫn là khí định thần nhàn, không loạn chút nào."
Trên thực tế, trong lòng Long Ưng đang nổi lên sóng gió động trời, hiểu rõ được nàng an bài Nhân Nhã hầu hạ mình, sự tình bên trong cực kỳ không đơn giản. Cho tới giờ phút này, trận "Quyết chiến" không dùng binh đao giữa hắn và Võ Chiếu, hắn vẫn luôn luôn bị động, rơi xuống hạ phong.
Võ Chiếu giống như đang đứng đó hướng tới hắn bẩm báo, cảm giác kỳ dị không bút nào tả xiết. Lại nghĩ tới Võ Chiếu muốn giết ai thì giết, không đếm xỉa người đó công lao lớn tới mức nào, hiển nhiên quan hệ với Tiết Hoài Nghĩa không hề đơn giản như nàng đã nói. Nghĩ tới đây, trong lòng hiểu rõ hơn một chút.
Võ Chiếu chuyển chủ đề nói: "Nghe nói tiên sinh rất thích đọc sách, từng đọc qua vô vàn quyển sách. Trong ngự thư phòng lưu giữ vô số tác phẩm kinh điển truyền đời, trong đó không ít bản còn là duy nhất. Tiên sinh có thể tùy ý xem qua.".
Long Ưng lắc đầu nói: "Tiểu dân đối với đạo Khổng Mạnh không có hứng thú."
Võ Chiếu mỉm cười nói: "Đây là bệnh chung của người trong Ma môn các ngài, cho rằng Nho gia nói như vậy chỉ là than thân trách phận. Không hề biết rằng trên góc độ trị quốc, Nho gia lễ nhạc đúng là thủ đoạn cao minh nhất của bậc quân vương. Hạch tâm trong đó chủ yếu là phân biệt tôn ti các loại, nghiêm khắc duy trì danh phận, khiến cho cao thấp, sang hèn, tôn ti không được vượt quá lẫn nhau. Lễ nhạc thông qua hình thức pháp luật, khiến cho chế độ tôn ti trật tự của quốc gia không chỉ tác động lên chính trị, mà còn ổn định văn hóa đạo đức từ trên xuống dưới, uy hiếp nhân tâm, đạt được mục đích trọng yếu là củng cố quốc gia cùng hoàng quyền."
Long Ưng chấn động nói: "Thánh thượng nói đúng! Vì sao tiểu dân chưa bao giờ suy nghĩ đến phương diện này nhỉ?"
Võ Chiếu thấy hắn khiêm tốn học hỏi, vui vẻ nói: "Bởi vì các người không thèm suy nghĩ đến."
Long Ưng thầm nghĩ, nguyên nhân chủ yếu là Võ Chiếu có tầm nhìn hơn hẳn Ma Môn. Nguyên bản có thể đem quốc gia quản trị được ngăn nắp rõ ràng, bởi vậy có thể thấy được sư tôn của nàng đương nhiên phải là nhân vật phi thường lợi hại. Nói: "Thánh thượng tâm tình dường như đã tốt lên nhiều."
Võ Chiếu ôn nhu nói: "Nhìn thấy tiên sinh, tức giận nào cũng đều tiêu tan. Huống chi thời hạn chết của Tiết Hoài Nghĩa đã tới, trẫm không cần phải vì một người ngày tháng còn lại không còn nhiều mà tức giận."
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Thánh thượng chuẩn bị giết hắn sao?"
Võ Chiếu điềm nhiên như không nói: "Không phải ta giết hắn, mà là ngài giết hắn."
Long Ưng giật nảy người, rốt cục để bút xuống, không thể tin vào tai mình hỏi: "Tiểu dân đi giết hắn?"
Võ Chiếu lộ ra thần sắc cay đắng, nói: "Nếu có thể tùy ý chém đầu hắn, trẫm sớm đã làm như vậy. Trẫm tuyệt không thể giết hắn, hoặc làm cho người ta biết được là trẫm muốn giết hắn."
Long Ưng hỏi: "Võ công của hắn như thế nào?"
Võ Chiếu nói: "Tiết Hoài Nghĩa cùng Địch Nhân Kiệt gần đây đối đầu như nước với lửa. Quốc lão nhiều lần phát động cao thủ phục kích Tiết Hoài Nghĩa, đều hao binh tổn tướng thất bại trở về. Người này gây thù khắp thiên hạ, chết chưa hết tội, nhưng chẳng một ai có thể làm gì được hắn, cũng có thể tà công dị thuật của hắn, đã đạt đến mức siêu phàm. Tuy nhiên đến hôm nay, khắc tinh của hắn rốt cục đã xuất hiện."
Long Ưng âm thầm tán thưởng, tồi ma hạng nhất, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Huống chi đối với Nhân Nhã mỹ lệ của hắn, Tiết Hoài Nghĩa còn có tâm làm loạn, diệt trừ hắn là có thể chấm dứt mọi chuyện. Trong lo lắng tăng thêm phần nghi hoặc, hỏi: "Thánh thượng không sợ hắn giết mất tiểu dân, sẽ không còn người sao chép đại pháp cho ngài sao?"
Võ Chiếu bình chân như vại trả lời: "Trong lịch sử Ma Môn, ngài là người thứ hai luyện thành chủng ma đại pháp. Bậc tiền bối của tiên sinh ngày ấy không ai địch nổi, loại người như Tiết Hoài Nghĩa dưới tay người đó chỉ sợ cầm cự không nổi mười chiêu. Tiên sinh mặc dù không thể sánh ngang với người nọ, nhưng cũng không kém quá xa. Trẫm muốn tiên sinh chém đầu hắn xuống, để chắc chắn hắn chết không thể hồi sinh. Sau khi hoàn thành, Nhân Nhã sẽ thuộc về tiên sinh, quân vô hý ngôn. Ta còn có chuyện quan trọng xử lý, chỉ sợ hôm nay không thể gặp lại tiên sinh. Hãy coi nơi này như nhà của tiên sinh, không cần giữ lễ tiết khách khí."
Nói xong quay người bỏ đi.
Long Ưng lớn tiếng hỏi với theo: "Tiểu dân phải đến nơi nào mới tìm được hắn ta?"
Giọng nói Vũ Chiếu vọng lại: "Ngài không cần đi tìm hắn, hắn sẽ tìm đến ngài."
Long Ưng da đầu ngứa ran. Tình thế như vậy, quả đúng là Võ Chiếu một tay lập kế mượn đao giết người, nàng thật lợi hại.
Ai! Nàng sớm đã biết Hướng Vũ Điền luyện thành chủng ma đại pháp, nghĩ tới đây, trong lòng chấn động.
Sau khi hoàn thành nửa đầu quyển sách, Long Ưng trong lòng bức bối vì không thấy Nhân Nhã trở lại, còn tưởng rằng nàng vẫn đang lưu lại lại trong viện, đâu biết được trong số bốn cung nữ theo hầu hắn đang dùng bánh ở trong viện cũng không có Nhân Nhã. Hỏi ra mới biết nàng đã theo Vũ Chiếu đi rồi, trong lòng biết rõ một ngày chưa tiêu diệt được Tiết Hoài Nghĩa, đừng mong gặp lại nàng. Nếu nói cho dễ nghe, chuyện này gọi là đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.
Đám cung nữ thanh tú mỹ mạo, so ra còn trên cả lệ khinh bát mỹ của hắn, đã thế còn đua nhau lấy lòng hắn, nhưng hắn trong lòng vướng bận chuyện Nhân Nhã, câu được câu chăng đối đáp qua loa với các nàng. Thế gian này thật bất công, giống như Nhân Nhã một tiểu mỹ nhân kiêu sa hoa thơm cỏ lạ, bao nhiêu ưu ái của ông trời đều tập trung hết vào một mình bản thân. Nhưng xét theo chiều hướng ngược lại, mỹ lệ cũng có thể là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu. Cái gọi là hồng nhan bạc mệnh, chính là bên trong bất công dường như lại thấy ẩn dấu công bình. Hắn không khỏi vì số kiếp của Nhân Nhã mà sinh tâm tàn ý lạnh, e rằng bản thân vô lực bảo vệ nàng.
Cung nữ tên gọi Tú Thanh sau khi châm trà cho hắn, tươi cười như hoa ghé sát vào lỗ tai hắn nói: "Vinh Công Công có lời dặn dò: Ưng gia tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cần phải phục vụ Ưng gia tắm rửa thay quần áo, để cho Ưng gia tinh thần sáng láng tiếp tục làm việc."
Phía bên kia, một thân thể mềm mại như nụ hoa mới hé nở dựa sát vào người hắn, phả hơi thở như lan mà nói: "Ưng gia muốn nô tài hầu hạ giường chiếu sao? Bốn tỷ muội chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực làm Ưng gia hài lòng."
Hai nàng khác ở sau lưng hinh hích cười nhõng nhẽo, xuân ý dạt dào.
Long Ưng thầm hô cứu mạng. Hắn sở dĩ đối với thanh lâu cảm thấy hứng thú, căn bản là do bản tính hiếu sắc thường tình của con người, mà nguyên nhân chủ yếu là sau khi bản thân chủng ma, rất dễ kích động với sắc dục, giống như bị kích phát phần dã tính nguyên thủy nào đó trong cơ thể. Tu là dựa vào đạo tâm kìm nén ham muốn, hắn lại là người đối với người khác có trách nhiệm như đối với chính bản thân mình, cho rằng chỉ có đến thanh lâu ăn bánh trả tiền mới không cần chịu trách nhiệm, cho nên mới bị gã Lai Tuấn Thần kia nhận định là kẻ háo sắc.
Hắn vội vàng đàn áp ý nghĩ xiên xẹo đang rục rịch, nói: "Chư vị tỷ tỷ có chỗ không biết, sáng nay ta ẩu đả túi bụi với người khác tại quán rượu Đổng gia, bị nội thương rất nặng, không nên cử động mạnh. Ý tốt của các tỷ tỷ, Long Ưng tâm lĩnh."
Tú Thanh lộ vẻ thất vọng, dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói), bất đắc dĩ nói: "Ưng gia sau khi thân thể khỏe mạnh trở lại, chớ quên nô tài nha!"
Vừa gian nan vượt qua cửa ải khó khăn bị bốn nàng cởi áo tháo dây lưng hầu hạ tắm rửa, trên đường quay trở về thư phòng, lại bị Vinh Công Công chặn lại. Thì ra Bàn Công Công đã đến, đang chờ hắn ở thiên sảnh.
Long Ưng vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy đến thiên sảnh gặp lão, ngồi xuống phía đối diện của chiếc kỷ. Bàn Công Công cười nói: "Có phải là đi thanh lâu đâu!"
Long Ưng đành phải cười khổ ứng biến, chuyển hướng câu chuyện, mang những lời Võ Chiếu vừa mới nói thuật lại kỹ càng, nhân tiện nói luôn cho lão biết tình huống lần đầu tiên gặp Võ Chiếu.
Bàn Công Công thở dài: "Ngày hôm qua Võ Chiếu sai người mang ngươi lên giường trong khuê phòng của bà ta, ta đã biết không ổn. Tiên cư viện là cấm địa của bà ta, cho dù cái loại lang huynh cẩu đệ Trương Dịch Chi Trương Xương Tông, cũng bị cấm tiệt. Phòng khách của bà ta, chính là cấm địa trong cấm địa. Về phần long sàng, ta không biết nên gọi là cái gì mới đúng. Đến lúc này rốt cục ta cũng đã hiểu, bà ta muốn ép cho Trương thị huynh đệ đố kị đến mất khôn phải cầu viện đến sư phụ bọn hắn, Tiết Hoài Nghĩa ra tay đối phó ngươi."
Long Ưng ngạc nhiên nói: "Tiết Hoài Nghĩa không ngờ lại là sư phụ của bọn hắn."
Bàn Công Công nói: "Biết được quan hệ của bọn hắn, trừ ta ra e rằng chỉ có mấy người trong cuộc bọn hắn. Nhân quả rắc rối phức tạp, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết đại khái. Nhưng ngươi cần phải nói cho ta biết trước, ngày hôm qua sau khi hôn mê đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Đoan Mộc Lăng liếc mắt qua đã có thể thúc giục ma chủng của ngươi hoạt động?"
Long Ưng nhớ lại nói: "Đó là Ma chủng phản ứng do bị Tiên Thai kích động, nghe có vẻ vô cùng hoang đường kỳ dị. Nê Hoàn cung sau mi tâm dường như sắp nổ tung, không kể đến vô số luồng khí lưu nóng như lửa giống như trăm ngàn nhánh sông liên miên bất tuyệt từ trên cao đổ xuống chạy náo loạn bên trong toàn bộ kinh mạch lớn nhỏ, khiến cho khiếu huyệt lập tức bành trướng lên, bất tỉnh nhân sự vì không chịu đựng nổi."
Bàn Công Công tấc tắc khen kỳ lạ, lại không có cách nào giải thích, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu hoàn toàn nhìn dưới góc độ Xá Nữ đại pháp, thì đây là công pháp thái dương bổ âm, công hiệu thần kỳ, có thể làm cho Vũ Chiếu gìn giữ tuổi xuân. Vấn đề là chọn thuốc cần lô đỉnh. Mà Tiết Hoài Nghĩa bẩm sinh khác người, lại tinh thông phòng trung bí thuật lẫn phương pháp thái bổ, quả thật là lô đỉnh tốt nhất, cho nên cùng với Võ Chiếu trời sinh một cặp, trở thành nam sủng của bà ta. Quan hệ như vậy đã kéo dài nhiều năm, Tiết Hoài Nghĩa được hết mức ân sủng. Trọng thần đại tướng bởi vì đắc tội hắn mà chết trong tay của hắn nhiều vô số kể. Nhưng bởi vương pháp không cấm quan viên qua lại với tăng lữ nên hắn công khai lợi dụng lực lượng Phật môn, góp công lớn giúp Võ Chiếu đăng cơ, hơn nữa gian tình đang lúc nồng cháy, cho nên Võ Chiếu đối với những việc ác của hắn đều nhắm mắt cho qua." ! .
Long Ưng không cưỡng lại được phải thốt lên trêu chọc nàng: "Nhân Nhã không sợ ta sao?"
Nhân Nhã thẹn thùng rủ mắt xuống, không dám đáp lời hắn, có lẽ không biết nên đáp lại như thế nào, ráng hồng nhuộm kín cái cổ hoàn mỹ như bạch ngọc của nàng. Hắn dám khẳng định đây là nhan sắc động lòng người nhất mà hắn từng chứng kiến trong đời.
Tiểu cung nữ tuyệt sắc này do Vũ Chiếu đích thân tuyển chọn, khiến Long Ưng phải động tâm. Nếu thế gian có chuyện vừa thấy đã yêu, chắc hẳn cũng chỉ thế này. Do đó cũng có thể thấy được Vũ Chiếu "Có mắt nhìn người", giống như đi guốc trong bụng Long Ưng hắn vậy.
"Đ-a-n-g...g! Đ-a-n-g...g! Đ-a-n-g...g!"
Long Ưng ngạc nhiên ngừng bút.
Nhân Nhã thân thể mềm mại run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất.
Cửa chính vừa mở ra đã lập tức đóng lại, Võ Chiếu như một trận gió cuốn rèm lướt vào, mặt ngọc âm u, mắt phượng nhíu chặt, đi tới chiếc kỷ trước mặt Long Ưng ngồi dựa lưng vào. Ánh mắt trước tiên rơi xuống mặt Long Ưng, rồi liếc qua Nhân Nhã, sau cùng chuyển qua chỗ quyển sách hắn đã viết được một nửa, vẻ mặt hòa hoãn lại, sau đó hiện ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Kiểu chữ của Long tiên sinh rất có tính cách, khí khái bừng bừng, như thiên mã hành không, không bị câu thúc. Thỉnh tiên sinh tiếp tục viết, không cần để ý tới trẫm."
Rồi hướng qua Nhân Nhã ra lệnh: "Lui ra!"
Sau khi Nhân Nhã đi khỏi, Long Ưng tiếp tục vung bút như rồng bay phượng múa, trong lòng thầm nhủ nàng không phải đang tiếp kiến đặc phái viên ngoại quốc tên gọi Hoành Không Mục Dã sao? Tại sao lại nổi giận đùng đùng gấp gáp trở về, càng cảm thấy sự tình không tầm thường.
Lúc này nàng đang mặc long bào, đầu đội vương miện, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt hắn. Nàng mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, khiến cho kẻ không biết trời cao đất rộng như hắn cũng có cảm giác áp bách hít thở không thông.
Võ Chiếu giọng nói chuyển thành nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Chủng ma đại pháp, quả nhiên không tầm thường! Chỉ cần đối với pháp khiếu luyện khí của đạo gia, đã vô cùng đặc sắc rồi."
Long Ưng biết nàng đang duyệt pháp lệnh vừa mới dự thảo, bèn nói: "Tiểu dân đại khái mỗi ngày có thể chép lại một chương, mười một ngày sau sẽ xong việc. Tiểu dân vẫn tưởng rằng thánh thượng sau giờ ngọ mới về."
Võ Chiếu thản nhiên nói: "Vừa rồi trụ trì chùa bạch mã Tiết Hoài Nghĩa xông vào cung hướng trẫm đòi người, trẫm đã để hắn mang một đám tiểu Phật gia đi cả rồi."
Long Ưng kinh ngạc quên cả đối đáp, thầm nghĩ Tiết Hoài Nghĩa đến tột cùng là thần thánh phương nào, mà có thể ép Võ Chiếu giao người.
Võ Chiếu khẽ thở dài: "Người này từng vì trẫm lập nhiều công lớn, sau khi được sủng ái mà sinh kiêu càng ngày càng thêm ngang ngược kiêu ngạo khó mà quản chế, càng lúc càng không ra cái dạng gì. Nửa tháng trước hắn đến Thượng Dương Cung cùng trẫm nghị sự, nhìn thấy tiểu nhân nhã thiếp thân của trẫm, lại chẳng biết xấu hổ hướng trẫm đòi người, nói: nàng này vẻ đẹp trời sinh, chính là cực phẩm nữ nhân, vô cùng có ích đối với thái bổ thuật của hắn. Bị trẫm mở miệng cự tuyệt, ôm hận mà đi. Lần này âm mưu đối phó tiên sinh, là nhằm vào trẫm mà trả thù. Hắn có tâm t.ư như thế phải diệt trừ. Tiên sinh quả thực biết làm người khác phải kinh ngạc, bút pháp vẫn là khí định thần nhàn, không loạn chút nào."
Trên thực tế, trong lòng Long Ưng đang nổi lên sóng gió động trời, hiểu rõ được nàng an bài Nhân Nhã hầu hạ mình, sự tình bên trong cực kỳ không đơn giản. Cho tới giờ phút này, trận "Quyết chiến" không dùng binh đao giữa hắn và Võ Chiếu, hắn vẫn luôn luôn bị động, rơi xuống hạ phong.
Võ Chiếu giống như đang đứng đó hướng tới hắn bẩm báo, cảm giác kỳ dị không bút nào tả xiết. Lại nghĩ tới Võ Chiếu muốn giết ai thì giết, không đếm xỉa người đó công lao lớn tới mức nào, hiển nhiên quan hệ với Tiết Hoài Nghĩa không hề đơn giản như nàng đã nói. Nghĩ tới đây, trong lòng hiểu rõ hơn một chút.
Võ Chiếu chuyển chủ đề nói: "Nghe nói tiên sinh rất thích đọc sách, từng đọc qua vô vàn quyển sách. Trong ngự thư phòng lưu giữ vô số tác phẩm kinh điển truyền đời, trong đó không ít bản còn là duy nhất. Tiên sinh có thể tùy ý xem qua.".
Long Ưng lắc đầu nói: "Tiểu dân đối với đạo Khổng Mạnh không có hứng thú."
Võ Chiếu mỉm cười nói: "Đây là bệnh chung của người trong Ma môn các ngài, cho rằng Nho gia nói như vậy chỉ là than thân trách phận. Không hề biết rằng trên góc độ trị quốc, Nho gia lễ nhạc đúng là thủ đoạn cao minh nhất của bậc quân vương. Hạch tâm trong đó chủ yếu là phân biệt tôn ti các loại, nghiêm khắc duy trì danh phận, khiến cho cao thấp, sang hèn, tôn ti không được vượt quá lẫn nhau. Lễ nhạc thông qua hình thức pháp luật, khiến cho chế độ tôn ti trật tự của quốc gia không chỉ tác động lên chính trị, mà còn ổn định văn hóa đạo đức từ trên xuống dưới, uy hiếp nhân tâm, đạt được mục đích trọng yếu là củng cố quốc gia cùng hoàng quyền."
Long Ưng chấn động nói: "Thánh thượng nói đúng! Vì sao tiểu dân chưa bao giờ suy nghĩ đến phương diện này nhỉ?"
Võ Chiếu thấy hắn khiêm tốn học hỏi, vui vẻ nói: "Bởi vì các người không thèm suy nghĩ đến."
Long Ưng thầm nghĩ, nguyên nhân chủ yếu là Võ Chiếu có tầm nhìn hơn hẳn Ma Môn. Nguyên bản có thể đem quốc gia quản trị được ngăn nắp rõ ràng, bởi vậy có thể thấy được sư tôn của nàng đương nhiên phải là nhân vật phi thường lợi hại. Nói: "Thánh thượng tâm tình dường như đã tốt lên nhiều."
Võ Chiếu ôn nhu nói: "Nhìn thấy tiên sinh, tức giận nào cũng đều tiêu tan. Huống chi thời hạn chết của Tiết Hoài Nghĩa đã tới, trẫm không cần phải vì một người ngày tháng còn lại không còn nhiều mà tức giận."
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Thánh thượng chuẩn bị giết hắn sao?"
Võ Chiếu điềm nhiên như không nói: "Không phải ta giết hắn, mà là ngài giết hắn."
Long Ưng giật nảy người, rốt cục để bút xuống, không thể tin vào tai mình hỏi: "Tiểu dân đi giết hắn?"
Võ Chiếu lộ ra thần sắc cay đắng, nói: "Nếu có thể tùy ý chém đầu hắn, trẫm sớm đã làm như vậy. Trẫm tuyệt không thể giết hắn, hoặc làm cho người ta biết được là trẫm muốn giết hắn."
Long Ưng hỏi: "Võ công của hắn như thế nào?"
Võ Chiếu nói: "Tiết Hoài Nghĩa cùng Địch Nhân Kiệt gần đây đối đầu như nước với lửa. Quốc lão nhiều lần phát động cao thủ phục kích Tiết Hoài Nghĩa, đều hao binh tổn tướng thất bại trở về. Người này gây thù khắp thiên hạ, chết chưa hết tội, nhưng chẳng một ai có thể làm gì được hắn, cũng có thể tà công dị thuật của hắn, đã đạt đến mức siêu phàm. Tuy nhiên đến hôm nay, khắc tinh của hắn rốt cục đã xuất hiện."
Long Ưng âm thầm tán thưởng, tồi ma hạng nhất, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Huống chi đối với Nhân Nhã mỹ lệ của hắn, Tiết Hoài Nghĩa còn có tâm làm loạn, diệt trừ hắn là có thể chấm dứt mọi chuyện. Trong lo lắng tăng thêm phần nghi hoặc, hỏi: "Thánh thượng không sợ hắn giết mất tiểu dân, sẽ không còn người sao chép đại pháp cho ngài sao?"
Võ Chiếu bình chân như vại trả lời: "Trong lịch sử Ma Môn, ngài là người thứ hai luyện thành chủng ma đại pháp. Bậc tiền bối của tiên sinh ngày ấy không ai địch nổi, loại người như Tiết Hoài Nghĩa dưới tay người đó chỉ sợ cầm cự không nổi mười chiêu. Tiên sinh mặc dù không thể sánh ngang với người nọ, nhưng cũng không kém quá xa. Trẫm muốn tiên sinh chém đầu hắn xuống, để chắc chắn hắn chết không thể hồi sinh. Sau khi hoàn thành, Nhân Nhã sẽ thuộc về tiên sinh, quân vô hý ngôn. Ta còn có chuyện quan trọng xử lý, chỉ sợ hôm nay không thể gặp lại tiên sinh. Hãy coi nơi này như nhà của tiên sinh, không cần giữ lễ tiết khách khí."
Nói xong quay người bỏ đi.
Long Ưng lớn tiếng hỏi với theo: "Tiểu dân phải đến nơi nào mới tìm được hắn ta?"
Giọng nói Vũ Chiếu vọng lại: "Ngài không cần đi tìm hắn, hắn sẽ tìm đến ngài."
Long Ưng da đầu ngứa ran. Tình thế như vậy, quả đúng là Võ Chiếu một tay lập kế mượn đao giết người, nàng thật lợi hại.
Ai! Nàng sớm đã biết Hướng Vũ Điền luyện thành chủng ma đại pháp, nghĩ tới đây, trong lòng chấn động.
Sau khi hoàn thành nửa đầu quyển sách, Long Ưng trong lòng bức bối vì không thấy Nhân Nhã trở lại, còn tưởng rằng nàng vẫn đang lưu lại lại trong viện, đâu biết được trong số bốn cung nữ theo hầu hắn đang dùng bánh ở trong viện cũng không có Nhân Nhã. Hỏi ra mới biết nàng đã theo Vũ Chiếu đi rồi, trong lòng biết rõ một ngày chưa tiêu diệt được Tiết Hoài Nghĩa, đừng mong gặp lại nàng. Nếu nói cho dễ nghe, chuyện này gọi là đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.
Đám cung nữ thanh tú mỹ mạo, so ra còn trên cả lệ khinh bát mỹ của hắn, đã thế còn đua nhau lấy lòng hắn, nhưng hắn trong lòng vướng bận chuyện Nhân Nhã, câu được câu chăng đối đáp qua loa với các nàng. Thế gian này thật bất công, giống như Nhân Nhã một tiểu mỹ nhân kiêu sa hoa thơm cỏ lạ, bao nhiêu ưu ái của ông trời đều tập trung hết vào một mình bản thân. Nhưng xét theo chiều hướng ngược lại, mỹ lệ cũng có thể là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu. Cái gọi là hồng nhan bạc mệnh, chính là bên trong bất công dường như lại thấy ẩn dấu công bình. Hắn không khỏi vì số kiếp của Nhân Nhã mà sinh tâm tàn ý lạnh, e rằng bản thân vô lực bảo vệ nàng.
Cung nữ tên gọi Tú Thanh sau khi châm trà cho hắn, tươi cười như hoa ghé sát vào lỗ tai hắn nói: "Vinh Công Công có lời dặn dò: Ưng gia tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cần phải phục vụ Ưng gia tắm rửa thay quần áo, để cho Ưng gia tinh thần sáng láng tiếp tục làm việc."
Phía bên kia, một thân thể mềm mại như nụ hoa mới hé nở dựa sát vào người hắn, phả hơi thở như lan mà nói: "Ưng gia muốn nô tài hầu hạ giường chiếu sao? Bốn tỷ muội chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực làm Ưng gia hài lòng."
Hai nàng khác ở sau lưng hinh hích cười nhõng nhẽo, xuân ý dạt dào.
Long Ưng thầm hô cứu mạng. Hắn sở dĩ đối với thanh lâu cảm thấy hứng thú, căn bản là do bản tính hiếu sắc thường tình của con người, mà nguyên nhân chủ yếu là sau khi bản thân chủng ma, rất dễ kích động với sắc dục, giống như bị kích phát phần dã tính nguyên thủy nào đó trong cơ thể. Tu là dựa vào đạo tâm kìm nén ham muốn, hắn lại là người đối với người khác có trách nhiệm như đối với chính bản thân mình, cho rằng chỉ có đến thanh lâu ăn bánh trả tiền mới không cần chịu trách nhiệm, cho nên mới bị gã Lai Tuấn Thần kia nhận định là kẻ háo sắc.
Hắn vội vàng đàn áp ý nghĩ xiên xẹo đang rục rịch, nói: "Chư vị tỷ tỷ có chỗ không biết, sáng nay ta ẩu đả túi bụi với người khác tại quán rượu Đổng gia, bị nội thương rất nặng, không nên cử động mạnh. Ý tốt của các tỷ tỷ, Long Ưng tâm lĩnh."
Tú Thanh lộ vẻ thất vọng, dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói), bất đắc dĩ nói: "Ưng gia sau khi thân thể khỏe mạnh trở lại, chớ quên nô tài nha!"
Vừa gian nan vượt qua cửa ải khó khăn bị bốn nàng cởi áo tháo dây lưng hầu hạ tắm rửa, trên đường quay trở về thư phòng, lại bị Vinh Công Công chặn lại. Thì ra Bàn Công Công đã đến, đang chờ hắn ở thiên sảnh.
Long Ưng vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy đến thiên sảnh gặp lão, ngồi xuống phía đối diện của chiếc kỷ. Bàn Công Công cười nói: "Có phải là đi thanh lâu đâu!"
Long Ưng đành phải cười khổ ứng biến, chuyển hướng câu chuyện, mang những lời Võ Chiếu vừa mới nói thuật lại kỹ càng, nhân tiện nói luôn cho lão biết tình huống lần đầu tiên gặp Võ Chiếu.
Bàn Công Công thở dài: "Ngày hôm qua Võ Chiếu sai người mang ngươi lên giường trong khuê phòng của bà ta, ta đã biết không ổn. Tiên cư viện là cấm địa của bà ta, cho dù cái loại lang huynh cẩu đệ Trương Dịch Chi Trương Xương Tông, cũng bị cấm tiệt. Phòng khách của bà ta, chính là cấm địa trong cấm địa. Về phần long sàng, ta không biết nên gọi là cái gì mới đúng. Đến lúc này rốt cục ta cũng đã hiểu, bà ta muốn ép cho Trương thị huynh đệ đố kị đến mất khôn phải cầu viện đến sư phụ bọn hắn, Tiết Hoài Nghĩa ra tay đối phó ngươi."
Long Ưng ngạc nhiên nói: "Tiết Hoài Nghĩa không ngờ lại là sư phụ của bọn hắn."
Bàn Công Công nói: "Biết được quan hệ của bọn hắn, trừ ta ra e rằng chỉ có mấy người trong cuộc bọn hắn. Nhân quả rắc rối phức tạp, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết đại khái. Nhưng ngươi cần phải nói cho ta biết trước, ngày hôm qua sau khi hôn mê đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Đoan Mộc Lăng liếc mắt qua đã có thể thúc giục ma chủng của ngươi hoạt động?"
Long Ưng nhớ lại nói: "Đó là Ma chủng phản ứng do bị Tiên Thai kích động, nghe có vẻ vô cùng hoang đường kỳ dị. Nê Hoàn cung sau mi tâm dường như sắp nổ tung, không kể đến vô số luồng khí lưu nóng như lửa giống như trăm ngàn nhánh sông liên miên bất tuyệt từ trên cao đổ xuống chạy náo loạn bên trong toàn bộ kinh mạch lớn nhỏ, khiến cho khiếu huyệt lập tức bành trướng lên, bất tỉnh nhân sự vì không chịu đựng nổi."
Bàn Công Công tấc tắc khen kỳ lạ, lại không có cách nào giải thích, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu hoàn toàn nhìn dưới góc độ Xá Nữ đại pháp, thì đây là công pháp thái dương bổ âm, công hiệu thần kỳ, có thể làm cho Vũ Chiếu gìn giữ tuổi xuân. Vấn đề là chọn thuốc cần lô đỉnh. Mà Tiết Hoài Nghĩa bẩm sinh khác người, lại tinh thông phòng trung bí thuật lẫn phương pháp thái bổ, quả thật là lô đỉnh tốt nhất, cho nên cùng với Võ Chiếu trời sinh một cặp, trở thành nam sủng của bà ta. Quan hệ như vậy đã kéo dài nhiều năm, Tiết Hoài Nghĩa được hết mức ân sủng. Trọng thần đại tướng bởi vì đắc tội hắn mà chết trong tay của hắn nhiều vô số kể. Nhưng bởi vương pháp không cấm quan viên qua lại với tăng lữ nên hắn công khai lợi dụng lực lượng Phật môn, góp công lớn giúp Võ Chiếu đăng cơ, hơn nữa gian tình đang lúc nồng cháy, cho nên Võ Chiếu đối với những việc ác của hắn đều nhắm mắt cho qua." ! .