Chương 8: thần đô Lạc Dương (hạ)- thần trì sát cơ (thượng)
Thắng cảnh nổi danh nhất ở Lạc Dương là thiên tân kiều, "Thiên Tân Hiểu Nguyệt" là một trong tám thắng cảnh đứng đầu Lạc Dương. Phía nam cây cầu vừa là nơi buôn bán náo nhiệt nhất vừa có phong cảnh mê người, là nơi du khách rất thích du ngoạn. Bên trong thanh lâu mọc lên san sát như rừng, đủ làm cho tao nhân danh sĩ tự cho là phong lưu lưu luyến quên lối về. Vừa rồi Võ Chiêu dời Úng Châu vào quan nội làm cho mấy chục vạn hộ chạy đến Lạc Dương, cộng với số dân hiện có ở đây làm cho nhân khẩu đã vượt quá trăm vạn hộ, thời kỳ cực thịnh cũng khó mà gặp được.
Đáng tiếc bây giờ Long Ưng không còn lòng dạ nào ngắm cảnh. Hắn bị đẩy lên xe ngựa, cửa sổ bị màn che ngăn cách, vốn là có thể nhìn lướt những quang cảnh bên ngoài, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tầm nhìn của đám kỵ binh hộ vệ. Hắn cũng hiểu khi Võ Chiêu khống chế được Thái Bình công chúa thì trước tiên sẽ đưa ngay về kinh thành, một khi thích khách biết được sẽ phải đánh một trận lớn.
Ôi! Cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với nữ nhân đáng sợ nhất trên đời, bây giờ mình là Tà Đế liệu có thể thu thập nàng trong vòng ba chiêu hai thức được không? Lưỡng đế gặp nhau có lẽ mình gặp tai ương sẽ chiếm phần nhiều hơn. Hắn chợt nhớ tới Hướng Vũ Điền, nếu như "Tà Đế" thật mà rơi vào tình cảnh này sẽ làm thế nào.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại. Cánh cửa mở ra, Đại Tướng quân Lý Đa Tộ trèo lên xe ngồi bên cạnh hắn thân mật bảo: "Cuối cùng cũng đến Đoan môn, theo thông lệ khi vào Hoàng thành sẽ phải kiểm tra. Sau đó chúng ta đi thẳng đến cung thành. Ta đã xem bản báo cáo cơ mật, Ưng tiểu huynh đúng là mạng lớn. Có câu đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Câu này với tiểu huynh thật là ứng nghiệm như thần."
Xe ngựa tiếp tục khởi hành.
Long Ưng không hiểu ra sao bèn hỏi lại: "Ta có chuyện gì gọi là hậu phúc?"
Gã tướng lĩnh trẻ tuổi tuy mới khoảng ba mốt, ba hai nhưng đã quyền cao chức trọng. Thoạt nhìn y không phải là người ưa nhìn nhưng ngũ quan đoan chính. Y cao lớn, chiều cao có thể bằng với Long Ưng độ cao, cộng thêm khuôn mặt gầy gò lanh lợi, hai mắt lấp lánh có thần. Ai nhìn cũng cảm thấy toàn thân y sung mãn, mị lực phi phàm. Có thể chiếm được lòng tin của Võ Chiêu, có thể đảm đương được trách nhiệm bảo vệ hoàng cung thì y không chỉ là đại tướng tâm phúc của Võ Chiêu mà còn phải là người có mối quan hệ nặng nhẹ với những nhân vật quan trọng trong hệ thống nhà Đại Chu.
Long Ưng ấn tượng ở y vì thái độ thân thiết, không trịnh thượng. Nhưng với lập trường đối nghịch với Võ Chiêu hiện tại, Ma chủng linh duệ của Long Ưng cảm ứng được nội ngoại công của y đều đạt đến trạng thái hóa cảnh không thua hắn nội ngoại công đồng đều đạt đến nơi tuyệt hảo, sẽ không thua Phong Quá Đình là bao nhiêu, cũng thuộc dạng cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Thủ hạ của Võ Chiêu nhân tài đông đúc, khó trách Ma Môn một bị tiết lộ hành tung, binh bại như núi đổ. Lần này gặp gỡ thật không dễ ứng phó, nhớ tới "Thôi ma." bất giác ngứa tay.
Lý Đa Tộ vui vẻ bảo: "Thánh thượng triệu ta đi có dặn đi dặn lại ta phải lấy lễ thượng khách tiếp đãi, phải để tiểu huynh cảm thấy như đang ở nhà. Tiểu huynh được thánh thượng coi trọng như thế không phải là hậu phúc thì là gì?"
Trong lòng Long Ưng thầm cười khổ : "Không phải thánh thần sao?"
Lý Đa Tộ hạ giọng thì thầm: "Mười hai ngày trước đã cải chính lại, sau này chúng ta hết thảy đều tôn xưng là thánh thượng."
Long Ưng thuận miệng hỏi: "Yết kiến thánh thượng phải chú ý lễ nghi thế nào?"
Lý Đa Tộ kinh ngạc hỏi lại: "Bàn Công Công không nói cho ngươi biết sao?"
Chỉ một câu này thôi là hắn hiểu Lý Đa Tộ chưa biết hắn đến với thân phận tù phạm. Hắn lắc đầu tỏ vẻ Bàn Công Công chưa nói cho hắn biết.
Lý Đa Tộ bảo: " Thần dân yết kiến thánh thượng phải hành lễ tam quỳ cửu khấu. Tiểu huynh thương thế mới khỏi nghi lễ này có thể miễn."
Long Ưng hỏi: "Đại Tướng quân đưa tiểu đệ đi bái kiến thánh thượng ngay sao?"
Lý Đa Tộ mỉm cười đáp: "Thánh thượng đối với tiểu huynh quan tâm chu đáo, người biết tiểu huynh đường xa vất vả nên đã dặn dò là trước hết phải để cho tiểu huynh nghỉ ngơi thật tốt, đến hoàng hôn sẽ tiếp kiến tiểu huynh ở Dương cung."
Long Ưng thực sự kinh ngạc, hắn tiếp tục hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hắn tưởng Võ Chiêu không thể chờ được mà phải gặp ngay lập tức. Chẳng lẽ mình cùng Bàn Công Công đã nghĩ sai rồi. Trong nội tâm của hắn cảm thấy không thoải mái, lại có chút buồn cười. Đáng lẽ mình phải vui vẻ mới đúng, kiểu tâm trạng này thật mâu thuẫn. Chuyện này không khác gì nhìn đồ vật tưởng là nặng nhưng khi cầm lên thì hoá ra lại nhẹ như bẫng, lúc đó thật không thoải mái.
Lý Đa Tộ nói: "Vinh Công Công đang ở cửa Nam nghênh đón tiểu huynh. Y sẽ chăm nom chuyện sau này, cuộc sống hàng ngày sẽ do y thu xếp."
Da đầu Long Ưng cảm thấy tê dại. Được đãi ngộ như thế, trước khi vào cung hắn chưa nghĩ tới đấy.
Xe ngựa tiến vào cung thành, màn che cửa sổ khẽ hé mở. Ánh mặt trời sau ngọ chiếu xuống cung điện nguy nga sừng sững mà ngay ngắn trật tự. Long Ưng chỉ là một gã tiểu tử nơi thôn dã lần đầu tiên tới nơi uy nghiêm tráng lệ của triều đình nên mắt tròn miệng há nhìn mãi không biết chán.
Đại Tướng quân giao lại cho thủ lĩnh thái giám Vinh Công Công mới khoảng ba mươi tuổi. Người này tướng mạo không tầm thường, có tài ứng đối. Y ngồi cùng Long Ưng, luôn miệng giới thiệu những tên cung điện hai bên đường, miệng nói lưu loát, tay chỉ liên hồi.
Vinh Công Công giới thiệu: "Tòa này là vạn tượng thần cung, đó là cung điện cho nhà vua ở trong thành nội, quy mô cực lớn. Trong đó có các cung điện, đền đài, ba mươi lăm sở quán. đại bộ phần nằm ở phía bắc hướng mặt sang nam có chiều cao như nhau được xây dựng dọc theo vị trí trần đạo, thứ tự ngay ngắn, sắp đặt thú vị."
Long Ưng nhìn thấy cung điện có hồ nước, lầu gác san sát bèn thở ra một hơi dài rồi nhận xét: "To lớn thật!"
Vinh Công Công ghé sát vào tai hắn kể: "Khi mới tiến cung, thi thoảng ta vẫn lạc đường. Ở đây còn đỡ, nếu bịt mắt rồi đưa ngươi đến Thần đô uyển ở phía tây thành thì đảm bảo không mất một canh giờ thì ngươi sẽ không ra khỏi đó được. Chúng ta thích chơi cái trò này nhất."
Long Ưng thầm nghĩ đó là một trò chơi mà chỉ dành cho người trong hoàng cung, đổi với tiểu thạch ốc của hắn thì có bịt mắt lại cũng dễ dàng tìm được lối ra. Hắn ngạc nhiên chỉ vào một cái đáy chóp hình vuông nhô lên sau bức tường thành rồi hỏi: "Đây là chỗ nào? Cổ quái thế."
Vinh Công Công oai vệ bảo: "Đó là Hàm gia thương thành, nó chạy về phía thành Đông một trăm chín mươi bảy bộ, chạy về phía nam phía bắc là hai trăm ba mươi bộ. Phía nam sát với Đông Cung, bên trong chất chứa lương thực chia làm bốn trăm ba mươi sáu hố. Long tiên sinh cảm thấy kỳ quái là do thương hầm là hình thang ngược, đáy nhỏ đỉnh to, khẩu đại ngọn nguồn nhỏ, nếu tất cả các đều đầy thì có thể chứa được sáu trăm vạn thạch lương thực. Đây là thóc lớn nhất toàn quốc."
Long Ưng trong lòng thầm gọi mẹ ơi. Chỉ mỗi kho trữ lương thực Hàm gia thương đủ cung cấp thần đô ăn đến vài năm. Như dùng Vũ Lâm Quân vừa rồi hộ tống chính mình tới đây làm tiêu chuẩn, binh tinh lương thực đủ đúng là không hổ, khó trách trước khi Võ Chiêu đăng cơ có vài cuộc phiến loạn đều bị nàng ta phái quân dẹp tan nhanh chóng. Thầm thở dài một hơi, đấu chí đang lên như cầu vồng của mình bị cảnh tượng khí phách vạn thiên của Đại Chu hoàng triều làm cho hoàn toàn suy sụp, quả thật là rất không ổn.
Hắn phải nhìn thăm dò chỗ khác, hít một hơi dài gió lạnh mùa đông, nhìn nước non cây cối thì thấy cảnh trí cực đẹp. Khuôn mặt vươn tới reo lên: "Lại có chỗ đẹp thế này sao?"
Thắng cảnh nổi danh nhất ở Lạc Dương là thiên tân kiều, "Thiên Tân Hiểu Nguyệt" là một trong tám thắng cảnh đứng đầu Lạc Dương. Phía nam cây cầu vừa là nơi buôn bán náo nhiệt nhất vừa có phong cảnh mê người, là nơi du khách rất thích du ngoạn. Bên trong thanh lâu mọc lên san sát như rừng, đủ làm cho tao nhân danh sĩ tự cho là phong lưu lưu luyến quên lối về. Vừa rồi Võ Chiêu dời Úng Châu vào quan nội làm cho mấy chục vạn hộ chạy đến Lạc Dương, cộng với số dân hiện có ở đây làm cho nhân khẩu đã vượt quá trăm vạn hộ, thời kỳ cực thịnh cũng khó mà gặp được.
Đáng tiếc bây giờ Long Ưng không còn lòng dạ nào ngắm cảnh. Hắn bị đẩy lên xe ngựa, cửa sổ bị màn che ngăn cách, vốn là có thể nhìn lướt những quang cảnh bên ngoài, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tầm nhìn của đám kỵ binh hộ vệ. Hắn cũng hiểu khi Võ Chiêu khống chế được Thái Bình công chúa thì trước tiên sẽ đưa ngay về kinh thành, một khi thích khách biết được sẽ phải đánh một trận lớn.
Ôi! Cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với nữ nhân đáng sợ nhất trên đời, bây giờ mình là Tà Đế liệu có thể thu thập nàng trong vòng ba chiêu hai thức được không? Lưỡng đế gặp nhau có lẽ mình gặp tai ương sẽ chiếm phần nhiều hơn. Hắn chợt nhớ tới Hướng Vũ Điền, nếu như "Tà Đế" thật mà rơi vào tình cảnh này sẽ làm thế nào.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại. Cánh cửa mở ra, Đại Tướng quân Lý Đa Tộ trèo lên xe ngồi bên cạnh hắn thân mật bảo: "Cuối cùng cũng đến Đoan môn, theo thông lệ khi vào Hoàng thành sẽ phải kiểm tra. Sau đó chúng ta đi thẳng đến cung thành. Ta đã xem bản báo cáo cơ mật, Ưng tiểu huynh đúng là mạng lớn. Có câu đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Câu này với tiểu huynh thật là ứng nghiệm như thần."
Xe ngựa tiếp tục khởi hành.
Long Ưng không hiểu ra sao bèn hỏi lại: "Ta có chuyện gì gọi là hậu phúc?"
Gã tướng lĩnh trẻ tuổi tuy mới khoảng ba mốt, ba hai nhưng đã quyền cao chức trọng. Thoạt nhìn y không phải là người ưa nhìn nhưng ngũ quan đoan chính. Y cao lớn, chiều cao có thể bằng với Long Ưng độ cao, cộng thêm khuôn mặt gầy gò lanh lợi, hai mắt lấp lánh có thần. Ai nhìn cũng cảm thấy toàn thân y sung mãn, mị lực phi phàm. Có thể chiếm được lòng tin của Võ Chiêu, có thể đảm đương được trách nhiệm bảo vệ hoàng cung thì y không chỉ là đại tướng tâm phúc của Võ Chiêu mà còn phải là người có mối quan hệ nặng nhẹ với những nhân vật quan trọng trong hệ thống nhà Đại Chu.
Long Ưng ấn tượng ở y vì thái độ thân thiết, không trịnh thượng. Nhưng với lập trường đối nghịch với Võ Chiêu hiện tại, Ma chủng linh duệ của Long Ưng cảm ứng được nội ngoại công của y đều đạt đến trạng thái hóa cảnh không thua hắn nội ngoại công đồng đều đạt đến nơi tuyệt hảo, sẽ không thua Phong Quá Đình là bao nhiêu, cũng thuộc dạng cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Thủ hạ của Võ Chiêu nhân tài đông đúc, khó trách Ma Môn một bị tiết lộ hành tung, binh bại như núi đổ. Lần này gặp gỡ thật không dễ ứng phó, nhớ tới "Thôi ma." bất giác ngứa tay.
Lý Đa Tộ vui vẻ bảo: "Thánh thượng triệu ta đi có dặn đi dặn lại ta phải lấy lễ thượng khách tiếp đãi, phải để tiểu huynh cảm thấy như đang ở nhà. Tiểu huynh được thánh thượng coi trọng như thế không phải là hậu phúc thì là gì?"
Trong lòng Long Ưng thầm cười khổ : "Không phải thánh thần sao?"
Lý Đa Tộ hạ giọng thì thầm: "Mười hai ngày trước đã cải chính lại, sau này chúng ta hết thảy đều tôn xưng là thánh thượng."
Long Ưng thuận miệng hỏi: "Yết kiến thánh thượng phải chú ý lễ nghi thế nào?"
Lý Đa Tộ kinh ngạc hỏi lại: "Bàn Công Công không nói cho ngươi biết sao?"
Chỉ một câu này thôi là hắn hiểu Lý Đa Tộ chưa biết hắn đến với thân phận tù phạm. Hắn lắc đầu tỏ vẻ Bàn Công Công chưa nói cho hắn biết.
Lý Đa Tộ bảo: " Thần dân yết kiến thánh thượng phải hành lễ tam quỳ cửu khấu. Tiểu huynh thương thế mới khỏi nghi lễ này có thể miễn."
Long Ưng hỏi: "Đại Tướng quân đưa tiểu đệ đi bái kiến thánh thượng ngay sao?"
Lý Đa Tộ mỉm cười đáp: "Thánh thượng đối với tiểu huynh quan tâm chu đáo, người biết tiểu huynh đường xa vất vả nên đã dặn dò là trước hết phải để cho tiểu huynh nghỉ ngơi thật tốt, đến hoàng hôn sẽ tiếp kiến tiểu huynh ở Dương cung."
Long Ưng thực sự kinh ngạc, hắn tiếp tục hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hắn tưởng Võ Chiêu không thể chờ được mà phải gặp ngay lập tức. Chẳng lẽ mình cùng Bàn Công Công đã nghĩ sai rồi. Trong nội tâm của hắn cảm thấy không thoải mái, lại có chút buồn cười. Đáng lẽ mình phải vui vẻ mới đúng, kiểu tâm trạng này thật mâu thuẫn. Chuyện này không khác gì nhìn đồ vật tưởng là nặng nhưng khi cầm lên thì hoá ra lại nhẹ như bẫng, lúc đó thật không thoải mái.
Lý Đa Tộ nói: "Vinh Công Công đang ở cửa Nam nghênh đón tiểu huynh. Y sẽ chăm nom chuyện sau này, cuộc sống hàng ngày sẽ do y thu xếp."
Da đầu Long Ưng cảm thấy tê dại. Được đãi ngộ như thế, trước khi vào cung hắn chưa nghĩ tới đấy.
Xe ngựa tiến vào cung thành, màn che cửa sổ khẽ hé mở. Ánh mặt trời sau ngọ chiếu xuống cung điện nguy nga sừng sững mà ngay ngắn trật tự. Long Ưng chỉ là một gã tiểu tử nơi thôn dã lần đầu tiên tới nơi uy nghiêm tráng lệ của triều đình nên mắt tròn miệng há nhìn mãi không biết chán.
Đại Tướng quân giao lại cho thủ lĩnh thái giám Vinh Công Công mới khoảng ba mươi tuổi. Người này tướng mạo không tầm thường, có tài ứng đối. Y ngồi cùng Long Ưng, luôn miệng giới thiệu những tên cung điện hai bên đường, miệng nói lưu loát, tay chỉ liên hồi.
Vinh Công Công giới thiệu: "Tòa này là vạn tượng thần cung, đó là cung điện cho nhà vua ở trong thành nội, quy mô cực lớn. Trong đó có các cung điện, đền đài, ba mươi lăm sở quán. đại bộ phần nằm ở phía bắc hướng mặt sang nam có chiều cao như nhau được xây dựng dọc theo vị trí trần đạo, thứ tự ngay ngắn, sắp đặt thú vị."
Long Ưng nhìn thấy cung điện có hồ nước, lầu gác san sát bèn thở ra một hơi dài rồi nhận xét: "To lớn thật!"
Vinh Công Công ghé sát vào tai hắn kể: "Khi mới tiến cung, thi thoảng ta vẫn lạc đường. Ở đây còn đỡ, nếu bịt mắt rồi đưa ngươi đến Thần đô uyển ở phía tây thành thì đảm bảo không mất một canh giờ thì ngươi sẽ không ra khỏi đó được. Chúng ta thích chơi cái trò này nhất."
Long Ưng thầm nghĩ đó là một trò chơi mà chỉ dành cho người trong hoàng cung, đổi với tiểu thạch ốc của hắn thì có bịt mắt lại cũng dễ dàng tìm được lối ra. Hắn ngạc nhiên chỉ vào một cái đáy chóp hình vuông nhô lên sau bức tường thành rồi hỏi: "Đây là chỗ nào? Cổ quái thế."
Vinh Công Công oai vệ bảo: "Đó là Hàm gia thương thành, nó chạy về phía thành Đông một trăm chín mươi bảy bộ, chạy về phía nam phía bắc là hai trăm ba mươi bộ. Phía nam sát với Đông Cung, bên trong chất chứa lương thực chia làm bốn trăm ba mươi sáu hố. Long tiên sinh cảm thấy kỳ quái là do thương hầm là hình thang ngược, đáy nhỏ đỉnh to, khẩu đại ngọn nguồn nhỏ, nếu tất cả các đều đầy thì có thể chứa được sáu trăm vạn thạch lương thực. Đây là thóc lớn nhất toàn quốc."
Long Ưng trong lòng thầm gọi mẹ ơi. Chỉ mỗi kho trữ lương thực Hàm gia thương đủ cung cấp thần đô ăn đến vài năm. Như dùng Vũ Lâm Quân vừa rồi hộ tống chính mình tới đây làm tiêu chuẩn, binh tinh lương thực đủ đúng là không hổ, khó trách trước khi Võ Chiêu đăng cơ có vài cuộc phiến loạn đều bị nàng ta phái quân dẹp tan nhanh chóng. Thầm thở dài một hơi, đấu chí đang lên như cầu vồng của mình bị cảnh tượng khí phách vạn thiên của Đại Chu hoàng triều làm cho hoàn toàn suy sụp, quả thật là rất không ổn.
Hắn phải nhìn thăm dò chỗ khác, hít một hơi dài gió lạnh mùa đông, nhìn nước non cây cối thì thấy cảnh trí cực đẹp. Khuôn mặt vươn tới reo lên: "Lại có chỗ đẹp thế này sao?"