Vip-Reader Đăng ký đăng truyện Dịch tại VIP-BNS

Các bạn dịch giả/nhóm dịch sẽ có thể có nguồn thu nhập thụ động, sẽ còn mãi cho đến khi truyện Dịch còn tồn tại trên VIP-BNS.
Link Vip-Reader (VIP-BNS): Bạch Ngọc Sách Vip-Reader
- Các quy chuẩn:
  • Chương Dịch phải đạt chất lượng tiêu chuẩn của thị trường. CHẤT LƯỢNG, là tiêu chí BNS chú trọng hàng đầu (cũng như được độc giả yêu thích).
  • Không sai chính tả hay các lỗi ngữ pháp tiếng Việt cơ bản.
  • Tham khảo qua link này: Chú Ý - Hướng dẫn và hệ thống quản lý dịch thuật

- Cam kết: Dịch giả/nhóm dịch đồng ý và cam kết với BNS những điều sau:
  • Đăng miễn phí ít nhất 50 chương đầu tiên của mỗi truyện dịch (nếu truyện đã đăng ở site khác, nên đăng miễn phí đến số chương bằng (hoặc nhiều hơn) mà site khác đã đặt miễn phí, mỗi người có thể được đăng nhiều truyện cùng lúc.
  • Không được dịch và đăng những truyện đã được mua bản quyền tại Việt Nam.
  • Chỉ được đăng những truyện dịch mà bạn có quyền sử dụng, tránh trường hợp copy/sao chép của người khác rồi đăng lại.
  • Truyện dịch được đăng tại VIP-Bạch Ngọc Sách không chậm hơn các website khác.
  • Số chữ mỗi chương lớn hơn 1000 chữ, chương ít hơn 800 chữ giá mặc định =0.
  • Chỉ tiêu mỗi tuần đăng tối thiểu 5 chương, mỗi tháng đăng tối thiểu 20 chương/truyện. Tuy nhiên, BQT vẫn khuyến khích dịch giả đăng tối thiểu mỗi tuần 7 chương, mỗi tháng 30 chương, số chương càng nhiều thì đọc giả theo dõi truyện sẽ càng đông hơn.
  • Nếu truyện đăng ký và được tạo trước, chưa được 50 chương, có thể còn trong giai đoạn xem xét lại quyền đăng nếu có nhóm khác đăng ký và cam kết về tiến độ lẫn chất lượng bản dịch.
  • Nếu dịch giả/nhóm dịch có từ 30% số truyện đang phụ trách chưa Full, không thể đăng ký thêm truyện mới, trừ trường hợp BQT đồng ý.
  • Truyện vị phạm về tiến độ hay những nguyên do khác bị BQT nhắc nhở, có thể bị hạ tỷ lệ chia.
  • Không được giới thiệu, dẫn link đến trang web khác ngoài Bạch Ngọc Sách, người vi phạm sẽ bị khóa tài khoản và thu lại tất cả các quyền lợi khác.
  • Khi ngừng hợp tác với BNS, phải thông báo đến BQT trước 20 ngày, nếu không sẽ bị cắt tất cả các quyền lợi tại BNS.
  • Những trường hợp vi phạm về chất lượng bản dịch, thái độ không tốt với bạn đọc, hoặc vì lý do nào đó khiến cho uy tín của web bị ảnh hưởng, có thể bị khóa tài khoản và cắt mọi quyền lợi.
  • Đối với những truyện dịch có nhiều người hoặc nhóm đăng ký, sẽ ưu tiên cho người đăng ký trước và đăng số lượng nhiều chương hơn trong cùng một thời điểm. BQT có quyền chủ động liên hệ và ưu tiên cho dịch giả/nhóm dịch đảm bảo hiệu suất và tốc độ ra chương tốt hơn, để phục vụ tốt cho bạn đọc. Ưu tiên truyện chỉ đăng ở VIP-BNS.
  • Nếu truyện do dịch giả/nhóm dịch đang đăng chương, nhưng không đáp ứng tốt được yêu cầu của bạn đọc, hoặc các trường hợp bị bạn đọc khiếu nại, chỉ trích, góp ý...về chất lượng hoặc việc ra chương. Chương ra chậm so với cam kết, nếu 10 ngày không có chương mới mà không có lý do chính đáng (ví như tác giả chưa ra chương mới hoặc drop truyện,...) và không chủ động liên hệ báo với BQT. Thì BQT có quyền cắt quyền đăng chương của dịch giả/nhóm dịch và chuyển giao cho dịch giả/nhóm dịch khác đăng nối tiếp vào truyện đó.
  • Nếu contributor vi phạm: Lần 1, admin sẽ nhắc nhở và có thể bị giảm tỷ lệ chia doanh thu. Lần 2, block tài khoản, mất mọi quyền lợi cũng như tích lũy đã có ở BNS.
  • Mọi trường hợp tranh chấp hay khiếu nại (nếu có) giữa dịch giả/nhóm dịch với BQT, thì quyết định của BQT sẽ là quyết định cuối cùng.

- Thu nhập/Đãi ngộ:
  • Thu nhập hàng tháng: được tính dựa trên Tổng doanh thu thực tế của tất cả chương dịch mà dịch giả/nhóm dịch đã đăng trong tháng đó, với Tỷ lệ chia:
- Truyện mặc định: Dịch giả/Nhóm dịch nhận 50 - 60% doanh thu từ mở khóa chương VIP.
+ Được hỗ trợ quáng bá pr truyện trên các Fanpages của BNS, và trong các hội nhóm truyện (truyện từ trên 300 chương, ưu tiên Full)

- Truyện chỉ đăng ở VIP-BNS: Dịch giả/Nhóm dịch nhận 70 - 80% doanh thu, kèm thêm những ưu tiên gồm:
+ Có thể được BNS hỗ trợ chi phí (toàn bộ hoặc 1 phần) chạy quảng cáo google, facebook (do BNS sắp xếp và thỏa thuận), để tiếp cận nhiều bạn đọc hơn.​
+ Ưu tiên vào list Biên tập viên lựa chọn.​
+ Ưu tiên vào list Truyện mới đề cử (truyện mới dưới 100c).​
+ Ưu tiên slider/banner đầu trang chủ các website thuộc BNS và những website hợp tác khác (nếu có), (truyện từ trên 200 chương).​
+ Ưu tiên quảng bá trên các Fanpages, hội nhóm (và các Fanpages, hội nhóm có hợp tác với BNS).​
+ Được tạo điều kiện và hỗ trợ để bản dịch có thể được làm bản audio/video đọc trên Youtube.​
***Truyện chỉ đăng ở BNS (Độc quyền BNS): Phải thỏa các yếu tố như:​
+ Truyện mới ra hoặc hot gần đây, chưa có bản dịch khác (với số chương nhiều hoặc tương đối) của truyện đó ở các nền tảng truyện tương tự.​
+ Truyện của tác giả đại thần, hoặc được đánh giá là tiềm năng, hấp dẫn dễ thu hút, hoặc do chính BQT đề cử.​
+ Chất lượng bản dịch tốt, được đánh giá cao.​
+ Trường hợp nếu truyện đã ra lâu, có những bản dịch khác thì BQT cân nhắc riêng, nếu bản dịch đó thuộc phạm trù đầu t.ư ưu tiên nhất về chất lượng và xây dựng thương hiệu cho BNS.​
  • Việc thanh toán thu nhập của tháng trước sẽ được thực hiện trong khoảng từ ngày 1 đến 5 của tháng tiếp theo.


***Form đăng ký dịch: Cần add số zalo của admin @pctrieu0812 để tiện liên hệ và hỗ trợ tạo truyện, số zalo: 0961707812
  • Tên user đăng ký (tự tạo thêm user VIP-Reader nên trùng tên user với forum này, lưu ý rằng tài khoản 2 bên là khác nhau): ...
  • Tên truyện: ...
  • Tên tác giả (có phải là tác giả Đại Thần hay không?): ...
  • Thể loại: ...
  • Giới thiệu truyện:
  • Link text tiếng Trung của truyện (để check)
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):
  • Truyện dự kiến .... chương, đã dịch được ... chương
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: Ngày ... chương (hoặc Tuần ... chương)
  • Truyện đã dịch được bao nhiêu chương (trên 20c):
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50):
  • Bản dịch của bạn đã được đăng ở site ...., đến chương...., free đến chương .... (nếu không đăng ở site khác thì có thể bỏ qua mục này)
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Có/không (Xem lại mục Thu Nhập/Đãi ngộ bên trên). Hiện tại đã ngưng nhận thêm truyện Độc quyền, chỉ những nhóm nội bộ hoặc thỏa thuận riêng với admin mới có thể đăng ký Độc quyền BNS.
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.
  • Nhắc lại lần nữa: Cần add số zalo của admin @pctrieu0812 để tiện liên hệ và hỗ trợ tạo truyện, số zalo: 0961707812
  • Đối với những dịch giả mới chưa từng đăng truyện tại VIP-BNS, đăng ký truyện lần đầu cần post lên một chương để check xem đạt yêu cầu về chất lượng hay chưa, để các Biên Tập Viên (BQT) kiểm tra rồi tạo truyện và hướng dẫn. Chương truyện nên bỏ vào thẻ spoiler.
    Bước 1: Nhấp vào nút 3 chấm để mở rộng thanh công cụ soạn thảo, Bước 2: Chọn biểu tượng con mắt gạch chéo bên trên, Bước 3: Hiện ra cửa sổ nhập tên chương rồi bấm tiếp tục, Bước 4: Dán đoạn thông tin hoặc nội dung chương vào dòng code đó, lưu là chèn ở khoảng giữa 2 thẻ.
    spoi.png
    Nếu vẫn không bỏ vào được thì cứ post thẳng như bình thường, biên tập viên sẽ sửa lại giúp bạn!


Chú ý:
- Quy định về trường hợp tranh chấp đăng ký đăng truyện (nếu có):

*Trước hết là trên tinh thần cùng thỏa thuận và hợp tác, để 1 dịch giả/nhóm dịch đăng. Nếu trường hợp cuối cùng không thể thỏa thuận được, sẽ áp dụng theo quy định sau.
*Quy định: Nếu cùng 1 bộ truyện, có từ 2 dịch giả/nhóm dịch trở lên cùng muốn đăng ký đăng trong cùng 1 thời điểm (chênh nhau 3-7 ngày), thì sẽ xét các mức độ ưu tiên gồm các yếu tố:
+ Cam kết đảm bảo tốc độ ra chương của truyện đó, 1 ngày ít nhất 2 chương trở lên, ưu tiên dịch kịp tốc độ của tác giả.
+ Truyện do chính BQT của BNS sắp xếp và chỉ định người dịch (thường là truyện do chính nhân sự nội bộ của BNS dịch)
+ Contributor xếp hạng cao hơn trong bảng Top contributor sẽ được ưu tiên.
+ Ưu tiên nếu bản dịch đó chỉ đăng ở VIP-BNS.

- Các quy định có thể sẽ được thay đổi cho phù hợp với tình hình thực tế.
---
*BNS có chính sách thuê Dịch giả/Nhóm dịch nhận dịch những bộ do BNS đề xuất, mức lương thỏa thuận. Inbox vào zalo Admin @pctrieu0812 , số: 0961707812 (Hiện đã tuyển đủ nhóm dịch thuê)
 
Last edited:

TuongMN2k

Phàm Nhân
Ngọc
189,07
Tu vi
0,00
  • Tên user đăng ký: @TuongMN2k
  • Tên truyện: Đại Hoang Kiếm Đế
  • Tác giả: Thực Đường Bao Tử
  • Thể loại: Huyền Huyễn
  • Giới thiệu truyện:Tuyệt cảnh phùng sinh, thiếu niên bước ra khỏi Thiên Hỏa Uyên, cầm kiếm trong tay, liền xông vào trận thiên địa đại kiếp nạn này.Lúc vung kiếm trảm Thương Khung, hắn dám hỏi 1 câu: "Thế gian ba ngàn kiếm, ta xưng đệ nhị, kẻ nào dám xưng đệ nhất?"
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):
    10d847514ca1c32532d5f8d9685b0744.jpeg
  • Truyện mới ra 83 chương
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: it nhất 7 chương/tuần
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 50
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Có
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.
Giang Ninh thành!

Trời chưa sáng, cành lá đầy sương.

La Quan đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt ra cửa một chút.

Đi vào trong viện, nhìn thoáng qua phòng phụ thân, tiếng ho khan kéo dài đến nửa đêm hôm qua, tựa hồ vẫn còn ở bên tai.

Trên mặt hắn hiện lên áy náy, hít sâu một hơi sải bước lưu tinh, tiến vào diễn võ trường.

"Hây a!"

La Quan nhấc ụ đá lên, bắt đầu ngày này qua ngày khác thân thể chịu đựng.

Sau nhiều năm sử dụng, tay cầm ụ đá đã được bọc bột giấy, góc có nhiều hao mòn.

Nó nặng hơn trăm cân, nhưng trên tay La Quan, lại có một loại linh hoạt.

Rất nhanh, đỉnh đầu La Quan toát ra bạch khí bốc lên, áo mỏng trên người bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra thân thể thể hình mạnh mẽ đường cong rõ ràng.

Hai canh giờ sau, La Quan đem ụ đá buông xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Hai tay, hai chân run rẩy, cơ bắp đau nhức như giun đất, không ngừng chấn động vặn vẹo.

Nhưng giữa ngực bụng, vẫn là một mảnh yên lặng.

La Quan cố gắng đứng thẳng người, ánh sáng ửng đỏ nhạt của ánh sáng ban đầu, chiếu lên người hắn, càng thêm vài phần cô đơn, không cam lòng.

Thế nhân tu luyện, bắt đầu từ rèn luyện thân thể, đến mười sáu tuổi thân thể trưởng thành khí huyết dồi dào, có thể thử ngưng tụ Thông Thiên cốt.

Thành công, liền có thể bước vào tu hành!

Thiên hạ này, có võ đạo thất cảnh.

Thập Lực, Bách Phu, Thiên Sơn, Vạn Trọng, Trùng Tiêu, Lăng Vân, Đạp Thiên.

Sau đó, còn có tiên đồ thập trọng.

Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Thần Hồn, Quy Nguyên Hợp Nhất, Vô Lượng Đại Kiếp, Nhất Niệm Kình Thiên, Vĩnh Hằng Bất Diệt, Vũ Hóa Đăng Tiên.

La Quan từ sáu tuổi luyện thể, mười hai năm mưa gió không bỏ một ngày.

Mười sáu tuổi ngưng Thông Thiên cốt thất bại.

Mười bảy tuổi lại thất bại.

Nửa tháng trước, lần thử thứ ba của hắn vẫn thất bại!

Hơn mười tám tuổi, tiên thiên khí trong cơ thể dần dần tán loạn, sẽ không còn khả năng ngưng tụ Thông Thiên cốt nữa, đời này nhất định bình thường.

Tuy nói người bước vào tu hành đại đạo, trong trăm người không có một ai, nhưng hắn là con trai duy nhất của Tam trưởng lão La gia, phụ thân mặc dù bởi vì năm đó trọng thương không thể động tu vi nữa, nhưng cũng từng là Thiên Sơn cảnh cao thủ.

Thuở nhỏ các loại linh dược tiến bổ, thân thể chịu đựng có phụ thân chỉ điểm, người bên ngoài hao hết gia tài không thể có được "Tụ cốt cơ duyên", hắn càng là chừng ba lần.

Nhưng, hắn vẫn thất bại...

Khóe miệng thiếu niên kiên nghị lộ ra một tia chua xót.

Thiên phú loại vật này, đôi khi thật sự làm cho người ta tuyệt vọng!

Ông đã tin tưởng vững chắc rằng mọi người sẽ giành chiến thắng, nhưng kết quả đã dạy hắn làm thế nào để chấp nhận thực tế.

Lão phó nhìn La Quan trong diễn võ trường, đáy mắt lộ ra không đành lòng, hành lễ nói: "Thiếu gia, lão gia gọi ngài ăn điểm tâm."

La Quan hít sâu một hơi, "Được."

Đợi hắn rời đi, gã sai vặt bên cạnh lảo đảo, "Thiếu gia đã như vậy rồi, còn dậy sớm làm gì..."

Lão bộc quát lớn, "Chuyện của thiếu gia, cũng là ngươi có thể nói!"

Gã sai vặt rụt cổ lại, "Thiếu gia ba lần tụ cốt thất bại, hao phí tộc sản vô số, người nhai lưỡi nhiều hơn, ta là không muốn thiếu gia lại bị cười nhạo."

Lão bộc than dài, "Người khác nói là chuyện của bọn họ, nhưng nỗ lực của thiếu gia, chúng ta đều nhìn thấy! Năm đó còn nhỏ như vậy, trời chưa sáng đã bị lão gia kéo ra, đứng cọc trong gió lạnh."

Ta còn nhớ rõ, thiếu gia khi còn bé đau khóc, trong mộng vẫn gọi nương... Phu nhân năm đó thương hắn nhất, nếu biết thiếu gia chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng lại là kết quả này, nhất định đau lòng muốn chết. Ông trời thật không có mắt, thiếu gia nhà ta sao lại không thể tu hành..."

Gã sai vặt trợn to mắt, "Khổ thúc, lão gia phân phó trong nhà không được nhắc đến phu nhân, ngài quên rồi!"

"Cút, lão tử cái gì cũng không nói!"

Khổ thúc xắn tay áo rời đi.

Thay một thân quần áo, khi La Quan vào phòng ăn, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Cha."

La Chấn Dương gật gật đầu, "Ăn cơm đi, lát nữa theo ta đi Tông từ một chuyến."

"Vâng."

Trầm mặc dùng xong điểm tâm, La Chấn Dương đi ở phía trước, trong gió lạnh thỉnh thoảng hắn ho khan vài tiếng, thắt lưng đều gập ghềnh. La Quan đi theo phía sau, nhìn bóng lưng gầy gò của phụ thân, nghĩ đến chính mình lần lượt làm cho phụ thân thất vọng, cúi đầu nắm chặt hai quyền.

Tông từ đến, rất nhiều người.

La Quan có chút kinh ngạc, gần đây trong tộc cũng không có đại sự, vì sao tất cả mọi người tụ tập ở đây?

"Chờ ở bên ngoài."

Phân phó một câu, La Chấn Dương thẳng lưng, bước vào từ đường.

Trong tiếng "Chi nha", cửa lớn chậm rãi đóng lại.

La Quan đang muốn hỏi, tộc huynh La Dũng mặt lạnh đi tới trước mắt.

"Ba ngày trước, đại ca ta trên đường áp tải hàng hóa gặp chuyện không may, đời này đều phế đi."

"Ta rất khổ sở, nhưng ta cũng rất kiêu ngạo, đại ca một mình tử chiến ba tên mã phỉ, bảo toàn danh dự của tiêu cục La gia!"

"Nhưng ngươi có biết hay không, năm ngoái hắn lần thứ hai ngưng cốt cũng chỉ thiếu một chút, nếu như hắn có cơ hội thứ ba mà nói..."

Vành mắt La Dũng phiếm hồng, "Ngươi có một người cha tốt, tam trưởng lão trả giá gấp đôi, đem danh ngạch ngưng cốt ba lần cho ngươi."

Nhưng ngươi phải biết rằng những gì ngươi lãng phí là cơ hội để thay đổi số phận của người khác!"

La Quan không cách nào phản bác.

Lời lạnh lùng không ngừng truyền đến.

"Hôm nay tộc trưởng triệu tập các vị trưởng lão, cung phụng, chẳng lẽ vẫn là vì La Quan?"

"Ba lần tụ cốt thất bại, La gia đã trọn tình trọn nghĩa, tam phòng còn muốn như thế nào? Muốn lại yêu cầu, phòng ta tuyệt đối không đáp ứng!"

"Tộc trưởng cùng tam trưởng lão cùng 1 phòng, thiên vị một chút không có gì đáng trách, phàm là mọi việc đều có giới hạn! La Quan là dòng chính của La gia, nhưng không thể vì một mình hắn cắt đứt đường của mọi người!”

Ánh mắt mọi người lạnh lùng.

Ghen tị, thương hại, nhiều hơn là xem thường.

Tam trưởng lão anh hào cỡ nào, cho dù sau khi bị thương, cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Nhưng vì đứa con trai duy nhất, mấy năm nay dùng hết bao nhiêu nhân tình? Gia sản tam phòng nhất mạch, càng là tiêu hao không còn một mảnh.

Đứa con trai này của hắn, thật sự không ra gì!

Trong từ đường.

La Chấn Dương tóc hoa râm khuôn mặt già nua, sau khi ngồi xuống đón ánh mắt mọi người, vẻ mặt thong dong.

Gia chủ La Chấn Sơn trầm giọng nói: "Hôm nay triệu tập tộc hội, là do Tam trưởng lão triệu tập, chuyện chư vị đã biết, liền nghị luận đi."

Một sự im lặng.

Thế đạo này, muốn làm người trên người, trở thành người tu hành là lựa chọn duy nhất!

Lão Tam bởi vì chuyện năm đó, đối với La Quan coi trọng bọn họ đều biết, mấy phòng ngày thường mặc dù có chút ma sát nhỏ, nhưng hôm nay liên quan đến tương lai của La Quan, không ai muốn mở miệng trước.

Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy, không nhịn được lớn tiếng mở miệng, "Việc này còn có cái gì để nghị luận? Tam ca, ta cũng không sợ đắc tội ngươi, La Quan con ngươi không phải là mầm tốt để tu hành, cũng đừng tốn sức nữa! Ngũ phòng ta năm nay có hai hài tử đến tuổi tụ cốt, mấy phòng khác cùng cung phụng trong nhà, ít nhiều cũng có người muốn tụ cốt, ngươi dù sao cũng phải cho tiểu bối khác một cơ hội xuất đầu chứ?"

Có người phản đầu, mọi người bắt đầu hát đệm.

"La Quan ba lần tụ cốt thất bại, có cố gắng nữa cũng vô dụng mà thôi."

Ta cũng không đồng ý với quan điểm này."

La gia là có chút gia sản, nhưng tộc nhân đông đảo, mọi việc đều phải nói công bằng."

Ánh mắt sắc bén của La Chấn Sơn, làm cho thanh âm mọi người dần tắt, "Tam trưởng lão, ý kiến của mọi người ngươi nghe được, còn có cái gì để nói?

La Chấn Dương thản nhiên nói: "Thiên Hỏa Uyên mở ra, tin tức chắc hẳn tất cả mọi người đều biết, đây là cơ hội cuối cùng của con trai ta."

Nhưng lần này ta chỉ cần trong tộc ra mặt, đem La Quan thêm vào danh sách, còn lại nhất ứng hao tổn đều do Tam phòng gánh chịu."

Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi chậm lại, chỉ cần một danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Uyên, vẫn có thể thương lượng, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, "Tam ca, người sáng suốt chúng ta không nói ám thoại, tam phòng hai năm nay vì cho La Quan Tụ Cốt, t.ư sản bán không sai biệt lắm, ngươi lấy đâu ra tiền bạc đưa hắn vào?

La Chấn Dương nhìn quanh mọi người, ngữ khí bình thản, "Ta tự có biện pháp."

Chủ vị, đồng tử La Chấn Sơn co rụt lại, "Ngươi muốn bán Thông Thiên Cốt?"

La Chấn Dương gật đầu, "Đúng."

Một mảnh kinh hô!

Thông Thiên Cốt là tài liệu trọng yếu của nghi thức ngưng cốt, còn có thể dùng để luyện đan, chế khí, giá trị cực cao. Có thể bóc tách Thông Thiên Cốt, không chỉ thống khổ vạn phần, càng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ!

Tông từ thiên môn mở ra, lão bộc què quanh năm canh giữ ở chỗ này, đi tới trước mặt La Quan, ý tứ khó có thể nhìn hắn một cái.

"La Quan thiếu gia, thỉnh hộp, cùng lão nô tiến thiên điện."

Mọi người khó hiểu trong ánh mắt, La Quan đi theo phía sau hắn, đi đến chỗ sâu trong thiên điện. Nơi này cách chủ điện một bức tường, mặc dù nhìn không thấy cái gì, thanh âm lại rõ ràng có thể nghe thấy.

Là giọng nói lớn của Ngũ trưởng lão.

"Tam ca, ngươi điên rồi!"Hắn có vẻ tức giận: "Ngươi có biết những gì ngươi đang nói?"Thông Thiên Cốt là căn cơ tu hành, một khi lột bỏ tu vi tận phế, còn phải giảm thọ mười năm!"

Bán Thông Thiên Cốt?!

La Quan trợn to mắt, phụ thân muốn làm cái gì? Không, phải ngăn hắn lại!

Lão bộc què giơ tay lên, không biết hắn làm cái gì, Cả người La Quan bị đè tại chỗ, không thể nhúc nhích nửa điểm, càng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Giọng nói bình tĩnh của người cha vang lên.

"Vì con ta, cho dù chết thì như thế nào? Huống chi chỉ là giảm thọ mười năm."

Một câu nói, La Quan khóc như mưa, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Cuối mùa thu năm sáu tuổi, hắn sốt cao, cắn răng đứng trong mưa, nước mắt lăn xuống cùng với nước mưa.

Cha ở bên cạnh hắn.

Chín tuổi tuyết rơi dày, nhỏ giọt thành băng, tay chân hắn đầy vết loét lạnh, toàn thân đều không còn ý thức.

Cha ở bên cạnh hắn.

Mười hai tuổi bất ngờ bị gãy tay, còn muốn tiếp tục đứng cọc, hắn thế nào cũng không chịu rời giường.

Cha hắn đánh hắn lần đầu tiên.

Sau đó, tiếp tục đứng bên cạnh hắn.

Thì ra, hắn vấp ngã mấy năm nay, cha hắn vẫn luôn ở bên cạnh hắn!

Trong Tông từ, La Chấn Dương đứng dậy, "Ta vốn gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn mà thôi, há có thể trơ mắt nhìn con trai ta từ sáu tuổi tới nay, mười hai năm cố gắng trôi vào dòng nước? Hiện giờ chỉ có thể làm, chính là vì hắn tranh giành một lần cuối cùng, như thế mới không hổ là người cha!"

Anh ấy quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh, "Đại ca, thành toàn cho tôi."

Hốc mắt La Chấn Sơn đỏ bừng, "Ta đáp ứng ngươi!"

Thiên điện, lão bộc què đã rời đi, La Quan trải trên mặt đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm mái nhà.

La Chấn Sơn đi đến bên cạnh hắn, "Là ta bảo lão thọt dẫn ngươi vào."Hắn ngồi xổm xuống, kéo La Quan đến trước mắt, "Hắn là cha ngươi, nhưng cũng là đệ đệ ta, ta tôn trọng lựa chọn của hắn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cha ngươi dùng mạng đổi lấy cho ngươi."

"La Quan, đừng để cha ngươi thất vọng nữa!”

@Độc Hành @pctrieu0812 @Thương Khung Chi Chủ @Gia Cát Nô
 
Last edited:

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
  • Tên user đăng ký: @TuongMN2k
  • Tên truyện: Đại Hoang Kiếm Đế
  • Tác giả: Thực Đường Bao Tử
  • Thể loại: Huyền Huyễn
  • Giới thiệu truyện:Tuyệt cảnh phùng sinh, thiếu niên bước ra khỏi Thiên Hỏa Uyên, cầm kiếm trong tay, liền xông vào trận thiên địa đại kiếp nạn này.Lúc vung kiếm trảm Thương Khung, hắn dám hỏi 1 câu: "Thế gian ba ngàn kiếm, ta xưng đệ nhị, kẻ nào dám xưng đệ nhất?"
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):
    10d847514ca1c32532d5f8d9685b0744.jpeg
  • Truyện mới ra 83 chương
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: it nhất 7 chương/tuần
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 50
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Có
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.
Giang Ninh thành!

Trời chưa sáng, cành lá đầy sương.

La Quan đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt ra cửa một chút.

Đi vào trong viện, nhìn thoáng qua phòng phụ thân, tiếng ho khan kéo dài đến nửa đêm hôm qua, tựa hồ vẫn còn ở bên tai.

Trên mặt hắn hiện lên áy náy, hít sâu một hơi sải bước lưu tinh, tiến vào diễn võ trường.

"Hây a!"

La Quan nhấc ụ đá lên, bắt đầu ngày này qua ngày khác thân thể chịu đựng.

Sau nhiều năm sử dụng, tay cầm ụ đá đã được bọc bột giấy, góc có nhiều hao mòn.

Nó nặng hơn trăm cân, nhưng trên tay La Quan, lại có một loại linh hoạt.

Rất nhanh, đỉnh đầu La Quan toát ra bạch khí bốc lên, áo mỏng trên người bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra thân thể thể hình mạnh mẽ đường cong rõ ràng.

Hai canh giờ sau, La Quan đem ụ đá buông xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Hai tay, hai chân run rẩy, cơ bắp đau nhức như giun đất, không ngừng chấn động vặn vẹo.

Nhưng giữa ngực bụng, vẫn là một mảnh yên lặng.

La Quan cố gắng đứng thẳng người, ánh sáng ửng đỏ nhạt của ánh sáng ban đầu, chiếu lên người hắn, càng thêm vài phần cô đơn, không cam lòng.

Thế nhân tu luyện, bắt đầu từ rèn luyện thân thể, đến mười sáu tuổi thân thể trưởng thành khí huyết dồi dào, có thể thử ngưng tụ Thông Thiên cốt.

Thành công, liền có thể bước vào tu hành!

Thiên hạ này, có võ đạo thất cảnh.

Thập Lực, Bách Phu, Thiên Sơn, Vạn Trọng, Trùng Tiêu, Lăng Vân, Đạp Thiên.

Sau đó, còn có tiên đồ thập trọng.

Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Thần Hồn, Quy Nguyên Hợp Nhất, Vô Lượng Đại Kiếp, Nhất Niệm Kình Thiên, Vĩnh Hằng Bất Diệt, Vũ Hóa Đăng Tiên.

La Quan từ sáu tuổi luyện thể, mười hai năm mưa gió không bỏ một ngày.

Mười sáu tuổi ngưng Thông Thiên cốt thất bại.

Mười bảy tuổi lại thất bại.

Nửa tháng trước, lần thử thứ ba của hắn vẫn thất bại!

Hơn mười tám tuổi, tiên thiên khí trong cơ thể dần dần tán loạn, sẽ không còn khả năng ngưng tụ Thông Thiên cốt nữa, đời này nhất định bình thường.

Tuy nói người bước vào tu hành đại đạo, trong trăm người không có một ai, nhưng hắn là con trai duy nhất của Tam trưởng lão La gia, phụ thân mặc dù bởi vì năm đó trọng thương không thể động tu vi nữa, nhưng cũng từng là Thiên Sơn cảnh cao thủ.

Thuở nhỏ các loại linh dược tiến bổ, thân thể chịu đựng có phụ thân chỉ điểm, người bên ngoài hao hết gia tài không thể có được "Tụ cốt cơ duyên", hắn càng là chừng ba lần.

Nhưng, hắn vẫn thất bại...

Khóe miệng thiếu niên kiên nghị lộ ra một tia chua xót.

Thiên phú loại vật này, đôi khi thật sự làm cho người ta tuyệt vọng!

Ông đã tin tưởng vững chắc rằng mọi người sẽ giành chiến thắng, nhưng kết quả đã dạy hắn làm thế nào để chấp nhận thực tế.

Lão phó nhìn La Quan trong diễn võ trường, đáy mắt lộ ra không đành lòng, hành lễ nói: "Thiếu gia, lão gia gọi ngài ăn điểm tâm."

La Quan hít sâu một hơi, "Được."

Đợi hắn rời đi, gã sai vặt bên cạnh lảo đảo, "Thiếu gia đã như vậy rồi, còn dậy sớm làm gì..."

Lão bộc quát lớn, "Chuyện của thiếu gia, cũng là ngươi có thể nói!"

Gã sai vặt rụt cổ lại, "Thiếu gia ba lần tụ cốt thất bại, hao phí tộc sản vô số, người nhai lưỡi nhiều hơn, ta là không muốn thiếu gia lại bị cười nhạo."

Lão bộc than dài, "Người khác nói là chuyện của bọn họ, nhưng nỗ lực của thiếu gia, chúng ta đều nhìn thấy! Năm đó còn nhỏ như vậy, trời chưa sáng đã bị lão gia kéo ra, đứng cọc trong gió lạnh."

Ta còn nhớ rõ, thiếu gia khi còn bé đau khóc, trong mộng vẫn gọi nương... Phu nhân năm đó thương hắn nhất, nếu biết thiếu gia chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng lại là kết quả này, nhất định đau lòng muốn chết. Ông trời thật không có mắt, thiếu gia nhà ta sao lại không thể tu hành..."

Gã sai vặt trợn to mắt, "Khổ thúc, lão gia phân phó trong nhà không được nhắc đến phu nhân, ngài quên rồi!"

"Cút, lão tử cái gì cũng không nói!"

Khổ thúc xắn tay áo rời đi.

Thay một thân quần áo, khi La Quan vào phòng ăn, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Cha."

La Chấn Dương gật gật đầu, "Ăn cơm đi, lát nữa theo ta đi Tông từ một chuyến."

"Vâng."

Trầm mặc dùng xong điểm tâm, La Chấn Dương đi ở phía trước, trong gió lạnh thỉnh thoảng hắn ho khan vài tiếng, thắt lưng đều gập ghềnh. La Quan đi theo phía sau, nhìn bóng lưng gầy gò của phụ thân, nghĩ đến chính mình lần lượt làm cho phụ thân thất vọng, cúi đầu nắm chặt hai quyền.

Tông từ đến, rất nhiều người.

La Quan có chút kinh ngạc, gần đây trong tộc cũng không có đại sự, vì sao tất cả mọi người tụ tập ở đây?

"Chờ ở bên ngoài."

Phân phó một câu, La Chấn Dương thẳng lưng, bước vào từ đường.

Trong tiếng "Chi nha", cửa lớn chậm rãi đóng lại.

La Quan đang muốn hỏi, tộc huynh La Dũng mặt lạnh đi tới trước mắt.

"Ba ngày trước, đại ca ta trên đường áp tải hàng hóa gặp chuyện không may, đời này đều phế đi."

"Ta rất khổ sở, nhưng ta cũng rất kiêu ngạo, đại ca một mình tử chiến ba tên mã phỉ, bảo toàn danh dự của tiêu cục La gia!"

"Nhưng ngươi có biết hay không, năm ngoái hắn lần thứ hai ngưng cốt cũng chỉ thiếu một chút, nếu như hắn có cơ hội thứ ba mà nói..."

Vành mắt La Dũng phiếm hồng, "Ngươi có một người cha tốt, tam trưởng lão trả giá gấp đôi, đem danh ngạch ngưng cốt ba lần cho ngươi."

Nhưng ngươi phải biết rằng những gì ngươi lãng phí là cơ hội để thay đổi số phận của người khác!"

La Quan không cách nào phản bác.

Lời lạnh lùng không ngừng truyền đến.

"Hôm nay tộc trưởng triệu tập các vị trưởng lão, cung phụng, chẳng lẽ vẫn là vì La Quan?"

"Ba lần tụ cốt thất bại, La gia đã trọn tình trọn nghĩa, tam phòng còn muốn như thế nào? Muốn lại yêu cầu, phòng ta tuyệt đối không đáp ứng!"

"Tộc trưởng cùng tam trưởng lão cùng 1 phòng, thiên vị một chút không có gì đáng trách, phàm là mọi việc đều có giới hạn! La Quan là dòng chính của La gia, nhưng không thể vì một mình hắn cắt đứt đường của mọi người!”

Ánh mắt mọi người lạnh lùng.

Ghen tị, thương hại, nhiều hơn là xem thường.

Tam trưởng lão anh hào cỡ nào, cho dù sau khi bị thương, cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Nhưng vì đứa con trai duy nhất, mấy năm nay dùng hết bao nhiêu nhân tình? Gia sản tam phòng nhất mạch, càng là tiêu hao không còn một mảnh.

Đứa con trai này của hắn, thật sự không ra gì!

Trong từ đường.

La Chấn Dương tóc hoa râm khuôn mặt già nua, sau khi ngồi xuống đón ánh mắt mọi người, vẻ mặt thong dong.

Gia chủ La Chấn Sơn trầm giọng nói: "Hôm nay triệu tập tộc hội, là do Tam trưởng lão triệu tập, chuyện chư vị đã biết, liền nghị luận đi."

Một sự im lặng.

Thế đạo này, muốn làm người trên người, trở thành người tu hành là lựa chọn duy nhất!

Lão Tam bởi vì chuyện năm đó, đối với La Quan coi trọng bọn họ đều biết, mấy phòng ngày thường mặc dù có chút ma sát nhỏ, nhưng hôm nay liên quan đến tương lai của La Quan, không ai muốn mở miệng trước.

Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy, không nhịn được lớn tiếng mở miệng, "Việc này còn có cái gì để nghị luận? Tam ca, ta cũng không sợ đắc tội ngươi, La Quan con ngươi không phải là mầm tốt để tu hành, cũng đừng tốn sức nữa! Ngũ phòng ta năm nay có hai hài tử đến tuổi tụ cốt, mấy phòng khác cùng cung phụng trong nhà, ít nhiều cũng có người muốn tụ cốt, ngươi dù sao cũng phải cho tiểu bối khác một cơ hội xuất đầu chứ?"

Có người phản đầu, mọi người bắt đầu hát đệm.

"La Quan ba lần tụ cốt thất bại, có cố gắng nữa cũng vô dụng mà thôi."

Ta cũng không đồng ý với quan điểm này."

La gia là có chút gia sản, nhưng tộc nhân đông đảo, mọi việc đều phải nói công bằng."

Ánh mắt sắc bén của La Chấn Sơn, làm cho thanh âm mọi người dần tắt, "Tam trưởng lão, ý kiến của mọi người ngươi nghe được, còn có cái gì để nói?

La Chấn Dương thản nhiên nói: "Thiên Hỏa Uyên mở ra, tin tức chắc hẳn tất cả mọi người đều biết, đây là cơ hội cuối cùng của con trai ta."

Nhưng lần này ta chỉ cần trong tộc ra mặt, đem La Quan thêm vào danh sách, còn lại nhất ứng hao tổn đều do Tam phòng gánh chịu."

Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi chậm lại, chỉ cần một danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Uyên, vẫn có thể thương lượng, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, "Tam ca, người sáng suốt chúng ta không nói ám thoại, tam phòng hai năm nay vì cho La Quan Tụ Cốt, t.ư sản bán không sai biệt lắm, ngươi lấy đâu ra tiền bạc đưa hắn vào?

La Chấn Dương nhìn quanh mọi người, ngữ khí bình thản, "Ta tự có biện pháp."

Chủ vị, đồng tử La Chấn Sơn co rụt lại, "Ngươi muốn bán Thông Thiên Cốt?"

La Chấn Dương gật đầu, "Đúng."

Một mảnh kinh hô!

Thông Thiên Cốt là tài liệu trọng yếu của nghi thức ngưng cốt, còn có thể dùng để luyện đan, chế khí, giá trị cực cao. Có thể bóc tách Thông Thiên Cốt, không chỉ thống khổ vạn phần, càng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ!

Tông từ thiên môn mở ra, lão bộc què quanh năm canh giữ ở chỗ này, đi tới trước mặt La Quan, ý tứ khó có thể nhìn hắn một cái.

"La Quan thiếu gia, thỉnh hộp, cùng lão nô tiến thiên điện."

Mọi người khó hiểu trong ánh mắt, La Quan đi theo phía sau hắn, đi đến chỗ sâu trong thiên điện. Nơi này cách chủ điện một bức tường, mặc dù nhìn không thấy cái gì, thanh âm lại rõ ràng có thể nghe thấy.

Là giọng nói lớn của Ngũ trưởng lão.

"Tam ca, ngươi điên rồi!"Hắn có vẻ tức giận: "Ngươi có biết những gì ngươi đang nói?"Thông Thiên Cốt là căn cơ tu hành, một khi lột bỏ tu vi tận phế, còn phải giảm thọ mười năm!"

Bán Thông Thiên Cốt?!

La Quan trợn to mắt, phụ thân muốn làm cái gì? Không, phải ngăn hắn lại!

Lão bộc què giơ tay lên, không biết hắn làm cái gì, Cả người La Quan bị đè tại chỗ, không thể nhúc nhích nửa điểm, càng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Giọng nói bình tĩnh của người cha vang lên.

"Vì con ta, cho dù chết thì như thế nào? Huống chi chỉ là giảm thọ mười năm."

Một câu nói, La Quan khóc như mưa, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Cuối mùa thu năm sáu tuổi, hắn sốt cao, cắn răng đứng trong mưa, nước mắt lăn xuống cùng với nước mưa.

Cha ở bên cạnh hắn.

Chín tuổi tuyết rơi dày, nhỏ giọt thành băng, tay chân hắn đầy vết loét lạnh, toàn thân đều không còn ý thức.

Cha ở bên cạnh hắn.

Mười hai tuổi bất ngờ bị gãy tay, còn muốn tiếp tục đứng cọc, hắn thế nào cũng không chịu rời giường.

Cha hắn đánh hắn lần đầu tiên.

Sau đó, tiếp tục đứng bên cạnh hắn.

Thì ra, hắn vấp ngã mấy năm nay, cha hắn vẫn luôn ở bên cạnh hắn!

Trong Tông từ, La Chấn Dương đứng dậy, "Ta vốn gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn mà thôi, há có thể trơ mắt nhìn con trai ta từ sáu tuổi tới nay, mười hai năm cố gắng trôi vào dòng nước? Hiện giờ chỉ có thể làm, chính là vì hắn tranh giành một lần cuối cùng, như thế mới không hổ là người cha!"

Anh ấy quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh, "Đại ca, thành toàn cho tôi."

Hốc mắt La Chấn Sơn đỏ bừng, "Ta đáp ứng ngươi!"

Thiên điện, lão bộc què đã rời đi, La Quan trải trên mặt đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm mái nhà.

La Chấn Sơn đi đến bên cạnh hắn, "Là ta bảo lão thọt dẫn ngươi vào."Hắn ngồi xổm xuống, kéo La Quan đến trước mắt, "Hắn là cha ngươi, nhưng cũng là đệ đệ ta, ta tôn trọng lựa chọn của hắn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cha ngươi dùng mạng đổi lấy cho ngươi."

"La Quan, đừng để cha ngươi thất vọng nữa!”

@Độc Hành @pctrieu0812 @Thương Khung Chi Chủ @Gia Cát Nô
Bản dịch chưa được tốt lắm, cố gắng trau chuốt lại và ít sử dụng từ convert nhé.
 

TuongMN2k

Phàm Nhân
Ngọc
189,07
Tu vi
0,00
Bản dịch chưa được tốt lắm, cố gắng trau chuốt lại và ít sử dụng từ convert nhé.
Giang Ninh thành!

Trời chưa sáng, cành lá đầy sương.

La Quan đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt ra cửa một chút.

Đi vào trong viện, nhìn thoáng qua phòng phụ thân, tiếng ho khan kéo dài đến nửa đêm hôm qua, tựa hồ vẫn còn ở bên tai.

Trên mặt hắn hiện lên áy náy, hít sâu một hơi sải bước lưu tinh, tiến vào diễn võ trường.

"Hây a!"

La Quan nhấc ụ đá lên, bắt đầu rèn luyện thân thể.

Sau nhiều năm sử dụng, tay cầm ụ đá đã được bọc bột giấy, góc có nhiều hao mòn.

Nó nặng hơn trăm cân, nhưng trên tay La Quan, lại có một loại linh hoạt.

Rất nhanh, đỉnh đầu La Quan toát ra bạch khí bốc lên, áo mỏng trên người bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra thân thể mạnh mẽ đường cong rõ ràng.

Hai canh giờ sau, La Quan đem ụ đá buông xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Hai tay, hai chân run rẩy, cơ bắp đau nhức vô cùng.

Nhưng giữa ngực, vẫn là một mảnh yên lặng.

La Quan cố gắng đứng thẳng người, ánh sáng ửng đỏ nhạt của ánh sáng ban đầu, chiếu lên người hắn, càng thêm vài phần cô đơn, không cam lòng.

Thế nhân tu luyện, bắt đầu từ rèn luyện thân thể, đến mười sáu tuổi thân thể trưởng thành khí huyết dồi dào, có thể thử ngưng tụ Thông Thiên cốt.

Thành công, liền có thể bước vào tu hành!

Thiên hạ này, có võ đạo thất cảnh.

Thập Lực, Bách Phu, Thiên Sơn, Vạn Trọng, Trùng Tiêu, Lăng Vân, Đạp Thiên.

Sau đó, còn có tiên đồ thập trọng.

Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Thần Hồn, Quy Nguyên Hợp Nhất, Vô Lượng Đại Kiếp, Nhất Niệm Kình Thiên, Vĩnh Hằng Bất Diệt, Vũ Hóa Đăng Tiên.

La Quan từ sáu tuổi luyện thể, mười hai năm mưa gió không bỏ một ngày.

Mười sáu tuổi ngưng Thông Thiên cốt thất bại.

Mười bảy tuổi lại thất bại.

Nửa tháng trước, lần thử thứ ba của hắn vẫn thất bại!

Hơn mười tám tuổi, tiên thiên khí trong cơ thể dần dần tán loạn, sẽ không còn khả năng ngưng tụ Thông Thiên cốt nữa, đời này nhất định bình thường.

Tuy nói người bước vào tu hành đại đạo, trong trăm người không có một, nhưng hắn là con trai duy nhất của Tam trưởng lão La gia, phụ thân mặc dù bởi vì năm đó trọng thương không thể động tu vi nữa, nhưng cũng từng là Thiên Sơn cảnh cao thủ.

Thuở nhỏ các loại linh dược tiến bổ, thân thể chịu đựng có phụ thân chỉ điểm, người bên ngoài hao hết gia tài không thể có được "Tụ cốt cơ duyên", hắn càng là chừng ba lần.

Nhưng, hắn vẫn thất bại...

Khóe miệng thiếu niên kiên nghị lộ ra một tia chua xót.

Thiên phú loại vật này, đôi khi thật sự làm cho người ta tuyệt vọng!

Hắn đã tin tưởng vững chắc rằng sẽ thành công, nhưng kết quả đã dạy hắn làm thế nào để chấp nhận hiện thực.

Lão phó nhìn La Quan trong diễn võ trường, đáy mắt lộ ra không đành lòng, hành lễ nói: "Thiếu gia, lão gia gọi ngài ăn điểm tâm."

La Quan hít sâu một hơi, "Được."

Đợi hắn rời đi, gã sai vặt bên cạnh lảo đảo, "Thiếu gia đã như vậy rồi, còn dậy sớm làm gì..."

Lão bộc quát lớn, "Chuyện của thiếu gia, cũng là ngươi có thể nói!"

Gã sai vặt rụt cổ lại, "Thiếu gia ba lần tụ cốt thất bại, hao phí tộc sản vô số, nhiều người cười nhạo, ta là không muốn thiếu gia lại bị cười nhạo."

Lão bộc than dài, "Người khác nói là chuyện của bọn họ, nhưng nỗ lực của thiếu gia, chúng ta đều nhìn thấy! Năm đó còn nhỏ như vậy, trời chưa sáng đã bị lão gia kéo ra, đứng tấn trong gió lạnh."

Ta còn nhớ rõ, thiếu gia khi còn bé đau khóc, trong mộng vẫn gọi mẹ... Phu nhân năm đó thương hắn nhất, nếu biết thiếu gia chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng lại là kết quả này, nhất định đau lòng muốn chết. Ông trời thật không có mắt, thiếu gia nhà ta sao lại không thể tu hành..."

Gã sai vặt trợn to mắt, "Khổ thúc, lão gia phân phó trong nhà không được nhắc đến phu nhân, ngài quên rồi!"

"Cút, lão tử cái gì cũng không nói!"

Khổ thúc xắn tay áo rời đi.

Thay một thân quần áo, khi La Quan vào phòng ăn, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Cha."

La Chấn Dương gật gật đầu, "Ăn cơm đi, lát nữa theo cha đi Tông từ một chuyến."

"Vâng."

Trầm mặc dùng xong điểm tâm, La Chấn Dương đi ở phía trước, trong gió lạnh thỉnh thoảng hắn ho khan vài tiếng, thắt lưng đều gập ghềnh. La Quan đi theo phía sau, nhìn bóng lưng gầy gò của phụ thân, nghĩ đến chính mình lần lượt làm cho phụ thân thất vọng, cúi đầu nắm chặt hai quyền.

Tông từ đến, rất nhiều người đã ở đó.

La Quan có chút kinh ngạc, gần đây trong tộc cũng không có đại sự, vì sao tất cả mọi người tụ tập ở đây?

"Chờ ở bên ngoài."

Phân phó một câu, La Chấn Dương thẳng lưng, bước vào từ đường.

Trong tiếng "Chi nha", cửa lớn chậm rãi đóng lại.

La Quan đang muốn hỏi, tộc huynh La Dũng mặt lạnh đi tới trước mắt.

"Ba ngày trước, đại ca ta trên đường áp tải hàng hóa gặp chuyện không may, đời này đều phế đi."

"Ta rất khổ sở, nhưng ta cũng rất kiêu ngạo, đại ca một mình tử chiến ba tên mã phỉ, bảo toàn danh dự của tiêu cục La gia!"

"Nhưng ngươi có biết hay không, năm ngoái hắn lần thứ hai ngưng cốt cũng chỉ thiếu một chút, nếu như hắn có cơ hội thứ ba mà nói..."

Vành mắt La Dũng phiếm hồng, "Ngươi có một người cha tốt, tam trưởng lão trả giá gấp đôi, đem danh ngạch ngưng cốt ba lần cho ngươi."

"Nhưng ngươi phải biết rằng những gì ngươi lãng phí là cơ hội để thay đổi số phận của người khác!"

La Quan không cách nào phản bác.

Lời lạnh lùng không ngừng truyền đến.

"Hôm nay tộc trưởng triệu tập các vị trưởng lão, cung phụng, chẳng lẽ vẫn là vì La Quan?"

"Ba lần tụ cốt thất bại, La gia đã trọn tình trọn nghĩa, tam phòng còn muốn như thế nào? Muốn lại yêu cầu, phòng ta tuyệt đối không đáp ứng!"

"Tộc trưởng cùng tam trưởng lão cùng 1 phòng, thiên vị một chút không có gì đáng trách, phàm là mọi việc đều có giới hạn! La Quan là dòng chính của La gia, nhưng không thể vì một mình hắn cắt đứt đường của mọi người!”

Ánh mắt mọi người lạnh lùng.

Ghen tị, thương hại, nhiều hơn là xem thường.

Tam trưởng lão anh hào cỡ nào, cho dù sau khi bị thương, cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Nhưng vì đứa con trai duy nhất, mấy năm nay dùng hết bao nhiêu nhân tình? Gia sản tam phòng nhất mạch, càng là tiêu hao không còn một mảnh.

Đứa con trai này của hắn, thật sự không ra gì!

Trong từ đường.

La Chấn Dương tóc hoa râm khuôn mặt già nua, sau khi ngồi xuống đón ánh mắt mọi người, vẻ mặt thong dong.

Gia chủ La Chấn Sơn trầm giọng nói: "Hôm nay triệu tập tộc hội, là do Tam trưởng lão triệu tập, chuyện chư vị đã biết, liền nghị luận đi."

Im lặng.

Thế đạo này, muốn làm người trên người, trở thành người tu hành là lựa chọn duy nhất!

Lão Tam bởi vì chuyện năm đó, đối với La Quan coi trọng bọn họ đều biết, mấy phòng ngày thường mặc dù có chút ma sát nhỏ, nhưng hôm nay liên quan đến tương lai của La Quan, không ai muốn mở miệng trước.

Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy, không nhịn được lớn tiếng mở miệng, "Việc này còn có cái gì để nghị luận? Tam ca, ta cũng không sợ đắc tội ngươi, La Quan con ngươi không phải là mầm tốt để tu hành, cũng đừng tốn sức nữa! Ngũ phòng ta năm nay có hai hài tử đến tuổi tụ cốt, mấy phòng khác cùng cung phụng trong nhà, ít nhiều cũng có người muốn tụ cốt, ngươi dù sao cũng phải cho tiểu bối khác một cơ hội xuất đầu chứ?"

Có người phản đối, mọi người bắt đầu hát đệm.

"La Quan ba lần tụ cốt thất bại, có cố gắng nữa cũng vô dụng mà thôi."

"Ta cũng không đồng ý với sự việc này."

"La gia là có chút gia sản, nhưng tộc nhân đông đảo, mọi việc đều phải nói công bằng."

Ánh mắt sắc bén của La Chấn Sơn, làm cho thanh âm mọi người dần tắt, "Tam trưởng lão, ý kiến của mọi người ngươi nghe được, còn có cái gì để nói?

La Chấn Dương thản nhiên nói: "Thiên Hỏa Uyên mở ra, tin tức chắc hẳn tất cả mọi người đều biết, đây là cơ hội cuối cùng của con trai ta."

Nhưng lần này ta chỉ cần trong tộc ra mặt, đem La Quan thêm vào danh sách, còn lại nhất ứng hao tổn đều do Tam phòng gánh chịu."

Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi chậm lại, chỉ cần một danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Uyên, vẫn có thể thương lượng, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, "Tam ca, người sáng suốt chúng ta không nói ám thoại, tam phòng hai năm nay vì cho La Quan Tụ Cốt, t.ư sản bán không sai biệt lắm, ngươi lấy đâu ra tiền bạc đưa hắn vào?

La Chấn Dương nhìn quanh mọi người, ngữ khí bình thản, "Ta tự có biện pháp."

Chủ vị, đồng tử La Chấn Sơn co rụt lại, "Ngươi muốn bán Thông Thiên Cốt?"

La Chấn Dương gật đầu, "Đúng."

Một mảnh kinh hô!

Thông Thiên Cốt là tài liệu trọng yếu của nghi thức ngưng cốt, còn có thể dùng để luyện đan, chế khí, giá trị cực cao. Có thể bóc tách Thông Thiên Cốt, không chỉ thống khổ vạn phần, càng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ!

Tông từ thiên môn mở ra, lão bộc què quanh năm canh giữ ở chỗ này, đi tới trước mặt La Quan, ý tứ khó có thể nhìn hắn một cái.

"La Quan thiếu gia, thỉnh cùng lão nô tiến Thiên Điện."

Mọi người khó hiểu trong ánh mắt, La Quan đi theo phía sau hắn, đi đến chỗ sâu trong Thiên Điện. Nơi này cách chủ điện một bức tường, mặc dù nhìn không thấy cái gì, thanh âm lại rõ ràng có thể nghe thấy.

Là giọng nói lớn của Ngũ trưởng lão.

"Tam ca, ngươi điên rồi!"Hắn có vẻ tức giận: "Ngươi có biết những gì ngươi đang nói?"Thông Thiên Cốt là căn cơ tu hành, một khi lột bỏ tu vi tận phế, còn phải giảm thọ mười năm!"

Bán Thông Thiên Cốt?!

La Quan trợn to mắt, phụ thân muốn làm cái gì? Không, phải ngăn hắn lại!

Lão bộc què giơ tay lên, không biết hắn làm cái gì, Cả người La Quan bị đè tại chỗ, không thể nhúc nhích nửa điểm, càng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Giọng nói bình tĩnh của người cha vang lên.

"Vì con ta, cho dù chết thì như thế nào? Huống chi chỉ là giảm thọ mười năm."

Một câu nói, La Quan khóc như mưa, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Cuối mùa thu năm sáu tuổi, hắn sốt cao, cắn răng đứng trong mưa, nước mắt lăn xuống cùng với nước mưa.

Cha ở bên cạnh hắn.

Chín tuổi tuyết rơi dày, tuyết rơi thành băng, tay chân hắn đầy vết loét lạnh, toàn thân đều không còn ý thức.

Cha ở bên cạnh hắn.

Mười hai tuổi bất ngờ bị gãy tay, còn bị cha muốn hắn tiếp tục đứng tấn, hắn không chịu rời giường.

Cha hắn đánh hắn lần đầu tiên.

Sau đó, tiếp tục đứng bên cạnh hắn.

Thì ra, hắn vấp ngã mấy năm nay, cha hắn vẫn luôn ở bên cạnh hắn!

Trong Tông từ, La Chấn Dương đứng dậy, "Ta vốn gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn mà thôi, há có thể trơ mắt nhìn con trai ta từ sáu tuổi tới nay, mười hai năm cố gắng trôi vào dòng nước? Hiện giờ chỉ có thể làm, chính là vì hắn tranh giành một lần cuối cùng, như thế mới không hổ là người cha!"

Anh ấy quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh, "Đại ca, thành toàn cho đệ."

Hốc mắt La Chấn Sơn đỏ bừng, "Ta đáp ứng đệ!"

Thiên Điện, lão bộc què đã rời đi, La Quan trải trên mặt đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm mái nhà.

La Chấn Sơn đi đến bên cạnh hắn, "Là ta bảo lão thọt dẫn ngươi vào."Hắn ngồi xổm xuống, kéo La Quan đến trước mắt, "Hắn là cha ngươi, nhưng cũng là đệ đệ ta, ta tôn trọng lựa chọn của hắn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cha ngươi dùng mạng đổi lấy cho ngươi."

"La Quan, đừng để cha ngươi thất vọng nữa!”

@Độc Hành Mới chỉnh sữa. Kiểm tra lại giúp minh, nếu chưa được cho mình ví dụ nhé. Thanks.
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
  • Tên user đăng ký: @TuongMN2k
  • Tên truyện: Đại Hoang Kiếm Đế
  • Tác giả: Thực Đường Bao Tử
  • Thể loại: Huyền Huyễn
  • Giới thiệu truyện:Tuyệt cảnh phùng sinh, thiếu niên bước ra khỏi Thiên Hỏa Uyên, cầm kiếm trong tay, liền xông vào trận thiên địa đại kiếp nạn này.Lúc vung kiếm trảm Thương Khung, hắn dám hỏi 1 câu: "Thế gian ba ngàn kiếm, ta xưng đệ nhị, kẻ nào dám xưng đệ nhất?"
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):
    10d847514ca1c32532d5f8d9685b0744.jpeg
  • Truyện mới ra 83 chương
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: it nhất 7 chương/tuần
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 50
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Có
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.
Giang Ninh thành!

Trời chưa sáng, cành lá đầy sương.

La Quan đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt ra cửa một chút.

Đi vào trong viện, nhìn thoáng qua phòng phụ thân, tiếng ho khan kéo dài đến nửa đêm hôm qua, tựa hồ vẫn còn ở bên tai.

Trên mặt hắn hiện lên áy náy, hít sâu một hơi sải bước lưu tinh, tiến vào diễn võ trường.

"Hây a!"

La Quan nhấc ụ đá lên, bắt đầu ngày này qua ngày khác thân thể chịu đựng.

Sau nhiều năm sử dụng, tay cầm ụ đá đã được bọc bột giấy, góc có nhiều hao mòn.

Nó nặng hơn trăm cân, nhưng trên tay La Quan, lại có một loại linh hoạt.

Rất nhanh, đỉnh đầu La Quan toát ra bạch khí bốc lên, áo mỏng trên người bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra thân thể thể hình mạnh mẽ đường cong rõ ràng.

Hai canh giờ sau, La Quan đem ụ đá buông xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Hai tay, hai chân run rẩy, cơ bắp đau nhức như giun đất, không ngừng chấn động vặn vẹo.

Nhưng giữa ngực bụng, vẫn là một mảnh yên lặng.

La Quan cố gắng đứng thẳng người, ánh sáng ửng đỏ nhạt của ánh sáng ban đầu, chiếu lên người hắn, càng thêm vài phần cô đơn, không cam lòng.

Thế nhân tu luyện, bắt đầu từ rèn luyện thân thể, đến mười sáu tuổi thân thể trưởng thành khí huyết dồi dào, có thể thử ngưng tụ Thông Thiên cốt.

Thành công, liền có thể bước vào tu hành!

Thiên hạ này, có võ đạo thất cảnh.

Thập Lực, Bách Phu, Thiên Sơn, Vạn Trọng, Trùng Tiêu, Lăng Vân, Đạp Thiên.

Sau đó, còn có tiên đồ thập trọng.

Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Thần Hồn, Quy Nguyên Hợp Nhất, Vô Lượng Đại Kiếp, Nhất Niệm Kình Thiên, Vĩnh Hằng Bất Diệt, Vũ Hóa Đăng Tiên.

La Quan từ sáu tuổi luyện thể, mười hai năm mưa gió không bỏ một ngày.

Mười sáu tuổi ngưng Thông Thiên cốt thất bại.

Mười bảy tuổi lại thất bại.

Nửa tháng trước, lần thử thứ ba của hắn vẫn thất bại!

Hơn mười tám tuổi, tiên thiên khí trong cơ thể dần dần tán loạn, sẽ không còn khả năng ngưng tụ Thông Thiên cốt nữa, đời này nhất định bình thường.

Tuy nói người bước vào tu hành đại đạo, trong trăm người không có một ai, nhưng hắn là con trai duy nhất của Tam trưởng lão La gia, phụ thân mặc dù bởi vì năm đó trọng thương không thể động tu vi nữa, nhưng cũng từng là Thiên Sơn cảnh cao thủ.

Thuở nhỏ các loại linh dược tiến bổ, thân thể chịu đựng có phụ thân chỉ điểm, người bên ngoài hao hết gia tài không thể có được "Tụ cốt cơ duyên", hắn càng là chừng ba lần.

Nhưng, hắn vẫn thất bại...

Khóe miệng thiếu niên kiên nghị lộ ra một tia chua xót.

Thiên phú loại vật này, đôi khi thật sự làm cho người ta tuyệt vọng!

Ông đã tin tưởng vững chắc rằng mọi người sẽ giành chiến thắng, nhưng kết quả đã dạy hắn làm thế nào để chấp nhận thực tế.

Lão phó nhìn La Quan trong diễn võ trường, đáy mắt lộ ra không đành lòng, hành lễ nói: "Thiếu gia, lão gia gọi ngài ăn điểm tâm."

La Quan hít sâu một hơi, "Được."

Đợi hắn rời đi, gã sai vặt bên cạnh lảo đảo, "Thiếu gia đã như vậy rồi, còn dậy sớm làm gì..."

Lão bộc quát lớn, "Chuyện của thiếu gia, cũng là ngươi có thể nói!"

Gã sai vặt rụt cổ lại, "Thiếu gia ba lần tụ cốt thất bại, hao phí tộc sản vô số, người nhai lưỡi nhiều hơn, ta là không muốn thiếu gia lại bị cười nhạo."

Lão bộc than dài, "Người khác nói là chuyện của bọn họ, nhưng nỗ lực của thiếu gia, chúng ta đều nhìn thấy! Năm đó còn nhỏ như vậy, trời chưa sáng đã bị lão gia kéo ra, đứng cọc trong gió lạnh."

Ta còn nhớ rõ, thiếu gia khi còn bé đau khóc, trong mộng vẫn gọi nương... Phu nhân năm đó thương hắn nhất, nếu biết thiếu gia chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng lại là kết quả này, nhất định đau lòng muốn chết. Ông trời thật không có mắt, thiếu gia nhà ta sao lại không thể tu hành..."

Gã sai vặt trợn to mắt, "Khổ thúc, lão gia phân phó trong nhà không được nhắc đến phu nhân, ngài quên rồi!"

"Cút, lão tử cái gì cũng không nói!"

Khổ thúc xắn tay áo rời đi.

Thay một thân quần áo, khi La Quan vào phòng ăn, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

"Cha."

La Chấn Dương gật gật đầu, "Ăn cơm đi, lát nữa theo ta đi Tông từ một chuyến."

"Vâng."

Trầm mặc dùng xong điểm tâm, La Chấn Dương đi ở phía trước, trong gió lạnh thỉnh thoảng hắn ho khan vài tiếng, thắt lưng đều gập ghềnh. La Quan đi theo phía sau, nhìn bóng lưng gầy gò của phụ thân, nghĩ đến chính mình lần lượt làm cho phụ thân thất vọng, cúi đầu nắm chặt hai quyền.

Tông từ đến, rất nhiều người.

La Quan có chút kinh ngạc, gần đây trong tộc cũng không có đại sự, vì sao tất cả mọi người tụ tập ở đây?

"Chờ ở bên ngoài."

Phân phó một câu, La Chấn Dương thẳng lưng, bước vào từ đường.

Trong tiếng "Chi nha", cửa lớn chậm rãi đóng lại.

La Quan đang muốn hỏi, tộc huynh La Dũng mặt lạnh đi tới trước mắt.

"Ba ngày trước, đại ca ta trên đường áp tải hàng hóa gặp chuyện không may, đời này đều phế đi."

"Ta rất khổ sở, nhưng ta cũng rất kiêu ngạo, đại ca một mình tử chiến ba tên mã phỉ, bảo toàn danh dự của tiêu cục La gia!"

"Nhưng ngươi có biết hay không, năm ngoái hắn lần thứ hai ngưng cốt cũng chỉ thiếu một chút, nếu như hắn có cơ hội thứ ba mà nói..."

Vành mắt La Dũng phiếm hồng, "Ngươi có một người cha tốt, tam trưởng lão trả giá gấp đôi, đem danh ngạch ngưng cốt ba lần cho ngươi."

Nhưng ngươi phải biết rằng những gì ngươi lãng phí là cơ hội để thay đổi số phận của người khác!"

La Quan không cách nào phản bác.

Lời lạnh lùng không ngừng truyền đến.

"Hôm nay tộc trưởng triệu tập các vị trưởng lão, cung phụng, chẳng lẽ vẫn là vì La Quan?"

"Ba lần tụ cốt thất bại, La gia đã trọn tình trọn nghĩa, tam phòng còn muốn như thế nào? Muốn lại yêu cầu, phòng ta tuyệt đối không đáp ứng!"

"Tộc trưởng cùng tam trưởng lão cùng 1 phòng, thiên vị một chút không có gì đáng trách, phàm là mọi việc đều có giới hạn! La Quan là dòng chính của La gia, nhưng không thể vì một mình hắn cắt đứt đường của mọi người!”

Ánh mắt mọi người lạnh lùng.

Ghen tị, thương hại, nhiều hơn là xem thường.

Tam trưởng lão anh hào cỡ nào, cho dù sau khi bị thương, cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Nhưng vì đứa con trai duy nhất, mấy năm nay dùng hết bao nhiêu nhân tình? Gia sản tam phòng nhất mạch, càng là tiêu hao không còn một mảnh.

Đứa con trai này của hắn, thật sự không ra gì!

Trong từ đường.

La Chấn Dương tóc hoa râm khuôn mặt già nua, sau khi ngồi xuống đón ánh mắt mọi người, vẻ mặt thong dong.

Gia chủ La Chấn Sơn trầm giọng nói: "Hôm nay triệu tập tộc hội, là do Tam trưởng lão triệu tập, chuyện chư vị đã biết, liền nghị luận đi."

Một sự im lặng.

Thế đạo này, muốn làm người trên người, trở thành người tu hành là lựa chọn duy nhất!

Lão Tam bởi vì chuyện năm đó, đối với La Quan coi trọng bọn họ đều biết, mấy phòng ngày thường mặc dù có chút ma sát nhỏ, nhưng hôm nay liên quan đến tương lai của La Quan, không ai muốn mở miệng trước.

Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy, không nhịn được lớn tiếng mở miệng, "Việc này còn có cái gì để nghị luận? Tam ca, ta cũng không sợ đắc tội ngươi, La Quan con ngươi không phải là mầm tốt để tu hành, cũng đừng tốn sức nữa! Ngũ phòng ta năm nay có hai hài tử đến tuổi tụ cốt, mấy phòng khác cùng cung phụng trong nhà, ít nhiều cũng có người muốn tụ cốt, ngươi dù sao cũng phải cho tiểu bối khác một cơ hội xuất đầu chứ?"

Có người phản đầu, mọi người bắt đầu hát đệm.

"La Quan ba lần tụ cốt thất bại, có cố gắng nữa cũng vô dụng mà thôi."

Ta cũng không đồng ý với quan điểm này."

La gia là có chút gia sản, nhưng tộc nhân đông đảo, mọi việc đều phải nói công bằng."

Ánh mắt sắc bén của La Chấn Sơn, làm cho thanh âm mọi người dần tắt, "Tam trưởng lão, ý kiến của mọi người ngươi nghe được, còn có cái gì để nói?

La Chấn Dương thản nhiên nói: "Thiên Hỏa Uyên mở ra, tin tức chắc hẳn tất cả mọi người đều biết, đây là cơ hội cuối cùng của con trai ta."

Nhưng lần này ta chỉ cần trong tộc ra mặt, đem La Quan thêm vào danh sách, còn lại nhất ứng hao tổn đều do Tam phòng gánh chịu."

Sắc mặt Ngũ trưởng lão hơi chậm lại, chỉ cần một danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Uyên, vẫn có thể thương lượng, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, "Tam ca, người sáng suốt chúng ta không nói ám thoại, tam phòng hai năm nay vì cho La Quan Tụ Cốt, t.ư sản bán không sai biệt lắm, ngươi lấy đâu ra tiền bạc đưa hắn vào?

La Chấn Dương nhìn quanh mọi người, ngữ khí bình thản, "Ta tự có biện pháp."

Chủ vị, đồng tử La Chấn Sơn co rụt lại, "Ngươi muốn bán Thông Thiên Cốt?"

La Chấn Dương gật đầu, "Đúng."

Một mảnh kinh hô!

Thông Thiên Cốt là tài liệu trọng yếu của nghi thức ngưng cốt, còn có thể dùng để luyện đan, chế khí, giá trị cực cao. Có thể bóc tách Thông Thiên Cốt, không chỉ thống khổ vạn phần, càng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ!

Tông từ thiên môn mở ra, lão bộc què quanh năm canh giữ ở chỗ này, đi tới trước mặt La Quan, ý tứ khó có thể nhìn hắn một cái.

"La Quan thiếu gia, thỉnh hộp, cùng lão nô tiến thiên điện."

Mọi người khó hiểu trong ánh mắt, La Quan đi theo phía sau hắn, đi đến chỗ sâu trong thiên điện. Nơi này cách chủ điện một bức tường, mặc dù nhìn không thấy cái gì, thanh âm lại rõ ràng có thể nghe thấy.

Là giọng nói lớn của Ngũ trưởng lão.

"Tam ca, ngươi điên rồi!"Hắn có vẻ tức giận: "Ngươi có biết những gì ngươi đang nói?"Thông Thiên Cốt là căn cơ tu hành, một khi lột bỏ tu vi tận phế, còn phải giảm thọ mười năm!"

Bán Thông Thiên Cốt?!

La Quan trợn to mắt, phụ thân muốn làm cái gì? Không, phải ngăn hắn lại!

Lão bộc què giơ tay lên, không biết hắn làm cái gì, Cả người La Quan bị đè tại chỗ, không thể nhúc nhích nửa điểm, càng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Giọng nói bình tĩnh của người cha vang lên.

"Vì con ta, cho dù chết thì như thế nào? Huống chi chỉ là giảm thọ mười năm."

Một câu nói, La Quan khóc như mưa, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Cuối mùa thu năm sáu tuổi, hắn sốt cao, cắn răng đứng trong mưa, nước mắt lăn xuống cùng với nước mưa.

Cha ở bên cạnh hắn.

Chín tuổi tuyết rơi dày, nhỏ giọt thành băng, tay chân hắn đầy vết loét lạnh, toàn thân đều không còn ý thức.

Cha ở bên cạnh hắn.

Mười hai tuổi bất ngờ bị gãy tay, còn muốn tiếp tục đứng cọc, hắn thế nào cũng không chịu rời giường.

Cha hắn đánh hắn lần đầu tiên.

Sau đó, tiếp tục đứng bên cạnh hắn.

Thì ra, hắn vấp ngã mấy năm nay, cha hắn vẫn luôn ở bên cạnh hắn!

Trong Tông từ, La Chấn Dương đứng dậy, "Ta vốn gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn mà thôi, há có thể trơ mắt nhìn con trai ta từ sáu tuổi tới nay, mười hai năm cố gắng trôi vào dòng nước? Hiện giờ chỉ có thể làm, chính là vì hắn tranh giành một lần cuối cùng, như thế mới không hổ là người cha!"

Anh ấy quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh, "Đại ca, thành toàn cho tôi."

Hốc mắt La Chấn Sơn đỏ bừng, "Ta đáp ứng ngươi!"

Thiên điện, lão bộc què đã rời đi, La Quan trải trên mặt đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm mái nhà.

La Chấn Sơn đi đến bên cạnh hắn, "Là ta bảo lão thọt dẫn ngươi vào."Hắn ngồi xổm xuống, kéo La Quan đến trước mắt, "Hắn là cha ngươi, nhưng cũng là đệ đệ ta, ta tôn trọng lựa chọn của hắn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cha ngươi dùng mạng đổi lấy cho ngươi."

"La Quan, đừng để cha ngươi thất vọng nữa!”

@Độc Hành @pctrieu0812 @Thương Khung Chi Chủ @Gia Cát Nô
Đã tạo truyện cho bạn, link truyện: https://vip.bachngocsach.com/truyen/dai-hoang-kiem-de/371.html
Bạn vào sẽ có nút Thêm chương nhé. Có thắc mắc hay cần hỗ trợ thao tác gì thêm cứ nhắn nha.
---
Cần hỗ trợ nhanh thì bạn cứ add zalo của mình để nhắn cho tiện nha, 0961707812.
 

Huyền Thiên Lân

Phàm Nhân
Ngọc
189,07
Tu vi
0,00

  • Tên user đăng ký: Huyền Thiên Lân
  • Tên truyện: Đồ đệ của ta lại chêt!
  • Tác giả: Vưu Tiền
  • Thể loại: Xuyên không
  • Giới thiệu truyện: Được xưng là người mạnh nhất trong Tu tiên giới, Ngọc Ngôn tôn thượng, vậy mà hắn phải chờ tới mười sáu nghìn năm cuối cùng mới thu nhận được một đồ đệ. Hắn cẩn thận dạy dỗ, nghiêm túc che chở nàng. Hắn nhìn nàng dần dần lĩnh ngộ, từ từ trở lên mạnh mẽ, tới lúc sắp phi thăng thì... nàng chết.
    Vì thế hắn lại thu nhận một đồ đệ, cẩn thận dạy dỗ, nghiêm túc che chở, sau đó... nàng lại chết.
    Rồi hắn lại thu nhận một đồ đệ nữa, tiếp đó... nàng vẫn lại chết.
    Ngọc Ngôn: ...
    Đồ đệ: ...
    (Vì cái gì mà mỗi lần trùng sinh đều sẽ bị cùng một người nhặt về như vậy???)
  • Bìa truyện: (bên dưới)
  • Truyện hoàn: 391 chương
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: Tuần 5 chương
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 60
  • Truyện đã được đăng ở site Đọc truyện online, đọc truyện hay đến chương 64
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Có
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.
  • https://static-Trung tâm.baozimh.com/cover/wojiatudiyougualiaodierji-yuewenmanhua.jpg



Chúc Diêu cảm thấy mình xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên không một cách bất ngờ, không có điềm báo nào cả. Một giây trước nàng còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn bè, thảo luận về một vài lỗi của game online công ty mới ra mắt, vậy mà giây tiếp theo, nàng đã ngồi trong căn nhà tranh này, trong khi tay nàng vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng
Nàng ngồi thẫn thờ hơn mười phút đồng hồ, nhìn chằm chằm con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình máy tính và CPU đột nhiên biến mất, nhưng chỉ có thể trừng mắt, nhìn trân trân vào cái bàn cũ nát trước mặt. Tức thật, ngay cả bàn phím máy tính cũng không thấy đâu.
"Con ranh này, còn ngây ra đó làm gì?"
Có người đẩy cửa bước vào, giơ tay muốn tát nàng. Nàng vô thức né tránh, con chuột trong tay cũng vì thế mà bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc một chút rồi biến mất.
Lúc này, Chúc Diêu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đây là một người phụ nữa rất gầy, nếp nhăn trên đầu cũng rất sâu, quần áo sẫm màu loang lổ vài vết xám trắng, giống như là do giặt nhiều lần mà bị phai màu. Cả người bà ta đều toát ra vẻ "phụ nữ nông thôn" chính hiệu. Nhưng mấu chốt là bà ta mặc đồ cổ trang.
"Bà là ai?"
Người phụ nữ lập tức nổi điên lên
"Ta là ai, ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả, ta là mẹ ngươi a! Nhanh đi đun nước mau, nắng chiếu đến mông rồi còn rúc ở trong phòng, còn muốn bị đánh sao?"
Người phụ nữ đánh không trúng nên chuyển sang túm lấy nàng, không nói lời nào liền lôi nàng ra ngoài.
Chúc Diêu nghĩ mình nhất định phải giải thích một chút nhưng không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ném vào nhà bếp rồi.
Nhìn gian phòng chất nửa tới nửa tường toàn là củi khô và lò đất, Chúc Diêu cảm thấy phương pháp xuyên không của nàng nhất định có vấn đề. Trên người nàng rõ ràng mặc bộ đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, chứng tỏ là cả thân thể của nàng xuyên qua, vậy thì "bà mẹ" kia từ đâu ra? Rõ ràng là cả thân thể đều xuyên tới, tại sao lại dùng thiết lập của phương pháp xuyên không bằng hồn phách, như vậy cũng được sao? Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế ngoài nào được?
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Nhìn gian phòng chất nửa tới nửa tường

Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế ngoài nào được?
Bạn lưu ý 1 số chỗ dịch dư chữ, nên đọc không mượt lắm nha.
Cái này đọc lại tí là phát hiện thui, còn chất lượng bản dịch của bạn ok.
Mình sẽ tạo truyện cho bạn nhé.
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên

Chúc Diêu cảm thấy mình xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên không một cách bất ngờ, không có điềm báo nào cả. Một giây trước nàng còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn bè, thảo luận về một vài lỗi của game online công ty mới ra mắt, vậy mà giây tiếp theo, nàng đã ngồi trong căn nhà tranh này, trong khi tay nàng vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng
Nàng ngồi thẫn thờ hơn mười phút đồng hồ, nhìn chằm chằm con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình máy tính và CPU đột nhiên biến mất, nhưng chỉ có thể trừng mắt, nhìn trân trân vào cái bàn cũ nát trước mặt. Tức thật, ngay cả bàn phím máy tính cũng không thấy đâu.
"Con ranh này, còn ngây ra đó làm gì?"
Có người đẩy cửa bước vào, giơ tay muốn tát nàng. Nàng vô thức né tránh, con chuột trong tay cũng vì thế mà bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc một chút rồi biến mất.
Lúc này, Chúc Diêu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đây là một người phụ nữa rất gầy, nếp nhăn trên đầu cũng rất sâu, quần áo sẫm màu loang lổ vài vết xám trắng, giống như là do giặt nhiều lần mà bị phai màu. Cả người bà ta đều toát ra vẻ "phụ nữ nông thôn" chính hiệu. Nhưng mấu chốt là bà ta mặc đồ cổ trang.
"Bà là ai?"
Người phụ nữ lập tức nổi điên lên
"Ta là ai, ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả, ta là mẹ ngươi a! Nhanh đi đun nước mau, nắng chiếu đến mông rồi còn rúc ở trong phòng, còn muốn bị đánh sao?"
Người phụ nữ đánh không trúng nên chuyển sang túm lấy nàng, không nói lời nào liền lôi nàng ra ngoài.
Chúc Diêu nghĩ mình nhất định phải giải thích một chút nhưng không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ném vào nhà bếp rồi.
Nhìn gian phòng chất nửa tới nửa tường toàn là củi khô và lò đất, Chúc Diêu cảm thấy phương pháp xuyên không của nàng nhất định có vấn đề. Trên người nàng rõ ràng mặc bộ đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, chứng tỏ là cả thân thể của nàng xuyên qua, vậy thì "bà mẹ" kia từ đâu ra? Rõ ràng là cả thân thể đều xuyên tới, tại sao lại dùng thiết lập của phương pháp xuyên không bằng hồn phách, như vậy cũng được sao? Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế ngoài nào được?
Bạn lưu ý 1 số chỗ dịch dư chữ, nên đọc không mượt lắm nha.
Cái này đọc lại tí là phát hiện thui, còn chất lượng bản dịch của bạn ok.
Mình sẽ tạo truyện cho bạn nhé.
Đã tạo truyện cho bạn, link truyện: https://vip.bachngocsach.com/truyen/do-de-cua-ta-lai-chet/372.html
Bạn vào link có nút Thêm chương để đăng chương nhé.
Khi nào dịch Full nhớ nhắn mình để chuyển truyện thành trạng thái đã hoàn thành nha.
 

Huyền Thiên Lân

Phàm Nhân
Ngọc
189,07
Tu vi
0,00

Chúc Diêu cảm thấy mình xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên không một cách bất ngờ, không có điềm báo nào cả. Một giây trước nàng còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn bè, thảo luận về một vài lỗi của game online công ty mới ra mắt, vậy mà giây tiếp theo, nàng đã ngồi trong căn nhà tranh này, trong khi tay nàng vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng
Nàng ngồi thẫn thờ hơn mười phút đồng hồ, nhìn chằm chằm con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình máy tính và CPU đột nhiên biến mất, nhưng chỉ có thể trừng mắt, nhìn trân trân vào cái bàn cũ nát trước mặt. Tức thật, ngay cả bàn phím máy tính cũng không thấy đâu.
"Con ranh này, còn ngây ra đó làm gì?"
Có người đẩy cửa bước vào, giơ tay muốn tát nàng. Nàng vô thức né tránh, con chuột trong tay cũng vì thế mà bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc một chút rồi biến mất.
Lúc này, Chúc Diêu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đây là một người phụ nữa rất gầy, nếp nhăn trên đầu cũng rất sâu, quần áo sẫm màu loang lổ vài vết xám trắng, giống như là do giặt nhiều lần mà bị phai màu. Cả người bà ta đều toát ra vẻ "phụ nữ nông thôn" chính hiệu. Nhưng mấu chốt là bà ta mặc đồ cổ trang.
"Bà là ai?"
Người phụ nữ lập tức nổi điên lên
"Ta là ai, ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả, ta là mẹ ngươi a! Nhanh đi đun nước mau, nắng chiếu đến mông rồi còn rúc ở trong phòng, còn muốn bị đánh sao?"
Người phụ nữ đánh không trúng nên chuyển sang túm lấy nàng, không nói lời nào liền lôi nàng ra ngoài.
Chúc Diêu nghĩ mình nhất định phải giải thích một chút nhưng không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ném vào nhà bếp rồi.
Nhìn gian phòng chất nửa tới nửa tường toàn là củi khô và lò đất, Chúc Diêu cảm thấy phương pháp xuyên không của nàng nhất định có vấn đề. Trên người nàng rõ ràng mặc bộ đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, chứng tỏ là cả thân thể của nàng xuyên qua, vậy thì "bà mẹ" kia từ đâu ra? Rõ ràng là cả thân thể đều xuyên tới, tại sao lại dùng thiết lập của phương pháp xuyên không bằng hồn phách, như vậy cũng được sao? Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế ngoài nào được?

Chúc Diêu cảm thấy mình xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên không một cách bất ngờ, không có điềm báo nào cả. Một giây trước nàng còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn bè, thảo luận về một vài lỗi của game online công ty mới ra mắt, vậy mà giây tiếp theo, nàng đã ngồi trong căn nhà tranh này, trong khi tay nàng vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng
Nàng ngồi thẫn thờ hơn mười phút đồng hồ, nhìn chằm chằm con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình máy tính và CPU đột nhiên biến mất, nhưng chỉ có thể trừng mắt, nhìn trân trân vào cái bàn cũ nát trước mặt. Tức thật, ngay cả bàn phím máy tính cũng không thấy đâu.
"Con ranh này, còn ngây ra đó làm gì?"
Có người đẩy cửa bước vào, giơ tay muốn tát nàng. Nàng vô thức né tránh, con chuột trong tay cũng vì thế mà bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc một chút rồi biến mất.
Lúc này, Chúc Diêu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đây là một người phụ nữa rất gầy, nếp nhăn trên đầu cũng rất sâu, quần áo sẫm màu loang lổ vài vết xám trắng, giống như là do giặt nhiều lần mà bị phai màu. Cả người bà ta đều toát ra vẻ "phụ nữ nông thôn" chính hiệu. Nhưng mấu chốt là bà ta mặc đồ cổ trang.
"Bà là ai?"
Người phụ nữ lập tức nổi điên lên
"Ta là ai, ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả, ta là mẹ ngươi a! Nhanh đi đun nước mau, nắng chiếu đến mông rồi còn rúc ở trong phòng, còn muốn bị đánh sao?"
Người phụ nữ đánh không trúng nên chuyển sang túm lấy nàng, không nói lời nào liền lôi nàng ra ngoài.
Chúc Diêu nghĩ mình nhất định phải giải thích một chút nhưng không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ném vào nhà bếp rồi.
Nhìn gian phòng chất nửa tới nửa tường toàn là củi khô và lò đất, Chúc Diêu cảm thấy phương pháp xuyên không của nàng nhất định có vấn đề. Trên người nàng rõ ràng mặc bộ đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, chứng tỏ là cả thân thể của nàng xuyên qua, vậy thì "bà mẹ" kia từ đâu ra? Rõ ràng là cả thân thể đều xuyên tới, tại sao lại dùng thiết lập của phương pháp xuyên không bằng hồn phách, như vậy cũng được sao? Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế ngoài nào được?

Đã tạo truyện cho bạn, link truyện: https://vip.bachngocsach.com/truyen/do-de-cua-ta-lai-chet/372.html
Bạn vào link có nút Thêm chương để đăng chương nhé.
Khi nào dịch Full nhớ nhắn mình để chuyển truyện thành trạng thái đã hoàn thành nha.
Bạn lưu ý 1 số chỗ dịch dư chữ, nên đọc không mượt lắm nha.
Cái này đọc lại tí là phát hiện thui, còn chất lượng bản dịch của bạn ok.
Mình sẽ tạo truyện cho bạn nhé.
Vâng ạ, cảm ơn bạn nhiều ạ, mình sẽ chú ý trong các lần dịch tới!
 

achau2k1

Phàm Nhân
Ngọc
209,50
Tu vi
0,00
  • Tên user đăng ký: @achau2k1
  • Tên truyện: Phục Thiên Thị
  • Tác giả: Tịnh Vô Ngân
  • Thể loại: Huyền Huyễn
  • Giới thiệu truyện: Đông phương Thần Châu có Nhân Hoàng lập đạo thống, có thánh hiền tông môn truyền đạo, có chư hầu hùng cứ một phương, cường quốc san sát, Thần Châu hỗn loạn ngàn vạn năm, đúng lúc này, Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế xuất hiện, trảm Nhân Hoàng, ngự thánh hiền, chư hầu thần phục, Đông phương Thần Châu nhất thống.
    Nhưng Diệp Thanh Đế bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, các bức tượng trên thế gian đều bị hủy, bị xóa tên khỏi thế gian, trở thành cấm kỵ, từ nay về sau Thần Châu chỉ có Đông Hoàng Đại Đế độc tôn!

    15 năm sau, Đông Hải thành Thanh Châu, một thiếu niên tên Diệp Phục Thiên đã tạo ra huyền thoại về hắn....
  • -------
  • Truyện thuộc top 3 trên trang qidian.
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):

    180
  • Bản raw đã trọn bộ 3000 chượng
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: it nhất 7 chương/tuần
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 50
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Không
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.

Mùa thu năm 9999 theo lịch Thần Châu, Đông Hải, thành Thanh Châu.

Học cung Thanh Châu là thánh địa của thành Thanh Châu, hơn phân nửa cường giả của thế gia tông môn và quý tộc thành Thanh Châu đều xuất thân từ học cung Thanh Châu cho nên người ở thành Thanh Châu đều rất tự hào khi có thể vào học cung tu hành nhưng để có cơ hội bước vào học cung tất phải khổ luyện.

Nhưng hình như không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

Lúc này trong phòng học của học cung Thanh Châu có một thiếu niên đang gục xuống bàn ngủ say.

Trên giảng đường, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cũng đang chú ý tới cảnh này, trên gương mặt tươi cười không khỏi hiện lên vẻ tức giận, bước về phía thiếu niên đang ngủ.

Tần Y, 17 tuổi, là đệ tử chính thức của học viện Thanh Châu, giảng viên của đệ tử ngoại môn, dung nhan xinh đẹp, vóc người cuốn hút.

Trong phòng học, từng đôi mắt dõi theo chuyển động của Tần Y, cho dù tức giận nhưng bước chân của Tần Y vẫn rất ưu nhã.

"Tiểu tử này lại dám ngủ trong giảng đường của Tần sư tỷ.” Lúc chú ý tới dáng người ngủ say, các thiếu niên xung quanh cũng cạn lời, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.

"Với dung mạo và dáng vóc của Tần sư tỷ cho dù là nhìn thôi cũng đủ để khiến người ta mãn nguyện, không biết rốt cuộc trong đầu tên kia chứa cái quái gì thế?"

Trong các giảng viên, Tần Y là giảng viên nổi tiếng nhất, không ai sánh bằng, còn về nguyên nhân, chỉ cần nhìn nàng là hiểu, không biết bao nhiêu người tôn sùng là nữ thần, giảng đường của nàng luôn chật kín.

Ngủ trong giảng đường của Tần Y? Thật quá xem thường nữ thần rồi.

Tần Y bước rất nhẹ, tới bên người thiếu niên không hề phát ra tiếng động, nàng đứng trước bàn nhìn gương mặt đang ngủ say, vẻ đẹp của nàng phủ lên một lớp sương lạnh.

"Diệp Phục Thiên." Một âm thanh êm ái phát ra nhưng không phải là từ Tần Y mà là từ sau lưng Diệp Phục Thiên.

Đang ngủ nghe được có người gọi mình, Diệp Phục Thiên động đậy, hai tay ôm đầu từ từ mở mắt, đập vào ánh mắt mông lung là núi non phập phồng.

"To quá." Diệp Phục Thiên không kiềm được khẽ nói, thanh âm của hắn rất nhẹ như đang thì thầm nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này, thanh âm quá đột ngột, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt ngưng đọng lập tức hóa thành phẫn nộ.

"Hắn dám… ngang nhiên xem thường Tần sư tỷ?"

"Tên tiểu tử vô liêm sỉ này thật khốn kiếp!" Từng ánh mắt phẫn nộ như hóa thành lưỡi kiếm khiến Diệp Phục Thiên rùng mình, hình như có gì đó sai sai, hắn nhìn lên thấy một gương mặt tinh xảo như ngọc nhưng tràn đầy lửa giận.

"Ủa…" Diệp Phục Thiên sầm mặt, tại sao là Tần Y? Người gọi hắn không phải Tình Tuyết sao?

Hắn quay đầu nhìn qua liền thấy một thiếu nữ mười lăm tuổi đang trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Phục Thiên nhìn lướt qua thiếu nữ thầm mắng một tiếng, thảm rồi, thảo nào có điềm không lành.

"Tần sư tỷ, ta…" Diệp Phục Thiên đang muốn giải thích.

"Diệp Phục Thiên." Tần Y lạnh lùng cắt lời hắn, nói: "Học cung Thanh Châu thành lập trong hoàn cảnh nào?"

Hiển nhiên Tần Y muốn lảng tránh chuyện xấu hổ lúc nãy nên mới chuyển đề tài nhưng lửa giận trong lòng nàng lúc này Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, hắn thậm chí mơ hồ cảm giác được từng luồng kiếm khí phát ra từ Tần Y, sắc bén đến xương, đâm hắn đau từng tấc da thịt.

"Ba trăm năm trước, Đông Hoàng Đại Đế thống nhất Đông Phương Thần Châu, hạ lệnh cho các chư hầu trong thiên hạ sáng lập học cung, hưng thịnh võ đạo, học cung Thanh Châu được sáng lập trong hoàn cảnh này." Diệp Phục Thiên đáp, đương nhiên những gì hắn nói đã được chính sử ghi lại, trong dã sử của gia tộc hắn còn thấy một cái tên khác tồn tại nhưng đó là tên cấm kỵ không được phép đề cập.
"Tu hành có những hệ nào?" Tần Y lại hỏi.

"Tu hành có thể phân võ đạo và pháp thuật, tu hành võ đạo có chiến sĩ, kỵ sĩ, kiếm khách, tu hành pháp thuật có pháp sư, đan sư, luyện khí sư, pháp sư lại phân nhiều nhánh, đương nhiên cũng có kẻ thiên phú dị bẩm tu hành cả võ pháp." Diệp Phục Thiên đáp.

"Ngươi hình như còn bỏ sót một hệ." Tần Y nghiêm túc nói.

"Đương nhiên sẽ không sót." Thiếu niên lộ ra vẻ xán lạn như thánh thần: "Hệ mạnh nhất được Thần Châu công nhận, được trời cao chiếu cố, là pháp sư thiên mệnh sở hữu thiên phú trời cao ban cho, những thiên phú đó đều cực kỳ hiếm thấy như triệu hoán sư, ngự thú sư, tinh thuật sư, đa số đều xuất thân từ pháp sư thiên mệnh, cho dù họ tu hành võ pháp đều có thiên chất hơn người."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, pháp sư thiên mệnh. Đây là hệ pháp sư huyền thoại được trời xanh chiếu cố.
"Không chỉ có vậy, mặc dù là pháp sư thiên mệnh bình thường nhất cũng trời sinh thích hợp tu hành cả võ pháp." Tần Y lộ ra vẻ thích thú sau đó nhìn thiếu niên trước mặt lại có chút tức giận nói: "Không ngờ ngươi lại có hiểu biết không ít về vấn đề này."

"Đương nhiên." Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y nghiêm túc nói: "Ta chính là pháp sư thiên mệnh."

"Phù..." Cách đó không xa, một gã thiếu niên đang uống nước chợt bị sặc, ho kịch liệt, mọi người xung quanh nhìn Diệp Phục Thiên như tên ngốc.

Không ngờ thế gian lại có người vô liêm sỉ như thế, không hổ là nhân vật truyền kỳ của học cung Thanh Châu, không chỉ ngang nhiên đùa giỡn Tần sư tỷ, bây giờ lại nói dối mình là pháp sư thiên mệnh vì muốn thu hút sự chú ý của Tần sư tỷ sao?

Nhưng hắn là ai chứ, nhập học cung tu hành ba năm vẫn mãi luẩn quẩn ở cảnh giới Thức Tỉnh tầng một Tụ Khí cảnh, thân thể gầy yếu, hiển nhiên luyện thể cũng chưa hoàn thành, tầm thường như vậy thậm chí chỉ có thể là kẻ phế vật, đằng này lại dám nói mình là pháp sư thiên mệnh?
Có còn biết xấu hổ hay không vậy?

Bộ ngực Tần Y lại phập phồng, nàng tức giận nhìn Diệp Phục Thiên: "Ngươi đã là pháp sư thiên mệnh, đương nhiên có mệnh hồn, giải phóng mệnh hồn ra cho ta xem thử."

"Mệnh hồn của ta còn đang ngủ say, không cách nào triệu hồi ra được, ta ngủ say trên giảng đường cũng bởi vì mệnh hồn." Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp lại.

"Diệp Phục Thiên..." Tần Y đột nhiên hét lớn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt nói: "Ba năm trước, 12 tuổi ngươi vào học cung, khi đó ta là đệ tử ngoại môn quan sát bài kiểm tra thiên phú của các ngươi, ngươi có năng lực cảm nhận linh khí chấn động cả học cung, rất nhiều sư trưởng quan tâm, nhưng ba năm qua lại không hề tiến triển, vẫn dừng lại ở cảnh giới giác ngộ thứ nhất Tụ Khí, suốt ngày không làm gì, lười biếng bất kham, không chú tâm trên giảng đường, rốt cuộc ngươi có tu hành hay không? Bây giờ ngươi lại nói dối xưng mình là pháp sư thiên mệnh, mượn cớ để ngủ trên giảng đường."
"Ba năm qua, bất kể là thi Hội hay thi Hương ngươi đều bỏ thi, hạng nhất từ dưới đếm lên, Diệp Phục Thiên, rốt cuộc ngươi có liêm sỉ hay không?"

Cùng với sự tức giận của Tần Y, cả phòng học đều im ắng không tiếng động đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đầy tức giận của Tần Y, hình như bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần sư tỷ có dáng vẻ như thế.

Diệp Phục Thiên cũng im lặng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo đỏ ửng vì phẫn nộ.

"Ba năm rồi sao."

Diệp Phục Thiên nói nhỏ trong lòng, không ngờ thấm thoắt đã qua ba năm mà mệnh cung của hắn vẫn không hề thay đổi, hơn nữa hắn có chút bất ngờ, nữ thần Tần sư tỷ lạnh lùng lại luôn chú ý tới hắn từ khi hắn bước vào học cung kiểm tra thiên phú.
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn thiếu niên tuổi mười lăm trước mặt đường nét anh tuấn, đôi mắt trong suốt sáng như sao, ngoại trừ hình thể hơi gầy thì không tìm ra khuyết điểm nào, ba năm nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nam.

"Ngữ khí của ta có phải hơi nặng quá hay không?" Tần Y nhìn đôi mắt hiu quạnh của Diệp Phục Thiên không khỏi thầm nghĩ trong lòng, tức giận cũng tiêu tán vài phần.

"Còn một tháng nữa là tới thi Hương, lần này ngươi nếu vẫn bỏ thi hoặc không qua thì cho dù Dư Sinh có nói giúp cho ngươi cũng vô ích, học cung sẽ không giữ lại ngươi, ngươi có hiểu không?" Tần Y tiếp tục nói, ánh mắt mọi người trong phòng chợt ngưng đọng, xem ra học cung sắp không nhịn nổi tên kia rồi.

Rốt cuộc cũng sắp bị học cung Thanh Châu đuổi đi rồi sao? Nếu vậy e rằng sắp được ghi vào sử sách của học cung Thanh Châu rồi, dù sao bị học cung Thanh Châu đuổi cũng cực kỳ hiếm thấy.
"Hắn đi, ta cũng đi." Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, không ít người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trong góc, ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có sùng bái, sợ hãi.

"Trong học cung đã có quyết định, Dư Sinh không cần phải tham gia thi Hội sang năm nữa mà có thể tùy ý chọn một trong các Chiến lầu, kỵ sĩ đoàn hoặc Pháp cung để tu hành, tương lai của hắn sẽ không bị ngươi làm liên lụy nữa." Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên thở dài, số phận của hắn và Dư Sinh cuối cùng sẽ đi về hai hướng khác nhau.

"Liên lụy?" Khóe miệng Diệp Phục Thiên nở một nụ cười có chút bất cần đời.

"Câm miệng..." Dư Sinh ngồi phía sau bật dậy, đôi mắt lộ vẻ sáng chói sắc bén đâm về phía Tần Y.

"Ngồi xuống." Diệp Phục Thiên không quay đầu lại nhàn nhạt nói, ánh mắt của Dư Sinh ngưng lại, nhìn bóng lưng phía trước rồi im lặng ngồi xuống, dường như lời của Diệp Phục Thiên là mệnh lệnh với hắn.
"Ta quyết định..." Diệp Phục Thiên lộ ra một nụ cười lông bông, nhìn Tần Y nói: "Năm nay ta chính thức tham gia thi Hương."

Ánh mắt Dư Sinh hiện lên vẻ rạng ngời.

Đã ba năm qua, hắn rốt cuộc cũng nên nghiêm túc rồi đúng không?

Ba năm tu luyện ở học cung Thanh Châu, tất cả người trong học cung đều biết Dư Sinh thiên phú tuyệt luân, năng lực cảm nhận thuộc hệ Kim, thiên phú võ đạo cũng cực cao, có thể pháp võ kiêm tu, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng cảnh giới còn cao hơn nhiều giảng viên.

Nhưng ai thật sự hiểu được tên thiếu niên ngủ say kia?

"Thân thể ngươi gầy yếu, vẫn dừng ở Tụ Khí cảnh, cho dù có tham gia thi Hương thì sao mà qua được?" Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng thầm than, cho dù bây giờ hăng hái sợ là cũng đã muộn rồi.

"Nếu qua thì sao?" Diệp Phục Thiên hiểu mình, giọng nói có sự tự tin mạnh mẽ.
"Nếu ngươi có thể qua, sau này ngươi muốn làm gì trong giảng đường đều được." Tần Y nói.

Ánh mắt Diệp Phục Thiên hiện lên vẻ khác thường nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, mắt không tự chủ được nhìn về nơi không nên nhìn, nhẹ nhàng nói: "Muốn làm gì cũng được sao?"

"Tên này, ngươi có ý gì?" Rất nhiều người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

"Cái tên vô sỉ kia, mắt ngươi đang nhìn đi đâu thế?" Khi chú ý tới ánh mắt của Diệp Phục Thiên, rất nhiều người kích động đến mức nhảy dựng lên, hắn vẫn dám đùa giỡn Tần sư tỷ?

Tần Y cũng chú ý tới ánh mắt Diệp Phục Thiên, sự thông cảm vừa nãy trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, đôi mắt đẹp hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Muốn làm gì cũng được!"


@Độc Hành @pctrieu0812 @Thương Khung Chi Chủ @Gia Cát Nô
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
  • Tên user đăng ký: @achau2k1
  • Tên truyện: Phục Thiên Thị
  • Tác giả: Tịnh Vô Ngân
  • Thể loại: Huyền Huyễn
  • Giới thiệu truyện: Đông phương Thần Châu có Nhân Hoàng lập đạo thống, có thánh hiền tông môn truyền đạo, có chư hầu hùng cứ một phương, cường quốc san sát, Thần Châu hỗn loạn ngàn vạn năm, đúng lúc này, Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế xuất hiện, trảm Nhân Hoàng, ngự thánh hiền, chư hầu thần phục, Đông phương Thần Châu nhất thống.
    Nhưng Diệp Thanh Đế bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, các bức tượng trên thế gian đều bị hủy, bị xóa tên khỏi thế gian, trở thành cấm kỵ, từ nay về sau Thần Châu chỉ có Đông Hoàng Đại Đế độc tôn!

    15 năm sau, Đông Hải thành Thanh Châu, một thiếu niên tên Diệp Phục Thiên đã tạo ra huyền thoại về hắn....
  • -------
  • Truyện thuộc top 3 trên trang qidian.
  • Bìa truyện (link ảnh bìa gốc của truyện hoặc ảnh đã design, nếu chưa có BNS sẽ hỗ trợ làm bìa, nếu không biết cách gửi ảnh trên forum thì inbox gửi ảnh qua zalo của admin):

    180
  • Bản raw đã trọn bộ 3000 chượng
  • Tốc độ ra chương dịch dự kiến: it nhất 7 chương/tuần
  • Số chương miễn phí (lớn hơn hoặc bằng 50): 50
  • Truyện chỉ đăng Duy nhất tại BNS VIP-Reader: Không
  • Tôi cam kết tuân thủ các quy định của BNS.

Mùa thu năm 9999 theo lịch Thần Châu, Đông Hải, thành Thanh Châu.

Học cung Thanh Châu là thánh địa của thành Thanh Châu, hơn phân nửa cường giả của thế gia tông môn và quý tộc thành Thanh Châu đều xuất thân từ học cung Thanh Châu cho nên người ở thành Thanh Châu đều rất tự hào khi có thể vào học cung tu hành nhưng để có cơ hội bước vào học cung tất phải khổ luyện.

Nhưng hình như không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

Lúc này trong phòng học của học cung Thanh Châu có một thiếu niên đang gục xuống bàn ngủ say.

Trên giảng đường, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cũng đang chú ý tới cảnh này, trên gương mặt tươi cười không khỏi hiện lên vẻ tức giận, bước về phía thiếu niên đang ngủ.

Tần Y, 17 tuổi, là đệ tử chính thức của học viện Thanh Châu, giảng viên của đệ tử ngoại môn, dung nhan xinh đẹp, vóc người cuốn hút.

Trong phòng học, từng đôi mắt dõi theo chuyển động của Tần Y, cho dù tức giận nhưng bước chân của Tần Y vẫn rất ưu nhã.

"Tiểu tử này lại dám ngủ trong giảng đường của Tần sư tỷ.” Lúc chú ý tới dáng người ngủ say, các thiếu niên xung quanh cũng cạn lời, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.

"Với dung mạo và dáng vóc của Tần sư tỷ cho dù là nhìn thôi cũng đủ để khiến người ta mãn nguyện, không biết rốt cuộc trong đầu tên kia chứa cái quái gì thế?"

Trong các giảng viên, Tần Y là giảng viên nổi tiếng nhất, không ai sánh bằng, còn về nguyên nhân, chỉ cần nhìn nàng là hiểu, không biết bao nhiêu người tôn sùng là nữ thần, giảng đường của nàng luôn chật kín.

Ngủ trong giảng đường của Tần Y? Thật quá xem thường nữ thần rồi.

Tần Y bước rất nhẹ, tới bên người thiếu niên không hề phát ra tiếng động, nàng đứng trước bàn nhìn gương mặt đang ngủ say, vẻ đẹp của nàng phủ lên một lớp sương lạnh.

"Diệp Phục Thiên." Một âm thanh êm ái phát ra nhưng không phải là từ Tần Y mà là từ sau lưng Diệp Phục Thiên.

Đang ngủ nghe được có người gọi mình, Diệp Phục Thiên động đậy, hai tay ôm đầu từ từ mở mắt, đập vào ánh mắt mông lung là núi non phập phồng.

"To quá." Diệp Phục Thiên không kiềm được khẽ nói, thanh âm của hắn rất nhẹ như đang thì thầm nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này, thanh âm quá đột ngột, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt ngưng đọng lập tức hóa thành phẫn nộ.

"Hắn dám… ngang nhiên xem thường Tần sư tỷ?"

"Tên tiểu tử vô liêm sỉ này thật khốn kiếp!" Từng ánh mắt phẫn nộ như hóa thành lưỡi kiếm khiến Diệp Phục Thiên rùng mình, hình như có gì đó sai sai, hắn nhìn lên thấy một gương mặt tinh xảo như ngọc nhưng tràn đầy lửa giận.

"Ủa…" Diệp Phục Thiên sầm mặt, tại sao là Tần Y? Người gọi hắn không phải Tình Tuyết sao?

Hắn quay đầu nhìn qua liền thấy một thiếu nữ mười lăm tuổi đang trợn mắt nhìn hắn.

Diệp Phục Thiên nhìn lướt qua thiếu nữ thầm mắng một tiếng, thảm rồi, thảo nào có điềm không lành.

"Tần sư tỷ, ta…" Diệp Phục Thiên đang muốn giải thích.

"Diệp Phục Thiên." Tần Y lạnh lùng cắt lời hắn, nói: "Học cung Thanh Châu thành lập trong hoàn cảnh nào?"

Hiển nhiên Tần Y muốn lảng tránh chuyện xấu hổ lúc nãy nên mới chuyển đề tài nhưng lửa giận trong lòng nàng lúc này Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, hắn thậm chí mơ hồ cảm giác được từng luồng kiếm khí phát ra từ Tần Y, sắc bén đến xương, đâm hắn đau từng tấc da thịt.

"Ba trăm năm trước, Đông Hoàng Đại Đế thống nhất Đông Phương Thần Châu, hạ lệnh cho các chư hầu trong thiên hạ sáng lập học cung, hưng thịnh võ đạo, học cung Thanh Châu được sáng lập trong hoàn cảnh này." Diệp Phục Thiên đáp, đương nhiên những gì hắn nói đã được chính sử ghi lại, trong dã sử của gia tộc hắn còn thấy một cái tên khác tồn tại nhưng đó là tên cấm kỵ không được phép đề cập.
"Tu hành có những hệ nào?" Tần Y lại hỏi.

"Tu hành có thể phân võ đạo và pháp thuật, tu hành võ đạo có chiến sĩ, kỵ sĩ, kiếm khách, tu hành pháp thuật có pháp sư, đan sư, luyện khí sư, pháp sư lại phân nhiều nhánh, đương nhiên cũng có kẻ thiên phú dị bẩm tu hành cả võ pháp." Diệp Phục Thiên đáp.

"Ngươi hình như còn bỏ sót một hệ." Tần Y nghiêm túc nói.

"Đương nhiên sẽ không sót." Thiếu niên lộ ra vẻ xán lạn như thánh thần: "Hệ mạnh nhất được Thần Châu công nhận, được trời cao chiếu cố, là pháp sư thiên mệnh sở hữu thiên phú trời cao ban cho, những thiên phú đó đều cực kỳ hiếm thấy như triệu hoán sư, ngự thú sư, tinh thuật sư, đa số đều xuất thân từ pháp sư thiên mệnh, cho dù họ tu hành võ pháp đều có thiên chất hơn người."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, pháp sư thiên mệnh. Đây là hệ pháp sư huyền thoại được trời xanh chiếu cố.
"Không chỉ có vậy, mặc dù là pháp sư thiên mệnh bình thường nhất cũng trời sinh thích hợp tu hành cả võ pháp." Tần Y lộ ra vẻ thích thú sau đó nhìn thiếu niên trước mặt lại có chút tức giận nói: "Không ngờ ngươi lại có hiểu biết không ít về vấn đề này."

"Đương nhiên." Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y nghiêm túc nói: "Ta chính là pháp sư thiên mệnh."

"Phù..." Cách đó không xa, một gã thiếu niên đang uống nước chợt bị sặc, ho kịch liệt, mọi người xung quanh nhìn Diệp Phục Thiên như tên ngốc.

Không ngờ thế gian lại có người vô liêm sỉ như thế, không hổ là nhân vật truyền kỳ của học cung Thanh Châu, không chỉ ngang nhiên đùa giỡn Tần sư tỷ, bây giờ lại nói dối mình là pháp sư thiên mệnh vì muốn thu hút sự chú ý của Tần sư tỷ sao?

Nhưng hắn là ai chứ, nhập học cung tu hành ba năm vẫn mãi luẩn quẩn ở cảnh giới Thức Tỉnh tầng một Tụ Khí cảnh, thân thể gầy yếu, hiển nhiên luyện thể cũng chưa hoàn thành, tầm thường như vậy thậm chí chỉ có thể là kẻ phế vật, đằng này lại dám nói mình là pháp sư thiên mệnh?
Có còn biết xấu hổ hay không vậy?

Bộ ngực Tần Y lại phập phồng, nàng tức giận nhìn Diệp Phục Thiên: "Ngươi đã là pháp sư thiên mệnh, đương nhiên có mệnh hồn, giải phóng mệnh hồn ra cho ta xem thử."

"Mệnh hồn của ta còn đang ngủ say, không cách nào triệu hồi ra được, ta ngủ say trên giảng đường cũng bởi vì mệnh hồn." Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp lại.

"Diệp Phục Thiên..." Tần Y đột nhiên hét lớn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt nói: "Ba năm trước, 12 tuổi ngươi vào học cung, khi đó ta là đệ tử ngoại môn quan sát bài kiểm tra thiên phú của các ngươi, ngươi có năng lực cảm nhận linh khí chấn động cả học cung, rất nhiều sư trưởng quan tâm, nhưng ba năm qua lại không hề tiến triển, vẫn dừng lại ở cảnh giới giác ngộ thứ nhất Tụ Khí, suốt ngày không làm gì, lười biếng bất kham, không chú tâm trên giảng đường, rốt cuộc ngươi có tu hành hay không? Bây giờ ngươi lại nói dối xưng mình là pháp sư thiên mệnh, mượn cớ để ngủ trên giảng đường."
"Ba năm qua, bất kể là thi Hội hay thi Hương ngươi đều bỏ thi, hạng nhất từ dưới đếm lên, Diệp Phục Thiên, rốt cuộc ngươi có liêm sỉ hay không?"

Cùng với sự tức giận của Tần Y, cả phòng học đều im ắng không tiếng động đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đầy tức giận của Tần Y, hình như bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần sư tỷ có dáng vẻ như thế.

Diệp Phục Thiên cũng im lặng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo đỏ ửng vì phẫn nộ.

"Ba năm rồi sao."

Diệp Phục Thiên nói nhỏ trong lòng, không ngờ thấm thoắt đã qua ba năm mà mệnh cung của hắn vẫn không hề thay đổi, hơn nữa hắn có chút bất ngờ, nữ thần Tần sư tỷ lạnh lùng lại luôn chú ý tới hắn từ khi hắn bước vào học cung kiểm tra thiên phú.
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn thiếu niên tuổi mười lăm trước mặt đường nét anh tuấn, đôi mắt trong suốt sáng như sao, ngoại trừ hình thể hơi gầy thì không tìm ra khuyết điểm nào, ba năm nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nam.

"Ngữ khí của ta có phải hơi nặng quá hay không?" Tần Y nhìn đôi mắt hiu quạnh của Diệp Phục Thiên không khỏi thầm nghĩ trong lòng, tức giận cũng tiêu tán vài phần.

"Còn một tháng nữa là tới thi Hương, lần này ngươi nếu vẫn bỏ thi hoặc không qua thì cho dù Dư Sinh có nói giúp cho ngươi cũng vô ích, học cung sẽ không giữ lại ngươi, ngươi có hiểu không?" Tần Y tiếp tục nói, ánh mắt mọi người trong phòng chợt ngưng đọng, xem ra học cung sắp không nhịn nổi tên kia rồi.

Rốt cuộc cũng sắp bị học cung Thanh Châu đuổi đi rồi sao? Nếu vậy e rằng sắp được ghi vào sử sách của học cung Thanh Châu rồi, dù sao bị học cung Thanh Châu đuổi cũng cực kỳ hiếm thấy.
"Hắn đi, ta cũng đi." Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, không ít người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trong góc, ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có sùng bái, sợ hãi.

"Trong học cung đã có quyết định, Dư Sinh không cần phải tham gia thi Hội sang năm nữa mà có thể tùy ý chọn một trong các Chiến lầu, kỵ sĩ đoàn hoặc Pháp cung để tu hành, tương lai của hắn sẽ không bị ngươi làm liên lụy nữa." Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên thở dài, số phận của hắn và Dư Sinh cuối cùng sẽ đi về hai hướng khác nhau.

"Liên lụy?" Khóe miệng Diệp Phục Thiên nở một nụ cười có chút bất cần đời.

"Câm miệng..." Dư Sinh ngồi phía sau bật dậy, đôi mắt lộ vẻ sáng chói sắc bén đâm về phía Tần Y.

"Ngồi xuống." Diệp Phục Thiên không quay đầu lại nhàn nhạt nói, ánh mắt của Dư Sinh ngưng lại, nhìn bóng lưng phía trước rồi im lặng ngồi xuống, dường như lời của Diệp Phục Thiên là mệnh lệnh với hắn.
"Ta quyết định..." Diệp Phục Thiên lộ ra một nụ cười lông bông, nhìn Tần Y nói: "Năm nay ta chính thức tham gia thi Hương."

Ánh mắt Dư Sinh hiện lên vẻ rạng ngời.

Đã ba năm qua, hắn rốt cuộc cũng nên nghiêm túc rồi đúng không?

Ba năm tu luyện ở học cung Thanh Châu, tất cả người trong học cung đều biết Dư Sinh thiên phú tuyệt luân, năng lực cảm nhận thuộc hệ Kim, thiên phú võ đạo cũng cực cao, có thể pháp võ kiêm tu, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng cảnh giới còn cao hơn nhiều giảng viên.

Nhưng ai thật sự hiểu được tên thiếu niên ngủ say kia?

"Thân thể ngươi gầy yếu, vẫn dừng ở Tụ Khí cảnh, cho dù có tham gia thi Hương thì sao mà qua được?" Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng thầm than, cho dù bây giờ hăng hái sợ là cũng đã muộn rồi.

"Nếu qua thì sao?" Diệp Phục Thiên hiểu mình, giọng nói có sự tự tin mạnh mẽ.
"Nếu ngươi có thể qua, sau này ngươi muốn làm gì trong giảng đường đều được." Tần Y nói.

Ánh mắt Diệp Phục Thiên hiện lên vẻ khác thường nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, mắt không tự chủ được nhìn về nơi không nên nhìn, nhẹ nhàng nói: "Muốn làm gì cũng được sao?"

"Tên này, ngươi có ý gì?" Rất nhiều người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

"Cái tên vô sỉ kia, mắt ngươi đang nhìn đi đâu thế?" Khi chú ý tới ánh mắt của Diệp Phục Thiên, rất nhiều người kích động đến mức nhảy dựng lên, hắn vẫn dám đùa giỡn Tần sư tỷ?

Tần Y cũng chú ý tới ánh mắt Diệp Phục Thiên, sự thông cảm vừa nãy trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, đôi mắt đẹp hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Muốn làm gì cũng được!"


@Độc Hành @pctrieu0812 @Thương Khung Chi Chủ @Gia Cát Nô
Đã tạo, bạn vào link truyện để Thêm chương nha.
https://vip.bachngocsach.com/truyen/phuc-thien-thi/373.html
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top