[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
T thấy tác chấp nhất với món xá xíu nên cũng hơi nghi nghi vụ tác đã từng thử và từng đau thương rồi :haha:
Mục số 5, ý t là nếu đưa chi tiết vào thì nên có kết quả cho nó, t nghĩ như thế truyện sẽ tròn hơn :D
À, quân tử động khẩu không động thủ nha. Bao Lan điệp thì bao chớ ôm thì miễn :5:
Bậy dòi, trend quân tử bây giờ chỉ ném item thôi chớ hem dùng ngọc nữa :p5p1om6:
Tag nhẹ @Lạc Đinh Đang @Vũ Tích
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Đây là lần thứ hai Minh Quân phải nhắc lại câu này: “Chúng ta chia tay đi, anh nói thật đấy.”

Giọng điệu anh nhuốm đầy vẻ mệt mỏi chán chường, sự mất kiên nhẫn thể hiện rõ trên gương mặt.

Cô gái đối diện anh nước mắt lưng tròng, cứ chăm chăm nhìn anh không ngớt. Nước mắt nhòe hàng mi, cô run run hỏi lại: “Vẫn với lý do cũ ư?”

“Ừ. Và lần này thì anh xác định chúng ta khó mà hòa hợp được.”

Tính kiểm soát của cô quá nặng, anh thấy mệt mỏi với điều đó.

Anh đi đâu, làm gì, chốc chốc luôn phải báo với cô, có đôi khi cô không tin, anh còn phải chụp ảnh, thậm chí video call làm chứng. Một hai lần thì bảo là yêu thương nũng nịu của tình yêu, nhưng nhiều quá thì chính anh cũng không thở nổi.

Mẹ anh cũng không kiểm soát chặt như thế.

Hai người họ từng chia tay vì chuyện này, sau đó cô ấy khóc lóc nài nỉ, cố níu kéo tình cảm và hứa sẽ thay đổi. Lúc đó Minh Quân mủi lòng, lại thêm anh vẫn còn tình cảm với người ta, chỉ vì không thể chịu nổi một mặt tính cách nên mới bất đắc dĩ đề nghị chia tay.

Một điểm xấu lẫn trong vô số ưu điểm mà thôi, có thể sửa được đúng không?

Vậy là hai người họ quay lại trong sự cam đoan hết mực của cô ấy. Mọi thứ trở lại giai đoạn như khi hai người mới yêu nhau, ngọt ngào đầm ấm, cô ấy có sự rụt rè e ngại, không hề đi quá sâu và bới móc cuộc sống của anh như trước.

Cho đến một tháng trước, Minh Quân cuối cùng cũng nhận ra sự bất ổn.

Đồng nghiệp nữ xa lánh anh, tiếp đó là tới đồng nghiệp nam e ngại. Vài thực tập sinh mà anh dẫn dắt, rõ ràng lúc đầu còn nhiệt tình học hỏi cầu tiến, giờ trở nên đầy câu nệ, trong cuộc họp và mấy công việc chung cũng ít trao đổi ý kiến hơn.

Vất vả gặng hỏi mãi, Minh Quân mới vỡ ra đây là kiệt tác của bạn gái nhà mình. Nếu trước đó cô ấy mè nheo với anh, thì giờ, khi mà anh tỏ ra khó chịu với sự độc đoán của cô, cô quyết định không phô nó ra nữa mà sẽ âm thầm hành động sau lưng.

Ngoài tình yêu, anh còn có công việc, có bạn bè, đồng nghiệp. Cô làm thế này có thật sự là yêu anh không?

Minh Quân thật sự giận dữ, và lần thứ hai, theo anh nghĩ cũng là lần cuối cùng đề nghị chia tay chấm dứt cuộc tình này.

Khác với lần đầu, lúc này cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Đôi mắt nhìn anh, từ lúc đầu khóc lã chã tới giờ trong mắt chỉ còn ánh nước.

Nước mắt đọng lại nhưng không rơi, nhìn rất thương.

“Anh có thể ở lại với em thêm một tuần nữa không? Nếu anh đột ngột rời đi, em sẽ không sống được mất.”

Ngụ ý là, trong một tuần này anh hãy từ từ chuyển đồ đi, rồi sau chuyển người đi, chứ đừng đột ngột rời đi.

Minh Quân nghĩ là mình hoàn toàn hiểu lời cô nói, và ma xui quỷ khiến thế nào, anh đồng ý.

Sáng hôm sau, Minh Quân tỉnh dậy trên chiếc giường chung quen thuộc của hai người. Vẫn với thói quen cũ, anh bước vào nhà tắm khi mắt còn ngái ngủ chưa thể mở hết ra.

Đưa tay quơ chiếc bàn chải, Minh Quân giật mình tỉnh giấc. Đầu ngón tay anh bị dao lam cứa vào, máu ứa ra không ngừng.

Con dao lam rơi dưới chân anh. Không phải một bên hoàn chỉnh mà chỉ là một phần ba lưỡi dao.

“Quân ơi, cẩn thận con dao lam em để trên giỏ nhé. Khi nãy em xử lý móng tay xong để quên.”

Tiếng cô người yêu sắp cũ vọng ra từ bếp. Hôm nay cô đảm đang đến lạ, mọi lần cô đâu có chịu vào bếp. Chẳng lẽ bắt đầu đếm ngược một tuần xa anh?

Minh Quân rửa qua vết thương vẫn đang nhỏ máu tong tỏng của mình, quay lại phòng tìm miếng băng dán xử lý nó.

Buổi sáng hôm đó ngoại trừ sự cố đứt tay nho nhỏ kia, về cơ bản Minh Quân khá vui vẻ.

Nhưng sự vui vẻ này kéo dài đến buổi tối rồi một đi không trở lại.

Lúc Minh Quân thay giày bước vào cửa, vừa tháo đôi tất ra, anh đã đạp trúng cả đống vụn li ti gì đó dưới đất, đau đến nỗi bật thốt ra tiếng.

Mảnh thủy tinh?

Cảm giác cơn đau buốt truyền tới từ gan bàn chân, anh cố lò cò nhích ra nơi nghi là hiện trường kia một chút, cất tiếng gọi: “Linh ơi.”

Gạch lát sàn của nhà thuộc loại trắng sáng, chẳng may có vụn thủy tinh rơi xuống thì rất khó nhìn ra, huống chi đây lại buổi tổi.

Rất nhanh thôi anh đã nhìn thấy cô bạn gái mình cầm chổi, xẻng và một ít đất sét theo, dường như cô đã định chạy tới đây trước khi anh gọi. Cô nhìn Minh Quân bằng ánh mắt đầy áy náy hối lỗi: “Nãy em mang vứt một số đồ đã cũ, ai ngờ luống cuống đánh rơi một cái cốc thủy tinh ở đây, vừa mới vào lấy đồ thì anh đã về.”

Dường như cô đoán ra tình trạng của anh, nhìn anh đầy lo lắng, đoạn muốn đỡ anh tới phòng khách trước rồi mới xử lý đám mãnh vỡ kia sau, nhưng Minh Quân xua tay, bảo mình chỉ bị nhẹ thôi, cô nhanh dọn đống kia không vô tình đạp phải thì hỏng.

Khi ngồi xuống ghế, không hiểu sao Minh Quân lại rời khỏi vị trí hay ngồi của mình để chuyển sang phía bên trái. Anh mím môi, đưa tay sờ soạng chỗ cũ của mình một hồi, kết quả lôi được tới tận mấy cây kim khâu.

Trên bàn là bộ đồ may thêu, gồm cả dao cả kéo.

Một thoáng ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đầu Minh Quân. Suy nghĩ kỳ lạ bật thốt trong đầu anh: Hình như bạn gái tôi muốn sát hại tôi.

Có suy nghĩ này trong đầu, anh dần nhớ lại chuyện sáng nay. Hình như phụ nữ có đồ giũa móng tay riêng, người ta đâu có dùng đến dao lam?

Anh đi quơ tay chạm vào bàn chải, thì một phần ba lưỡi dao có thể ở đâu? Nếu mà anh không vô tình chạm đến, anh vẫn giữ trạng thái mắt nhắm tịt mà bóp kem đánh răng theo thói quen, rồi đưa vào miệng…

Minh Quân cảm thấy nặng nề cả người.

Bạn gái sắp cũ của anh vốn không phải người vụng về, sao lại để vỡ cốc, trùng hợp thế nào đúng lúc anh đi làm về. Mùa hè nóng lực anh không có thói quen đi dép trong nhà, lại hay tháo luôn tất cùng lúc khi tháo giày vào nhà.

Từ khi nào cô học khâu thêu lại để đồ lung tung đến vậy?

Bạn gái nắm vững từng thói quen và hành động vô thức của bạn muốn hại bạn!

Minh Quân đang bối rối hoảng loạn muốn thoát khỏi nhà ngay lập tức thì bỗng cảm thấy cánh tay đau nhói, hình như có ai đó đang tiêm thuốc cho anh!

Anh muốn quay lại nhìn nhưng lại bị cánh tay kia giữ chặt đầu, rất nhanh sau đó, tác dụng của thuốc đã ập đến đánh tan ý thức anh.



“Giờ phải trích liều cao mới kiềm chế được anh ta, càng ngày càng nhờn thuốc rồi.”

“Bệnh hoang tưởng của anh ta cũng nặng hơn, chúng ta xin chỉ thị của viện trưởng quyết định nhốt anh ta yên một chỗ đi. Suốt ngày kêu gào bạn gái muốn giết anh ta, gặp ai cũng lôi kéo, càng ngày càng khó kiểm soát.”

Hai bác sĩ vừa nói chuyện với nhau vừa thở dài. Họ hợp sức nâng Minh Quân lên giường rồi ra ngoài khóa cửa.

Một bác sĩ trông lớn tuổi hơn hỏi: “Gần đây cô Linh có đến thăm anh ta nữa không? Khổ thân cô ấy, trẻ đẹp thế, đang yên đang lành anh này phát điên bảo cô ấy muốn giết mình rồi chạy đi nói khắp với mọi người.”

“Ôi, thâm tình lắm.” Bác sĩ kia lắc đầu. “Đều đặn đến thăm hai ngày một lần, mà lần nào cũng mang đồ ngon đến, ân cần dỗ dành trò chuyện với anh ta cả buổi trời. Cũng hai năm rồi chứ ít gì, lỡ làng quá.”

Hai người vừa nói vừa đi xa, bóng dáng dần khuất trên hành lang.

Trên tòa nhà cao nhất bệnh viện này in dòng chữ đã có phần ngả màu theo năm tháng: Bệnh Viện Tâm Thần Thanh Liên.
 
Last edited:

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Đây là lần thứ hai Minh Quân phải nhắc lại câu này: “Chúng ta chia tay đi, anh nói thật đấy.”

Giọng điệu anh nhuốm đầy vẻ mệt mỏi chán chường, sự mất kiên nhẫn thể hiện rõ trên gương mặt.

Cô gái đối diện anh nước mắt lưng tròng, cứ chăm chăm nhìn anh không ngớt. Nước mắt nhòe hàng mi, cô run run hỏi lại: “Vẫn với lý do cũ ư?”

“Ừ. Và lần này thì anh xác định chúng ta khó mà hòa hợp được.”

Tính kiểm soát của cô quá nặng, anh thấy mệt mỏi với điều đó.

Anh đi đâu, làm gì, chốc chốc luôn phải báo với cô, có đôi khi cô không tin, anh còn phải chụp ảnh, thậm chí video call làm chứng. Một hai lần thì bảo là yêu thương nũng nịu của tình yêu, nhưng nhiều quá thì chính anh cũng không thở nổi.

Mẹ anh cũng không kiểm soát chặt như thế.

Hai người họ từng chia tay vì chuyện này, sau đó cô ấy khóc lóc nài nỉ, cố níu kéo tình cảm và hứa sẽ thay đổi. Lúc đó Minh Quân mủi lòng, lại thêm anh vẫn còn tình cảm với người ta, chỉ vì không thể chịu nổi một mặt tính cách nên mới bất đắc dĩ đề nghị chia tay.

Một điểm xấu lẫn trong vô số ưu điểm mà thôi, có thể sửa được đúng không?

Vậy là hai người họ quay lại trong sự cam đoan hết mực của cô ấy. Mọi thứ trở lại giai đoạn như khi hai người mới yêu nhau, ngọt ngào đầm ấm, cô ấy có sự rụt rè e ngại, không hề đi quá sâu và bới móc cuộc sống của anh như trước.

Cho đến một tháng trước, Minh Quân cuối cùng cũng nhận ra sự bất ổn.

Đồng nghiệp nữ xa lánh anh, tiếp đó là tới đồng nghiệp nam e ngại. Vài thực tập sinh mà anh dẫn dắt, rõ ràng lúc đầu còn nhiệt tình học hỏi cầu tiến, giờ trở nên đầy câu nệ, trong cuộc họp và mấy công việc chung cũng ít trao đổi ý kiến hơn.

Vất vả gặng hỏi mãi, Minh Quân mới vỡ ra đây là kiệt tác của bạn gái nhà mình. Nếu trước đó cô ấy mè nheo với anh, thì giờ, khi mà anh tỏ ra khó chịu với sự độc đoán của cô, cô quyết định không phô nó ra nữa mà sẽ âm thầm hành động sau lưng.

Ngoài tình yêu, anh còn có công việc, có bạn bè, đồng nghiệp. Cô làm thế này có thật sự là yêu anh không?

Minh Quân thật sự giận giữ, và lần thứ hai, theo anh nghĩ cũng là lần cuối cùng đề nghị chia tay chấm dứt cuộc tình này.

Khác với lần đầu, lúc này cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Đôi mắt nhìn anh, từ lúc đầu khóc lã chã tới giờ trong mắt chỉ còn ánh nước.

Nước mắt đọng lại nhưng không rơi, nhìn rất thương.

“Anh có thể ở lại với em thêm một tuần nữa không? Nếu anh đột ngột rời đi, em sẽ không sống được mất.”

Ngụ ý là, trong một tuần này anh hãy từ từ chuyển đồ đi, rồi sau chuyển người đi, chứ đừng đột ngột rời đi.

Minh Quân nghĩ là mình hoàn toàn hiểu lời cô nói, và ma xui quỷ khiến thế nào, anh đồng ý.

Sáng hôm sau, Minh Quân tỉnh dậy trên chiếc giường chung quen thuộc của hai người. Vẫn với thói quen cũ, anh bước vào nhà tắm khi mắt còn ngái ngủ chưa thể mở hết ra.

Đưa tay quơ chiếc bàn chải, Minh Quân giật mình tỉnh giấc. Đầu ngón tay anh bị dao lam cứa vào, máu ứa ra không ngừng.

Con dao lam rơi dưới chân anh. Không phải một bên hoàn chỉnh mà chỉ là một phần ba lưỡi dao.

“Quân ơi, cẩn thận con dao lam em để trên giỏ nhé. Khi nãy em xử lý móng tay xong để quên.”

Tiếng cô người yêu sắp cũ vọng ra từ bếp. Hôm nay cô đảm đang đến lạ, mọi lần cô đâu có chịu vào bếp. Chẳng lẽ bắt đầu đếm ngược một tuần xa anh?

Minh Quân rửa qua vết thương vẫn đang nhỏ máu tong tỏng của mình, quay lại phòng tìm miếng băng dán xử lý nó.

Buổi sáng hôm đó ngoại trừ sự cố đứt tay nho nhỏ kia, về cơ bản Minh Quân khá vui vẻ.

Nhưng sự vui vẻ này kéo dài đến buổi tối rồi một đi không trở lại.

Lúc Minh Quân thay giày bước vào cửa, vừa tháo đôi tất ra, anh đã đạp trúng cả đống vụn li ti gì đó dưới đất, đau đến nỗi bật thốt ra tiếng.

Mảnh thủy tinh?

Cảm giác cơn đau buốt truyền tới từ gan bàn chân, anh cố lò cò nhích ra nơi nghi là hiện trường kia một chút, cất tiếng gọi: “Linh ơi.”

Gạch lát sàn của nhà thuộc loại trắng sáng, chẳng may có vụn thủy tinh rơi xuống thì rất khó nhìn ra, huống chi đây lại buổi tổi.

Rất nhanh thôi anh đã nhìn thấy cô bạn gái mình cầm chổi, xẻng và một ít đất sét theo, dường như cô đã định chạy tới đây trước khi anh gọi. Cô nhìn Minh Quân bằng ánh mắt đầy áy náy hối lỗi: “Nãy em mang vứt một số đồ đã cũ, ai ngờ luống cuống đánh rơi một cái cốc thủy tinh ở đây, vừa mới vào lấy đồ thì anh đã về.”

Dường như cô đoán ra tình trạng của anh, nhìn anh đầy lo lắng, đoạn muốn đỡ anh tới phòng khách trước rồi mới xử lý đám mãnh vỡ kia sau, nhưng Minh Quân xua tay, bảo mình chỉ bị nhẹ thôi, cô nhanh dọn đống kia không vô tình đạp phải thì hỏng.

Khi ngồi xuống ghế, không hiểu sao Minh Quân lại rời khỏi vị trí hay ngồi của mình để chuyển sang phía bên trái. Anh mím môi, đưa tay sờ soạng chỗ cũ của mình một hồi, kết quả lôi được tới tận mấy cây kim khâu.

Trên bàn là bộ đồ may thêu, gồm cả dao cả kéo.

Một thoáng ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đầu Minh Quân. Suy nghĩ kỳ lạ bật thốt trong đầu anh: Hình như bạn gái tôi muốn sát hại tôi.

Có suy nghĩ này trong đầu, anh dần nhớ lại chuyện sáng nay. Hình như phụ nữ có đồ giũa móng tay riêng, người ta đâu có dùng đến dao lam?

Anh đi quơ tay chạm vào bàn chải, thì một phần ba lưỡi dao có thể ở đâu? Nếu mà anh không vô tình chạm đến, anh vẫn giữ trạng thái mắt nhắm tịt mà bóp kem đánh răng theo thói quen, rồi đưa vào miệng…

Minh Quân cảm thấy nặng nề cả người.

Bạn gái sắp cũ của anh vốn không phải người vụng về, sao lại để vỡ cốc, trùng hợp thế nào đúng lúc anh đi làm về. Mùa hè nóng lực anh không có thói quen đi dép trong nhà, lại hay tháo luôn tất cùng lúc khi tháo giày vào nhà.

Từ khi nào cô học khâu thêu lại để đồ lung tung đến vậy?

Bạn gái nắm vững từng thói quen và hành động vô thức của bạn muốn hại bạn!

Minh Quân đang bối rối hoảng loạn muốn thoát khỏi nhà ngay lập tức thì bỗng cảm thấy cánh tay đau nhói, hình như có ai đó đang tiêm thuốc cho anh!

Anh muốn quay lại nhìn nhưng lại bị cánh tay kia giữ chặt đầu, rất nhanh sau đó, tác dụng của thuốc đã ập đến đánh tan ý thức anh.



“Giờ phải trích liều cao mới kiềm chế được anh ta, càng ngày càng nhờn thuốc rồi.”

“Bệnh hoang tưởng của anh ta cũng nặng hơn, chúng ta xin chỉ thị của viện trưởng quyết định nhốt anh ta yên một chỗ đi. Suốt ngày kêu gào bạn gái muốn giết anh ta, gặp ai cũng lôi kéo, càng ngày càng khó kiểm soát.”

Hai bác sĩ vừa nói chuyện với nhau vừa thở dài. Họ hợp sức nâng Minh Quân lên giường rồi ra ngoài khóa cửa.

Một bác sĩ trông lớn tuổi hơn hỏi: “Gần đây cô Linh có đến thăm anh ta nữa không? Khổ thân cô ấy, trẻ đẹp thế, đang yên đang lành anh này phát điên bảo cô ấy muốn giết mình rồi chạy đi nói khắp với mọi người.”

“Ôi, thâm tình lắm.” Bác sĩ kia lắc đầu. “Đều đặn đến thăm hai ngày một lần, mà lần nào cũng mang đồ ngon đến, ân cần dỗ dành trò chuyện với anh ta cả buổi trời. Cũng hai năm rồi chứ ít gì, lỡ làng quá.”

Hai người vừa nói vừa đi xa, bóng dáng dần khuất trên hành lang.

Trên tòa nhà cao nhất bệnh viện này in dòng chữ đã có phần ngả màu theo năm tháng: Bệnh Viện Tâm Thần Thanh Liên.
Rồi cuối cùng là anh này bị hoang tưởng trước hay bị cô bạn gái khiến cho bị hoang tưởng? :7obgkek:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top