[Tóm tắt truyện] Bến Xe - Thương Thái Vi

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Truyện: Bến xe
Tác giả: Thương Thái Vi
Tình trạng: Hoàn
*****

Tóm tắt truyện:

Chương 1 – 2


Liễu Địch – một học sinh trung học phổ thông được gọi với cái danh thiên tài với tài thơ văn từ khi còn bé. Chương Ngọc – thầy giáo mang trong mình sự khiếm khuyết về thị giác nhưng lại có được tài năng thiên bẩm về văn học, hội họa và cũng là thầy giáo dạy môn ngữ văn của Liễu Địch.

Chương 3 – 4

Chương Ngọc mang trong mình sự kiêu ngạo lẫn tự ti, không cần sự giúp đỡ của bất kì người nào nhưng Liễu Địch lại là một cô bé cố chấp, mặc sự từ chối của thầy cô vẫn nhất định muốn đưa thầy về văn phòng. Kể từ đó tên của Liễu Địch luôn xuất hiện cùng thầy Chương, là một người thầy luôn định hướng mở rộng t.ư tưởng về văn học. Điều này khiến các giáo viên khác không hài lòng.

Chương 5

Ngày nào cũng vậy, Liễu Địch cùng thầy ra bến xe. Vào một ngày mưa bão, người ta thấy một thầy một trò mặc một áo mưa và che ô cùng nhau đi về. Một tiếng sấm vang trời, cô học trò nhỏ ôm chặt lấy thầy. Lần đầu tiên Liễu Địch cảm nhận được hơi ấm sau con người luôn tỏa ra sự lạnh nhạt ấy.

Chương 6

Chương Ngọc ra đề viết văn: “Người Thầy của tôi” nhưng không cho phép tả thầy. Bất chấp lời cảnh cáo ấy Liễu Địch vẫn tả thầy Chương Ngọc – người cô kính trọng nhất. Từ ấy hé lộ câu chuyện bi thương của Chương Ngọc – chàng trai mang trong mình tài hoa văn chương đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng trong một vụ hỏa hoạn cùng tính mạng cha mẹ.

Chương 7

Lớp 12 rồi cũng đã đến với những cô cậu học sinh như Liễu Địch. Nhà trường muốn đổi giáo viên khi sợ Chương Ngọc không thể dạy dỗ chúng. Vì mải chơi, đi KTV cùng cả lớp Liễu địch đã quên giờ cùng thầy Chương ra bến xe. Lo sợ, ân hận đan xen cô phát hiện Chương Ngọc vẫn luôn ở bến xe đợi cô.

Chương 8

Chỉ đăng kí một nguyện vọng duy nhất vào Bắc Đại, cô giáo chủ nhiệm hy vọng Liễu Địch sẽ đăng kí vào một suất tuyển thẳng. Để làm điều ấy, cô Trần muốn lợi dụng câu chuyện Liễu Địch chăm sóc thầy giáo mù để được nổi tiếng nhưng bị từ chối, với cô học trò ấy người thầy luôn là người tôn quý mà cô kính trọng nhất.

Chương 9 – 10

Tháng 7 tới là thời điểm của kì thi quan trọng nhất quyết định tương lai. Liễu Địch lén theo thầy Chương về nhà, một ngôi nhà đơn sơ nhưng chứa những cuốn sách thầy yêu hơn cả sinh mạng của mình, những cuốn băng cát séc từ thời học đại học. Cô nhìn thấy 2 bức ảnh một đại dương sâu thẳm, một mặt trời sắp lặn đó là “sinh mệnh”, tình yêu mãnh liệt với sinh mệnh dẻo dai mà cao quý.

Chương 11

Điểm thi đã có, không ngoài dự đoán Liễu Địch đạt kết quả cao tuy nhiên lại không tìm thấy tên trong danh sách trúng tuyển. Bị đối mặt với ánh mắt ngờ vực cho rằng gian lận nên bị hủy kết quả hay gương mặt u ám của bố mẹ. Gặp giáo sư Tô, cô hiểu lí do vì sao mình không trúng tuyển, vì bài văn quá xuất sắc khiến giáo viên nghi ngờ tính thật sự của bài văn cô đã viết, giáo sư Tô lại là người đã dạy Chương Ngọc trước khi tai nạn xảy ra. Cầm trên tay giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh đồng nghĩa ngày tháng bên cạnh thầy không còn nhiều nữa.

Chương 12 – 13

Trước ngày lên Bắc Kinh nhập học, Liễu Địch đến nhà Chương Ngọc chơi. Được nghe thầy đàn guitar – những bản tình ca da diết sâu lắng. Buổi chiều từ biệt, 2 thầy trò lặng lẽ ra bến xe, im lặng như từ biệt những người bạn cũ.

Chương 14

Liễu Địch đã đến đại học Bắc Kinh – thánh đường của tinh thần và tri thức nhân loại. Giáo sư Tô dẫn Liễu Địch Kính Xuân Viên – nơi ở của giáo sư. Ở đây cô vô tình tìm thấy những ghi chép của Hải Thiên – con trai giáo sư Tô và bị cuốn hút bởi sự tài hoa ấy.

Chương 15

Nhìn khung cảnh Bắc Đại trong lòng Liễu Địch nảy lên một tình cảm khác lạ, cô gọi về cho thầy Chương thì ra tình cảm bấy lâu nay cô là giữ kín là thích – cô thích Chương Ngọc. Với Hải Thiên là rung động trước tài năng còn với Chương Ngọc là tình yêu đơn thuần giữa nam và nữ. Nhưng bất ngờ thay Chương Ngọc bị tai nạn giao thông và đã qua đời.

Chương 16 – 17

Tỉnh lại trong bệnh viện, Liễu Địch như một ngọn cỏ không sức sống, linh hồn chỉ còn màu xám. Ba ngày sau, Liễu Địch quay về cùng giáo sư Tô, ngôi nhà mang hương nhài thầy Chương từng ở giờ chỉ tỏa ra sắc lạnh lẽo, cô không tin thầy qua đời vì tai nạn giao thông. Một cậu học sinh thầy Chương dạy đã đến, thì ra trong suốt quang thời gian qua Chương Ngọc đã phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người: những lời đồn đoán dụ dỗ học sinh, ôm ấp làm những trò bẩn thỉu.

Chương 18

Quay trở về bến xe cũ, những kỉ niệm cùng thầy Chương trú mưa, cùng đón mùa xuân. Lời từ biệt của thầy Chương: “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em”.

Chương 19

Biển – nơi hòa nhập tâm hồn Liễu Địch và Chương Ngọc cô dường như nghe thấy anh đang thì thầm: “Liễu Địch, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.”​
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
*Sưu tầm
[Review] Bến Xe - Thương Thái Vi

Nếu bạn chưa từng đọc “Bến xe”, tôi khuyên bạn đừng bao giờ đọc. Thà chưa từng biết đến cái đẹp để vĩnh viễn không phải đau đáu hướng về cái đẹp. Thà không biết đến cái gì gọi là tình yêu cao thượng, để không phải đau lòng chứng kiến một cái kết bi thương.

Đừng như tôi, mất trọn một đêm đọc câu chuyện này, để rồi ám ảnh khôn nguôi về mối tình day dứt của người thầy khiếm thị tài hoa Chương Ngọc và cô học trò Liễu Địch trong sáng thiện lương.

Có ai biết tình yêu của hai người bắt đầu từ bao giờ? Từ lần gặp gỡ đầu tiên khi thầy Chương đọc chính xác từng câu chữ trong mọi tác phẩm văn học trước lớp dù không hề, đúng hơn là không thể, nhìn vào sách? Từ lúc Liễu Địch đưa tay đỡ lấy thầy Chương sắp ngã, dù bị thầy xua đuổi lạnh lùng nhưng cô vẫn nhất quyết không buông? Từ lúc cô viết bài văn về thầy Chương, để rồi được nghe thầy mở lòng về câu chuyện quá khứ đầy khổ đau?

Hay từ chính khoảnh khắc cô trông thấy thầy Chương đợi mình ở bến xe giữa trời tuyết?

Không ai biết. Không ai biết tình cảm ấy bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết là thứ tình cảm ấy cứ lớn dần lên theo năm tháng, đến lúc nhận ra thì chẳng kịp vãn hồi. Liễu Địch từng bước từng bước một tiến vào thế giới của thầy Chương, thế giới tăm tối mà thầy luôn cố đẩy người khác ra thật xa. Thầy Chương lạnh lẽo cô độc từng bước được tấm lòng thiện lương trong sáng của Liễu Địch sưởi ấm. Tâm hồn của hai người được văn chương kết nối, hòa quyện vào nhau như giai điệu hòa âm.

“Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi.”

Thầy Chương là người luôn giữ khư khư mọi nỗi lòng, mọi cảm tình sâu kín. Duy chỉ tình yêu thầy dành cho cô học trò Liễu Địch là không thể kìm nén. Thứ tình cảm ấy cuồn cuộn trào dâng như từng con sóng xô biển khơi, khiến trái tim người nhức nhối. Trong căn phòng đầy sách ngập chìm trong bóng tối của thầy, Liễu Địch đã mang đến ánh sáng và sự ấm áp khiến thầy được mở lòng mình, được cảm nhận niềm vui một lần nữa.

Nhưng hạnh phúc luôn đi cùng với nỗi đau. Liễu Địch với tài hoa văn chương và sự dẫn dắt của thầy, đã trở thành thủ khoa và đậu vào Đại học Bắc Kinh. Đó là niềm kì vọng của thầy Chương, là ước mơ của Liễu Địch, cũng chính là nhát dao vận mệnh đầu tiên chặt đứt duyên phận của hai người.

Lần cuối Liễu Địch đến nhà thầy Chương, khi thầy cất tiếng hát theo giai điệu của chiếc đàn guitar, đó cũng là lần đầu tiên trong đời thầy để tình cảm phủ mờ lí trí. Mỗi bài hát mà thầy cất lên cũng chính là lời bày tỏ mà thầy không bao giờ có thể thốt nên. Thầy không còn là thầy Chương, mà chỉ là người đàn ông mang tên Chương Ngọc, đang buông thả để mặc cho tiếng lòng mình chạm đến trái tim của Liễu Địch, vang vọng trong không gian nhỏ bé của hai người.

“Liễu Địch!!” Thầy Chương lại gọi tên cô, giọng thầy đứt quãng : “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em được không?”

Ngày chia tay ở bến xe có lẽ cũng là lần duy nhất thầy đủ dũng cảm để đối diện với khát vọng yêu và được yêu của bản thân. Thầy cầu xin một lần được “ngắm nhìn” gương mặt Liễu Địch qua đôi bàn tay để vẽ nên hình ảnh của cô trong tâm trí. Thầy bất chấp hậu quả, dang tay ôm lấy người con gái mà mình yêu thương, chỉ để một lần được cảm nhận sự ấm áp luyến lưu.

“Tôi thật sự hi vọng…lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi”

Hai tiếng yêu thương chưa từng được nói ra, nhưng sao tình cảm này day dứt đến thế… Thời khắc chia ly đau đớn ấy, có phải chăng cũng chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong quãng đời 28 năm của người đàn ông mang tên Chương Ngọc? Thầy Chương cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, nụ cười mà thầy chỉ dành cho Liễu Địch ở bến xe mang ước hẹn không tên của hai người. Nụ cười mà rồi đây sẽ trở thành hồi ức vĩnh cửu trong lòng Liễu Địch suốt quãng đời còn lại…

Ai có thể định nghĩa được tình yêu? Ai dám nói tình yêu này là sai trái? Nếu mối tình cao đẹp này là sai, thì trên đời vốn không tồn tại điều gì là đúng đắn nữa.

Nhưng đau đớn thay cho một xã hội bẩn thỉu! Người ta ghen ghét cái tài, người ta khinh nhờn cái đẹp, người ta chà đạp những điều cao thượng nếu điều đó trái với nhân sinh quan của họ. Họ thương hại rồi chê bai kẻ sống trong bóng tối như thầy Chương, nhưng chính họ mới là kẻ đã tự nhấn chìm cái nhìn của bản thân trong bóng tối. Sống trong nhơ bẩn quá lâu, họ không còn thấy được những điều tốt đẹp, nên họ sẵn sàng lăng nhục tình cảm thanh thuẩn của thầy Chương và danh dự của Liễu Địch, phủ bùn lên tình cảm còn chưa kịp nảy mầm đơm hoa.

Điều đáng phẫn nộ nhất có lẽ chính là sự trớ trêu của số phận thầy Chương. Mọi bất hạnh của đời thầy đến từ chính sự hi sinh cao quý của thầy cho người khác, để rồi cuối cùng kẻ thụ hưởng lòng tốt ấy đã không thể đem lại điều tốt đẹp cho đời, mà còn cư nhiên bức thầy đến đường cùng. Vậy mà sao thầy vẫn không đủ tàn nhẫn để tổn thương người khác, vẫn im lặng nhận về tất cả. Thầy không oán trách ông trời, không oán trách con người, nhưng cho đến cuối đời, lòng thầy luôn âm ỉ hai tiếng “giá như” cho tình yêu duy nhất của đời mình, tình yêu mà thầy dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ.

Giọt sương thuần khiết buổi sớm mai lấp lánh một vẻ đẹp phi thực, rồi cũng phải tan biến dưới ánh sáng của hiện thực. Chỉ có hồi ức là còn mãi với thời gian…

Tôi đã khóc cho một chuyện tình đẹp đẽ nhưng quá đỗi bi thương. Tôi khóc cho cái kết ám ảnh nhưng vẹn toàn. Dù buồn đau, nhưng tôi biết rằng kết truyện không thể khác đi, bởi mối tình này vốn không thể có kết quả. Tôi thích chi tiết mở đầu truyện, khi Liễu Địch dắt tay thầy Chương đi qua sân bóng, cô bị các nam sinh khác đang chạy mà vô tình va phải, dù vai nhói đau nhưng cô vẫn bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Với tôi, đây chính là chi tiết hiện thực nhất của truyện, là minh chứng rõ ràng về mối tình khập khiễng của hai người. Dẫu cho không có tất cả những biến cố sau này thì cả hai cũng khó lòng hạnh phúc bên nhau. Thầy Chương dù cố hết sức cũng không thể đỡ đần, bảo vệ Liễu Địch như những người đàn ông bình thường khác, rồi sẽ bị chôn vùi bởi tôn nghiêm của chính mình. Còn Liễu Địch dù yêu và bảo vệ thầy Chương đến đâu cũng sẽ bị tổn thương bởi những va chạm trong cuộc sống, rồi bế tắc khi chẳng thể sẻ chia nỗi buồn với người mình yêu. Mối quan hệ này sớm hay muộn cũng sẽ khiến người trong cuộc mắc kẹt trong một vũng lầy không thể tiến về phía trước.

Tôi tin thầy Chương cảm nhận được nỗi sợ của Liễu Địch khi dắt tay thầy qua sân bóng. Tôi tin thầy biết những lần Liễu Địch đau nhưng không nói ra. Vì biết, nên thầy đã đè nén tất cả nỗi lòng mình, để Liễu Địch có thể sống hạnh phúc trong một tương lai không có thầy ở bên.

Thầy Chương đã đi xa rồi. Chỉ còn Liễu Địch đứng mãi ở bến xe…​
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top