
Muội cũng đọc nhanh, nhiều lúc đọc lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã viết gì. Xây dựng vô số tình tiết hoàn cảnh nhưng nó lại rất "ngắn" và không có độ "đọng".

Muội bỏ viết thiên về đọc nhiều như thế, mà cảm giác càng đọc càng không chỉnh được lối viết này, vì khi đọc sách xong muội cũng... tóm tắt, nhớ lại vài đoạn ưng ý. Giọng văn và lối trình bày của tác đọng thành lời khen chứ không ngấm được để học hỏi.
Muội cũng tự biết vì sao ko thể sửa nhỉ?
Thế này nhé, muội ra đường đi một vòng, gặp bao người, nói mấy câu, hiểu được suy nghĩ người ta bao nhiêu, về nghĩ lại ngẫm ra dc bao nhiêu thứ ẩn trong đó nữa?
Nhân vật muội viết thế nào? Ví dụ nhân vật A đó của muội thích cô bạn B. Làm sao để thích? Không thể nói 2 vị này đi đường va 3-4 lần là thích nhau được.
Ít nhất ngày đầu tiên đi học A gặp B đứng ở cổng trường, nghe B nói với C câu gì đó nhưng ko để ý.
Ngày thứ 2, A thấy B vẫn đứng cổng trường, vẻ mặt đăm chiêu. Sau đó ai đó chạy đến kéo B đi ngang mặt A.
Ngày thứ 10, B bị yêu cầu đọc bài gì đó. Khi B đọc bài thì C D E bàn tán mấy chuyện linh tinh về B. A có thể cảm thấy bực vì bạn mình toàn nói chuyện ko đâu, cũng có thể bắt đầu để ý B.
Ngày thứ 20, B bệnh A đưa về. Trên đường về cái nhíu mày khó chịu của B lọt vào mắt A. A đã nghĩ cái gì? Trong đoạn đường về nhà B sẽ nói với A những gì? Ko thể là im lặng chạy 1 lèo về. Sau khi về tới nhà còn cám ơn nè, cha mẹ B cám ơn nè. Khi A trở lại trường trong đầu nghĩ gì, bài vở bỏ dở, cô bạn kia cũng có lúc như vậy như vậy, tối chơi game gì...
Đoạn truyện đã kéo dài vạn dặm rồi đó. vấn đề vẫn xoay quanh học sinh A đầu năm lớp X bắt đầu biết thích cô bạn B.