[Sáng Tác] [Góc chia sẻ] Bạn đã sáng tác như thế nào?

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
= )))) Muốn viết một truyện ngắn tình yêu, để nhân vật chính quen nhau, yêu nhau, kết thúc diễn ra trong độ 10k chữ, cuối cùng mình lại chững ở phần tiếp xúc nhân vật.

<( ̄︶ ̄)> Viết truyện iu đương mình hay thích kiểu nhân vật lý trí, tỉnh táo, yêu bản thân. Một trong hai bên, hoặc cả hai bên đều sẽ có đặc trưng tính cách này.

Và... Bùm.

Kiểu tính cách này thì mình rất hay tiện tay nâng tầm cốt truyện lên khi viết được giữa chừng. Suy nghĩ luôn vờn quanh trong não là, loại hình thông minh thế này sẽ không hành động ấu trĩ và đơn giản đâu, mọi thứ có ẩn tàng sâu xa, liên quan đến âm mưu phá hủy thế giới gì cơ. Phản diện đơn giản thế này thì trông hơi đần, phải oách, âm mưu hãm hại nhân vật chính...

Cốt truyện thế này mà gói vào trong truyện ngắn thì độ "đã" chưa đủ, thiết lập thế giới và góc nhìn bị lỏng lẻo. Cuối cùng truyện nâng cao vượt mức truyện ngắn, và con bé nào đó đang ngồi ngẫm nhân sinh giữa việc gác nó lại hay cắt bớt đi viết tiếp, hoặc đập hết đi đổi góc nhìn viết từ đầu. :cuoichet:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
:cuoichet: Bỗng cảm thấy trạng thái sáng tác của mình bây giờ như câu thơ ngộ đạo của một Thiền sư, đại ý là trước khi học đạo thì thấy núi là núi, sông là sông. Đang học thì thấy núi không phải núi, sông không phải sông. Học xong thấy núi là núi, sông là sông.

Vài năm trước cảm thấy trong tình yêu nên có người thứ ba, người yêu cũ, bố mẹ vợ, bố mẹ chồng cản lối này kia, phải như thế mới đủ diễn tả tình yêu.

Mấy năm nay thì suy nghĩ chuyển thành chuyện hai người đã đủ rắc rối rồi, bói thêm người thứ ba, thứ t.ư,... làm gì cho mệt nhau ra, chuyện tình kể ra chứ drama máu chó đâu mà lâm li bi đát thế. Vậy là mình toàn viết tình yêu xuất phát xung đột từ hai người hoặc hoàn cảnh xã hội bên ngoài, bối cảnh truyện tập trung hết vào tình tiết gây dựng hoặc âm mưu toàn cục.

Gần đây mình ngâm cứu lại tác phẩm và cách viết tình yêu của các tiền bối đi trước, đột nhiên cảm thấy mình như ngộ ra được cái "đạo" viết tình yêu rồi. Hai người sao đủ, kiểu gì cũng phải có người thứ ba. Xung đột kịch tính bởi người thứ ba, bền bỉ bởi người thứ t.ư, nối ghép bởi người thứ năm,... Nếu chọn thể loại "tình" chủ đạo thì cái mình cần thể hiện ở đây là "tình". Hóa ra trạng thái viết truyện tình yêu chưa tới "độ" của mình trước đây là viết quá ngọt ngào, không có đau thương thực tế ảnh hưởng, thông gia chấp nhận quá nhanh, phản đối đều là người ngoài cuộc chưa đủ sức tác động, không có kẻ thứ ba xen vào (mình của lúc đó còn nghĩ nhân vật chính của mình chỉ đặc biệt trong mắt nhau, đào đâu ra người thứ ba trong đời sống thực tế).

:015: Chẳng lẽ viết một bài lưu trữ kinh nghiệm sâu sắc kỷ niệm lần ngộ đạo này, tiêu đề là, "Ý nghĩa của con giáp thứ mười ba/đối thủ tình cảm trong một câu chuyện tình yêu."
 

Phượng Vũ

van-hoa-coc-chu
Nhập Thế Hoá Phàm
:cuoichet: Bỗng cảm thấy trạng thái sáng tác của mình bây giờ như câu thơ ngộ đạo của một Thiền sư, đại ý là trước khi học đạo thì thấy núi là núi, sông là sông. Đang học thì thấy núi không phải núi, sông không phải sông. Học xong thấy núi là núi, sông là sông.

Vài năm trước cảm thấy trong tình yêu nên có người thứ ba, người yêu cũ, bố mẹ vợ, bố mẹ chồng cản lối này kia, phải như thế mới đủ diễn tả tình yêu.

Mấy năm nay thì suy nghĩ chuyển thành chuyện hai người đã đủ rắc rối rồi, bói thêm người thứ ba, thứ t.ư,... làm gì cho mệt nhau ra, chuyện tình kể ra chứ drama máu chó đâu mà lâm li bi đát thế. Vậy là mình toàn viết tình yêu xuất phát xung đột từ hai người hoặc hoàn cảnh xã hội bên ngoài, bối cảnh truyện tập trung hết vào tình tiết gây dựng hoặc âm mưu toàn cục.

Gần đây mình ngâm cứu lại tác phẩm và cách viết tình yêu của các tiền bối đi trước, đột nhiên cảm thấy mình như ngộ ra được cái "đạo" viết tình yêu rồi. Hai người sao đủ, kiểu gì cũng phải có người thứ ba. Xung đột kịch tính bởi người thứ ba, bền bỉ bởi người thứ t.ư, nối ghép bởi người thứ năm,... Nếu chọn thể loại "tình" chủ đạo thì cái mình cần thể hiện ở đây là "tình". Hóa ra trạng thái viết truyện tình yêu chưa tới "độ" của mình trước đây là viết quá ngọt ngào, không có đau thương thực tế ảnh hưởng, thông gia chấp nhận quá nhanh, phản đối đều là người ngoài cuộc chưa đủ sức tác động, không có kẻ thứ ba xen vào (mình của lúc đó còn nghĩ nhân vật chính của mình chỉ đặc biệt trong mắt nhau, đào đâu ra người thứ ba trong đời sống thực tế).

:015: Chẳng lẽ viết một bài lưu trữ kinh nghiệm sâu sắc kỷ niệm lần ngộ đạo này, tiêu đề là, "Ý nghĩa của con giáp thứ mười ba/đối thủ tình cảm trong một câu chuyện tình yêu."

Thực ra, giữa 2 người, ngoài những vấn đề đó ra, còn có 1 vấn đề là: do chính bản thân họ.

Câu chuyện chỉ là của hai người. Nhưng vách ngăn giữa họ lại là lý trí, t.ư tưởng khác biệt, sự rụt rè, sự mâu thuẫn... Đôi khi chính những mâu thuẫn trong nội tại bản thân mỗi người mới là khó vượt qua nhất.
 

Tiểu Lack(L)

Phàm Nhân
Moderator
Ngọc
2.000,03
Tu vi
0,00
:omh8dvo: Tiểu Bối có vài thắc mắc nhỏ với mọi người. :087:

Vì sao tiền bối bắt đầu sáng tác? Thể loại đầu tiên mở đầu cho sự nghiệp viết lách của tiền bối và hiện tại thể loại nào đang gắn kết với tiền bối nhất? Lý do?:5cool_big_smile:

Chuyện tiểu bối cầm bút bắt đầu sáng tác truyện là ở cái thuở tiểu học, tiết học nào cũng cầm bút vẽ không ngừng. Phải, không phải viết truyện mà là vẽ truyện tranh. Tiểu bối lúc đó rất ham vẽ vời, chẳng thèm nghe giảng đến giáo viên bạn học đều la tiểu bối vì vấn đề này. Ít nhất vẫn điểm cao nên không gặp vấn đề lớn nào cả. Não luôn sống trong trí tưởng tượng, sớm bật ra một cốt truyện ngắn về "Sinh Tứ, Song Sinh" mang chất phép thuật, quỷ ma. Vẽ truyện đó nhớ hồi đó mất nửa tháng, dài bằng một quyển vở. Nét chữ lời thoại nguệch ngoạc, nét bút chì chuốt bự vẽ thiếu cân hợp lý. Đồng thời giữa năm tiểu học, tiểu bối mới lần đầu viết tay một bản truyện chữ ngắn của bộ truyện tranh "Sinh Tứ, Song Sinh". Nhưng chỉ là nhất thời và chưa có ý định dấn thân vào thế giới sáng tác. Cùng lắm lúc đó chỉ đọc các bộ truyện tranh. Cái cảm giác đưa được một đứa con tinh thần ra ngoài, dù chỉ mình bản thân đọc nhưng phải nói là.. sung sướng. :2cool_confident:

Gần lên cấp 2, truyện tranh của các thể loại hình như không thỏa mãn được tiểu bối. Chắc do vì đã vẽ ra nên hình dáng nhân vật, khung cảnh nét vẽ bó lại trí tưởng tượng cảnh của tiểu bối chăng? Tiểu bối bèn quyết định chuyển sang đọc truyện chữ. Đặc biệt, truyện chữ tiểu bối không bao giờ đọc Ngôn Tình cả, ngán các kịch bản ngôn quá quen nên chỉ đi tìm Đam, Tâm Lý, Kinh Dị,... đọc. Khi đọc, trí tưởng tượng quả nhiên không còn bị bó buộc nữa, bay bổng tưởng tượng các cảnh. Nhập tâm vào cảm xúc nhân vật dễ hơn, cảm động theo. Và đương nhiên sau vài năm đọc, tiểu bối lại rơi vào cái cảnh ngán "kịch bản quen thuộc". Cảm thấy thế giới bản thân tạo nên tuy không quá khác biệt, nhưng ít nhất thỏa mãn được chính nhu cầu bản thân nào đó của tiểu bối. Viết để có thể được đưa những thế giới trước giờ trong trí tưởng tượng của tiểu bối ra ngoài.

Thấy có người viết rồi đăng lên, vậy sao tiểu bối không thử giết thời gian bằng viết truyện nhỉ? Tiểu bối đã tự hỏi thế đấy và tò tò bắt tay viết bộ đầu tiên. Chọn ngay thể loại Đam, Boylove bởi trong tất cả thể loại mỗi thể loại này là tiểu bối cảm thấy tiểu bối cảm nhận được, thấu hiểu loại này hơn chút. Cái cảm xúc nảy sinh giữa hai nam nhân, số phận tiếp theo khó đoán, không biết liệu sẽ HE hay BE được, liệu hai gia đình có cấm. Tiểu bối từ lúc biết đên đam và cho đến bây giờ cũng mấy năm, hoàn toàn cắm rễ ở đất Đam không thể bị đổ. Đến giờ chỉ có thể viết duy nhất một thể loại là BoyLove, không thể viết được thể loại khác. Qua thể loại khác thì vỡ, chỉ có nước bưng chút đam vào thì tự nhiên viết được tiếp. :5cool_ops:

Kết quả: Tiểu bối thành 1 tác giả "thuần" viết BoyLove, và một đống đứa con đưa ra rồi drop. :009: Nhưng trong lòng, thầm vui vì bản thân có thể đưa con ra rồi cảm nhận con và các bộ truyện khác một cách sâu hơn chút? Chắc thế ạ. :buonqua:

:060: Thế các tiền bối thì sao ạ? :004: Tiểu bối thắc mắc lắm ạ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top