Chém Gió Cầu giúp đỡ

Mặc Mặc

Kim Đan Trung Kỳ
Tầm Thư Học Đồ
Đệ Tam Tầm Thư Tháng 11
Ngọc
2.786,65
Tu vi
173,00
Em đang hơi tức giận, em viết bài này mong mọi người nêu quan điểm và góp ý giải quyết cho em chuyện này.
Chuyện là thế này, em có một đứa em trai, năm nay học lớp 9, nó rất lười học, nhiều lần bị cô giáo gọi điện về nhà. Chỉ là đơn thuần lười học thôi ạ, thằng này nó cũng trầm, ngốc ngốc, từng bị tai nạn ở chân, người cũng gầy như que ấy nên chẳng đánh nhau với ai bao giờ. Trong nhà chỉ có người chị như em hay lắng nghe chuyện của nó thôi, em cũng đã cố gắng rèn luyện cho nó. Nhưng mà em hơi ác cảm với cô giáo của nó mọi người ạ.

Em cũng là học sinh cũ ở trường đó, các cô giáo ở đó em cũng biết tính tình ra sao nên cũng không có thắc mắc, nhưng cô chủ nhiệm của nó còn trẻ, mới về dạy 1-2 năm thôi thì phải. Những chuyện trước lâu quá em cũng không thèm tính, nhưng có hai chuyện gần đây làm em rất bứt rứt.
Chuyện thứ 1: Sáng hôm nọ tuần trước, em có cho nó 5k, nó mua kẹo đến lớp ăn cùng các bạn. Cô giáo vào hỏi vỏ kẹo của ai thì đứa nào đó chỉ thằng em em, cô giáo bắt nó trực nhật 3 tuần, còn gọi điện về nhà bảo mẹ em là cô sẽ cho nó nghỉ học chiều (Trước đó cũng gọi về nhà nhiều lần bảo nghỉ học chiều), mẹ em luôn xin cô giáo cho nó học, để nó còn thi. Em cũng hỏi nó, nó bảo lúc ấy nó còn không biết đấy có phải vỏ kẹo mình mua không, với cả nó ăn xong cũng vứt vào thùng rác chứ không vứt ra lớp. Chuyện mua kẹo đến lớp rồi bày bừa này gốc cũng là do nó nên em cũng chỉ chửi nó ngu thôi, chứ không có gì cả.
Chuyện thứ 2: Trưa nay em học về phải nấu cơm nên không để ý lắm, thấy khi ăn xong, đang ngồi nghỉ thì mắt nó hồng hồng, nó kể là nó bị ghi 1 tên trong sổ đầu bài vì "Không học bài", cô giáo nó ghi sổ rồi kêu nó về bảo mẹ lên nói chuyện với cô. Nó kể nó khóc suốt từ khi đi về, lúc về nhà em không thấy nó đâu, em có gọi, lúc ấy nó vẫn đang khóc. Thật ra bạn nó cầm nhầm sách của nó nhưng không nói, làm nó tưởng mất sách, vậy nên không trả lời được câu hỏi trong sgk ở giờ vật lý, nó có giải thích với cô giáo nhưng không hiệu quả. Tính mẹ em nóng nảy, lại độc mồm độc miệng, nó chả bao giờ nói chuyện, cả bố em cũng sợ mẹ em, chỉ còn em có thể nói chuyện bình thường với mẹ em thôi, em tính nghỉ học bữa tối này để nói chuyện với mẹ em, gọi cho hoặc hẹn gặp mặt luôn xem thế nào.
Mọi lần bị như thế này nó cũng chẳng khóc đâu mọi người ạ, nhưng thời gian gần đây em kèm cặp, nó cũng cố gắng nhiều, vậy mà chỉ vì một cái tên trong sổ mà cô chủ nhiệm bắt nó gọi mẹ lên gặp cô, nó sợ và tủi thân. Em ác cảm ở cái là cô luôn chăm chăm vào những lỗi lầm của học sinh, chỉ rình đuổi học sinh dốt đi, chắc cô giáo cũng rất quan tâm đến thi đua của lớp nhỉ. Em cũng từng là học sinh, nhưng em chẳng hiểu cái lý luận bị ghi sđb 1 lần mà gọi phụ huynh lên của cô ở đâu ra nữa. Hình như có 15 đứa nữa cũng bị ghi, một vài đứa bị gọi phụ huynh lên, trong đó có em mình. Để học sinh của mình tủi thân và cảm thấy bị cô lập như thế, cô giáo của nó đã thực sự quan tâm đến học sinh hay chưa?
Có những lần em mình bị ai đó đã bóng trúng tay, chân để bị sai, bị trẹo mà cũng chẳng thấy đầu sỏ đâu, cô giáo chỉ gọi điện về nhà để người thân đón đi bó thuốc, những lúc ấy em chưa nghĩ nhiều, nhưng cảm ngày càng nhiều thứ oái oăm làm em rất ức chế. Mong mọi người đừng thấy bài dài mà bỏ qua, chỉ em cách giải quyết.
Em thì em ko biết gì nhưng cứ gặp trường hợp giống thằng em chị là em về nói mẹ cơ rồi bàn kế hoạch nói chuyện với cô giáo chứ mình tự đi giải quyết thì đôi khi luôn có những chuyện ko đáng có xảy ra.
Trc em tự mình làm theo ý em nhiều rồi nên thành ra cả cái lớp chỉ có mình em lẻ loi ko ai nói chuyện cùng giờ ra chơi
 

Nhược Vi Quân Cố

Luyện Hư Sơ Kỳ
Ngọc
381,18
Tu vi
764,65
Em đang hơi tức giận, em viết bài này mong mọi người nêu quan điểm và góp ý giải quyết cho em chuyện này.
Chuyện là thế này, em có một đứa em trai, năm nay học lớp 9, nó rất lười học, nhiều lần bị cô giáo gọi điện về nhà. Chỉ là đơn thuần lười học thôi ạ, thằng này nó cũng trầm, ngốc ngốc, từng bị tai nạn ở chân, người cũng gầy như que ấy nên chẳng đánh nhau với ai bao giờ. Trong nhà chỉ có người chị như em hay lắng nghe chuyện của nó thôi, em cũng đã cố gắng rèn luyện cho nó. Nhưng mà em hơi ác cảm với cô giáo của nó mọi người ạ.

Em cũng là học sinh cũ ở trường đó, các cô giáo ở đó em cũng biết tính tình ra sao nên cũng không có thắc mắc, nhưng cô chủ nhiệm của nó còn trẻ, mới về dạy 1-2 năm thôi thì phải. Những chuyện trước lâu quá em cũng không thèm tính, nhưng có hai chuyện gần đây làm em rất bứt rứt.
Chuyện thứ 1: Sáng hôm nọ tuần trước, em có cho nó 5k, nó mua kẹo đến lớp ăn cùng các bạn. Cô giáo vào hỏi vỏ kẹo của ai thì đứa nào đó chỉ thằng em em, cô giáo bắt nó trực nhật 3 tuần, còn gọi điện về nhà bảo mẹ em là cô sẽ cho nó nghỉ học chiều (Trước đó cũng gọi về nhà nhiều lần bảo nghỉ học chiều), mẹ em luôn xin cô giáo cho nó học, để nó còn thi. Em cũng hỏi nó, nó bảo lúc ấy nó còn không biết đấy có phải vỏ kẹo mình mua không, với cả nó ăn xong cũng vứt vào thùng rác chứ không vứt ra lớp. Chuyện mua kẹo đến lớp rồi bày bừa này gốc cũng là do nó nên em cũng chỉ chửi nó ngu thôi, chứ không có gì cả.
Chuyện thứ 2: Trưa nay em học về phải nấu cơm nên không để ý lắm, thấy khi ăn xong, đang ngồi nghỉ thì mắt nó hồng hồng, nó kể là nó bị ghi 1 tên trong sổ đầu bài vì "Không học bài", cô giáo nó ghi sổ rồi kêu nó về bảo mẹ lên nói chuyện với cô. Nó kể nó khóc suốt từ khi đi về, lúc về nhà em không thấy nó đâu, em có gọi, lúc ấy nó vẫn đang khóc. Thật ra bạn nó cầm nhầm sách của nó nhưng không nói, làm nó tưởng mất sách, vậy nên không trả lời được câu hỏi trong sgk ở giờ vật lý, nó có giải thích với cô giáo nhưng không hiệu quả. Tính mẹ em nóng nảy, lại độc mồm độc miệng, nó chả bao giờ nói chuyện, cả bố em cũng sợ mẹ em, chỉ còn em có thể nói chuyện bình thường với mẹ em thôi, em tính nghỉ học bữa tối này để nói chuyện với mẹ em, gọi cho hoặc hẹn gặp mặt luôn xem thế nào.
Mọi lần bị như thế này nó cũng chẳng khóc đâu mọi người ạ, nhưng thời gian gần đây em kèm cặp, nó cũng cố gắng nhiều, vậy mà chỉ vì một cái tên trong sổ mà cô chủ nhiệm bắt nó gọi mẹ lên gặp cô, nó sợ và tủi thân. Em ác cảm ở cái là cô luôn chăm chăm vào những lỗi lầm của học sinh, chỉ rình đuổi học sinh dốt đi, chắc cô giáo cũng rất quan tâm đến thi đua của lớp nhỉ. Em cũng từng là học sinh, nhưng em chẳng hiểu cái lý luận bị ghi sđb 1 lần mà gọi phụ huynh lên của cô ở đâu ra nữa. Hình như có 15 đứa nữa cũng bị ghi, một vài đứa bị gọi phụ huynh lên, trong đó có em mình. Để học sinh của mình tủi thân và cảm thấy bị cô lập như thế, cô giáo của nó đã thực sự quan tâm đến học sinh hay chưa?
Có những lần em mình bị ai đó đã bóng trúng tay, chân để bị sai, bị trẹo mà cũng chẳng thấy đầu sỏ đâu, cô giáo chỉ gọi điện về nhà để người thân đón đi bó thuốc, những lúc ấy em chưa nghĩ nhiều, nhưng cảm ngày càng nhiều thứ oái oăm làm em rất ức chế. Mong mọi người đừng thấy bài dài mà bỏ qua, chỉ em cách giải quyết.
Nói chuyện rõ ràng mà không được thì cho em nó chuyển lớp luôn đi.
 

Phong Linh

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
36,57
Tu vi
124,07
Em đang hơi tức giận, em viết bài này mong mọi người nêu quan điểm và góp ý giải quyết cho em chuyện này.
Chuyện là thế này, em có một đứa em trai, năm nay học lớp 9, nó rất lười học, nhiều lần bị cô giáo gọi điện về nhà. Chỉ là đơn thuần lười học thôi ạ, thằng này nó cũng trầm, ngốc ngốc, từng bị tai nạn ở chân, người cũng gầy như que ấy nên chẳng đánh nhau với ai bao giờ. Trong nhà chỉ có người chị như em hay lắng nghe chuyện của nó thôi, em cũng đã cố gắng rèn luyện cho nó. Nhưng mà em hơi ác cảm với cô giáo của nó mọi người ạ.

Em cũng là học sinh cũ ở trường đó, các cô giáo ở đó em cũng biết tính tình ra sao nên cũng không có thắc mắc, nhưng cô chủ nhiệm của nó còn trẻ, mới về dạy 1-2 năm thôi thì phải. Những chuyện trước lâu quá em cũng không thèm tính, nhưng có hai chuyện gần đây làm em rất bứt rứt.
Chuyện thứ 1: Sáng hôm nọ tuần trước, em có cho nó 5k, nó mua kẹo đến lớp ăn cùng các bạn. Cô giáo vào hỏi vỏ kẹo của ai thì đứa nào đó chỉ thằng em em, cô giáo bắt nó trực nhật 3 tuần, còn gọi điện về nhà bảo mẹ em là cô sẽ cho nó nghỉ học chiều (Trước đó cũng gọi về nhà nhiều lần bảo nghỉ học chiều), mẹ em luôn xin cô giáo cho nó học, để nó còn thi. Em cũng hỏi nó, nó bảo lúc ấy nó còn không biết đấy có phải vỏ kẹo mình mua không, với cả nó ăn xong cũng vứt vào thùng rác chứ không vứt ra lớp. Chuyện mua kẹo đến lớp rồi bày bừa này gốc cũng là do nó nên em cũng chỉ chửi nó ngu thôi, chứ không có gì cả.
Chuyện thứ 2: Trưa nay em học về phải nấu cơm nên không để ý lắm, thấy khi ăn xong, đang ngồi nghỉ thì mắt nó hồng hồng, nó kể là nó bị ghi 1 tên trong sổ đầu bài vì "Không học bài", cô giáo nó ghi sổ rồi kêu nó về bảo mẹ lên nói chuyện với cô. Nó kể nó khóc suốt từ khi đi về, lúc về nhà em không thấy nó đâu, em có gọi, lúc ấy nó vẫn đang khóc. Thật ra bạn nó cầm nhầm sách của nó nhưng không nói, làm nó tưởng mất sách, vậy nên không trả lời được câu hỏi trong sgk ở giờ vật lý, nó có giải thích với cô giáo nhưng không hiệu quả. Tính mẹ em nóng nảy, lại độc mồm độc miệng, nó chả bao giờ nói chuyện, cả bố em cũng sợ mẹ em, chỉ còn em có thể nói chuyện bình thường với mẹ em thôi, em tính nghỉ học bữa tối này để nói chuyện với mẹ em, gọi cho hoặc hẹn gặp mặt luôn xem thế nào.
Mọi lần bị như thế này nó cũng chẳng khóc đâu mọi người ạ, nhưng thời gian gần đây em kèm cặp, nó cũng cố gắng nhiều, vậy mà chỉ vì một cái tên trong sổ mà cô chủ nhiệm bắt nó gọi mẹ lên gặp cô, nó sợ và tủi thân. Em ác cảm ở cái là cô luôn chăm chăm vào những lỗi lầm của học sinh, chỉ rình đuổi học sinh dốt đi, chắc cô giáo cũng rất quan tâm đến thi đua của lớp nhỉ. Em cũng từng là học sinh, nhưng em chẳng hiểu cái lý luận bị ghi sđb 1 lần mà gọi phụ huynh lên của cô ở đâu ra nữa. Hình như có 15 đứa nữa cũng bị ghi, một vài đứa bị gọi phụ huynh lên, trong đó có em mình. Để học sinh của mình tủi thân và cảm thấy bị cô lập như thế, cô giáo của nó đã thực sự quan tâm đến học sinh hay chưa?
Có những lần em mình bị ai đó đã bóng trúng tay, chân để bị sai, bị trẹo mà cũng chẳng thấy đầu sỏ đâu, cô giáo chỉ gọi điện về nhà để người thân đón đi bó thuốc, những lúc ấy em chưa nghĩ nhiều, nhưng cảm ngày càng nhiều thứ oái oăm làm em rất ức chế. Mong mọi người đừng thấy bài dài mà bỏ qua, chỉ em cách giải quyết.
Bất kỳ 1 vấn đề nào đó thường xuất phát từ nhiều phía, chứ ít khi do 1 bên. Như vấn đề của em muội, nó xuất phát từ cả 3 bên: gia đình, nhà trường và chính bản thân em muội. Muốn xử lý tận gốc vấn đề, cần phải xử lý được cả 3 bên.
Về nhà trường, tốt nhất là bố hoặc mẹ muội lên gặp trực tiếp và nói chuyện với chủ nhiệm lớp. Tại sao lại là bố mẹ mà không phải là muội? Bởi vì theo pháp luật, bố mẹ muội mới là người giám hộ em muội. Cứ bình tĩnh tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện, nếu cảm thấy không ổn có thể xin cho em muội chuyển lớp. Còn lên gặp Ban giám hiệu nghe thì to nhưng thực ra ít khi giải quyết được vấn đề mà thường khiến nó nghiệm trọng hơn.
Về gia đình, cả gia đình nên ngồi nói chuyện lại với nhau, thật thẳng thắn và trung thực. Cách cư xử trong gia đình muội rất có vấn đề. Có vẻ người có tiếng nói quyết định chỉ tập trung kiếm tiền, xa rời thực tế cuộc sống trong gia đình dẫn đến cư xử quan liêu, không phù hợp. Trồng người là “sự nghiệp trăm năm”, đừng để con cái hỏng rồi mới hối hận. Lúc đó tiền chả giải quyết được vấn đề gì đâu.
Vấn đề quan trọng nhất, là bản thân em muội. Ta xin lỗi được nói thẳng, cách sống của cậu bé ấy không phù hợp để tồn tại trong cuộc đời này đâu. Không ai có thể đi theo bảo vệ cậu ấy cả cuộc đời này được. Giải quyết được 2 vấn đề trên cũng chả có ý nghĩa gì nếu em muội vẫn thế.
Muội đừng nhìn ngắn hạn vào mấy cái việc học hay đạo đức ở trường, hãy nhìn xa hơn. Không học chỗ này thì học chỗ khác, bỏ học thì đi làm, cũng chả phải điều gì quá nguy hiểm. Nhưng cách sống của cậu bé ấy không ổn 1 tý nào. Nếu không sửa, nó sẽ để lại hậu quả vào tương lai. Càng để lâu sẽ càng lớn, như lăn cầu tuyết vậy. Gia đình muội nên tập trung vào xử lý vấn đề này thì hơn.
Mong muội sớm giải quyết được vấn đề.
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Em đang hơi tức giận, em viết bài này mong mọi người nêu quan điểm và góp ý giải quyết cho em chuyện này.
Chuyện là thế này, em có một đứa em trai, năm nay học lớp 9, nó rất lười học, nhiều lần bị cô giáo gọi điện về nhà. Chỉ là đơn thuần lười học thôi ạ, thằng này nó cũng trầm, ngốc ngốc, từng bị tai nạn ở chân, người cũng gầy như que ấy nên chẳng đánh nhau với ai bao giờ. Trong nhà chỉ có người chị như em hay lắng nghe chuyện của nó thôi, em cũng đã cố gắng rèn luyện cho nó. Nhưng mà em hơi ác cảm với cô giáo của nó mọi người ạ.

Em cũng là học sinh cũ ở trường đó, các cô giáo ở đó em cũng biết tính tình ra sao nên cũng không có thắc mắc, nhưng cô chủ nhiệm của nó còn trẻ, mới về dạy 1-2 năm thôi thì phải. Những chuyện trước lâu quá em cũng không thèm tính, nhưng có hai chuyện gần đây làm em rất bứt rứt.
Chuyện thứ 1: Sáng hôm nọ tuần trước, em có cho nó 5k, nó mua kẹo đến lớp ăn cùng các bạn. Cô giáo vào hỏi vỏ kẹo của ai thì đứa nào đó chỉ thằng em em, cô giáo bắt nó trực nhật 3 tuần, còn gọi điện về nhà bảo mẹ em là cô sẽ cho nó nghỉ học chiều (Trước đó cũng gọi về nhà nhiều lần bảo nghỉ học chiều), mẹ em luôn xin cô giáo cho nó học, để nó còn thi. Em cũng hỏi nó, nó bảo lúc ấy nó còn không biết đấy có phải vỏ kẹo mình mua không, với cả nó ăn xong cũng vứt vào thùng rác chứ không vứt ra lớp. Chuyện mua kẹo đến lớp rồi bày bừa này gốc cũng là do nó nên em cũng chỉ chửi nó ngu thôi, chứ không có gì cả.
Chuyện thứ 2: Trưa nay em học về phải nấu cơm nên không để ý lắm, thấy khi ăn xong, đang ngồi nghỉ thì mắt nó hồng hồng, nó kể là nó bị ghi 1 tên trong sổ đầu bài vì "Không học bài", cô giáo nó ghi sổ rồi kêu nó về bảo mẹ lên nói chuyện với cô. Nó kể nó khóc suốt từ khi đi về, lúc về nhà em không thấy nó đâu, em có gọi, lúc ấy nó vẫn đang khóc. Thật ra bạn nó cầm nhầm sách của nó nhưng không nói, làm nó tưởng mất sách, vậy nên không trả lời được câu hỏi trong sgk ở giờ vật lý, nó có giải thích với cô giáo nhưng không hiệu quả. Tính mẹ em nóng nảy, lại độc mồm độc miệng, nó chả bao giờ nói chuyện, cả bố em cũng sợ mẹ em, chỉ còn em có thể nói chuyện bình thường với mẹ em thôi, em tính nghỉ học bữa tối này để nói chuyện với mẹ em, gọi cho hoặc hẹn gặp mặt luôn xem thế nào.
Mọi lần bị như thế này nó cũng chẳng khóc đâu mọi người ạ, nhưng thời gian gần đây em kèm cặp, nó cũng cố gắng nhiều, vậy mà chỉ vì một cái tên trong sổ mà cô chủ nhiệm bắt nó gọi mẹ lên gặp cô, nó sợ và tủi thân. Em ác cảm ở cái là cô luôn chăm chăm vào những lỗi lầm của học sinh, chỉ rình đuổi học sinh dốt đi, chắc cô giáo cũng rất quan tâm đến thi đua của lớp nhỉ. Em cũng từng là học sinh, nhưng em chẳng hiểu cái lý luận bị ghi sđb 1 lần mà gọi phụ huynh lên của cô ở đâu ra nữa. Hình như có 15 đứa nữa cũng bị ghi, một vài đứa bị gọi phụ huynh lên, trong đó có em mình. Để học sinh của mình tủi thân và cảm thấy bị cô lập như thế, cô giáo của nó đã thực sự quan tâm đến học sinh hay chưa?
Có những lần em mình bị ai đó đã bóng trúng tay, chân để bị sai, bị trẹo mà cũng chẳng thấy đầu sỏ đâu, cô giáo chỉ gọi điện về nhà để người thân đón đi bó thuốc, những lúc ấy em chưa nghĩ nhiều, nhưng cảm ngày càng nhiều thứ oái oăm làm em rất ức chế. Mong mọi người đừng thấy bài dài mà bỏ qua, chỉ em cách giải quyết.
Ầy, em Lam nhu nhược quá. Nếu không thích hoạt động thể chất hay ngại giao tiếp thì mua sách về cho nó đọc, có tri thức vào là hết tự ti ngay. Còn về bà cô kia thì kệ đi, quan trọng bây giờ là tập trung học để thi chuyển cấp, vote chuyển lớp cho nhanh gọn chứ giải quyết xong mà vẫn ở lại để bị bả đì thì cũng khổ.
 

Lục Lam

Hóa Thần Sơ Kỳ
Phó Chủ Phong Thành
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
6.279,78
Tu vi
410,42
Bất kỳ 1 vấn đề nào đó thường xuất phát từ nhiều phía, chứ ít khi do 1 bên. Như vấn đề của em muội, nó xuất phát từ cả 3 bên: gia đình, nhà trường và chính bản thân em muội. Muốn xử lý tận gốc vấn đề, cần phải xử lý được cả 3 bên.
Về nhà trường, tốt nhất là bố hoặc mẹ muội lên gặp trực tiếp và nói chuyện với chủ nhiệm lớp. Tại sao lại là bố mẹ mà không phải là muội? Bởi vì theo pháp luật, bố mẹ muội mới là người giám hộ em muội. Cứ bình tĩnh tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện, nếu cảm thấy không ổn có thể xin cho em muội chuyển lớp. Còn lên gặp Ban giám hiệu nghe thì to nhưng thực ra ít khi giải quyết được vấn đề mà thường khiến nó nghiệm trọng hơn.
Về gia đình, cả gia đình nên ngồi nói chuyện lại với nhau, thật thẳng thắn và trung thực. Cách cư xử trong gia đình muội rất có vấn đề. Có vẻ người có tiếng nói quyết định chỉ tập trung kiếm tiền, xa rời thực tế cuộc sống trong gia đình dẫn đến cư xử quan liêu, không phù hợp. Trồng người là “sự nghiệp trăm năm”, đừng để con cái hỏng rồi mới hối hận. Lúc đó tiền chả giải quyết được vấn đề gì đâu.
Vấn đề quan trọng nhất, là bản thân em muội. Ta xin lỗi được nói thẳng, cách sống của cậu bé ấy không phù hợp để tồn tại trong cuộc đời này đâu. Không ai có thể đi theo bảo vệ cậu ấy cả cuộc đời này được. Giải quyết được 2 vấn đề trên cũng chả có ý nghĩa gì nếu em muội vẫn thế.
Muội đừng nhìn ngắn hạn vào mấy cái việc học hay đạo đức ở trường, hãy nhìn xa hơn. Không học chỗ này thì học chỗ khác, bỏ học thì đi làm, cũng chả phải điều gì quá nguy hiểm. Nhưng cách sống của cậu bé ấy không ổn 1 tý nào. Nếu không sửa, nó sẽ để lại hậu quả vào tương lai. Càng để lâu sẽ càng lớn, như lăn cầu tuyết vậy. Gia đình muội nên tập trung vào xử lý vấn đề này thì hơn.
Mong muội sớm giải quyết được vấn đề.
Huynh nói đúng đấy ạ. Tính tình thằng nhà em, em cũng rõ hơn ai hết. Nhiều lần em khuyên bảo nó nhưng không được anh ạ, phải có người ở bên kèm cặp, đùn đẩy nó mới khá hơn, chứ nó chẳng bao giờ suy nghĩ cái gì cả.
Tính tình thằng này hợp làm hòa thượng hơn ấy ạ, nhưng là hòa thượng tham ăn lười làm và thích chơi game. Nó chẳng nghĩ đến chuyện nam nữ hay lo lắng tương lai gì hết á, kiểu sống đến đâu thì sống á.
Từ nhỏ em hết oán hận đủ kiểu, muốn chết đi sống lại. Nó thì giống như không ảnh hưởng, hoặc chết lặng rồi ấy, đúng kiểu vô tâm vô phế.
Vậy nên trong nhà thì bố mẹ em chỉ lo mỗi thằng này.
 

Mạt Thế Phàm Nhân

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Tầm Thư Chân Thần
Em đang hơi tức giận, em viết bài này mong mọi người nêu quan điểm và góp ý giải quyết cho em chuyện này.
Chuyện là thế này, em có một đứa em trai, năm nay học lớp 9, nó rất lười học, nhiều lần bị cô giáo gọi điện về nhà. Chỉ là đơn thuần lười học thôi ạ, thằng này nó cũng trầm, ngốc ngốc, từng bị tai nạn ở chân, người cũng gầy như que ấy nên chẳng đánh nhau với ai bao giờ. Trong nhà chỉ có người chị như em hay lắng nghe chuyện của nó thôi, em cũng đã cố gắng rèn luyện cho nó. Nhưng mà em hơi ác cảm với cô giáo của nó mọi người ạ.

Em cũng là học sinh cũ ở trường đó, các cô giáo ở đó em cũng biết tính tình ra sao nên cũng không có thắc mắc, nhưng cô chủ nhiệm của nó còn trẻ, mới về dạy 1-2 năm thôi thì phải. Những chuyện trước lâu quá em cũng không thèm tính, nhưng có hai chuyện gần đây làm em rất bứt rứt.
Chuyện thứ 1: Sáng hôm nọ tuần trước, em có cho nó 5k, nó mua kẹo đến lớp ăn cùng các bạn. Cô giáo vào hỏi vỏ kẹo của ai thì đứa nào đó chỉ thằng em em, cô giáo bắt nó trực nhật 3 tuần, còn gọi điện về nhà bảo mẹ em là cô sẽ cho nó nghỉ học chiều (Trước đó cũng gọi về nhà nhiều lần bảo nghỉ học chiều), mẹ em luôn xin cô giáo cho nó học, để nó còn thi. Em cũng hỏi nó, nó bảo lúc ấy nó còn không biết đấy có phải vỏ kẹo mình mua không, với cả nó ăn xong cũng vứt vào thùng rác chứ không vứt ra lớp. Chuyện mua kẹo đến lớp rồi bày bừa này gốc cũng là do nó nên em cũng chỉ chửi nó ngu thôi, chứ không có gì cả.
Chuyện thứ 2: Trưa nay em học về phải nấu cơm nên không để ý lắm, thấy khi ăn xong, đang ngồi nghỉ thì mắt nó hồng hồng, nó kể là nó bị ghi 1 tên trong sổ đầu bài vì "Không học bài", cô giáo nó ghi sổ rồi kêu nó về bảo mẹ lên nói chuyện với cô. Nó kể nó khóc suốt từ khi đi về, lúc về nhà em không thấy nó đâu, em có gọi, lúc ấy nó vẫn đang khóc. Thật ra bạn nó cầm nhầm sách của nó nhưng không nói, làm nó tưởng mất sách, vậy nên không trả lời được câu hỏi trong sgk ở giờ vật lý, nó có giải thích với cô giáo nhưng không hiệu quả. Tính mẹ em nóng nảy, lại độc mồm độc miệng, nó chả bao giờ nói chuyện, cả bố em cũng sợ mẹ em, chỉ còn em có thể nói chuyện bình thường với mẹ em thôi, em tính nghỉ học bữa tối này để nói chuyện với mẹ em, gọi cho hoặc hẹn gặp mặt luôn xem thế nào.
Mọi lần bị như thế này nó cũng chẳng khóc đâu mọi người ạ, nhưng thời gian gần đây em kèm cặp, nó cũng cố gắng nhiều, vậy mà chỉ vì một cái tên trong sổ mà cô chủ nhiệm bắt nó gọi mẹ lên gặp cô, nó sợ và tủi thân. Em ác cảm ở cái là cô luôn chăm chăm vào những lỗi lầm của học sinh, chỉ rình đuổi học sinh dốt đi, chắc cô giáo cũng rất quan tâm đến thi đua của lớp nhỉ. Em cũng từng là học sinh, nhưng em chẳng hiểu cái lý luận bị ghi sđb 1 lần mà gọi phụ huynh lên của cô ở đâu ra nữa. Hình như có 15 đứa nữa cũng bị ghi, một vài đứa bị gọi phụ huynh lên, trong đó có em mình. Để học sinh của mình tủi thân và cảm thấy bị cô lập như thế, cô giáo của nó đã thực sự quan tâm đến học sinh hay chưa?
Có những lần em mình bị ai đó đã bóng trúng tay, chân để bị sai, bị trẹo mà cũng chẳng thấy đầu sỏ đâu, cô giáo chỉ gọi điện về nhà để người thân đón đi bó thuốc, những lúc ấy em chưa nghĩ nhiều, nhưng cảm ngày càng nhiều thứ oái oăm làm em rất ức chế. Mong mọi người đừng thấy bài dài mà bỏ qua, chỉ em cách giải quyết.
Chuyển lớp :(
 

Lục Lam

Hóa Thần Sơ Kỳ
Phó Chủ Phong Thành
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
6.279,78
Tu vi
410,42
Ầy, em Lam nhu nhược quá. Nếu không thích hoạt động thể chất hay ngại giao tiếp thì mua sách về cho nó đọc, có tri thức vào là hết tự ti ngay. Còn về bà cô kia thì kệ đi, quan trọng bây giờ là tập trung học để thi chuyển cấp, vote chuyển lớp cho nhanh gọn chứ giải quyết xong mà vẫn ở lại để bị bả đì thì cũng khổ.
Ngại cái là nó học thuộc rất nhanh nhưng lại không thích đọc sách. Lam chắc chắn một điều là không phải nó không học được, mà là do nó lười và thấy chán nản với việc học. Từng có thời Lam kèm nó được 8-9 toán không lạ gì, còn được giấy khen vì tiến bộ trong học tập, lúc ấy nó ở lớp A, sau sa sút quá nên sau thi khảo sát mới bị chuyển lớp á. Lam cũng nản lắm, vì Lam không phải cái máy, lo chuyện nhà, chuyện mình đã đủ mệt, suốt ngày mẹ Lam cứ ri rỉ là mày kèm em đi, mày ôn cho nó đi, nó học dốt tại mày cả đấy, mày không quan tâm nó...thật sự là một người nguyện đẩy thì người kia cũng phải nguyện tiến, chứ giờ đẩy xong mệt nghỉ nhìn nó lại chây lỳ ra xem có chán không.
Cũng có lúc Lam mệt mỏi, chán nản thì y rằng
:015:
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
Ngại cái là nó học thuộc rất nhanh nhưng lại không thích đọc sách. Lam chắc chắn một điều là không phải nó không học được, mà là do nó lười và thấy chán nản với việc học. Từng có thời Lam kèm nó được 8-9 toán không lạ gì, còn được giấy khen vì tiến bộ trong học tập, lúc ấy nó ở lớp A, sau sa sút quá nên sau thi khảo sát mới bị chuyển lớp á. Lam cũng nản lắm, vì Lam không phải cái máy, lo chuyện nhà, chuyện mình đã đủ mệt, suốt ngày mẹ Lam cứ ri rỉ là mày kèm em đi, mày ôn cho nó đi, nó học dốt tại mày cả đấy, mày không quan tâm nó...thật sự là một người nguyện đẩy thì người kia cũng phải nguyện tiến, chứ giờ đẩy xong mệt nghỉ nhìn nó lại chây lỳ ra xem có chán không.
Cũng có lúc Lam mệt mỏi, chán nản thì y rằng
:015:
Theo motif trong truyện thì sẽ có một cú sốc tâm lý nào đó khiến nó tỉnh ngộ ra, sau đó mới tu chí học hành đền ơn gia đình để rồi tạo nên một huyền thoại người người ngưỡng mộ. Lam không thay đổi được nó thì.. chờ nhen:tjrrqf6:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top