*Event* Râu Ông nọ cắm cằm Bà kia

Status
Not open for further replies.

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
Hắn chợt tỉnh giấc. Xung quanh là không gian tối mịt mờ, nhưng dựa vào xúc cảm trên lưng thì hắn biết, đây vẫn là căn phòng nhà mình.

Trần Nhật Minh lê thân ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ hai đầu chân mày. Có lẽ hắn vừa trải qua một cơn nhức đầu nào đó khiến hệ lụy vẫn còn bám víu dai dẳng ngay cả khi đánh một giấc ngủ dài.

Vươn tay nhấn công tắc ngọn đèn cạnh giường, căn phòng tối tăm nay đã sáng hơn.

Trần Nhật Minh ngồi thẳng lên, quan sát xung quanh một chút. Hắn nhận ra, trên cổ tay mình khá đau, đau cái kiểu âm ỉ vì bị cắt vào một vết thương sâu hoắm. Tấm ga trải giường mà hắn đang ngồi lên vẫn còn đọng lại vài bệt đỏ thẫm đến đáng sợ.

- Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này? - Trần Nhật Minh chửi thầm.

Trong hoàn cảnh này, có vẻ như hắn đã từng bị ai đó tấn công, cắt đứt cổ tay nhưng rồi thành công thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, cuối cùng còn tự băng bó vết thương nữa. Theo quán tính, hắn liếc nhìn về phía chồng sách nơi bàn làm việc. Tại đó, có một quyển sách bìa đỏ khá bắt mắt nằm lẫn lộn giữa những quyển sách da dê cũ kỹ lâu đời.

Cố chịu đựng cơn đau và cảm giác mệt mỏi cả người, Trần Nhật Minh lê thân bước tới, cầm quyển sách bìa đỏ lên xem xét. Vừa lật quyển sách ra, hắn chợt phát hiện bên trong có một mẩu giấy được gấp lại gọn gàng, như để sẵn ở đó chờ hắn đọc vậy.

Không chút do dự, Trần Nhật Minh vội lấy tờ giấy ra, mở ra đọc ngay.

"... Gửi Trần Nhật Minh,

Nếu mày đọc được lá thư này, nghĩa là tao đang ngủ say. Chắc mày đang tự hỏi tao là ai nhỉ? Ừ thì, tao là nhân cách thứ 3 trong cái cơ thể này.

Mày có thể hiểu đơn giản như vầy, tên tiến sĩ Trần Nhật Minh kia là nhân cách gốc, là chủ thể của chúng ta (tuy rằng tao không muốn thừa nhận điều đó), mày là nhân cách thứ 2 và tao là nhân cách cuối cùng còn lại.

Đừng hỏi tao vì sao đến bây giờ mới xuất hiện, và cũng đừng hỏi nốt cái lý do vì sao tao biết về sự tồn tại của mày. Câu hỏi 1, tao không biết. Câu hỏi 2, mày cũng biết chủ thể có thói quen ghi Nhật ký mà.

Tao chẳng hiểu vì sao tao được sinh ra, có lẽ là vì sự xung đột trong ham muốn tiêu diệt cái ác của chủ thể gốc và cảm giác ức chế vì những hành vi của mày. Tóm lại, tao là một nửa của hai nhân cách đầu tiên, vừa là cái thiện - cũng là cái ác. Tao có cảm giác rằng, tao chỉ có thể tồn tại trong một thời gian rất ngắn, ngắn đến nỗi... tao có thể tự hủy hoại bản thân bằng những cách tàn ác nhất nếu không thể hoàn thành được điều mà tao khát khao.

Khoan! Đừng nghĩ là tao đang uy hiếp mày, nhưng cũng có thể là uy hiếp mày thật! Mày thấy đấy, để gọi mày xuất hiện, tao đã tự cắt đứt gân máu cổ tay mình, dù cách ấy không hề đảm bảo chắc chắn rằng sẽ thành công gọi mày ra! Cho nên, tin tao đi, trong khoảng thời gian tồn tại ngắn ngủi của tao, tao mong mày có thể giúp tao hoàn thành tâm nguyện.

Giờ tao vào thẳng vấn đề đây! Tao cần giết chết Lệnh cô Nhã Linh. Nhấn mạnh ở đây nhé, chỉ cần giết chết Lệnh cô! Điều đó không hề ảnh hưởng đến kế hoạch hủy hoại nhân loại của mày. Mày thấy đấy, tao là chủ thể nằm giữa mối xung đột của mày và bản ngã gốc! Tao không phản cảm với hành vi hủy diệt toàn cầu của mày, nhưng lại khao khát muốn giết chết ả trùm của tập đoàn Dị nhân kia. Và tao nghĩ mày cũng hiểu rõ, một tổ chức Dị nhân lớn đến vậy, có chết một con trùm cũng chẳng sau mà!

Và giờ là đến thành ý của tao nhé! Tao có cách cung cấp cho mày 2 vị chiến tướng: 1 kẻ có khả năng chỉ huy và kinh nghiệm trận mạt dày dặn, thạo bày binh bố trận! Kẻ còn lại vừa có tác phong chỉ huy, vừa mang trên người mã gen Sức mạnh nào đó mà ả boss Nhã Linh cực kỳ cần thiết.

Vì vậy, hy vọng mày giúp tao hẹn gặp mặt trao đổi với ả Lệnh cô kia. Ngài Nguyên soái là người mang mã gen Sức mạnh, còn Lệnh cô đang nắm giữ 3 mã gen đặc biệt khác. Tao sẽ tìm cách lấy mã gen Sức mạnh đó và trao một phần trong bộ gen đó cho Lệnh cô. Ngược lại, mày tìm cách lấy về cho tao 3 mã gen còn lại, không đảm bảo hết cả 3 nhưng càng nhiều càng tốt.

Hiện tại, tao chưa biết cách để gọi mày xuất hiện khi cần. Do đó, chúng ta hẹn nhau thế này nhé. Cứ đến 21:00 hàng ngày, mày chủ động kiểm soát cơ thể này. Nếu mày thất bại, tao sẽ tìm cách tự đưa mình vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng (như tự cắt mạch máu chẳng hạn) để mày xuất hiện.

Vậy nhé!

Trần Nhật Minh"


Đọc xong lá thư của bản thân, Trần Nhật Minh nhíu mày.

Cái cơ thể này càng lúc càng thú vị! Bản ngã gốc đúng là một kẻ thú vị. Vì chống đối hắn, bản ngã gốc đã tìm đủ mọi cách, thậm chí mang ý đồ tiêu diệt cả tổ chức Dị nhân để áp chế hắn. Vì hòa bình thế giới ư? Rỗng tuếch!!! Trong nhật ký, hắn bảo đó là vì hòa bình thế giới. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là lòng tranh hơn thua, muốn chiếm quyền chủ động trong cái cơ thể này mà thôi.

Chẳng ngờ, giờ lại sản sinh ra một nhân cách thứ 3 như vậy! Thú vị! Thú vị!!!!

- Trần Nhật Minh ơi là Trần Nhật Minh! Nếu mày từng trông thấy hình ảnh mà tao từng gặp vào cái ngày sinh nhật lần thứ 10, chắc chắn mày sẽ từ bỏ luôn cái ý tưởng cứu thế giới này - Hắn thầm nhủ.

Trần Nhật Minh mỉm cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một số máy lạ nào đấy.

- Alo? - Một giọng nữ bắt máy ở đầu dây bên kia.

- Là tôi đây. - Trần Nhật Minh lên tiếng.

- Anh lấy được mã gen Sức mạnh của ngài Nguyên soái rồi à? - Cô ta hỏi.

- Đã lấy được rồi. Tuy nhiên, tôi cần 2 trong 3 bộ mã gen mà Lệnh cô đang giữ. Đồng thời, tôi muốn có một cuộc đàm phán song phương tận mặt với Lệnh cô.

...

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng người ấy mới trả lời:

- Lệnh cô đã đồng ý gặp anh! Về phần 2 trong 3 bộ mã gen mà anh cần, Lệnh cô sẽ xem xét thông qua cuộc đàm phán.

- Tốt thôi! Tôi sẽ liên lạc lại sau để xác định thời gian. Đừng chủ động gọi cho tôi trong khoảng thời gian nhạy cảm này. Nhớ kỹ, bên quân Đồng minh có thể sẽ nghi ngờ nếu tôi nhận quá nhiều cuộc gọi có số lạ. - Trần Nhật Minh khẳng định.

- Được! Tạm biệt nhé!

...

Nói chuyện điện thoại xong, Trần Nhật Minh ngồi yên lặng trong một quãng thời gian khá lâu. Tiếp đó, hắn đọc lại bức thư của bản thân lần nữa. Bất chợt, một ngọn lửa đen huyền bí bốc cháy lên từ tay hắn, thiêu trụi bức thư. Ngọn lửa ấy nóng đến mức khiến bức thư hóa tan vào không khí mà không để lại chút tro bụi nào.

Mẹ kiếp! Hóa ra, bản thân của tên Trần Nhật Minh này cũng là một dị nhân à?

Nhưng nếu thế thì tại sao người chơi Trần Nhật Minh lại không biết mình là một dị nhân?

...

Làm xong các việc cần thiết, hắn bước ra mở rộng cửa căn phòng, sau đó với tay cầm theo bình hoa trên bàn làm việc rồi đi thẳng đến giường ngủ.

Trần Nhật Minh đặt lưng xuống giường, mỉm một nụ cười quái dị, rồi vung mạnh bình hoa vào đầu mình,

... Xoảng!!!...

Bằng một cú tự đập không hề nương tay vào giữa đỉnh đầu, Trần Nhật Minh ngất xỉu, để mặc máu tươi chảy xuống ướt đẫm gối nằm.

Hắn biết chắc, lần tiếp theo mình thức tỉnh, ắt sẽ có mã gen Sức mạnh trong tay.

...

@Tang Lý Thanh Ca :hepvrku: :hepvrku:
Nhật Minh tỉnh lại sau đấy không lâu khi nhân cách thứ 2 của thân thể gốc chìm vào giấc ngủ.

Như dự tính, trên bàn có một bức thư đã khô mực đang chờ hắn đọc. Trên thư chỉ vỏn vẹn vài ba từ:

"Nếu là mày thì sẽ biết cách tao liên lạc."

Chỉ một câu này thôi cũng khiến Nhật Minh đổ mồ hôi lạnh.

Không lâu trước đó, được gợi ý của Vương Phong, Nhật Minh đã chơi trò tự hại đưa mình vào thế nguy hiểm đến tính mạng để buộc nhân cách 2 của chủ cũ đang ẩn trong cơ thể này ra ngoài đối thoại đàng hoàng - thực tế là nói chuyện qua thư.

Hắn không biết khi nào nhân cách đó sẽ xuất hiện, có phá kế hoạch của hắn hay không nên nhân lúc này phải rào đầu trước, nhưng nhân cách này nó nói cái gì đây?!!

Trước khi tự hại, Nhật Minh đã bí mật lắp camera muốn theo dõi cái nhân cách bất hảo kia. Bởi vì hắn không phải là Trần Nhật Minh nguyên gốc, nên theo lý, nhân cách kia không thể biết hắn sẽ làm gì.

Nhưng mà... nhìn những dòng viết trong bức thư này xem.

Nhật Minh tìm đến vị trí camera, xác nhận là xung quanh không hề có dấu hiệu đụng chạm hay xê dịch. Hắn ôm một bụng nghi ngại tháo camera xuống.

... Camera, cảnh duy nhất được ghi lại là cảnh gã nhân cách kia dùng dị năng thiêu rụi bức thư của hắn và vị trí mà gã cất bức thư liên lạc.

Không thể nào là trùng hợp được.

"Gửi mày, nhân cách thứ ba.

Thú thực, tao không tin mày là nhân cách thứ ba đâu, kẻ ngoại lai ạ. Thân thể này có bao nhiêu chỗ và dung thứ được bao nhiêu tâm thần, tao hiểu còn rõ hơn cả mày đấy.

À, hãy gọi tao là Rực. Đ*o viết sai chính tả đâu, là tính từ chỉ cường độ đó. Làm ơn đừng gọi tao là nhân cách hai hay cái tên của gã Trần Nhật Minh.

Tao không biết bằng cách nào mày ở đây nhưng chắc hẳn Trần Nhật Minh đã phắn đi đâu đó - vì tao đã sớm không cảm nhận được nó tồn tại. Đương nhiên tao mong nó và cả mày nữa, chết quách đi để tao nắm quyền kiểm soát thân thể.

Không hiểu mày làm cách nào nhưng khá thành công đấy, ít nhất là tao không thể thông qua năng lực của mình để biết những gì mày đã làm.

Thực ra cái điều mà mày uy hiếp tao ấy, nó chẳng là cái thá gì cả. Nhưng mà chợt thấy mày thú vị quá, nên tao cũng hứng lên quyết định giúp mày chút vậy, ai bảo tao cũng chẳng ưng con nhỏ kênh kiệu Nhã Linh kia lắm.

Mã gen của ngài Nguyên soái Trần Nhật Minh có từ lâu rồi. Mày lục tìm cái tủ bí mật của nó trong tầng bảo vệ nghiêm ngặt của phòng thí nghiệm ấy. Tay thần kinh này chỉ toàn sưu tập thứ không đâu.

Tao nói trước nhé, mày chuẩn bị đầy đủ thủ hạ đi, hôm tới hẹn gặp Nhã Linh là tao sẽ xử luôn con nhỏ suốt ngày hếch mặt lên trời đó. Kế tiếp tao sẽ đăng cai làm vua bọn dị nhân. Lúc đó cần đếch gì mấy phần lãnh thổ nữa.

Chẳng qua là suy nghĩ của mày vừa lúc hợp với kế hoạch rồ dại từng xuất hiện trong đầu tao nên tao hợp tác thôi.

Bù lại, mày lấy cho tao quả tim "Chân Lý Ánh Sáng". Báo trước, nó là tim nhưng không phải tim đâu.

Thân, Rực."

...


Nhật Minh buông bức thư, con tim kích động khi nhiệm vụ tìm thấy đường sống, hắn không ngờ đến nước này luôn. Ơ mà...

Quả tim Chân Lý Ánh Sáng? Đó là thứ gì mà cả một người có năng lực như Rực, cái gã tự tin xử được Lệnh cô lại phải nhờ hắn?

...

"Quả tim Chân Lý Ánh Sáng? Đó là một trong những nguyên tố cấu thành sự sống của bối cảnh đó. Ông chắc chưa chơi qua bối cảnh nhân loại diệt vong dưới thời đại các vị thần nhỉ?"

Vương Phong vừa vắt chân ăn ngon lành vừa cười.

"Cái này phải đi vào bóng tối vô tận, phải lấy ở nơi không có hy vọng, phải tìm trong tiếng khóc bi ai cùng cực. Tận cùng tối tăm như thế, sẽ thấy quả tim Chân Lý Ánh Sáng."
 

Tiểu Duyên

Phàm Nhân
Ngọc
5.160,19
Tu vi
0,00
Nhật Minh tỉnh lại sau đấy không lâu khi nhân cách thứ 2 của thân thể gốc chìm vào giấc ngủ.

Như dự tính, trên bàn có một bức thư đã khô mực đang chờ hắn đọc. Trên thư chỉ vỏn vẹn vài ba từ:

"Nếu là mày thì sẽ biết cách tao liên lạc."

Chỉ một câu này thôi cũng khiến Nhật Minh đổ mồ hôi lạnh.

Không lâu trước đó, được gợi ý của Vương Phong, Nhật Minh đã chơi trò tự hại đưa mình vào thế nguy hiểm đến tính mạng để buộc nhân cách 2 của chủ cũ đang ẩn trong cơ thể này ra ngoài đối thoại đàng hoàng - thực tế là nói chuyện qua thư.

Hắn không biết khi nào nhân cách đó sẽ xuất hiện, có phá kế hoạch của hắn hay không nên nhân lúc này phải rào đầu trước, nhưng nhân cách này nó nói cái gì đây?!!

Trước khi tự hại, Nhật Minh đã bí mật lắp camera muốn theo dõi cái nhân cách bất hảo kia. Bởi vì hắn không phải là Trần Nhật Minh nguyên gốc, nên theo lý, nhân cách kia không thể biết hắn sẽ làm gì.

Nhưng mà... nhìn những dòng viết trong bức thư này xem.

Nhật Minh tìm đến vị trí camera, xác nhận là xung quanh không hề có dấu hiệu đụng chạm hay xê dịch. Hắn ôm một bụng nghi ngại tháo camera xuống.

... Camera, cảnh duy nhất được ghi lại là cảnh gã nhân cách kia dùng dị năng thiêu rụi bức thư của hắn và vị trí mà gã cất bức thư liên lạc.

Không thể nào là trùng hợp được.

"Gửi mày, nhân cách thứ ba.

Thú thực, tao không tin mày là nhân cách thứ ba đâu, kẻ ngoại lai ạ. Thân thể này có bao nhiêu chỗ và dung thứ được bao nhiêu tâm thần, tao hiểu còn rõ hơn cả mày đấy.

À, hãy gọi tao là Rực. Đ*o viết sai chính tả đâu, là tính từ chỉ cường độ đó. Làm ơn đừng gọi tao là nhân cách hai hay cái tên của gã Trần Nhật Minh.

Tao không biết bằng cách nào mày ở đây nhưng chắc hẳn Trần Nhật Minh đã phắn đi đâu đó - vì tao đã sớm không cảm nhận được nó tồn tại. Đương nhiên tao mong nó và cả mày nữa, chết quách đi để tao nắm quyền kiểm soát thân thể.

Không hiểu mày làm cách nào nhưng khá thành công đấy, ít nhất là tao không thể thông qua năng lực của mình để biết những gì mày đã làm.

Thực ra cái điều mà mày uy hiếp tao ấy, nó chẳng là cái thá gì cả. Nhưng mà chợt thấy mày thú vị quá, nên tao cũng hứng lên quyết định giúp mày chút vậy, ai bảo tao cũng chẳng ưng con nhỏ kênh kiệu Nhã Linh kia lắm.

Mã gen của ngài Nguyên soái Trần Nhật Minh có từ lâu rồi. Mày lục tìm cái tủ bí mật của nó trong tầng bảo vệ nghiêm ngặt của phòng thí nghiệm ấy. Tay thần kinh này chỉ toàn sưu tập thứ không đâu.

Tao nói trước nhé, mày chuẩn bị đầy đủ thủ hạ đi, hôm tới hẹn gặp Nhã Linh là tao sẽ xử luôn con nhỏ suốt ngày hếch mặt lên trời đó. Kế tiếp tao sẽ đăng cai làm vua bọn dị nhân. Lúc đó cần đếch gì mấy phần lãnh thổ nữa.

Chẳng qua là suy nghĩ của mày vừa lúc hợp với kế hoạch rồ dại từng xuất hiện trong đầu tao nên tao hợp tác thôi.

Bù lại, mày lấy cho tao quả tim "Chân Lý Ánh Sáng". Báo trước, nó là tim nhưng không phải tim đâu.

Thân, Rực."

...


Nhật Minh buông bức thư, con tim kích động khi nhiệm vụ tìm thấy đường sống, hắn không ngờ đến nước này luôn. Ơ mà...

Quả tim Chân Lý Ánh Sáng? Đó là thứ gì mà cả một người có năng lực như Rực, cái gã tự tin xử được Lệnh cô lại phải nhờ hắn?

...

"Quả tim Chân Lý Ánh Sáng? Đó là một trong những nguyên tố cấu thành sự sống của bối cảnh đó. Ông chắc chưa chơi qua bối cảnh nhân loại diệt vong dưới thời đại các vị thần nhỉ?"

Vương Phong vừa vắt chân ăn ngon lành vừa cười.

"Cái này phải đi vào bóng tối vô tận, phải lấy ở nơi không có hy vọng, phải tìm trong tiếng khóc bi ai cùng cực. Tận cùng tối tăm như thế, sẽ thấy quả tim Chân Lý Ánh Sáng."
"Chúng ta đã thờ cúng những vị thần bỏ mặc chuyện phàm tục trong một thời gian quá dài rồi. Nhìn những con chiên ngoan đạo đang dõi đôi mất về bầu trời, tuyệt vọng cầu nguyện được thần linh che chở, ta cảm giác thật khó chịu.

May mắn thay, tầm nhìn của ta đã được Đấng Cthulhu mở rộng bằng vũ trụ bao la đầy quyền năng và tấm lòng thương xót của ngài.

Nhân loại chế nhạo đặc ân của Cthulhu, hủy hại thiên nhiên dưới trướng cái quản của Mẹ Đất, lạm dụng khoa học kỹ thuật một cách vô tội vạ. Chúng nó không xứng với mảnh đất này, không xứng với ân sủng to lớn của Ngài ban cho. Và vì vậy, chúng phải trả giá..."

Trần Nhật Minh vừa nhẩm đọc một quyển sách da dê trong tay, vừa bước đi giữa một buổi chiều tà đầy lửa đỏ.

Đây không phải là cách nói ví von của sắc độ đến từ ánh mặt trời, mà là lửa thật. Hắn đang bước đi trên một con đường đầy cát vàng, xung quanh là bãi biển với từng con sóng lăn tăn lúc thì đánh vào, lúc lại dạt ra ngoài khơi. Tuy nhiên, những con sóng ấy lại là... từng ngọn lửa lỏng với độ nóng hừng hực.

Đâu đó xung quanh, có vô số xác tàu hỏng hóc nằm vất vưởng trên bãi cát thơ mộng xa xa. Trên mặt ngoài của những xác tàu ấy, có vết tích của quá trình bị thiêu cháy, bị đạn bắn, và cả những vết xước to lớn dữ tợn như bị một con quái vật nào đó cào cấu vào vậy.

Hắn tự hỏi, đã từng có chuyện gì xảy ra ở những trang lịch sử bị phủ bụi kia, liệu rằng có còn ai sống sót không sau khi trải qua tấn thảm kịch đầy ánh lửa đỏ tại một bến cảng nên thơ như vầy.

Nơi mà Trần Nhật Minh đang tản bộ được gọi là Bến Cảng Rực Lửa, một trong những vị trí nằm khá gần với Tổng bộ bí mật của tổ chức Dị nhân đóng trú trên tinh cầu này.

...

Thật ra, sau vài ba bức thư trao đổi qua lại lẫn nhau, Trần Nhật Minh và nhân cách thứ 2 của chủ thể (cái kẻ tên Rực ấy) đã thống nhất một kế hoạch đơn giản để cùng hoàn thành mục tiêu chung. Bản kế hoạch này có thể được tóm tắt như sau:

Một là, tạo/tìm ra 5 tên Dị nhân
Hai, giết chết Lệnh cô Nhã Linh.
Ba, tìm ra Quả tim Chân Lý Ánh Sáng.

Vậy, ngộ nhỡ đến khi giết được cô nàng tên Nhã Linh kia, chẳng lẽ tên Rực không sợ cái gã khách ngoại lai Trần Nhật Minh bỗng chốc tan biến đúng như nội dung trong bức thư đầu tiên mà hắn đã ghi à?

Đến đây, thật ra chúng ta cần phải trả lời một câu hỏi, Trần Nhật Minh đã tìm ra đủ 5 người Dị nhân chưa?

Đáp án là: Rồi.

Về chuyện này, Trần Nhật Minh cũng không rõ tất cả 5 vị ấy là ai. Hắn chỉ biết được 3 trong số đó, gồm ngài Nguyên Soái, Vương Phong và bản thân gã Rực kia. Tuy vậy, tên Rực cứ khăng khăng với hắn là đã tìm đủ ra 5 thành viên Dị nhân theo yêu cầu của hắn rồi. Không những thế, tên Rực ấy còn tự tiện chủ trương hẹn gặp Nhã Linh tại Bến Cảng Rực Lửa, cốt yếu để ra tay giết chết bà trùm kia.

Đến lúc này, dù đã có khá nhiều biến số xuất hiện, như Vương Phong, như tên Rực có siêu năng lực, nhưng mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng rất thuật lợi. Vì biết chắc trạng thái tâm thần của tên Rực ấy không được ổn định cho lắm, rốt cuộc Trần Nhật Minh cũng đồng ý đích thân xuất hiện tại lần gặp gỡ song phương này.

...

Quay lại với Bến Cảng Rực Lửa...

Trần Nhật Minh dừng bước. Trước mặt hắn là một ngôi đền cổ kính mang phong cách Gothic với lối thiết kế mái vòm đặc trưng. Từ ngoài nhìn vào, những chiếc xà ngang vuông vức được chống đỡ bởi những thanh cột trụ bằng đá với vị trí đối xứng xen kẽ, tạo nên một cảm giác vừa cổ kính, vừa trang nghiêm và thách thức mọi định luật thời gian. Bên trên đỉnh ngôi đền là một mái vòm thật to ở chính giữa, bên trái là gác chuông, còn tòa tháp nào đấy bên tay phải đã đổ nát hoàn toàn, khó nhận ra hình dạng.

Đây là ngôi đền Oishii, nơi mà ngư dân xứ Balcan thờ cúng thần Biển trong mỗi lần ra khơi.

Giờ đây, chẳng ai còn dùng nơi đây vào mục đích thờ cúng cả. Có chăng, ngôi đền trang nghiêm ngày nào lại làm nơi hẹn hò cho đôi trai tài gái sắc, chính là Lệnh cô Nhã Linh và người chơi Trần Nhật Minh.

Kẻ đứng trước mặt hắn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Cô nàng cao khoảng 1 mét 70 hơn. Gương mặt của Nhã Linh sở hữu những tỷ lệ vàng mà bất cứ một cô gái nào cũng đều vô cùng mong ước. Đôi mắt của cô to tròn, con ngươi đỏ nhạt, nằm cách đều hai làn chân mày mảnh khảnh như nước mùa thu, lại vô cùng cân đối với sống mũi cao vút đi kèm với bờ môi nhỏ chúm chím đỏ thẫm. Nói cô đẹp, chính là rất đẹp. Nói cô quyết rũ, chính là khiến cả thế gian đều say đắm. Chẳng những thế, không phụ lòng đôi chân cao kều kia, Nhã Linh có một bộ ngực đầy đặn, căng tròn, kiêu hãnh vểnh lên bởi chiếc áo hở vai oái ăm để khoe khoang vị trí xương quai xanh hút hồn kẻ đối diện.

Tóm lại, có là kẻ điên mới không bị mụ boss khủng này mê hoặc cả tâm can.

- Anh đến muộn! - Nhã Linh mở lời.

- Chỉ muộn 30 giây thôi, không ảnh hưởng gì cả. - Trần Nhật Minh cười nhạt.

Lệnh cô Nhã Linh im lặng một hồi, bỗng dưng bước về phía hắn. Cô nàng đi chầm chậm trong khi hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Nhật Minh.

- Mẹ kiếp, tình huống gì đây? - Hắn tự nhủ - Tại sao con mụ này lại có hành động kỳ lạ đến thế?

Còn cách Trần Nhật Minh ở khoảng cách 1 mét, cuối cùng Nhã Linh cũng dừng chân lại. Cô thở dài một hơi thật mạnh, cười mỉm rồi nói:

- Cho em mã gen Sức mạnh! Anh sẽ có được em, có luôn cả thế giới này. Thậm chí, em sẽ giúp anh tiêu diệt tên Rực kia.

Nói xong, Nhã Linh ôm chầm lấy Trần Nhật Minh rồi nhanh chóng áp môi mình vào miệng hắn. Ngay lập tức, một chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của cô xộc thẳng vào mồm gã tiến sĩ kia, đại chiến 300 hiệp cùng hắn.

Ngay lúc này, tâm trí của Trần Nhật Minh như vỡ vụn.

Trong khoảnh khắc Lệnh cô Nhật Linh nhoài người đến ôm chầm lấy Trần Nhật Minh, hắn cũng thuận thế ôm eo cô nàng theo quán tính, đồng thời bật mở con dao Gerber Mark II mà mình đã giấu sẵn trong ống tay áo ra. Đây là một dạng vũ khí hình dao có chiều dài 20cm với phần lưỡi đôi 15cm được chế tạo từ một khối kim loại đen duy nhất. Và dĩ nhiên, phần phôi thép ấy đã được hòa trộn vào mã gen Sức mạnh của ngài Nguyên soái và được rèn bởi ngọn lửa đen cực nóng của tên Rực kia. Bằng vào thứ vũ khí này, hắn tin mình có thể xử đẹp cái con Boss huyền thoại dù nó có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa.

Tuy nhiên, Trần Nhật Minh do dự. Lý do mà hắn không chùng tay không phải vì cảm giác nhục dục đầy êm ái đang ngọ nguậy trong miệng kia, mà vì nếu thẳng thừng xuống tay, vậy liệu có bị App phán xét là "illogical" hay không?

CMN! Chẳng phải ban đầu, nội dung thiết lập là tên Trần Nhật Minh này yêu hòa bình, chống lại cái ác sao? Cớ sao hiện tại lại có gian tình với ả Lệnh cô này?

Cuối cùng, hắn có nên đâm xuống nhát dao này hay không?

@Tang Lý Thanh Ca :2w2yq2l:
 
Last edited:

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
"Chúng ta đã thờ cúng những vị thần bỏ mặc chuyện phàm tục trong một thời gian quá dài rồi. Nhìn những con chiên ngoan đạo đang dõi đôi mất về bầu trời, tuyệt vọng cầu nguyện được thần linh che chở, ta cảm giác thật khó chịu.

May mắn thay, tầm nhìn của ta đã được Đấng Cthulhu mở rộng bằng vũ trụ bao la đầy quyền năng và tấm lòng thương xót của ngài.

Nhân loại chế nhạo đặc ân của Cthulhu, hủy hại thiên nhiên dưới trướng cái quản của Mẹ Đất, lạm dụng khoa học kỹ thuật một cách vô tội vạ. Chúng nó không xứng với mảnh đất này, không xứng với ân sủng to lớn của Ngài ban cho. Và vì vậy, chúng phải trả giá..."

Trần Nhật Minh vừa nhẩm đọc một quyển sách da dê trong tay, vừa bước đi giữa một buổi chiều tà đầy lửa đỏ.

Đây không phải là cách nói ví von của sắc độ đến từ ánh mặt trời, mà là lửa thật. Hắn đang bước đi trên một con đường đầy cát vàng, xung quanh là bãi biển với từng con sóng lăn tăn lúc thì đánh vào, lúc lại dạt ra ngoài khơi. Tuy nhiên, những con sóng ấy lại là... từng ngọn lửa lỏng với độ nóng hừng hực.

Đâu đó xung quanh, có vô số xác tàu hỏng hóc nằm vất vưởng trên bãi cát thơ mộng xa xa. Trên mặt ngoài của những xác tàu ấy, có vết tích của quá trình bị thiêu cháy, bị đạn bắn, và cả những vết xước to lớn dữ tợn như bị một con quái vật nào đó cào cấu vào vậy.

Hắn tự hỏi, đã từng có chuyện gì xảy ra ở những trang lịch sử bị phủ bụi kia, liệu rằng có còn ai sống sót không sau khi trải qua tấn thảm kịch đầy ánh lửa đỏ tại một bến cảng nên thơ như vầy.

Nơi mà Trần Nhật Minh đang tản bộ được gọi là Bến Cảng Rực Lửa, một trong những vị trí nằm khá gần với Tổng bộ bí mật của tổ chức Dị nhân đóng trú trên tinh cầu này.

...

Thật ra, sau vài ba bức thư trao đổi qua lại lẫn nhau, Trần Nhật Minh và nhân cách thứ 2 của chủ thể (cái kẻ tên Rực ấy) đã thống nhất một kế hoạch đơn giản để cùng hoàn thành mục tiêu chung. Bản kế hoạch này có thể được tóm tắt như sau:

Một là, tạo/tìm ra 5 tên Dị nhân
Hai, giết chết Lệnh cô Nhã Linh.
Ba, tìm ra Quả tim Chân Lý Ánh Sáng.

Vậy, ngộ nhỡ đến khi giết được cô nàng tên Nhã Linh kia, chẳng lẽ tên Rực không sợ cái gã khách ngoại lai Trần Nhật Minh bỗng chốc tan biến đúng như nội dung trong bức thư đầu tiên mà hắn đã ghi à?

Đến đây, thật ra chúng ta cần phải trả lời một câu hỏi, Trần Nhật Minh đã tìm ra đủ 5 người Dị nhân chưa?

Đáp án là: Rồi.

Về chuyện này, Trần Nhật Minh cũng không rõ tất cả 5 vị ấy là ai. Hắn chỉ biết được 3 trong số đó, gồm ngài Nguyên Soái, Vương Phong và bản thân gã Rực kia. Tuy vậy, tên Rực cứ khăng khăng với hắn là đã tìm đủ ra 5 thành viên Dị nhân theo yêu cầu của hắn rồi. Không những thế, tên Rực ấy còn tự tiện chủ trương hẹn gặp Nhã Linh tại Bến Cảng Rực Lửa, cốt yếu để ra tay giết chết bà trùm kia.

Đến lúc này, dù đã có khá nhiều biến số xuất hiện, như Vương Phong, như tên Rực có siêu năng lực, nhưng mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng rất thuật lợi. Vì biết chắc trạng thái tâm thần của tên Rực ấy không được ổn định cho lắm, rốt cuộc Trần Nhật Minh cũng đồng ý đích thân xuất hiện tại lần gặp gỡ song phương này.

...

Quay lại với Bến Cảng Rực Lửa...

Trần Nhật Minh dừng bước. Trước mặt hắn là một ngôi đền cổ kính mang phong cách Gothic với lối thiết kế mái vòm đặc trưng. Từ ngoài nhìn vào, những chiếc xà ngang vuông vức được chống đỡ bởi những thanh cột trụ bằng đá với vị trí đối xứng xen kẽ, tạo nên một cảm giác vừa cổ kính, vừa trang nghiêm và thách thức mọi định luật thời gian. Bên trên đỉnh ngôi đền là một mái vòm thật to ở chính giữa, bên trái là gác chuông, còn tòa tháp nào đấy bên tay phải đã đổ nát hoàn toàn, khó nhận ra hình dạng.

Đây là ngôi đền Oishii, nơi mà ngư dân xứ Balcan thờ cúng thần Biển trong mỗi lần ra khơi.

Giờ đây, chẳng ai còn dùng nơi đây vào mục đích thờ cúng cả. Có chăng, ngôi đền trang nghiêm ngày nào lại làm nơi hẹn hò cho đôi trai tài gái sắc, chính là Lệnh cô Nhã Linh và người chơi Trần Nhật Minh.

Kẻ đứng trước mặt hắn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Cô nàng cao khoảng 1 mét 70 hơn. Gương mặt của Nhã Linh sở hữu những tỷ lệ vàng mà bất cứ một cô gái nào cũng đều vô cùng mong ước. Đôi mắt của cô to tròn, con ngươi đỏ nhạt, nằm cách đều hai làn chân mày mảnh khảnh như nước mùa thu, lại vô cùng cân đối với sống mũi cao vút đi kèm với bờ môi nhỏ chúm chím đỏ thẫm. Nói cô đẹp, chính là rất đẹp. Nói cô quyết rũ, chính là khiến cả thế gian đều say đắm. Chẳng những thế, không phụ lòng đôi chân cao kều kia, Nhã Linh có một bộ ngực đầy đặn, căng tròn, kiêu hãnh vểnh lên bởi chiếc áo hở vai oái ăm để khoe khoang vị trí xương quai xanh hút hồn kẻ đối diện.

Tóm lại, có là kẻ điên mới không bị mụ boss khủng này mê hoặc cả tâm can.

- Anh đến muộn! - Nhã Linh mở lời.

- Chỉ muộn 30 giây thôi, không ảnh hưởng gì cả. - Trần Nhật Minh cười nhạt.

Lệnh cô Nhã Linh im lặng một hồi, bỗng dưng bước về phía hắn. Cô nàng đi chầm chậm trong khi hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Nhật Minh.

- Mẹ kiếp, tình huống gì đây? - Hắn tự nhủ - Tại sao con mụ này lại có hành động kỳ lạ đến thế?

Còn cách Trần Nhật Minh ở khoảng cách 1 mét, cuối cùng Nhã Linh cũng dừng chân lại. Cô thở dài một hơi thật mạnh, cười mỉm rồi nói:

- Cho em mã gen Sức mạnh! Anh sẽ có được em, có luôn cả thế giới này. Thậm chí, em sẽ giúp anh tiêu diệt tên Rực kia.

Nói xong, Nhã Linh ôm chầm lấy Trần Nhật Minh rồi nhanh chóng áp môi mình vào miệng hắn. Ngay lập tức, một chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của cô xộc thẳng vào mồm gã tiến sĩ kia, đại chiến 300 hiệp cùng hắn.

Ngay lúc này, tâm trí của Trần Nhật Minh như vỡ vụn.

Trong khoảnh khắc Lệnh cô Nhật Linh nhoài người đến ôm chầm lấy Trần Nhật Minh, hắn cũng thuận thế ôm eo cô nàng theo quán tính, đồng thời bật mở con dao Gerber Mark II mà mình đã giấu sẵn trong ống tay áo ra. Đây là một dạng vũ khí hình dao có chiều dài 20cm với phần lưỡi đôi 15cm được chế tạo từ một khối kim loại đen duy nhất. Và dĩ nhiên, phần phôi thép ấy đã được hòa trộn vào mã gen Sức mạnh của ngài Nguyên soái và được rèn bởi ngọn lửa đen cực nóng của tên Rực kia. Bằng vào thứ vũ khí này, hắn tin mình có thể xử đẹp cái con Boss huyền thoại dù nó có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa.

Tuy nhiên, Trần Nhật Minh do dự. Lý do mà hắn không chùng tay không phải vì cảm giác nhục dục đầy êm ái đang ngọ nguậy trong miệng kia, mà vì nếu thẳng thừng xuống tay, vậy liệu có bị App phán xét là "illogical" hay không?

CMN! Chẳng phải ban đầu, nội dung thiết lập là tên Trần Nhật Minh này yêu hòa bình, chống lại cái ác sao? Cớ sao hiện tại lại có gian tình với ả Lệnh cô này?

Cuối cùng, hắn có nên đâm xuống nhát dao này hay không?

@Tang Lý Thanh Ca :2w2yq2l:
Nhưng cũng chỉ cân nhắc trong khoảnh khắc, Nhật Minh đưa tay vỗ nhẹ bờ mông căng mẩy duyên dáng kia, động tác trên miệng trở nên cuồng dã hòa nhịp với Nhã Linh.

Cảm thấy hôn đủ rồi, hắn tách ra, đôi mắt dịu dàng nhìn Nhã Linh.

"Linh à..."

Con dao Gerber Mark II thủ sẵn bên tay trái không chút do dự lao thẳng vào ngực trái đối phương. Nhờ sự tồn tại của mã gen Sức mạnh nghịch thiên kết hợp với ngọn lửa dị năng của Rực, con dao dễ dàng cắm ngập vào nơi trái tim đập chẳng khác con người kia.

Trước khi Nhã Linh hoàn hồn kịp nói bất cứ lời nào, Nhật Minh rút con dao ra, thuận lực kéo cô ta vào ngực mình, đặt thêm nụ hôn chặn họng. Xong xuôi, hắn cười gằn, thì thầm bên tai cô ta: "Trần Nhật Minh thật sự đã bị tao xử đẹp từ lâu rồi. Tao là Rực."

Ngoài dự tính, Lệnh cô bật cười khanh khách. Cô ta chẳng thèm nhìn đến vết thương sâu hoắm tưởng như nát tim bên trái, đưa tay khều khều vài sợi tóc trước mặt Nhật Minh:

"Anh không phải là Rực. Biểu cảm này không phải, năng lực này càng không phải. Anh... cũng không phải Trần Nhật Minh."

Nhật Minh thật sự muốn khóc luôn rồi. Thật sự luôn, trước đó hắn đã kinh qua bao phó bản, trong đó không thiếu những thời loạn lạc tu tiên truy quét thần hồn mà hắn còn không bị phát hiện, thế đếch nào mà vừa vào phó bản này không lâu đã bị hai kẻ nhìn rồi.

"Từ khi anh xuất hiện ở thân thể này, em đã biết anh không phải Trần Nhật Minh."

"Em vẫn luôn ngóng trông hành động của anh, ngờ đâu lại là giết em à..."

WTF?! Cái bép gì đấy? Hắn còn tưởng là cô ta yêu tiến sĩ Trần Nhật Minh, kết quả là t.ư tình với hắn á?!

Nảy sinh tình cảm kiểu gì mà vi diệu thế này?! Mợ nó, chúng ta chơi game Mạt thế chứ không phải năm ba trò yêu hận tình thù đâu.

Nhật Minh đưa tay bóp vỡ quả bi nhỏ giấu trong cúc tay áo, toan định kêu tên Rực kia ra mà xử lý nhận hàng chiến sự.

Thì đúng lúc này, Lệnh cô Nhã Linh đổ gục xuống trước người hắn.

?!

!!!

Như chạm vào dầu sôi lửa bỏng, Nhật Minh hất mạnh tay cô ta ra, vội khua con dao Gerber Mark II, kích hoạt chuyển chế độ. Lưỡi dao đòi mạng biến mất, thay vào đó là ngòi súng ánh sáng phân hủy nguyên tử.

Không chút do dự, Nhật Minh liên tục xả súng vào người Nhã Linh, trừng trừng nhìn cả người cô ta dần hóa thành tro bụi tan biến.

Nhưng xử lý xong rồi, Nhật Minh lại toát mồ hôi.

Sao thế này? Sao hệ thống chưa tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ? Rực đâu? Đã bảo kích hoạt bi điện thì gã sẽ lên nắm quyền cơ thể mà?!

Rồi như chợt có nỗi sợ từ tận linh hồn, Nhật Minh dựng người nhảy ra sau.

Nhã Linh. Cô ta hoàn hảo không tổn hại. Chỗ lúc nãy hắn đứng bị ăn mòn đến đáng sợ.

"Không thích chơi trò lãng mạn thì mình chơi nghiêm túc vậy nhé."

Ánh sáng bất chợt bùng lên. Nhật Minh cảm thấy lồng ngực nóng rát đến run rẩy, cảm giác sức lực toàn thân bị đốt cháy hết trong khoảnh thời gian này.

Trong cơn đau nhức nhối, hắn thấy Nhã Linh ôm chặt ngực trái, mặt mày nhợt nhạt biến mất.

...

Mà ở một phía khác, Lệnh cô Nhã Linh sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực ngã ra phía sau. Cô ta đưa tay móc nốt các mảnh vụn trái tim đã nát tung tóe trong ngực ra ngoài, mắt hằm hừ nhìn Nhật Minh trên màn hình theo dõi.

Thất sách!

Cô ta không thể ngờ được là tên Rực mưu ma quỷ kế như thế, vố lừa này xoay hết một vòng.

Rực dựa vào tình báo của cô ta đặt trong căn cứ nhân loại để đưa cô ta vào tròng luôn!

Lần này nhận được mật báo nên Lệnh cô đã dùng đến phân thân, một cái đi gặp Rực, một cái đi gặp Nhật Minh để lấy mã gen Sức mạnh và quả tim Chân Lý Ánh Sáng.

Phân thân bên Rực cả người tí nữa vỡ nát, tổn thất nặng nề, vô số thuộc hạ chưa biết sống chết ra sao.

Bên này vì khinh thường Nhật Minh nên chưa kịp ra tay đã bị đâm cho một vố. Vốn là cái đâm đó chẳng làm sao với cô ta, ai mà ngờ lúc ẩn thân khi tên Nhật Minh bắn súng cô ta lại va phải ánh sáng Chân Lý.

Cả hai phân thân đều thương vong nghiêm trọng, ai mà ngờ được có ngày cô ta phải chật vật thế này.

Nhưng không đợi Lệnh cô Nhã Linh phục hồi thêm chút nào, cánh cửa trước mặt cô ta bị đạp bay. Người hiện ra trước mặt lúc này khiến cô ta nhất thời không thể phân biệt là ai.

Nhật Minh tay cầm con dao đặc chế, lê chân bước vào cửa. Trên ngực vẫn âm ỉ đau đến kêu cha gọi mẹ nhưng vào thời khắc này, hắn không thể làm gì hơn là phải nhân cơ hội kết thúc nhiệm vụ này ở đây.

Mà Nhã Linh lúc này bị chói đến không thể mở nổi mắt, tâm tình rơi thẳng xuống vực sâu.

....

Tít tít tít

[Thông báo! Nhiệm vụ hoàn thành!]

[Thông báo! Trạng thái thân thể ký chủ quá kém, tạm thời chưa thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ.]

Nhật Minh nằm vật trên bàn, xương cốt cả người rã rời, ngực trái âm ỉ đau.

Kế hoạch giết Nhã Linh này là một màn đánh đổ ước.

Đánh đổ ước về hành động phân thân của Nhã Linh, cũng đánh đổ ước về sức mạnh ánh sáng Chân lý trong người Trần Nhật Minh sẽ thực tỉnh, là lưỡi đao, là con bài tẩy cuối cùng.

Theo tên Rực tính toán, gã đã tạo ra nhân bản Trần Nhật Minh, dùng từ trường và một số năng lực đặc biệt để tách thần hồn chuyển rời sang nhân bản một thời gian. Trong thời gian ngắn tồn tại ở cái xác nhân bản đó, Rực sẽ cùng ngài Nguyên soái, Vương Phong và mấy dị nhân kia đi đàm phán, thực tế là tiêu diệt Lệnh cô Nhã Linh và đám thuộc hạ chủ chốt của cô ta.

Bên này, Nhật Minh đặt mình vào tình thế chịu nguy hiểm cao, một thân một mình rời căn cứ đến chỗ vắng, trên người manh theo mã gen Sức mạnh và ánh sáng Chân lý để dụ Lệnh cô đến.

Có ánh sáng Chân lý và mã gen Sức mạnh, bọn dị nhân cấp thấp không thể làm gì được Nhật Minh, nên Lệnh cô chắc chắn phải đi.

Kết quả thì thắng đẹp ngoài mong đợi.

Về phần ánh sáng Chân Lý, chuyện này nói ra cũng dài, chính Nhật Minh cũng chỉ được tên Rực kia cam đoan là hắn sẽ không chết khi đối mặt với Lệnh cô. Vì khoa học chưa thể tách rời nhân cách nên hắn chết gã Rực cũng chết, vậy nên hành động này là chắc chắn an toàn.

Thực ra trong tim của Trần Nhật Minh có vài mảnh vỡ của trái tim Chân Lý Ánh Sáng. Đây đã từng là một nhân cách thứ ba của hắn ta, nhưng một phần bị gã Rực chèn ép quá ác liệt, một phần thế giới này bị dị nhân xâm chiếm trở nên quá tối tăm bạo ngược, nhân cách thứ 3 lâu dần không ngờ từ từ kết tinh năng lực nhập vào tim hắn thành mảnh vỡ Chân Lý Ánh Sáng.

Mà thứ Chân lý này, vừa vặn khắc tinh của Dị nhân.
 

Tiểu Duyên

Phàm Nhân
Ngọc
5.160,19
Tu vi
0,00
Nhưng cũng chỉ cân nhắc trong khoảnh khắc, Nhật Minh đưa tay vỗ nhẹ bờ mông căng mẩy duyên dáng kia, động tác trên miệng trở nên cuồng dã hòa nhịp với Nhã Linh.

Cảm thấy hôn đủ rồi, hắn tách ra, đôi mắt dịu dàng nhìn Nhã Linh.

"Linh à..."

Con dao Gerber Mark II thủ sẵn bên tay trái không chút do dự lao thẳng vào ngực trái đối phương. Nhờ sự tồn tại của mã gen Sức mạnh nghịch thiên kết hợp với ngọn lửa dị năng của Rực, con dao dễ dàng cắm ngập vào nơi trái tim đập chẳng khác con người kia.

Trước khi Nhã Linh hoàn hồn kịp nói bất cứ lời nào, Nhật Minh rút con dao ra, thuận lực kéo cô ta vào ngực mình, đặt thêm nụ hôn chặn họng. Xong xuôi, hắn cười gằn, thì thầm bên tai cô ta: "Trần Nhật Minh thật sự đã bị tao xử đẹp từ lâu rồi. Tao là Rực."

Ngoài dự tính, Lệnh cô bật cười khanh khách. Cô ta chẳng thèm nhìn đến vết thương sâu hoắm tưởng như nát tim bên trái, đưa tay khều khều vài sợi tóc trước mặt Nhật Minh:

"Anh không phải là Rực. Biểu cảm này không phải, năng lực này càng không phải. Anh... cũng không phải Trần Nhật Minh."

Nhật Minh thật sự muốn khóc luôn rồi. Thật sự luôn, trước đó hắn đã kinh qua bao phó bản, trong đó không thiếu những thời loạn lạc tu tiên truy quét thần hồn mà hắn còn không bị phát hiện, thế đếch nào mà vừa vào phó bản này không lâu đã bị hai kẻ nhìn rồi.

"Từ khi anh xuất hiện ở thân thể này, em đã biết anh không phải Trần Nhật Minh."

"Em vẫn luôn ngóng trông hành động của anh, ngờ đâu lại là giết em à..."

WTF?! Cái bép gì đấy? Hắn còn tưởng là cô ta yêu tiến sĩ Trần Nhật Minh, kết quả là t.ư tình với hắn á?!

Nảy sinh tình cảm kiểu gì mà vi diệu thế này?! Mợ nó, chúng ta chơi game Mạt thế chứ không phải năm ba trò yêu hận tình thù đâu.

Nhật Minh đưa tay bóp vỡ quả bi nhỏ giấu trong cúc tay áo, toan định kêu tên Rực kia ra mà xử lý nhận hàng chiến sự.

Thì đúng lúc này, Lệnh cô Nhã Linh đổ gục xuống trước người hắn.

?!

!!!

Như chạm vào dầu sôi lửa bỏng, Nhật Minh hất mạnh tay cô ta ra, vội khua con dao Gerber Mark II, kích hoạt chuyển chế độ. Lưỡi dao đòi mạng biến mất, thay vào đó là ngòi súng ánh sáng phân hủy nguyên tử.

Không chút do dự, Nhật Minh liên tục xả súng vào người Nhã Linh, trừng trừng nhìn cả người cô ta dần hóa thành tro bụi tan biến.

Nhưng xử lý xong rồi, Nhật Minh lại toát mồ hôi.

Sao thế này? Sao hệ thống chưa tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ? Rực đâu? Đã bảo kích hoạt bi điện thì gã sẽ lên nắm quyền cơ thể mà?!

Rồi như chợt có nỗi sợ từ tận linh hồn, Nhật Minh dựng người nhảy ra sau.

Nhã Linh. Cô ta hoàn hảo không tổn hại. Chỗ lúc nãy hắn đứng bị ăn mòn đến đáng sợ.

"Không thích chơi trò lãng mạn thì mình chơi nghiêm túc vậy nhé."

Ánh sáng bất chợt bùng lên. Nhật Minh cảm thấy lồng ngực nóng rát đến run rẩy, cảm giác sức lực toàn thân bị đốt cháy hết trong khoảnh thời gian này.

Trong cơn đau nhức nhối, hắn thấy Nhã Linh ôm chặt ngực trái, mặt mày nhợt nhạt biến mất.

...

Mà ở một phía khác, Lệnh cô Nhã Linh sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực ngã ra phía sau. Cô ta đưa tay móc nốt các mảnh vụn trái tim đã nát tung tóe trong ngực ra ngoài, mắt hằm hừ nhìn Nhật Minh trên màn hình theo dõi.

Thất sách!

Cô ta không thể ngờ được là tên Rực mưu ma quỷ kế như thế, vố lừa này xoay hết một vòng.

Rực dựa vào tình báo của cô ta đặt trong căn cứ nhân loại để đưa cô ta vào tròng luôn!

Lần này nhận được mật báo nên Lệnh cô đã dùng đến phân thân, một cái đi gặp Rực, một cái đi gặp Nhật Minh để lấy mã gen Sức mạnh và quả tim Chân Lý Ánh Sáng.

Phân thân bên Rực cả người tí nữa vỡ nát, tổn thất nặng nề, vô số thuộc hạ chưa biết sống chết ra sao.

Bên này vì khinh thường Nhật Minh nên chưa kịp ra tay đã bị đâm cho một vố. Vốn là cái đâm đó chẳng làm sao với cô ta, ai mà ngờ lúc ẩn thân khi tên Nhật Minh bắn súng cô ta lại va phải ánh sáng Chân Lý.

Cả hai phân thân đều thương vong nghiêm trọng, ai mà ngờ được có ngày cô ta phải chật vật thế này.

Nhưng không đợi Lệnh cô Nhã Linh phục hồi thêm chút nào, cánh cửa trước mặt cô ta bị đạp bay. Người hiện ra trước mặt lúc này khiến cô ta nhất thời không thể phân biệt là ai.

Nhật Minh tay cầm con dao đặc chế, lê chân bước vào cửa. Trên ngực vẫn âm ỉ đau đến kêu cha gọi mẹ nhưng vào thời khắc này, hắn không thể làm gì hơn là phải nhân cơ hội kết thúc nhiệm vụ này ở đây.

Mà Nhã Linh lúc này bị chói đến không thể mở nổi mắt, tâm tình rơi thẳng xuống vực sâu.

....

Tít tít tít

[Thông báo! Nhiệm vụ hoàn thành!]

[Thông báo! Trạng thái thân thể ký chủ quá kém, tạm thời chưa thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ.]

Nhật Minh nằm vật trên bàn, xương cốt cả người rã rời, ngực trái âm ỉ đau.

Kế hoạch giết Nhã Linh này là một màn đánh đổ ước.

Đánh đổ ước về hành động phân thân của Nhã Linh, cũng đánh đổ ước về sức mạnh ánh sáng Chân lý trong người Trần Nhật Minh sẽ thực tỉnh, là lưỡi đao, là con bài tẩy cuối cùng.

Theo tên Rực tính toán, gã đã tạo ra nhân bản Trần Nhật Minh, dùng từ trường và một số năng lực đặc biệt để tách thần hồn chuyển rời sang nhân bản một thời gian. Trong thời gian ngắn tồn tại ở cái xác nhân bản đó, Rực sẽ cùng ngài Nguyên soái, Vương Phong và mấy dị nhân kia đi đàm phán, thực tế là tiêu diệt Lệnh cô Nhã Linh và đám thuộc hạ chủ chốt của cô ta.

Bên này, Nhật Minh đặt mình vào tình thế chịu nguy hiểm cao, một thân một mình rời căn cứ đến chỗ vắng, trên người manh theo mã gen Sức mạnh và ánh sáng Chân lý để dụ Lệnh cô đến.

Có ánh sáng Chân lý và mã gen Sức mạnh, bọn dị nhân cấp thấp không thể làm gì được Nhật Minh, nên Lệnh cô chắc chắn phải đi.

Kết quả thì thắng đẹp ngoài mong đợi.

Về phần ánh sáng Chân Lý, chuyện này nói ra cũng dài, chính Nhật Minh cũng chỉ được tên Rực kia cam đoan là hắn sẽ không chết khi đối mặt với Lệnh cô. Vì khoa học chưa thể tách rời nhân cách nên hắn chết gã Rực cũng chết, vậy nên hành động này là chắc chắn an toàn.

Thực ra trong tim của Trần Nhật Minh có vài mảnh vỡ của trái tim Chân Lý Ánh Sáng. Đây đã từng là một nhân cách thứ ba của hắn ta, nhưng một phần bị gã Rực chèn ép quá ác liệt, một phần thế giới này bị dị nhân xâm chiếm trở nên quá tối tăm bạo ngược, nhân cách thứ 3 lâu dần không ngờ từ từ kết tinh năng lực nhập vào tim hắn thành mảnh vỡ Chân Lý Ánh Sáng.

Mà thứ Chân lý này, vừa vặn khắc tinh của Dị nhân.

Trần Nhật Minh nhìn chằm chằm vào trần nhà, cảm nhận ít phút còn sót lại trong thế giới Dị nhân đầy biến động này.

Đến lúc này, hắn đã rõ mọi chuyện, cũng xác nhận mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Ngài Nguyên soái, Rực, Nhân cách thứ ba sở hữu quả tim ánh sáng, Vương Phong và... bản thân hắn, cộng lại là đủ 5 tên Dị nhân theo như yêu cầu nhiệm vụ.

Đúng vậy, nếu đã tính Vương Phong là một kẻ xuyên không, thì hắn cũng tương tự. Cơ bản là, hắn là một kẻ ngoại lai, không thuộc về thế giới này. Nếu tự hỏi, trên thế giới này, kẻ Dị nhân nào "dị" nhất, thì câu trả lời chính là hắn và Vương Phong. Dù chuyện nhân cách của Rực hay sự hình thành nên nhân cách thứ 3 nhờ năng lượng của quả tim ánh sáng, thì những thứ ấy đều phải chịu sự ảnh hưởng của thế giới này. Nói cách khác, dù kỳ lạ, nhưng họ là một phần của thế giới hiện tại. Ngược lại, Vương Phong và Trần Nhật Minh là người của Trái Đất, một tinh cầu nào đó tách rời khỏi thực tại này, và chỉ được mang đến đâu trong vòng 10 ngày thông qua sức mạnh bí ẩn của App.

Về phần đưa quả tim Chân lý Ánh sáng cho Rực, thật ra hắn cũng không lo lắng cho lắm. Trần Nhật Minh đã nhờ tên Vương Phong... giết mình. Đúng vậy, chỉ cần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, App đưa hắn ra khỏi thế giới này, Vương Phong sẽ vung tay kết liễu đời hắn.

Tại sao phải làm như vậy?

Vì tên Rực từng bảo, gã cần trái tim Chân lý Ánh sáng. Điều đó có nghĩa là, gã không muốn san sẽ cơ thể này với tên tiến sĩ Trần Nhật Minh nguyên thủy nữa. Do đó, dựa trên tính chất hồi phục thần tốc của quả tim mầu nhiệm kia, chỉ cần Vương Phong đâm thủng trái tim ấy một lần, bản ngã của tiến sĩ Trần Nhật Minh sẽ thật sự "chết" theo sự đảm bảo của tên Rực. Sau đó, đến khi quả tim kia tự lành lặn trở lại, lúc này chỉ còn mỗi một nhân cách của Rực trong cơ thể của Trần Nhật Minh.

... Cốc, cốc, cốc...

- Vào đi! - Trần Nhật Minh nói.

Vương Phong bước vào.

- Đến lúc cậu đi chưa? Để tôi còn ra tay kết liễu cậu rồi tự mình rời khỏi đây nữa! - Vương Phong hỏi.

- Còn 3 phút! - Trần Nhật Minh trả lời, - Mà này, rốt cuộc thì nhiệm vụ của cậu trong thế giới này là gì ấy nhỉ?

- Hỗ trợ một người chơi Trần Nhật Minh tiêu diệt con boss của sự lây nhiễm LaDiDa

Trần Nhật Minh thầm thở phào. Thật ra, hắn không hề tin tưởng Vương Phong hoàn toàn. Ngay từ lúc gã xuất hiện đến khi thành công giết chết Nhã Linh, Vương An Phong hoàn toàn hợp tác... đến mức hoàn hảo. Hắn từng e sợ tên này là kẻ địch hoặc đóng một vai trò phá rối nào đó, nhưng giờ thì ổn rồi.

- Khoan đã, có gì đó không ổn. - Trần Nhật Minh thầm nghĩ.

- Gã bảo nhiệm vụ của gã là hỗ trợ người chơi Trần Nhật Minh săn boss, vậy tại sao... Tại sao thằng này lại ngẩn người ra ngay cái giây phút mình tự nhận là người chơi, còn tỏ vẻ mừng rỡ là gặp người đồng đạo? - Hắn phân tích chớp nhoáng. Chắc mẫm rằng, nhiệm vụ của tên này là một nội dung nào đó và không hề đề cập đến một người chơi song song. Do đó, gã mới ngạc nhiên đến thế khi biết đến sự tồn tại của mình.

Trong một chớp mắt, Trần Nhật Minh lách người sang phải một bước. Ở vị trí mà hắn vừa đứng cách đây nửa giây, có một mũi dao nhọn đang đặt sẵn ở đó.

Không dám chậm trễ, Trần Nhật Minh phóng tới 2 bước, tóm bừa chiếc ghế đẩu trong phòng rồi ném bừa về sau lưng. Tiếp theo, không chờ xem kết quả sau lưng thế nào, Trần Nhật Minh phóng người tới, lộn 2 vòng, cách xa vị trí vừa rồi gần 5 mét rồi chạy nhanh ra cửa.

... Phập...

Hắn lãnh trọn 1 dao vào... vai.

Vương Phong là một kẻ rất sành sỏi trong việc chiến đấu gần. Ngay khi còn 3 phút trước khi Trần Nhật Minh rời khỏi thế giới này, gã quyết định ra tay hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.

Đúng vậy, nhiệm vụ của gã là chiếm lấy trái tim Chân lý Ánh sáng.

Đừng hỏi vì sao gã không chờ đến khi Nhật Minh hoàn thành xong nhiệm vụ, rồi giết hắn theo kế hoạch cũ, tiện tay moi trái tim ấy ra luôn. Trên thực tế, cả Trần Nhật Minh và Vương Phong không hề biết quả tim thần kỳ ấy cần thời gian bao lâu để hồi phục và đồng hóa xong với Rực.

Ngộ nhỡ, quá trình đồng hóa ấy chỉ diễn ra trong vòng... 1 tích tắc thì sao. Do đó, Vương Phong cần nhân lúc người chơi Trần Nhật Minh còn đang trong thân thể của Trần Nhật Minh, và đâu đó trong thân thể ấy vẫn còn tồn tại nhân cách gốc của gã tiến sĩ Trần Nhật Minh để ra tay giết người rồi chiếm lấy trái tim Chân lý Ánh sáng ngay tức khắc. Làm như vậy, gã sẽ tránh được rủi ro tên Rực đồng hóa quả tim trong chớp nhoáng vì nếu giết sống và moi tim tên Trần Nhật Minh lúc này, cả hai nhân cách gồm người chơi Trần Nhật Minh và tiến sĩ Trần Nhật Minh vẫn còn thoi thóp một thời gian rồi mới chết hẳn. Đến khi tên Rực thức tỉnh, nó chỉ có thể nhận lấy một cái xác không tim mà thôi.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Người chơi Trần Nhật Minh lại có khả năng nhớ rõ từng lời lẽ và cử chỉ của Vương Phong ở ngay lần đầu gặp nhau.

Do đó, ngay khoảnh khắc Vương Phong ra tay đoạt mạng Trần Nhật Minh, hắn cũng quyết đoán né tránh, phản công và bỏ chạy.

Quay lại với căn phòng hiện tại, Vương Phong tức tối đuổi theo Trần Nhật Minh ra ngoài hành lang. Ngay lập tức, gã thấy tên Trần Nhật Minh kia đang mỉm cười nhìn mình.

- Mày đóng kịch giỏi lắm đấy, Vương Phong! Suýt nữa là tao mất mạng vào tay mày! - Hắn cười khẩy.

Vừa nói, Trần Nhật Minh vừa đặt hờ ngón tay trên màn hình cảm ứng điện thoại.

Thấy mọi chuyện đã rồi, Vương An Phong tiến đến cách hắn chừng 5 mét rồi dừng lại. Sau đó, gã nói:

- Đáng tiếc thật! Chỉ còn một chút nữa thôi, tao đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt trong chuỗi nhiệm vụ liên hoàn này. Thật ra, tao không nói dối mày hoàn toàn. Tao nhận được 2 nhiệm vụ, một nhiệm vụ cơ bản là tiêu diệt 1000 con zombie, loại dị nhân ở đẳng cấp thấp nhất trong cơ cấu xã hội của chúng. Còn nhiệm vụ moi tim mày... ờ thì, nếu thành công, tao sẽ nhận được một món trang bị phân cấp Legendary.

- Thế thì khiến mày thất vọng rồi! Cơ mà, Trần Nhật Minh tao đây cũng không phải dạng rộng lượng gì. Tuy mày giết hụt lần này, nhưng tao nhớ kỹ nhát đâm lén lút nãy rồi. Nếu có duyên gặp lại trong các nhiệm vụ khác, tao sẽ cho mày đẹp mặt.

Nói xong, Trần Nhật Minh quyết đoán nhấn vào phím "quay lại" trên màn hình cảm ứng. Thân thể hắn mờ dần. Từng ánh tà dương nhạt nhòa chiếu qua khe hở cửa sổ, xuyên thẳng qua hình bóng hắn.

Ngay lúc này, Vương Phong chợt phất tay một cái - một con dao nhỏ cắm thẳng vào ngay ngực của Trần Nhật Minh đang trong trạng thái hư hóa kia.

- A a a a a a... CMM, Vương Phong! Ông đây nhớ kĩ mày r.....!!!!!!!!

Tiếng thét nhỏ dần, cả thân thể Trần Nhật Minh biến mất. Sau đó, một chấn động nhè nhẹ xuất hiện, tiếp theo là một vết nứt giữa khoảng không đang lan dần.

Vương Phong phóng thẳng tới trước, biến tay thành trảo, chộp thẳng vào vết nứt không gian ấy. Tựa như một phép tính chính xác 1 + 1 = 2, khi đòn trảo này đến nơi, cũng vừa kịp lúc cả thân thể Trần Nhật Minh xuất hiện một lần nữa.

Năm ngón tay của Vương Phong mạnh mẽ xuyên thủng da thịt của Trần Nhật Minh, máu bắn ra bốn phía. Cũng trong khoảnh khắc đó, một quần lửa đen nóng bỏng bao trùm cả cánh tay của gã.

Vương An Phong cố gắng chịu đựng cảm giác đau thấu tận trời xanh, chộp vào trái tim kia, bấu bàn tay lại rồi giật mạnh ra ngoài.

Cuối cùng, gã đã thành công chiếm lấy quả tim Chân lý Ánh sáng từ thân xác còn lại của tiến sĩ Trần Nhật Minh và tên Rực ấy. Đổi lại, cả cánh tay phải của Vương Phong lúc này chỉ còn là một khúc xương khô trắng hếu và những đốm thâm đen vì ngọn lửa đen kinh khủng vừa rồi.

Rực, đang trong thân thể của Trần Nhật Minh lúc này, điên cuồng triệu tập ra hàng nghìn ngọn lửa đen bao quanh thân mình. Sau đó, chỉ bằng một cái phất tay, tấm lưới lửa đen ấy bao trùm cả người Vương Phong.

Trước giây phút cuối của cuộc đời, Vương Phong chỉ cười mỉm rồi lẩm bẩm:

- Rốt cuộc, mình cũng hoàn thành xong nhiệm vụ đặc biệt của màn này. Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là mình lại kết thù với tên Trần Nhật Minh kia. Hắn có một sự nhạy bén và một trí nhớ vô cùng đáng sợ. Nếu gặp lại lần sau, chắc chắn chính là một cuộc khổ chiến đây.

Nói xong, gã dùng bàn tay trái còn lại để lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi nhấn nhẹ lên màn hình.

Ngay thời điểm màn lửa đen với độ nóng đủ để thiêu triệu cả một tòa nhà lầu 50 tầng ập đến, thân thể Vương Phong biến mất giữa hư không...


-- END for my side --

cc @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh @Tang Lý Thanh Ca :2w2yq2l:
 

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Nhưng rồi, người tính không bằng trời tính...

Hai triệu năm sau, tại nơi mà Trác Quân lập Âm Dương Trận. Có một người thần bí, khoác trên mình chiếc áo khoác màu trắng, đứng nhìn trận pháp của Trác Quân rồi gật gù :

- Không hổ danh là trận pháp từ một mảnh vỡ Thiên đạo, nếu như là ta của một vạn năm trước thì đứng trước Âm Dương Trận này cũng phải bó tay. Đáng tiếc bây giờ ta đã luyện đại thành Âm Dương Ngũ Hành Thuật, lại thêm ta đã là Chân Ma cảnh giới. Trận pháp này đã không thể cản phá ta nữa.

Nói xong, hắn ta bắt một thủ ấn kì lạ, hai đầu rồng một trắng một đen bay quanh bàn tay hắn. Sau đó, hắn đi thẳng vào trong trận, áp lực vô hình đè nén xuống nhưng hắn vẫn thong dong đi đến mắt trận, cũng chính là hai trái tim của Trác Quân và Lệ Yên, hắn tung chưởng vào tim của Trác Quân. Âm dương mất cân bằng, trận pháp hỗn loạn.

"Đông Long thế giới đúng là khó xơi, nhưng không sao, mảnh thiên đạo này hôm nay khó thoát."

Nhưng trong lúc hắn mải mê suy nghĩ thì biến số đã xảy ra...

---------

Được không @Hoa Lưỡng Sinh dh ?
Trung tâm của trận pháp bỗng xuất hiện tảng đá hình hài một người phụ nữ đang mang thai.
Nàng ta là Sinh Nhi. Vốn dĩ nàng phải chết già vào hai triệu năm trước nhưng nàng đã được chỉ điểm của một đại năng nên mới giữ được thân xác trẻ mãi không già. Nhưng như vậy thì được gì chứ? Dù thân xác có bất tử thì cũng sẽ đến lúc linh hồn kiệt quệ mà chết thôi.
Sinh Nhi tiếp tục sống thêm một ngàn năm nữa thì nàng bắt đầu mệt mỏi.
-Cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi...-Nàng lẩm nhẩm.
Lúc này, có một vị cao tăng đến tìm nàng, vị cao tăng này là một người có thể suy tính nhân quả về trước sáu triệu năm, ra sau ba triệu năm. Y là một người sống ở hiện tại nhưng ánh mắt lại đặt ở tương lai.
Y đưa nàng một viên thuốc rồi bảo nàng uống.
-Viên thuốc này sẽ giúp một phần sức mạnh vào kế hoạch ngăn chặn nó - Y nói.
-Tại sao ngài không ngăn chặn nó? Ngài có thể biết được tương lai mà? Chỉ việc tìm điểm yếu của nó thôi.
-Cô bé, dù một con muỗi biết điểm yếu của chúng ta thì nó cũng không thể giết chúng ta được. Với lại, ta không biết trước tương lai, ta là lựa chọn tương lai nên không thể biết hết được.
-Cách này có hiệu quả không?
-Cách này... là cách tốt nhất...
Sau khi y rời đi, Sinh Nhi liền uống viên thuốc vào rồi dựa theo kế hoạch của vị cao tăng mà đi đến chổ trận pháp.
Lúc này trận pháp vẫn đang trong thời kì hình thành nên vận tốc sản sinh năng lượng của nó vẫn chưa quá lớn, nàng vẫn có thể đi vào, dù sao cũng mới hơn một ngàn năm thôi.
Sao khi bước vào, Sinh Nghi sử dụng pháp thuật mà vị cao tăng đã đưa, vận chuyển năng lượng của âm và dương vào trong bụng của mình. Trong bụng nàng nhanh chóng hình thành một cái nhau thai rồi bắt đầu phát triển. Khi đã hình thành một cơ thể thai nhi hoàn chỉnh thì nàng tự hóa đá chính bản thân mình để ngăn cản sự lớn lên của thai nhi.
Sau hai triệu năm, thai nhi hấp thụ năng lượng của âm dương không ngừng nhưng không được lớn lên nên đã xảy ra chất biến. Khi nó pháp vỡ trận pháp, âm dương mất cân bằng nên đã đánh thức thai nhi. Thai nhi phá tang "tượng đá" mà ra, hắn nhanh chóng lớn lên.
Nó nhíu mày mà hỏi:
-Ngươi là ai?
Nó cảm nhận được sức mạnh to lớn của tên đang đứng trước mặt, nó sợ hãi.
- Trác Lệ.
Hắn trả lời hai chữ rồi bay đến trước mặt nó tung ra cú đấm của mình. Từ khi sinh ra thì hắn đã biết phải làm gì rồi. Kế thừa ý chí các vị tiền bối, bố và mẹ... mà mẹ hắn là ai nhỉ? Hay hắn có hai mẹ? Điều đó không quan trọng nữa, hắn phải tiêu diệt tên trước mắt này.
Nó vội đưa tay đón đỡ, khi tay của hai người chạm nhau thì bộc phát ra một phản lực cực mạnh bay về phía sau. Trác Lệ dùng chân đạp vào không khí nhảy về phía nó tiếp tục tấn công. Trác Lệ mới sinh nên không thể học được thuật pháp nhưng với cơ thể được tôi luyện hai triệu năm của hắn thì có thể đánh với nó một trận.
Hai người chiến đấu với nhau một triệu năm nhưng do nó là một chiến binh hung tàn đã trải qua nhiều trận đánh nên đã chiếm thể thượng phong.
Trác Lệ bởi vì thua từ đầu nên không chiếm được tiên cơ, càng ngày càng yếu thế, dù đã có kinh nghiệm nhưng vẫn không vực dậy được.
Trong lúc đánh nhau, nó bỗng lấy ra một viên đá rồi ném vào Trác Lệ, dù Trác Lệ có thể đở được nhưng hắn quyết định né bởi vì ai biết viên đá đó có thể là gì chứ?
Lúc này, nó bỗng cười to rồi nói:
-Trác Lệ, ngươi là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp. Nhưng trận chiến này chỉ đến đây thôi, CHẾT ĐI!!!
Thì ra viên đá vừa rồi đã hoàn thành sát trận nó âm thầm bố trí một triệu năm quá. Sát trận vừa hiện liến tấn công vào ngực Trác Lệ.
Đòn đánh cực kỳ nhanh nên hắn không thể né được.
Hắn bị trọng thương, sức chiến đấu giảm mạnh, bị nó chưởng một chưởng liền bay ra hơn vạn mét, nằm thoi thóp.
Nó đi đến nhìn vào Trác Lệ.
-Thế giới của ngươi là thế giới phản kháng kịch liệt nhất ta từng gặp. Ta sẽ ghi nhớ ngươi và thế giới này, giời thì chết đi.
Nó chưởng một chưởng về phía Trác Lệ rồi rời đi.
Đúng lúc này, trong cơ thể của Trác Lệ bỗng xuất hiện một viên thuốc, viên thuốc này trị thương cho Trác Lệ một cách nhanh chóng.
Trác Lệ cảm thụ sức mạnh đang dần khôi phục trong cơ thể mình, hắn đứng dậy quát to:
-ĐỨNG LẠI!!!
Nó giật mình quay đầu. Trác Lệ không cho nó thời gian suy nghĩ tiền tấn công. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cả hai chiến đấu ngang tay.
Lại trải qua năm trăm ngàn năm, nó càng ngày càng suy yếu còn Trác Lệ thì càng ngày đánh càng hăng.
Lại thêm bốn trăm ngàn năm, trận chiến kết thúc, Trác Lệ chiến thắng. Lúc này hắn nhìn thế giới mà cha mẹ đã cố gắng cứu giúp, giờ đây chỉ còn một đóng hoang tàn. Mọi sự sống trên thế giới này đều đã biến mất, kể cả những con côn trùng, vi khuẩn.
Lúc này, nó cười hả hê mà nói:
-Vì cái gì chứ?
Rồi nó chết. Giờ chỉ còn lại Trác Lệ trong thế giới này.
--End--
-----------------------------------
Có end rồi nha @Hoa Lưỡng Sinh :cqdbnzy:
 
Last edited:

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Trong khi cả nhóm đang trầm trồ thì, bên kia Cún Con Xa Nhà liền lấy tay chỉ chỉ vào đám bọn hắn nói: “Lão Nghèo bọn hắn liền là ai đây?”

Nghe nói câu đó xong, lão Mạc trên đầu liền nổi một sơi gân trên trán, cắn răng nói từng chữ: “Họ..Là...Sư...Huynh...Sư…Tỷ...Của..Ngươi…..ĐƯợc Chưa!!!”

Bên kia, Team cường nữ với Nhất Trảm nghe thấy câu nói này của Lão Mạc liền không khỏi đề ra vẻ mặt trầm trồ, sau đó suy nghĩ liền cùng một hướng: “Tên ríck Kid kia liền là sư đệ a.”

Khi cả đám đang trầm trồ, thì Hoa Lưỡng Sinh miệng liền cười ta một cái rồi lập tức biến mất.

Tuy mọi người không để ý nhưng chỉ có Lão Mạch thấy nhưng hắn vẫn cho qua, vì hắn luôn thích những kẻ tìm chết như Cún Con Xa Nhà có người móm hành cho hắn.

Bên kia Cún Con Xa Nhà lại nói: “Bọn hắn á, chỉ là phàm nhân mà đòi làm sư huynh sư tỷ của ta.”

Cả bọn liền từ trầm trồ tỉnh lại, trên mặt liền giống như Lão Mạc có thêm một đoàn gân trên trán, lửa liền bùng lên não.

Nhưng đang tức giận thì có một giọng nói trong đầu vang lên, bọn hắn liền quay đầu về phía Lão Mạc.

Giọng nói vang lên lần nữa: “Các ngươi muốn đánh hắn không, nếu muốn đánh liền lấy vũ khí ta đưa ra liền niệm như thế này..bla...bla..”

Cả bọn mặt liền đen như đáy nồi, nhưng cũng ráng cười dù sao có sức mạnh liền có được tất cả.

Cả bọn liền định lấy vũ khí ra thì bị Hoa Lưỡng Sinh cản lại nói nhỏ: “Hãy để ta.”

Trên mặt nàng còn cười tà, khiến cả team liền lạnh cả xương sống, bởi vì lần đầu tiên cả bọn thấy vậy.

Nàng liền lấy trong áo ra một thanh tiểu thương miệng lẩm bẩm: “ Đọc truyện của LÃo MẠc điiiii .”

Ngay sau đó trước mặt nàng liền hiện lên một cái giao diện.

Ting.

“Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống.”

Ting.

“Chúc mừng ký chủ sẽ được hệ thống hộ giá hộ tống đến Chân Thần cảnh.”

Ting.

“Ký chủ đã nhận được hộp quà bí ẩn”

“Có hay không mở [Yes/No].”

Hoa Lưỡng Sinh mặt không đổi sắc nói: “Mở.”

Ting.

“Kí chủ đã mở hộp quà bí ẩn, nhận được: Tạp thể nghiệm cảnh giới Thánh Nhân Đỉnh Phong x10, Quán Đỉnh phù x1, pháp bảo Huyền Hoàng Tháp x1,...”

Hoa Lưỡng Sinh bây giờ trong đầu chỉ là tiếng “Ting” trên dao diện bảo vật liền lướt khiến nàng choáng cả mắt.

Bên cạnh đó liền là tiếng nói của Lão Mạc: “Đây là những thứ mà ta đã cùng Niệm Di sư huynh làm ra cho các ngươi.”

“Tuy chỉ là phục chế bản, dùng được cho đến khi các ngươi đạt được Chân Thần cảnh tức là Thánh Nhân đỉnh Phong, đồ phục chế liền sẽ biến mất, nhưng đến lúc đó thì có lẽ sẽ cứu được Niệm Di sư huynh.”

“Đây liền là tiểu App thu nhỏ của ta, phục chế từ App Mạc Thế mặc dù không giống 100% thì cũng giống 5%.”

Còn Hoa Lưỡng Sinh nào có để ý đến hắn nói gì, mắt nàng chỉ nhắm đến Quán Đỉnh Phù.

Sau đó, miệng nàng nói nhỏ: “Sử Dụng.”

“Ầm..”

“Ký Chủ đã nhận được 10 tỷ Exp.”

Cảnh giới hiện Tại là Thiên Tiên Cảnh đỉnh Phong, cần mười triệu điểm kinh nghiệm nữa để tấn thăng Kim Tiên Cảnh.”

Nàng liền quay đầu nhìn Cún Con Xa Nhà, liền thấy hắn chỉ có mỗi Tán Tiên Cảnh, khóe mắt liền híp lại, miệng liền lại cười tà lần nữa.

Nàng liền Truyền âm cho Lão Mạc bằng chức năng hệ trong hệ thống hỏi: “Hắn liền cũng có Hệ Thống chứ?”

Lão Mạc liền trả lời: “Ừ thì có, nhưng gói quà của hắn lần đầu tiên gặp mặt ta liền để cố định của Quán ĐỈnh phù là Tán Tiên cảnh và các ngươi cũng vậy.”

“Nhưng do hôm nay hắn liền tìm đường chết, ta liền cho các ngươi thêm một số không cho dễ tính.”

Một bên Cún Con Xa Nhà liền mất hồn: “Đây liền là mở hắck giống hắn sao.”

Nhưng sau khi nhìn rõ trên tay cô gái cầm một cái trường thương hắn liền, quay mặt đăm đăm nhìn Lão Mạc nói: “Lão Nghèo ta có thù oán gì với ngươi sao.”

Lão Mạc hắn liền cười cười nói: “Hình như là có thì phải.”

Cún bên kia liền hỏi: “Là thù oán gì nói ra đi.”

Lão Mạc liền nói: “Ngươi xúc phạm ta.”

Cún Con Xa Nhà liền nói: “Nô..nô ta đây là đang lăng Xê ngươi a.”

Lão Mạc liền lạnh lùng đáp lại: “Ngươi đây là đang lăng mạ ta, chứ không phải lăng xê.”

Sau đó, Lão Mạc liền quay đầu lại nói với Hoa Lưỡng Sinh: “Hoa tỷ, hắn liền giao cho tỷ đó.”

Hoa Lưỡng Sinh bên kia liền, liếm mép nhìn đăm đăm về phía Cún Con Xa Nhà nói: “Ngươi đêm nay liền giống như Nhất Trảm a.”

Bên kia Nhất Trảm nghe vậy liền rún xương sống , hắn mới vừa được cứu từ trong địa ngục trần gian ra, liền có người khác thế vào chỗ hắn.

Hơn 4 tiếng trước, bên trên hư không, ngoài thời gian trường hà, thanh niên đang quang sát liền nói: “Quay xe.”

Lão Mạc liền vỗ tay một cái Hoa Lưỡng Sinh và Cún Con Xa Nhà liền biến mất.

Nhưng trước khi biến mất Cún Con Xa Nhà liền hét lên: “Không!!!”

Sau đó liền biến mất không thấy gì nữa, hắn liền quay sang nói với đám người: “Chúng ta liền đi chào hỏi Mặc Mặc đi, dù sao thì cũng phải giới thiệu nàng với các ngươi.”

Cả bọn liền đi đến gần Mặc Mặc, liền thấy nàng đang vuốt ve con hổ trông rất là đáng yêu.

Khiến cả đám không khỏi nín cười: “Thôi đi cô nương đừng diễn kịch nữa.”

Nàng quay đầu lại thấy Lão Mạc liền hô lên: “A Mạc sư huynh tới rồi.”

Nàng lại lấy ta chỉ chỉ phía sau hắn đám người yêu kiều hỏi: “Bọn họ là ai vậy Mạc sư huynh.”

Lão Mạc liền đáp lại: “Bọn hắn liền là sư huynh sư tỷ của ngươi.”

END… Quyển: 1

Đến đây thôi nha chờ hết event đi rồi đệ lại viết tiếp (bai mọi người, bộ này liền chìm xuống đáy rảnh đệ sẽ gom lại và tái chế thành một bộ truyện hoàn chỉnh, theo cách viết lươn lẹo của đệ) :2w2yq2l:

@Hoa Lưỡng Sinh @Niệm Di @Hồ Ly Tiên Tử @Mặc Mặc @Lạc Đinh Đang @Cún Con Xa Nhà @Nhất Trảm @Kemkensi một Chủ Nhật cuối cùng của năm 2020 vui vẻ, tuy hơi muộn nhưng vẫn cứ chúc .:hayhay:
 
Last edited:

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Trác Quân Sinh ngắm nhìn thế giới bên ngoài sau khi đã bị "nhốt" gần vạn năm trong kết giới. Lúc này thiên địa vừa hình thành, sơn hà hải vực còn chưa xuất hiện, toàn bộ thế giới đều trắng toát, phóng tầm mắt nhìn tới còn không có điểm cuối. Hắn âm thấm chắc lưỡi, thế giới này chắc chắn là một phiến đại lục, nhưng một lục địa được hình thành từ vô số tiểu thế giới sẽ to lớn đến mức nào a?

Trác Quân Sinh nhẹ lắc đầu, đây không phải là chuyện hắn cần cân nhắc, ít ra thì, không phải bây giờ. "Thiên địa vừa hình thành, vạn vật sơ khai, thế gian chỉ còn một màu trắng xóa, trong không khí thỉnh thoảng lại toát ra một tia khí hỗn loạn màu tím...." Trác Quân Sinh vuốt cằm, một mặt suy t.ư nhìn trái phải.

Ực ực
Giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất kinh khủng, hắn trừng to đôi mắt, miệng liên tục nuốt nước bọt
"Đây không phải là Hồng Mông trong truyền thuyết a?" Trác Quân Sinh kinh hãi thốt lên, lại nhìn về phía tia khí đang chuyển động qua lại trong bàn tay mình, cảm thấy rất không chân thực,"Nếu nói như vậy, đây lại là thứ mà các đại năng ai ai cũng muốn sở hữu, Hồng Mông tử khí?"

Hắn lại giương mắt nhìn tử khí đi lại khắp nơi, nội tâm âm thầm im lặng, thứ này có không đáng tiền như vậy a?

Đột nhiên, thiên địa lúc này vỡ nát thành từng mảnh, Trác Quân Sinh ngơ ngác nhìn lấy một cự nhân cao trăm trượng, hai tay cầm một thanh đại phủ, hướng thiên khởi chiến, trong tay phủ liên tục chém lên trời, tạo ra từng mảnh vỡ nát không gian.

Trác Quân Sinh dở khóc dở cười, không hiểu ra sao liền xuyên đến chỗ này, đại thần tùy tiện nắm một phát liền được một nắm to, chỉ sợ mình chết thế nào cũng không biết. Hắn con mắt xoay chuyển, lập tức liền muốn chạy trốn, đáng tiếc, còn không có bắt đầu chạy, liền bị một mảnh vớ không gian đập ngất.

........
Trác Quân Sinh thề, nếu như hắn còn dư thời gian, chắc chắn liền hường lên trời chửi một câu: mẹ bán phê!
Cự nhân nhìn bị ngất đi Trác Quân Sinh, hắn trầm t.ư suy nghĩ. Lúc này Lệ Yên nhờ vào những sợi linh lực màu trắng mà bay đến, nàng nhìn vào Trác Quân Sinh rồi lại nhìn vào cự nhân.
Lúc này cự nhân thở dài, giọng ầm ầm nói:
-Hai người là cha mẹ của ta sao? Giờ ngài định làm gì với cha đây mẫu hậu đại nhân? Hắn từng phản bội người đó.
Lệ Yên nhíu mày, thông qua linh lực màu trắng thì nàng cũng đã rõ những việc đang xảy ra. Cự nhân là thiên đạo của thể giới này, mà thế giới này lại do nàng và Trác Quân Sinh tạo ra nên cự nhân là con nàng thì cũng không sai.
Nàng nhìn về phía Trác Quân Sinh, đôi mắt lóe lên sát khí, bỗng chốc lại nhu hòa trở lại...
-Cha ngươi chọn cứu thế giới này thay vì cưới ta. Ta cũng không có ý kiến gì, hiện tại ta chỉ muốn biết hắn có còn yêu ta hay không thôi.
Cự nhân thở dài, hắn điểm một sợi tử khí về phía Trác Quân Sinh rồi giảm sự hiện diện của bản thân. Mẩu hậu đại nhân với phụ thân đại nhân muốn giải quyết việc riêng nha, phận làm con thì không thể xem vào.
Trác Quân Sinh tỉnh dậy, trước mặt hắn là một người phụ nữ. Khi nhìn kĩ nàng thì hắn bất ngờ, nhưng vì những kiến thức trong mảnh vỡ thiên đạo nên rất nhanh hắn liền suy đoán ra được việc gì đang xảy ra.
"Không ngờ." Hắn nghĩ thầm.
-Nàng muốn muốn nói gì sao?
Trác Quân Sinh hỏi một cách bình tĩnh.
-Ngươi còn yêu ta không.
Lệ Yên hỏi câu này với một thái độ bình tĩnh nhưng linh lực màu trắng xung quanh nàng lại hỗn loạn lên.
Trác Quân Sinh hơi bất ngờ vì thái độ thẳng thắn của nàng. Hắn im lặng một hồi lâu. Hắn dức khoát nói ra hai chữ:
-Không còn.
Lệ Yên nhíu mày, sát khí của nàng tràn ra, bao bọc lấy Trác Quân Sinh, linh lực trắng đang hỗn loạn xung quanh bỗng hóa thành hàng vạn lưỡi dao sắc bén.
Bởi vì hai người sống lại cùng lúc nên không ai mạnh hơn ai nhưng với linh lực màu trắng này thì nàng cảm thấy nàng có thể giết hắn. Linh lực màu trắng này rất kì lạ, ngay cả Trác Quân Sinh cũng không biết nó là cái gì, có lẽ kiến thức hắn thu được là không đầy đủ hoặc ngay cả thiên đạo trước đây cũng không biết.
Lệ Yên nói:
-Cho ngươi nói lại lần nữa, ngươi có yêu ta không?
Trác Quân Sinh tuy sợ nhưng vẫn nói ra hai chữ:
-Không còn.
Lệ Yên im lặng, Trác Quân Sinh cũng im lặng theo, chờ đợi lựa chọn của nàng.
Qua một hồi lâu thì cự nhân lại xuất hiện, lần này y có vẻ đang dần tang biến. Cũng phải thôi, thế giới mới hình thành, thiên đạo không thể hóa làm vật chất quá lâu được.
Cự nhân nói với hai người:
-Cha, mẹ, có người cần gặp hai người.
Nói xong thì cự nhân liền tan biến.
Lúc này có năm người bước đến, hai nam hai nữ, một ông lão. Lấy ông lão làm chủ, bọn họ bước đến chổ Quân Sinh và Lệ Yên.
Ông lão nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi vì cắt đứt cuộc trò chuyện của hai ngươi. Ta xin giới thiệu, ta là Cổ U. Hai tên nam nhân này lần lượt là Thiên Viên và Lệ Quân. Còn nữ thì là Bạch Vân và Nhược Thủy. Chúng ta đến để bàn về việc tiêu diệt nó.
-Nó là ai?
-Nó không phải là một thực thể mà do nhiều tà niệm của các sinh vật ở vạn giới tụ hợp mà thành. Từ khi có ý thức thì nó liền cảm thấy đau khổ cho nên nó muốn phá hủy vạn giới để hết đau khổ.
-Làm như vậy thì chẳng phải nó cũng sẽ biến mất sao?-Lệ Yên hỏi.
-Nó không quan tâm, nó chỉ muốn hết đau khổ thôi.
Lúc này, Trác Quân Sinh hỏi:
-Các ngài tại sao không tiệu diệt nó? Ta cảm thấy các ngài mạnh hơn nhiều.
Cổ U thở dài:
-Vì sống ở thế giới của chúng ta quá lâu mà không đột phá nên dần bị thiên đạo cùng với pháp tắt đồng hóa rồi. Tuy làm chủ được thiên đạo nhưng thiên đạo vốn dĩ là công bằng, không thể thiên vị bất cứ sinh linh nào trong thế giới của mình được. Và rất tiếc, nó cũng được tính là một sinh linh, không thể tiêu diệt nó được.
-Vậy tại sao thiên đạo của thế giới cũ của chúng tôi có thể phản kích lại hắn?
-Vì tà niệm của thế giới các ngươi rất ít, không đủ để hắn hấp thu và biến thành sinh linh ở thế giới các ngươi.
Lúc này, cuộc trò chuyện lại lâm vào bế tắc, mọi người đều có suy nghĩ của mình. Bây giờ Trác Quân Sinh mới biết tại sao lại cần hắn trợ giúp để tiêu diệt nó rồi. Vì thế giới của hắn chưa có sinh linh nên chưa có tà niệm, do đó giờ hắn có khả năng giết nó.
-Nhưng giờ ta không có đủ khả năng để giết hắn- Trác Quân Sinh nói.
-Nàng có thể - Cổ U liền chỉ vào Lệ Yên - thứ linh lực màu trắng trong tay nàng liền là thiện niệm. Thường thì thiện niệm rất dễ tan biến, không như tà niệm. Mà nó chỉ xuất hiện khi được những pháp tắc thuộc về cảm xúc công nhận. Thường thấy là tình yêu. Và nó có thể khắc chế tà niệm rất tốt.
Trắc Quân Sinh nhìn về phía Lệ Yên, trong lòng bối rối.
Lúc này, Lệ Yên nói:
-Ta sẽ không giết nó, để hắn giết.
Nói rồi nàng rời đi. Nàng rất muốn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo, cầu xin nàng? Hay là tự giết nó một mình?
Cổ U thấy vậy thì nói với Quân Sinh:
-Ta mong ngươi có thể vì thế giới này một chút.
Với trí tuệ của Cổ U thì y liền biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng y đâu biết Trác Quân Sinh từ đầu đến cuối đều vì thế giới này. Cổ U mang theo bốn người còn lại rời đi.
Quân Sinh im lặng nhìn thế giới chưa có sự sống này. "Trước khi có sự sống thì ta có đủ năng lực giết nó không?". Hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn đã rất cố gắng vì thế giới này... áp lực này là quá lớn với một thanh niên vừa tốt nghiệp như hắn. Dù hắn đã sống rất lâu nhưng phần lớn thời gian đều là bất tỉnh thôi.
"Ta có nên bỏ mặt thế giới này rồi sống cho mình không?" Lần đầu tiên hắn muốn từ bỏ từ khi đạt được mảnh vỡ thiên đạo.
Với cơ thể hiện tại của hắn thì hắn dư sức trốn nó và tận hưởng đến khi chết già.
Lúc này, từng ký ức trong đầu hiện lên, rõ nhất là vào lần đầu tiên gặp nàng. "Ta thật ngu ngốc." Hắn khóc.
Khi bình tĩnh lại, hắn gọi thiên đạo xuất hiện.
-Ngươi giảm sự hiện diện của ta một chút.
Thiên đạo cảm thấy thật mệt mỏi, tại sao cha mẹ không gặp nhau quang minh chính đại chứ? Hết mẹ rồi đến cha, năng lượng của thế giới này dùng một ít liền ít một ít mà. Nhưng phận làm con, thiên đạo vẫn làm theo lời Trác Quân Sinh.
Trác Quân Sinh đi đến chổ Lệ Yên, nàng đang ngồi trên một ghế đá tự tạo, chơi đùa với thiện niệm của mình. Hắn cảm thấy một chút yên bình trong lòng. Quân Sinh rời đi, đi đến thế giới của Cổ U tìm y.
Hắn hỏi:
-Tiền bối, nó hiện tại đang ở đâu.
Cổ U chỉ tay về một thế giới xa hàng vạn dải ngân hà.
-Ta muốn đến đó.
-Ngươi sẽ bị giết.
-Không sao.
Cổ U nhìn hắn một hồi rồi phất tay, Quân Sinh thấy đầu choáng một tí nên nhắm mắt, vừa mở ra hắn liền thấy nó đang tàn sát sinh linh của thể giới này.
Hắn vừa đến thì nó liền nhận ra. Nó bay đến chổ Quân Sinh
-Ngươi là người mang thế giới trước chạy trốn nhỉ? Ngươi nghỉ ngươi có thể giết được ta sao?
Lúc này, từ trong cơ thể của hắn xuất hiện hai đạo linh lực màu trắng và màu đen. Khi nhìn ngắm nàng từ xa thì hắn nhận ra hắn cũng có thiện niệm. Đồng thời hắn cũng bị nguyền rủa nên xuất hiện linh lực màu đen.
Nó thấy vậy liền sợ hãi, vội chạy đi. Chỉ cần thiện niệm cũng đủ giết nó rồi. Mà đạo linh lực màu đen kia nó có thể cảm giác được thứ đó có chút giống tà niệm trong cơ thể của nó. Tuy giống nhưng mạnh hơn rất nhiều. Quân Sinh bay đến tấn công nó, cả hai bộc phát chiến đấu được một lúc thì Quân Sinh chiến thắng. Cổ U quan sát từ xa mà nhíu mày. "Thế giới ngày càng nguy hiểm rồi, ngay cả nguyền rủa pháp tắc cũng tham gia vào."
Nghĩ xong liền dịch chuyển Quân Sinh trở về, chúc mừng hắn rồi rời đi.
Quân Sinh cũng không để ý đến thái độ của y, hắn bước đến chổ Lệ Yên, bỏ thiện niệm của hắn xuống xếp thành hai chữ xin lỗi rồi rời đi.
--End--
--------------------
Xong hai nhánh rồi nha @Hoa Lưỡng Sinh :cqdbnzy:
 
Last edited:

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Thông báo
Đã tới hạn cuối Event "Râu Ông nọ cắm cằm Bà kia", đại diện BTC, mình xin thông báo đóng Event.

Cảm ơn tất cả mọi người đã nhiệt tình tham gia và ủng hộ Event. Chúc mọi người một năm mới bình an vui vẻ.

BTC sẽ thông báo kết quả và các giải thưởng, quà thưởng sớm nhất có thể. :hoa:

cc: @Hoa Lưỡng Sinh
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Thông Báo Kết Quả Event
1. Số nhánh tham dự

Tổng số nhánh tham dự event, bao gồm cả nhánh có kết và nhánh không kết, là 8 nhánh.

2. Tiêu chí chấm điểm xếp giải

2.1 Các nhánh chấm giải


Như đã nhắc từ đầu event, BGK chỉ chấm điểm xếp giải những bài tham gia theo đúng quy định đã công bố ở #1, những bài lệch quy chế, chỉ được tính ngọc theo số chữ hoặc quy đổi ra vật phẩm Phường thị có giá trị tương đương (trừ đan dược tính năng).

Do đó, BGK chỉ chấm điểm 3 nhánh thỏa mãn các yêu cầu.

- Nhánh 1: @Anh Ngỗng, @Tâm Duyên, @Quỷ_Vương
Tâm Duyên kết.

- Nhánh 2: @Anh Ngỗng, @Tâm Duyên, @Thiên Diễn
Tâm Duyên kết.

- Nhánh 3: @Anh Ngỗng, @Tang Lý Thanh Ca @Tiểu Duyên , @Thiên Diễn
Tiểu Duyên kết.

Những nhánh còn lại không có kết, không tính điểm. Riêng nhánh dài nhất, do @LÃo Mạc kết, vì trái quy định trên #1 event (không quote bất kỳ bài nào trước đó), nên không tính.

2.2 Tiêu chí

a. Nội dung: Bao gồm tính liên kết giữa các quote, sáng tạo, tính nhất quán của nhân vật cũ và xây dựng tính cách nhân vật. (5/10)

b. Ngôn ngữ: Chính tả, câu cú, ngữ pháp, hình thái từ vựng (có lậm convert hay không, dùng từ có đúng nghĩa hay không,...) (3/10)

c. Giá trị nghệ thuật: Phần điểm cộng - Nếu comment đó có các yếu tố mà người chấm cảm giác có cảm xúc thật sự, hc comment event đó có cung cấp thêm các kiến thức mới, có chăm chút tạo dựng hình ảnh/nội dung/ khái niệm mới (dù là chém gió) thì BQT sẽ suy xét để cộng điểm thêm. (2/10)

3. Kết quả

Kết quả cuối cùng

Screenshot_20210117-210335_Word.jpg

Chi tiết
=>
Giải Nhất: @Tiểu Duyên

Giải Nhì: @Tang Lý Thanh Ca

Giải Ba: @Tâm Duyên

Giải khuyến khích dành cho thí sinh có bài được yêu thích nhất: @Anh Ngỗng (11 reaction)

4. Ngọc thưởng theo số chữ cho các bài tham gia
Screenshot_20210117-223712_Word.jpg


cc: @Hoa Lưỡng Sinh
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top