Game Lầu Lưu Thưởng và Thảo Luận game 'Lật Bài Trúng Thưởng'

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
@Niệm Di xong rồi nha huynh, buổi sáng mụi bận việc phải ra ngoài nên giờ mới zả đc =]]]]]] vẫn tính là dịch gấp đc mà nhở =]]]]]]]]] cơ mà gửi bản cv gì thiếu mất 1 khúc cúi, chẳng có tâm gì hết :2avly9u:
Viên Từ khẽ cười vài tiếng, nói: "Vừa rồi ta chỉ dùng nội kình (nội lực, lực...) ngang với con, nếu con chăm chỉ luyện tập quyền thuật, thì con cũng có thể làm được thế này, đến lúc đó, con không phải lo thiếu tiền thiếu bạc nữa."



"Chỗ này nhiều cây cối, giờ con thử chút xem sao. Đây là nạp khí hoàn (nạp khí đan) của hôm nay, nội khí không đủ thì uống nó rồi đả tọa."



"Vâng, sư phụ!"



Đôi mắt Vương An Phong tỏa sáng, hắn thi lễ với Viên Từ rồi nhận lấy đan dược, cực kỳ hứng thú tìm đến một gốc cổ thụ. Hắn áp súc tâm khí, bày ra t.ư thế ổn thỏa, đầu tiên là nhắm mắt nhớ lại một màn vừa thấy, tức khắc đôi mắt đột ngột mở ra, hét 'hây' một tiếng, thuyên chuyển nội lực trong cơ thể tung ra một quyền đầy sức mạnh, không hề nghi ngờ gì phô trương đánh thẳng lên thân cây to lớn kia.



Cây cổ thụ không đau không ngứa lung lay một chút, nhưng thiếu niên lại thấy một cảm giác sưng tấy ê ẩm ở chỗ thi quyền, khí trong cơ thể thuận theo kinh mạch lập tức lan tràn khắp toàn thân. Khóe miệng hắn khẽ co giật , nhưng sư phụ đứng phía sau, hắn đành phải cắn răng, lui thân về phía sau, xoay khuỷu tay nện xuống theo góc nghiêng.



Viên Từ nhìn thiếu niên cẩn thận luyện tập trường quyền, hơi thỏa mãn mà gật đầu, nét mặt lộ vẻ tán thưởng.



Họ tên: Viên Từ.



Môn phái: Phái Thiếu Lâm



Công pháp chủ tu (tu luyện chính): Tầng thứ 12 Thần công Kim Cương Bất Hoại .



Danh hiệu (raw: Bộ phận bối cảnh đặc hiệu): Quyền thuật tông sư. . .



... ... ... ... . . .



Một ngày này, lúc Vương An Phong trở về từ khu rừng nhỏ, xương cốt rã rời, toàn thân xụi lơ ngã thẳng xuống giường.



Đấm cây trọn năm canh giờ, Năm Canh Giờ!



Nội lực trong cơ thể không còn cảm giác ấm áp như xuân, mà là một kiểu đau rát ê ẩm, khó chịu cả người, hai tay đỏ bừng một mảnh, nếu không uống đan dược của Thiếu Lâm để dưỡng thân thể, sợ là đã thành phế nhân từ sớm.



Nằm tê liệt trên giường không biết qua bao lâu, bụng đã đói đến cồn cào. Hắn miễn cưỡng xoay người bước xuống giường, lảo đảo đi tới chỗ vại gạo, rửa sơ rau xanh, rồi trực tiếp bỏ vào hấp cùng với chút lương thực còn lại. Hắn không sợ bỏng miệng mà ăn nguyên một miếng to, cảm giác đói bụng chậm rãi vơi đi, hắn suýt nữa thì bật khóc. Chờ đến khi hắn ăn hết sạch một bữa bằng lượng lương thực của ba ngày, thiếu niên nhỏ bé bưng cái bát sành màu gạch sạch bóng sáng loáng đầy tuyệt vọng.



Bỏ bát đũa xuống, Vương An Phong nắm chặt đôi tay đã mỏi nhừ, ánh mắt hắn không khỏi hướng về phía tấm phảng cứng trên chiếc giường. Nhưng vại gạo cạn đáy có thể khiến chuột khóc ra tiếng ở bên cạnh lại khiến ánh mắt của hắn trở nên kiên định thêm. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, nắm chặt hay tay rồi sải bước ra ngoài, thuận đường cũ đi lên núi Đại Lương.



Hắn lấy quyền thuật đánh lên thân cây, nội khí hao hết thì đả tọa khôi phục.



Thẳng đến tận khi hoàng hôn, hắn mang theo một bó cành cây khô xuống núi, đổi lấy lương thực thua xa ngày thường. Sau khi về tới nhà, hắn tê liệt ngã người lên giường, y hệt bùn nhão.



Những ngày sau, hắn trở về từ rừng nhỏ thì đều ăn hết toàn bộ lương thực, sau đó nhanh chân lên núi.



Thời gian này, thấm thoát đã tròn trăm ngày.



"Ly lão tiền bối, vãn bối vâng lời mệnh lệnh của gia phụ, đến đưa cho ngài tấm thiếp mời này. Chẳng hay là vị thiếu niên anh hùng nào có thể được tiền bối ưu ái như vậy, để tiền bối tự mình viết thư yêu cầu một tấm Sồ Phượng thiếp này."



Một thanh niên vận trang phục màu mực (màu mực tàu, màu đen) ngồi ở nơi có thể coi là tửu lâu duy nhất trong thôn, hắn mỉm cười đặt câu hỏi với lão giả có mái tóc như bờm sư tử phía đối diện. Tuy biểu hiện của hắn xem như không kiêu ngạo không tự ti, nhưng dù là t.ư thái hay lời nói, đều tràn đầy cung kính. Lão Lý vừa mới bị đuổi khỏi phòng bếp, lúng túng đứng bên cạnh, hai tay giống hệt chân gà đang nắm chặt một thỏi bạc.



Trong phòng bếp bấy giờ là đầu bếp nổi tiếng quận Vong Tiên đang tự mình cầm đao, trên bàn bày rượu ngon năm xưa Thanh Liên kiếm khách yêu thích nhất, chỉ với mùi hương thoát ra ngoài đã khiến thôn dân bản địa vây xem chung quanh phải nuốt nước bọt. Nhưng lão giả kia lại mặc kệ tất cả, chỉ lo uống rượu đục bên trong hồ lô của mình, nét mặt đầy vẻ lạnh nhạt hờ hững, tuy thân lão mặc một bộ quần áo cũ nát, lại tràn đầy phong thái của cao nhân lánh đời, lão xem xét thanh niên kia một chút, cười nhạo bảo:



"Là cha ngươi dặn ngươi hỏi như vậy?"



"Vãn bối chỉ có chút hiếu kì. Thiếp mời này phát cho toàn bộ các hiệp khách thiếu niên dưới mười lăm tuổi ở quận Vong Tiên. Ly tiền bối lâu ngày chưa xuất hiện trên giang hồ, ha ha, nói thật, hành động hôm nay của ngài, cũng không chỉ có mỗi tiểu tử tò mò. . ."



Thanh niên mỉm cười lắc đầu, Ly lão đầu khinh miệt nhìn hắn một cái. Người trước chỉ cảm thấy trong lòng máy động, trên thân có chút hàn ý không rõ, nhưng trên mặt không sơ xuất gì vẫn duy trì nụ cười. Lão giả ợ rượu, chậm rãi ung dung quay đầu đi, tiện tay chỉ vào mấy vị nam tử trung niên bên cạnh, hỏi rằng:



"Liễu gia của ngươi chuyên về ám khí, chắc hẳn nhãn lực không tồi?"



"Tiền bối quá khen."



Ly lão đầu phất tay áo, hỏi tiếp: "Vậy ngươi nói cho ta hay, thân phận của bọn họ là gì?"



Thanh niên anh tuấn hiên ngang nhìn những người kia, như đã dự đoán trước mà khẽ cười đáp: "Chuyện này có gì khó? Mấy vị huynh đệ này tuy mặc quần áo mộc mạc, nhưng chất liệu vải vóc hiển nhiên tốt hơn một bậc so với thôn dân núi Đại Lương, hẳn là cư dân của huyện thành gần đây. Mười ngón tay thô ráp rắn chắc, hẳn là quen với việc nặng nhọc, núi Đại Lương lại sản xuất ra khá nhiều vật liệu gỗ tốt, ánh mắt bọn họ nóng rực. Nên đây là những người thợ mộc ở phụ cận tới đây thu mua gỗ ạ. . ."



"Lúc này đã giữa trưa, có lẽ bọn họ đã xuất phát từ sáng sớm, chắc hẳn hôm nay là ngày giao hàng của thôn Đại Lương."



Thanh âm ôn hoà hiền hậu, lại mang theo một chút tự đắc mà khẳng định. Lão giả cười nhạo một tiếng, chẳng trả lời. Một vị tráng hán mặc áo lam ở bên cạnh đã cười to bảo: "Vị thiếu hiệp kia có nhãn lực tốt đấy, nhưng vẫn sai một chút. Thôn Đại Lương chúng ta giao hàng vào ngày mười hằng tháng, hơn nữa hàng phải do thôn chúng ta đưa qua cho khách, nào có đạo lý bắt khách gấp gáp qua đây mang hàng về?"



"Cái này. . ."



Thanh niên giật mình, vẻ mặt hơi xấu hổ. Đúng lúc này, lão giả bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:



"Tiểu tử Liễu gia, không phải ngươi muốn hỏi lão phu tiến cử người nào à?"



"Hắn tới rồi."



Thanh niên hơi ngạc nhiên, những người thợ mộc chung quanh cũng như chó hoang thấy được đồ ăn, đều vọt về phía cổng thôn. Dõi mắt nhìn từ xa, chỉ thấy thân cây tráng kiện to bằng hai người ôm đang được một người khiêng tới, tán cổ thụ kia mọc tràn lan như quái vật, nhưng khiêng nó lại là một thiếu niên chỉ mới mười ba mười bốn tuổi. Thiếu niên có khuân mặt thanh tú, dáng người thẳng tắp, thân thể có vẻ gầy gò lại không thể che lấp một thân khí thế cương mãnh to lớn. Hắn bước từng bước một về phía cổng thôn, mỗi bước đều vô cùng vững vàng, hơn nữa lại cực kỳ nhẹ nhàng. Trên thân cây nứt ra những vết ngấn của quyền thuật, hiển nhiên là bị người ta dùng tay không đấm gãy!



"? !"



Đôi con ngươi của thanh niên hơi co rụt lại, hắn thầm nhớ đến bản thân tầm tuổi này có thể làm được như thế hay không? Kết quả khiến hắn tự thấy mình có chút thất bại. Lão giả bên cạnh uống một ngụm rượu đục, nhìn thẳng vào thiếu niên đang khiêng cổ thụ kia, thản nhiên bảo:



“Cây này có vân gỗ tinh tế, chất gỗ cứng rắn như sắt, mọc trông núi sâu, tráng hán tầm thường cần dùng ba đến năm ngày mới có thể chặt được một cây, lại tốn thêm mấy ngày để vận chuyển về. Toàn bộ thôn ước chừng mỗi tháng chỉ đốn được mười cây, mà hắn mỗi ngày đều có thể đốn được một cây. Mấy ngày gần đây thì mỗi ngày hai cây.”



“Đã đủ để tham dự vào Sồ Phượng Yến (tiệc, tụ hội....) của ngươi, tranh phong với trăm nhà chưa?”



Thanh niên thu lại nét hoảng sợ trên mặt, chậm rãi nhả ra hai chữ.



“…… Có thể.”
Vẫn còn 1 ảnh bìa đó nha hơm :seuf3xv: Xie xie mụi
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
des theo phong cách của mụi thì nó ko ghê đc đâu nhá =]]]]]]]]]]] nhát lắm nên ko tìm mấy ảnh ma đc đâu =]]]]]]]]]]]]
Không cần ảnh ma đâu, cần 1 mỹ nhân mặc váy cưới màu đỏ là chủ yếu (stock chính) - hơi ma mị tí nghen.

Nếu dc thì cho thêm 1 thanh niên đô con, cầm kiếm Frostmourne và 1 quyển sách (stock nam nhân này không bắt buộc)

Đây là link và ảnh bìa hiện tại cho muội lấy ý tưởng. Nhớ là để tựa theo như tên truyện nha, ảnh bìa cũ thì đợt đó anh Chiến rút ngắn cái tựa.

Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên
 

Kemkensi

Phi Thăng kiếp
Không cần ảnh ma đâu, cần 1 mỹ nhân mặc váy cưới màu đỏ là chủ yếu (stock chính) - hơi ma mị tí nghen.

Nếu dc thì cho thêm 1 thanh niên đô con, cầm kiếm Frostmourne và 1 quyển sách (stock nam nhân này không bắt buộc)

Đây là link và ảnh bìa hiện tại cho muội lấy ý tưởng. Nhớ là để tựa theo như tên truyện nha, ảnh bìa cũ thì đợt đó anh Chiến rút ngắn cái tựa.

Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên
ok nhá huynh, nào xong mụi zả, dạo này quỹ time của mụi thất thường lắm =]]]]]]]]]
 

Kemkensi

Phi Thăng kiếp
@Niệm Di rồi des thành bìa ngôn tềnh luôn rồi =]]]]]]]]]]
bangai-1.jpg

hong thích thì thôi để chưng chơi trong lầu thảo luận cũng đc, còn đợi nào mụi có hứng thì des cho cái nào kinh xíu =]]]]]]]]]]
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top