
Mị kể trước nhé:
Hồi trước mị có 1 cậu bạn chung xóm và học cùng từ cấp 1 đến cấp 2. Hồi học cấp 1 cậu chuyên dẫn mị đi chơi, đi ăn, đi bơi cùng nhau. Hồi cấp 1 mà cậu cũng ra vẻ bảo vệ mị khiến cả lớp chọc ròi cười










như tiêu đề, chúng ta cùng nhau ngồi đây kể lại những chuyện xưa, bàn về những câu chuyện cũ nhé. Các bạn hãy kể về những điều đáng nhớ và đáng quên của mình trong thời gian qua đi nào. Hiện tại cũng đang có lộc trời 20 ngọc 1 post, chúng ta ngồi lại đốt lửa kể chuyện xưa nào.
Mị kể trước nhé:
Hồi trước mị có 1 cậu bạn chung xóm và học cùng từ cấp 1 đến cấp 2. Hồi học cấp 1 cậu chuyên dẫn mị đi chơi, đi ăn, đi bơi cùng nhau. Hồi cấp 1 mà cậu cũng ra vẻ bảo vệ mị khiến cả lớp chọc ròi cười. Ấy thế mà lên cấp 2 chẳng hiểu trái nết, trái tính thế nào cậu lại chuyển hướng sang châm chọc mị, trêu mị suốt ngày, khiến mị đau đầu nhức óc. Đến khi mị không thể chịu nổi những châm chọc ấy nữa thì cô bạn thân của mị bước ra đấm cho 1 phát xịt cả máu mũi
tiếp đó mị lấy phấn rạch 1 đường ranh giới giữa bàn, chỉ cần lấn sang 1 tý thì mị lấy compa đâm liền
. Cậu ta chọc ghẹo mị là thế mà lại bị các anh đại bắt nạt lại. Đại ca ấy cũng học cùng cấp 1 và 2 với mị. Một hôm cậu đội chiếc mũ lưỡi trai mà không biết trêu ghẹo thế nào thì bị anh đại túm lấy và không trả lại
ôi thôi trông dáng vẻ tội nghiệp muốn phát khóc thế kia, mị âm thầm đi tìm anh đại ấy xin cái mũ. Anh đại nhẹ nhàng quăng cho câu : “m xin lại cho nó phải không?”, sau đó trả nón lại cho mị. Kể từ đó cậu hết dám chọc ghẹo mị nữa
và đến cấp 3 thì cũng mất liên lạc hẳn với nhau. Có những mối quan hệ trân trọng là thế đấy, nhưng chỉ cần quay lưng đi thôi thì đã lạc mất nhau ròi
.
Em rãnh rỗi nên tạo tương tác với mọi người ý mà, còn kỷ niệm thì em kể cho anh chục trang không hết ý
Kể tý chuyện nghe chơi
hồi còn bé, bme ta đều đi làm và nhốt ta ở trong nhà, ta đã bằng một cách nào đó chui được vào trong tủ kính và đợi đến khi bme đi làm về. khi đó chắc ta chỉ 2-3 tuổi mà thôi, kỳ lạ là ta vẫn còn nhớ đc chuyện này sau ngần ấy nămKể tý chuyện nghe chơi![]()
Điều kỳ lạ là không phải còn nhớ mà là còn thở đấyhồi còn bé, bme ta đều đi làm và nhốt ta ở trong nhà, ta đã bằng một cách nào đó chui được vào trong tủ kính và đợi đến khi bme đi làm về. khi đó chắc ta chỉ 2-3 tuổi mà thôi, kỳ lạ là ta vẫn còn nhớ đc chuyện này sau ngần ấy năm
ko đâu, hồi ấy cái tủ kính đc kê sát với ghế, ta đứng lên tay ghế rồi chui vàoĐiều kỳ lạ là không phải còn nhớ mà là còn thở đấy![]()
Còn ta thì lúc học lớp 2, bố mẹ đi làm cũng nhốt trong nhà nhưng ta lại chui lọt qua được cái song cửa sổ để trốn đi chơihồi còn bé, bme ta đều đi làm và nhốt ta ở trong nhà, ta đã bằng một cách nào đó chui được vào trong tủ kính và đợi đến khi bme đi làm về. khi đó chắc ta chỉ 2-3 tuổi mà thôi, kỳ lạ là ta vẫn còn nhớ đc chuyện này sau ngần ấy năm
Bố mẹ để ở nhà mà không có người trông luôn à? Hồi nhỏ mị đi học mẫu giáo. Cô cùng cả lớp diễn 1 vở kịch, đến đoạn cô giáo bảo mọi người hãy về nhà đi. Thế là mị đứng lên đi 1 mạch về tới nhà, cô giáo hết hồn gọi điện báo bố mẹ dắt lên trường lại, cô đánh cho không trượt phát nàoko đâu, hồi ấy cái tủ kính đc kê sát với ghế, ta đứng lên tay ghế rồi chui vào)
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản