Chương 212: Ngôi nhà kinh dị có thể di chuyển
Dưới cơn mưa tầm tã, Đỗ Duy kiểm tra lại lần nữa (nguyên thuỷ đồ án), lấy điện thoại ra chụp lại tất cả các chi tiết của nó.
Ở bên cạnh hắn, Tom đứng dưới cơn mưa không ngừng run lẩy bẩy. Ông ta chẳng thể hiểu nổi, rằng vì sao cơ thể của mình rõ ràng cường tráng hơn Đỗ Duy rất nhiều, nhưng đứng trong cơn mưa như trút nước thế này mình còn muốn ngất đi, vậy mà cậu ta vẫn có thể dửng dưng như chẳng có việc gì như vậy chứ?
“Này Đỗ Duy, anh làm xong chưa? Cơ thể tôi chuẩn bị đóng băng luôn rồi đấy..”
Tom bực mình nói, lúc này lại có một cơn gió bất chợt thổi qua, ông ta thoáng rùng mình, hàm răng không ngừng lập cập va vào nhau.
“Tôi ghét những ngày mưa!”
Nghe vậy, Đỗ Duy quay đầu sang nhìn ông ta rồi nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Xem xét tình hình hiện tại, căn phòng kinh dị rõ ràng là do con người tạo ra, người đáng nghi nhất chính là ông chủ thần bí kia.
Nhưng mà Đỗ Duy cũng không biết rốt cuộc (nóc nhà đồ án) có phải do ông chủ thần bí chế tạo hay không, bởi vì thứ này rất rõ ràng là sản phẩm của (nguyên thuỷ sùng bái).
Theo ghi chép của Giáo Hội, chỉ có những tín đồ của Satan mới làm như vậy.
Nếu đúng là cùng một người, vậy thì động cơ của ông chủ bí ẩn này cực kỳ đáng sợ. Dùng căn phòng kinh dị để nuôi ác linh, sau đó thả chúng ra để thực hiện những mưu đồ của mình.
Những người này còn đáng sợ hơn những giáo đồ của Vinda nhiều.
Bởi vì bọn chúng là những phần tử phản xã hội cực đoan nhất, huỷ hoại những thứ tốt đẹp, hay thậm chí là giết người với chúng cũng chỉ như trò trẻ con mà thôi. Thậm chí chúng còn điên cuồng đến nỗi hiến tế chính bản thân mình cho Satan...
Đỗ Duy đã từng hỏi Cha sứ Tony rằng Satan rốt cuộc là thứ gì, nhưng ông ta lại trở lời rất chung chung. Ông nói Satan là tượng trưng của cái ác, rất nhiều tồn tại kinh khủng ác độc cũng là một bộ phận của nó, hoặc có lẽ là một mặt riêng biệt.
Nó không có hình tượng cụ thể, bởi vì nó là một khái niệm. Điều này có vẻ giống The Nun, nhưng giữa hai bên lại hoàn toàn khác biệt.
...
Bộp...
Tom dẫn đầu từ trên nóc nhà nhảy xuống, còn Đỗ Duy thì ở phía sau, đang tìm một ví trí khác để nhảy.
Nhưng ngay vào lúc này, cảm giác lạnh lẽo khiến người ta rợn cả tóc gáy đột ngột xuất hiện, từ mắt cá chân đang lặng lẽ lan tràn lên tới lưng của Đỗ Duy.
Quần áo của hắn vốn đã ướt sũng vì mưa, cơn lạnh mới xuất hiện như thẩm thấu vào cơ thể hắn, rét buốt đến thấu xương...
Ngay lúc này, Đỗ Duy phát hiện chân phải của mình đã hoàn toàn mất cảm giác.
Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn dưới chân. Trong trạng thái quỷ nhãn, hắn nhìn thấy một cánh tay khô gầy nhợt nhạt, chẳng biết từ khi nào từ nóc nhà chui ra, đang nắm chặt lấy chân phải của mình.
Chuyện này quá kỳ quái...
Bản thân mình từ khi tiến vào công viên trò chơi đến giờ, vẫn luôn trong trạng thái quỷ nhãn, nếu như có ác linh xuất hiện thì mình chắc chắn sẽ biết, chẳng thể nào có chuyện không phát hiện được.
Tom đứng phía dưới nhìn thấy Đỗ Duy đang đứng bất động, vội vàng lên tiếng: “Có chuyện gì vậy? Anh gặp rắc rối à?”
Nghe vậy, Đỗ Duy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, anh cứ đi trước đi.”
Nói xong, hắn lặng lẽ móc chiếc bật lửa có thể đối phó với ác linh từ trong túi ra. Tạch... Nhẹ nhàng bấm bật lửa, nhưng ngọn lửa màu đỏ hồng như trong tưởng tượng không hề xuất hiện...
Cái bật lửa này có thể bén lửa trong bất kì điều kiện nào, miễn là gặp phải ác linh. Kể cả ở trong nước cũng vậy, nó thuộc về loại tồn tại “duy tâm”.
Nếu như không thể bén lửa, vậy sẽ có hai loại tình huống. Một là ác linh nó gặp phải quá mạnh, khiến cái bật lửa hoàn toàn mất hiệu lực, trong trường hợp thứ hai là vì đối phương không phải ác linh, cũng không phải một loại tồn tại tương tự nào.
“Chỉ đơn thuần là một thi thể thôi à?”
Đỗ Duy bình tĩnh cất bật lửa vào túi, xốc lại quần áo, rút ra một khẩu súng lục.
Nhưng hắn còn chưa kịp nổ súng, cánh tay kia bỗng nhiên buông lỏng ra, dường như nó cảm nhận được một thứ gì đó.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Duy, cánh tay đang từng chút một rụt vào nóc nhà.
Nóc nhà vẫn như lúc ban đầu, không hề xuất hiện một chút hư hại nào để một cánh tay có thể xuyên qua nó cả. Nhìn đi nhìn lại, hệt như chưa hề có việc gì sảy ra...
Quỷ dị doạ người...
“Hình như mình đã gặp thứ giống như này ở đâu đó rồi thì phải?”
Giọng điệu của Đỗ Duy khá phức tạp, nhưng trong tình huống này thì hắn cũng không dám ở trên nóc nhà nữa. Chẳng may lại xuất hiện một đống cánh tay như vậy, kéo hắn vào căn phòng kinh dị thì sao?
Ở phía dưới, Tom sau khi thấy Đỗ Duy nhảy xuống, vội vàng nói: “Tôi có lẽ cần một lời giải thích đấy, những thứ kia lại chạy ra ngoài à?”
Đỗ Duy cũng không lập tức trả lời Tom, lắc đầu, đi ra bên ngoài.
Tom ngán ngẩm theo sát phía sau, lắc đầu thở dài, cũng không gặng hỏi Đỗ Duy nữa, vì y biết rằng kiểu gì hắn cũng sẽ cho y một câu trả lời.
Thực ra Đỗ Duy đang suy nghĩ, hắn nhớ mang máng rằng mình đã gặp thứ tương tự như vậy ở đâu đó rồi, nhưng có vắt nát óc cũng chẳng nhớ được rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào.
Ở thành phố Massas cũng không phát sinh tình huống quỷ dị như này. Cánh tay bên trong chiếc đồng hồ cổ kia, cùng với tình huống trong căn phòng kinh dị cũng không giống nhau lắm...
Đỗ Duy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tom, nói: “Có lẽ chúng ta không cần phải lo lắng những thứ trong căn phòng kinh dị chạy ra ngoài đâu.”
Tom ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy, có vẻ khó hiểu hỏi lại: “Là sao? Anh nói rõ ràng chút đi.”
“Nếu những thứ bên trong căn phòng kinh dị không thoát ra ngoài, thì có nghĩa là công viên trò chơi sẽ an toàn?”
“Không... Ngược lại, ở đây sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Sắc mặt Đỗ Duy trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Khi tôi trở thành Người Đuổi Quỷ, Cha sứ Tony đã cho tôi một quyển sách, trong đó ghi chép lại tất cả các ác linh mà giáo hội từng tiếp xúc.”
“Có loại giống ác linh, nhưng hoàn toàn không cùng một loại, có vẻ rất giống với căn phòng kinh dị này.”
“Ngay từ đầu, những ác linh bên trong căn phòng kinh dị so với ác linh bên ngoài thì nguy hiểm hơn, nhưng sau khi xuất hiện một loại cơ chế (cơ hội) nào đó, thì căn phòng kinh dị sẽ trở thành một cái lồng giam ác linh.”
“Nó nuôi sống ác linh, mà ngược lại ác linh cũng nuôi sống nó.”
“Mà bây giờ, nó đã hoàn toàn được hình thành.” (Dịch linh dị của đại ca đau não quá

chả hiểu là nó nói về cái mô tê gì luôn ấy)
Đỗ Duy nói xong, trong lòng hắn cũng xuất hiện một cảm giác cực kỳ hoang đường. Bởi vì hắn phát hiện, khi chính mình ở trong căn phòng kinh dị, tình huống cũng giống hệt như khi ở trên xe buýt, chỉ là cái sau thì rất thần bí, còn cái trước thì lại quá kinh khủng.
Tom trợn tròn mắt, chật vật nuốt nước miếng ực một cái, nói: “Lại còn có thể như vậy?”
“À không, ý tôi là... bây giờ chúng ta nên làm gì? Còn cái mà anh nói rằng “nguy hiểm hơn” rốt cuộc là sao?”
Đỗ Duy tỉnh táo nói: “Chờ giáo hội đến giải quyết thôi, căn phòng kinh dị này... nếu như tôi đi vào, có lẽ cũng sẽ không có khả năng còn sống mà trở ra, hơn nữa nó còn có thể di chuyển...”
Tom nói với vẻ hoài nghi: “Ý anh là nó còn sống?”
Đỗ Duy cười nhạt: “Cũng có thể nói như vậy, nói không chừng qua một thời gian nó sẽ đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện ở một thành phố khác.”
Sắc mặt Tom méo xệch, hỏi: “Có thể xác định quỹ tích di chuyển của nó không?”
Đỗ Duy lắc đầu, trả lời: “Rất khó phán đoán, nhưng có khả năng nó sẽ xuất hiện ở trong một công viên nào đó, cụ thể thì phải đợi giáo hội đến giải quyết.”
Tom thở dài, bất lực nói: “Khi nào thì anh khởi hành đến thành phố Yard?”
Đỗ Duy đáp: “8 giờ sáng xuất phát, có lẽ giữa trưa sẽ đến nơi.”
“Có cần tôi và Cha sứ Tony tiễn anh một đoạn không?”
“Không cần đâu, bạn gái tôi sẽ đưa tôi đi.”