Luận Truyện Tự Mình Tu Thành Người Dưỡng Quỷ - Ủng Hữu Phúc Khí

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Chương 207: Cho tôi một ngày suy nghĩ



Đến gần buổi tối.



Đỗ Duy nằm trên giường, nhìn Alexis đang gối lên tay mình, vẻ mặt thoải mái. Cô ấy nói với hắn hơi buồn ngủ và muốn ngủ một lúc. Nhưng cô nhất quyết kéo hắn cùng nằm lên giường, nói không như thế thì cô không ngủ được.



Thật sự là như vậy sao.



Nhưng lúc này, đôi tay dịu dàng của Alexis dần dần chạm vào ngực Đỗ Duy, đôi chân thon thả cũng gác ở trên người hắn.



Phụ nữ thực ra táo bạo hơn đàn ông rất nhiều, nhất là ở khâu vừa "ăn tủy biết vị" (食髓知味 : đây là một câu thành ngữ của TQ, nghĩa là tủy xương có vị rất ngon, ăn vào thấy ngon, tôi muốn thử lại sau. Đề cập đến việc muốn thử lại sau khi trải nghiệm một lần) câu này đệ không biết dịch như nào :((



"Anh yêu... Gần đây em đang trong thời kỳ an toàn."



Alexis dựa vào vai bạn trai, giọng nói vô cùng dịu dàng, trên mặt vẻ lặng lẽ đã đỏ bừng xấu hổ.



Nghe thấy như thế.



Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy lưng hơi đau, một tay ôm lấy vòng qua eo của Alexis, tay kia chống dậy nửa ngồi trên giường.



"Trời còn chưa tối, chúng ta phải kiềm chế một chút..."



Đỗ Duy vuốt vuốt tóc Alexis rồi hôn môi cô, giản dị lãnh đạm, ánh mắt ôn nhu. Hắn nhìn khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của bạn gái mà lòng an tâm khó tả. Chỉ có những lúc như này, bạn gái hắn mới biểu hiện sự mềm yếu, bình thường cô ấy là một người trưởng thành và trí thức.



Còn Alexis vuốt ve ngực Đỗ Duy, thì than thở: "Em không muốn kiềm chế chút nào."



Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh cảm thấy tiết chế hợp lý thì tốt hơn."



Alexis nũng nịu nói: "Em thấy không tốt, anh yêu à, thể lực của anh có vẻ hơi kém, phải kiếm thời gian rèn luyện thật tốt..."



Cô ấy luyện võ có thể dễ dàng hạ gục ba hoặc bốn người. Còn Đỗ Duy chỉ là một người bình thường, gần đây không có thời gian rèn luyện thể lực nên không thể so với Alexis.



Hơn nữa.



Cho dù từ bây giờ bắt đầu rèn luyện cơ thể, chưa chắc thể lực của hắn có thể thay đổi trở thành siêu nhân. Nhưng đối với một người đàn ông mà nói, loại chuyện này có làm được hay không, chỉ có chính mình mới biết.



Đỗ Duy híp híp ánh mắt, lập tức quay người đè Alexis xuống bên dưới.



Hắn không nói tiếng nào.



Alexis cũng không tránh né ánh mắt của hắn mà còn đối mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy cám dỗ.



"Anh yêu, em có thể giúp anh tập thể lực."



Đỗ Duy châm chọc: "Anh đã xem qua phương pháp tập thể dục của em..."



Nói xong, hắn vừa hôn cô vừa kéo chăn, khiến Alexis kêu lên.



Sau đó là một tràng thở gấp mập mờ.



...



Một lúc lâu, Alexis khẽ run lên ôm vai Đỗ Duy khịt khịt mũi. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau. Mặc dù niềm vui thể chất có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này có quy luật một chút. Bạn gái Alexis của hắn nhưng không nghe theo. Tính cách của hai người rất khác nhau.



Đỗ Duy bình tĩnh và lý trí, lý trí lớn hơn cảm tính, thậm chí đến một lúc nào đó, hắn sẽ không bị mặt cảm xúc chi phối một chút nào. Đây là lối suy nghĩ đã có từ lâu, đã ăn sâu bén rễ và rất khó thay đổi.



Nhưng Alexis thì khác.



Cô và Đỗ Duy ở độ tuổi tuy đã trưởng thành, tính cách nhưng lại thiên về tình cảm, cô rất ít khi kiềm chế được cơn rung động vì tình cảm. Yêu càng nhiều, càng khó kiềm chế, đây là ý nghĩa của cái gọi là khó tự chủ.



Tại thời điểm này.



Alexis nằm bên tai Đỗ Duy lười biếng nói: "Anh yêu, đêm nay đừng về nữa, ở nhà em qua đêm nhé."



Mới tám giờ, thời gian còn sớm.



Khóe miệng Đỗ Duy giật giật: "Anh..."



"Anh cái gì mà anh? Đừng tìm lý do! Chúng ta cũng nên sống cùng nhau rồi!"



Alexis đảo mắt nhìn Đỗ Duy, kéo chăn bước xuống giường.



Tấm lưng trắng nõn, mịn màng và vóc dáng hoàn hảo của cô bày ra trước mặt Đỗ Duy.



Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, anh đêm nay sẽ ở lại đây."



Các ác linh trong nhà hiện nay cơ bản đều rất an phận. Ngay cả khi có thêm thành viên mới là Penny Wise, cũng không thể lật không được chút sóng gió. Nó quá yếu ớt, thậm chí Đỗ Duy không cần đi vào trạng thái ác linh cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó.



Trong nhà của Đỗ Duy, Penny Wise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu và trở thành kẻ dưới cùng.



Đột nhiên.



Như nghĩ ra điều gì, Alexis quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Đúng rồi anh yêu, em định mua một căn nhà mới, phù hợp hơn cho hai chúng ta, anh nghĩ sao?"



Ý của cô ấy là rõ ràng.



Sống chung...



Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói: "





Đầu tiên có thể mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành có thể dọn vào ở bình thường, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như cũng được giải quyết xong."



Alexis nở nụ cười: "Việc này chắc sẽ mất khoảng nửa năm."



Đỗ Duy cười nói: "Nửa năm là đủ rồi."



Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định gặp bố mẹ em với em?"



Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Giữa tháng này hoặc cuối tháng, đến lúc đó anh sẽ có thời gian rảnh rỗi."



Alexis thỏa mãn gật đầu: "Anh đừng quên nhé, ba mẹ của em nhất định sẽ rất thích anh."



Đỗ Duy cười nói: "Anh cũng rất muốn gặp họ."



Alexis nghiêng đầu, hôn gió Đỗ Duy một cái rồi đi vào phòng tắm.



Đỗ Duy ngồi ở trên giường, xoa xoa cái eo đau nhức.



Hắn thầm xác định bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần có thời gian thì nhất định phải rèn luyện thể lực. Suy cho cùng, dù bình tĩnh và lý trí đến đâu, thì bản chất hắn vẫn là một người đàn ông...



Đỗ Duy đã lên kế hoạch sắp xếp cho tương lai của mình. Nhưng đột nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên.



Số người gọi đến là Cha Tony.



Ngay lập tức, Đỗ Duy cau mày. Bình thường Cha Tony sẽ không gọi mình vào ban đêm trừ khi có phát sinh việc liên quan đến ác linh. Nhưng thời gian gần đây ở New York có rất ít dấu vết của ác linh.



"Chẳng lẽ là mình nhờ ông ấy tìm tấm gương ác linh đã có manh mối rồi?"



Đỗ Duy thầm nghĩ, sau đó bấm nút trả lời.



"Chào buổi tối, Cha Tony."



"Chào... chào buổi tối, anh Đỗ Duy, tôi...tôi có chuyện muốn nói với anh..."



"Là chuyện về cái gương ác linh sao?"



"Không ... Không, tôi không có tìm thấy loại ác linh đó, nhưng tôi đã nhờ người ở giáo hội giúp anh chú ý vấn đề này."



Nghe này.



Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vậy cha muốn nói với con chuyện gì?"



Cha Tony giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Là chuyện của anh, giáo hội có chút sắp xếp cho anh."



Đỗ Duy: "Xin cha cứ nói."



Cha Tony thở dài: "Tôi xin lỗi, anh Đỗ Duy, tôi cảm thấy có lỗi với anh, vì tôi nghĩ rằng sự sắp xếp của giáo hội sẽ khiến anh gặp nguy hiểm."



Trong lòng Đỗ Duy dâng lên: "Làm sao vậy? Lời nói của cha giống như là giáo hội muốn con đi chết vậy. Không phải là để con đi tới thành phố Massas chứ?"



Cha Tony vội vàng giải thích: "Không, không, không, làm sao có thể để con đến nơi như vậy được? Thực ra là do giáo hội gần đây thiếu nhân viên. Con cũng biết, nhiều người đuổi quỷ đã chết ở thành phố Massas, nên nhà thờ muốn đưa con đi. Gửi đến các thành phố khác để xử lý một số sự cố ác linh."



Đỗ Duy cau mày nói: "Muốn con rời đi New York?"



Cha Tony nói: "Đó chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Con vẫn là người phụ trách ở New York."



Đỗ Duy suy nghĩ một chút.



Thực ra đây là cơ hội cho hắn, hắn lo lắng không biết làm sao để nhà thờ thuận lý thành chương biết hắn đi vào trạng thái ác linh và trở thành thợ săn.



Một khi mục tiêu này đạt được, thì bản thân sẽ có cơ hội tiến vào cao tầng của giáo hội để giải quyết những nguy hiểm tiềm ẩn trên thân mình. Ít nhất, hắn có thể tìm ra lý do tại sao hắn rõ ràng là một thợ săn, nhưng anh ta không có khả năng đặc biệt của một thợ săn.



"Con có thể đến các thành phố khác, nhưng giáo hội có thể giúp con như thế nào?"



"Về tin tức của ác linh, giáo hội đã giao cho con rất nhiều thẩm quyền, nếu con cảm thấy một chuyện ác linh quá nguy hiểm, có thể xin hỗ trợ hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."



"Con cần một ngày để suy nghĩ về nó."

Mất ngủ nên ngồi dịch luôn ạ ^^!
2 tiếng :D
:quai: nam và nữ đang xyz thì dùng từ ''niềm vui thể xác'' chứ sao gọi 'niềm vui thể chất'. Hoặc hay hơn nữa là 'khoái cảm thể xác',

Số người gọi đến là Cha Tony.>>nên dịch là 'Người gọi đến là Cha Tony' hoặc 'Thuê bao gọi đến là của Cha Tony'. số người đọc nghe sao giống số lượng người thế, thứ 2 đối với người quen, ta sẽ add thêm cả name, nên số máy gọi đến hiển thị name trước nha, chú xài mobile chắc hiểu
 

An Lang

Phàm Nhân
Ngọc
101,03
Tu vi
0,00
:quai: nam và nữ đang xyz thì dùng từ ''niềm vui thể xác'' chứ sao gọi 'niềm vui thể chất'. Hoặc hay hơn nữa là 'khoái cảm thể xác',

Số người gọi đến là Cha Tony.>>nên dịch là 'Người gọi đến là Cha Tony' hoặc 'Thuê bao gọi đến là của Cha Tony'. số người đọc nghe sao giống số lượng người thế, thứ 2 đối với người quen, ta sẽ add thêm cả name, nên số máy gọi đến hiển thị name trước nha, chú xài mobile chắc hiểu
nhận xét xem đệ tiến bộ hơn tí nào từ ngày đầu chưa thế đại ca :3cool_angry:
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
nhận xét xem đệ tiến bộ hơn tí nào từ ngày đầu chưa thế đại ca :3cool_angry:
:hutthuoc: :hutthuoc: :hutthuoc: :hutthuoc:
Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói: "





Đ
ầu tiên có thể mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành có thể dọn vào ở bình thường, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như cũng được giải quyết xong.">>> lỗi nhé, nếu dùng google dịch có thể có lỗi tự động tạo khoảng trắng ko đúng chỗ. Đệ phải cho chữ Đầu về sát với dấu ngoặc kép chứ.

Trong nhà của Đỗ Duy, Penny Wise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu và trở thành kẻ dưới cùng.>>> Pennywise là 1 danh từ riêng chỉ tên một ác quỷ, không thể tách ra thành như vậy! Đệ có thể lên google gõ pennywise, mà chắc đã xem fim này rồi chứ?

:hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc:Câu hỏi dịch tốt hơn chưa, thì chưa tiện nói vì dịch còn ít quá!

Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định gặp bố mẹ em với em?">>> chuyển thành "Vậy khi nào anh đi cùng em đi gặp bố mẹ/ba mẹ của em?"-----> giữa hai danh từ "bố mẹ" và "em" nên có giới từ "của". Thứ hai là nên để "anh đi cùng em", chứ ko nên để "với em"., vì theo ta như thế sẽ tăng tình cảm giữa 2 nhân vật, 2 người này đã là người tình.

:036::036::036::036:Đoạn đối thoại giữa Cha Tony và Đỗ Duy cũng có vấn đề, lúc xưng hô tôi-anh, lúc xưng hô Cha-con, nếu đệ tự solo 1 truyện thì ko nên tuỳ ý thay đổi xưng hô của nhân vật, ít ra thì trong1 ch truyện nếu ko có đột biến lớn về quan hệ, như giết nhau, phản bội nhau thì nên giữ xưng hô ko đổi. Trừ khi ví dụ như vợ chồng xưng hô anh-em, nhưng con vợ hạ độc chồng, khi chồng sắp chết, nó có thể xưng hô đổi thành "con khốn nạn/mày hại tao?" Nhưng chỉ khi có đột biến lớn/xung đột thôi. Ta ko tiện chỉ từng lỗi nhưng ch này lỗi này nhiều!

Một lúc lâu, Alexis khẽ run lên ôm vai Đỗ Duy khịt khịt mũi. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau. Mặc dù niềm vui thể chất có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này có quy luật một chút. Bạn gái Alexis của hắn nhưng không nghe theo. Tính cách của hai người rất khác nhau.>>> đoạn này, chú giữ y nguyên chấm câu của google dịch, nên dựa vào cả bản quick để có cách chấm cấu hợp lý hơn. Cái này là tự chú cảm nhận đoạn văn, nhưng ko nên dựa quá vào quick, hay google dịch. Có điều chú để nhiều câu ngắn quá, làm 1 câu hơi yếu cấu trúc.

Chú đã bớt lỗi phẩy sai dấu, cái này là có thay đổi, chưa gọi là tiến bộ, nhưng ta lần đầu dịch cũng lỗi còn hơn chú vì chẳng có ai chỉ vẻ cả. :hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc:Thêm nữa, ch dịch của ta đã chuyển thợ săn thành Hunter, các ch sau chú ý hơn nhé. Nhớ nhé: "niềm vui thể chất", cụm từ này không tồn tại trong tiếng Việt, dịch là "Khoái cảm thể xác/ khoái cảm xác thịt/ khoái cảm nhục dục....

eDIT LẠI CH DỊCH NÀY ĐI RỒI HẴNG NÓI! EDIT THÌ NHANH MÀ!
 

An Lang

Phàm Nhân
Ngọc
101,03
Tu vi
0,00
:hutthuoc: :hutthuoc: :hutthuoc: :hutthuoc:
Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói: "





Đ
ầu tiên có thể mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành có thể dọn vào ở bình thường, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như cũng được giải quyết xong.">>> lỗi nhé, nếu dùng google dịch có thể có lỗi tự động tạo khoảng trắng ko đúng chỗ. Đệ phải cho chữ Đầu về sát với dấu ngoặc kép chứ.

Trong nhà của Đỗ Duy, Penny Wise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu và trở thành kẻ dưới cùng.>>> Pennywise là 1 danh từ riêng chỉ tên một ác quỷ, không thể tách ra thành như vậy! Đệ có thể lên google gõ pennywise, mà chắc đã xem fim này rồi chứ?

:hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc:Câu hỏi dịch tốt hơn chưa, thì chưa tiện nói vì dịch còn ít quá!

Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định gặp bố mẹ em với em?">>> chuyển thành "Vậy khi nào anh đi cùng em đi gặp bố mẹ/ba mẹ của em?"-----> giữa hai danh từ "bố mẹ" và "em" nên có giới từ "của". Thứ hai là nên để "anh đi cùng em", chứ ko nên để "với em"., vì theo ta như thế sẽ tăng tình cảm giữa 2 nhân vật, 2 người này đã là người tình.

:036::036::036::036:Đoạn đối thoại giữa Cha Tony và Đỗ Duy cũng có vấn đề, lúc xưng hô tôi-anh, lúc xưng hô Cha-con, nếu đệ tự solo 1 truyện thì ko nên tuỳ ý thay đổi xưng hô của nhân vật, ít ra thì trong1 ch truyện nếu ko có đột biến lớn về quan hệ, như giết nhau, phản bội nhau thì nên giữ xưng hô ko đổi. Trừ khi ví dụ như vợ chồng xưng hô anh-em, nhưng con vợ hạ độc chồng, khi chồng sắp chết, nó có thể xưng hô đổi thành "con khốn nạn/mày hại tao?" Nhưng chỉ khi có đột biến lớn/xung đột thôi. Ta ko tiện chỉ từng lỗi nhưng ch này lỗi này nhiều!

Một lúc lâu, Alexis khẽ run lên ôm vai Đỗ Duy khịt khịt mũi. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau. Mặc dù niềm vui thể chất có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này có quy luật một chút. Bạn gái Alexis của hắn nhưng không nghe theo. Tính cách của hai người rất khác nhau.>>> đoạn này, chú giữ y nguyên chấm câu của google dịch, nên dựa vào cả bản quick để có cách chấm cấu hợp lý hơn. Cái này là tự chú cảm nhận đoạn văn, nhưng ko nên dựa quá vào quick, hay google dịch. Có điều chú để nhiều câu ngắn quá, làm 1 câu hơi yếu cấu trúc.

Chú đã bớt lỗi phẩy sai dấu, cái này là có thay đổi, chưa gọi là tiến bộ, nhưng ta lần đầu dịch cũng lỗi còn hơn chú vì chẳng có ai chỉ vẻ cả. :hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc:Thêm nữa, ch dịch của ta đã chuyển thợ săn thành Hunter, các ch sau chú ý hơn nhé. Nhớ nhé: "niềm vui thể chất", cụm từ này không tồn tại trong tiếng Việt, dịch là "Khoái cảm thể xác/ khoái cảm xác thịt/ khoái cảm nhục dục....

eDIT LẠI CH DỊCH NÀY ĐI RỒI HẴNG NÓI! EDIT THÌ NHANH MÀ!
Chương 207: Cho tôi một ngày suy nghĩ



Đến gần buổi tối.



Đỗ Duy nằm trên giường, nhìn Alexis đang gối lên tay mình, vẻ mặt thoải mái. Cô ấy nói với hắn hơi buồn ngủ và muốn ngủ một lúc. Nhưng cô nhất quyết kéo hắn cùng nằm lên giường, nói không như thế thì cô không ngủ được.



Thật sự là như vậy sao.



Nhưng lúc này, đôi tay dịu dàng của Alexis dần dần chạm vào ngực Đỗ Duy, đôi chân thon thả cũng gác ở trên người hắn.



Trong chuyện này phụ nữ thực ra táo bạo hơn đàn ông rất nhiều, nhất là khi được một lần lại muốn lần nữa.



"Anh yêu... Gần đây em đang trong thời kỳ an toàn."



Alexis dựa vào vai bạn trai, giọng nói vô cùng dịu dàng, trên mặt vẻ lặng lẽ đã đỏ bừng xấu hổ.



Nghe thấy như thế.



Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy lưng hơi đau, một tay ôm lấy vòng qua eo của Alexis, tay kia chống dậy nửa ngồi trên giường.



"Trời còn chưa tối, chúng ta phải kiềm chế một chút..."



Đỗ Duy vuốt vuốt tóc Alexis rồi hôn môi cô, giản dị lãnh đạm, ánh mắt ôn nhu. Hắn nhìn khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của bạn gái mà lòng an tâm khó tả. Chỉ có những lúc như này, bạn gái hắn mới biểu hiện sự mềm yếu, bình thường cô ấy là một người trưởng thành và trí thức.



Còn Alexis vuốt ve ngực Đỗ Duy, thì than thở: "Em không muốn kiềm chế chút nào."



Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh cảm thấy tiết chế hợp lý một chút thì tốt hơn."



Alexis nũng nịu nói: "Em thấy không tốt, anh yêu à, thể lực của anh có vẻ hơi kém, phải dành thời gian rèn luyện thật tốt..."



Cô ấy luyện võ có thể dễ dàng hạ gục ba hoặc bốn người. Còn Đỗ Duy chỉ là một người bình thường, gần đây không có thời gian rèn luyện thể lực nên không thể so với Alexis.



Hơn nữa.



Cho dù từ bây giờ bắt đầu rèn luyện cơ thể, chưa chắc thể lực của hắn có thể thay đổi trở thành siêu nhân. Nhưng đối với một người đàn ông mà nói, những chuyện này có làm được hay không, chỉ có chính mình mới biết.



Đỗ Duy híp híp ánh mắt, lập tức quay người đè Alexis xuống bên dưới.



Hắn không nói tiếng nào.



Alexis không tránh né ánh mắt của hắn mà còn đối mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy cám dỗ.



"Anh yêu, em có thể giúp anh tập thể lực."



Đỗ Duy châm chọc: "Anh đã xem qua phương pháp tập thể dục của em..."



Nói xong, hắn vừa hôn cô vừa kéo chăn, khiến Alexis kêu lên.



Sau đó là một tràng thở gấp mập mờ.



...



Một lúc lâu, Alexis khẽ run lên ôm vai Đỗ Duy khịt khịt mũi. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau. Mặc dù khoái cảm thể xác có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này có quy luật một chút. Bạn gái Alexis của hắn nhưng lại không nghe theo. Tính cách của hai người rất khác nhau.



Đỗ Duy bình tĩnh và lý trí, lý trí lớn hơn cảm tính, thậm chí đến một lúc nào đó, hắn sẽ không bị mặt cảm xúc chi phối một chút nào. Đây là lối suy nghĩ đã có từ lâu, đã ăn sâu bén rễ và rất khó thay đổi.



Nhưng Alexis thì khác.



Cô và Đỗ Duy ở độ tuổi tuy đã trưởng thành, tính cách nhưng lại thiên về tình cảm, cô rất ít khi kiềm chế được cơn rung động vì tình cảm. Yêu càng nhiều, càng khó kiềm chế, đây là ý nghĩa của cái gọi là khó tự chủ.



Tại thời điểm này.



Alexis nằm bên tai Đỗ Duy lười biếng nói: "Anh yêu, đêm nay đừng về nữa, ở nhà em qua đêm nhé."



Mới tám giờ, thời gian còn sớm.



Khóe miệng Đỗ Duy giật giật: "Anh..."



"Anh cái gì mà anh? Đừng tìm lý do! Chúng ta cũng nên sống cùng nhau rồi!"



Alexis đảo mắt nhìn Đỗ Duy, kéo chăn bước xuống giường.



Tấm lưng trắng nõn, mịn màng và vóc dáng hoàn hảo của cô bày ra trước mặt Đỗ Duy.



Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, anh đêm nay sẽ ở lại đây."



Các ác linh trong nhà hiện nay cơ bản đều rất an phận. Ngay cả khi có thêm thành viên mới là Pennywise, cũng không thể lật không được chút sóng gió. Nó quá yếu ớt, thậm chí Đỗ Duy không cần đi vào trạng thái ác linh cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó.



Trong nhà của Đỗ Duy, Pennywise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu và trở thành kẻ dưới cùng.



Đột nhiên.



Như nghĩ ra điều gì, Alexis quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Đúng rồi anh yêu, em định mua một căn nhà mới, phù hợp hơn cho hai chúng ta, anh nghĩ sao?"



Ý của cô ấy là rõ ràng.



Sống chung...



Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói:





“Đầu tiên có thể mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành có thể dọn vào ở bình thường, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như cũng được giải quyết xong."



Alexis nở nụ cười: "Việc này chắc sẽ mất khoảng nửa năm."



Đỗ Duy cười nói: "Nửa năm là đủ rồi."



Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định cùng em đi gặp bố mẹ của em?"



Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Giữa tháng này hoặc cuối tháng, đến lúc đó anh sẽ có thời gian rảnh rỗi."



Alexis thỏa mãn gật đầu: "Anh đừng quên nhé, ba mẹ của em nhất định sẽ rất thích anh."



Đỗ Duy cười nói: "Anh cũng rất muốn gặp họ."



Alexis nghiêng đầu, hôn gió Đỗ Duy một cái rồi đi vào phòng tắm.



Đỗ Duy ngồi ở trên giường, xoa xoa cái eo đau nhức.



Hắn thầm xác định bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần có thời gian thì nhất định phải rèn luyện thể lực. Suy cho cùng, dù bình tĩnh và lý trí đến đâu, thì bản chất hắn vẫn là một người đàn ông...



Đỗ Duy đã lên kế hoạch sắp xếp cho tương lai của mình. Nhưng đột nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên.



Thuê bao gọi đến là Cha Tony.



Ngay lập tức, Đỗ Duy cau mày. Bình thường Cha Tony sẽ không gọi mình vào ban đêm trừ khi có phát sinh việc liên quan đến ác linh. Nhưng thời gian gần đây ở New York có rất ít dấu vết của ác linh.



"Chẳng lẽ là mình nhờ ông ấy tìm tấm gương ác linh đã có manh mối rồi?"



Đỗ Duy thầm nghĩ, sau đó bấm nút trả lời.



"Chào buổi tối, Cha Tony."



"Chào... chào buổi tối, Đỗ Duy, cha...cha có chuyện muốn nói với con..."



"Là chuyện về cái gương ác linh sao?"



"Không ... Không, cha không có tìm thấy loại ác linh đó, nhưng cha đã nhờ người ở giáo hội giúp con chú ý vấn đề này."



Nghe này.



Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vậy cha muốn nói với con chuyện gì?"



Cha Tony giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Là chuyện của con, giáo hội có một chút sắp xếp cho con."



Đỗ Duy: "Xin cha cứ nói."



Cha Tony thở dài: "Cha xin lỗi, Đỗ Duy, cha cảm thấy có lỗi với con, vì cha nghĩ rằng sự sắp xếp của giáo hội sẽ khiến con gặp nguy hiểm."



Trong lòng Đỗ Duy dâng lên: "Làm sao vậy? Lời nói của cha giống như là giáo hội muốn con đi chết vậy. Không phải là để con đi tới thành phố Massas chứ?"



Cha Tony vội vàng giải thích: "Không, không, không, làm sao có thể để con đến nơi như vậy được? Thực ra là do giáo hội gần đây thiếu nhân viên. Con cũng biết, nhiều người đuổi quỷ đã chết ở thành phố Massas, nên nhà thờ muốn đưa con đi. Gửi đến các thành phố khác để xử lý một số sự cố ác linh."



Đỗ Duy cau mày nói: "Muốn con rời đi New York?"



Cha Tony nói: "Đó chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Con vẫn là người phụ trách ở New York."



Đỗ Duy suy nghĩ một chút.



Thực ra đây là cơ hội cho hắn, hắn lo lắng không biết làm sao để giáo hội biết hắn đi vào trạng thái ác linh và trở thành một Hunter.



Một khi mục tiêu này đạt được, thì bản thân sẽ có cơ hội tiến vào cao tầng của giáo hội để giải quyết những nguy hiểm tiềm ẩn trên cơ thể mình. Ít nhất, hắn có thể tìm ra lý do tại sao hắn rõ ràng là một Hunter, nhưng hắn không có khả năng đặc biệt của Hunter.



"Con có thể đến các thành phố khác, nhưng giáo hội có thể giúp con như thế nào?"



"Về tin tức của ác linh, giáo hội đã giao cho con rất nhiều thẩm quyền, nếu con cảm thấy một chuyện ác linh quá nguy hiểm, có thể xin hỗ trợ hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."



"Con cần một ngày để suy nghĩ về nó."

Ngại ghê, huynh đọc lại xem xuôi tai hơn chút nào chưa ạ:xinloi:
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Chương 207: Cho tôi một ngày suy nghĩ



Đến gần buổi tối.



Đỗ Duy nằm trên giường, nhìn Alexis đang gối lên tay mình, vẻ mặt thoải mái. Cô ấy nói với hắn hơi buồn ngủ và muốn ngủ một lúc. Nhưng cô nhất quyết kéo hắn cùng nằm lên giường, nói không như thế thì cô không ngủ được.



Thật sự là như vậy sao.



Nhưng lúc này, đôi tay dịu dàng của Alexis dần dần chạm vào ngực Đỗ Duy, đôi chân thon thả cũng gác ở trên người hắn.



Trong chuyện này phụ nữ thực ra táo bạo hơn đàn ông rất nhiều, nhất là khi được một lần lại muốn lần nữa.



"Anh yêu... Gần đây em đang trong thời kỳ an toàn."



Alexis dựa vào vai bạn trai, giọng nói vô cùng dịu dàng, trên mặt vẻ lặng lẽ đã đỏ bừng xấu hổ.



Nghe thấy như thế.



Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy lưng hơi đau, một tay ôm lấy vòng qua eo của Alexis, tay kia chống dậy nửa ngồi trên giường.



"Trời còn chưa tối, chúng ta phải kiềm chế một chút..."



Đỗ Duy vuốt vuốt tóc Alexis rồi hôn môi cô, giản dị lãnh đạm, ánh mắt ôn nhu. Hắn nhìn khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của bạn gái mà lòng an tâm khó tả. Chỉ có những lúc như này, bạn gái hắn mới biểu hiện sự mềm yếu, bình thường cô ấy là một người trưởng thành và trí thức.



Còn Alexis vuốt ve ngực Đỗ Duy, thì than thở: "Em không muốn kiềm chế chút nào."



Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh cảm thấy tiết chế hợp lý một chút thì tốt hơn."



Alexis nũng nịu nói: "Em thấy không tốt, anh yêu à, thể lực của anh có vẻ hơi kém, phải dành thời gian rèn luyện thật tốt..."



Cô ấy luyện võ có thể dễ dàng hạ gục ba hoặc bốn người. Còn Đỗ Duy chỉ là một người bình thường, gần đây không có thời gian rèn luyện thể lực nên không thể so với Alexis.



Hơn nữa.



Cho dù từ bây giờ bắt đầu rèn luyện cơ thể, chưa chắc thể lực của hắn có thể thay đổi trở thành siêu nhân. Nhưng đối với một người đàn ông mà nói, những chuyện này có làm được hay không, chỉ có chính mình mới biết.



Đỗ Duy híp híp ánh mắt, lập tức quay người đè Alexis xuống bên dưới.



Hắn không nói tiếng nào.



Alexis không tránh né ánh mắt của hắn mà còn đối mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy cám dỗ.



"Anh yêu, em có thể giúp anh tập thể lực."



Đỗ Duy châm chọc: "Anh đã xem qua phương pháp tập thể dục của em..."



Nói xong, hắn vừa hôn cô vừa kéo chăn, khiến Alexis kêu lên.



Sau đó là một tràng thở gấp mập mờ.



...



Một lúc lâu, Alexis khẽ run lên ôm vai Đỗ Duy khịt khịt mũi. Thắt lưng của Đỗ Duy càng thêm đau. Mặc dù khoái cảm thể xác có thể làm giảm bớt căng thẳng của một người. Nhưng như hắn đã nói, hắn thích làm chuyện này có quy luật một chút. Bạn gái Alexis của hắn nhưng lại không nghe theo. Tính cách của hai người rất khác nhau.



Đỗ Duy bình tĩnh và lý trí, lý trí lớn hơn cảm tính, thậm chí đến một lúc nào đó, hắn sẽ không bị mặt cảm xúc chi phối một chút nào. Đây là lối suy nghĩ đã có từ lâu, đã ăn sâu bén rễ và rất khó thay đổi.



Nhưng Alexis thì khác.



Cô và Đỗ Duy ở độ tuổi tuy đã trưởng thành, tính cách nhưng lại thiên về tình cảm, cô rất ít khi kiềm chế được cơn rung động vì tình cảm. Yêu càng nhiều, càng khó kiềm chế, đây là ý nghĩa của cái gọi là khó tự chủ.



Tại thời điểm này.



Alexis nằm bên tai Đỗ Duy lười biếng nói: "Anh yêu, đêm nay đừng về nữa, ở nhà em qua đêm nhé."



Mới tám giờ, thời gian còn sớm.



Khóe miệng Đỗ Duy giật giật: "Anh..."



"Anh cái gì mà anh? Đừng tìm lý do! Chúng ta cũng nên sống cùng nhau rồi!"



Alexis đảo mắt nhìn Đỗ Duy, kéo chăn bước xuống giường.



Tấm lưng trắng nõn, mịn màng và vóc dáng hoàn hảo của cô bày ra trước mặt Đỗ Duy.



Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, anh đêm nay sẽ ở lại đây."



Các ác linh trong nhà hiện nay cơ bản đều rất an phận. Ngay cả khi có thêm thành viên mới là Pennywise, cũng không thể lật không được chút sóng gió. Nó quá yếu ớt, thậm chí Đỗ Duy không cần đi vào trạng thái ác linh cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó.



Trong nhà của Đỗ Duy, Pennywise đã thay thế thành công khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nheo lúc đầu và trở thành kẻ dưới cùng.



Đột nhiên.



Như nghĩ ra điều gì, Alexis quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Đúng rồi anh yêu, em định mua một căn nhà mới, phù hợp hơn cho hai chúng ta, anh nghĩ sao?"



Ý của cô ấy là rõ ràng.



Sống chung...



Nhưng Đỗ Duy lại nhíu mày nói:





“Đầu tiên có thể mua để đó, đợi sửa sang hoàn thành có thể dọn vào ở bình thường, lúc đó một số vấn đề của anh cũng gần như cũng được giải quyết xong."



Alexis nở nụ cười: "Việc này chắc sẽ mất khoảng nửa năm."



Đỗ Duy cười nói: "Nửa năm là đủ rồi."



Alexis lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh định cùng em đi gặp bố mẹ của em?"



Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Giữa tháng này hoặc cuối tháng, đến lúc đó anh sẽ có thời gian rảnh rỗi."



Alexis thỏa mãn gật đầu: "Anh đừng quên nhé, ba mẹ của em nhất định sẽ rất thích anh."



Đỗ Duy cười nói: "Anh cũng rất muốn gặp họ."



Alexis nghiêng đầu, hôn gió Đỗ Duy một cái rồi đi vào phòng tắm.



Đỗ Duy ngồi ở trên giường, xoa xoa cái eo đau nhức.



Hắn thầm xác định bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần có thời gian thì nhất định phải rèn luyện thể lực. Suy cho cùng, dù bình tĩnh và lý trí đến đâu, thì bản chất hắn vẫn là một người đàn ông...



Đỗ Duy đã lên kế hoạch sắp xếp cho tương lai của mình. Nhưng đột nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên.



Thuê bao gọi đến là Cha Tony.



Ngay lập tức, Đỗ Duy cau mày. Bình thường Cha Tony sẽ không gọi mình vào ban đêm trừ khi có phát sinh việc liên quan đến ác linh. Nhưng thời gian gần đây ở New York có rất ít dấu vết của ác linh.



"Chẳng lẽ là mình nhờ ông ấy tìm tấm gương ác linh đã có manh mối rồi?"



Đỗ Duy thầm nghĩ, sau đó bấm nút trả lời.



"Chào buổi tối, Cha Tony."



"Chào... chào buổi tối, Đỗ Duy, cha...cha có chuyện muốn nói với con..."



"Là chuyện về cái gương ác linh sao?"



"Không ... Không, cha không có tìm thấy loại ác linh đó, nhưng cha đã nhờ người ở giáo hội giúp con chú ý vấn đề này."



Nghe này.



Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vậy cha muốn nói với con chuyện gì?"



Cha Tony giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Là chuyện của con, giáo hội có một chút sắp xếp cho con."



Đỗ Duy: "Xin cha cứ nói."



Cha Tony thở dài: "Cha xin lỗi, Đỗ Duy, cha cảm thấy có lỗi với con, vì cha nghĩ rằng sự sắp xếp của giáo hội sẽ khiến con gặp nguy hiểm."



Trong lòng Đỗ Duy dâng lên: "Làm sao vậy? Lời nói của cha giống như là giáo hội muốn con đi chết vậy. Không phải là để con đi tới thành phố Massas chứ?"



Cha Tony vội vàng giải thích: "Không, không, không, làm sao có thể để con đến nơi như vậy được? Thực ra là do giáo hội gần đây thiếu nhân viên. Con cũng biết, nhiều người đuổi quỷ đã chết ở thành phố Massas, nên nhà thờ muốn đưa con đi. Gửi đến các thành phố khác để xử lý một số sự cố ác linh."



Đỗ Duy cau mày nói: "Muốn con rời đi New York?"



Cha Tony nói: "Đó chỉ là một chuyến công tác tạm thời. Con vẫn là người phụ trách ở New York."



Đỗ Duy suy nghĩ một chút.



Thực ra đây là cơ hội cho hắn, hắn lo lắng không biết làm sao để giáo hội biết hắn đi vào trạng thái ác linh và trở thành một Hunter.



Một khi mục tiêu này đạt được, thì bản thân sẽ có cơ hội tiến vào cao tầng của giáo hội để giải quyết những nguy hiểm tiềm ẩn trên cơ thể mình. Ít nhất, hắn có thể tìm ra lý do tại sao hắn rõ ràng là một Hunter, nhưng hắn không có khả năng đặc biệt của Hunter.



"Con có thể đến các thành phố khác, nhưng giáo hội có thể giúp con như thế nào?"



"Về tin tức của ác linh, giáo hội đã giao cho con rất nhiều thẩm quyền, nếu con cảm thấy một chuyện ác linh quá nguy hiểm, có thể xin hỗ trợ hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."



"Con cần một ngày để suy nghĩ về nó."

Ngại ghê, huynh đọc lại xem xuôi tai hơn chút nào chưa ạ:xinloi:
:5: :5: :5: dc rồi đó, chú ý chút là từ "Cha" khi Cha Tony nói chuyện với Đỗ Duy thì nên viết hoa từ Cha nhé.

Thứ nữa là ngay câu đầu: "gần buổi tối". Buổi tối đi 1 mình thì ko sao, nhưng có thêm từ gần thì nên bỏ từ "buổi" đi, để "Đến gần tối." là đủ.
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, anh đêm nay sẽ ở lại đây.>>> trạng từ chỉ thời gian trong tiếng việt nên đặt ở trước đại từ nhân xưng, ví dụ: Tối nay, anh sẽ về gặp em." Chứ ko ai viết: "Anh tối nay sẽ về gặp em.">> Câu này là văn phạm của Trung Quốc, nó luôn để đại từ nhân xưng ra đầu câu.

Dịch chương tiếp 208 nhé. Cố luyện thêm và sửa lỗi là dc. Đừng có dịch vài ch xong bỏ đi ko 1 lời từ giã như @Sunsh1ne là ok.
 

Sunsh1ne

Tầm Tiên
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
84,45
Tu vi
10,00
:5: :5: :5: dc rồi đó, chú ý chút là từ "Cha" khi Cha Tony nói chuyện với Đỗ Duy thì nên viết hoa từ Cha nhé.

Thứ nữa là ngay câu đầu: "gần buổi tối". Buổi tối đi 1 mình thì ko sao, nhưng có thêm từ gần thì nên bỏ từ "buổi" đi, để "Đến gần tối." là đủ.
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, anh đêm nay sẽ ở lại đây.>>> trạng từ chỉ thời gian trong tiếng việt nên đặt ở trước đại từ nhân xưng, ví dụ: Tối nay, anh sẽ về gặp em." Chứ ko ai viết: "Anh tối nay sẽ về gặp em.">> Câu này là văn phạm của Trung Quốc, nó luôn để đại từ nhân xưng ra đầu câu.

Dịch chương tiếp 208 nhé. Cố luyện thêm và sửa lỗi là dc. Đừng có dịch vài ch xong bỏ đi ko 1 lời từ giã như @Sunsh1ne là ok.
Người ta bận đi cày kiếm tiền chuẩn bị tết gòi :be9d0di:
 

Sunsh1ne

Tầm Tiên
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
84,45
Tu vi
10,00
Chương 212: Ngôi nhà kinh dị có thể di chuyển



Dưới cơn mưa tầm tã, Đỗ Duy kiểm tra lại lần nữa (nguyên thuỷ đồ án), lấy điện thoại ra chụp lại tất cả các chi tiết của nó.



Ở bên cạnh hắn, Tom đứng dưới cơn mưa không ngừng run lẩy bẩy. Ông ta chẳng thể hiểu nổi, rằng vì sao cơ thể của mình rõ ràng cường tráng hơn Đỗ Duy rất nhiều, nhưng đứng trong cơn mưa như trút nước thế này mình còn muốn ngất đi, vậy mà cậu ta vẫn có thể dửng dưng như chẳng có việc gì như vậy chứ?



“Này Đỗ Duy, anh làm xong chưa? Cơ thể tôi chuẩn bị đóng băng luôn rồi đấy..”



Tom bực mình nói, lúc này lại có một cơn gió bất chợt thổi qua, ông ta thoáng rùng mình, hàm răng không ngừng lập cập va vào nhau.



“Tôi ghét những ngày mưa!”



Nghe vậy, Đỗ Duy quay đầu sang nhìn ông ta rồi nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”



Xem xét tình hình hiện tại, căn phòng kinh dị rõ ràng là do con người tạo ra, người đáng nghi nhất chính là ông chủ thần bí kia.



Nhưng mà Đỗ Duy cũng không biết rốt cuộc (nóc nhà đồ án) có phải do ông chủ thần bí chế tạo hay không, bởi vì thứ này rất rõ ràng là sản phẩm của (nguyên thuỷ sùng bái).



Theo ghi chép của Giáo Hội, chỉ có những tín đồ của Satan mới làm như vậy.



Nếu đúng là cùng một người, vậy thì động cơ của ông chủ bí ẩn này cực kỳ đáng sợ. Dùng căn phòng kinh dị để nuôi ác linh, sau đó thả chúng ra để thực hiện những mưu đồ của mình.



Những người này còn đáng sợ hơn những giáo đồ của Vinda nhiều.



Bởi vì bọn chúng là những phần tử phản xã hội cực đoan nhất, huỷ hoại những thứ tốt đẹp, hay thậm chí là giết người với chúng cũng chỉ như trò trẻ con mà thôi. Thậm chí chúng còn điên cuồng đến nỗi hiến tế chính bản thân mình cho Satan...



Đỗ Duy đã từng hỏi Cha sứ Tony rằng Satan rốt cuộc là thứ gì, nhưng ông ta lại trở lời rất chung chung. Ông nói Satan là tượng trưng của cái ác, rất nhiều tồn tại kinh khủng ác độc cũng là một bộ phận của nó, hoặc có lẽ là một mặt riêng biệt.



Nó không có hình tượng cụ thể, bởi vì nó là một khái niệm. Điều này có vẻ giống The Nun, nhưng giữa hai bên lại hoàn toàn khác biệt.



...



Bộp...



Tom dẫn đầu từ trên nóc nhà nhảy xuống, còn Đỗ Duy thì ở phía sau, đang tìm một ví trí khác để nhảy.



Nhưng ngay vào lúc này, cảm giác lạnh lẽo khiến người ta rợn cả tóc gáy đột ngột xuất hiện, từ mắt cá chân đang lặng lẽ lan tràn lên tới lưng của Đỗ Duy.



Quần áo của hắn vốn đã ướt sũng vì mưa, cơn lạnh mới xuất hiện như thẩm thấu vào cơ thể hắn, rét buốt đến thấu xương...



Ngay lúc này, Đỗ Duy phát hiện chân phải của mình đã hoàn toàn mất cảm giác.



Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn dưới chân. Trong trạng thái quỷ nhãn, hắn nhìn thấy một cánh tay khô gầy nhợt nhạt, chẳng biết từ khi nào từ nóc nhà chui ra, đang nắm chặt lấy chân phải của mình.



Chuyện này quá kỳ quái...



Bản thân mình từ khi tiến vào công viên trò chơi đến giờ, vẫn luôn trong trạng thái quỷ nhãn, nếu như có ác linh xuất hiện thì mình chắc chắn sẽ biết, chẳng thể nào có chuyện không phát hiện được.



Tom đứng phía dưới nhìn thấy Đỗ Duy đang đứng bất động, vội vàng lên tiếng: “Có chuyện gì vậy? Anh gặp rắc rối à?”



Nghe vậy, Đỗ Duy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, anh cứ đi trước đi.”



Nói xong, hắn lặng lẽ móc chiếc bật lửa có thể đối phó với ác linh từ trong túi ra. Tạch... Nhẹ nhàng bấm bật lửa, nhưng ngọn lửa màu đỏ hồng như trong tưởng tượng không hề xuất hiện...



Cái bật lửa này có thể bén lửa trong bất kì điều kiện nào, miễn là gặp phải ác linh. Kể cả ở trong nước cũng vậy, nó thuộc về loại tồn tại “duy tâm”.



Nếu như không thể bén lửa, vậy sẽ có hai loại tình huống. Một là ác linh nó gặp phải quá mạnh, khiến cái bật lửa hoàn toàn mất hiệu lực, trong trường hợp thứ hai là vì đối phương không phải ác linh, cũng không phải một loại tồn tại tương tự nào.



“Chỉ đơn thuần là một thi thể thôi à?”



Đỗ Duy bình tĩnh cất bật lửa vào túi, xốc lại quần áo, rút ra một khẩu súng lục.



Nhưng hắn còn chưa kịp nổ súng, cánh tay kia bỗng nhiên buông lỏng ra, dường như nó cảm nhận được một thứ gì đó.



Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Duy, cánh tay đang từng chút một rụt vào nóc nhà.



Nóc nhà vẫn như lúc ban đầu, không hề xuất hiện một chút hư hại nào để một cánh tay có thể xuyên qua nó cả. Nhìn đi nhìn lại, hệt như chưa hề có việc gì sảy ra...



Quỷ dị doạ người...



“Hình như mình đã gặp thứ giống như này ở đâu đó rồi thì phải?”



Giọng điệu của Đỗ Duy khá phức tạp, nhưng trong tình huống này thì hắn cũng không dám ở trên nóc nhà nữa. Chẳng may lại xuất hiện một đống cánh tay như vậy, kéo hắn vào căn phòng kinh dị thì sao?



Ở phía dưới, Tom sau khi thấy Đỗ Duy nhảy xuống, vội vàng nói: “Tôi có lẽ cần một lời giải thích đấy, những thứ kia lại chạy ra ngoài à?”



Đỗ Duy cũng không lập tức trả lời Tom, lắc đầu, đi ra bên ngoài.



Tom ngán ngẩm theo sát phía sau, lắc đầu thở dài, cũng không gặng hỏi Đỗ Duy nữa, vì y biết rằng kiểu gì hắn cũng sẽ cho y một câu trả lời.



Thực ra Đỗ Duy đang suy nghĩ, hắn nhớ mang máng rằng mình đã gặp thứ tương tự như vậy ở đâu đó rồi, nhưng có vắt nát óc cũng chẳng nhớ được rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào.



Ở thành phố Massas cũng không phát sinh tình huống quỷ dị như này. Cánh tay bên trong chiếc đồng hồ cổ kia, cùng với tình huống trong căn phòng kinh dị cũng không giống nhau lắm...



Đỗ Duy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tom, nói: “Có lẽ chúng ta không cần phải lo lắng những thứ trong căn phòng kinh dị chạy ra ngoài đâu.”



Tom ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy, có vẻ khó hiểu hỏi lại: “Là sao? Anh nói rõ ràng chút đi.”



“Nếu những thứ bên trong căn phòng kinh dị không thoát ra ngoài, thì có nghĩa là công viên trò chơi sẽ an toàn?”



“Không... Ngược lại, ở đây sẽ càng thêm nguy hiểm.”



Sắc mặt Đỗ Duy trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Khi tôi trở thành Người Đuổi Quỷ, Cha sứ Tony đã cho tôi một quyển sách, trong đó ghi chép lại tất cả các ác linh mà giáo hội từng tiếp xúc.”



“Có loại giống ác linh, nhưng hoàn toàn không cùng một loại, có vẻ rất giống với căn phòng kinh dị này.”



“Ngay từ đầu, những ác linh bên trong căn phòng kinh dị so với ác linh bên ngoài thì nguy hiểm hơn, nhưng sau khi xuất hiện một loại cơ chế (cơ hội) nào đó, thì căn phòng kinh dị sẽ trở thành một cái lồng giam ác linh.”



“Nó nuôi sống ác linh, mà ngược lại ác linh cũng nuôi sống nó.”



“Mà bây giờ, nó đã hoàn toàn được hình thành.” (Dịch linh dị của đại ca đau não quá :)) chả hiểu là nó nói về cái mô tê gì luôn ấy)



Đỗ Duy nói xong, trong lòng hắn cũng xuất hiện một cảm giác cực kỳ hoang đường. Bởi vì hắn phát hiện, khi chính mình ở trong căn phòng kinh dị, tình huống cũng giống hệt như khi ở trên xe buýt, chỉ là cái sau thì rất thần bí, còn cái trước thì lại quá kinh khủng.



Tom trợn tròn mắt, chật vật nuốt nước miếng ực một cái, nói: “Lại còn có thể như vậy?”



“À không, ý tôi là... bây giờ chúng ta nên làm gì? Còn cái mà anh nói rằng “nguy hiểm hơn” rốt cuộc là sao?”



Đỗ Duy tỉnh táo nói: “Chờ giáo hội đến giải quyết thôi, căn phòng kinh dị này... nếu như tôi đi vào, có lẽ cũng sẽ không có khả năng còn sống mà trở ra, hơn nữa nó còn có thể di chuyển...”



Tom nói với vẻ hoài nghi: “Ý anh là nó còn sống?”



Đỗ Duy cười nhạt: “Cũng có thể nói như vậy, nói không chừng qua một thời gian nó sẽ đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện ở một thành phố khác.”



Sắc mặt Tom méo xệch, hỏi: “Có thể xác định quỹ tích di chuyển của nó không?”



Đỗ Duy lắc đầu, trả lời: “Rất khó phán đoán, nhưng có khả năng nó sẽ xuất hiện ở trong một công viên nào đó, cụ thể thì phải đợi giáo hội đến giải quyết.”



Tom thở dài, bất lực nói: “Khi nào thì anh khởi hành đến thành phố Yard?”



Đỗ Duy đáp: “8 giờ sáng xuất phát, có lẽ giữa trưa sẽ đến nơi.”



“Có cần tôi và Cha sứ Tony tiễn anh một đoạn không?”



“Không cần đâu, bạn gái tôi sẽ đưa tôi đi.”
Huynh biên cho đệ nhé @Hoàng Hi Bình
Mấy chỗ trong ngoặc đệ không theo dõi nên không biết dịch ra là gì :thodai:
À đệ đọc lại mới thấy mấy chỗ đệ gọi Tom là ông ta, định sửa lại là y mà quên béng mất, lỡ up lên mất mà đệ k biết sửa spoiler :cuoichet:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top