@Hoàng Hi Bình Lão
cái gì, ta và lão sinh cùng năm mà, ta còn sinh đầu năm cơ, lão gọi em được thì ta gọi đệ được chứ?
Người ta nhiệt tình hỏi giúp đỡ mà lão chọc tốn thương rồi đây nè.

@Hoàng Hi Bình Lão
cái gì, ta và lão sinh cùng năm mà, ta còn sinh đầu năm cơ, lão gọi em được thì ta gọi đệ được chứ?
Người ta nhiệt tình hỏi giúp đỡ mà lão chọc tốn thương rồi đây nè.
nhiệt tình mà le lưỡi
Tại nhiệt tình xong bị lão dội cho xô nước đá, không le lưỡi chứng tỏ ta bất thường thì chẳng lẽ phải khóc nháo mới được?
![]()
le lưỡi từ đầu rồi nha, xem lại đi
Được rồi, được rồi, ta sai trước. Vậy giờ lão còn muốn chỉnh sửa gì không?
Chương 11: Quỷ nhãn
12:21 trưa.
Phòng khám t.ư vấn Tâm lý.
Người hàng xóm, Roy đang đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc túi ni lông màu đen căng phồng và có vẻ như chứa rất nhiều thứ.
Cốc cốc cốc ......
"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá mà anh muốn rồi đây."
"Bác sĩ Đỗ Duy? Mời anh ra ngoài lấy."
Đã kêu lên hai lần, nhưng cánh cửa vẫn không có phản ứng.
Thú thật thì Roy có ấn tượng rất mạnh với ngoại hình của Đỗ Duy, nhưng cũng không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển đến đây năm nay, rất đẹp trai và rất có phong độ.
Loại đàn ông này rất hấp dẫn phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, cô ấy thật sự sẽ không ngại theo đuổi Đỗ Duy.
Cốc cốc cốc ......
Lại gõ cửa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà nên thất vọng thở dài.
Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi ni lông và chuẩn bị cho vào hộp thư ở cửa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy từ bỏ ý định và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.
[Thuốc lá ở trong nhà em, anh hãy đến lấy]
Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, một chiếc đầm đen tôn lên dáng người xinh đẹp của cô khiến cô càng thêm hấp dẫn, ngoại trừ chiếc túi ni lông đen trên tay phá hỏng hình tượng, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô là “Một cô gái đẹp”.
Lúc này, tờ giấy kẹt trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà kéo vào.
……
Lúc này, tại nhà của Alexis.
Đỗ Duy được đối phương ân cần mời, chỉ có thể đồng ý cùng nhau ăn trưa.
Tất nhiên, đồ ăn được Alexis được đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.
Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm của một người phụ nữ có đời sống vật chất vô cùng dư dả, cơ thể và làn da được bảo dưỡng kĩ càng.
"Alexis, em có chắc không, em sẽ ngủ trưa đúng vào lúc hai giờ chứ?"
Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên nói gì đó.
Một nụ cười hấp dẫn xuất hiện trên mặt Alexis: "Em chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh, phải không?"
Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."
……
1:55, Trưa.
Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm ở trên ghế sô pha, ôn nhu nhìn Đỗ Duy.
Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông trước mặt vẫn chưa hề ngừng tầm mắt lại chỗ cô, ngược lại còn chú ý hơn đến một số đồ đạc.
"Nếu anh thích những đồ nội thất này, em có thể cho anh một bộ, em nhớ mấy cái ghế sô pha và bàn cà phê trong nhà anh, hình như lúc mua nhà đại nhân tặng cho anh?"
Đỗ Duy dừng lại, chuyển từ t.ư thế đứng sang ngồi xuống, anh không quen dựa vào ghế sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.
"Không, tôi rất thích đồ đạc hiện tại của mình, và tôi không thích thay đổi chúng theo ý muốn."
Đây chỉ là cái cớ chứ mục đích là không cho ai vào nhà mình hay có liên hệ gì.
Vì chỉ có hắn mới biết hai ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.
Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.
Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “13:58”.
Hắn bình tĩnh nói: "Còn hai phút nữa."
Alexis chớp chớp mắt: "Ừ, hai phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em sao?"
Đỗ Duy thốt lên hai chữ khi xem giờ điện thoại: "Không!"
"Chà, thật là thất vọng."
Alexis lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, dùng điện thoại di động liên tục kiểm tra thời gian, trong lòng chợt động.
Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc hẳn là có một chiếc đồng hồ nổi tiếng đúng không?
Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên sô pha, thở vô đều rồi đi vào giấc ngủ.
Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu trên mặt thoáng qua.
"Em ngủ thật à? Alexis?"
Hắn nhận thấy rằng bây giờ là 2:00 trưa.
Lúc này, cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Alexis.
Đỗ Duy cất điện thoại vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, rất nghiêm túc nhìn cô.
Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ nhạy cảm hoặc cảm thấy rất khó chịu.
Một số người sẽ có cảm giác nhất định về thế giới bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ của họ.
Ví dụ, tầm nhìn, chuyển động, v.v…
Tuy nhiên, Alexis bất động suốt, ngủ rất sâu.
Không có phản ứng bình thường.
Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại vào lúc này?"
Sau đó, anh suy nghĩ một lúc, và đặt một tay lên vai Alexis, và anh bắt đầu với một cái chạm nhẹ nhàng, như thể anh đang vuốt ve một loại ngọc mịn nào đó.
"Dậy đi Alexis."
Trả lời hắn bằng sự im lặng.
Trái tim Đỗ Duy không khỏi chìm xuống, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, một giây đầu tiên một người có thể giao tiếp bình thường, nhưng giây sau lại đột nhiên gọi điện thoại và tỉnh lại.
Trừ khi đó là một người đã chết.
Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên co quắp, bên tai vang lên một tiếng vo ve rõ ràng buộc cậu phải cúi xuống bịt tai lại, khuôn mặt rất xấu xí.
Hắn nghe thấy một giọng nói.
Da da da ……
Đây là……
Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.
Không biết từ khi nào, các kim trên chiếc đồng hồ đó đã hoạt động trở lại và đang quay từng chút một.
Da da da ……
Da da da ……
Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.
Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh mà hắn nghe được chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy và một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt anh.
Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau Alexis trên ghế sô pha, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn sự tồn tại của bóng đen.
Giờ phút này, quang cảnh cả căn phòng trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.
Ánh sáng trở nên ảm đạm, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nhiều ngõ ngách vốn đã ảm đạm lại trở nên đen kịt, như thể là một cái miệng vô hình, toát ra vẻ ác độc nhất định.
Đỗ Duy cũng nhìn thấy Alexis đang ngủ say như chết, trên người xuất hiện nhiều sợi đen như tơ, có chút giống tơ nhện, liên kết với thân thể đen, như thể hai người hòa làm một.
“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại trả lời :
"Chắc không phải chứ."
Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.
[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn con người , con người sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự xói mòn ngày càng sâu, cơ thể và tinh thần của con người cũng sẽ trải qua một số thay đổi bất thường. 】
[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta đang xem là Quỷ nhãn ]
Vângtiếp theo em muốn nhận chương nào thì đk luôn, nhưng đừng nhận chương 12 vì anh đang dịch rồi
Vậy em nhận chương 13 dc ko ạVâng
Vậy em nhận chương 13 dc ko ạ
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản