Chém Gió Có một tình thương âm thầm lặng lẽ...

Quyên Nami

Đại Thừa Hậu Kỳ
Ngọc
-45,66
Tu vi
1.730,81
Bài viết rất cảm động nè, chúc bé Vy thi tốt nha.
Cơ mà cha con nhà này đều "chính tả" như nhau ha.
Ôi, dịch giả...

con bé lớn nhanh thật, nhưng lớn thì trở lên vô cảm sao:qhjvfiv:

:hayhay: con gái cha bây giờ người nhớn rồi. Hết thích gì rồi nghen. Vy vy chưởng chành dòi
Vy đòi đại cái j mắc mắc ớ, rồi chuyển qua cho ta, ta hong ngại nhận đâu :026:
 

MaThiênHành

Hợp Thể Hậu Kỳ
Administrator
Bài viết rất cảm động nè, chúc bé Vy thi tốt nha.
Cơ mà cha con nhà này đều "chính tả" như nhau ha.
Ôi, dịch giả...






Vy đòi đại cái j mắc mắc ớ, rồi chuyển qua cho ta, ta hong ngại nhận đâu :026:
Lão @Ăn Mày Dĩ Vãng chẳng có gì ngoài tiền, nhưng để lọt vào tay mi thì chắc không bao giờ :seuf3xv:
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Bài viết rất cảm động nè, chúc bé Vy thi tốt nha.
Cơ mà cha con nhà này đều "chính tả" như nhau ha.
Ôi, dịch giả...






Vy đòi đại cái j mắc mắc ớ, rồi chuyển qua cho ta, ta hong ngại nhận đâu :026:
:cuoichet: vì nguồn nó ghi như thế nên em ngại sửa. Em để thế luôn.

:thodai: để dành trí lực sửa lỗi chính tả môn văn
 

Thanh Hoan

Vấn Đạo
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
10,87
Tu vi
17,60
DÙ CHA KHÔNG HOÀN HẢO, NHƯNG CHA LUÔN YÊU THƯƠNG, QUAN TÂM CON THEO CÁCH HOÀN HẢO NHẤT ❤

Sáng nay thời tiết âm u, vẫn còn đôi chút hạt mưa lất phất. Nhóm chúng mình tới Trường để làm hoạt động Truyền thông, nhưng ôi thôi...buồn ơi là buồn, các bạn K2005 vì chưa nắm rõ lịch nên trường vắng teo, chỉ có lác đác vài bác phụ huynh đưa con đi nộp hồ sư trực tiếp tại Trường. Chúng mình cứ đứng đực ra ở đấy, trách nhau là tại sao lại sơ xuất không thông báo lịch cụ thể lên Page để các bạn nắm rõ. Đợi khoảng 30phut, chẳng thấy có bạn nào đến nữa, chúng mình chuẩn bị ra về thì bắt gặp "Chú trong ảnh" đang đạp xe vào trường.

Chú đi xe đến chỗ Bảng tin, rồi dừng lại. Chúng mình đứng ngay cạnh đó nhưng có vẻ chú không quan tâm lắm, chú xuống xe một cái là tìm ngay đến khu vực Thông báo điểm chuẩn của các thí sinh, lặng lẽ nheo nheo đôi mắt để tìm kiếm một cái tên quen thuộc...Lúc ấy chúng mình tiến lại gần hơn, chào chú rồi hỏi chú cần giúp đỡ gì không, chú trả lời: "Không cần đâu cháu". Nhưng nhìn theo cái chỉ tay của chú, tìm kiếm tên trên mấy bảng điểm với những dòng chữ nhỏ li ti, chúng mình lại hỏi chú một lần nữa:

-Chú ơi bạn nhà chú tên là gì ạ, chúng cháu tìm giúp chú cho nhanh!
-Ừ, con gái chú là ****
-Vâng ạ....Đây rồi chú ơi, bạn nhà chú được 42,75 điểm ạ. Toán 8.5, Văn 8, Tiếng Anh 9.75 ạ. Điểm cao quá luôn chú ạ.
-À ừ

Chú nói rồi rút trong túi ra một chiếc điện thoại bàn phím cũ kĩ, mặt đằng sau đã bị vỡ, dán băng dính chằng chịt. Chú lấy vạt áo lau cái "camera" rồi đưa lên chụp ảnh phần điểm của con gái. Nói là chụp cho sang vậy chứ, lúc mà chú giơ lên để chụp, ôi sao mà nó mờ căm. Chú căn thẳng không được, lại xoay ngang cái máy. Chúng mình đứng ở đó nhìn theo, cũng muốn nói một điều gì đó, nhưng sợ làm phiền chú. Chú tập trung cao độ như đang làm một việc cực kì hệ trọng. Chú cứ thế, chụp đi chụp lại, đôi mắt nheo nheo nhìn cái ảnh, mà chẳng rõ là có xem được hay không?...

Xong phần "chụp ảnh", chú lại lặng lẽ lấy trong giỏ xe ra một tờ giấy và một cái bút, chú ghi chép chi tiết từng điều một. Tay chú khi viết run run, đôi môi nhẩm nhẩm thuộc từng lời. Viết xong, chú gấp gọn, để vào trong giỏ xe. Chú không quên che cái áo mưa lên, cẩn thận, nâng niu như một điều gì rất quý giá. Xong xuôi đâu đấy, chú nở một nụ cười mãn nguyện, lau cái yên xe dính đôi hạt mưa và ra về...

Cre: High 8 TV
zdPjBEh.jpg

5EhdIbj.jpg

b7Ir7xP.jpg

vwMQqZL.jpg
Lại nhớ cụ ông nhà mình. Nóng tính mà thương con.
Hồi mình còn bé tí, cụ ông cho mình đi ăn giỗ bên nội. Uống rượu cũng say lắm rồi, nhưng vẫn cõng con về tận nhà mới lăn ra giường bất tỉnh nhân sự.
Hồi lớp 6 mình đi thi HSG ở khá xa, cụ ông mượn hàng xóm được con xe 72 xanh hoàng yến chở mình đi, con xe cà tàng không đề được mà phải dận chân rất lâu mới nổ được máy.
Trên đường cụ ông ghé hàng tạp hóa mua cho mình cái bút nước. hồi đó mình chỉ có mỗi cái bút bi vỡ vỏ, viết phải để ý quay phía còn lành lên trên thì viết ngòi nó mới không nguệch ngoạc. Và lúc ấy với mình bút máy lẫn bút nước đều là thứ gì đó xa xỉ.
Mình vẫn nhớ, cụ nhà mình hỏi giá, hơi nhíu mày, nhưng vẫn móc tiền trong túi áo ra mua cho mình.
Hồi đó trời vẫn rét, còn mưa nặng hạt cụ ông cởi áo mưa, áo khoác, lần vào tận túi áo sơ mi bên trong mới lấy được một cái bao nilon đỏ cắt từ gói chè Tân Cương hồi Tết, trong đó có giấy tờ xe, có CMT và có mấy tờ bạc nhăn nheo được cố vuốt lại cho thẳng thớm.
Ngày ấy, mình nhìn thấy cái bao nilon đỏ đó, thấy buồn buồn sao sao ấy, nhưng quá nhỏ để nghĩ được ra cảm giác ấy là gì.
Bây giờ, rất nhiều năm trôi đi, kí ức về lần đi thi HSG đó vẫn còn nguyên, cụ ông thì đã già.
Còn cái bút nước kia mình giữ lên tận đại học, nhưng hồi năm nhất bị lấy trộm cặp sách mất hết rồi.
Và dù mình giờ đã có thể sắm sửa đủ thứ cho mình, cho cụ ông và cụ bà thì mình vẫn cảm thấy không gì sánh được với cây bút nước hồi ấy.
 

Quyên Nami

Đại Thừa Hậu Kỳ
Ngọc
-45,66
Tu vi
1.730,81
Chuyện về ba của mình thì nhiều lắm, không thể kể hết. Người ta nói: con gái là tình nhân kiếp trước của ba, đúng là vậy thật.
Rất nhiều kỷ niệm nhưng có 3 kỷ niệm mà ba cứ nhắc hoài mỗi khi có dịp.
Mình sợ bóng đêm.
Hồi đó, lúc mình 2-3 tuổi gì đó còn là thời bao cấp. Để kiếm được 1 cặp vé xem phim quả thật là rất khổ cực. Vậy mà thay vì cho mình ở nhà ngủ với nội thì ba mẹ lại chọn cách bồng mình theo. Đang cười nói vui vẻ thì đến giờ chiếu phim người ta tắt hết đèn trong rạp, vậy là con nhỏ nó khóc thét như bị ai cắt tiết, dỗ cỡ nào cũng hong chịu nín. Thế là, 1 người phải hy sinh dắt nó ra ngoài, đi về miền ánh sáng. Là ba.
Rồi lúc mình có em. Nội xuống thăm và mình chọn ôm nội ngủ.
Vậy là nửa đêm tự dưng ba thức giấc nhìn ra mùng thấy con bé đang đứng ôm gối và khóc thút thít.
Ba hoảng hồn hỏi: sao vậy con?
Con bé mếu máo: Q. ngủ với ba chôi...
Rồi lúc mình đi học mầm non cách nhà chắc tầm 20p đi bộ.
Ba bận làm cái cổng mà quên mất tới giờ đón mình. Vậy là cô giáo đi cùng mình về được 1/2 quãng đường. Con bé 4 tuổi lết 1 mình về nhà. Tới cổng thấy ba đang cặm cụi làm, nó chỉ kịp kêu 1 tiếng: ba! rồi òa khóc như mưa....
Òa òa òa, nghĩ lại còn thấy tủi thân a
 

Đạo Phong

*Chí Tôn*
*Thiên Tôn*
Tối nhớ đọc Vĩnh Dạ nhé :haha:
Chuyện về ba của mình thì nhiều lắm, không thể kể hết. Người ta nói: con gái là tình nhân kiếp trước của ba, đúng là vậy thật.
Rất nhiều kỷ niệm nhưng có 3 kỷ niệm mà ba cứ nhắc hoài mỗi khi có dịp.
Mình sợ bóng đêm.
Hồi đó, lúc mình 2-3 tuổi gì đó còn là thời bao cấp. Để kiếm được 1 cặp vé xem phim quả thật là rất khổ cực. Vậy mà thay vì cho mình ở nhà ngủ với nội thì ba mẹ lại chọn cách bồng mình theo. Đang cười nói vui vẻ thì đến giờ chiếu phim người ta tắt hết đèn trong rạp, vậy là con nhỏ nó khóc thét như bị ai cắt tiết, dỗ cỡ nào cũng hong chịu nín. Thế là, 1 người phải hy sinh dắt nó ra ngoài, đi về miền ánh sáng. Là ba.
Rồi lúc mình có em. Nội xuống thăm và mình chọn ôm nội ngủ.
Vậy là nửa đêm tự dưng ba thức giấc nhìn ra mùng thấy con bé đang đứng ôm gối và khóc thút thít.
Ba hoảng hồn hỏi: sao vậy con?
Con bé mếu máo: Q. ngủ với ba chôi...
Rồi lúc mình đi học mầm non cách nhà chắc tầm 20p đi bộ.
Ba bận làm cái cổng mà quên mất tới giờ đón mình. Vậy là cô giáo đi cùng mình về được 1/2 quãng đường. Con bé 4 tuổi lết 1 mình về nhà. Tới cổng thấy ba đang cặm cụi làm, nó chỉ kịp kêu 1 tiếng: ba! rồi òa khóc như mưa....
Òa òa òa, nghĩ lại còn thấy tủi thân a
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top