ý vi sư là gạch ngang. Nhưng nếu đồ nhi muốn in đâm thì cũng được.Chẳng lẽ người muốn in đậm nữa![]()
ý vi sư là gạch ngang. Nhưng nếu đồ nhi muốn in đâm thì cũng được.Chẳng lẽ người muốn in đậm nữa![]()
Sao sư phụ không xoá luôn đoạn cần gạch ngang ấy điý vi sư là gạch ngang. Nhưng nếu đồ nhi muốn in đâm thì cũng được.
Vi sư lão, đầu óc thiếu cơ linh, thỉnh thoảng lại lẫn đó. Viết kiểu gạch nháp thế này mới hạp niên kỉ.Sao sư phụ không xoá luôn đoạn cần gạch ngang ấy đi![]()
Mà tối nay ăn gì vậy đồ nhi?Sao sư phụ không xoá luôn đoạn cần gạch ngang ấy đi![]()
Sư phụ muốn ăn gì nàoMà tối nay ăn gì vậy đồ nhi?
Trời mát như này nên uống bia, cho ta một con mực nướng, một đĩa đậu lướt ván, một đĩa măng tây xào bò và bát canh chua là được rồi. không cần bày vẽ làm gì.Sư phụ muốn ăn gì nào![]()
Dạo này đồ nhi g̶̶ạ̶̶t̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ làm ăn không được thuận lợi, vậy nên b̶̶í̶ ̶p̶̶h̶̶á̶̶p̶ ̶s̶̶ư̶ ̶t̶̶ử̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶ạ̶̶m̶ một thân tài nghệ không có đất dụng võ, đồ nhi lại kém cỏi nên chẳng h̶̶ọ̶̶c̶ ̶l̶̶ỏ̶̶m̶ phát dương quang đại được y bát của người.Trời mát như này nên uống bia, cho ta một con mực nướng, một đĩa đậu lướt ván, một đĩa măng tây xào bò và bát canh chua là được rồi. không cần bày vẽ làm gì.
Tháng này ta còn có chút tiền trinh nhờDạo này đồ nhi g̶̶ạ̶̶t̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ làm ăn không được thuận lợi, vậy nên b̶̶í̶ ̶p̶̶h̶̶á̶̶p̶ ̶s̶̶ư̶ ̶t̶̶ử̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶ạ̶̶m̶ một thân tài nghệ không có đất dụng võ, đồ nhi lại kém cỏi nên chẳng h̶̶ọ̶̶c̶ ̶l̶̶ỏ̶̶m̶ phát dương quang đại được y bát của người.
Thôi thì người nghiền viên Truyền công đan ra nhai kèm với Ngân tinh thảo nha nha nha![]()
Nè sư phụ, còn hai chương con vừa dịch nhưng chưa post nữaTháng này ta còn có chút tiền trinh nhờnỗ lực đi lừa gạt dê béodịch truyện còn lại để duy trì sư môn.
Nhưng tháng này ta gác kiếm rồi, tháng sau hai sư đồ chúng tacạp đấtuống Tây Bắc phong à đồ nhi?
À, truyện con dịch đâu, gửi link đây ta biên cho. Đảm bảo thuần việt và ướt chảy nước.
Cho ta cái link tiếng Trung đê.Nè sư phụ, còn hai chương con vừa dịch nhưng chưa post nữa
Việc học làm Dương Thanh Vân vô cùng thoải mái, nhưng những lúc nghỉ giữa giờ, Ti Tiếu cứ tra hỏi hết cái này đến cái khác khiến hắn như bị tra tấn vậy. Nói dối một câu thì phải dùng thêm muôn vàn lời nói dối khác để che đậy. May mà Dương Thanh Vân đã sống hai kiếp người nên có thể đoán trước được khá nhiều điều, nếu không sẽ rất khó mà gạt được cô nàng này.
"Ha ha, Thanh Vân, cảm giác ngồi cùng mỹ nữ có tuyệt không hả? Hâm mộ chết mất, tao thấy có thằng nhìn đến lồi cả mắt ra đó nha!" Hồ Trung Lâm bước tới, cười đê tiện. Nãy giờ thằng Lâm đen này vẫn lẩn ở phía xa, giờ thấy Ti Tiếu ra ngoài thì mới dám lại gần nói chuyện với Dương Thanh Vân.
"Vậy mày đổi với tao xem, ngồi thử thì biết có tuyệt không!?" Dương Thanh Vân liếc mắt: "Ngày thường cứ mở miệng ra là nói nghĩa khí gì gì đó, nghĩa khí của mày đem cho chó ăn rồi à mà dám bán đứng tao?"
Hồ Trung Lâm ra vẻ đau khổ, nói: "Tao không có lựa chọn a, sao dám cãi lại bà cô này chứ? Cô ấy muốn đổi chỗ, tao đâu thể nói không? Mà sao mày lại đắc tội bà cô này vậy? Đừng có gây ra chuyện gì lớn nha!"
"Mày không dám vậy chẳng lẽ tao dám? Nàng tự tìm đến tao đấy chứ, tai bay vạ gió, không thể tránh được mà!" Dương Thanh Vân nói.
Hồ Trung Lâm tỏ vẻ đồng cảm, vỗ vỗ lên vai Dương Thanh Vân. Bỗng nhiên, thằng này thay đổi sắc mặt, cười hì hì, nói: "Được rồi... Được rồi... Là đàn ông thì phải biết biến đau thương thành động lực chứ! Thời cơ đã đến, tới ngắm gái lớp 128 lấy động lực nào!"
Dương Thanh Vân hơi kinh ngạc, rồi thầm cám thấy ấm áp. Hắn nhớ rằng, trước đây, vào năm lớp 12, điều mà hắn hi vọng nhất không phải khi nghe giảng bài, mà là lúc được thấy "nàng" đi trên hành lang, dù chỉ là thoáng qua.
Lớp 128 nằm trên một tầng so với lớp 121. Vì nhiều lý do mà nhà vệ sinh trên đó khá đông đúc, nên vào giờ nghỉ giữa tiết, nữ sinh lớp 128 thường xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới.
Vậy nên nam sinh lớp 121 có một thói quen, đó là đến giờ nghỉ giữa tiết sẽ ra ngoài hành lang đứng. Bề ngoài thì ra vẻ hóng gió, nói chuyện, nhưng thật ra rất nhiều người đều nhìn về phía cầu thang. Mỗi lần có nữ sinh từ tầng trên đi xuống là lại nhìn chăm chú.
Thiếu nam thiếu nữ đến tuổi mười tám cũng là thời điểm thanh xuân nở rộ. Tình cảm mông lung ấy có thể bắt đầu từ một ánh nhìn, một gương mặt đỏ hây hây, một nụ cười, một cái chớp mắt nhẹ nhàng, hoặc có khi chỉ là một âm thanh vang lên như tiếng gọi chẳng hạn. Những điều tưởng chừng như vô cùng giản đơn ấy đôi khi lại khiến người ta khắc ghi cả một đời. Cảm giác tuyệt vời này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở một độ tuổi nào khác...
Trên hành lang, Dương Thanh Vân tựa nhẹ lên lan can. Thời tiết hôm nay đẹp thật, trời xanh mây trắng, từng làn gió phả nhẹ lên mặt. Còn Hồ Trung Lâm thì chẳng thèm quay mặt về phía hắn.
Tầng trên, các nữ sinh đi từng tốp năm tốp ba xuống dưới. Các cô gái ngượng ngượng ngùng ngùng, còn mấy tên nam sinh thì làm đủ trò vụng về để gây ấn tượng. Bỗng nhiên Dương Thanh Vân nghĩ đến điều gì đó, vỗ vai Lâm đen: "Tiểu Hắc, crush của mày đâu? Nhiễm Tuệ ấy, chẳng phải cũng học lớp 128 à?"
Dương Thanh Vân đang nói thì thấy có gì đó sai sai. Hắn nhìn qua thì thấy Tiểu Hắc đang đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Nãy giờ thằng này đang thả hồn lên mây, không hề nghe Dương Thanh Vân nói gì.
Ngó sang phía đầu cầu thang, Dương Thanh Vân thấy ba cô gái đang bước xuống, đi về hướng này. Cô gái ở giữa có khuôn mặt xinh đẹp, hai gò má ửng hồng, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn thoáng qua Dương Thanh Vân và Hồ Trung Lâm bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Dương Thanh Vân không nhịn được cười, vỗ mạnh lên lưng Hồ Trung Lâm. Tựa như hồn vừa trở lại, Hồ Trung Lâm chợt tỉnh rồi mặt lại đỏ bừng. Cô bé kia thấy cảnh này thì quay đầu sang chỗ khác, bật cười thành tiếng.
Cô bé này không phải ai khác mà chính là Nhiễm Tuệ, người trong mộng của Hồ Trung Lâm. Hai người này rõ ràng là tình trong như đã mà mặt ngoài còn e. Chỉ là, hiện tại là thời điểm vô cùng quan trọng của lớp 12, cũng là của cả đời học sinh. Vì vậy mà cả giáo viên lẫn phụ huynh đều vô cùng để tâm đến những chuyện nhạy cảm như này, sợ ảnh hưởng đến việc học của con em mình. Thế nên những đôi nam nữ có hơi hơi thích nhau thì cũng chỉ có thể giống Hồ Trung Lâm và Nhiễm Tuệ, nhìn nhau từ xa, bày tỏ tình cảm cũng từ xa.
"Mày làm gì đấy?!" Hồ Trung Lâm ra vẻ trách cứ Dương Thanh Vân, nhưng mặt thì vô cùng phấn khích, chỉ thiếu chảy dãi nữa thôi. Nguyên nhân là vì tên này đã thấy Nhiễm Tuệ cười, điều vô cùng hiếm có. Quan trọng hơn là, Hồ Trung Lâm biết Nhiễm Tuệ không hề khó chịu với nó, vì vậy mà thằng này càng suy diễn ra nhiều mộng tưởng.
Các cô gái cứ lần lượt đến rồi lại lần lượt đi, mấy tên nam sinh cũng thay phiên nhau thể hiện một cách vụng về. Cứ như vậy đến khi có người nói khẽ: "Nhìn kìa, Đinh t.ư đến rồi!"
Đám nam sinh lập tức ngừng cười nói, trong nháy mắt, cả hành lang bỗng yên tĩnh trở lại. Trái tim Dương Thanh Vân đập thình thịch, đúng lúc hắn quay đầu thì nhìn thấy nữ sinh tên Đinh t.ư kia.
Đinh t.ư mặc bộ đồng phục bình thường, thân hình mảnh mai, ngũ quan xinh đẹp, nàng giơ tay nhấc chân đều vô cùng thoải mái mà ưu nhã, không hề ngại ngùng mất tự nhiên như các cô gái khác.
Nàng nhìn qua đám người bằng ánh mắt long lanh, nụ cười tươi tắn, làm người ta cảm giác như tắm trong gió xuân. Đinh t.ư cứ bước đi như vậy, đám nam sinh thì không nói một lời, nhìn chằm chằm về phía nàng không rời nửa bước.
Dương Thanh Vân vẫn luôn chú ý đến cô gái này, muôn vàn suy nghĩ nảy ra trong đầu hắn. Nếu nói đến mối tình đầu, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là Đinh t.ư.
Nàng chính là nữ thần trong mộng của nam sinh toàn trường. Không những vô cùng xinh đẹp mà thành tích học tập của Đinh t.ư vẫn luôn nằm trong top 10, thành tích như vậy có thể dễ dàng lọt vào các trường Đại học hàng đầu như Bắc Đại, Thanh Hoa.
Vì vậy mà đám nam sinh trong trường không dám khinh nhờn đến nàng, dù chỉ trong suy nghĩ. Kể cả những đại ca như Văn Vinh cũng không đủ can đảm theo đuổi nàng.
Còn Dương Thanh Vân chỉ là một học sinh nông thôn bình thường, thành tích học tập bình thường, gia cảnh cũng bình thường, tóm lại là một người bình thường đúng nghĩa. Lại thêm tính cách tự ti nhút nhát, bởi vậy mà hắn chỉ dám để trong lòng những tình cảm dành cho Đinh t.ư chứ nào dám thể hiện ra ngoài?
Vậy nên thứ mà Dương Thanh Vân gọi là "mối tình đầu" ấy, thực ra chỉ là những cảm xúc tương t.ư và mộng tưởng từ phía hắn mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, Dương Thanh Vân cũng thử tìm hiểu tin tức về Đinh t.ư. Nghe nói nàng thi Đại học đạt kết quả không cao, không những không vào được Bắc Đại hay Thanh Hoa mà ngay cả trường loại hai như 985 cũng không đỗ, cuối cùng chỉ vào được trường cấp tỉnh 211. (985 và 211 là tên trường thì phải)
Sau khi tốt nghiệp Đại học, nàng tiếp tục lưu học ở nước ngoài rồi về nước cưới một giám đốc điều hành của công ty nào đó. Về sau, đôi lúc Dương Thanh Vân cũng nghĩ tới nàng. Chỉ là, cuộc sống bươn chải ngoài xã hội khiến hắn nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người họ ngày càng lớn, rồi dần trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thuộc về nhau. Vậy nên, những tình cảm thời cao trung ấy bị hắn chôn giấu tận đáy lòng...
Đang nghĩ vẩn vơ về những ký ức xa xưa, Dương Thanh Vân chợt thấy cô bé trong ký ức ấy đang đi về phía này.
Nàng vẫn giống hệt "nàng" trong ký ức của hắn, vẫn bước đi với dáng vẻ tự nhiên thoải mái, vẫn nở nụ cười khiến người ta như tắm trong gió xuân. Và, thân phận của hai người vẫn vậy, vẫn khác nhau một trời một vực.
"Hừ, một lũ vô tích sự! Chẳng phải lúc nãy nói nói cười cười sôi nổi lắm sao? Đinh t.ư đến là lại câm hết rồi? Đúng là một đám nhu nhược, mất hết thể diện nam sinh lớp ta!" Một âm thanh bất chợt vang lên.
Ti Tiếu thò đầu ra từ cửa sổ phòng học, nhạo báng đám nam sinh đang đứng ngoài hành lang. Bọn này bị nàng nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, không dám cãi lại câu nào, tạo nên bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Lúc này giờ nghĩ giữa tiết cũng sắp hết, một vài nam sinh bước vào lớp học với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Có người tiên phong, đám nam sinh còn lại cũng nối đuôi nhau mà tiến vào. Hành lang vừa nãy còn đông nghịt người, bỗng vắng hẳn, chẳng còn mấy mống. Hồ Trung Lâm cũng kéo Dương Thanh Vân: "Đi thôi, đến giờ vào lớp rồi!"Còn chuyện tháng sau thì để tháng sau tính, nước đến chân thì nhảy mới k̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶t̶̶h̶̶í̶̶c̶̶h̶ có cảm giác đồng cam cộng khổ, cố gắng sẽ gấp bội aThoáng chốc, hành lang đã trống trơn. Giờ vào lớp thì sắp tới, hơn nữa lời chế nhạo của Ti Tiếu khiến mọi người vô cùng xấu hổ. Ở lại thì càng mất mặt, thôi thì vào lớp cho xong!
Dương Thanh Vân thì vẫn ở ngoài, Hồ Trung Lâm đang muốn kéo vào thì hắn lại mỉm cười, nói: "Đợi chút đi, vội cái gì chứ?"
"Đi mau lên, đến giờ vào lớp rồi!" Hồ Trung Lâm gấp muốn khóc rồi, mấy người trong lớp đang nhìn bọn họ kìa. Nhất là cái đám nam sinh vừa chạy trối chết ban nãy, vừa thoát khỏi cảnh xấu hổ, lại chứng kiến Hồ Trung Lâm và Dương Thanh Vân còn "chấp mê bất ngộ" thì cảm thấy hai tên này thật sự ngu ngốc!
Ti Tiếu là ai chứ? Là bà chằn đó! Bà chằn này đã mắng như vậy thì ai dám chống đối? Nếu có thể tránh thì tuyệt đối không được đắc tội với bà cô này! Vậy mà hai người kia còn ở ngoài làm gì? Chẳng lẽ sợ chưa đủ mất mặt hay sao?
Ti Tiếu hơi cau mày, híp mắt lại, nhìn chằm chằm hai người Dương Thanh Vân: "Này, hai người không vào lớp à, ở ngoài uống gió Tây Bắc(1) hay sao?"
Dương Thanh Vân cười nhạt, Hồ Trung Lâm thấy không kéo được thì đành rút lui. Lúc này, ngoài hành lang chỉ còn mình Dương Thanh Vân.
Cũng đúng lúc ấy, Đinh t.ư chợt xuất hiện. Khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, bầu không khí chợt thay đổi. Qua cửa sổ, mọi người nhìn về phía Đinh t.ư đang đi ngoài hành lang. Có lẽ vì không còn nhiều thời gian nên cô bước đi khá nhanh, vội vàng muốn về lớp, giống như tiên nữ bay lượn trên mây vậy.
Cô đã sớm quen cái cảnh mọi người chăm chú nhìn mình, vậy nên không những không tỏ ra câu nệ, mà còn nhìn về phía lớp 121 rồi nở một nụ cười toả nắng.
Ti Tiếu cũng cười, nhìn Đinh t.ư rồi gật đầu nhẹ, đang tính chào hỏi. Còn những người khác thì chẳng ai đáp lại, nữ thì vốn chẳng chú ý lắm, nam thì không có can đảm mở lời.
"Đinh t.ư..."
Bỗng nhiên mọi người nghe được một tiếng hô, cả lớp 121 lập tức trở nên yên tĩnh, lúc này nếu một cây kim rơi xuống đất thì cũng có thể nghe thấy tiếng. Ai vừa gọi tên Đinh t.ư???
Mọi người đang shock, Đinh t.ư cũng dừng bước. Dương Thanh Vân thì vẫn đứng bên hành lang, người vừa gọi "Đinh t.ư" chính là hắn.
"Bạn học này... cậu..." Đinh t.ư nhìn bạn học đang đứng trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ, hai người chưa từng học cùng nhau thì phải, cô thấy hình như mình không hề quen biết hắn nha.
Dương Thanh Vân nhìn cô gái trước mặt. Dù hắn đã trải qua muôn vàn sóng gió, ba chìm bảy nổi, nhưng lúc này trái tim lại đập thình thịch. Cảm giác này rất khó tả, nhưng lại chân thực, khiến hắn hưng phấn không thôi.
Chứng kiến vẻ mặt nghi ngờ của cô nàng, Dương Thanh Vân bật cười, nói: "Mình tên Dương Thanh Vân, gọi bạn lại vì muốn làm phiền bạn một việc. Bạn có thể cho mình mượn vở ghi môn Hoá vài ngày để ôn tập được không?"
"A..." Đinh t.ư chẳng biết nói sao, nam sinh lớp 121 mà lại mượn vở của lớp 128?! Đúng là tên mặt dày mà, kiếm cớ bắt chuyện cũng thật vụng về quá đi.
Nhưng chuyện này cũng không phải lần đầu, Đinh t.ư kinh nghiệm đầy mình, uyển chuyển từ chối: "Không được!"
"Ha ha!" Trong phòng học vang lên một tràng cười như được mùa.
Tiếng gọi ban nãy của Dương Thanh Vân làm mọi người sửng sốt, không dám tin vào những điều tai nghe mắt thấy. Trời ạ! Dương Thanh Vân vừa gọi Đinh t.ư đấy à?!
Trong ấn tượng của các bạn học, Dương Thanh Vân là một học sinh từ nông thôn bình thường, ngoại hình bình thường, thành tích học tập bình thường, tính cách thì tự ti hướng nội. Vậy mà lại có can đảm đi bắt chuyện với Đinh t.ư?
Nhìn khắp cái trường này, ngay cả Văn Vinh cũng chẳng dám ngấp nghé đến Đinh t.ư đâu nha! Phải là một nam sinh có thành tích tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình tốt thì mới xứng đôi vừa lứa với nữ thần Đinh t.ư!
Hành động bắt chuyện của Dương Thanh Vân tựa như thiêu thân lao vào lửa vậy, không biết tự lượng sức mình!
Câu nói "Không được!" của Đinh t.ư là hợp với suy nghĩ của mọi người, vậy nên khung cảnh yên tĩnh lập tức bị phá vỡ. Tiếng cười này rõ ràng là mang ý mỉa mai, châm chọc Dương Thanh Vân.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, Đinh t.ư quay đầu định bước đi. Dương Thanh Vân vẫn không xấu hổ mà hô lên: "Đinh t.ư, cho mình mượn vở ghi Toán được không?"
"Ta *********!" Đám nam nữ sinh không nhịn được, thầm chửi thề. Nếu sự can đảm ban nãy của Dương Thanh Vân khiến họ vô cùng kinh ngạc thì giờ chỉ còn khinh bỉ, khinh bỉ, và khinh bỉ! Đây mà là bạn học nhút nhát rụt rè, tự ti hướng nội sao?
Đinh t.ư không dừng bước, cũng không đáp lời. Nhưng Dương Thanh Vân thì coi như không thấy, chạy theo nói: "Vậy mình mượn vở ghi môn Lý cũng được!"
Đinh t.ư cố nhịn cười, dừng bước rồi nói một cách nghiêm túc: "Nếu mình nói không thì cậu sẽ mượn cả vở Văn với tiếng Anh đúng không?"
Dương Thanh Vân cười toe toét: "Cảm ơn bạn, nhưng mình không cần mượn vở Văn với tiếng Anh!"
"Ặc..." Đinh t.ư hơi ngạc nhiên, lại nhìn Dương Thanh Vân: "Cậu không vào lớp à? Giáo viên sắp đến rồi kìa! Lần sau muốn bắt chuyện thì tìm cái cớ hợp lý vào nha, nhớ đấy!"
Nói xong, Đinh t.ư nở một nụ cười xinh đẹp rồi bước lên cầu thang. Dương Thanh Vân cười khẽ rồi lắc đầu, nghênh ngang bước về chỗ trước bao ánh mắt săm soi của mọi người.
Cả tiết Vật Lý sau đó, Ti Tiếu cứ nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân như nhìn một tên quái vật vậy, bầu không khí lớp 121 vô cùng quái dị. Có thể tưởng tượng được rằng, nhiều nhất là qua đêm nay, câu chuyện bắt chuyện của Dương Thanh Vân sẽ truyền đi khắp nơi. Cuộc sống của học sinh lớp 12 vô cùng khô khan buồn tẻ, câu chuyện này có thể trở thành đề tài cho mọi người bàn tán để xả stress sau một ngày học tập mệt mỏi.
"Ai nha, mình còn tưởng Dương Thanh Vân cậu trung thực thật thà lắm chứ, ai ngờ là chân nhân bất lộ tướng nha! Hừ, trước đây còn coi thường cậu mới ghê chứ!" Ti Tiếu nói.
"A? Nãy giờ cậu nói gì cơ? Thật xin lỗi, thầy Tôn giảng bài nhanh quá nên mình không để ý. Có chuyện gì thì nói sau nha, nghe thầy giảng trước đã!" Dương Thanh Vân quay sang nói.
"Cậu..." Ti Tiếu tức mà không có chỗ xả giận, tên này muốn chống đối mình thật đấy à?!
Ti Tiếu càng nghĩ càng tức, nhớ đến khi Văn Vinh muốn tìm Dương Thanh Vân để chứng minh sự trong sạch, nhưng tên này nào phải kẻ dễ bị lừa? Nhìn qua thì thành thành thật thật, nhưng chính là chó sủa mà không cắn đó nha!
Dương Thanh Vân thì vẫn nghe giảng bài một cách chăm chú, không hề biết rằng mình đã đắc tội Trình Kim Nhượng, sau lại đắc tội Ti Tiếu. Khổng Tử đã nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy(2).
Trình Kim Nhượng là tiểu nhân, còn Ti Tiếu là nữ tử, đắc tội với hai người cùng lúc, hắn có thể an an ổn ổn mà học bài hay sao?
"Học Vật Lý thật đau đầu mà, có vở ghi đầy đủ để ôn thì ngon rồi!" Dương Thanh Vân mệt mỏi, lại nghĩ đến cảnh mình mượn vở Đinh t.ư ban nãy. Mình còn bị người ta coi là một kẻ xấu xa, mặt dày muốn tìm cách bắt chuyện cơ chứ! Nghĩ đến vẻ mặt quả quyết khi từ chối của Đinh t.ư, Dương Thanh Vân lại thấy buồn cười: "Cô bé này thật thú vị mà, tính cách cũng thật khác thường, đúng là nữ thần học bá có khác..."
----------
(1) nguyên văn là "喝西北风":
Nghĩa gốc: uống gió Tây Bắc.
Nghĩa bóng: dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.
Câu tương đương trong tiếng Việt: hít gió mùa Đông bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám...
Chắc ý nhỏ này là kiểu: "Chúng mày định ngắm gái cầm hơi à?"
----------
(2) Câu nói nguyên gốc của Khổng Tử trong sách Luận ngữ là: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”. Câu này thường được người đời sau dịch là: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, gần nó thì nó vô phép, xa nó thì nó oán hận”. Đây là cách hiểu hoàn toàn sai lầm.
Nguyên nhân cách hiểu sai lầm này xuất phát từ việc chép Luận ngữ, vốn là một cuốn sách được viết từ đời Tiền Hán tới đời Hậu Hán.
Sau khi Khổng Tử qua đời, các môn sinh thu thập lời dạy của thầy, truyền cho nhau, một số người chép lại dùng để dạy học. Môn sinh nghe giảng căn bản là không thể hiểu rõ ngữ cảnh của câu nói. Hơn thế nữa lời dạy của Khổng Tử cùng lời dạy của học trò ông đều bị chép chung vào trong Luận Ngữ. Điều này dẫn tới việc những câu nói như “Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã” hoàn toàn bị tách khỏi hoàn cảnh ban đầu, chỉ đứng một mình trong sách mà không có ngữ cảnh.
Trong Tứ thư Ngũ kinh (mà thật ra là Lục kinh, Kinh Nhạc của Khổng Tử đã bị tiêu hủy không còn) thì chỉ có Ngũ kinh là nguyên gốc do Khổng Tử ghi chép và biên soạn. Tứ thư là người đời sau tập hợp và chỉnh lý mà thành. Thêm vào đó, t.ư tưởng của cổ nhân và của con người hiện đại ngày càng cách biệt nhau, khiến cho việc giải nghĩa chính xác nhiều câu nói của Khổng Tử càng trở nên khó khăn hơn.
Thật ra, “nữ tử” ở đây, cũng không phải là chỉ “nữ nhân” (người nữ) thời nay. Thời cổ đại gọi “nhi tử” (con trai), “nữ nhi” (con gái) là “tử” (con), “tử” cũng là chỉ con gái. Ở đây nói “nữ tử”, trước chữ “tử” thêm một chữ “nữ”, là đặc biệt chỉ rõ ra là “nữ nhi” (con gái). Còn từ “dã”, trong “Thuyết văn giải tự” giải thích rằng: “Dữ, tứ dữ dã”, từ “dã” trong ý “giá” (gả) ở đây là “giá dã” (gả cho ai đó). Thế nên, hàm nghĩa cả câu nói này chính là phản ảnh cách thức hay quan điểm chọn rể của Khổng Tử. Có thể trong một dịp chứng kiến sự hư hỏng của vợ một kẻ tiểu nhân mà Khổng Tử đã viết ra câu này.
Hàm nghĩa chân chính của câu nói là: Nếu mà gả con gái cho kẻ tiểu nhân, thì sẽ khó mà dạy dỗ được con nữa, gần con thì con vô phép, xa con thì con oán hận. Sự biến đổi của ngôn ngữ và tách khỏi văn cảnh khiến cho người sau không còn hiểu được nghĩa gốc của câu nói, lại còn cho rằng Nho giáo chèn ép nữ quyền.![]()
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản