God Of Heaven
Luyện Khí Sơ Kỳ
Chương 1: Nữ sinh khó chơi.
Đầu hè, ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ cũ qua lớp thủy tinh tiến vào trong phòng. Trong không khí tràn ngập mùi than đá làm cho người ta cay mũi.
Trên người chỉ đắp một chiếc chăn vừa bẩn vừa mỏng, Dương Thanh Vân bỗng nhiên tỉnh giấc, hắn ngồi trên giường quan sát xung quanh, đầu óc có chút choáng váng, tự mình đang ở đâu? Nhìn thấy xung quanh có chút cũ kỹ, nhưng cũng rất quen thuộc, chỉ có điều nghĩ mãi không ra. Bỗng nhiên, hắn thấy trên đầu giường có tờ giấy viết: “Thi đại học đếm ngược còn 50 ngày!”
“A!..” Dương Thanh Vân hô một tiếng hốt hoảng, sau đấy cảm giác đau đầu dữ dội.
Bên ngoài phòng ngủ chính là thị trấn Ung Bình. Thị trấn có một lối đi nhỏ làm bằng xi măng bên cạnh có cây ngô đồng Pháp xanh um tươi tốt. Một trận gió nhỏ đem hương hoa lan tỏa, trước tầm mắt xuất hiện một đám thanh niên trò chuyện, rầm rộ đi qua.
Trong đám người có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều là nam thanh nữ tú, bọn họ toàn thân tỏa ra sức sống thanh niên.
Chiếc loa cũ lớn đang phát bài Hẹn ước 1998 (Vương Phi ft Na Anh), âm thanh vang dội làm người ta cảm thấy điếc tai. Bài hát được hai ca hậu đỉnh cao một thời, giọng điệu một hùng hậu trầm ổn, một cái linh hoạt kì ảo làm cho người ta cảm giác say đắm. Dương Thanh Vân nhớ rõ bài hát này, đó cũng là bài hát nằm trong lòng hắn cả mùa hè năm 18 tuổi.
Một người hoài cổ thường là vì nghe lại những bài nhạc xưa. Sau khi nghe lại Hẹn ước 1998, Dương Thanh Vân đưa tâm trí trở về mùa hè hai mươi năm trước, năm đó hắn 18 tuổi.
Thực sự hắn không nhớ rõ hình dáng năm 18 tuổi của mình. Quan sát lại bản thân qua gương, cơ thể đang mặc quần áo đồng phục cũ, đầu tóc thì lộn xộn, cổ tay áo đã ngả màu đen. Khuôn mặt non nớt ngây thơ, ánh mắt thì lơ đãng có chút suy sụp.
Nhìn lại khuôn mặt cùng trang phục, ký ức Dương Thanh Vân bắt đầu trở lại. Hắn là người đến từ nông thôn, là người hướng nội lại tự ti, ngơ ngơ ngác ngác, gặp sao hay vậy. Lớp mười hai đối với hắn thực sự cũng không như ý muốn.
Vào mùa hè nóng nực ấy, là một tháng bảy đen tối. Lúc đấy hắn thi rớt đại học, bố hắn vì thế mà tâm lý suy sụp, nhà vì vài chuyện xảy ra nên cũng suy sụp hẳn. Sau đó hắn lên xe lửa về hướng nam, chỉ mang theo một tấm thảm làm giường gia nhập vào lò luyện Đại Xã, chớp mắt đã đến hai mươi hai Xuân Thu.
Từ mười tám tuổi đến bốn mươi tuổi, thời gian giống như thoi đưa, dường như không kịp quay đầu, thậm chí không có thời gian ngừng lại để nghỉ một chút. Chỉ tới hôm kia một đoạn nhân sinh dừng lại, sau đấy mọi thứ trở về ban đầu.
“ Này, sao còn có thời gian đi soi gương thế kia? Đương Ti Tiếu tìm mày chắc chắn không có việc gì tốt? Nữ sinh này là một nhân vật cực kỳ hung ác. Nhanh chân đi tầng hai căng tin, mày tự mà lo liệu lấy! Nhớ kỹ đi sớm về sớm, về chậm cẩn thận Thầy Thái nổi giận không cho mày vào học đâu!”
“Nga!” Dương Thanh Vân ừ một tiếng. Quay đầu thấy một tiểu tử có làn da màu đen, mặt xồm xoàm lông lá, một đôi mắt nhỏ đến nỗi chỉ có hai cái khe hở. Đó chính là bạn thân cấp ba Hồ Trung Lâm của mình hay sao?
Cậu ta vừa rồi nhắc đến Ti Tiếu? Dương Thanh Vân nhanh chóng nhớ lại, tên bạn học này... Hình như cảm giác rất quen thuộc? Ký ức còn chút mơ hồ, sau đó nhớ đến Thầy Thái, người thầy này trong tâm trí của hắn có ấn tượng rất lớn. Thầy chính là chủ nhiệm lớp 12, đối với người thầy này thì trong lòng Dương Thanh Vân lại nổi lên một tia ấm áp...
Trong đầu đang suy nghĩ tán loạn, dần dần quá khứ từng chút một nhớ lại.
Đi đến tầng hai nhà ăn, Dương Thanh Vân dùng hai đồng Tam Mao mua một phiếu cơm, hương vị cơm lại rất quen thuộc làm cho Dương Thanh Vân cảm nhận đây là thế giới thật, không phải ở trong sự tưởng tượng.
“Ầm!” Tiếng khay cơm đập xuống bàn vô cùng chói tai. Dương Thanh Vân giật nảy mình, sau đó hắn ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một thân hình nữ sinh cao gầy. Dương Thanh Vân cao tầm một mét bẩy, nhưng so với cô nữ sinh này thì chỉ có nằm chiếu dưới.
Cô nữ sinh này không chỉ có cao, mà lại rất xinh đẹp. Cô không mặc đồng phục, phía trên bên trong mặc áo polo bên ngoài mặc áo khoác nhỏ, bên dưới mặc một quần jean càng tôn thêm đôi chân thon dài hoàn mỹ, ở niên đại này tuyệt đối là girl thời thượng.
“Dương Thanh Vân thật sao.” Giọng điệu có khá cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, khí thế tuyệt đối nghiền ép.
Cô nữ sinh đẹp như hoa, ở trường lại cực kỳ nổi tiếng, đối mặt với cô là một nam sinh vô danh. Thực tế vào thời điểm đó, khoảng cách giữa học sinh thành thị với nông thôn khoảng cách cực lớn. Dương Thanh Vân lại là học sinh nông thôn, bề ngoài xấu xí, thành tích học tập thuộc dạng thường, gia cảnh lại khó khăn, làm cho Dương Thanh Vân cảm thấy vô cùng tự ti.
Cho nên hiện tại thời thượng girl Ti Tiếu ngồi đối diện với Dương Thanh Vân tựa như ‘’ bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”, làm cho nguời khác chú ý, rất nhiều người nhìn xa, chỉ trỏ, cười toe toét, trong tiếng cười làm kích thích ký ức của Dương Thanh Vân.
Hắn nhớ lại qua khứ hình như đã từng trải qua chuyện như thế, hiện tại chuyện này lặp lại, bông hoa vẫn là bông hoa, còn bãi cứ trâu bây giờ lại không phải nữa, Dương Thanh Vân tuy thể xác cấp 3 nhưng linh hồn đã trở thành một nam nhân, sau khi trải qua gian nan vất vả bản thân hắn đã không còn có sự tinh tế, liền bật thốt lên:
“Ti Tiếu?”
Cô nữ sinh có chút giật mình, khác với tưởng tượng của bản thân không ngờ rằng Dương Thanh Vân có thể dửng dưng như thế, sắc mặt của cô liền thu lại, ngữ điệu một lần nữa cao lên, lạnh lùng nói: “ Cậu biết thì tốt, mình hỏi cậu hôm trước cậu cùng Hòa Văn Vinh đi ‘Mộng Vũ’ có đúng hay không?”
“Ây…” Dương Thanh Vân sửng sốt một chút, chợt trong đầu hắn ký ức lại trở về, nghĩ lại hình như lớp mười hai phát sinh một sự kiện đại sự.
‘Mộng Vũ’ nghe thì rất thơ văn, trên danh nghĩa là một phòng gội đầu, nhưng thực tế rất là dung tục nói trắng ra là nơi mua bán râm. Ở niên đại này kinh doanh phòng gội đầu cơ bản không chính quy, mà thị trấn Ung Bình năm 98 tại nơi này đã lưu lại một sự kiện trọng đại.
Chuyện này chuẩn bị xảy ra, trải qua điều tra của trường học, toàn bộ nam sinh lớp 12, gần một trăm tên đều ra vào tiệm gội đầu nổi danh nhất thành là “Mộng Vũ”. Chuyện này hồi đó có tác động rất lớn, nhiều người vì việc này mà chịu lấy ảnh hưởng cực lớn, Dương Thanh Vân cũng bị tai bay vạ gió.
“Ta *********” Dương Thanh Vân chửi bậy một câu, tinh thần không khỏi xiết lại. Nhìn cô bé này, hắn liền không có chút khinh thường.
Một số năm về sau sự kiện phòng gội đầu mới được bàn luận cụ thể, lúc họp lớp năm 98 đối với chuyện này có hai thuyết âm mưu.
Thuyết thứ nhất đó là có nam sinh cùng nữ sinh ở trong đấy giao hoan, dẫn đến cô gái này nhảy sông tự vẫn, ông chủ của Mộng Vũ sau đấy giận dữ nháo động đến trường học, dẫn đến sự việc bại lộ.
Thuyết thứ hai là do thầy giáo họ Mỗ cũng tới “Mộng Vũ” để tòm tem, ngày nào đêm nào người thầy này đều qua bên kia “làm việc” một lúc, vì vậy
“đụng đầu” vài học sinh, sau đó chuyện vỡ lẽ, sự tình liền…
Những người ủng hộ hai loại thuyết này đều có lý do, Dương Thanh Vân lại biết, chuyện này đối với nữ sinh trước mặt tuyệt đối có quan hệ.
Nguyên nhân gây ra sự kiện này đến từ nhân vật nổi tiếng nhất khóa 98, đó chính là Hòa Văn Vinh, nhân vật này chính là điển hình của phú soái lại là học sinh có năng khiếu thể dục, còn có thể đánh nhau. Vào thời điểm đó nổi danh những phim giang hồ Hồng Kông nhất là “ Cổ hoặc Tử”, vì vậy ở trong giới 98 thì Văn Vinh được xưng là lão đại.
Mà Ti Tiếu lại là bạn gái của Văn Vinh, là đại ca nữ nhân! Hôm kia Ti Tiếu tận mắt nhìn Văn Vinh từ “Mộng Vũ” ra, tính tình lại là bình dấm chua, gặp chuyện như vậy không phải liền bộc phát sao?
Việc này vì sao lại có quan hệ với Dương Thanh Vân? Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó chính là Văn Vinh bị bắt quả tang, sau đấy khẳng định nói láo, cậu ta cần người để chứng minh trong sạch của bản thân, mà cấp ba thị trấn Ung Bình khóa 98 được chia làm ba lớp, trước đây Dương Thanh Vân cùng Hòa Văn Vinh ở cùng một lớp 125.
Hiện tại là lớp mười hai, Dương Thanh Vân lại cùng Ti Tiếu ở cùng lớp 121, Dương Thanh Vân vừa quen biết Văn Vinh lại vừa quen biết Ti Tiếu. Mà Văn Vinh muốn tìm người làm chứng, đầu tiên phải tìm người mà cả hai cùng quen biết, Dương Thanh Vân lại phù hợp với điều kiện này.
Còn một điểm nữa, Văn Vinh phải tìm ra một người có tính hướng nội, trung thực, tốt nhất là tìm người trong sạch, người như thế mới làm cho Ti Tiếu tin tưởng Văn Vinh không có làm chuyện xấu, chứng minh hai người đó đi “Mộng Vũ” là để cắt tóc, tuyệt đối không có làm chuyện khác.
Cân nhắc những điều trên, Dương Thanh Vân chính là người duy nhất mà Văn Vinh có thể tìm thấy, đương nhiên chính là dùng lời lẽ kiêm đe dọa, Dương Thanh Vân nào dám không theo?
Chỉ là Văn Vinh tính toán sai một điểm, chính là năm đó Dương Thanh Vân làm sao có thể đối phó được với nữ sinh lợi hại như Ti Tiếu? Kết quả cuối cùng không cần phải nghĩ, rất bi kịch, chật vật kết thúc.
Sự kiện trong quá khứ bắt đầu lướt qua đầu Dương Thanh Vân. Nghĩ lại những tai nạn thời niên thiếu này, Dương Thanh Vân đột nhiên cảm giác rất ấm áp thân thuộc, không khỏi cười một tiếng.
“ Cậu cười? Giờ này cậu còn cười được à? Cậu cảm thấy việc này thực sự buồn cười?” Ti Tiếu ngữ khí càng bất ổn.
Dương Thanh Vân nhìn sang cô nữ sinh này, hắn nhớ lại một số năm sau, đồng học đều nói sau này cô ấy rất tốt. Thời điểm học đại học đi người mẫu, về sau một bước lên mây, trở thành nhân vật phong vân...
Dương Thanh Vân không nghĩ mình trở lại hai mươi năm trước, rõ ràng nếu lại chọn đối phó với cô gái này, tương lai sẽ trở thành đối thủ của cô nữ sinh nhân vật phong vân này.
Đầu hè, ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ cũ qua lớp thủy tinh tiến vào trong phòng. Trong không khí tràn ngập mùi than đá làm cho người ta cay mũi.
Trên người chỉ đắp một chiếc chăn vừa bẩn vừa mỏng, Dương Thanh Vân bỗng nhiên tỉnh giấc, hắn ngồi trên giường quan sát xung quanh, đầu óc có chút choáng váng, tự mình đang ở đâu? Nhìn thấy xung quanh có chút cũ kỹ, nhưng cũng rất quen thuộc, chỉ có điều nghĩ mãi không ra. Bỗng nhiên, hắn thấy trên đầu giường có tờ giấy viết: “Thi đại học đếm ngược còn 50 ngày!”
“A!..” Dương Thanh Vân hô một tiếng hốt hoảng, sau đấy cảm giác đau đầu dữ dội.
Bên ngoài phòng ngủ chính là thị trấn Ung Bình. Thị trấn có một lối đi nhỏ làm bằng xi măng bên cạnh có cây ngô đồng Pháp xanh um tươi tốt. Một trận gió nhỏ đem hương hoa lan tỏa, trước tầm mắt xuất hiện một đám thanh niên trò chuyện, rầm rộ đi qua.
Trong đám người có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều là nam thanh nữ tú, bọn họ toàn thân tỏa ra sức sống thanh niên.
Chiếc loa cũ lớn đang phát bài Hẹn ước 1998 (Vương Phi ft Na Anh), âm thanh vang dội làm người ta cảm thấy điếc tai. Bài hát được hai ca hậu đỉnh cao một thời, giọng điệu một hùng hậu trầm ổn, một cái linh hoạt kì ảo làm cho người ta cảm giác say đắm. Dương Thanh Vân nhớ rõ bài hát này, đó cũng là bài hát nằm trong lòng hắn cả mùa hè năm 18 tuổi.
Một người hoài cổ thường là vì nghe lại những bài nhạc xưa. Sau khi nghe lại Hẹn ước 1998, Dương Thanh Vân đưa tâm trí trở về mùa hè hai mươi năm trước, năm đó hắn 18 tuổi.
Thực sự hắn không nhớ rõ hình dáng năm 18 tuổi của mình. Quan sát lại bản thân qua gương, cơ thể đang mặc quần áo đồng phục cũ, đầu tóc thì lộn xộn, cổ tay áo đã ngả màu đen. Khuôn mặt non nớt ngây thơ, ánh mắt thì lơ đãng có chút suy sụp.
Nhìn lại khuôn mặt cùng trang phục, ký ức Dương Thanh Vân bắt đầu trở lại. Hắn là người đến từ nông thôn, là người hướng nội lại tự ti, ngơ ngơ ngác ngác, gặp sao hay vậy. Lớp mười hai đối với hắn thực sự cũng không như ý muốn.
Vào mùa hè nóng nực ấy, là một tháng bảy đen tối. Lúc đấy hắn thi rớt đại học, bố hắn vì thế mà tâm lý suy sụp, nhà vì vài chuyện xảy ra nên cũng suy sụp hẳn. Sau đó hắn lên xe lửa về hướng nam, chỉ mang theo một tấm thảm làm giường gia nhập vào lò luyện Đại Xã, chớp mắt đã đến hai mươi hai Xuân Thu.
Từ mười tám tuổi đến bốn mươi tuổi, thời gian giống như thoi đưa, dường như không kịp quay đầu, thậm chí không có thời gian ngừng lại để nghỉ một chút. Chỉ tới hôm kia một đoạn nhân sinh dừng lại, sau đấy mọi thứ trở về ban đầu.
“ Này, sao còn có thời gian đi soi gương thế kia? Đương Ti Tiếu tìm mày chắc chắn không có việc gì tốt? Nữ sinh này là một nhân vật cực kỳ hung ác. Nhanh chân đi tầng hai căng tin, mày tự mà lo liệu lấy! Nhớ kỹ đi sớm về sớm, về chậm cẩn thận Thầy Thái nổi giận không cho mày vào học đâu!”
“Nga!” Dương Thanh Vân ừ một tiếng. Quay đầu thấy một tiểu tử có làn da màu đen, mặt xồm xoàm lông lá, một đôi mắt nhỏ đến nỗi chỉ có hai cái khe hở. Đó chính là bạn thân cấp ba Hồ Trung Lâm của mình hay sao?
Cậu ta vừa rồi nhắc đến Ti Tiếu? Dương Thanh Vân nhanh chóng nhớ lại, tên bạn học này... Hình như cảm giác rất quen thuộc? Ký ức còn chút mơ hồ, sau đó nhớ đến Thầy Thái, người thầy này trong tâm trí của hắn có ấn tượng rất lớn. Thầy chính là chủ nhiệm lớp 12, đối với người thầy này thì trong lòng Dương Thanh Vân lại nổi lên một tia ấm áp...
Trong đầu đang suy nghĩ tán loạn, dần dần quá khứ từng chút một nhớ lại.
Đi đến tầng hai nhà ăn, Dương Thanh Vân dùng hai đồng Tam Mao mua một phiếu cơm, hương vị cơm lại rất quen thuộc làm cho Dương Thanh Vân cảm nhận đây là thế giới thật, không phải ở trong sự tưởng tượng.
“Ầm!” Tiếng khay cơm đập xuống bàn vô cùng chói tai. Dương Thanh Vân giật nảy mình, sau đó hắn ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một thân hình nữ sinh cao gầy. Dương Thanh Vân cao tầm một mét bẩy, nhưng so với cô nữ sinh này thì chỉ có nằm chiếu dưới.
Cô nữ sinh này không chỉ có cao, mà lại rất xinh đẹp. Cô không mặc đồng phục, phía trên bên trong mặc áo polo bên ngoài mặc áo khoác nhỏ, bên dưới mặc một quần jean càng tôn thêm đôi chân thon dài hoàn mỹ, ở niên đại này tuyệt đối là girl thời thượng.
“Dương Thanh Vân thật sao.” Giọng điệu có khá cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, khí thế tuyệt đối nghiền ép.
Cô nữ sinh đẹp như hoa, ở trường lại cực kỳ nổi tiếng, đối mặt với cô là một nam sinh vô danh. Thực tế vào thời điểm đó, khoảng cách giữa học sinh thành thị với nông thôn khoảng cách cực lớn. Dương Thanh Vân lại là học sinh nông thôn, bề ngoài xấu xí, thành tích học tập thuộc dạng thường, gia cảnh lại khó khăn, làm cho Dương Thanh Vân cảm thấy vô cùng tự ti.
Cho nên hiện tại thời thượng girl Ti Tiếu ngồi đối diện với Dương Thanh Vân tựa như ‘’ bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”, làm cho nguời khác chú ý, rất nhiều người nhìn xa, chỉ trỏ, cười toe toét, trong tiếng cười làm kích thích ký ức của Dương Thanh Vân.
Hắn nhớ lại qua khứ hình như đã từng trải qua chuyện như thế, hiện tại chuyện này lặp lại, bông hoa vẫn là bông hoa, còn bãi cứ trâu bây giờ lại không phải nữa, Dương Thanh Vân tuy thể xác cấp 3 nhưng linh hồn đã trở thành một nam nhân, sau khi trải qua gian nan vất vả bản thân hắn đã không còn có sự tinh tế, liền bật thốt lên:
“Ti Tiếu?”
Cô nữ sinh có chút giật mình, khác với tưởng tượng của bản thân không ngờ rằng Dương Thanh Vân có thể dửng dưng như thế, sắc mặt của cô liền thu lại, ngữ điệu một lần nữa cao lên, lạnh lùng nói: “ Cậu biết thì tốt, mình hỏi cậu hôm trước cậu cùng Hòa Văn Vinh đi ‘Mộng Vũ’ có đúng hay không?”
“Ây…” Dương Thanh Vân sửng sốt một chút, chợt trong đầu hắn ký ức lại trở về, nghĩ lại hình như lớp mười hai phát sinh một sự kiện đại sự.
‘Mộng Vũ’ nghe thì rất thơ văn, trên danh nghĩa là một phòng gội đầu, nhưng thực tế rất là dung tục nói trắng ra là nơi mua bán râm. Ở niên đại này kinh doanh phòng gội đầu cơ bản không chính quy, mà thị trấn Ung Bình năm 98 tại nơi này đã lưu lại một sự kiện trọng đại.
Chuyện này chuẩn bị xảy ra, trải qua điều tra của trường học, toàn bộ nam sinh lớp 12, gần một trăm tên đều ra vào tiệm gội đầu nổi danh nhất thành là “Mộng Vũ”. Chuyện này hồi đó có tác động rất lớn, nhiều người vì việc này mà chịu lấy ảnh hưởng cực lớn, Dương Thanh Vân cũng bị tai bay vạ gió.
“Ta *********” Dương Thanh Vân chửi bậy một câu, tinh thần không khỏi xiết lại. Nhìn cô bé này, hắn liền không có chút khinh thường.
Một số năm về sau sự kiện phòng gội đầu mới được bàn luận cụ thể, lúc họp lớp năm 98 đối với chuyện này có hai thuyết âm mưu.
Thuyết thứ nhất đó là có nam sinh cùng nữ sinh ở trong đấy giao hoan, dẫn đến cô gái này nhảy sông tự vẫn, ông chủ của Mộng Vũ sau đấy giận dữ nháo động đến trường học, dẫn đến sự việc bại lộ.
Thuyết thứ hai là do thầy giáo họ Mỗ cũng tới “Mộng Vũ” để tòm tem, ngày nào đêm nào người thầy này đều qua bên kia “làm việc” một lúc, vì vậy
“đụng đầu” vài học sinh, sau đó chuyện vỡ lẽ, sự tình liền…
Những người ủng hộ hai loại thuyết này đều có lý do, Dương Thanh Vân lại biết, chuyện này đối với nữ sinh trước mặt tuyệt đối có quan hệ.
Nguyên nhân gây ra sự kiện này đến từ nhân vật nổi tiếng nhất khóa 98, đó chính là Hòa Văn Vinh, nhân vật này chính là điển hình của phú soái lại là học sinh có năng khiếu thể dục, còn có thể đánh nhau. Vào thời điểm đó nổi danh những phim giang hồ Hồng Kông nhất là “ Cổ hoặc Tử”, vì vậy ở trong giới 98 thì Văn Vinh được xưng là lão đại.
Mà Ti Tiếu lại là bạn gái của Văn Vinh, là đại ca nữ nhân! Hôm kia Ti Tiếu tận mắt nhìn Văn Vinh từ “Mộng Vũ” ra, tính tình lại là bình dấm chua, gặp chuyện như vậy không phải liền bộc phát sao?
Việc này vì sao lại có quan hệ với Dương Thanh Vân? Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó chính là Văn Vinh bị bắt quả tang, sau đấy khẳng định nói láo, cậu ta cần người để chứng minh trong sạch của bản thân, mà cấp ba thị trấn Ung Bình khóa 98 được chia làm ba lớp, trước đây Dương Thanh Vân cùng Hòa Văn Vinh ở cùng một lớp 125.
Hiện tại là lớp mười hai, Dương Thanh Vân lại cùng Ti Tiếu ở cùng lớp 121, Dương Thanh Vân vừa quen biết Văn Vinh lại vừa quen biết Ti Tiếu. Mà Văn Vinh muốn tìm người làm chứng, đầu tiên phải tìm người mà cả hai cùng quen biết, Dương Thanh Vân lại phù hợp với điều kiện này.
Còn một điểm nữa, Văn Vinh phải tìm ra một người có tính hướng nội, trung thực, tốt nhất là tìm người trong sạch, người như thế mới làm cho Ti Tiếu tin tưởng Văn Vinh không có làm chuyện xấu, chứng minh hai người đó đi “Mộng Vũ” là để cắt tóc, tuyệt đối không có làm chuyện khác.
Cân nhắc những điều trên, Dương Thanh Vân chính là người duy nhất mà Văn Vinh có thể tìm thấy, đương nhiên chính là dùng lời lẽ kiêm đe dọa, Dương Thanh Vân nào dám không theo?
Chỉ là Văn Vinh tính toán sai một điểm, chính là năm đó Dương Thanh Vân làm sao có thể đối phó được với nữ sinh lợi hại như Ti Tiếu? Kết quả cuối cùng không cần phải nghĩ, rất bi kịch, chật vật kết thúc.
Sự kiện trong quá khứ bắt đầu lướt qua đầu Dương Thanh Vân. Nghĩ lại những tai nạn thời niên thiếu này, Dương Thanh Vân đột nhiên cảm giác rất ấm áp thân thuộc, không khỏi cười một tiếng.
“ Cậu cười? Giờ này cậu còn cười được à? Cậu cảm thấy việc này thực sự buồn cười?” Ti Tiếu ngữ khí càng bất ổn.
Dương Thanh Vân nhìn sang cô nữ sinh này, hắn nhớ lại một số năm sau, đồng học đều nói sau này cô ấy rất tốt. Thời điểm học đại học đi người mẫu, về sau một bước lên mây, trở thành nhân vật phong vân...
Dương Thanh Vân không nghĩ mình trở lại hai mươi năm trước, rõ ràng nếu lại chọn đối phó với cô gái này, tương lai sẽ trở thành đối thủ của cô nữ sinh nhân vật phong vân này.